Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 96: Địa ngục phu phụ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 96: Địa ngục phu phụ

Thi Trúc Sinh gõ cửa, bên trong truyền ra một thanh âm nhu mì: “ ai?”

Thi Trúc Sinh nói: “ Túy tỷ, là ta.”

Thanh âm bên trong nói: “ tiến vào đi, cửa không có khóa.”

Thi Trúc Sinh đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt một thiếu phụ hình dạng giống
như nữ nhân, sinh ra đã thiên kiều bá mị, đúng là thê tử Thi Trúc Sinh – Vưu
Túy. Người trong giang hồ tưởng rằng Thi Trúc Sinh không có vợ, đó là không
chính xác.

Kì thật Vưu Túy từ nhỏ đã được thi gia nuôi dưỡng, nàng so với Thi Trúc Sinh
còn lớn hơn 3 tuổi, bây giờ đã ba mươi, mới nhìn thấy thật sự còn tường là
thiếu nữ mới hai mươi, chỉ là hơn 1 tháng trước nàng mới chính thức trở thành
thê tử của Thi Trúc Sinh , mới hành động và ăn mặc giống thiếu phụ.

Vưu Túy nói: “khi nào chúng đến?”

Thi Trúc Sinh nói: “có thể là đêm nay, cũng có thể là ngày mai, nói chung là
sẽ đến, nàng không cần lo lắng.”

Vưu Túy nói: “chúng ta có thể thắng không?”

Thi Trúc Sinh bình tĩnh nói: “ta cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần.”

Vưu túy nói: “ bọn chúng rất mạnh?”

Thi Trúc Sinh nói: “ ta chỉ sợ một người trong bọn chúng, tất cả còn lại đều
không phải là đối thủ của ta tuy nói võ lâm thất đại công tử có bốn kẻ trong
bọn chúng nhưng bọn chúng tuyệt không làm ta phải e ngại, ngược lại không biết
từ đâu xuất hiện một tên tiểu tử vô lại khiến ta cảm thấy khó địch.”

Vưu Túy ngạc nhiên nói: “ hắn là ai vậy?”

Thi Trúc Sinh nói: “ Hoàng Hy Bình”

Vưu Túy nói: “chưa hề nghe qua, võ công của hắn thật sự rất cao à?”

Thi Trúc Sinh cười khổ nói: “ta cũng không biết rõ về hắn, chỉ biết là có lúc
hắn riêng một tên cửu lưu cũng đánh không thắng, có lúc thực sự làm người ta
cảm thấy hắn là bất khả chiến bại.”

Vưu Túy nói: “hắn sử dụng võ công gì?”

Thi Trúc Sinh nói: “ chính là Lôi Kiếp Thần Đao của Cuồng Đao Lôi Liệt, chỉ là
có nhiều lúc giống như thất thố.”

Vưu Túy nói: “ đến lúc đó để ta gặp hắn nha! Xem coi hắn có bao nhiêu bản sự.”

Thi Trúc Sinh không nói tiếp, đối với nữ nhân trước mặt này, hắn là vừa kính
vừa yêu. Nếu như nói Nhu Vân là một tay hắn và Vưu Túy nuôi lớn, thì hắn cũng
là một tay Vưu Túy nuôi lớn.

Nữ nhân này nếu nói về thiên phú võ học thì hắn tự nhận không bằng, võ công
nào để nàng học qua một lần đều thành, từ trước đến nay hắn không phải là đối
thủ của nàng, cho dù luyện tuyệt tình luân hồi đao, hắn cũng chưa phải là đối
thủ của nàng.

Nữ nhân này rất yêu hắn, hắn từ trước tới giờ chưa có chạm qua nàng, nếu như
có thể, thì hắn đã không lừa gạt Đỗ Tư Tư mà hắn không yêu. Nhưng mà muốn tu
luyện Địa Tàng Chi Khí, thật sự phải là song phương nam nữ đều không có cảm
tình mới được, thật sự năm đó hắn mà biết Đỗ Tư Tư thình lình gặp gỡ trong ba
ngày đối với hắn đã phát sinh tình cảm sâu đậm, hắn tuyệt đối sẽ không lãng
phí Địa Tàng Hoàn của hắn trên người nàng.

Có đôi khi tình cảm của nữ nhân trao tặng có phần quá dễ dàng, đối với điều
này, Thi Trúc Sinh trong long chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Vưu Túy nói: “ vì sao lại im lặng thế?”

Thi Trúc Sinh nói: “ ta rất cảm kích nàng.”

Vưu Túy bật cười nói: “ ngươi nói cái gì vậy, chúng ta là phu phụ, ta không
giúp ngươi, thì giúp ai?”

Thi Trúc Sinh xấu hổ nói: “Túy tỷ, nàng không trách ta chứ? Ta trước giờ đều
chưa làm tròn trách nhiệm của phu quân.”

Vưu Túy ảm đạm, lời nói Thi Trúc Sinh vừa động tới nỗi đau của nàng. Thi Trúc
Sinh có một thời gian ăn mặc giống nữ nhân, nàng đã nhìn thấy qua, nhưng nàng
lại cho rằng hắn chỉ là nhất thời hứng thú, nên không lưu ý đến hắn.

Quả nhiên, sau khi hắn từ Thần Đao môn trở về, hắn khôi phục lại nam trang,
nhưng không còn cái khí khái nam nhi nữa, ngược lại ngày càng có nhiều tư vị
của nữ nhân. Hắn vừa trở về, liền bảo nàng kết hôn. Khi Thi Viễn Lệnh còn tại
thế, cũng nhiều lần nói qua về hôn sự, nhưng hắn đều nói cứ để từ từ, vì hắn
còn nhiều việc phải làm, tạm thời không có nghĩ đến cưới vợ sinh con. Khiến
Vưu Túy sinh ra nghi hoặc, huống hồ hắn tự thân thay đổi hơn nữa sau khi cưới
hắn lại không cùng nàng động phòng, cho dù nàng thật sự không còn cảm xúc,
nàng từng vài lần hỏi qua hắn, hắn lúc nào cũng lấy luyện công làm nguyên
nhân.

Rốt cuộc là vì luyện võ công gì? Khiến cho hắn chẳng những không muốn cùng
nàng đồng sang lại càng ngày càng giống nữ nhân. Nàng mặc dù biết được rất
nhiều lưu phái võ công, thậm chí là ngay cả những võ công Thi Viễn Lệnh cũng
không biết như các loại võ công thất truyền nàng cũng biết được một hai. Nhưng
nàng lại không biết Địa Ngục Môn hai đại trấn sơn tuyệt học Địa Tàng Chi Khí
cùng tuyệt tình luân hồi đao chỉ độc gia tu luyện, cho nên nàng không biết Thi
Trúc Sinh đã vung đao tự thiến.

Nàng nghĩ chỉ là luyện công đến giai đoạn khẩn yếu không thể phân tâm đây là
hiện tượng tất nhiên, đợi đến ngày hắn thành công cũng tốt, nhưng Thi Trúc
Sinh cũng đã nói như thế, nàng cũng đã tin, bởi vì nàng nhìn thấy hắn lớn, từ
nhỏ thanh mai trúc mã, nàng rất yêu hắn, cũng tin Thi Trúc Sinh cũng yêu nàng
như vậy.

Không sai, Thi Trúc Sinh chính thị rất yêu nàng, nhưng trên sự việc này, đành
phải lừa dối nàng.

Tại đêm tân hôn động phòng đó, Thi Trúc Sinh nói trong lúc luyện công không
thể động phòng, cho nên đêm đó không có qua đêm với nàng, cho đến tận bây giờ
cũng không có động phòng cùng nàng.

Đã nửa tháng rồi, nangf có lúc nghĩ. Thi Trúc Sinh có hay không có vì nguyên
do luyện công, đã trở nên không cong tính dục của nam nhân? Nhưng nghĩ kỹ thì
không thể như thế được, hắn rốt cục là nam nhân. Chỉ cần là nam nhân, bất luận
hắn luyện công như thế nào, cái kia của hắn vẫn còn, thì cũng còn hữu dụng,
như thế nào lại không có tính dục đây?

Rất nhiều năm qua, sau nhiều lần chờ đợi cũng được như sở nguyện, đó là nàng
luôn luôn muốn vì Thi gia mà sinh ra vài hài tử, nhưng Thi Trúc Sinh không
chạm tới nàng, nàng không biết làm thế nào có thể vì Thi gia nối dõi tong
đường đây?

Bây giờ đại chiến cận kề. việc này có lẽ không thể trì hoãn nữa, nàng nói: “
việc này ta đều không trách ngươi, nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng, ta ở
chỗ này, người lúc nào muốn cũng đều có thể tới. nếu chỉ là việc của cá nhân
ta, ngươi cả đời cũng không cùng ta động phòng, ta cũng không trách gì ngươi
cả, nhưng ngươi nên biết rằng, ta tịnh không còn là nữ nhi, do vậy, ngươi nên
vì Thi gia lưu lại hậu thế chăng?”

Thi Trúc Sinh khuôn mặt chợt co rút, đè nén thống khổ nói: “ việc này hãy để
nói sau.”

Vưu Túy thở dài nói: “không thể lại chờ nữa, người trong trận chiến này nếu vô
sự là tốt nhất, nhưng nếu có tam trường lưỡng đoạn, Thi gia sẽ tuyệt hậu. Ta
chỉ cầu ngươi cùng ta hoan hảo một lần thôi, nếu ta có thể hoài thai, dù liều
mạng ta cũng phải sống sót, để hài tử của chúng ta được sinh ra, ít nhất thì
không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Thi gia.”

Thi Trúc Sinh nói: “ Túy tỷ, ta không nhất định sẽ thất bại.”

Vưu Túy nói: “ có lẽ ngươi sẽ nghĩ rằng ta lắm điều, nhưng ta muốn nói cho
ngươi biết, hai ngày nay ta trong lòng luôn có cái cảm giác này. Lần này ta
thật sự rất lo cho ngươi. Ngươi phải biết rằng, trực giác của nữ nhân có đôi
khi là không thể tưởng tượng, ta không thể nào gạt bỏ được ý nghĩ đó! Trúc
Sinh !”

Thi Trúc Sinh cũng biết rõ Vưu Túy lo lắng không phải là không có cơ sở, bởi
vì đối với trận chiến này, đến ngay cả hắn chính mình cũng không có tin tưởng,
một khi không có lòng tin, hắn đã thua một nửa rồi.

Nhưng hắn làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu của Vưu Túy đây?

Hắn căn bản là không thể hoàn thành sứ mệnh của nam nhi, từ căn bản trên mà
nói, hiện tại hắn đã không còn là nam nhân nữa rồi.

Hắn áy náy nói: “ nhưng…..” Chờ một hồi lâu hắn không thể nói tiếp được.

Vưu Túy nói: “ đừng có “nhưng nhị” nữa, tóm lại là Túy tỷ vì Thi gia liệt tổ
liệt tông cầu ngươi một lần thôi, có được ko ?”

Thi Trúc Sinh trầm mặc, qua hồi lâu, dường như rốt cục cũng hạ quyết tâm, nói:
“Túy tỷ, được rồi! ta đáp ứng nàng, trong đêm nay, nàng không cần phải đóng
cửa phòng, hơn nữa phải tắt tất cả đèn trong phòng đi, sau đó cởi sẵn quần áo
trên giường đợi ta, ta sẽ đến, bất luận trong tình huống nào, đều không được
cùng ta nói chuyện, nàng có thể làm được chăng?”

Vưu Túy kinh ngạc nói: “ vì cái gì?”

Thi Trúc Sinh nói: “ không vì cái gì cả, chỉ vì ta yêu nàng.”

Vưu Túy trầm tư một lát, nói: “được, ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Thi Trúc Sinh nói: “ta đem nay sẽ tới tìm nàng, bất luận phát sinh sự tình gì,
ta đều sẽ tới.” dứt lời, xoay người đi ra khỏi phòng.

Vưu Túy nhìn hắn rời đi, không hề giữ hắn lại, cũng không có nói cái gì, chỉ
là nghi vấn trong lòng như thế nào cũng không thể giải nổi.

Thi Trúc Sinh từ trong phòng Vưu Túy đi ra, sắc mặt trầm trọng, hắn cho người
gọi Địa Kiệt vào bí thất, nói: “ Địa Kiệt, ngươi cùng Thiên Kiệt đều biết rõ
tình huống hiện tại của ta, ta muốn ngươi giúp ta làm một việc.”

Địa Kiệt được sủng ái mà lo sợ nói: “ môn chủ, tôi thề chết trung thành với
ngài, cho dù làm việc gì, Địa Kiệt tôi cũng sẽ tuyệt không nhíu mày.”

Thi Trúc Sinh nhìn Địa Kiệt cao gầy nghĩ thầm: “ chỉ mong Túy tỷ sẽ không cảm
giác thấy điều gì bất ổn mới tốt” trong miệng lại nói: “ ta đã không còn là
nam nhân nữa, nhưng phu nhân nhất định phải cùng ta “tương hảo” một lần, đêm
nay ngươi hãy thay ta tới phòng phu nhân cùng phu nhân động phòng.”

Địa Kiệt lập tức quên ngay lời vừa phát thệ của hắn, lập tức nhíu mày, kinh
hãi nói: “ môn chủ, việc này làm sao mà được ?”

Thi Trúc Sinh buồn rầu nói: “ nàng là thê tử của ta, ta cũng làm được, ngươi
có gì lại không được ?”

Địa Kiệt nói: “phu nhân sẽ giết tôi mất”

Nguyên lai là như thế, còn tưởng rằng hắn rất có đạo đức, rất có nghĩa khí
nữa! hừ, sợ chết tất yểu mệnh!

Thi Trúc Sinh sau một phên giải thích, nói: “ nàng đối với thân thể ta rất xa
lạ, ngươi không có nói, trong bóng tối đó, nàng sẽ không phát hiện ra đâu, sau
khi làm xong việc thì lập tức đi ra, ngươi nếu muốn ngủ, ngươi vĩnh viễn không
thể nào tỉnh dạy được nữa.”

Địa Kiệt cũng lo lắng nói: “ vạn nhất phu nhân phát giác, tôi tất sẽ không còn
mạng bồi môn chủ đánh thiên hạ nữa rồi.”

Thi Trúc Sinh nói: “ cho nên ngươi tốt nhất đừng để nàng phát giác ra cái gì
không đúng, bằng không ta cũng không thể nào cứu được ngươi đâu.”

Địa Kiệt mặt mày đau khổ nói: “ thật sự phải đi à?” tuy nói Vưu Túy là một đại
vưu vật khuynh quốc khuynh thành, nhưng rốt cuộc sinh mạng vẫn trọng yếu hơn.

Thi Trúc Sinh nói: “ ta đang nói đùa sao?”

Nhưng bởi vì không phải vậy mới phiền toái!

Địa Kiệt liền làm bộ anh hung nghĩa khí nói: “ được rồi! môn chủ, tôi đi!”
trong lòng thầm nghĩ “ xem ra lần này làm quỷ cũng phong lưu rồi”

Thi Trúc Sinh nói: “ sự việc này nhất định phải giữ bí mật, chỉ có trời biết
đất biết ngươi biết ta biết, hiểu không ?”

Địa Kiệt không biết làm sao đành gật gật đầu.

Thi Trúc Sinh phất tay nói: “ đi ra ngoài đi!”

Địa Kiệt xoay người đi tới hai ba bước.

Thi Trúc Sinh đột nhiên kêu hắn dừng lại, nói: “ ngươi có thể trụ được bao
lâu?”

Địa Kiệt nhất thời không nghĩ ra, lại không rõ ý Thi Trúc Sinh, hỏi lại: “ cái
gì ạ?”

Thi Trúc Sinh lại nói: “ con lừa ngu, ta hỏi ngươi và nữ nhân làm cái việc ấy
có thể duy trì được bao lâu?”

Địa Kiệt xấu hổ nói: “ đại khái có thể là nửa giờ!”

Thi Trúc Sinh nghĩ thầm rằng: “ nên để cho Túy tỷ một ký ức khó quên, miệng
liền nói: “ cấp cho ta một điểm hung phong, đừng con mẹ nó ra sớm quá, ngươi
nhất định phải cho phu nhân khoái lạc, đừng làm mất mặt Thi Trúc Sinh ta.”

Lợi hại như thế này, ngươi vì sao không đi”

Địa Kiệt đành phải đưa đầu ra đỡ nói: “ vâng, môn chủ, ta nhất định chống chịu
tới cùng!” dứt lời liền bước ra.

Thi Trúc Sinh chờ Địa Kiệt đi khuất, hổ thẹn áy náy nói: “ Túy tỷ, xin lỗi”

Đêm dần buông xuống.

Viễn Dương Tiêu Cục ở trong thành Phượng Tiên, Địa Ngục Môn tại thành bắc, ra
khỏi thành là một phiến thảo nguyên, lúc trước Hy Bình đúng là chạy theo ngựa
của Lôi Phượng đi tới thảo nguyên này.

Ở đầu cuối thảo nguyên chính là Địa Ngục Môn, sau lưng Địa Ngục Môn là Thanh
Sơn.

Mặt trời lặn phía tây.

Trong bí thất Địa Ngục Môn .

Thi Trúc Sinh cùng nhị kiệt chính đang mật đàm.

Lúc này Thiên Kiệt nói: “ môn chủ, bọn họ đã tới thảo nguyên rồi, cách chúng
ta không xa, sau nửa giờ có thể tiến tới.”

Thi Trúc Sinh nói: “ chờ đợi lâu như vậy, rốt cục cũng đã tới.”

Thiên Kiệt nói: “ nhưng bọn họ đặt trướng doanh trên thảo nguyên, mà không
phải trực tiếp tấn công chúng ta.”

Thi Trúc Sinh nói: “ tác chiến trong đêm, đối với bọn họ tuyệt không có lợi,
đêm nay bọn họ có thể án binh bất động, phải chờ tới bình minh mới có thể phát
động công kích.”

Địa Kiệt lập tức hiến kế nói: “ chúng ta có thể đánh lén bọn chúng.” Đối với
chính mình có thể nghĩ ra phương pháp hay như vậy, trong lòng có vài phần đắc
ý.

Thi Trúc Sinh ngay lập tức mắng: “ ngươi cho rằng người khác đều là lũ ngu
xuẩn giống ngươi thế này hả? bọn họ đã dám ở trước mắt chúng ta hạ trại, đương
nhiên phòng bị nghiêm cẩn, đã có kế sách vẹn toàn, chúng ta nếu bỏ qua địa
hình có lợi mà mạo hiểm xuất kích, chẳng phải là trúng vào tâm ý bọn chúng.
Đến lúc đó đánh lén không thành mà ngược lại bị bọn chúng phản kích đến chạy
trốn tới quần cũng không có mà mặc. Đánh lén? Cám ơn ngươi đã nghĩ ra con
đường chết này, đi làm việc chính của ngươi đi! Đồ trư bát giới nhà ngươi, nhà
ngươi còn nghĩ mình là Gia Cát Lượng nữa à? Ta khinh, thật là con mẹ nó mất
hứng!”

Địa Kiệt hoảng hốt nói: “ vâng, vâng, môn chủ, ta lập tức đi làm chánh sự!”
liền nhanh chóng xoay người đào tẩu, trong nháy mắt biến khỏi bí thất.

Nói cũng kỳ quái, môn chủ sau khi cắt tiểu kê kê, cũng dần trở nên giống như
là nữ nhan thích chửi người, vài ngày gần đay, hắn cung Địa Kiệt – Thiên Kiệt
đúng là không có chửi thiếu một ai, có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh
xa bấy nhiêu!

Địa Kiệt đi rồi, Thi Trúc Sinh nói: “ tùy thời mà đề cao cảnh giác, bọn chúng
có thể tại trước sáng sớm một khắc sẽ phát động công kích, bởi vì thời gian đó
chính là thời khắc tinh thần người ta kém nhất, bọn chúng cho rằng chúng ta
còn trong mộng, thật sự là một đám trư.”

Thiên Kiệt lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Thi Trúc Sinh liền nhắm mắt lại, bồi dưỡng tinh lưc, chuẩn bị nghênh tiếp trận
chiến sang sớm mai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.