Mặt trời trên cao.
Thi Trúc Sinh từ trong luyện công phòng đi ra, từ khi hắn không thể luyện địa
tang hoàng vì giấc mộng xưng bá võ lâm, hắn dứt khoát dẫn đao tự cung để tu
luyện “ tuyệt tình luân hồi đao”. Lần đem người đi Thần Đao môn, một là vì
cướp đoạt lại con gái của mình, hai là vì thử kiếm.
Sau khi trở về, càng chuyên tâm tu luyện song tu luyện trở nên chậm chạp, điều
này nhiều ít cũng khiến hắn có chút buồn bực. hắn vốn muốn bắt đầu từ thần đao
môn, từng bước xâm chiếm các phái võ lâm. Nhưng mà cuối cùng lại không thể
luyện thành “tuyệt tình luân hồi đao” tới tuyệt đỉnh cảnh giới, khiến hắn
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn hướng nhị kiệt nói: “ các nàng đang ở đâu?”
Thiên Kiệt trả lời, nói: “ tại hậu hoa viên Tróc mê tàng”
Thi Trúc Sinh cười, nói: “ tất cả đã sắp xếp ổn chưa?”
Thiên Kiệt nói: “ môn chủ, bố trí đã xong, nhân mã của tứ đại gia mà tới, đảm
bảo bọn chúng có đi mà không về.”
Thi Trúc Sinh hài long. nói: “các người hãy đề cao cảnh giác, ta muốn tới hậu
hoa viên”
Nhị kiệt đồng thanh nói: “ vâng, môn chủ.”
Tại hậu hoa viên của địa ngục môn, Tuyết Nhi ở bên trong vường đang chạy vài
vòng, chợt dừng lại hô: “a di, Tuyết Nhi tìm không thấy người, người mà không
ra, Tuyết Nhi sẽ không chơi nữa đâu.”
Dứt lời, cô bế nhìn khắp chung quanh, cũng không có nhình thấy người mà cô bé
muốn tìm, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dậm chân nói: “chân con bị sái rồi?”
Cô bé vỗ bỗ vào mông, quả nhiên hướng cửa hoa viên đi đến, đi chưa được mấy
bước, liền quay đầu lại nhìn, miệng nhỏ mím lại, rồi quay đầu bước từng bước
nhỏ đi về phía trước.
Ở đàng sau giả sơn xuất hiện một thiếu nữ, bộ dạng của một thiếu nữ mười bảy
tuổi, tư sắc tuyệt mỹ, nàng nhẹ nhàng đi lại phía sau Tuyết Nhi, vươn hai tay
che lấy hai mắt cô bé, trên mặt hiện ra nụ cười thật xinh tươi.
Tuyết Nhi nói: “a di, người từ nời nào đi ra vậy? người còn che mắt Tuyết Nhi
nữa, sẽ bắt người phải hôn Tuyết Nhi .”
Thiếu nữ buông đôi tay đang bịt mắt Tuyết Nhi, Tuyết Nhi lập tức xoay người
lại, reo lên: “a di, Tuyết Nhi tìm được người rồi.”
Thiếu nữ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi một cái, cười nói: “Tuyết
Nhi, a di là chính mình đi tới để người tìm thấy, Tuyết Nhi thua rồi, chúng ta
chơi lại.”
Tuyết Nhi trề môi ra nói: “ con không chơi, mỗi lần đều là con thua, người đều
không nhường Tuyết Nhi.”
Thiếu nữ nháy nháy mắt, nói: “đúng là mỗi lần đều là ta chính mình đi ra ư!”
Tuyết Nhi giả bộ dạng đáng yêu, nói: “ nếu người nhường Tuyết Nhi. A di người
muốn Tuyết Nhi cám ơn như thế nào?”
Thiếu nũ ngồi xuống, nói: “như vậy nha! Hôn a di một cái thật kêu.”
Tuyết Nhi nhảy vào long thiếu nữ hôn thiếu nữ một cái, nói: “ a di, con nhớ
mẫu thân, Tuyết Nhi khi nào mới có thể thấy mẫu thân?”
Thiếu nữ khó xử nói: “ Tuyết Nhi, chuyện này đã hỏi qua nhiều lần rồi mà, a di
thật sự không có biết!”
Tuyết Nhi nói: “ a di, phụ thân Tuyết Nhi từ khi nhảy xuống dưới núi không
thấy nữa, mẫu thân rất là thương tâm! Bây giờ lại vắng mặt Tuyết Nhi, mẫu thân
nhất định càng them thương tâm đó, Tuyết Nhi thật muốn về bên người, a di có
thể đem Tuyết Nhi đi tìm mẫu thân được không?”
Thiếu nữ nói: “ Tuyết Nhi, a di từ nhỏ đến lớn còn chưa đi qua bên ngoài, a di
không có biết đường mà!”
Tuyết Nhi không tin nàng, nói: “ người lừa tuyeets nhi, a di lớn thế này rồi,
sao lại còn chưa đi ra ngoài? Tuyết Nhi và mẫu thân đi đến nhà ngoại công,
nhưng lại gặp được ba ba. A di, người biết không? Phụ thân lúc đầu thật xấu a,
về sau lại trở nên xinh đẹp lắm, mẫu thân với nhiều a di cũng thích ba ba. Phụ
thân đối Tuyết Nhi rất tốt, cho tới bây giờ cũng không có đánh Tuyết Nhi, còn
phụ thân đối mẫu thân và các a di thật là hung dữ, mỗi đêm còn đánh các nàng
rất là đau, rõ ràng các nàng bị đánh mà còn thích nữa!”
Thiếu nữ ngạc nhiên nói: “ phụ thân Tuyết Nhi thật là hung dữ à?”
Tuyết Nhi tưởng rằng thiếu nữ là sợ cha nàng, nói: “ a di, người đừng sợ, phụ
thân rất thương Tuyết Nhi, Tuyết Nhi bảo phụ thân không có đánh người, phụ
thân nghe Tuyết Nhi nói sẽ không có đánh a di đâu.”
Thiếu nữ cười nói: “ta là không có biết hắn, ta sẽ không có sợ hắn đâu!”
Tuyết Nhi tự co mình thong minh, nói: “ đúng vậy a di mà thấy ba ba, nhất định
cũng sẽ thích ba ba, chỉ là không biết phụ thân có trở về không.”
Thiếu nữ quở trách: “ a di không thể tùy tiện thích nam nhân, Tuyết Nhi không
biết sao?”
Tuyết Nhi ấm ức nói: “ đó là Tuyết Nhi thích ba ba, a di cũng không thể thích
sao?”
Thiếu nữ nói: “không thể”
Tuyết Nhi làm bộ rất là tức giận.
Thi Trúc Sinh đi đến, cười nói: “Tuyết Nhi, ai dám làm con tức giận vậy?”
Tuyết Nhi nói: “thúc thúc, a di làm Tuyết Nhi tức giận đó!”
Thi Trúc Sinh đem Tuyết Nhi ôm ở trong long. Mỗi lúc như thế này, hắn sớm đã
biết đỗ tư tư vì hắn mà sinh ra cho mình con gái này, đúng là trước đây đối đỗ
tư tư thật không có tình ý, cũng rất ít khi nhớ tới đứa con này.
Nhưng mà từ khi hắn dẫn đao tự cung, hắn bắt đầu nhớ đến người con gài mà mình
chưa từng gặp mặt, có lẽ là vì muốn cho thi gia lưu hậu, hắn xông vào thần đao
môn đoạt lại đứa con của mình.
Lúc đầu, Tuyết Nhi cả ngày lúc nào cũng khóc, nhưng mà dù sao cũng là tính trẻ
con. Cuối cùng cũng quên mất rằng mình bị bắt tới đây, hơn nữa cô bé lại thấy
Thi Trúc Sinh hai huynh muội cùng với mọi người nơi này đối với mình rất tốt,
cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở địa ngục môn.
Thi Trúc Sinh tịnh không có cho mọi người biết quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhi,
ngay cả muội muội hắn là Thi Nhu Vân cũng không biết Tuyết Nhi là con gái thân
sinh của đại ca mình. Đúng vậy, Thi Trúc Sinh hắn có thể làm thương tổn rất
nhiều người, nhưng hắn nhất định không làm thương tổn chính con gái mình, nếu
Tuyết Nhi biết cha đẻ mình là kể bất nam bất nữ, cô bé chịu được đả kích này
không?
Thi Trúc Sinh hiểu được hiện tại như thế này là rất tốt rồi, chỉ cần Tuyết Nhi
ở tại bên người hắn là được. Hắn phát giác ra từ khi dẫn đao tự cung, dã tâm
đã dần dần biến chuyển, rất dễ tìm được thỏa mãn, không như lúc trước hung tâm
tráng chí.
Thi Trúc Sinh thở dài một hơi, nói: “Tuyết Nhi, nhớ mẫu thân sao?”
Tuyết Nhi nói: “ thúc thúc, người đem Tuyết Nhi tới nơi này, Tuyết Nhi ở chỗ
này rất vui vẻ, chỉ có mẫu thân không biết, người nhất định sẽ lo lắng cho
Tuyết Nhi, người đem Tuyết Nhi đi tìm mẫu thân, được không?”
Thi Trúc Sinh thở dài nói: “ có lẽ không lâu nữa Tuyết Nhi sẽ trở lại bên
người mẫu thân.”
Tuyết Nhi vui mừng nói: “ thật thế sao?”
Thi Trúc Sinh đột nhiên cảm thấy thê lương ảm đạm, đứa nhỏ này yêu mẫu thân
nhiều hơn là yêu hắn. kì thật chuyện này vốn rất bình thường, chỉ là trong
long hắn có chút không thoải mái.
Tuy nói hắn không dám cùng Tuyết Nhi nhận nhau, nhưng cuối cùng vẫn là cha của
Tuyết Nhi, hắn cũng có tình yêu của một người cha, cũng hi vọng Tuyết Nhi yêu
thích mình. Nhưng mà hắn bây giờ không còn là nam nhân nữa, làm sao bảo Tuyết
Nhi gọi cha đây?
Vì luyện “ tuyệt tình luân hồi đao” hắn đã phải trả một cái giá thật lớn.
Mẫu thân sau khi sinh hạ Thi Nhu Vân ba năm thì tạ thế, cha bởi vì biết được
hắn tu luyện ‘tuyệt tình luân hồi đao” cũng tức giận đến nỗi tẩu hỏa nhập ma
mà chết, nhưng cái tin Thi Viễn Lệnh chết còn chưa truyền ra giang hồ, cho nên
ít người biết được.
Từ khi tu luyện “ tuyệt tình luân hồi đao”, hắn chẳng những không có dứt được
‘tình’, mà ngược lại còn sinh ra rất nhiều tình cảm không nên có, võ công càng
cao, hắn lại đố với việc xưng bá võ lâm càng lãnh đạm.
Thời gian hơn nửa đời người qua, hắn chỉ một long cầu đến một ngày có được
cảnh giới chí cao của võ đạo, dã tâm xưng bá võ lâm. Cho nên vì để vượt lên,
hắn không tiếc bất kể thủ đoạn ti bỉ ác độc, nhằm chiếm lấy tình cảm của đỗ tư
tư, thậm chí tự tàn hại thân thể.
Hắn không phải là kẻ vô tình, ít nhất đối với muội muội Thi Nhu Vân của mình,
hắn hết mực yêu thương. Đến giờ xuất hiện them một Tuyết Nhi, con gái thân
sinh của mình, hắn sao lại có thể không thương ái?
Thi Trúc Sinh nói: “Tuyết Nhi, nói cho Tuyết Nhi biết một tin tức tốt lành,
phụ thân của Tuyết Nhi đã trở lại, hắn bây giờ đang chuẩn bị đón Tuyết Nhi trở
về đó!”
Tuyết Nhi nhảy lên hoan hô, kêu lên: “thúc thúc, phụ thân của ta thật sự đã
trở về rồi?”
Thi Trúc Sinh cười nói: “thúc thúc sao lại lừa con chứ?”. Trong long hắn nghĩ
thầm: “hắn nếu không chết, có thể đúng là tat hi trúc sinh này chết.”
Tuy nói tu luyện “tuyệt tình luân hồi đao”, song Thi Trúc Sinh đối với lôi
kiếp thần đao của Hy Bình vẫn có chút sợ hãi, đó là một lọa võ công không thể
đoán được, hơn nữa Hy Bình này vốn cũng là một kẻ không thể dự đoán- nam nhân
này, cả người tán phát ra một lực lượng cùng mị lực không thể kháng cự.
Thi Nhu Vân có chút không hiểu nói: “ ca, Tuyết Nhi thật sự phải rời chúng ta
đi sao?”
Thi Trúc Sinh nhìn chăm chú muội muội đáng yêu của mình, gương mặt của nàng
rất giống với nương, nhưng nàng so với nương thì mềm yếu hơn, phảng phất có
một chút gió thổi tới có thể đem nàng xa tận mười tám ngàn dặm.
Hắn khi 10 tuổi thì nhu vân sinh ra, muội muội này trên thực tế cơ thể quá
yếu, không thích hợp luyện công, nên dù sinh ra ở một võ lâm thế gia một điểm
võ công cũng không biết, chính như vậy nàng phải ỷ lại vào hắn, nếu tại trận
chiến trước mắt, hắn gặp bất trắc gì nàng phải biết dựa vào ai đây?
Thi Trúc Sinh trầm giọng nói: “có lẽ vậy!”
Thi Nhu Vân cũng chăm chú nhìn Thi Trúc Sinh, nàng trong đời yêu nhất là hai
người nam nhân, một là cha nàng Thi Viễn Lệnh, một là người đại ca trước mặt.
Cha chết đi, nàng vô cùng thương tâm, cho đến khi đại ca đem Tuyết Nhi trở về,
nàng luôn luôn cùng Tuyết Nhi chơi đùa cùng một chỗ, dần dần sự bi thống khi
mất cha cũng dần dần được giải tỏa.
Nàng thật không biết rõ lắm tại sao cha lại đột nhiên tử vong, cha nàng vốn
thật là khỏe mạnh một chút dấu hiệu tuổi già cũng không có, nhưng mà người lại
đột nhiên ra đi.
Nàng cũng biết rõ rang thay đổi của đại ca, đại ca càng ngày càng không giống
nam nhân nữa, không có râu, yết hầu cũng dần dần biến mất, thanh âm trước đây
nghe trầm ổn giờ biến thành một âm điệu chói tai, hơn nữa còn có ra khỏi nhà
một chuyến, trở về thì mang theo Tuyết Nhi.
Từ lần trở về đó, đại ca khôi phục nguyên trạng y phục nam nhân, không hề
trang điểm theo kiểu nữ nhân nữa, nhưng có rất nhiều chỗ vẫn không thể giống
nam nhân. Nàng cũng không tìm hiểu kỹ, mặc kệ đại ca biến thành hình dạng gì,
tại trong lòng nàng, đại ca đều là tự mình một trang nam tử đỉnh thiên lập
địa.
Thi Nhu Vân nói: “ca, Tuyết Nhi sau khi cùng phụ thân nàng đi rồi, liệu có thể
còn quay lại chơi cùng với nhu vân không?”
Thi Trúc Sinh cười nói: “ đương nhiên có thể.”
Thi Nhu Vân yên tâm rồi, đột nhiên nhớ lại một điều, nói: “ca, đại tẩu nhờ ta
nói, thấy ca thì gọi ca đi sang đó xem”
Thi Trúc Sinh cảm thấy một trận kinh hoảng, lại ra vẻ trấn tĩnh nói: “phải
không? Ngươi cùng Tuyết Nhi chơi tiếp đi, ca ra đây một chút.”
Dứt lời, Thi Trúc Sinh đặt Tuyết Nhi xuống đất, xoay người đi khỏi hậu hoa
viên.
Tuyết Nhi hoan hô: “ tốt quá, phụ thân đã trở lại, tuyeets nhi lại có thể thấy
phụ thân rồi. A di, người và Tuyết Nhi cùng đi nhé! Phụ thân sẽ thích người
đấy, phụ thân bên người cũng có rất nhiều a di xinh đẹp.”
Thi Nhu Vân đỏ mặt nói: “ a di nơi này không có đi đâu, Tuyết Nhi, chúng ta
lại chơi trò trốn tìm, được không?”
Tuyết Nhi vểnh môi lên nói: “ ta không chơi nữa.”
Thi Nhu Vân nói: “ vậy muốn chơi gì nào?”
Tuyết Nhi nói: “a di thổi tiêu cho Tuyết Nhi nghe, được không?”
Thi Nhu Vân do dự một chút nói: “ được rồi.”