Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 92: Trọng tụ viễn dương – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 92: Trọng tụ viễn dương

Hy Bình dẫn mọi người trực chỉ Viễn Dương Tiêu Cục xuất phát.

Chúng nữ đều nghĩ vì hắn ở trong phòng cùng Thủy Khiết Nhu làm hảo sự, đều bực
bội không lí tới hắn.

Hy Bình tiến tới muốn ôm Tiểu Tước lên ngựa, Tiểu Tước liền giãy dụa phản đối:
“Đại sắc lang, không được chạm vào ta, người ta không cùng ngươi ngồi chung
ngựa nữa.”

Bất quá, cuối cùng hắn cũng không để ý tới kháng nghị của nàng ta mà cưỡng chế
đem nàng bỏ lên trên yên ngựa. Tiểu Tước ngày từ đầu đã không muốn tựa ở trong
lồng ngực hắn, nhưng chẳng bao lâu, nàng đã lại giống như cũ, dựa hẳn vào
trong ngực hắn, Thiên Phong Song Kiều thấy trong lòng tư vị rất không thoải
mái.

Hoa Tiểu Ba bên ngoài phòng nghe được một ít âm thanh, rất hứng thú muốn biết
Hy Bình cùng Thủy Khiết Nhu trong phòng làm cái gì, lúc này nhịn không được
hỏi: “tỷ phu, ngươi cùng Thủy Khiến Nhu bên trong phòng có làm gì không vậy?”

Độc Cô Thi giận dữ mắng: “Ngươi chết đi nha! Sao lại hỏi tỷ phu vấn đề đó được
chứ?”

Hy Bình cúi đầu ủ rũ nói: “Ta là không đối phó được với nàng ta.”

Nghĩ tới lúc hắn ôm lấy thân hình lỏa thể của Thủy Khiết Nhu, lại không có cửa
xâm nhập thật là xấu hổ, hắn chợt cảm thấy trên mặt không có khí sắc, như là
vừa bị nàng tát cho ba cái vậy.

Hoa Tiểu Ba cả kinh kêu lên: “Trên đời không có nữ nhân nào mà tỷ phu không
đối phó được, như thế nào lại không đối phó được với Thủy Khiết Thu?”

Hy Bình cười nói: “Tiểu tử ngươi ngày càng vô phép, xem ra Dã Mân Côi cũng
không phải là đối thủ của ngươi rồi.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, ngươi đừng oan uổng người tốt, Dã Mân Côi sao lại
chỉ là của Hoa Tiểu Ba ta vậy, cả Tứ Cẩu sư phụ cùng Độc Cô Minh lão huynh
cũng thường tới hái đóa mân côi này mà!”

Dã Mân Côi đỏ mặt lên, quay mặt về phía trước, chăm chú khiển mã, không dám
quay đầu lại nhìn Hy Bình.

Hy Bình cả kinh nói: “Ồ, thật không?”

Tứ Cẩu kêu lại: “Hoa Tiểu Ba, ngươi câm miệng lại cho ta, ta tốt xấu cũng là
sư phụ ngươi, ngươi đừng có làm hư hao hình tượng hoàn mĩ của ta.”

La Mĩ Mĩ nhìn không vừa mắt nói: “Các ngươi là một bọn dâm côn làm gì có hình
tượng mà nói? Hở ra là giao phối loạn, quả thực chính là bản tính dã thú, đặc
biệt là cái đồ gọi là Hoàng Hy Bình đại dâm côn, canh ba nửa đêm chạy đến
trong phòng người khác đem tiểu cô nương mười ba tuổi bế về phòng mình làm
loạn, dâm côn phía trước nên còn thêm vào vấy chữ 'cường đạo ác tặc' bốn chữ
vàng thật to, hừ!”

Từ Bạch Lộ cũng hừ theo, nói: “Hắn vốn chính là một kẻ đáng giận như thế!”

Hy Bình lập tức hô: “Các người hai nữ nhân dám nói xấu ta câu nào, tới Viễn
Dương tiêu cục ta coi xem các ngươi ra sao.”

Tiểu Tước trong lồng ngực hắn đột nhiên miệng xuất ra một câu: “Ngươi không sợ
người khác nói”

Những lời này khiến Hy Bình tức giận tới cơ hồ muốn ngã xuống ngựa – cái gì
đây? tới cả tiểu cô nương này cũng phản đối hắn, hắn rốt cuộc khi nào mạo pham
nàng ta vậy?

Hắn ôm lấy Tiểu Tước kêu lớn: “Ngươi nếu còn dám trợ các nàng ấy nói một câu,
ta liền đem ngươi bỏ xuống giữa đường, cho mấy đồ đại sắc lang đem ngươi đi.”

Tiểu Tước bĩu môi nói: “Ngươi ngoại trừ hung dữ với người ta ở ngoài, còn có
thể làm cái gì ?”

Hy Bình nhẹ nhàng hôn một cái vào bên tai nàng ta, nói một cách biến thái: “Ta
còn có thể rất ôn nhu.”

Tiểu Tước nhỏ giọng nói lại: “Mắc ói”

La Mĩ Mĩ thấy vậy, vội reo lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi dám hôn Tước nhi?” Nói
rồi, hai mắt xếch lên!

Hy Bình ngẩng đầu hướng nàng cười cười.

Hoa Tiểu Ba quay đầu lại nói: “Mĩ Mĩ tỷ tỷ, Tiểu Tước muội muội là thích bị tỷ
phu ta chiếm tiện nghi như thế đó.”

La Mĩ Mĩ mắng: “Ngươi câm mồm chó lại, ngươi tưởng hắn là ai vậy, Tước nhi sao
lại thích bị cái mồm thối của hắn hôn chứ ?”

Tứ Cẩu nói chen vào: “Có lẽ nàng cũng mong như vậy!” Dám ở trước mặt nói hắn
im mồm chó, hắn Tứ Cẩu vẫn cứ không im đấy!

La Mĩ Mĩ trừng mắt nhìn Tứ Cẩu: “Tử Cẩu, ta không có hỏi ý kiến ngươi, ngươi
cắn loạn cái gì? Cẩn thận bổn tiểu thư vặn lấy cái răng chó của ngươi!”

Tứ Cẩu mỉm cươi nói: “Nàng lại có cái bản lĩnh đó sao?”

La Mĩ Mĩ toàn thân run lên, nói: “Ngươi, ngươi…”. Tức giận đến không có nói
ra lời.

Độc Cô Minh nói: “La tiểu thư, nàng đừng cùng hắn tranh cãi, hắn vốn đúng là
không có phong độ nam nhân, bằng không như thế nào lại dám trêu trọc nàng, làm
cô nương xinh đẹp như vậy tức giận?”

Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba đồng thanh kêu: “Thấy sắc quên bạn!”

La Mĩ Mĩ rất vui vẻ nói: “Cũng chỉ còn Độc Cô công tử có khí khái nam nhi,
không giống như mấy người này, chuyên môn khi dễ nữ hài tử, những người này
nha! thật sự là không bằng trư cẩu.”

Hy Bình hướng Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba hai người, nói: “Chính ngươi năn nỉ nàng ta
nên đừng có hối hận”

Tứ Cẩu chua chát nói: “Hối hận không kịp.”

Hoa Tiểu Ba nói tiếp: “Hối xong đã muộn”

La Mĩ Mĩ buồn bực nói: “Ta còn cho các người là hiệp nghĩa ra tay, còn muốn đi
theo các người hành hiệp trượng nghĩa, ai ngờ các ngươi quả là một đám dâm côn
so với hái hoa đạo tặc còn đáng giận hơn, đi theo các ngươi thật sự là xui xẻo
mà, ở nhà, thảo nào ông nội thường nói với ta rằng ngàn vạn lần không được
cùng người trong giang hồ lui tới, nguyên lai đều không phải hảo nhân.”

Từ Bạch Lộ bất mãn nói: “Ngươi nói ai không phải hảo nhân? nói ai đều đựoc,
song không được gom cả Từ Bạch Lộ ta vào.”

La Mĩ Mĩ đang cơn nổi nóng, nói: “Ngươi cũng không phải là hảo nhân!”

Nàng tại hơn mười ngày gần đây, nhìn Hy Bình lúc ôm các nàng, hai tỷ muội loạn
hôn, nàng trong lòng rất bức bối – nữ nhân tốt sao có thể cùng một nam nhân
tùy tiện ôm hôn loạn như vậy?

Từ Bạch Lộ vì câu nói của La Mĩ Mĩ công kích, giận quá thành xấu hổ, quát: “La
Mĩ Mĩ, ngươi đừng quá quắt, ta Từ Bạch Lộ mà không phải hảo nhân à”

La Mĩ Mĩ hừ một tiếng, nói: “Ta cũng không phải hảo nhân” dứt lời quay đầu
sang một bên, không thèm nhìn Từ Bạch Lộ đang tức giận – nữ nhân đang tức giận
trông thật khó coi!

Hoa Tiểu Ba mở ra đề tài mới : “Tỷ phu, Thủy Khiết Nhu là một tiểu cô nuơng,
ngươi lần đầu dục hỏa thượng thăng, chúng ta thấy cô ta rất bốc lửa, sao tỷ
phu và nàng ta ở chung 1 phòng lại không phát sinh một điểm quan hệ?”

Hy Bình cười khổ nói: “Nàng đích thật là ma nữ hành hạ người mà. Ngươi đã nhìn
qua thân thể nàng ta chưa?”

Tứ Cẩu buồn bã nói: “Chúng ta theo đuổi nàng ta đã lâu, đến tay cũng chưa từng
có chạm qua, như thế nào có thể nhìn thấy thân thể nàng?”

Hoa Tiểu Ba nói: “Nữ nhân này mỗi lần cười đều tỏa ra tao vị kiều mị dâm đãng,
chỉ là nhất định không cho chúng ta chạm tới nàng, thật không hiểu nàng là nữ
nhân thế nào.”

Hy Bình thở dài: “ Bởi vì nàng căn bản không phải là nữ nhân.”

Hoa Tiểu Ba vội hỏi: “Tỷ phu, thử nói qua xem nào?”

Hy Bình đem chỗ kì quái trên người Thủy Khiết Nhu nói lại, chúng nữ vừa ngạc
nhiên vừa thẹn, đều mắng Hy Bình chẳng biết liêm sỉ, đến việc này cũng có thể
nói lưu loát được, mặt cũng không đỏ, quả nhiên là một sắc lang không sai!

Hoa Tiểu Ba nghe xong, kinh hô: “Nàng là tuyết kình chi thân!”

Tiếp theo, hắn liền đem truyền thuyết về tuyết kình thân nói qua cho mọi người
biết, sau khi nói xong, hắn vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Từ nay về sau,
có cho ta một trăm lần sắc đảm, ta cũng không dám trêu trọc lại nàng ta”

Tứ Cẩu nghe xong, lại là thở phào, nói: “May quá nàng không có thích ta, bằng
không ta tứ cẩu chẳng biết sự tình, có thể đã xong đời rồi.”

Hy Bình rốt cục hiểu được một chút sự tình, nói: “Thảo nào nàng cứ đòi ta
quyết đấu, nguyên là ta tiến vào không được cũng thua, tiến vào được cũng là
thua, tiểu ny tử này sao lại hận ta như vậy đa?”

Hoa Tiểu Ba tò mò nói: “Tỷ phu, từ nay về sau ngươi có thấy nàng, nhất định
phải gọi tỷ tỷ sao?”

Hy Bình nói: “Ngươi lại nghĩ ta là người nói không giữ lời?”

Mọi người cười to, đây coi như câu trả lời: “Một vô lại liệu có bao nhiêu phần
đáng tin?”

Hy Bình bên tai Tiểu Tước nói: “ Tiểu Tước cô nương , nàng cũng không tin?”
người lớn không tin, chỉ có thể lừa tiểu cô nương.

Tiểu Tước nói: “Ngươi từ nay về sau không gọi ta là tiểu cô nương, ta liền tin
ngươi.”

Hy Bình đầu to như cái đấu, nói: “Nàng vốn nhỏ, tuổi nhỏ, bộ dạng cũng nhỏ,
không phải tiểu cô nương, cũng khó thể thành đại nữ nhân?”

Tiểu Tước nói: “Ta mặc kệ, ngươi tới Đỗ Quyên mười ba tuổi cũng ôm vào trong
phòng ngủ, Tước nhi đã mười bốn tuổi, so với nàng nhiều hơn một tuổi, như thế
nào ngươi lại hiềm người ta nhỏ?” Nàng cầm lấy tay Hy Bình đặt lên ngực nàng
ta, lại nói: “Thật ra, Tước nhi chỗ này đã lớn hơn rồi, một nữ nhân chỉ cần
nơi này lớn lên, đúng là một nữ nhân trưởng thành, Tước nhi muốn làm nữ nhân
của ngươi!”

Hy Bình nói: “Nguyên lai tại ta lúc trước trên người nàng sờ loạn một hồi, giờ
nàng đã thích ta rồi, hèn chi ta thấy kì quái, lúc ấy vì sao nàng lại ngoan
ngoãn để mặc ta hôn hít đến một tiếng cũng không phản đối? ta còn tưởng rằng
nàng còn ngây thơ, ai!”

Tiểu Tước sẵn giọng: “Ta lúc ấy đích thật là bị dọa sợ mà!”

Hy Bình nói: “sao bây giờ lại lớn mật quá vậy?”

Tiểu Tước quay đầu, dịu dàng nói: “Ngươi đồng ý không?”

Hy Bình đề nghị nói: “Ta nhận nàng làm muội muội, được không?”

Tiểu Tước cong môi nói: “Ta không cần là muội muội ngươi, ta muốn làm tiểu thê
tử của ngươi, tùy ý ngươi này đại sắc lang muốn làm gì thì làm, ta phải sanh
cho ngươi một tiểu sắc lang!”

Nàng càng nói càng lớn tiếng, Hy Bình vội vàng che lấy cái miệng không yên của
nàng lại, nói: “Nàng đừng có càng nói càng hào hứng vậy, bọn họ sẽ nghe thấy.”

Tiểu Tước gỡ bỏ tay hắn ra, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sợ chăng?”

Hy Bình xấu hổ nói: “Đây không phải là vấn đề xấu hổ hay không, mà làm cho bọn
họ biết ta ngay cả tiểu cô nương đều không có buông tha, thật là không còn mặt
mũi nữa.” Ai! nới như thế nào đi nữa, thể diện cũng quan trọng mà!

Tiểu Tước lại đột nhiên kêu to, hô: “Ta mới không phải tiểu cô nương! ta muốn
làm nữ nhân của ngươi, ngươi không được kiếm cớ chối bỏ ta.”

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, Hy Bình hiếm khi đỏ mặt, nói: “Trời, Đại Hải
bọn họ đã chạy xa rồi, chúng ta mau chạy lên thôi!” Dứt lời kêu lên một tiếng,
Ô Long liền phóng tới phía trước, đem mọi người bỏ lại phía sau.

La Mĩ Mĩ ở phía sau đuổi vội, đồng thời mắng lớn: “Hoàng Hy Bình, ngươi là đại
dâm côn, ngươi dám chạm vào người Tước nhi, ta liền đem ngươi ra thiến, cho
ngươi vào cung làm thái giám.”

Mọi người một đường giục ngựa chạy nước đại, gần tối thì đã tới được Viễn
Dương tiêu cục.

Đi ra nghênh đón mọi người, ngoại trừ vợ chồng Lôi Dũng cùng Từ Phiêu Nhiên,
còn có vợ chồng Hoàng Dương!

Hy Bình vừa thấy cha mẹ, lập tức phóng tới ôm qua Xuân Yến hô lên: “Nương, các
người như thế nào lại ở chỗ này?”

Xuân Yến nói: “Bình nhi, buông nương ra nào, nương sớm đã bị ngươi ôm tới
không thở nổi rồi.”

Hoàng Dương cười nói: “Chúng ta còn sợ ngươi làm ra mấy chuyện phiền toái, cho
nên đi tới Viễn Dương tiêu cục, giờ thì đã tới đây rồi.”

Hoàng Đại Hải đi đến trước mặt bọn họ, cảm động tới chảy nước mắt, thanh âm
run rẩy nói: “Phụ thân, nương, con là Đại Hải đây!”

Hoàng Dương hai tay đặt lên vai Hoàng Đại Hải, thở dài: “Lớn hơn nhiều rồi,
đến phụ thân cũng không còn nhận ra ngươi nữa.”

Xuân Yến đem Hoàng Đại Hải ôm vào trong lòng, hai hàng lệ trong suốt tuôn ra,
nói: “Đại Hải, còn nhớ nương không?”

Hoàng Đại Hải run rẩy nói: “Nhớ”

Xuân Yến vuốt ve hai gò má đầy đặn của hắn, nói: “Ngươi càng lớn càng giống
phụ thân ngươi.”

Hoàng Dương cười nói: “Nhi tử ta đương nhiên lớn lên giống ta. Đại Hải, lần
trước Nguyệt nhi nói người lớn lên so với ta y hệt, ta còn có chút không tin,
bây giờ xem ra quả nhiên là đúng, ha ha! Ta nhớ tới năm đó khiến cho nương
ngươi mê tới thần hồn điên đảo, cho đến bây giờ quả là “hổ phụ sinh hổ tử”rồi,
theo lời cha nói, có phải có vài nữ hài tử đã bị ngươi mê hoặc chết đi sống
lại rồi phải không?”

Hoàng Dương này, da mặt qua nhiên dày, lại có thể trước mắt nhi tử mình diễu
võ dương oai, khó trách có thể dưỡng ra một da mặt siêu cấp như Hoàng Hy Bình!

Hoàng Đại Hải rốt cục hiểu được tính nết đại ca lại là như vậy, nguyên lai tất
cả đều là do một tay cha bồi dưỡng nên, quả thực là cha nào con nấy.

Hắn nghĩ, nếu chính mình từ nhỏ lớn lên bên người cha, có lẽ cũng giống như
đại ca bây giờ vô lại ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.