Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 88: Anh hùng cứu mỹ nhân – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 88: Anh hùng cứu mỹ nhân

Mọi người dậy rất sớm. Hy Bình không muốn cùng Lãng Vô Tâm mấy người đó đi
chung đường, vì vậy trời vừa sáng liền gào thét cả bọn thức giấc.

Hắn đến gõ cửa phòng Lãng Vô Tâm, Thần Đao Tứ Hoa quần áo xộc xệch hoang mang
chạy ra. Lãng Vô Tâm nói một câu, “Sau này đừng đến tìm bọn ta nữa”, rồi lại
ngủ tiếp.

Dã Mân Côi lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết và nhũ câu sâu thẳm, cúi đầu bước
ra, đến trước mặt Hy Bình nói: “Xin lỗi.”

Hy Bình cài lại áo cho nàng, ôm nàng nói: “Không có gì phải xin lỗi, là tên
Lãng Vô Tâm rẻ tiền, đi thôi! Chúng ta còn phải lên đường.”

Khi mọi người cưỡi ngựa đi khỏi, Bạch Tư đứng ở cửa khách điếm tiễn biệt bọn
họ đi xa, có điều Hy Bình tịnh không biết việc này.

Trên con đường này, chẳng biết vì sao, chạy ra rất nhiều võ lâm nhân sĩ, đều
là cùng bọn họ đi chung một hướng. Một vài giang hồ nhân sĩ, thấy bọn họ trẻ
tuổi, lại có nhiều mỹ nữ như vậy, đều muốn hướng đến các nàng nói lời ong
bướm, nhưng đều bị Tứ Cẩu và Độc Cô Minh đuổi đi.

Nói đến đánh nhau, đám trẻ tuổi bọn họ trái lại còn chưa từng sợ một ai.

Thần Đao Tứ Hoa từ khi cùng Lãng Vô Tâm vui vẻ một đêm xong, có đến hai ba
ngày ngượng ngùng khi nói chuyện cùng mọi người.

Nhưng mà Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh không hiềm vì bọn họ. Mới ban đầu
còn cho rằng là các nàng ghét bọn họ đến nỗi không nói một lời, về sau phát
giác không phải như vậy, nhưng lại làm như không có việc gì, vẫn như trước
cùng bọn nàng thông đồng. Thần Đao Tứ Hoa tự nhiên cực kì yêu thích, nên lại
quẳng Lãng Vô Tâm sang một bên, chỉ coi như là loại đàn ông ngu ngốc ở bên
cạnh.

Mười ngày sau, tới được Cẩm Châu thành.

Cẩm Châu thành tuy phồn hoa, chỉ là đối với bọn họ mà nói cũng không có gì kì
lạ, bất quá đối với mỹ nữ trên đường, thì bọn họ lại đặc biệt lưu ý. Đương
nhiên, người trên đường đối với đám tuấn nam mĩ nữ bọn họ cũng cảm thấy say
mê.

Khi vào thành chỉ mới là chập tối, bọn họ liền đến ở tại một khách điếm.

Trong khi ăn cơm, nghe được xung quanh có người bàn luận gần đây ở Cẩm Châu
thành có đạo hoa tặc hoành hành, đã có khuê nữ của hơn mười hộ gia đình gặp
tai ương. Quan địa phương khẩn cấp điều tra, nhưng vẫn không thu hoạch được
gì.

Mọi người nghĩ thầm, tên đạo hoa tặc này quả nhiên biết chọn địa phương, trong
thành này mĩ nữ rất nhiều, tùy tiện hái loạn cũng không thể hái nhầm “đậu hủ
thối.”

Bọn họ nói đùa với chúng nữ: “Các nàng tối nay cẩn thận chút, đừng có ngủ như
chết, coi chừng đạo hoa tặc bò lên người các nàng đó.”

Chúng nữ cười mắng: “Ai sợ ai? Ngay cả đám dâm côn các ngươi bọn ta còn không
sợ, lại sợ một tên đạo hoa tặc?”

Liền đó lại tiếp tục nghe thêm, nghe có người nói đạo hoa tặc muốn hái đệ nhất
hoa trong thành này – La Mĩ Mĩ.

Nghe nói, La Mĩ Mĩ này là đệ nhất mĩ nữ của Cẩm Châu thành, gia gia nàng từng
làm đại quan trong cung. Bây giờ cáo lão về quê nhà, vẫn là nhà giàu nhất
trong thành.

Người này có nhất thê tam thiếp, nhưng chỉ sinh được một nhi tử. Nhi tử có
nhất thê lưỡng thiếp, nhưng cũng chỉ sinh được một nữ nhi La Mĩ Mĩ, càng đúng
là quái sự.

Thế nhưng, La Mĩ Mĩ nữ hài này đúng là một nhân vật xinh đẹp, thiên sinh lệ
chất. Năm nàng mười tám, đã có rất nhiều công tử của các quan gia phú thương
đến cửa cầu thân, nhưng luôn bị La phủ cự tuyệt, lý do là La Mĩ Mĩ nhìn thấy
chướng mắt.

Bây giờ, đạo hoa tặc tuyên bố muốn hái đóa hoa phú quý La Mĩ Mĩ này, La phủ tự
nhiên phải phòng thủ nghiêm ngặt, không ai biết đạo hoa tắc có thể đắc thủ
không?

Mọi người đối với đạo hoa tặc không có bao nhiêu hứng thú, nhưng đối với La Mĩ
Mĩ thì có, thậm chí nghĩ đến việc đi hái hoa cũng cảm thấy cực kì hứng thú.

Cười nói một hồi, rồi cũng tản ra người nào lại về phòng người đấy, lại là một
đêm.

Sáng sớm vừa ra cửa, liền nghe trên đường có người bàn tán, tối qua đạo hoa
tặc đã đắc thủ, La Mĩ Mĩ đã thất tung, ngay cả tì nữ Tiểu Tước ngủ cùng cũng
thất tung theo.

Khi người của La phủ đi vào phòng bọn họ, trong phòng còn có dư vị của mê hồn
hương, đoán chừng tặc nhân cũng chưa chạy xa, bắt đầu truy tìm bốn phía.

Mọi người xuôi theo con phố ra khỏi cổng thành, tiếp tục lên đường

Mãi đến tối, thì đến một tòa thâm sơn – Cẩm Lạc sơn.

Lôi Long nói: “Khoái mã vượt qua ngọn núi này, chắc phải mất ba thời thần, xem
ra tối nay vô pháp vào được khách điếm rồi.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Ta lại thích ở trong núi này tìm một hang động để ngủ, chỉ
cần được ôm mĩ nữ, ngủ ở đâu cùng là thiên đường.” Hắn quay mặt về Thần Đao Tứ
Hoa nói: “Tối này ngủ cùng ta?”

Thần Đao Tứ Hoa cười mắng một trận.

Độc Cô Thi đột nhiên chỉ về phía trước, kinh hãi nói: “Mã xa?”

Thế là, mọi người lại quất ngựa đi tới.

Hoa Tiểu Ba vén mở mành vải trên mã xa, nói: “Trong này có mùi thơm của nữ
nhân và mê hồn hương, có lẽ chính là mã xa thải hoa tặc dùng. Giờ hắn lại vứt
bỏ xe ở chỗ này, hiển nhiên là chuẩn bị tìm chỗ để làm hảo sự.”

Tứ Cẩu nói: “Lộ kiến bất bình.”

Hoa Tiểu Ba tiếp lời: “Bạt đao tương trợ!”

Hy Bình cười nói: “Không ngờ các ngươi cũng có mấy phần hiệp tâm thối này, hắc
hắc!” Đưa mắt nhìn con ngựa chết trên mặt đất, rồi lại nói: “Chúng ta quay lại
đi! Hắn khẳng định là ở phía sau.”

Không cho một lời giải thích, Hy Bình liền dẫn đầu quay đầu ngựa, quất roi phi
như điên trở lại.

Chạy băng băng một trận xong, Hy Bình dừng lại nói: “Vết máu là bắt đầu từ chỗ
này, đạo hoa tặc chắc chắn làm hảo sự ở quanh đây, phân ra tìm! Một thời thần
sau vô luận tìm thấy hay không, đều tập hợp ở đây. Thi nhi, theo ta.” Hắn và
Độc Cô Thi quất ngựa đi vào mật lâm sâu thẳm.

Độc Cô Thi nói: “Ca, muội nghĩ là huynh không giống người làm việc tốt, sao
lại tích cực như vậy?”

Hy Bình cười nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân là mộng tưởng của nam nhân, ta rảnh
không có việc gì, thì lại đến ngay cơ hội này. Nếu cứu được, có thể nàng ta
còn dĩ thân tương hứa đến báo đáp ta nữa!”

Độc Cô Thi nói: “Muội đối với huynh dĩ thân tương hứa cũng không thấy huynh
tiếp nhận, lại hi vọng nữ nhân khác dĩ thân tương hứa. Chẳng nhẽ huynh chê Thi
nhi tàn hoa bại liễu?”

Hy Bình đưa mắt lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp nửa giận nửa vui của Độc Cô Thi,
nói: “Thi nhi, nàng ở trong mắt ta vẫn là xử nữ.”

Độc Cô Nhi giận nói: “Người ta là phụ nữ có chồng, sao lại còn là xử nữ?”

Hy Bình nói: “Ta có thể làm nàng chảy máu như vậy, có thể làm nàng đau đến cào
cấu điên cuồng.”

Độc Cô Nhi nói: “Ca, chàng xấu xa!” Dừng một chút, mắt nhìn về phía trước,
nói: “Trước mặt có ánh lửa.”

Hy Bình xuống ngựa, rồi cũng bế Độc Cô Thi xuống, sau đó buộc hai con ngựa
chung vào một cái cây, nói: “Thi nhi, nàng mĩ nữ cứu mĩ nữ, thế nào?”

Độc Cô Thi chu miệng thổi nhẹ vào hắn, hai người lặng lẽ đi về nơi phát ra ánh
lửa.

Đó là một sơn động, động khẩu khá lớn, ánh lửa là từ trong động phát ra.

Hai người nghe thấy một tiếng quát yêu kiều từ trong động: “Dâm tặc, ngươi
dám?”

Xem ra nữ tử này vốn quen la hét người khác, lúc thế này mà vẫn còn ương ngạnh
như vậy.

Một giọng đàn ông cười nói: “La mĩ nhân, ta có gì mà không dám? Y phục của hai
người các nàng đều bị ta cởi sạch rồi, bây giờ chỉ chờ ta nhập động quang.
Sao, không hoan nghênh à?” Ngừng một lúc, lại nói: “Hai người các nàng ai mời
ta trước?”

Hy Bình và Độc Cô Thi đã tới gần động khẩu, chỉ thấy trong động rộng lớn, so
với sơn động Hy Bình và Lãnh Như Băng với các nàng kia ngủ chung thì lớn hơn
gấp rưỡi. Ở trong động quay lưng về phía bọn họ là một gã nam nhân trần truồng
cao gầy, hai nữ nhân đang nằm dưới đất cũng lõa thể như vậy, không nhìn thấy
rõ dung mạo bọn họ.

Nam nhân kia nói: “Vậy thì bắt đầu từ La mĩ nhân nha!” Liền muốn nhào lên
người mĩ nhân.

Thình lình, đằng sau hắn truyền đến một câu: “Lão huynh, đừng gấp!”

Nam nhân như bị điện giật quay người lại, nhìn thấy Hy Bình. Độc Cô Thi trốn
sau đám cây chưa đi ra, bởi vì Hy Bình bảo nàng xem hắn anh hùng cứu mĩ nhân
thế nào.

Hy Bình cũng đã thấy rõ nam nhân trước mặt, vóc dáng cũng có thể gọi là cường
tráng, chỉ tiếc là xấu cực kì, chả trách lại muốn hái hoa.

Hy Bình nói: “Lão huynh, huynh quả nhiên là sinh ra để hái hoa.”

Xấu xí như vậy, không hái hoa thì ngay cả kĩ nữ cũng lười tiếp đãi hắn. Không
còn cách nào khác, nhất định phải trở thành kiểu người chỉ có thể hái hoa.

Gã nam nhân cho rằng Hy Bình nói hắn cường hãn, bất giác cúi đầu nhìn xuống
hùng căn của bản thân, ngạo nghễ nói: “Không có chút vốn liếng, làm sao có thể
hái hoa?” Đột nhiên lại nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại đến đây?”

Hy Bình cười nói: “Lão huynh, kiến giả hữu phận, dưới đất có hai mĩ nhân,
huynh không mời ta cùng hưởng chung sao?”

Nam nhân nói: “Ngươi đừng đến phá hảo sự, nếu không, lão tử thịt ngươi đó.
Cút!”

Hy Bình tiến tới gần, nhìn hai thiếu nữ trên mặt đất. Nàng lớn hơn nhìn như
hoa tựa ngọc, phú quý vô bỉ, đang phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt tỏ ra
khinh thường. Nàng hơi nhỏ hơn kia, có lẽ chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi,
dáng dấp cũng xinh xắn khả ái, đang sợ hãi nhìn hắn.

Hy Bình nói: “Lão huynh, mấy nữ nhi này đẹp như vậy, không chia cho ta một
người, không phải là hảo hữu đâu.”

Nam nhân nhìn hắn rất lâu, nói: “Xem ra ngươi cũng là người đồng đạo, đã gặp
mặt nhau, vậy cùng tới đi! Lúc thế này mà còn giết người không khỏi ảnh hưởng
xấu đến tư tưởng.”

Hy Bình lập tức chỉ vào La Mĩ Mĩ, nói: “Ta muốn cô này.”

Nam nhân không vui nói: “Cái này không được, ngươi lấy tiểu nữ hài đó.”

Hy Bình nói: “Không được đâu! Huynh lại kêu ta cưỡng hiếp tiểu nữ hài?”

Nam nhân mỉm cười nói: “ Bọn ta làm như vậy được, tám tuổi đến tám chục tuổi
đều không bỏ qua.”

Hy Bình tán đồng nói: “Nói phải.” Liền cởi quần áo ra.

Nam nhân vừa muốn nhào đến thân hình lõa thể của La Mĩ Mĩ, Hy Bình vội nói:
“Lão huynh, đợi chút, chúng ta so tài xem ai làm lâu hơn.”

Nam nhân tự đại nói: “So thì so, ngươi sẽ thua mất mặt, nhanh lên.”

Hy Bình cởi sạch y phục liền nhào tới thân thể trần truồng non mềm của Tiểu
Tước sờ soàng, gặm mút lung tung. Gã nam nhân nhìn thấy, cười thầm một tiếng,
cũng vồ lấy thân hình La Mĩ Mĩ mà dày vò, khi đang muốn đỉnh thương nhập động,
bỗng cảm thấy bản thân bị người ôm chặt ở thắt lưng.

Hắn kinh hoàng muốn giãy thoát ra, thì phát giác cánh tay đang xiết hắn cứng
như thiết côn, hắn gào to: “Tiểu tử, ngươi dám ám toán ta Thái Hoa Lãng Tử, sư
phụ ta Dương Long Quân sẽ không ta cho ngươi.”

Hy Bình cười nói: “Ngươi như vậy mà dám bắt lão tử với một nha đầu măng tơ
thân mật. Lão tử tiễn ngươi đến Tây Thiên gặp Phật tổ, sau đó lại cùng với mĩ
nữ vui vẻ.”

Thải Hoa Lãng Tử nói: “Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta giao La mĩ nhân cho ngươi.
Không, cả hai đều cho ngươi!”

Hy Bình nói: “Trễ rồi.” Gắng sức đập đầu hắn vào vách động, kết thúc cuộc đời
hái hoa của hắn.

Độc Cô Thi từ khóm cây nhảy ra, nhào vào bờ ngực trần của Hy Bình, nói: “Ca,
chàng thật khỏe!”

Hy Bình sợ đáp: “Còn khỏe? Để lừa được hắn tin tưởng, ta phải hy sinh thân
thể, cởi hết ra để người khác thưởng thức, lại còn phải cùng tiểu nha đầu nồng
nhiệt, nếu như có bảo đao ở trong tay, lão tử tới chém cho hắn một đao.”

Độc Cô Thi nói: “Ca, không có bảo đao, huynh đối phó không được hắn sao?”

Hy Bình nói: “Ta sợ đánh không trúng hắn, lúc trước ta tay không đánh người
biết chút võ công, đều là con mẹ nó đánh không lại. Bất quá để ta ôm phải, bọn
chúng chỉ còn biết kêu to. Thi nhi, để ta mặc y phục trước đã.”

Lưỡng nữ nằm dưới đất biết nam nhân trước mặt sẽ không làm hại bọn họ, dường
như thở phào một hơi.

La Mĩ Mĩ yên tâm kêu lên: “Còn không giúp bọn ta mặc y phục?”

Hy Bình vừa mặc y phục vừa nói: “Các người không phải có tay có chân sao?”

La Mĩ Mĩ mắng: “Hỗn đản, ngươi không nhìn thấy bọn ta không cử động được sao?”

Hy Bình nói: “Thi nhi, giúp bọn họ giải khai huyệt đạo. Ta không biết.”

La Mĩ Mĩ nói: “Bọn ta không bị điểm huyệt, chỉ là bị tên tử quỷ đó cho ăn một
loại thuốc, toàn thân yếu ớt vô lực.”

Hy Bình nói: “Không thể trách lão tử khi ở trên người nàng, nghĩ là nàng cũng
giống như là không có xương cốt. Thi nhi, nàng làm hộ đi! Ta muốn ra ngoài ca
hát.”

Độc Cô Thi ngạc nhiên hỏi: “Ca, tại sao vậy?”

Hy Bình cười nói: “Bọn họ nghe được giọng ca tuyệt vời của ta, sẽ chạy đến
ngay.”

Hắn quả thật chạy ra ngoài động hát to bán dạ tình ca, làm hổ báo điểu trùng
đang ngủ toàn bộ đều tỉnh bởi tiếng ồn ào. Các loại động vật đều cảm thấy cái
con gà trống hoang bị thần kinh này thật kì quái, bán dạ tam canh mà gáy không
ngớt.

La Mĩ Mĩ mặc y phục xong liền kháng nghị nói: “Không được hát, tai ta đều bị
ngươi làm điếc rồi!”

Hy Bình còn cho rằng cũng không tệ, quay đầu nhìn chằm chằm vào La Mĩ Mĩ, rất
không vui nói: “Là ý tứ gì? Lão tử đã cứu nàng, hát vài bài chúc mừng cũng
không được?”

La Mĩ Mĩ nói: “Cũng chưa nghe qua có người nào hát khó nghe hơn ngươi.”

Hy Bình nổi cáu nói: “Khó nghe? Ta cứu nàng, nàng không những không dĩ thân
tương hứa, còn nói ta hát khó nghe?”

La Mĩ Mĩ bĩu môi nói: “Vốn là như vậy đó!”

Hy Bình ngồi xổm xuống nắm lấy cổ áo nàng, nói: “Nàng không thể thành thực một
chút sao? Nói dối đối với nàng có lợi ích gì?”

La Mĩ Mĩ la to: “Buông ta ra, ngươi so với tên dâm tặc đó còn đáng ghét hơn.”

Hy Bình bực tức nói: “Sớm biết như vậy, ta đã để tên dâm tặc không đáng ghét
đó vui vẻ với nàng, xem nàng có còn cãi bướng!” Hắn bỏ La Mĩ Mĩ ra, lại đối
với Tiểu Tước ra vẻ tươi cười nịnh hót nói: “Tiểu nữ hài xinh đẹp, nàng nói đi
ta hát có hay không?”

Tiểu Tước sợ hãi nhìn hắn, không nói ra lời, hiển nhiên còn sợ hắn giống như
vừa nãy gặm mút loạn trên người nàng.

Vẻ tươi cười của Hy Bình như đông cứng lại, nói: “Từ lúc bắt đầu nhìn thấy
nàng, mãi đến bây giờ, nàng một lời cũng không nói. Chẳng nhẽ nàng là người
câm? Cho dù là người câm, nàng cũng nên gật đầu, mới không uổng công ta cứu sự
thanh bạch của nàng.”

La Mĩ Mĩ mỉm cười nói: “Ngươi cứu thanh bạch của Tước nhi? Ban nãy ở trên
người Tước nhi chính là ngươi, vậy mà vẫn có mặt mũi nói cứu thanh bạch của
Tước nhi? Ngươi nhìn kĩ lại đi, trên người Tước nhi vẫn còn nước dãi của ngươi
đó!”

Hy Bình tức giận điên cuồng, hướng tới Độc Cô Thi nói: “Thi nhi, lấy cái gì đổ
vào miệng thối của nàng ta.”

Độc Cô Thi nói: “Ca, muội không thể.”

Hy Bình nói: “Thôi quên đi, để nàng ta tiếp tục nói láo! Cái kiểu nữ nhân như
nàng ta, một ngày mà không nói láo, chắc sẽ chết đó .” Hắn lại hướng đến Tiểu
Tước nói: “Uy, nàng rốt cuộc nói một câu xem! Ít ra cũng nên nói cho ta biết,
nàng tên gì chứ?”

Tiểu Tước khẽ nói: “Tiểu Tước.”

Hy Bình vui mừng nói: “Hóa ra nàng không phải là người câm, mau nói ta hát rất
hay đi.” Hắn vẫn là không được thì không chịu.

Tiểu Tước nói: “Muốn ta nói lời thực sao?

Hy Bình khẳng định nói: “Lời thực.”

Tiểu Tước hơi sợ nói: “Ngươi sẽ không mắng ta, cắn ta chứ? Nàng vẫn là sợ Hy
Bình như lúc nãy nhào lên người nàng gặm mút.

Hy Bình cười lớn nói: “Sao lại thế được?”

Tiểu Tước giọng cực nhỏ nói: “Ngươi hát…..rất khó nghe!”

Hy Bình sững người, đột nhiên ôm nàng lên, đặt lên đùi hắn, phát vào mông
nàng, nói: “Tiểu hài tử mà lại học người lớn nói láo, để xem nàng sau này có
dám không thành thực không!

Ngoài động khẩu truyền vào thanh âm của Hoa Tiểu Ba: “Tỷ phu, ai không thành
thật?”

Hy Bình vừa cười vừa chửi rủa: “Lúc ngươi đi cái con mẹ nó, cũng không mang
đao cho ta, xém làm ta không làm nổi anh hùng.”

Chúng nhân xuất hiện trong động.

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, không có đao, huynh đã tàn nhẫn như vậy, đập vỡ đầu
của hắn. Nếu có đao, huynh không phải là chặt hắn ra như tương hay sao?”

Hy Bình nói: “Hắn thấy ta đẹp trai hơn hắn, cực kì tự ti, tự chạy đập đầu vào
vách.”

Độc Cô Minh cười nói: “Hóa ra đẹp trai cũng là một loại vũ khí đáng sợ.”

“Đương nhiên rồi.” Hy Bình đắc ý nói: “Còn là một loại vũ khí đối với nữ nhân
có lực sát thương vô cùng.”

Từ Bạch Lộ hừ nói: “Xú mĩ!”

Hy Bình đưa mắt nhìn chòng chọc vào nàng, nói: “Nàng nói cái gì? Qua đây!”

Từ Bạch Lộ quay mặt sang một bên, nói: “Ta không!”

Hy Bình cười nói: “Nàng còn không qua, ta sẽ ép cung đó.”

Nguyên lại lần trước Từ Bạch Lô kiên quyết nói là Hy Bình cưỡng bức nàng cầm
lấy nam căn của hắn, Hy Bình trước mặt mọi người đã thừa nhận, lúc này nếu
nàng không đi qua, Hy Bình sợ là sẽ thực sự muốn ép cung.

Từ Bạch Lộ chỉ biết căm giận đi qua, nói: “Được chưa?”

Hì Bình bế Tiểu Tước đang ở trên đùi hắn ngồi sang một bên, nói: “Ta không
đánh nàng, nàng vẫn nằm trên đùi ta? Di, sao lại chảy nước mắt? Ta đâu có đánh
đau nàng!”

Tiểu Tước nói: “Người ta đau đó!”

Hy Bình nói: “Hảo, ta không đánh nàng, ngồi ngoan. Tiểu Ba, qua đây chăm sóc
bọn họ.” Nói xong, hắn kéo Từ Bạch Lộ vào lòng, hôn mạnh lên nàng, nói: “Đây
mới gọi là xú mĩ!”

Hoa Tiểu Ba kiểm tra La Mĩ Mĩ xong, nói: “Bọn họ chỉ bị uống Nhuyễn cốt tán,
ba thời thần sau sẽ khôi phục.”

Hy Bình nói: “Ngươi đi ra nhặt chút củi khô, đống lửa ở đây sắp tắt rồi.”

Hoa Tiểu Ba kháng nghị nói: “Tỷ phu, tại sao mỗi lần đều là đệ? Sắc đẹp của mĩ
nữ ở trước mắt này có thể so được Băng tỷ tỷ, nhìn thấy kiều quý vô cùng, đệ
phải giữ gìn hình tượng trước mắt nàng!”

Triệu Tử Uy nói: “Hình tượng nhặt củi cũng tốt, đi đi!

Hoa Tiểu Ba lầm bầm trong lòng:” Vậy sao ngươi không đi?” Nhưng cuối cùng hắn
cũng đi ra khỏi động, nhặt về một bó củi to.

Lôi Long nói: “Tối nay ở trong này nghỉ ngơi vậy!”

Độc Cô Minh nói: “La cô nương, ngày mai bọn ta không thể đi cùng các nàng. Các
nàng có thể tự mình về nhà không?”

La Mĩ Mĩ trừ đối với Hy Bình có thành kiến, còn đối với những người khác đều
rất vui vẻ, cười nói: “Chúng ta không quay về, theo các người được không?”

Hoa Tiểu Ba đang cho thêm củi vào đống lửa, nghe La Mĩ Mĩ nói như vậy, hắn
mừng rỡ nói: “Tốt quá.”

Hoàng Đại Hải nói: “Như vậy không tốt. Người nhà của nàng sẽ lo lắng.”

La Mĩ Mĩ nói: “Ngày mai đến trấn kế cận, ta sẽ sai người báo với người nhà là
ta vẫn bình yên khỏe mạnh, các người không phải vì ta lo lắng.”

Hy Bình nói: “Ta phản đối, trừ phi nàng nói ta hát nghe hay.”

Chúng nhân toàn bộ đều nhăn mày lắc đầu.

Hoa Tiểu Ba vì muốn mĩ nhân đi cùng, đành dối lòng nói: “Tỷ phu, huynh hát
đúng là rất hay.”

Hy Bình vui mừng nói: “Vẫn là Tiểu Ba ngươi khá thành thật.”

Từ Bạch Lộ lẩm bẩm bên tai hắn: “Trơ tráo chết nguời!”

Hy Bình bực bội nói: “Ngươi…..”

Bàn tay vỗ vào mông phát ra tiếng vang trong trẻo, truyền khắp cả khu rừng
đêm.

Sau đó, lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.