Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 87: Nan dĩ hồi vị – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 87: Nan dĩ hồi vị

Buổi sáng hôm sau thức dậy , chúng nhân đều nhìn chăm chú vào thân thể của Hy
Bình .

Nguyên là khố của Hy Bình tối qua đã bị Từ Bạch Lộ trong cơn mê mê hồ hồ cởi
ra. Từ Bạch Lộ lại không hề biết, cùng muội muội Từ Hồng Hà của mình mỗi người
một tay, trong giấc ngủ vẫn giữ chắc Hy Bình .

Lưỡng nữ tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng đó, xấu hổ cúi mặt xuống đất quả thật
muốn xé xác Hy Bình ra, nhưng lại chẳng đủ sức đứng lên .

Hy Bình nhìn chúng nhân nói: “ Nhìn cái gì ? Còn không chuẩn bị đi sao ? “

Chúng nhân cười lớn rồi đi ra khỏi miếu .

Hy Bình nói: “ Bọn họ đã ra rồi, các nàng sao còn nằm trên người ta ? lại còn
không dậy , ta sẽ giữ lại và lột sạch nàng ra ! Đúng , nên báo thù .”

Từ Hồng Hà thẹn thùng ngồi dậy, Từ Bạch Lộ hoàn toàn không có một phản ứng,
tay giữ Hy Bình cũng chẳng bỏ ra .

Hy Bình quát lên: “ Dậy nhanh ! “

Hắn giữ Từ Bạch Lộ nâng lên, ngồi thẳng lên người dậy, nhìn thấy má nàng hồng
lên vì xấu hổ, hai mắt nhắm lại trông thật khả ái, tim đạp mạnh muốn hôn nàng
.

Từ Bạch Lộ toàn thân run rẩy đẩy Hy Bình ra nói: “ Buổi sáng không cho phép
ngươi hôn nhân gia, ngươi chưa đánh răng ! Tối hôm qua ngươi cố ý không tự
mình cởi khố ra , lại cầm tay bổn cô nương dẫn đến đó phải không ? “

Hy Bình nói: “ Nàng thừa lúc ta ngủ sau đó phi lễ với ta, ta không tìm nàng
tính sổ , hiện tại muốn cắn lại ta hả ? Dậy đi ! Trách ta không cởi khố, mẹ
nó, sau này đừng hòng ngủ với lão tử ! “

Từ Bạch Lộ tức giận nói: “ Là ngươi tự ôm ta để lên trên người ngươi . “

Hy Bình nói: “ Ta có thể không nói nàng cởi khố tử của ta , chỉ có đùa với ta
thôi ! quả là không có tí đạo đức nào .”

Từ Bạch Lộ lại bắt đầu đánh hắn , nói: “ Ngươi khi phụ ta ! đánh chết ngươi ,
cẩu nhân trơ tráo , nhân gia trong lúc ngủ , làm sao biết mình đang làm cái gì
? ngươi hại nhân gia xấu hổ không nói nên lời , lại còn khinh nhờn nhân gia
sao ? ngươi toàn thân trên dưới, bọn ta nhìn thấy thì có bị tổn thất cái gì ?
còn ngươi nói xem sau này bọn ta làm sao có thể đưa mặt ra nhìn người ? theo
chúng ta ngươi phải nói , ngươi nửa đêm tự mình cởi khố tử dùng sức mạnh ôm
lấy bọn ta làm loạn các nơi , bọn ta tuy tức giận nhưng cũng chẳng đánh chết
ngươi ! “

Hy Bình cười nói: “ Theo nàng , nàng nói những điều ta làm lúc đầu đều là ngộ
nhận , có phải thế không ? “

Từ Bạch Lộ tức giận trợn mắt nhìn hắn nói: “ Ta nghĩ cho ngươi lại còn không
cảm kích . “

Hy Bình ôm nàng dậy nói: “ Lại cản đường, đại tiểu tỷ, nhìn lúc nàng cùng Liên
nhi vui mừng điên đảo hắc bạch bất minh, ta ở trên nàng bị ngã đúng là không
may với ta. Bất quá, bọn nàng lúc này thật khả ái, không biết quang cảnh khi
cùng các nàng tác ái sẽ như thế nào. “

Nói xong Hy Bình vội chạy đi, phía sau lưỡng nữ truy theo đuổi đánh .

Vừa chạy khỏi cửa miếu, Hy Bình đã thấy Dã Mân Côi đón ở phía trước. Nàng
trông như chuẩn bị đánh tới, Hy Bình mắt tinh tay nhanh, xuất thủ như gió kéo
thân thể mềm mại của Dã Mân Côi lại ôm chặt lấy nói: “ Nàng đánh ta sao ? “

Nàng vùi đầu vào lòng Hy Bình nói: “ Không có , cảm ơn chàng đã ôm Mân Côi . “

Hy Bình phát giác hôm nay nàng quả có điều kì lạ , nói: “ Không giận ta sao ?

Dã Mân Côi đáp: “ Ư , giận “

Hy Bình cười nói: “ Kì thật nàng trước kia cùng với rất nhiều nam nhân , ta
chẳng nên ghép nàng cùng Tiểu Ba , ta nghĩ nên để cho nàng tự lựa chọn cơ hội,
Tiểu Ba không tốt sao ? “

Dã Mân Côi thành thật nói : “Hắn rất tốt , tốt hơn rất nhiều nam nhân khác .”

Hy Bình nói: “ Ta là một nam nhân rất ngang ngược, nữ nhân của ta sẽ không
được theo nam nhân khác. Nàng thích chơi đùa, nên nói trước một câu, sau này
lại có gia đình, ta sẽ không bỏ qua hiềm khích với nàng. Hơn nữa, nữ nhân bụng
to, ta cũng không hoan nghênh, trừ khi nàng mang hài tử của ta, đó là điều
nàng nên nhớ kỹ ! Nếu như sau này nàng chịu theo một người trong bọn họ. Ta
cũng chẳng muốn gặp lại nàng, nếu như nàng cùng bọn họ chỉ là đùa giỡn tình
ái, thì sau khi đùa giỡn, nàng có thể lại đến tìm ta, dù chia ly nhưng trong
tâm linh ta cũng không bao giờ quên Dã Mân Côi nàng ! “

Hoa Tiểu Ba bên cạnh vỗ mông ngựa nói: “ Tỷ Phu , ta rất sùng bái huynh ! “

Hy Bình đánh xuống vai hắn một quyền nói: “Không được khi phụ Thi nhi, cho ta
yên tâm một phần ! Từ Thanh Vân một ngày chưa báo được thù, ngươi không được
rời khỏi Thi Nhi , biết chưa ? “

Hoa Tiểu Ba nói: “ Biết rồi “

Đột nhiên lại nói: “Luôn có thể ôm ôm ấp ấp sao.”

Độc Cô Thi đưa ngũ trảo nổi giận nói: “Ngươi thích chêt ? “

Thiên Phong song kiều vẻ mặt chẳng vui vẻ, tất cả nữ nhân này đều là đại tẩu
của bọn họ, đại ca mới chết một thời gian làm sao có thể cùng nam nhân quấn
quýt.

Chúng nhân đã chuẩn bị đầy đủ .

Hy Bình cưỡi trên Ô Long theo hắn từ Bạch Dương Tộc , dẫn đầu tiếp theo là mọi
người lên đường .

Đến tối đã đến Thiêm Hoa Trấn , tìm đến một khách sạn lớn ăn tối và năm phòng
gian thượng phòng để nghỉ ngơi .

Hai mươi người chia làm hai bàn đang ăn thì ngoài cửa tiến lại một đám khách
nhân , chính là Lãng Vô Tâm cùng Thuỷ Khiết Nhu cộng thêm mười sáu người, một
nam và mười năm nữ .

Hy Bình nhận ra chính là Lãng Vô Tâm, Thuỷ Khiết Thu cùng hai mĩ tỳ của nàng,
lại có một người lặng lẽ là Bạch Tư, còn lại đa số là các mĩ nữ mỗi người một
vẻ, Hy Bình không biết bọn họ .

Lôi Long mọi người đều biết , nghĩ thầm : Lãng Vô Tâm lần này thấy lại bỏ quên
bao nhiêu nữ hài , không biết lần này lại có thêm bao nhiêu khuôn mặt mới ?

Bọn họ không thể không bội phục công phu miệng lưỡi của Lãng Vô Tâm .

Lãng Vô Tâm cùng bọn họ sau khi kêu năm gian thượng phòng , sau đó tiến lại
hai bàn phía sau , ngồi xuống bắt đầu ăn .

Hoa Tiểu Ba cùng Độc Cô Minh liền vội vàng đưa mắt nhìn Thuỷ Khiết Nhu , bị
Thuỷ Khiết Nhu trừng mắt nhìn lại .

Thuỷ Khiết Nhu cùng Bạch Tư cùng ngồi xuống, đối diện với Hy Bình, Hy Bình
nhìn về phía bọn họ cười nhẹ, Bạch Tư coi như không thấy, Thuỷ Khiết Thu bĩu
môi một cái , cầm một viên thịt cho vào cái miệng nhỏ cắn nhai, tưởng tượng Hy
Bình chính là khối thịt. Nàng tức không thể cắn xé, nhai nát hắn thành từng
mảnh nhỏ .

Ngồi bên cạnh Hy Bình, Từ Bạch Lộ tức giận nói: “Mĩ nữ đến, sao ngươi không
đến đấy?”

Hy Bình cười nói: “ Vì sao ta phải qua? Hình như có người đang tiến lại, ta có
thể cam đoan rằng, hắn đến tìm hai tỷ muội bọn nàng .”

Quả nhiên, Lãng Vô Tâm đi đến nói : “Hai vị muội muội , chẳng biết có thể mời
các nàng cùng ăn không ? “

Từ Bạch Lộ chẳng khách khí nói: “Chúng ta ăn đã no rồi , hảo ý của công tử
chúng tôi xin tâm lĩnh , mời quay về ! Đám nữ nhân của ngươi trông như chẳng
được ăn cơm , trông bộ dạng như muốn giữ bọn ta lại xé ra ăn sống vậy ! “

Lãnh Vô Tâm tiêu sái cười một cái , nhìn Thần Đao tứ hoa nói “ Lại nghĩ về ta
sao ? “

Tứ nữ mặt hồng lên , cúi thấp đầu ăn chén cơm còn dang dở.

Lãng Vô Tâm như muốn gây sự với Hy Bình nói : “Băng Băng không đến sao ? Nữ
nhân của ngươi đúng là tốt , ta hiện tại chẳng những chỉ nghĩ đến Băng Băng ,
mà còn nghĩ đến cùng nàng và nữ nhân của ta đùa bỡn .

Hy Bình rất bình tĩnh nói: “Ta chẳng cấm ngươi nghĩ đến bọn họ , nữ nhân của
ta quả thật rất tốt, mỗi một người đều tốt vô cùng. Nếu ngươi có bản lĩnh , họ
ở bên cạnh ta ngươi cứ việc đoạt đi, bất quá cần nói cho ngươi rõ, ngươi đừng
tự cho mưu kế của mình là cao!”

Lãng Vô Tâm nói: “ Bạch Tư chính là người đầu tiên, ngươi nhìn nàng hiện tại
rất hạnh phúc khi theo ta !”

Hy Bình cười nói: “Ta hiện tại mời ngươi quay lại chỗ ngồi của ngươi, còn thêm
câu nữa, ta sẽ bắt ngươi quay lại . “

Lãng Vô Tâm nói: “Ngươi thật là lễ độ !” Cười rồi quay lại chỗ ngồi , tiếp tục
diệt sâu trong bụng .

Hy Bình đang vùi đầu ăn cơm, ngẩng đầu lên thấy Bạch Tư đang ngây ngốc nhìn
hắn . Nhãn thần có vẻ ai oán chẳng thể nói ra, trong lòng hắn tự nhiên thấy
đau đớn, chẳng còn tâm tình ăn cơm, buông đũa xuống bỏ đi .

Mỗi gian phòng có ba giường lớn, chúng nhân sau khi tắm gội, đều quay về phòng
.

Thiên Phong song kiều, Thiên Phong tam anh cùng Độc Cô Thi một gian, Thần Đao
một gian. Thiên Phong song hùng cùng Triêu Tử Hào một gian. Triệu Tử Uy, Lôi
Long cùng Hoàng Đại Hải một gian. Hy Bình, Tứ Cẩu , Độc Cô Minh cùng Hoa Tiểu
Ba một gian.

Hoa Tiểu Ba , Tứ Cẩu cùng Độc Cô Minh đi ra ngoài , còn một mình Hy Bình trong
phòng. Tự hỏi: “Tại sao Bạch Tư lại biến thành tiều tụy như vậy, cuối cùng
chẳng tìm được đầu mối chỉ có thể thở dài một tiếng.

Cửa vừa mở, có ba người bước ra ngoài.

Hoa Tiểu Ba hơi tức giận nói : “Ta cần gì ! Lãng Vô Tâm tự nhiên kêu Thần Đao
Tứ Hoa đến phòng của hắn vui vẻ, hại chúng ta không có ai . “

Tứ Cẩu nói : “ Biết sớm thì rút lại chỉ thuê một phòng , làm chúng ta lãng phí
kim tiền . “

Hy Bình cười nói: “ Không nên tức giận, bọn họ đã yên phận buổi tối nay rồi !
“ Nói xong đẩy cửa bước ra ngoài.

Hoa Tiểu Ba nói: “ Tỷ phu, định đi đâu thế ? “

Hy Bình nói: “ Đừng có hỏi nhiều, nhất định ta sẽ quay lại, ngươi thật là lắm
chuyện .” Đi ra ngoài rồi đóng cửa lại .

Hoa Tiểu Ba còn hai người trong phòng nói : “ Tỷ phu nhất định là đi tìm Bạch
Tư . “

Hy Bình quả nhiên là đi tìm Bạch Tư, hắn gõ cửa phòng Bạch Tư, người mở cửa là
Đỗ Quyên. Thấy Hy Bình liền tránh ra một bên , để Hy Bình vào .

Bạch Tư cùng Thuỷ Khiết Nhu nhìn thấy Hy Bình tiến lại, sắc mặt chẳng còn tự
nhiên .

Thuỷ Khiết Nhu nói: “ Ngươi định làm gì ? “

Hy Bình cười nói : “ Ta đến để tiếp tục dạy nàng hôn . “

Bạch Tư trên giường hoàn toàn bất động, chỉ đưa mắt nhìn như muốn hỏi Hy Bình
.

Hy Bình ngồi xuống bên cạnh nàng nói : “Nàng lại gầy đi rồi .”

Bạch Tư khẽ nói: “Chẳng cần ngươi quản .”

Hy Bình đưa tay vuốt ve thấy mặt nàng tiều tụy nói : “Ta chẳng thể quan tâm
đến nàng sao ? Nếu nàng tốt , ta tất nhiên sẽ chẳng nói chẳng hỏi. Nếu nàng
tốt, trong lòng ta đã không thấy khó chịu. Phụ thân nàng đã nói, ta phải dốc
lòng chăm sóc cho nàng, nhưng nàng lại chẳng chịu lưu lại bên ta, nhìn nàng
gầy quá ! “

Tay hắn trượt xuống vai Bạch Tư, sau khi vuốt ve vai nàng, ôm nàng vào lòng
nói : “Nếu như không chịu được đau khổ, hãy đến chỗ ta ! Bạch Chỉ rất nhớ nàng
. “

Bạch Tư muốn đẩy hắn ra, nhưng làm sao có thể đẩy được nam nhân cường tráng ra
, nàng nói : “Ngươi sao lại đến nơi này , ta hiện tại là người của sư huynh,
ngươi cần gì cảm thấy có lỗi với người khác, lúc này Tư nhi muốn ngươi rời
khỏi đây! Tư nhi rất là tốt, sư huynh của ta rất yêu thương ta . “

Hy Bình thở dài nói : “Được ! “

Hắn đứng dậy quay người đi ra cổng, đột nhiên quay đầu lại chăm chú nhìn Bạch
Tư một lúc lâu , nói : “Nàng đừng khóc ! “ sau đó mở cửa đi ra ngoài .

Bạch Tư nhìn theo hình bóng Hy Bình đến khi tiêu thất. Nước mắt lặng lẽ rơi
xuống .

Thuỷ Khiết Nhu nói : “Công cẩu này lại rất là ôn nhu . Sư tỷ , tỷ sẽ không
quay lại với hắn chứ ? Tâm ca chẳng chân tâm chân ý yêu một nữ nhân đâu, mỗi
nữ nhân chỉ cùng huynh ấy tốt đẹp trong một thời gian, sau đó sẽ bị bỏ quên.
Ta cũng bởi vì tỷ đối với huynh ấy có ít cảm tình, nên ta giới thiệu tỷ cho
huynh ấy, chẳng ngờ tính tình huynh ấy cũng chẳng cải biến, cả sư muội cũng
chẳng yêu thương. Ai ! Sư tỷ , là ta hại tỷ ! “

Bạch Tư nói: “Không trách muội được, là ta tự mình lựa chọn, ta chẳng trách
được ai. “

Thuỷ Khiết Nhu nói : “Sư tỷ, hiện tại nhìn xem, nhìn lâu hắn quả là kiệt suất
, càng nhìn càng thấy được.”

Thuỷ Tiên phụ theo nói : “Đúng ! Tiểu thư , Thuỷ Tiên thấy hắn đúng là nam
nhân kiệt xuất, hắn so với Thiếu gia còn cường tráng hơn . “

Thuỷ Khiết Nhu nói : “Ngươi không động xuân tâm đấy chứ ? đừng quên ngươi mới
mười ba tuổi. Còn nữa, ngươi tương lai phải là người của biểu ca ta . “

Thuỷ Tiên oan ức nói: “Tiểu thư, Thuỷ Tiên chỉ nói vậy thôi, chứ không hề nói
sẽ theo hắn.”

Thuỷ Khiết Thu nói : “Kiệt suất cái gì ? Bất quá chỉ là một công cẩu.”

Thuỷ Tiên nghĩ thầm : Chính mình nói , bây giờ lại đổ lên đầu người khác .

Bạch Tư nói : “Sư Muội, đừng trách Thuỷ Tiên, nó chỉ tuỳ miệng nói thôi , khó
có thể không công nhận điều đó.” Rồi nằm xuống giường đi ngủ .

Dù đã cố nhắm mắt nhưng vẫn chẳng thể ngủ được .

Từ lúc rời khỏi Hy Bình , nàng chẳng thể tự mình khống chế không thời khắc nào
không nhớ về Hy Bình

Lãng Vô Tâm kiên trì bên một mình nàng chẳng quá hai ngày , ngày thứ ba bên
cạnh hắn đã lại có một đám nữ nhân theo sau, tuy nhiên sau đó vẫn lại đến cùng
nàng hoan hỉ. Sau đó ngày càng ít dần, gần đây nhất đã chẳng đến tìm nàng nữa
.

Lãng Vô Tâm tuy đúng là một nam nhân cường tráng, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi
, hắn một đêm có thể ứng phó với mười nữ nhân, nhưng sau đó hắn phải nghỉ ngơi
hai ba ngày sau mới có thể lấy lại hùng phong .

Lại nói, Lãng Vô Tâm mỗi đêm cùng với ba bốn nữ nhân ngủ, với mỗi nữ nhân hắn
đều dùng uy lực Long Dương Thần Công hạ xuống , tất cả đều cảm thấy đầy đủ sau
khi hoan ái . Nhưng đối với Bạch Tư mà nói, quả là chưa được đầy đủ .

Từ sau khi theo Lãng Vô Tâm, không hề cảm nhận được thích thú tột cùng như
trong quá khứ. Khi cùng với Hy Bình thì không thể quên, chẳng quản bên Hy Bình
có rất nhiểu nữ nhân, hắn luôn luôn vẫn có khả năng làm họ sung sướng đến hôn
mê, hoặc chẳng dám làm lại .

Nàng không biết tại sao mỗi lần cùng Lãng Tâm Âm tác ái, tâm lí lại luôn nghĩ
đến Hy Bình .

Kì thật Lãng Vô Tâm chỉ cùng nàng hoan ái, một điểm cũng chẳng yêu nàng, hắn
trước kia nói với nàng vốn chỉ là lời nói dối, giấc mộng của nàng sớm đã bị
phá vỡ. Bản thân nàng lại chẳng nguyện cùng Lãng Vô Tâm hoan ái, nhưng nàng
lại không thể cự tuyệt hắn .

Vẻ mặt nàng đối với cả quá trình cường công của hắn đều vô cảm, luôn luôn nhớ
đến Hy Bình.

Động tác của Hy Bình là tổng hợp của ôn nhu cùng cuồng dã, cả hai luôn cùng
tồn tại. Lúc Hy Bình tiến vào nàng có thể cảm nhận được tức giận của hắn, yêu
thương, muốn cùng chinh phục tình dục. Còn lúc cùng Lãng Vô Tâm, nàng không
thể cảm nhận được sự cần thiết của nàng với hắn, khác biệt không cần phải nói.

Hy Bình có yêu nàng hay không , nàng chẳng thể khẳng định được, nhưng nàng có
thể cảm nhận được, Hy Bình rất yêu thương nàng, có thể tại vì nàng là con của
Bạch Hoạt chăng ?

Bạch Tư kô biết sự lựa chọn của mình có đúng không , nhưng Lãng Vô Tâm không
thích phụ thuộc nàng, vì hắn không thích chỉ phụ thuộc vào một nữ nhân .

Mỗi một nữ nhân đối với Lãng Vô Tâm chỉ là vật chơi đùa mà thôi .

Như ngày hôm nay hắn lại cùng theo đám nữ nhân , đi cùng Thần Đao Tứ Hoa qủy
hỗn .

Bạch Tư cảm thấy buồn cười bản thân mình nhưng lại không cười lên nổi .

Đột nhiên nàng nhớ tới Bạch Chỉ, Bạch Chỉ không thấy đến, chắc là ở lại Thần
Đao Môn.

Bạch Chỉ so ra hạnh phúc hơn nàng nhiều, chí ít Bạch Chỉ cũng có một nam nhân
yêu thương nàng để chờ đợi và ngóng trông. Nhưng Bạch Tư nàng, lại chẳng biết
chờ ai, huống hồ Bạch Chỉ chờ đợi thì rất nhanh nam nhân đó sẽ chạy đến bên
cạnh nàng ta , Bạch Tư nàng thì sao ?

Bạch Tư tự nhiên lại muốn quay về Bạch Dương Tộc, quay về với thảo nguyên quen
thuộc .

Lúc đau lòng người người đều nhớ về cố hương .

Nữ nhân khi muốn quay về gia đình là lúc họ đã không có gì để lưu luyến .

Bạch Tư không phải không còn lưu luyến gì mà là tâm lý tuyệt vọng .

Nữ nhân tuyệt vọng thường nhớ lại những việc cũ .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.