Hy Bình đang cùng chúng nữ vui vẻ trong phòng, Lãnh Như Băng tiến lại nói: “Hy
Bình, Tiểu Nguyệt nhờ ta mời chàng qua.”
Hy Bình đi rồi, Lôi Phượng nói: “Băng Băng, Hy Bình và Tiểu Nguyệt xem ra có
gì đó bất thường.”
Lãnh Như Băng nói: “Họ là thân huynh muội, chúng ta không nên can thiệp vào
chuyện của họ.”
Chúng nữ chuyển chủ đề, muốn Bạch Liên kể lại chuyện Hy Bình ở Bạch Dương tộc.
Bạch Liên kể rất nhiều, chỉ không kể chuyện Hy Bình và Tiểu Nguyệt. Thị vốn là
một nữ nhân thông minh, biết rằng chuyện giữa huynh muội bọn họ không thể tùy
tiện kể ra.
Hy Bình đến phòng của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt liền chui vào lòng chàng. Hy
Bình ôm nàng lên giường ngồi, nói: “Nguyệt nhi, có việc gì thế?”
Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, Nguyệt nhi muốn theo người đến Địa Ngục Môn.”
Sáng nay Hy Bình bảo nàng quay lại Trường Xuân Đường, nàng lúc đó không nói
gì, bây giờ lại đòi hỏi như vậy.
Hy Bình nói: “Nguyệt nhi, nghe lời ta, lưu lại Trường Xuân Đường, đại ca sẽ
mau chóng về thôi.”
Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, huynh nhất quyết phải về Hoàn Sơn thôn một phen, hỏi
lại cha mẹ, xem chúng ta có phải thân huynh muội không.”
Hy Bình nói: “Ta hiểu, ta cũng đã nghĩ, dường như cha mẹ có gì khuất tất, sao
lại bảo muội làm chuyện đó với ta để biết cảm giác huyết nhục tương liên. Hoặc
giả ta không phải là con của cha mẹ. Ta sẽ phải hỏi họ, nếu mọi chuyện đúng
như vậy, hiển nhiên chẳng có gì ngăn cản chúng ta, khi ta quay lại, sẽ bồi
thường cho muội, được chứ?”
Tiểu Nguyệt nói: “Bao lâu thì huynh có thể quay lại?”
Hy Bình nói: “Bọn ta đi thật nhanh cũng cần phải một tháng mới đến được Địa
Ngục Môn. Từ Địa Ngục Môn đến Hoàn Sơn thôn cũng phải đi mất hơn một tháng, có
thể phải bốn, năm tháng mới về đến nơi được.”
Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, Nguyệt nhi chờ huynh quay lại. Đừng nói bốn, năm
tháng, hay là bốn, năm năm, thậm chí cả cuộc đời này, Nguyệt nhi vẫn đợi
huynh. Đại ca, hôn Nguyệt nhi một cái, rồi quay lại bồi tiếp bọn họ.”
Hy Bình và Tiểu Nguyệt hôn nhau nồng nhiệt một lúc, rồi quay lại với chúng
thê.
Sắp phải chia tay bọn họ, chàng muốn dùng toàn bộ khả năng bồi tiếp họ.
o0o
Lãng Vô Tâm từ từ cởi y phục trên người Bạch Tư. Hắn đối với sắc đẹp của Bạch
Tư không thực sự nhiệt tình, nhưng nghĩ đến việc chinh phục được nữ nhân của
Hy Bình thì rất lấy làm kích động và nhiệt tình.
Nhân vì quan hệ với Lãnh Như Băng, hắn cực kỳ đố kỵ Hy Bình. Nữ nhân ở dưới
chính là nữ nhân của Hy Bình, hắn dùng nàng để làm thương hại Hy Bình.
Hắn luôn tự tin rằng đối với nữ nhân rất có mỵ lực và khả năng làm cho phụ nữ
ái lạc, nếu có thể, hắn cũng muốn chinh phục từng nữ nhân của Hy Bình, sau đó
lại quẳng hết họ đi.
Bạch Tư để Lãng Vô Tâm tự do sử dụng các kỹ xảo trên thân thể nàng, thậm chí
động tình phối hợp động tác với hắn. Đối với nam nhân đang ở trên thân thể
nàng, nàng quả thật rất mãn ý.
Ngoại diện của hắn tựa hồ có thể anh tuấn như tên chó đực, tuy rằng không được
cường tráng như tên chó đực đó, nhưng thân thể cao cao mảnh khảnh của hắn cũng
rất có mỵ lực.
Ả muốn để cho tên chó đực đó biết, không có Hoàng Hy Bình hắn, Bạch Tư vẫn có
thể vui vẻ được. Trong lòng, nàng nghĩ Lãng Vô Tâm không hoa tâm như tên chó
đực đó, ít nhất là hiện tại, nàng thực sự chưa nhìn thấy đám nữ nhân của Lãng
Vô Tâm.
Nàng toàn tâm toàn ý mang thân thể hiến cho nam nhân này, chứ không như tên
chó đực đó không theo ý nguyện của nàng, tự tư tự lợi chiếm đoạt nàng.
Lãng Vô Tâm thật rất có phong độ, cho đến lúc này vẫn ôn nhu vô hạn. Nàng vô
cùng vui thích với phương thức ve vuốt nhu tình của Lãng Vô Tâm. Nàng muốn qua
những ve vuốt của Lãng Vô Tâm để quên đi hết hình bóng Hy Bình còn lưu lại
trong tim.
Có lẽ không nên có tư tưởng này nhưng thật sự tên chó đực đó khi hoan ái mang
lại cho nàng một niềm hoan lạc khiến nàng vô năng kháng cự và sau đó luôn để
lại cho nàng dư vị ngọt ngào. Nàng muốn Lãng Vô Tâm có thể giải trừ cảm giác
đó.
Bạch Tư đột nhiên nhận ra Lãng Vô Tâm dừng động tác ve vuốt lại, chỉ nhìn chăm
chăm vào hạ thể của nàng. Nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ hỏi: “Sư huynh, Tư nhi
có gì hấp dẫn mà huynh nhìn như thế?”
Lãng Vô Tâm nuốt nước bọt. Vốn hắn đã có kinh nghiệm với vô số nữ nhân nên rất
thấu hiểu thân thể phụ nữ. Hắn biết hạ thể nữ nhân nào được gọi là “xà nữ” thì
rất trân quý. Bạch Tư không chỉ hạ thể có dạng thủy xà, hơn nữa hạ thể của
nàng lại cao và lớn vô cùng, thông đạo cũng cao và dài, khi giao hợp sẽ giống
như rắn chuyển động, tạo cho nam nhân những khoái cảm mỹ diệu vô cùng.
Nhưng, không phải thông đạo cao và dài của nàng không tiếp thụ được những nam
căn to và dài, nó còn có thể mở rộng một cách tự nhiên và rất có đàn tính. Nữ
nhân bình thường không thể so sánh, xem ra chỉ có Thủy Khiết Thu có thể so
sánh với nàng ta.
Tên Hoàng Hy Bình đó thật là ngu ngốc, không biết thế nào là trân phẩm, xem ra
Lãng Vô Tâm ta không chỉ được hưởng tư vị mĩ diệu mà còn có khả năng tăng
cường công lực bản thân.
Nếu quả để cho nàng ta học “Nhu nữ thần công” của Lãnh Tinh Oánh, thì ngay cả
Lãnh Tinh Oánh cũng khó đối phó lại nàng ta. Sau này quay về, phải cầu xin sư
nương truyền “Nhu nữ thần công” cho nàng ta mới được.
Lãng Vô Tâm suy nghĩ thấu đáo rồi hỏi: “Sư muội, hắn có thể làm sư muội thỏa
mãn không?”
Hắn sở dĩ hỏi như thế, nhân vì xà nữ có tính dục cực cao, nam nhân bình thường
không thể làm cho nàng ta thỏa mãn. Chỉ có những người như hắn, đã luyện qua
Ngự Nữ Công Pháp thì mới có khả năng làm mãn nguyện những người như thế.
Hắn nghĩ Hy Bình tuy cường tráng nhưng cũng chỉ là như những nam nhân bình
thường khác, chứ không hề biết Hy Bình bên trong thân thể có Cửu Dương Trọng
Thể mà chỉ trong thượng cổ y thư mới đề cập đến. Người của Trường Xuân Đường
tuy biết Hy Bình có Cửu Dương Trọng Thể nhưng với Cửu Dương Trọng Thể không
thực sự hiểu biết nhiều.
Lãng Vô Tâm tin tưởng rằng nam nhân Tiên Duyên Cốc của bọn hắn vốn luôn cường
hãn trong đám nam nhân, trong phương diện tình ái, không ai có thể sánh với
“Long dương thần công” siêu cấp của bọn hắn.
Bạch Tư không muốn nói đến chuyện của Hy Bình, thậm chí còn cảm giác là Lãng
Vô Tâm vừa hỏi một vấn đề rất buồn tẻ, nên không trả lời.
Lãng Vô Tâm tự cho là mình thông minh, nghĩ là Bạch Tư không hồi đáp chứng tỏ
Hy Bình căn bản không làm cho nàng ta thỏa mãn. Điều này làm hắn rất hưng
phấn, thầm nghĩ: Để Lãng Vô Tâm ta làm muội thỏa mãn! Muội sẽ biết thế nào là
nam nhân chân chính, cho muội suốt đời này nhớ đến sự cường hãn của ta.
Lãng Vô Tâm cởi quần ra, lộ xuất vũ khí siêu cấp của mình, tự mình huyễn hoặc
mình, nói: “Sư muội, đã nhìn thấy vật nào đáng sợ như thế này chưa?”
Bạch Tư không hứng thú, nhìn một cái, giận dỗi nói: “Đến đây! Ác tâm tiểu tử.”
Nàng ta đối với sự tự tôn tự đại của Lãng Vô Tâm có chút phản cảm, vật đó của
tên chó đực mới thực sự đáng sợ. Cho dù nam căn của Lãng Vô Tâm cũng đủ nhìn
nhưng sau khi Bạch Tư nhìn thấy của Hy Bình, quả thật chẳng coi cái đó của
Lãng Vô Tâm vào đâu, bất quá là so với người thường dài hơn một hai lần.
Lãng Vô Tâm vốn nghĩ Bạch Tư cố ý nũng nịu với hắn, liền tiến vào hạ thể nàng,
hai tay nắm lấy nhũ phong của Bạch Tư, dùng toàn lực tiến vào, ngay sau khi
tiến vào, liền quả nhiên nhận được một cảm giác mỹ diệu vô cùng, bất giác thỏa
mãn kêu lên một tiếng.
Hắn kinh hoảng phát giác Bạch Tư có thể dung nạp toàn bộ nam căn của hắn. Phải
biết rằng đa phần phụ nữ bình thường không thể thôn tính hắn như vậy. Khi hắn
tiến nhập họ, họ lập tức biểu hiện đau đớn đến chết, làm hắn hưng phấn vô
cùng, thỏa mãn lớn nhất của hắn chính là làm cho phụ nữ quy phục.
Vô luận với nam nhân nào, đều rất tự hào về phương diện chinh phục nữ nhân, hà
huống gì Lãng Vô Tâm hắn trong lĩnh vực chinh phục nữ nhân vốn thực sự là một
phong lưu nam tử?
Bạch Tư có một cảm giác khác. Khi tên chó đực tiến nhập vào nàng, nàng liền
nhận thấy hạ thể gần như muốn tê liệt, còn khi Lãng Vô Tâm tiến nhập nàng,
thực sự không làm cho nàng cảm thấy một chút cảm giác nào như thế, chỉ làm cho
nàng cảm thấy hơi có chút cảm giác.
Hơn nữa, Lãng Vô Tâm tựa hồ không có khả năng đưa đến nơi sâu nhất của nàng.
Nhưng tên chó đực đó thực sự có thể thâm nhập đến nơi tận cùng đó, tạo cho
nàng vô số cảm giác sung sướng.
Điều quan trọng cuối cùng là, nàng không thể hiểu được làm sao có thể cùng
Lãng Vô Tâm giao lưu tâm linh. Tên chó đực đó tiến vào nội thể xong, nàng liền
có thể cảm nhận được tâm hồn và huyết dịch của hắn lưu thông cũng như toàn bộ
tư tưởng của hắn. Nàng thực sự hoài niệm cảm giác ngọt ngào đó.
Lúc này vốn không nên nghĩ đến tên chó đực đó, nhưng thực sự là nàng không thể
nào không suy nghĩ về hắn được.
Lãng Vô Tâm trên người Bạch Tư trổ hết các loại kỹ xảo động tác, cuối cùng
Bạch Tư cũng có được khoái cảm.
Thành thật mà nói, Lãng Vô Tâm đúng là nam nhân có thể mang lại hoan lạc cho
bất kỳ nữ nhân nào, chỉ là đối với những người đã kinh qua Hy Bình như Bạch Tư
thì lại trở nên quá tầm thường.
Bạch Tư nhiệt liêt nghênh đón hắn, tuy nhiên càng tiếp xúc thân mật như vậy,
càng phát hiện Lãng Vô Tâm và nàng cách xa nhau vô cùng.
Động tác tương ái của nam nhân có vẻ như dùng một phương pháp luyện công, thân
thể nàng không cảm nhận được một chút kích thích, động tác của hắn như thể có
quy luật, đồng thời lại ra sức hấp nạp nguyên âm trong nội thể nàng.
Tuy nhiên khi hắn hoạt động, cũng phần nào đem lại khoái cảm do sự va chạm
mang lại, nhưng không thể nào làm cho nàng trong lòng thỏa mãn. Huống hồ, thứ
khoái cảm do tên chó đực đó mang lại thật là cường liệt và mới lạ. Vô luận
nàng yêu hay hận Hy Bình, nàng đều phải thừa nhận rằng, trong phương diện tình
ái, hắn quả là rất có mỵ lực.
Bạch Tư được Lãng Vô Tâm đem đến trùng trùng hoan lạc. Gã nam nhân này về
phương diện kỹ xảo thì chính là bản năng nguyên thủy của hắn; còn tên chó đực
kia thì chỉ sử dụng bản năng nguyên thủy chứ không hề dùng kỹ xảo.
Nếu như Hy Bình có dùng kỹ xảo thì chàng luôn làm cho người ta cảm giác cường
thịnh như dùng bản năng thiên sinh, tràn đầy dã tính, chứ không hề ôn nhu chút
nào.
Bạch Tư thâm tình nói: “Sư huynh, Tư nhi nguyện ý cả đời này theo huynh, cả
đời này huynh có nguyện ý chỉ có một nữ nhân là Tư nhi không?”
Lãng Vô Tâm tiến nhập Bạch Tư từ phía sau, vừa làm động tác vừa nói: “Nguyện
ý, Lãng Vô Tâm ta chỉ cần mỗi mình muội thôi.” Hắn đối với nữ nhân tuyệt đối
có kinh nghiệm. Hắn đã biết Bạch Tư là loại nữ nhân như thế, hắn bây giờ không
giống như lúc trước, cũng không muốn bị mất nàng ta.
Bạch Tư nghe xong trong lòng cảm động. Nàng cuối cùng cũng tìm được một người
đàn ông có thể cùng mình bầu bạn cả đời. Nam nhân này thật đặc biệt, mộng
tưởng của nàng từ thời còn thiếu nữ đã thành hiện thực.
Nàng không biết rằng, vào lúc này, miễn là phụ nữ muốn nghe gì, gã nam nhân
này liền nói như thế – trong khi một nữ nhân xấu xí vô cùng và nam nhân tác
ái, với nam nhân, nếu nữ nhân hỏi nàng có xinh đẹp không thì nam nhân đó cũng
trả lời rằng nàng ta xinh đẹp như thiên tiên.
Bạch Tư tin tưởng từng lời nói của Lãng Vô Tâm, giống hệt như nữ nhân xấu xí
kia tin tưởng sự tán dương của nam nhân kia.
Lãng Vô Tâm vốn là cao thủ tình trường, Bạch Tư có thể đấu lại hắn sao? Nàng
thật là thuần chất, thuần chất như giấc mơ của nàng vậy.
Trên thế giới này, nam nhân có bản sự đều có nhiều nữ nhân, Lãng Vô Tâm này
đích xác là một nam nhân có bản sự.
Nếu Bạch Tư biết được Lãng Vô Tâm là như thế nào, nàng đã không cười như lúc
này.
Nam nhân này chinh phục nữ nhân lắm mà đá đít nữ nhân cũng nhiều. Nữ nhân đối
với hắn mà nói, chỉ như một tấm áo, mặc vào rồi lại cởi ra, bản lãnh như hắn,
tiếc gì một vài cỗ y phục.
Bạch Tư cũng chỉ là nơi để hắn thoải mái tình dục mà thôi.
Lãng Vô Tâm kích động một hồi, trở thân lùi ra, tinh dịch của hắn bắn lên đầy
bụng ả.
Bạch Tư không hiểu tại sao, hỏi: “Sao lại như thế?”
Lãng Vô Tâm nói: “Ta không muốn có con.”
Tâm lý của hắn quả thật không thoải mái. Đối phó với Bạch Tư hắn đã tổn thất
dương tinh. Tuy rằng hắn đã hấp thu được nguyên âm của Bạch Tư, nhưng khi hắn
cùng Bạch Tư hoan ái, không có cách nào kiềm chế tỏa dương, cuối cùng đành
phải tiết khí.
Hắn hoan ái với nữ nhân, điều tối quan trọng là không được xuất tinh vì nếu
thế sẽ cực kỳ có hại cho Long Dương Thần Công của hắn. Nếu có xuất tinh, cũng
tuyệt đối không được lưu lại tại bên trong thân thể phụ nữ – hắn không được
lưu lại hài tử. Nữ nhân có được hài tử của hắn, hắn sẽ bị bó buộc cuộc đời,
hắn khó lòng mà có thể tự do trêu hoa, ghẹo nguyệt được nữa. Tất nhiên sau này
sẽ vô cùng hối hận.
Bạch Tư nhìn nam căn của Lãng Vô Tâm mềm ra, nhỏ lại, nghĩ: nếu là tên chó đực
đó, tuyệt đối không mềm lại như vậy, cho dù liên tục xạ tinh, hắn vẫn luôn
dựng đứng, huống gì việc xạ tinh hay không đều theo ý nguyện của tên chó đực
đó. Hắn đã muốn không xạ tinh, tự sẽ không xạ tinh, thực không hiểu tên chó
đực đó được tạo ra từ cái gì nữa.
Chỉ có một điểm nàng không thể nào giải thích nổi, nàng tịnh không phải nữ
nhân của Hy Bình, hắn vẫn lưu lại thứ tinh dịch quý báu tại nội thể nàng. Bây
giờ nàng muốn có hài nhi với Lãng Vô Tâm, thì Lãng Vô Tâm lại thà xạ lên người
nàng chứ không hề muốn phát tiết vào nội thể nàng.
Lãng Vô Tâm vỗ về Bạch Tư, miệng thì thầm bên tai những lời ngọt ngào, làm cho
Bạch Tư tưởng như được ăn đường pha mật ong, nữ nhân nào mà chẳng thích lời
đường mật.
Hầu như tất cả nữ nhân sau khi hoan ái đều ghét những nam nhân lăn ra ngủ mà
không thèm quan tâm đến nàng ta nữa, hoặc giả làm những việc chẳng liên quan
gì cả – chỉ có kỹ nữ mới chẳng cần điều gì ở nam nhân, xong việc, kéo quần lên
là rời đi, nàng ta còn phải tiếp khách khác.
Bạch Tư nhận ra Lãng Vô Tâm thực sự là một nam nhân khả ái.
Tay chân Lãng Vô Tâm hoạt động liên tục trên mình Bạch Tư, “Long Dương Chi
Căn” của hắn làm cho kiều thể của Bạch Tư lập tức có phản ứng. Hắn lại lập tức
tiến nhập “xà động” của Bạch Tư.
Long xà hỗn chiến nước nôi bắn tung tóe.
o0o
Sau đó bọn người Tiên Duyên Cốc ly khai, chúng nhân ra tiễn.
Bạch Tư khóc lớn, tất nhiên không phải vì Hy Bình mà là khóc chia tay Bạch
Chỉ.
Bọn Hoa Tiểu Ba cũng đến chia tay Thủy Khiết Thu, tuy nhiên ả nhìn thấy bọn
họ, cũng không thèm để vào mắt.
Hy Bình nhìn Bạch Tư một cái, sau đó lại nhìn Lãng Vô Tâm nói: “Xin chiếu cố
Tư nhi thật tốt.”
Lãng Vô Tâm chỉ cười không nói gì.
Bạch Tư nói: “Sư huynh tự nhiên chiếu cố ta, không cần tên chó đực ngươi nói
giúp.”
Hy Bình không thèm để ý đến lời mỉa mai của ả, nói: “Hi vọng nàng nhìn người
chính xác.”
Thủy Khiết Thu sau khi đã lên đường, đột nhiên quay lại ôm lấy Hy Bình, hôn
một cái, nói: “Ta vốn nợ ngươi, nay ta hôn ngươi để hoàn trả lại, sau này
chúng ta không ai nợ nần gì ai.”
Hy Bình cười nói: “Đi đi! Đừng quay đầu lại! Nếu quay đầu lại, có lẽ ngươi sẽ
không đi nổi vì yêu ta mất.”
Thủy Khiết Thu hừ một tiếng, nói: “Đừng nghĩ nữ nhân nào cũng thích ngươi.”
Rồi quay sang Lãnh Như Băng nói: “Lãnh tỷ tỷ, có thời gian thì đến Tiên Duyên
Cốc nhưng đừng cho hắn đến cùng.” Rồi ấn vào đầu Hy Bình một cái, chuyển thân
lên đường.
Ả vẫn nghe thấy Hy Bình nói ở phía sau: “Xem ra ta không được hoan nghênh
nhưng cũng không vấn đề gì. Quanh ta vốn cũng đã có lắm phiền nhiễu lắm rồi.”
Thủy Khiết Thu chỉ muốn quay lại đấm cho chàng một phát, nhưng cuối cùng ả
cũng nhẫn nhịn được.
Chúng nhân đã chuẩn bị đầy đủ để hôm sau lên đường nên hôm nay họ cố gắng phục
vụ nữ nhân của mình, bởi vì bọn họ sắp phải chia ly.
Ngày hôm sau, bọn Hy Bình ly khai Thần Đao Môn, nhằm Địa Ngục Môn tiến tới.
Bắt đầu công cuộc phục thù.
Đội hình cả nam và nữ có tất cả bốn năm trăm người.
Độc Cô Thi cũng đi theo, vì nam nhân của ả bị đám người Địa Ngục Môn sát tử,
và vì ả cũng không mang thai, quyết vì người chồng đã khuất mà báo thù.
Hy Bình không nghĩ là phải đi báo thù, chàng chỉ muốn mang Tuyết Nhi về cho Đỗ
Tư Tư, nhất định phải mang Tuyết nHy Bình an về cho nàng.
Sau khi bọn Hy Bình rời Thần Đao Môn được hai ngày, Lôi Phượng cùng chúng nữ
cũng quay về Trường Xuân Đường.
Bọn họ tại Trường Xuân Đường được nửa tháng, thì hai nữ nhân của Minh Nguyệt
Phong là Mộng Hương và Bảo Nguyệt đến Trường Xuân Đường, đi cùng bọn họ là một
trung niên mỹ phụ. Sau đó họ biết đây chính là Đại Nguyệt Nữ của Minh Nguyệt
Phong – Mộng Tình, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Bọn họ nhận ra bà ta rất
gần gũi, nhưng bọn họ đúng là chưa gặp bà ta bao giờ.
Mộng Tình đối với bọn Lôi Phượng mấy người cực kỳ thân thiện, nhìn thấy bọn họ
là nở nụ cười thương mến nhưng vì chúng nữ đang trong thời gian hoài thai cũng
không thực sự để ý. Việc của họ lúc này là giữ gìn sức khỏe để sinh nở cho
tốt.
Mộng Tình lưu lại Trường Xuân Đường mười hai ngày rồi quay lại Minh Nguyệt
Phong.
Mộng Hương và Bảo Nguyệt thì ở lại, ngoài ra còn có mười nữ đồ của Minh Nguyệt
Phong. Mộng Tình sợ là Trường Xuân Đường xảy ra việc như ở Thần Đao Môn, cố ý
lưu bọn họ lại bảo hộ Trường Xuân Đường.
Có người của Minh Nguyệt Phong ở đó, có ai trong võ lâm dám gây hấn đây?
Hà huống gì Trường Xuân Đường trước nay chỉ cứu người, bán thuốc lại còn là Võ
lâm thế gia, căn bản đối với các đại môn phái của võ lâm không cừu không oán,
thậm chí ít nhiều còn có ơn huệ, nên cũng chẳng có ai nhằm vào Trường Xuân
Đường mà khai đao.
Hy Bình yêu cầu chúng nữ về Trường Xuân Đường cũng chính là vì nguyên nhân
này.