Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 81: Chương 80: Cửu biệt tân hôn – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 81: Chương 80: Cửu biệt tân hôn

Thần Đao môn đột nhiên nhiệt náo trở lại, ở trong hồ xuất hiện một đám mỹ nữ
nghịch nước, bên ngoài cũng có một đám đông như kiến trèo lên xem trộm qua lỗ
tường.

Chúng nữ của Thần Đao môn đều tự mình đi tìm nam nhân của họ.

Phong Ái Vũ bất chấp mọi thứ, nhất thiết phải chui vào nằm trong lòng Hy Bình,
ngực Hy Bình đang phải chịu cả đánh cả đập cả chửi cả khóc, mông Hy Bình cũng
bị ăn ba chưởng, chàng kinh hãi kêu lên “không được đánh vào mông người ta”,
tức thì tất cả cánh tay đều dồn lên ngực chàng.

Chúng nhân nhìn thấy bên cạnh Lãnh Như Băng có một nam ba nữ, nam quả thật rất
tuấn tú phong lưu, nữ tư dung thiên kiều bá mỵ, chính là hai sư huynh muội
Tiên Duyên Cốc cùng với hai nữ tỳ.

Bốn người này đến Thần Đao Môn cũng đã được hai ngày, Lãng Vô Tâm từ khi đến
Thần Đao Môn liền bám riết lấy Lãnh Như Băng. Lãnh Như không thèm chú ý đến
hắn, nhưng hắn cũng đã kịp cùng Thần Đao Tứ Hoa hoan hảo, làm cho bốn ả thần
hồn điên đảo.

Sau khi nhìn thấy Thiên Phong song kiều, vốn nghĩ có thể dễ dàng chiếm đoạt,
liền đến bên Thiên Phong Song Kièm triển khai thế công, nhưng bởi vì lưỡng nữ
bản thân thanh cao vả lại Từ Thanh Vân chết rất thống khổ, căn bản đối với
tình công của hắn chẳng có chút mảy may rung động.

Tuy nhiên, hắn không sốt ruột, đối với Lãnh Như Băng và Thiên Phong song kiều
, hắn quyết chí phải đoạt được.

Biết hôm nay nam nhân của Lãnh Như Băng quay lại, Lãng Vô Tâm liền cùng sư
muội đến xem nam nhân làm Lãnh Như Băng mỹ nhân động tâm là thần thánh phương
nào.

Vừa mới nhìn, hắn đã biết kình địch đã xuất hiện, Lãng Vô Tâm nhận ra bằng
ngoại hình siêu việt của mình thì không thể thắng được địch thủ, trong bụng
hắn quyết định phải sử dụng công phu trên giường vô địch của hắn để đả bại Hy
Bình, chinh phục nữ nhân của chàng.

Chàng ôm Phong Ái Vũ và Hoa Tiểu Mạn hai người trong lòng, nói: “Nhường ta ôm
bọn họ một chút, được không?”

Lưỡng nữ nhẹ nhàng ly khai khỏi lòng chàng, Hy Bình ôm Lãnh Như Băng và Độc Cô
Kỳ vào lòng, nói: “Nhớ ta không?”

Độc Cô Kỳ kích động gật gật đầu, Lãnh Như Băng thì hôn dính chặt vào môi
chàng.

Lãng Vô Tâm nhìn thấy cảnh đó tâm lý thật không thoải mái, hắn truy cầu Lãnh
Như Băng đã bao lâu, Lãnh Như Băng tuyệt không bao giờ nói với hắn một câu,
nhưng khi vừa đối diện với nam nhân của mình, nàng liền chủ động dâng hiến,
khuôn mặt lạn như băng của nàng cũng lập tức trở nên ôn nhu, đối với hắn quả
là một sự đả kích trầm trọng.

Thủy Khiết Thu đi đến bên nói: “Người là Hoàng Hy Bình? Ta là Thủy Khiếu Thu,
là tiểu sư muội của Lãnh tỷ tỷ.”

Hy Bình nhìn ả nói: “Mẹ ngươi không dậy là không được tùy tiện nói chuyện với
người lạ à?”

Lãng Vô Tâm vốn sẵn lòng muốn gây hấn, liền tóm được cơ hội, làm sao có thể bỏ
qua chứ? Hắn nói: “Đừng nghĩ ngươi và Lãnh Sư muội là bằng hữu là có thể phô
trương như thế, ngươi ăn nói cẩn thận đấy.”

Hy Bình nhìn mà như không nhìn hắn một cái, hôn Lãnh Như Băng, nói: “Băng
Băng, nói với hắn, ta là gì của nàng!”

Lãnh Như Băng nhu tình nói: “Chàng là nam nhân của Băng Băng, nam nhân duy
nhất của ta.”

Lãng Vô Tâm tựa hồ muốn thổ huyết mà chết quách đi!

Hy Bình hôn lên môi nàng, nói: “Thật thông minh, sau này nếu có tên tự cho là
phong lưu quấn quít lấy nàng, tố cáo với nam nhân của nàng, ta sẽ đánh cho đầu
hắn thành đầu heo.”

Lãnh Như Băng cười vui vẻ, nói: “Người ta biết rồi.”

Hy Bình phóng khai hai nàng ra, Đỗ Tư Tư liền chui vào lòng chàng, khóc nói:
“Thi Trúc Sinh bắt Tuyết nhi đi rồi.”

Hi Binh an ủi nàng nói: “Đừng khóc, ta sẽ mang Tuyết nhi về, hắn vốn là phụ
thân của Tuyết nhi, để hắn chiếu cố Tuyết nhi cũng không sao mà.”

Khi Hy Bình gặp chúng nữ, bọn Lôi Long, Tứ Cẩu cũng cùng nữ nhân của họ vui vẻ
một phen, sau đó mới hàn huyên mọi sự.

Hy Bình đem năm nữ nhân Bạch Dương tộc ra giới thiệu với Lôi Phượng và các nữ
nhân khác, sau một lúc huyên náo, cuối cùng bọn họ cũng hòa nhập với nhau.

Sau đó, Bạch Tư và Thủy Khiết Thu nói chuyện, mới biết Thủy Khiết Thu chính là
con gái của sư phụ và sư mẫu, còn Lãng Vô Tâm chính là sư huynh.

Lãng Vô Tâm đối với mỹ nữ sư muội Bạch Dương tộc, quả là rất nhiệt tình, hai
người kẻ qua, người lại quấn quít lấy nhau.

Bốn đại trưởng lão của Tứ đại võ lâm thế gia triệu tập bọn họ lại, để bàn về
việc tiêu diệt Địa Ngục Môn, báo thù cho Từ Thanh Vân cùng mọi người. Bàn
xong, quyết định hai ngày sau sẽ tập hợp nhân mã đến thẳng Địa Ngục Môn.

Sau đó là yến tiệc đoàn tụ.

Sau khi yến tiệc xong, chúng nhân ai về phòng nấy, ai ở Trường Xuân Đường thì
đến Bát Tiên Viện.

Hy Bình vốn muốn chúng nữ ngủ chung một chỗ, nhưng Thần Đao Môn không thể đặc
chế đại sàng được như Trường Xuân Đường, chỉ ôm lấy bốn nàng Bạch Dương an bài
tại căn phòng trước kia Hồ Điệp Lục Cơ ở.

Bạch Tư từ khi nhận ra sư huynh muội ở Tiên Duyên Cốc, chẳng thèm để ý đến Hy
Bình, ả nhất quyết đòi đến ở cùng với sư muội của ả, Hy Bình cũng không cản ả.

Bồn người Bạch Liên nhường Hy Bình bồi tiếp sáu người Lôi Phượng, Hy Bình khen
ngợi bọn họ biết nghĩ cho phu quân.

Bạch Liên nói: “Sáng mai thiếp sẽ gõ lên tường một cái, thông báo bọn ta xuất
nhập, để cho lão công biết.”

Hy Bình nói: “Đó là ý kiến tốt. Ta qua đó rồi, nếu bọn nàng nhớ đến ta, thì có
thể gõ lên tường, hoặc giả nhẹ nhàng đến tìm ta ở phòng bên cạnh, thế nào?”

Bốn ả vừa cười vừa mắng một hồi.

Hy Bình vào căn phòng bên cạnh, Lôi Phượng sáu nàng đã thoát y sẵn đợi chàng,
Hy Bình nhìn sáu cỗ nhục thể, nói: “Các nàng không sợ là các tiểu bảo bối của
ta lạnh à?”

Lôi Phượng không buông tha, nói: “Chàng còn nhớ đến các tiểu bảo bối à? Ta
nghĩ chàng không muốn quay về, chỉ muốn ở ngoài tiêu diêu; Chàng không quay
về, chúng ta sẽ tìm cho lũ trẻ một phụ thân khác, tử quỷ!”

Hy Bình đối với Lôi Phượng có một tình cảm cực kỳ đặc biệt, vừa kính vừa sợ,
trong đám nữ nhân, chàng luôn nghe lời Lôi Phượng và Lãnh Như Băng, vì thế
nghe thấy Lôi Phượng có ý óan trách, liền vội ôm lấy nàng an ủi, đem chuyện từ
khi rơi xuống núi đến khi quay lại Thần Đao Môn, tóm tắt kể lại một lượt.

Chúng nữ nghe xong mê mẩn, cũng không trách chàng mang về thêm những thiếu nữ
khác, họ biết nam nhân này không thể chỉ yêu một người, đến cha họ còn có một
đống vợ, huống hồ gì nam nhân này lại cường tráng vô cùng, làm sao bọn họ có
thể làm hắn thỏa mãn nổi.

Lôi Phượng nói: “Chàng vốn có vận số phong lưu, Phượng nhi không quản, bọn
thiếp chỉ cần có chàng bên cạnh thôi.”

Hy Bình ra vẻ khó, nói: “Phượng nhi, có thể ta và bọn nàng phải phân ly một
thời gian, ta phải đến Địa Ngục Môn, bọn nàng đang hoài thai, không thể đi xa
được. Bọn ta sau khi ở Địa Ngục Môn về, sẽ quay lại Trường Xuân Đường, bọn ta
có bốn đại phiêu đầu hòa thượng và hàng trăm hảo thủ, ta bảo chứng bọn ta sẽ
khang kiện lại Trường Xuân Đường.”

Chúng nữ cùng phản đối, phản đối kịch liệt nhất tự nhiên là Phong Ái Vũ, ả
nhõng nhẽo này nói nhanh gió, nói toàn lời thô lỗ, Hy Bình chỉ biết dừng ả lại
bằng cách dùng mồm bịt chặt mồm ả lại, sau đó đưa tay nắn bóp mông ả một lúc,
ả liền yên tĩnh trở lại.

Tuy nhiên phản đối chỉ là phản đối, cuối cùng cũng phải chấp nhận việc phải ly
khai Hy Bình là sự thật.

Hiển nhiên cũng không phải lo lắng cho sự sinh tử của chàng, bởi vì chúng nữ
chỉ nghĩ đến việc sinh nở, vốn không nghĩ được đến chuyện khác.

Bọn họ quyết định nhường Phong Ái Vũ hoan hảo với Hy Bình trước, nhân vì Ái Vũ
ngủ tốt, để ả hoan ái trước rồi mãn nguyện đi ngủ. Nhưng có một vấn đề, bọn họ
đều đã mang thai, có thể thụ hưởng được sự thô dã của Hy Bình không?

Hy Bình đề nghị: “Ta để hắn nhỏ lại, sau đó sẽ thật ôn nhu, được không?”

Chúng nữ không tin là hạ thể của chàng có thể biến hóa, mắt mở mồm há – trên
đời còn có chuyện này ư?

Phong Ái Vũ cho là đùa giỡn, kêu to: “Lại còn có thể biến thành to vài dài ư?”

Hy Bình hiểu ý ả, nhìn sáu nàng đang bán tín, bán nghi, nói: “Không chỉ biến
thành bất cứ hình dạng nào, mà còn làm cho bọn nàng thấy bất cứ cảm giác nào
mình muốn.”

Phong Ái Vũ đang hoạt động tại phía dưới thân Hy Bình, nói: “Ca ca, chàng phải
yêu ta thật ôn nhu, đừng để làm thương tổn đến tiểu bảo bối của chúng ta.”

Hy Bình ôn nhu vô hạn tiến nhập ả, ngay lập tức, ả cảm nhận được Hy Bình đối
với mình vô cùng sủng ái, ả ngạc nhiên nói: “Ca ca, Ái Vũ có thể cảm nhận được
tấm lòng của chàng!”

Hy Bình nhẹ nhàng ra động tác, nói: “Khi ta ôm bọn nàng vào, thì huyết nhục sẽ
liên thông, tự nhiên các nàng phải cảm nhận được.”

Phong Ái Vũ nói: “Bởi vì chúng thiếp mang thai hài tử của chàng, chàng là phụ
thân của bọn chúng, đương nhiên phải có cảm giác huyết nhục liên thông.”

Lôi Phượng ở bên cạnh cười nói: “Ái Vũ ngày càng thông minh.”

Hy Bình đưa một tay xoa nắn nhũ phong của Lôi Phượng, nói: “Phượng nhi, nàng
ngày càng phong mãn.”

Lôi Phượng giận dỗi: “Người ta trong bụng có con của chàng, tất nhiên phải to
lên. Chàng nhìn bọn họ mà xem, ai mà chẳng phong mãn? Hỗn đản nhà ngươi ngày
càng cường tráng, bọn ta lại bụng ngày càng to, để xem chàng tìm ai để phát
tiết!”

Lãnh Như Băng giữ Lôi Phượng lại dịu dàng cười nói: “Phượng tỷ, đừng lo lắng
cho chàng, tên gia hỏa này, tự có khả năng kiếm hàng tá nữ nhân để phát tiết.”

Vào lúc này; Phong Ái Vụ bị Hy Bình đưa lên đỉnh tình ái, miệng ả ríu rít lên
mấy tiếng thô lỗ, rồi từ từ lăn ra ngủ.

Hy Bình lập tức ôm Lãnh Như Băng lại, nói: “Ta hiện tại sẽ phát tiết với
nàng.”

Chàng cẩn thận nhìn thân thể Lãnh Như Băng một lượt, tuy nói nàng đang hoài
thai, nhưng thân thể quả là không có nhiều biến đổi, da trắng như ngọc, sáng
lấp lánh tạo cảm giác mê người.

Nếu như nói chàng yêu ai nhất, chàng sẽ nói đó là Lãnh Như Băng. Nhân vì,
trong đám nữ nhân, Lãnh Như Băng là nữ nhân đã cũng chàng trải qua một chặng
đường dài. Trong suốt chặng đường dài đó, chàng đã dùng chân tâm để hóa giải
khối băng trong lòng nàng, do đó nàng thực sự chỉ yêu thích mình chàng.

Loại tình ái này đúng là toàn bộ xuất phát từ trong lòng Lãnh Như Băng – trừ
chàng ra, Lãnh Như Băng đối xử với những người đàn ông khác đều lạnh lùng như
băng, thậm chí với bọn Lôi Long, cũng không có gì khác biệt.

Tính cách lạnh như băng của nàng đúng là đối lập với tính cách nhiệt tình như
lửa của mẫu thân nàng, tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn là mẹ con, cùng chung một
dòng máu và ngoại hình, rất nhiều người không hiểu tại sao mẫu thân nàng lại
có một người con gái như thế.

Lãnh Như Băng tập trung nhìn người đàn ông duy nhất của đời mình, chàng quả
thật anh tuấn làm chấn động thâm tâm của nàng, nàng yêu chàng thật không? Nàng
thực sự không biết.

Nàng chỉ biết, từ khi gặp nam nhân này, trái tim của nàng mới tan băng, có lẽ
bởi vì cá tính vô lại của chàng làm cho nàng không thể đề kháng, có lẽ bởi
tính cách thô dã của chàng đã làm cho nàng cuối cùng cũng thừa nhận chàng là
nam nhân của mình.

Có lẽ do nàng bị cưỡng bách, và vì như thế mới chấp nhận nam nhân này, nhưng
nam nhân này cuối cùng cũng không làm nàng thất vọng, chàng có tinh lực cường
thịnh vô cùng lại có tính cách ma mãnh, biến hóa, vô luận là gì, nàng đều nghĩ
đến chàng.

Tính cách của chàng luôn không ngừng thay đổi, cũng như lúc tác ái, chàng làm
cho nàng luôn gặp những xúc cảm khác nhau, mới mẻ và cũng rất phong cuồng.

Không một chút thuần khiết, chỉ là tuyệt đối phong cuồng.

Nhưng bây giờ nàng không thể phong cuồng được, bởi vì nàng đang hoài thai, tuy
nhiên nãng vẫn tận lực dâng hiến, nàng nói: “To hơn được không?”

Hy Bình kinh hãi nói: “Nàng không lo cho tiểu bảo bối của chúng ta à?”

Lãnh Như Băng nói: “Chàng có thể làm nó to hơn, nhưng nhớ là, không được dài
ra, nếu dài quá có thể sẽ đắc tội với tiểu bảo bói của chúng ta.”

Hy Bình theo lời nàng tăng kích cỡ dương căn lớn lên, cảm nhận được Lãnh Như
Băng áp vào chàng càng lúc càng chặt, nhìn thấy được mồ hôi trên trán nàng
chảy ra, chàng biết nàng vốn đang hết sức chịu đựng, liền nhè nhè bắt đầu động
tác, đồng thời nói: “Băng Băng, tốt chứ?”

Lãnh Như Băng rên rỉ nói: “Tốt lắm, động tác của chàng nhanh hơn một chút,
Băng Băng có thể thụ hưởng được, Băng Băng thích sự thô bạo của chàng, vì vốn
tịnh không phải là nam nhân ôn nhu.”

Sau một khắc, nàng bắt đầu cảm thấy thỏa mãn, bởi vì nam nhân trên người nàng,
vốn rất cuồng bạo, bảo chàng ôn nhu thì thật là khó, nhưng bảo chàng thô bạo
thì — thật là dễ như ăn cơm bữa.

Lãnh Như Băng trong sự xâm phạm vừa ôn nhu vừa thô bạo của Hy Bình, dần dần
cảm thấy mê mẩn, vốn không phản kháng nổi từng đợt sóng tình dục đang dâng cao
của Hy Bình. Sau một hồi điên đảo, nàn vô cùng thỏa mãn nói: “Chàng với trước
kia không giống nhau, Băng Băng không những có thể liên thông với trái tim
chàng, mà còn khiến Băng Băng cảm nhận được vô số cảm giác vô cùng mỹ diệu.
Nếu như Băng Băng không hoài thai, người ta có thể sẽ phong cuồng hơn. Băng
Băng cả đời này chỉ yêu một nam nhân, chỉ một mà thôi. Ca ca, Băng Băng yêu
chàng!”

Hy Bình ngạc nhiên nói: “Nàng lớn tuổi hơn ta, sao gọi ta là ca ca?”

Lãnh Như Băng giận dỗi nói: “Người ta nhận ra gọi như thế rất thuận khẩu và
cũng dễ nghe, nên nói như thế, chàng không thích à?”

Hy Bình nói: “Thích, thích chứ. Tốt nhất là Tư Tư cũng phải gọi ta như thế!”

Đỗ Tư Tư ở giường bên cạnh trừng mắt nhìn chàng một cái, u oán nói: “Ca ca, Tư
Tư yêu chàng!”

Độc Cô Kì, Hoa Tiểu Mạn, thậm chí Lôi Phượng liền cùng gọi chàng như vậy,
Phong Ái Vũ cũng kêu lên một tiếng, Hi Bĩnh nhìn ả một cái, thì ra vốn là ả
đang ngủ thật, chỉ mê sảng kêu lên như vậy mà thôi.

Lãnh Như Băng chuyển mình sang giường của Đỗ Tư Tư nói: “Tư Tư, muội nhớ là tỷ
vẫn hay gọi thế, không phải ai ràng buộc tỷ nha! Muội mệt quá, phải đi ngủ
thôi, vô luận các người có kêu là gì, muội cũng nghĩ không thể tỉnh dậy nổi,
mọi người cứ thoải mái mà gào thét nhé, ta tuyệt đối sẽ vẫn ngủ ngon. A, Ái Vũ
chắc là cũng giống ta.” Nàng vẫn đang nói, thì cặp mắt mỹ lệ đã nhắm lại ngủ
ngon.

Đỗ Tư Tư giận dỗi: “Con bé này, dám cười ta à, lần tới phải xem ta hoan hảo!”

Hy Bình trèo lên giường của Độc Cô Kì và Hoa Tiểu Mạn, ôm lấy Độc Cô Kì, nói:
“Nàng là do ta đoạt được, nên không thể nào ôn nhu được, nàng có sợ không?”

Độc Cô Kì nói: “Ta không sợ chàng, nhưng tiểu bảo bối có thể sợ, chàng có sợ
không?”

Hy Bình trừng mắt nói: “Nếu quả như nàng nói, ta thật sự sợ!” Chàng rất ôn nhu
tiến vào thảo nguyên của Độc Cô Kì.

Nữ nhân này, nàng ta là do chàng quang minh chính đại đoạt được.

Khi chàng lần đầu tiến nhập nàng ta, vốn rất thô bạo, tuy nhiên nàng ta cũng
rất thích sự thô bạo đó của chàng, thậm chí trong nhiều lần ân ái sau này,
nàng đòi hỏi chàng phải thực sự cuồng dã.

Nhưng lúc này, nàng thực sự yêu cầu chàng phải nhu tình, bởi vì tiểu sinh mệnh
trong bụng nàng, giọt máu của nàng và nam nhân thô dã này.

Hy Bình nhận thấy Độc Cô Kì có điểm giống Ngẫu Nhi, bởi vì hai nữ nhân này
trong lĩnh vực tình ái đều cực kỳ thích thú sự cường bạo, giống như bị cưỡng
bức xâm chiếm, chàng đột nhiên hiếu kỳ nghĩ: Nếu quả Ngẫu Nhi hoài thai, không
biết có yêu cầu mình ôn nhu không?

Độc Cô Kì hưởng thụ sự ôn nhu của chàng, nói: “Có phải chàng đang hoài niệm
lại nhưng lần ta và chàng cuồng dã không?”

Động tác của Hy Bình đột nhiên trở lên mãnh liệt, Độc Cô Kì kinh hãi kêu lên:
“Nếu chàng quả muốn cảm giác cuồng dã đó, chàng nên gọi bọn họ qua đây, bọn ta
vẫn còn hai giường trống cho bọn họ, sau này dù sao cũng phải ở cùng nhau, sao
không bắt đầu từ tối nay! Mọi người vợ của chàng đều phải công bằng chứ. Ối
da! Hy Bình, từ từ thôi, Kì Kì không muốn chàng thô bạo như thế! “

Ở giường bên cạnh, Lôi Phượng nói: “Hy Bình, Kì Kì đã nói rồi, chúng ta không
thể giúp chàng tận tình phát tiết, hơn nữa họ và bọn ta cùng là người của
chàng, sao không để họ sang dây! Ở đây vốn đã có sẵn bốn chiếc giường, bọn
thiếp ban người ngủ trên một chiếc là đủ, bọn họ lại chỉ có 4 người, chắc là
vẫn còn đủ chỗ cho chàng hành động.”

“Hi hi!” Hoa Tiểu Mạn ôm chặt lưng Hy Bình đội nhiên cười lên.

Hy Bình vừa rung người vừa nói: “Tiểu Mạn, nàng ở trên lưng ta như vậy đã lâu
rồi, nhưng chắc là chưa thấy thoải mái, ở phía dưới thân ta có hấp lực khác
hẳn ở trên đó, nàng có muốn đổi chỗ để thử không? Nếu không đối xử tốt với ta,
ta sẽ không cùng nàng hoan hảo, tiểu ni tử!”

Hoa Tiểu Mạn cắn vào tai chàng một cái, cười nói: “Tiểu Mạn không tin, chàng
dám như thế không? Chàng đúng là đồ ngưu đầu, Tiểu Mạn chẳng thèm lo lắng, chỉ
lo là chàng không ôn nhu với người ta thôi. “

Hy Bình rời miệng ra khỏi miệng Độc Cô Kì, thở gằn nói: “Đã có lần nào ta chưa
ôn nhu chưa?”

Hoa Tiểu Mạn giận dỗi nói: “Lần nào cũng không ôn nhu!”

Lôi Phương đắp lại chăn cho Phong Ái Vũ và Lãnh Như Băng, nói: “Tiểu Mạn, muội
qua đó gọi họ sang đây!”

“Vâng, Phượng tỷ, đợi muội mặc xong y phục đã.” Ả tụt từ trên vai Hy Bình
xuống, chuẩn bị mặc quần áo vào.

Hy Bình ngừng đưa đẩy thân mình, nói: “Không cần phải mặc quần áo, cũng không
cần phải gọi bọn họ, tối này khi ta ở với bọn họ, bọn họ đã nói ta đã đi xa
một thời gian dài, muốn ta bồi tiếp bọn nàng thật nhiệt tình tối nay, lúc nãy
họ đã ra tín hiệu là đã đi ngủ rồi, cho các nàng biết, bọn họ cũng đã mệt mỏi
rồi.”

Hoa Tiểu Mãn nhìn Độc Cô Kì một cái, biết là ả đã thỏa mãn lăn ra ngủ, ả đưa
mặt lại, vừa ngay cặp môi Hy Bình đưa tới, ả quả là luôn nhớ đến đôi môi này,
Hy Bình cũng thích hôn ả nhất, bởi vì đôi môi của ả luôn làm cho chàng phong
cuồng.

Đúng lúc chàng đang ôm hôn ả, dương căn của chàng cũng chổng lên hôn vào nơi
đó của ả, lúc đó thượng hạ mật thiết kết hợp với nhau, đồn bộ của Hoa Tiểu Mạn
tự động khai mở — ả vốn luôn chủ động hoan hỉ.

Hy Bình từ từ hạ mình xuống thảm, để ả làm chủ, thích ôn nhu thì ôn nhu, thích
cuồng dã thì cuồng dã, theo ý nguyện của ả, ả được phép như thế.

Được giữ quyền chủ động, Tiểu Mạn có cảm giác như là làm chủ nam nhân của
mình, do đó cũng nhận được cảm giác hoan ái mà ả thực sự muốn. Rất nhiều lần,
ả muốn cảm ơn Lãnh Như Băng, vì nếu như Lãnh Như Băng không xuất hiện, thì Hy
Bình cũng chẳng đến, nhưng chàng đã đến và giúp ả kết thúc lịch trình thiếu
nữ.

Ả hiển nhiên sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu gã nam nhân này, thậm chí cho
dù ban đầu chàng trông còn giống như một lão già, ả cũng không phàn nàn và hối
hận, chẳng bởi một lý do nào cả ngoài một tình yêu tuyệt đối.

Hy Bình giúp ả lên tới đỉnh, cảm giác thăng hoa xâm chiếm thân thể và linh
hồn, làm cho sóng dục trùng trùng kích vào thần kinh của ả, cho đến khi ả mãn
nguyện ngủ thiếp đi, chàng nhè nhẹ li khải khỏi thân thể kiều mị của ả.

Lúc này, Lôi Phượng vốn đã nằm sẵn trên một trước giường trống.

Hy Bình tiến lại nằm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rằng, ta không tốt
với nàng, nhưng nàng vẫn yêu thương ta, vì thế ta dù sở hữu vô số nữ nhân, ta
cũng không bao giờ lạnh nhạt với nàng, ta cũng sẽ mang lại cho nàng những hoan
lạc vô hạn, cả cuộc đời này ta sẽ luôn như vậy!”

Lôi Phượng mắt rớm lệ, gật gật đầu, nàng thực sự cực kỳ yêu nam nhân này, với
cá tính ngang ngược của mình, đối với chàng, nàng thực sự thiếu ôn nhu nhất so
với các nữ nhân khác, nàng và Hy Bình dường như là cùng một loại người, đối
với sự việc căn bản không cần biết đúng sai, chỉ cần biết vui vẻ hay không,
nếu có ai làm thương hại đến Hy Bình, nàng có thể không cần biết kẻ đó là ai,
lập tực rút kiếm, đứng về phía Hy Bình – thậm chí nếu Hy Bình sai, nàng cũng
có thể bất chấp tất cả bảo vệ chàng. Cách Hy Bình đối xử với nữ nhân của mình,
xem ra học từ nàng.

Hy Bình phục vụ nàng như nữ hoàng, làm nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, sau đó
mới đến bên Đỗ Tư Tư an ủi.

Chúng nữ biết Đỗ Tư Tư vì bị cướp mất nữ nhi nên rất đau khổ, cố ý nhường nàng
hoan hảo với Hy Bình, để chàng sau khi hoan hảo với nàng có thể ôm nàng mà
ngủ.

Hy Bình sau khi cùng Đỗ Tư Tư hoan ái, liền ôm nàng vào ngực. Nàng vốn cần sự
che chở của chàng, chàng đem lại cho nàng một sự tự tin không gì sánh bằng,
rằng chắc chắn chàng sẽ đem Tuyết nhi về bên cạnh nàng.

Đỗ Tư Tư trong lòng chàng thoải mái từ từ đi vào giấc ngủ. Lâu lắm rồi nàng
chưa được ngủ ngon, nhưng bây giờ bởi vì nam nhân này, trái tim nàng đã hoàn
toàn bình tĩnh lại — Thật là một quãng thời gian dài! Lúc đó nàng không biết
Hy Bình còn sống hay chết, Tuyết nhi bị Thi Trúc Sanh mang đi, làm sao nàng có
thể bình tĩnh được?

Kỳ thật lúc trước, không chỉ có mỗi mình nàng, mỗi nữ nhân của Hy Bình đều như
vậy, sống trong nhớ nhung và đau khổ. Chỉ bình tĩnh lại được khi nhìn thấy
người mình yêu quay về!

Hy Bình nhìn những nữ nhân đang ngủ, nhớ đến phòng bên cạnh còn có Tiểu
Nguyệt. Ả muội muội cố chấp này toàn tâm, toàn ý yêu chàng, chàng thực sự
không dám tiếp thụ tình yêu của nàng.

Nhưng cũng thật kỳ thị, tại sao cha mẹ lại cho phép Tiểu Nguyệt yêu mình? Sau
khi về từ Địa Ngục Môn, nhân tiện chàng sẽ quay lại thăm xóm làng, để biết rõ
sự tình, cha mẹ không thể cho phép Nguyệt nhi nói ra những điều như vậy được.

Nguyệt nhi, muội đã ngủ chưa?

Kỳ thật Tiểu Nguyệt chưa ngủ.

Tuy nói là Hy Bình vì chúng nữ đang hoài thai, cực kỳ ôn nhu, tuy nhiên bọn họ
kêu la cũng rất lớn, hơn nữa âm thanh cộng hưởng của các gian phòng dội lại,
làm sao nàng có thể ngủ yên được.

Huống chi trong lòng nàng đang ưu phiền, cũng đang nhớ đến Hy Bình, làm cho
nàng thực sự khó ngủ.

Nàng nằm một mình một phòng, trong lòng cũng nhơ đến Tuyết nhi. Đỗ Manh Manh
đã cùng nhị ca của nàng ngủ với nhau, khó lòng gọi nàng đến ngủ cùng được.

Nàng rất muốn được ngủ ở bên Hy Bình, nhưng nàng biết điều này là không thể.

Nếu vẫn còn ở Bạch Dương tộc, chỉ có nàng và đại ca, thì thật là tốt biết bao.

Hai dòng lệ nàng từ từ rơi xuống, ướt đẫm hết gối, có ai biết cho tình nàng
chăng?

Lúc chập tối, mỗi người đều có vấn đề của mình, không một ai để ý đến nàng.

Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh chia nhau ra mà gào thét cùng Xuân Thủy và Hạ Vũ.

Tứ Cẩu phải chứng minh bản lĩnh với đám nữ nhân của mình, Lan Hoa, Oanh Thúy
đã bị hắn chinh phục trước, tuy nhiên đối với Triệu Tử Thanh thì khác, phong
độ của hắn so với trước quả là khác xa, nhưng cũng không thể triệt để chinh
phục ả, nhưng Triệu Tử Thanh cũng biểu dương tốc độ tiến bộ của hắn, giúp cho
hắn có động lực tiếp tục.

Lôi Long không dám kể cho Bích Nhu chuyện phong lưu ở Dã Mã tộc, Bích Nhu
không biết là tại sao công cụ của hắn lại lớn lên như vậy, đến mức nàng không
thể nào dong nạp được của hắn, cảm giác sung sướng hơn lúc trước gấp bội, thầm
nghĩ: Xem ra cang to lớn càng mĩ diệu, không biết tên hỗn đản đó tiến nhập
mình thì cảm giác thế nào nhỉ?

Trong lúc này đột nhiên nhớ đến Hy Bình, ả cảm thấy có lỗi với Lôi Long.

Hoan ái xon, Lôi Long dịu dàng nói: “Nhu Nhu, Lôi Long ta vốn có thể chinh
phục nhiều nữ nhân khác, nhưng ta chỉ cần mình nàng là đủ, nàng có tin ta
không?”

Bích Nhu cảm động nói: “Thiếp tin.”

Hoàng Đại Hải và Đỗ Manh Manh cuối cùng cũng kết thành phu thê, chàng nói: “Sư
muội, ta phát giác ra Tiểu Nguyệt và đại ca có vấn đề, bọn họ dường như có ẩn
tình gì đó.”

Đỗ Manh Manh nói: “Sư huynh, hai huynh muội thì có vấn đề gì?” Trong lòng lại
nói: sư huynh, muội xin lỗi, Manh Manh đã nói dối, nhưng sự thật là Tiểu
Nguyệt và Manh Manh đều đã mang trinh tiết trao cho đại ca, Manh Manh yêu đại
ca, Tiểu Nguyệt cũng yêu đại ca. Đại ca thực sự rất tốt, muội vĩnh viễn nhớ
đến khoái lạc mà đại ca đã mang lại cho Manh Manh, không ai có thể thay thế
được.

Hoàng Đại Hải nói: “Ta không phải là đa nghi, chỉ là ta luôn luôn có cảm giác
có gì đó không đúng.”

Đỗ Manh Manh nói: “Sư huynh, Manh Manh xin lỗi chàng, sau này nếu chàng nhìn
thấy nữ nhân nào hợp mắt, Manh Manh đồng ý để nàng cưới thêm về, được chứ?” Ả
cố ý chuyển chủ đề.

Hoàng Đại Hải được ả ưu ái, kinh hái nói: “Sao có thể như thế được chứ?”

Đỗ Manh Manh nói: “Chàng vốn rất cường tráng, một mình Manh Manh không chịu
nổi, những nam nhân khác Manh Manh biết ai chẳng có nhiều nữ nhân? Manh Manh
không ép buộc chàng, nếu chàng chỉ có một mình Manh Manh, người khác sẽ nghĩ
chàng không có khả năng, Manh Manh không thể để người khác đánh giá thấp nam
nhân của mình” Ả nói thế, nhưng cũng nghĩ đến việc đền bù cho Hoàng Đại Hải.

Hoàng Đại Hải nghĩ một hồi rồi nói: “Tùy theo cơ duyên thôi!”

Bạch Tư từ khi gặp lại sư huynh muội ở Tiên Duyên Cốc, tự lập thệ sẽ thoát li
Hy Bình.

Ả đối với Lãng Vô Tâm ấn tượng cực tốt, vị sư huynh tuấn tú phong lưu này,
không nghi ngờ gì chính là bạch mã hoàng tử của tất cả những thiếu nữ.

Trước này Bạch Tư vốn vừa thuận vừa kháng cự với Hy Bình, này xuất hiện Lãng
Vô Tâm làm lòng ả thực sự xao động, ả liền tìm mọi cách li khai Hy Bình, chuẩn
bị chui vào vòng tay Lãng Vô Tâm.

Ba sư huynh muội đến lúc cuối ngày, quấn lấy nhau nói chuyện rồi cùng ăn tối,
đến đêm thì Bạch Tư và Thủy Khiết Thu ngủ cùng một giường.

Thủy Khiết Thu hỏi chuyện Hoàng Hy Bình, Bạch Tư nhất quyết không nói, sau
cùng cũng giản lược kể lại một hồi, cuối cùng thì ả gọi Hy Bình là chó đực.

Thủy Khiết Thu kì lạ hỏi: “Chó đực?” Sau đó lại nói: “Sư tỷ, đó là sự đánh giá
của tỷ về hắn? Sao những nữ nhân khác đều coi hắn là nam nhất tốt nhất?”

Bạch Tư nghe thấy những nữ nhân khác của Hy Bình, đầu bốc hỏa, nói: “Tốt cái
gì chứ?”

Thủy Khiết Thu nói: “Sư tỷ, hắn đúng là rất tuấn tú, Vô Tâm ca và biểu ca
không bì được với hắn, nhưng hắn không có được khí thế anh hùng khí khái như
biểu ca, và cũng không có phong độ, muội cũng không thích hắn.” Ngày hôm nay r
đã cố nói chuyện với Hy Bình, bị Hy Bình cự tuyệt, làm trong lòng ả thực sự
phẫn nộ.

Bạch Tư chán ghét nói: “Hắn quả có phong độ trong một trường hợp đặc biệt.” Ả
đúng là ghi nhận Hy Bình có một phong độ rất lớn, đó là khi ả ở bên chàng,
luôn cảm nhận được một phong độ vô cùng kinh người.

Thủy Khiết Thu tò mò hỏi: “Sư tỷ, cảm giác hoan ái của tỷ và hắn thế nào?”

Bạch Tư cúi đầu xuống, xem ra đang hồi ức lại chuyện cũ, nếu lúc này ả mà soi
gương, sẽ phát hiện ra mắt ả đang có những tia hoan hỉ và mê say.

Ả nói: “Ta vốn không muô ns cùng hắn hoan ái, do hắn cường bạo với ta!”

Thủy Khiết Thu quấn lấy hỏi: “Thế cảm giác bị hắn cường bạo thế nào?”

Bạch Tư nói: “Khó mà nói rõ được.”

Thủy Khiết Thu cầu xin: “Nói đi mà! Sư tỷ, Khiết Thu vốn vô duyên với nam
nhân, rất muốn hiểu cảm giác hoan ái của nam nhân và nữ nhân.”

Bạch Tư nói: “Sư muội, ta thực sự không biết nên nói gì. Mà tại sao sư muội
lại vô duyên với nam nhân?”

Thủy Khiết Thu không làm khó xử Bạch Tư nữa, kể chuyện Tuyết Kình Chi Thân của
mình cho ả nghe.

Bạch Tư nghe xong liền cảm thấy đồng cảm với Thủy Khiết Thu, nói: “Sư muội, có
cách nào để giải quyết không?”

Thủy Khiết Thu nói: “Nam nhân của Tiên Duyên Cốc của bọn ta còn vô pháp chữa
trị, có cách nào khác không? Sư tỷ, cha mẹ ta ngoại trừ dạy võ công cho tỷ,
còn có dạy tỷ công phu đặc biệt nào khác không?”

Bạch Tư nói: “Không.”

Thủy Khiết Thu nói: “Sau khi quay về, để mẹ ta dạy tỷ Thải Dương Bổ Âm chi
thuật, có thể là cho con chó đực đó cạn tinh mà chết.”

Bạch Tư ca thán: “Sư tỷ quyết định ly khai hắn, sau này sẽ không ở bên hắn
nữa, vì thế không thể cùng hắn làm chuyện đó nữa.”

Thủy Khiết Thu cười nói: “Sư tỷ, như thế là đúng đó, tên chó đực đó có rất
nhiều nữ nhân, vốn không hợp với bổn sự của Tiên Duyên cốc của chúng ta, không
nên gắn bó lâu. Sư tỷ, tỷ rất hợp với Tâm ca đó!”

Bạch Tư ngượng ngùng một hồi, nói: “Huynh ấy không chê ta chứ?”

Thủy Khiết Thu nói: “Không đâu, tỷ rất xinh đẹp, Tâm ca nhất định sẽ rất hoan
hỉ tiếp nhận tỷ.”

Bạch Tư nhìn sang Thủy Tiên và Đỗ Quyên ở giường bên cạnh, nói: “Bọn họ thậm
chí cũng xinh đẹp hơn ta, sư muội cũng xinh đẹp hơn sư tỷ nhiều.”

Thủy Khiết Thu cười một cái, nói: “Sư tỷ, tỷ đúng là tuyệt thế mỹ nữ, nếu quả
Khiết Thu là nam nhân, sẽ rất say đắm tỷ.”

Bạch Tư bị Thuỷ Khiết Thu tán thưởng một hồi, thật là ù tai chóng mặt.

Thủy Khiết Thu lập tức mối lái, nói: “Sư tỷ, sáng mai ta sẽ nói chuyện với Tâm
ca, huynh ấy chắc chắn sẽ thích tỷ, ta phải để cho tỷ biết nam nhân của Tiên
Duyên cốc mới chính là nam nhân đích thực!”

Tiên Duyên Cốc nữ nhân là tuyệt nhất! Trong lòng ả vốn luôn nghĩ vậy.

Bạch Tư mơ mơ hồ hồ gật đầu đáp ứng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.