Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 72: Chương 71: Dã Mã đại điển – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 72: Chương 71: Dã Mã đại điển

Đại trướng của Nguyên Na bị vây quanh trùng điệp bởi đại quân của Dã mã tộc,
trong trướng chỉ có Nguyên Na và Nguyên Anh tam nữ, cùng một tên Hoàng Hy Bình
không động đậy.

Bọn họ đang nhìn Hy Bình trần truồng nằm thẳng cẳng trên thảm, hắn giống như
một khối tượng băng hoàn mĩ bị đổ xuống, hạ thể giống như một trụ băng thẳng
xuyên thấu trời cao. Từ buổi tối hôm qua, sau khi uống Băng Ngưng châu, hắn
liền kô còn hô hấp và mạch đập nữa, tứ nữ khẳng định hắn đã chết.

Mỗi lần khai mở đại điển, kẻ khai thác đều hữu tử vô sinh, nam nhân này cũng
chẳng phải là ngoại lệ.

Nhóm sáu người Lôi Long tịnh không hay biết việc này, Đỗ Manh Manh và tiểu
Nguyệt lần lượt đến truy vấn, đều không có kết quả, bướng bỉnh tìm đến Nguyên
Na lí luận, Nguyên Na hạ lệnh đem bọn họ tống giam lại, nhân tiện đem sáu
người nhóm Lôi Long và bọn họ giam chung tại một nơi, để phòng bất trắc.

Còn khoảng một giờ nữa, đại điển khai mạc sẽ bắt đầu.

Nguyên Na hỏ:” Nguyên Anh, lầ nà có bao nhiêu người đế đây?”

Nguyên Anh nói: “ Bảy trăm hai mươi mốt người,tiếp tục nhiều hơn lần trước tới
ba trăm linh sáu người. Xem ra thời gian cử hành đại điển sẽ bị kéo dài ra
rồi. “

Nguyên Na nói với giọng tiếc rẽ :” Nếu sớm biết cài thứ dưới đất ấy của hắn ta
là như thế, có đánh chết ta cũng không chịu hy sinh hắn ta, từ xưa đến nay
chưa thấy vật nào đáng sợ đến vậy. Thậm chí là sáu người kia sau khi đã uống
Trọng Sinh hoàn vào cũng không thể sánh với cái của hắn ta.”

Nguyên Linh nói : “ Nếu một xử nữ mà gặp phải hắn ta, có lẽ phải đau đớn một
thời gian dài mới có thể hồi phục lại, thậm chí là những xử nữ cao lớn như
chúng ta, xem ra cũng phải chịu khổ một tràng .

Nguyên Thu: “Tộc trưởng, đến giờ rồi.”

Nguyên Na ra lệnh: “Tiến hành.”

Nguyên Thu và Nguyên Linh đi ra khỏi trướng, từ phía ngoài dắt vào một thiếu
nữ bịt mắt lõa thể, thiếu nữ này cao bằng họ, cũng còn có thể tính là thanh
tú, trên mặt nàng có một biểu tình nôn nóng im lặng chờ đợi.

Thiếu nữ nói: “Tộc trưởng, ta thấy hơi sợ.”

Nguyên Na đáp: “Hài tử ngốc, có nữ nhân nào mà không trải qua chuyện này, sau
đó ngươi có thể tuỳ tiện cùng nam nhân hoan ái. Dũng cảm nên, tiếp nhận sự tẩy
rửa của thần thánh của người khai thác !.”

Nguyên Anh nói: “Đưa cô ấy đến đây !”

Nguyên Linh & Nguyên Thu lưỡng nữ cùng mang thiếu nữ đó đến bên Hy Bình
rồi ấn mạnh xuống. Thiếu nữ đó hét lên 1 tiếng cuồng thảm, muốn bỏ trốn, lập
tức bị Nguyên Linh & Nguyên Thu lưỡng nữ khống chế nàng ta tại đỉnh dương
căn, bắt đầu tiến hành các động tác theo tiết tấu. Nỗi thống khổ và khoái cảm
cùng dâng lên trong khoảnh khắc ấy, thiếu nữ bắt đầu chủ động chuyển thân theo
bản năng.

Dã Mã tộc khai mạc đại điển 10 năm 1 lần, các xử nữ từ 14 đến 24, tất cả khi
đến tuổi chớm nụ ra hoa, được tộc trưởng chỉ định, đều có thể cùng nam nhân
hoan hảo.

Đây là quy định của Dã Mã tộc, nếu không phải thực sự là xử nữ, sẽ không thể
cùng nam nhân giao hợp. Nếu vi phạm tộc quy, sẽ bị trừng phạt bằng cách hủy đi
dung mạo.

Có thể nữ nhân không sợ chết, nhưng sợ nhất vẫn là bị hủy đi dung mạo. Thành
thử hàng thiên niên kỷ trôi qua, điều này đã trở thành 1 phong tục của Dã Mã
tộc, cũng có thể nói rằng, khai mạc đại điển cũng là ngày hội lâu đời nhất tại
bộ lạc mà xã hội do nữ quyền làm chủ này.

Mỗi thanh xuân xử nữ khi ngày hội này đến, đều đoán trước được rằng họ sẽ sớm
trở thành nữ nhân đích thực, từ đó có thể hưởng thụ cuộc sống theo đúng cách
của một người phụ nữ.

Từ thời Tổ tiên xa xưa của Dã Mã tộc đã luôn tin rằng, vô luận dù là nữ nhân
nào đi chăng nữa, cũng đều quyến luyến với nam nhân đầu tiên của mình, đây
chính là nguyên tắc thống trị vô cùng tai hại của họ.

Nữ nhân một khi đã quyến luyến một nam nhân nào đó, sẽ dễ dàng phục tùng hoặc
có sự thiên vị đối với nam nhân đó, điều này khiến họ có thể dễ dàng bị khống
chế, trở thành người bị lệ thuộc hoặc trở thành nô lệ của nam nhân.

Vì thế, họ tổ chức Khai xử đại điển này để nữ nhân trong tộc sẽ mãi mãi không
bao giờ biết nam nhân đầu tiên của mình là ai, hơn nữa, kể cả khi người đó có
chết cũng sẽ không thể bị quyến luyến.

Người trong tộc đều hiểu rõ người khai thác là một khối tượng băng không có
sinh mệnh, về sau này bọn họ kô phải ra sức để tìm kiếm và quyến luyến.

Băng Ngưng châu là được đặc biệt nghiên chế dùng cho khai xứ đại điển, bí
phương này chỉ có mình tộc trưởng ở mỗi thế hệ hiểu được. Tác dụng của nó là
làm người ta trong chớp mắt kết thành băng, và cùng lúc kích phát dương căn
của nam nhân cương cứng đồng thời kết băng.

Đây là một loại dược vật có màu sắc cực kỳ thần bí, cho tới nay vẫn chưa có ai
xác định rõ nguyên lí của nó.

Tuy nhiên điều khiến Nguyên Na không hiểu được, hồi trước khai thác giả sau
khi uống thuốc, toàn thân như hàn băng, chỉ có hạ thể không nóng không lạnh,
tuy nhiên Hy Bình ở trên thảm thì lại cứng như đá Đại Lý, từ sáng tới giờ thân
nhiệt đã khôi phục như bình thường, nhưng hạ thể lại cực nóng.

Đây là một câu đố không giải được, nhưng hắn rốt cuộc đã chết. Không có chút
hô hấp và mạch đập nào, người này lại có thể còn sống sao?

Nguyên Na tin chắc rằng Hy Bình đã chết, làm nên một khai thác giả thanh
khiết, không có khả năng bất tử—chỉ có người chết mới là thanh khiết nhất.

Nguyên Na nhìn cơ thể hoàn mĩ đang nằm trên thảm, như một bức tượng nam tính
hoàn mĩ, hạ thể của hắn đã được nhuộm đỏ bởi máu của ba mươi xử nữ.

Bắt đầu từ sáng, các thiếu nữ được Nguyên Linh và Nguyên Thu hai người dẫn vào
dẫn ra. Tới tối mịt, Nguyên Linh và Nguyên Thu được nghỉ, tộc trưởng &
Nguyên Anh thay thế.

Bởi vì không có bất kỳ ai trong bộ tộc được biết thân phận thật sự của người
khai thác, chỉ có tộc trưởng và những người thân tín mới biết được. Vì vậy mà
tứ nữ trong thời gian này thật là vô cùng khổ ải.

Đương nhiên, những nữ binh canh gác bên ngoài cũng nhọc nhằn, bất quá ít nhất
bọn họ cũng có thể luân phiên hoán đổi vị trí, bọn bốn nữ nhân Nguyên Na lại
chỉ có thể hai người nghỉ ngơi, hai người làm việc, gánh vác lấy sự mệt nhọc
và oán trách, vừa nhìn vừa chỉ huy bọn xử nữ làm chuyện mê người trên băng
điêu cũng là thân thể của Hy Bình, càng làm các nàng khó chịu đựng được.

Hai ngày cứ thế qua đi

Lúc này, trên người Hy Bình là thiếu nữ thứ một trăm hai mươi tám, sau một hồi
nhún nhảy điên cuồng mãnh liệt, đổ người nên thân thể Hy Bình, nằm bất động.

Nguyên Thu cùng Nguyên Linh mang nàng ta ra, sau đó trở lại với một xử nữ có
vóc người cao ráo. Khi hạ thể của thiếu nữ này tiếp xúc với hạ thể của Hy
Bình, dương căn của Hy Bình đột nhiên biến ra dài & thô, trực tiếp tiến
thẳng vào thể nội của thiếu nữ. Thiếu nữ đó la lên một tiếng thảm thiết, rồi
hôn mê bất tỉnh.

Nguyên Thu và Nguyên Linh cả kinh, ôm thiếu nữ đó qua một bên.

Nguyên Na và Nguyên Anh cũng choàng tỉnh, nhìn thấy biến đổi dị thường như vậy
thì đều thốt lên: “Chuyện này là thế nào?”

Nguyên Na nói: “Nguyên Anh, ngươi thử kiểm tra hắn xem có còn thở hay không?”

Nguyên Anh nhấc tay Hy Bình lên để xem mạch, sau đó lại chuyển qua ngực chàng,
liền đáp: “Tộc trưởng, không thấy động tĩnh gì”

Nguyên Na tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hắn nếu đã chết, tại sao cái thứ đó lại có thể
đột nhiên biến ra vừa thô vừa dài như vậy?”

Nguyên Anh ba nàng đã lấy làm kỳ diệu, nam nhân này nguyên lai là thiên sinh
dị chủng, kích cỡ của hắn đã tới không thể tưởng được, trừ nữ nhân của Dã Mã
Tộc bọn họ, các nữ nhân của tộc khác chạm vào hắn, bất luận là xử nử hay là
đãng nữ, đều đã tới cực hạn

Lúc này nó đột nhiên thô dài không thôi, giống như cánh tay cường tráng thô
lớn của hắn, sao lại có khả năng này? Hà huống hắn lại là một người chết, thật
là bất khả tư nghị.

Làm sao đám người này có thể biết được rằng Hy Bình kì thực vẫn chưa chết, chỉ
là đang tiến nhập vào cảnh giới “thiên dương địa âm”, làm cho hơi thở và mạch
đập đều hoạt động một cách yếu ớt khiến người khác không thể phát hiện ra
được.

băng Ngưng châu cườg liệ tỏ băng hà chi khíhong tỏ sinh khíơ thểắ là cho thiên
niên huyế xàộ đan cùg vớ hỏ vân sư hổộ đan hai luồng tinh khíậ trung lạ cả tạ
dương căn, linh khíạ đị tuyề nhũính chất cũg giốg như hà khíủ băng châu, hai
luồg âm hà chi khíày lưỡg âm tương hộ tạ thờ á chếưỡg chủg nộ đan chíương chi
khí nhấ thờ không thểò hợ được là cho thân thểứg lạ như đá

Băng Ngưng châu tịh không làột loạ chất độ, nếu không thì bằg vào tinh khí
trong nội đan của thiên niên huyế xàũng đủóhảăng hó giả, nhưng Băng Ngưng châu
là một loại cóhểả sinh ra băng hà chi khíới năng lượg tinh thểự đạ, vì vậy
thiên niên huyế xàộ đan không cóáh nà luyệ hó hẳ. Nhưng Hi Bìh bả thân mang cử
dương trọg thểhíương chi khíả sinh mã không ngừg, lạ cùg vớ kế hợ với vô số
nguyên âm của xử nữ đãíh thíh lưỡg chủg nộ đan mang chíương chi khíhá độg,
khảĩóhểuc1điề hò nộ thểố đang bịuc1âm hà chi khíườg hoàh, vấ đềhỉàhờ gian.

Cứhếộ âm mộ dương chi khíuc1điề hợ, tụộ tạ nộ thểi Bìh tựhiên lưu chuyể không
ngừg, không cầ Hi Bìh tậ trung khốg chế thậ màó thờ điể nà hắ ta đãấ tri bấ
giá rơi và cảh giớ vô ngã đố vớ sựìh bên ngoà mộ điể cũg không biế.

Hỏ vân sư hổò cùg thiên niên huyế xàộ đan tinh khíhông ngừg hấ thụửữguyên âm ẩ
ướ, phảg phấ như đang tá sinh, bổ vậ đóả tưởg như tựóinh giá tựự tựườg gắg sứ
hỗrợhủhân là ra sinh lự bề bỉùg vớ khốg chếộịiên mãh, cườg ngạh nhấ.

Với lại huyết xà ngàn năm có đặc tính biến hình, nói cách khác là rắn sống đến
1 lúc nào đó thì sẽ hóa thành rồng, và rồng có thể chuyển hóa thành vạn vật.
Khi rắn gặp kẻ địch thì có thể biến to ra, khi gặp hang động nhỏ thì biến nhỏ
lại để vào hang dễ dàng.

Nhân việ hi hữ nà, nộ thểi Bìh cóuc1âm dương chi khíạh tranh vàửữguyên âm kíh
phá, linh giá củ thiên niên huyế xàự như phân li vớ thân thểhủhân tạ thàh ýhứ
độ lậ, khi chủhân rơi và trạg thá bấ tỉh, thứinh giá nà tựuc1độg khốg chếột
phầ thân thểhấ địh củ chủhân – dương căn. Khi dương căn của Hi Bìh tiế xú vớ
đị phương đóủ nữhân, tựhiên cóìăng cả giá đượ cóhểung nạ đượ tố đa đế mứ độà
do đóựhiên, tự́uc1đạ mứ cườg hã màiế nhậ.

Đây thực sự là vấn đề mà Nguyên Na tứ nữ dẫu có nghĩ đến nát óc cũng không ra,
thậm chí ngay kể cả Hy Bình cũng không biết rõ.

Nguyên Thu hỏi: “Tộc trưởng, có cần phải tiếp tục giữ cô ta không?”

Nguyên Na khẳng định đáp: “Nữ nhân Dã Mã tộc chúng ta trước nhất là phải đạt
được sự thoả mãn, mau làm cô ta tỉnh lại, nâng lên!”

Thiếu nữ đó tỉnh lại lộ rõ vẻ kinh hãi van nài: “Không muốn, ta không muốn
tiếp tục! Ái da, đau lắm! Hãy tha cho ta, tộc trưởng, cầu xin người!”

Nguyên Thu cùng Nguyên Linh không thèm để ý đến lời van xin thảm khốc của
nàng, tiếp tục khống chế kéo người nàng ta xuống cái vật to lớn vô bì trên
thân Hy Bình. Chẳng mấy chốc, tiếng kêu la thống khổ ấy bỗng biến thành những
âm thanh cuồng loạn thống khoái, cho đến lúc lả đi.

Nguyên Anh kinh ngạc: “Tộc trưởng, tại sao cô ta lại ngất đi khi đang đạt tới
khoái cảm cao trào như vậy?”

Nguyên Thu đáp: “Kỳ thật! hai ngày nay cũng không có bất kỳ thiếu nữ nào hôn
mê bất tỉnh, cô ta không những ngất đi, hơn nữa còn tựa như là bất tỉnh do bị
choáng, điều này quả là không giống với lẽ thường”.

Nguyên Na nói: “Nguyên Anh, tới lượt ngươi”

Nguyên Anh lập tức cởi bỏ sạch sẽ, ngồi lên người Hy Bình. Khi cơ thể nàng
tiếp với Hy Bình, dương căn của hắn đột nhiên lại có sự biến hoá.

Vào lúc dương căn nhập thể, Nguyên Anh kêu lớn một tiếng, cơ thể không tự chủ
được xoay đi, rên lên: “Tộc trưởng, của hắn to quá, làm của em rách ra mất”

Nguyên Na hỏi: “Nguyên Anh, nói cho ta nghe cảm giác của ngươi lúc này”

Nguyên Anh vừa rung động kịch liệt vừa nói: “Tộc trưởng, mỗi khi em ra vào,
chỉ cảm giác là vật của hắn có cửu đạo nhục hoàn vô hình, lại phảng phất cửu
đạo khoái cảm choán lấy thần kinh của muội, làm cho khoái cảm của muội tăng
lên rất nhanh và dày đặc, chỉ trong một thời gian ngắn, muội đã cảm thấy cực
kỳ thỏa mãn. Chả trách lúc trước xử nữ đạt cực khoái nhanh vậy, lại cường liệt
nữa.”

Nguyên Na kinh ngạc nói: “Nói cách khác, vật đó của hắn mỗi lần nhập xuất có
thể mang lại cho người ta 18 đạo khoái cảm cùng lúc, tương đương chín lần nhập
xuất, đúng không?”

Nguyên Anh thân người cử động liên tục rên rỉ: đúng vậy thưa tộc trưởng

Nguyên Na nói: rất tốt đại điển có thể hoàn thành sớm rồi .Nguyên Anh đứng dậy
đừng ở đó uốn éo nữa

Nguyên Anh cảm thấy không nỡ lòng nào đứng dậy, chúng nữ thấy vật đó của Hy
Bình to hơn hồi nãy rất nhiều, càng không thể hiểu nổi, trong lòng nghĩ “nó có
thể to lớn hơn nữa không”

Nguyên Thu và Nguyên Linh dẫn 1 thiếu nữ ở bên ngoài vào, thiếu nữ này thon
thả nhỏ con hơn nàng vừa rồi, khi cơ thể của cô ta tiếp xúc với Hy Bình, dương
căn đột nhiên rút ngắn lại rất nhiều, thiếu nữ chỉ có thể dung nạp tới hạn độ
lớn nhất tiến nhập được vào trong nội thể của nàng

Cả 4 người phụ nữ đều giật mình mở to mắt: trên đời lại có thứ như thế này sao
có khả năng biến lớn biến nhỏ biến to hay dài

Thiếu nữ vẫn chiến đấu điên cuồng sau đó hét lớn 1 tiếng ,sau đó nhanh chóng
đạt tới cao trào ,khoái cảm vô hạn làm nàng lăn ra bất tỉnh

Nguyên Na nói :”kiếm ra một người tương đối trẻ tuổi, thân hình tương đối nhỏ
nhắn .”

Hai nàng đi ra rồi dẫn vào một người chỉ khoảng 14,15 tuổi, thiếu nử cao
khoãng tầm Đỗ Manh Manh tiến lại . Tuy dương căn của Hy Bình đã rút nhỏ lại
nhiều, chưa trở thành cở ban đầu, lúc ban đầu thì lớn hơn ít nhất 30%

Nguyên Anh nói :”Tộc trưởng nữ nhân của chủng tộc chúng ta ở đây đều là cao
lớn, không cách kiếm ra được một người nhỏ hơn so với xử nử này .”

Nguyên Na suy nghĩ trong giây lát, đoạn ra lệnh: “Đi mang một xử nữ ở ngoài
kia lại đây, ta phải xem xem cái thứ đó của hắn có khả năng khôi phục lại mô
dạng ban đầu hay không”.

Nguyên Thu, Nguyên Linh vâng lệnh thi hành.

lúc này thiếu nữ đã đổ thân hình mềm mại lên trên người của Hy Bình

rất nhanh Đỗ Manh Manh bị Nguyên Thu cùng Nguyên Linh kéo đến, nàng cũng bị
bịt kín 2 mắt ,nàng ko hề có 1 chút cử động hiển nhiên đã bị điểm huyệt. Lưỡg
nữang Đỗanh Manh ra cở bỏế y phụ, nàg cốêu lên nhưng áuyệ đãịuc1điể không
thểhá ra âm thanh gì Lưỡg nữuc1đưa nàg từừgay trên đỉh Hi Bìh, khi màhíh đị
phương đóủ hai người tiếp xúc, sắ mặ nàg khóoi vô cùg tự như đãiế điề gìắ xả
ra vớ mìh.

Hi Bìh dương căn ngay tứ thìhôi phụ bả lai diệ mạ lậ tứ công thàh pháây
mởuc1đườg màuc1đi và. Đỗanh Manh trên khuôn mặ cơ bắ độ nhiên co giậ, môi nàg
nhếh lên lộõai hà răng đang nghiế chặ, chỉhấ rung bầ bậ trông thốg khổô hạ.

khoảnh khắc sau đó, biểu tình của nàng chuyển sang mê man, cái miệng nhỏ không
ngừng phát ra tiếng thở hổn hển, khuôn mặt xuất hiện xuân ý hoan lạc cực độ

Mặc dù vậy, chiếc khăn che đôi mắt nhung của nàng đã ướt đẫm ko biết đó là
nước mắt hay là mồ hôi

Đỗ Manh Manh rất mau chóng bị Nguyên Thu và Nguyên Linh đỡ ra ngoài, lúc này
xác thật đã hôn mê rồi, bất luận nguyện hay không nguyện ý, lần đầu của nàng
thật rất khoái lạc, nhưng nàng càng hận nam nhân và “đồng bọn” của hắn đã làm
nàng được tới khoái lạc và mãn nguyện vô bì.

Nàng vốn định dùng đêm đầu của mình dâng cho Hy Bình hoặc Đại Hải, đối với hai
nam nhân này nàng đều không thể cự tuyệt, còn đối với những nam nhân khác muốn
tiến nhập vào thân thể nàng thì nàng cự tuyệt hoàn toàn, hà huống còn là lần
đầu của nàng .

Nàng đã phát thệ sẽ xé tên nam nhân hủy đi trinh tiết của nàng thành vạn mảnh.

nàng ko ngờ rằng người đàn ông lấy đi sự trong trắng của mình chính là Hy Bình
– người mình đang yêu

Hy Bình ko hề biết rằng hắn đã bất ngờ đoạt được lần đầu tiên của Đỗ Manh Manh

Nguyên Thu và Nguyên Linh tiếp theo lại đem vào một tiểu nử chỉ khoãng 11,12
tuổi, đây là chủ ý của Nguyên Na, nàng muốn thấy dương căn của Hy Bình còn có
khả năng rút lại nhỏ hơn không

Nguyên Linh hỏi: “Tộc trưởng, điều này có phù hợp không?

Nguyên Na nói :”Chuyện trước sau, hiện tại phải thả nàng ta ra, nàng ta bất
tất phải đợi tới mười năm nửa .”

Nguyên Anh nói: “ Tiểu muội muội, hiện tại tuỳ ý muội quyết định, muội có
nguyện ý không?”

Tiểu nữ hài có đôi má dễ thương bất ngờ lộ ra thần sắc hoan hỷ nói: ta đồng ý

khi dương căn của Hy Bình tiến vào thân thể của tiểu nữ hài, lập tức nó biến
thành nhỏ lại như cũ.

Nguyên Na biết được đây là hạn độ chót mà hắn có thể rút ngắn lại được, không
thể hơn nữa. Nếu là như thế, dưong căn của Hy Bình chỉ còn lại là một cở của
một nam nhân mạnh khỏe bình thường, nhưng không biết được hắn có thể biến lớn
tới trình độ nào .

Nguyên Na hỏi: “Tiểu muội muội, có đau không?”

Tiểu nữ hài nói: “đau nhưng cũng rất sung sướng.Tộc trưởng ,nam nhân này có
vật đó lớn quá nếu ta lớn hơn có phải vật đó sẽ thay đổi nhỏ hơn không?”

Nguyên Na kô trả lời. Đúng ra với nam nhân thông thường cũng chỉ như thế này,
hoặc là chỉ hơn một chút. Lúc nàng lớn lên, kích cỡ như hiện tại không thể
thỏa mãn được nàng, trừ phi nàng có may mắn gặp được nam nhân có thiên sinh dị
bẩm, ít ra cũng được giống như 6 gã sủng nam của nàng. đương nhiên, nếu như
trên đời này có một kẻ như gã khai thác giả này thì tốt hơn, chỉ tiếc hắn đã
chết.

Sau khi tiểu nữ hài rời đi, Nguyên Thu và Nguyên Linh tiếp tục mang một thiếu
nữ khác tới.

Khai xử đại điển tiếp tục duy trì

Khi Nguyên Thu và Nguyên Linh đem xử nữ thứ 257 tới, thiếu nữ này cũng gục
xuống và gần như hôn mê.

Nguyên Na nói: “Tại sao lại nhanh như vậy, tiếp tục mang người khác tới xem
sao”

Nhưng cả thiếu nữ tiếp theo cũng rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Nguyên Na nói: “Nguyên Anh, ngươi đến đi!”

Nguyên Anh tội nghiệp và khả kính, động tác bên trên không tới phiến khắc đã
nghã nhẹ trên thân Hy Bình, toàn thân không còn sức, tựa hồ như nói không ra
lời được.

Nguyên Na hỏi: “Thế nào?”

Nguyên Anh thở không ra hơi, đáp: “Tộc, tộc trưởng, ta thực không biết nói sao
cho phải, chỉ thấy vô số khoái cảm mỗi lần tiến thoái ma sát, mỗi cú kích tới
đều dẫn đến từng đợt khoái cảm thần kinh, khiến thân thể ta như mất kiểm soát,
muốn ngưng lại cũng không thể, hơn nữa còn đạt đến trạng thái chưa từng thấy,
đẩy ta lên đến cao trào.

Nguyên lai Hy Bình có Cửu Dương Trọng thể tiếp nạp một lượng lớn xử nữ nguyên
âm làm ướt và kích thích biến thành năng lượng vô hạn .Hơn nữa thiên dương địa
âm chi khí tự động lưu chuyển làm phóng xuất ra 9 đạo kỳ dâm vô song dẫn dụ
“tình khí hoàn” trên đầu dương căn của hắn ko ngừng chuyển động. Bởi vây,khi
tiến nhập ra vào nữ nhân tựa hồ cảm thấy 9 đạo nhục hoàn liên kết với dương
căn, thực ra đó là đó là một loại ảo giác đặc biệt.

Lúc này Nguyên Anh biết ra được tình trạng, là vì do thiên dương địa âm chi
khí trong người Hy Bình di chuyển nghịch nhau, làm ra cửu dương trọng thể đạt
tới cửu cửu quy nguyên, mổi lần tiến hoặc ra đều có thể làm người nữ có tám
mươi mốt đạo khoái cảm đánh tràn vào, hèn chi Nguyên Anh lại tệ như thế .

Nguyên Na tỏ vẻ không tin: “Hắn sẽ không chết chứ?”

Nguyên Anh thở không ra hơi đáp: “Hy vọng là như vậy”

Nguyên Na hạ lệnh: “Bất kể thế nào, Khai xử đại điển vẫn phải tiếp tục được
tiến hành”

Nguyên Anh nói: “Tộc trưởng, sớm mai đã có thể sớm hoàn thành lễ đại điển được
rồi.”

Nguyên Na cười đáp: “Như thế là tốt nhất, ta muốn lả đi vì kiệt sức, thân là
tiểu bối mà lại phải nhận trọng trách lãnh đạo cái cuộc hưởng lạc này, khiến
lão nương phải lao lực quá độ, thực chẳng hợp lý a”.

Nguyên Anh nói: “Tộc trưởng, tộc trưởng, người cũng nên đến hưởng thụ đi nào”.

Nguyên Na đáp:” Để sau khi đại điển xong đã”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.