Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 71: Chương 70: Tầm Hoa Khai Thác – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 71: Chương 70: Tầm Hoa Khai Thác

Sau khi Hy Bình rời đi, Nguyên Na tam nữ cùng tiến vào trướng.

Nguyên Anh nói: “Tộc trưởng, hắn sao lại có thể bỏ đi sớm như vậy? Chẳng lẽ
không thể trưng dụng được hay sao?”

Nguyên Na cười: “Hắn cùng ta đến một điểm cũng không tương hảo, lại còn nói là
phải giết ta nữa chứ.”

Nguyên Linh tò mò: “Cái tên hỗn đản này. Hắn đối xử với người như thế nào?”

Nguyên Na đáp: “Hắn nói nếu ta không phóng thích sáu người bọn họ, hắn sẽ giết
ta, sau đó dẫn quân đạp bằng Dã Mã Tộc, nhưng giờ thực sự ta không sợ sự uy
hiếp của hắn. Kỳ thực hắn rất thiện lương, giả thử ta có không thả sáu người
bọn họ, hắn cũng không thể dẫn binh tiêu diệt chúng ta, hơn nữa hắn cũng không
đến đây có một mình. Hắn không thể chỉ vì sự tự do của sáu người, mà làm hy
sinh không biết bao nhiêu máu và mạng người. Ta nói với hắn, ta không có thuốc
giải độc, hắn bèn tức giận bỏ đi, hắn không làm gì ta! Lần sau hắn còn tùy
tiện đến Dã Mã Tộc, hắn sẽ phải ngoan ngoãn, tự nhiên quay trở lại.”

Nguyên Thu nói: “Chẳng biết hắn thế nào, nếu có thể chinh phục được tộc trưởng
của chúng ta, thì bằng hữu của hắn sẽ được tự do. Nhưng, có ai lại có khả năng
chinh phục được tộc trưởng của chúng ta đây?”

Tứ nữ đồng thanh cười.

Nguyên Anh chợt ngừng lại, hỏi: “Tộc Trưởng, ta thấy hắn hoàn toàn thích hợp
làm khai thác giả của khai xử đại điển lần này.”

Nguyên Na đáp: “Đúng, hắn không những là người ngoài, hơn nữa lại có phong
thái chẳng ai sánh bằng, thực sự là người thích hợp nhất cho vị trí khai thác
giả cao quý thần thánh của chúng ta, muốn hắn nhận lời là điều vô cùng khó,
chỉ với sức mạnh thì không thể được.”

Nguyên Anh cười: “Sử dụng sức mạnh không được, thì có thể dùng mềm dẻo. Với
loại nam nhân này thì giảng nghĩa khí là điều tối kỵ, chúng ta có thể sử dụng
ưu điểm của hắn để biến thành khuyết điểm. Tộc trưởng, người nói hắn rất thiện
lương phải không? Người tốt thì thường dễ bị đánh lừa, chúng ta sẽ đánh lừa
hắn!”

Nguyên Na thở dài nói: “Một lần đã là đủ rồi”

Tứ nữ bắt đầu mật mưu, không lẽ họ muốn lừa gạt Hy Bình?

Ai, Tại sao sao tất cả nữ nhân đối với việc lừa gạt nam nhân vừa đến này, lại
đều hăng hái đến vậy.

Nguyên Anh đem Đỗ Manh Manh cùng Tiểu Nguyệt hai người an bài tại một trướng
bồng, Hy Bình sau đó liền đi vào trướng của bọn họ, chỉ thấy Tiểu Nguyệt đang
gục đầu vào ngực Đỗ Manh Manh khóc ròng.

Hy Bình nói: “Manh Manh, nàng ra ngoài trông chừng bọn họ, đừng để họ quấy
nhiễu ta và Nguyệt nhi.”

Đỗ Manh Manh hiểu ý lập tức thoát li khỏi trướng.

Hy Bình quỳ trước mặt Tiểu Nguyệt, nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, nói: “Nguyệt
nhi, muội giận đại ca lắm sao?”

Tiểu Nguyệt không lý tới hắn, lại càng khóc to hơn.

Hy Bình thở dài: “Đến đây nào, để đại ca ôm muội một cái”

Tiểu Nguyệt khóc ròng: “Muội không, huynh vừa mới đối xử với Nguyệt Nhi tệ
bạc, Nguyệt Nhi hận huynh.”

Hy Bình ngồi xuống, ôm nàng đặt lên trên đùi mình, rất ôn nhu nhẹ nhàng hôn
lên những giọt nước mắt, nói: “Đừng khóc, sau này đại ca sẽ không bao giờ đối
xử tệ bạc với Nguyệt Nhi nữa.”

Nguyệt Nhi ngừng khóc: “Không cho phép huynh thân mật cùng với dã nữ nhân đó.”

Hy Bình đáp: “Ta chỉ có vài chuyện cần nói với nàng ta thôi, thật sự chẳng có
thân mật gì với nàng ta cả.”

Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn lộ ra vẻ vui mừng hỏi “Thật không?”

Hy Bình hôn nàng, đáp: “Nếu ta và nàng ấy có quan hệ, làm sao có thể nhanh trở
về để đi cùng muội?”

Tiểu Nguyệt lập tức tin ngay, cũng phải, đại ca nàng và người phụ nữ đó có làm
chuyện đó, chí ít cũng mất đến nửa ngày, làm sao có thể ra đây nhanh như vậy?”

Đôi mắt ngấn lệ của nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Hy Bình,
động tình tràn ngập trong ánh mắt, nói: “Đại ca, hôn môi Nguyệt Nhi”

Sau khi hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, Hy Bình ôm lấy Nguyệt Nhi, quyết định:
“Chúng ta đi tìm bọn họ”

Nguyệt Nhi nhu thuận đáp: “Ừ.”

Hai người ra khỏi lều, tiến vào lều của bọn Lôi Long sáu người, chỉ gặp mỗi Đỗ
Manh Manh.

Hy Bình hỏi: “Họ đâu rồi?”

Đỗ Manh Manh lấy lại chút sinh khí đáp: “Đi giao phối cùng dã mã.”

Hy Bình than thở: “Nếu thật sự không có biện pháp, chúng ta quay về đem nữ
nhân của chúng ta đến, để bọn họ có thể sinh sống ở đây!”

Đỗ Manh Manh gạt ngay: “Ta không muốn sinh sống ở đây.”

Hy Bình có chút trầm tư: “Nếu là như vậy, đợi thời điểm thích hợp ta sẽ nói
chuyện với Đại Hải, cho nàng đi cùng ta.”

Đỗ Manh Manh hoan hỷ nhảy phốc vào lòng Hy Bình, nói: “Đại ca, huynh cũng muốn
Manh Manh?”

Hy Bình ôm lấy nàng, trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng: “Vẫn chưa
đến lúc!”

Lại một ngày trôi qua, đám sáu người Lôi Long sau khi bồi tiếp nữ nhân về ngủ
thật ngon giấc, tới sáng mới trở về trướng của mình.

Hy Bình sau khi từng người bọn họ đã ngủ say, đến khi trời sáng đưa hai nữ
nhân đi ngang dọc khắp trong Dã Mã Tộc

Rất nhiều nữ nhân Dã Mã Tộc liếc mắt đưa tình với hắn, khiến hắn trong lòng
ngứa ngáy, chỉ là hai nữ nhân bảo hộ chu toàn, dục thú của hắn không được phát
tiết, không thể làm hại đến nữ nhân.

Đáng cười chính là, Nguyên Chân đem theo năm đóa kim hoa mỗi lúc đều như cái
đuôi theo sau hắn. Hắn tìm cách làm cho nàng ly khai, cố ý hát to bài tình ca,
nhưng không những không thể làm cho nàng chạy trốn, ngược lại chỉ làm cho rất
nhiều người xung quanh tránh xa.

Điều này khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái, vì sao Nguyên Chân lại không sợ
thanh âm của ca thần hắn?

Nguyên Chân từ trong tai lấy ra một nắm miên hoa, hướng về phía hắn cười khiêu
chiến, ý tứ là: “Chàng nỗ lực hát ư! Hát đến vỡ cả cổ họng, miên hoa của bổn
đại tiểu thư vẫn hoàn hảo vô tổn!”

Hy Bình nhìn thấy, chán nản: “Nguyên lai nàng đã có phòng bị.”

Nguyên Chân vô cùng đắc ý: “Đó là điều đương nhiên, nếu không ai lại dám theo
sau ngươi chứ?”

Hy Bình ranh mãnh: “Nàng để ta nhìn tai bên kia xem có phải cũng có miên hoa
không!”

Nguyên Chân tất muốn khoe khoang cái kiệt tác của mình, nên hạ thấp đầu xuống
Hy Bình để Hy Bình có thể nhìn cho rõ, bất ngờ bị Hy Bình hôn trộm một cái.

Nàng giận muốn điên người, lên tiếng mắng chửi Hy Bình như một tên huyết cẩu
lâm đầu (một con chó ghẻ).

Hy Bình cười nói: “Nàng làm lại như thế với ta, ta hôn nàng một lần nữa!”

Nguyên Chân không có một chút úy kị, làm lại y như cũ.

Hy Bình quay đầu hỏi: “Nàng không sợ bị cái miệng thối tha của ta hôn ư?”

Nguyên Chân giận dữ: “Không muốn hôn ngươi thì cũng đã hôn rồi, hôn vài lần
nữa thì có làm sao?”

Hy Bình cười khổ, thật khó đối phó với nữ nhân này, nàng ta không sợ cái cách
đối phó này của hắn sao?

Đỗ Manh Manh nhẫn nại không được, xen vào: “Nguyên Chân, có lẽ cô đã bắt đầu
yêu đại ca rồi đó, sao mà cứ lẫn tránh hoài vậy?”

Nguyên Chân ngụy biện: “Ai yêu hắn chứ? Ta với hắn, chỉ cần có cơ hội là ta sẽ
trả thù.”

Tiểu Nguyệt tức giận: “Đại ca ta làm gì mà có thù oán với ngươi, đừng đặt
chuyện!”

Nguyên Chân nói lại rằng: “Ai nói là không có ân oán gì? Hắn khi phụ ta, ta
không nên tìm hắn trả thù sao?”

Đỗ Manh Manh quát lên: “Ngươi muốn trả thù chàng bằng cách nào? Hay là ngươi
cũng muốn chiếm tiện nghi của đại ca ta?”

Nguyên Chân lúng túng: “Ta, ta……” Sau khi “ta” một lúc lâu, sau đó cũng
hướng về phía Hy Bình yêu kiều mắng: “Hỗn đản, ngươi cũng cười trộm? Không
giúp ta nói ư?!”

Chúng nhân chết lặng nhìn chằm chằm: “Đó không phải là mắng yêu tình nhân hay
sao?”

Hy Bình hỏi: “Công chúa, từ khi nào nàng lại có hứng thú với ta?”

Nguyên Chân đáp lại: “Có ma mới có hứng thú với ngươi!”

Hy Bình bật cười nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chắc là vậy, làm sao mà công chúa
lại thích tiểu tử như ta? Nàng chỉ muốn trả thù ta thôi! Ta sẽ lại cho nàng ba
ngày, sau ba ngày này ta sẽ trở về Trung Nguyên, khi đó nàng sẽ không còn có
cơ hội đâu!”

Nguyên Chân dậm chân lại nói: “Nguơi, ngươi làm ta tức chết? Ngươi muốn ta bỏ
cuộc, không, ngươi đi đến đâu, ta theo đến đó.”

Hy Bình không đáp lại lời nàng, tiếp tục đi dạo cùng lưỡng nữ, Nguyên Chân
cũng tiếp tục đeo năm đóa kim hoa trên cổ theo sau không rời.

Không biết đã đi được bao lâu, lại gặp Nguyên Linh trên đường, nguyên lai là
Nguyên Na muốn Hy Bình đến trướng của nàng ta, có việc thương lượng.

Hy Bình buông một câu “Ta sẽ không thân mật cùng nàng ta”, rồi ly khai Tiểu
Nguyệt và Đỗ Manh Manh, đi cùng Nguyên Linh.

Sau khi Hy Bình rời khỏi, Tiểu Nguyệt nói: “Công chúa Nguyên Chân, nếu như
nàng muốn làm đại tẩu của ta, ta không từ chối.”

Nguyên Chân cãi: “Ai muốn làm đại tẩu của nguơi, mà ngươi là cái thá gì?”

Tiểu Nguyệt trả lời: “ Ta tên là Tiểu Nguyệt, muội muội của Hoàng Hy Bình, đại
ca ta thương ta nhất, ta muốn đại ca ta lấy người nào thì đại ca ta phải lấy
người đó, vậy cô nói xem ta là người nào?”

Nguyên Chân trong lòng chấn động, nghĩ: “Tiểu a đầu này lại là muội muội của
hắn sao? Nhưng tại sao những việc mà họ thực hiện lại không giống như vậy? Cái
ánh mắt, cái cách thân mật của, thậm chí còn hôn nhau nữa, họ là huynh muội
được sao?”

Nguyên Chân nói: “Người Dã Mã Tộc chúng ta không thể kết hôn với bất kỳ một
nam nhân nào, hơn nữa ta lại là công chúa của bọn họ, lại đi lấy một ngoại
nhân mà chỉ đứng tới ngực của ta sao? Thật nực cười!”

Đỗ Manh Manh tức tối nói: “Ngươi hãy ghi nhớ rõ những lời này của ngươi, bằng
không nó sẽ trở thành trò cười!” Nói xong, nắm tay Tiểu Nguyệt kéo đi.

Nguyên Chân lầm rầm tự nhủ: “Hắn đã hôn người ta, chẳng lẽ lại còn thân trong
trắng nữa sao? Hứ!”

Năm đóa kim hoa bị công chúa của chúng vò nát.

Ngày mai đã là ngày Dã Mã Tộc khai mở đại điển mười năm một lần.

Đám người Nguyên Na và Nguyên Anh, Nguyên Thu ở trong trướng sai Nguyên Linh
dắt Hy Bình trở về.

Hy Bình theo Nguyên Linh đi vào, thấy ba nàng, bọn họ bỗng biểu lộ hết sức
thân mật với mình bằng cách mỉm cười.

Nguyên Na nói: “Ngồi xuống.”

Hy Bình ngồi xuống trước mặt họ, Nguyên Linh ngồi bên cạnh hắn, cố ý dựa vào
hắn thân tình, Hy Bình có thể ngửi thấy mùi hương phát xuất từ cơ thể của
nàng, đích thị là mùi của nữ nhân thành thục.

Hy Bình nói: “Nguyên Na tộc trưởng quả rất đẹp, nàng gọi ta vào, sẽ không
trách ta vô lễ với nàng chứ?”

Nguyên Na nhìn nam nhân phóng đãng trước mặt, trong mắt lóe lên thần sắc khó
hình dung, đáp: “Ta không muốn lừa gạt ngươi, ta có thể giải khai khống chế
tâm linh cho bọn họ, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện.”

Hy Bình: “Nói đi!”

Nguyên Na nói: “Ta có một loại độc, ngươi nếu sau khi uống vào mà không chết,
ta sẽ khôi phục tự do cho bọn họ.”

Hy Bình không nghĩ nàng ta bất ngờ đưa ra điều kiện này, tuy tự biết mình
không sợ độc, nhưng cũng không dám dễ dàng chấp nhận điều kiện này. Độc dược
không phải là tô du đường, uống nhiều, ai biết được kết quả sẽ ra sao?

Hắn hỏi: “Nàng không phải nói rằng không có giải dược sao?”

Nguyên Na nói: “Ta không có giải dược, nhưng ta có cách để trả tự do cho các
ngươi, bọn họ sẽ vĩnh viễn không được quay lại tìm ta. Ngươi dám tiếp thụ điều
kiện của ta không?”

Hy Bình trừng mắt nhìn nàng ta: “Ngươi không có tư cách cùng ta bàn về điều
kiện, tính mệnh của ngươi ở trong tay ta.”

Nguyên Na nói: “Ô, thật à? Chỉ cần ta chết, tất cả bọn họ đều trở thành thất
tâm nhân, ngươi nếu muốn thấy họ trong bộ dạng như vậy, thì hãy giết ta đi!”

Hy Bình trừng mắt nàng ta một cái, thình lình nói một cách thất vọng: “Dường
như ta không còn chọn lựa nào khác cả!”

Nguyện Na nói chắc: “ Chắc chắn là không!”

Hy Bình cười khổ: “Chúng ta không oán không cừu, tại sao bà bắt ta phải vào tử
địa vậy?”

Nguyện Na nói cùng với một nụ cười ngọt ngào: “Bởi vì ta thích ngươi.”

Hy Bình ngồi cạnh ôm chặt Nguyên Linh không ngừng hôn hít, bỗng thả nàng ta ra
nói: “Ta thích nhất là thời gian ở bên cạnh nữ nhân, thông thường khi hoan hảo
cùng cô ta, không bao giờ có ý nghĩ muốn giết cô ta, ta đi được rồi chứ?”

Nguyên Na nói: “Chẳng lẽ ngươi không đủ đảm lược chịu thách thức.”

Hy Bình đã đứng dậy chuyển thân đi, bỗng quay lại nói với mọi người: “Ta sẽ
gặp lại nhau trên chiến trường.”

Nguyên Anh nói: “Tiểu tử, dùng một mạng của ngươi đổi lấy tự do của sáu người
bọn họ, vậy còn chưa đủ sao? Ngươi nếu bước ra, ta lập tức hạ lệnh giết họ
ngay, lại cùng bọn ngươi đánh đến kẻ sống người chết, ngươi muốn chỉ vì việc
riêng của ngươi mà hi sinh vô số sinh mạng khác sao?”

Hy Bình đứng lại giây lát, rồi từ từ quay đầu lại: “Là độc dược gì?”

Nguyên Na đáp: “Băng Ngưng Châu!”

Hy Bình ngồi kế Nguyên Linh, nói: “Danh tự rất đẹp, Nguyên Lai độc dược tất cả
đều là danh tự đẹp, bộ dạng đẹp nhất của nữ nhân giống bộ dạng ngoan độc,”

Cũng có thể nói: “Có một danh tự mỹ lệ đó là độc dược lợi hai, có phải vẻ bên
ngoài mỹ lệ là điểm lợi hại nhất của nữ nhân phải không? Ai, vấn đề rất dụ
người, để ta giải đáp.”

Nguyên Na đáp: “Ta cũng rất muốn biết.”

Hy Bình nói: “Đưa cho ta!”

Hắn quyết định đánh cuộc một phen, lấy tính mệnh của hắn để đánh cuộc, cùng
Nguyên Na đổ một ván, xem cái loại độc dược này có thể độc chết được hắn con
người vạn độc bất xâm hay không!

Nhân sinh nhiều lúc thật ra cũng là một trường đổ bác.

Nguyên Linh đưa cho Hy Bình một viên dược hoàn thủy tinh to như long nhãn trên
tay mình.

Hy Bình sau khi tiếp nhận liền cảm giác lạnh như băng, mắt nhìn dược hoàn
trong tay, nói: “Độc dược vốn không chỉ có tên gọi mỹ lệ, mà còn có hình thái
mỹ lệ. Tộc trưởng, có câu này ta muốn nói trước, ta là nữ tế của Bạch Dương
tộc, nếu trong vòng mười ngày ta không quay về, thì đại quân Bạch Dương tộc sẽ
tấn công thảo nguyên của Dã Mã tộc. Không phải là uy hiếp, chỉ là đề tỉnh, các
người hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt đi!”

Trong trường mọi người đều trầm mặc.

Một lúc lâu sau Nguyên Na mới trầm trọng hạ lệnh: “Canh giữ hắn cho ta!”

Hy Bình nói: “Nàng sợ rồi à?”

Nguyên Na thở dài: “Không phải là sợ, chỉ là không muốn sự việc này phát sinh.
Không có ngươi, đại quân Bạch Dương tộc chẳng có gì đáng sợ.”

Hy Bình nói: “Tự nhiên ngươi không e sợ, ta cũng không e sợ.” Ngẩng đầu lên,
Băng ngưng châu trong tay bị chàng bỏ vào miệng, nuốt xuống, mỉm cười: “Đúng
là thuốc bổ, ăn vào cũng là một loại hưởng thụ.”

Nguyên Na đã thua chàng một trận, hét nói: “Ngươi mất trí rồi, ngươi sẽ chết,
giữa hai tộc chúng ta phải dùng binh tương kiến, máu chảy thành sông! Ngươi là
hỗn đản, gọi ngươi ăn ngươi không ăn, không để ngươi ăn ngươi lại muốn ăn,
ngươi không tự nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ.”

Hy Bình cười thảm: “Nàng có giải dược không?”

Nguyên Na đáp: “Ta mà có giải dược thì đã đã khẩn trương đưa cho ngươi rồi còn
gì?”

Hy Bình lại tấn công: “Nàng rất thích ta phải không?”

Nguyên Na đầu bốc hỏa: “Đến lúc này ngươi vẫn còn tâm tình đùa giỡn à?”

Hy Bình hôn nàng, nói: “Nếu như nàng thật sự thích ta, có lẽ ta không thể
chết!”

Nguyên Na hôn lại Hy Bình trong một khắc, cảm thấy môi hắn băng lạnh thấu cốt,
chảy nước mắt nói: “Đích thị, ta thật sự rất thích ngươi.”

Nàng vừa nói xong, Hy Bình thả nàng ra, đứng lên, đứng lên rất mạnh mẽ, thật
sự thình lình nằm ngữa ra, và không có một chút động tĩnh, phảng phất như một
người đã chết. Vì vậy làm cho người ta không thể giải thích, dương căn của
chàng thình lình phá quần lót, thẳng đứng như trụ, nộ khí trùng thiên.

Tứ nữ nhìn đến hoa cả mắt.

Truy tìm khai thác giả là sự nghiệp vĩ đại, cuối cùng cũng đã thành công.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.