Nguyên Na rất là mãn ý với lục nhân, lục nhân có vũ khí rất ư là cường mãnh,
nhất là các thủ đoạn gợi tình và lực bền bỉ. Nam nhân trước nay nàng ta chưa
bao giờ tiếp cận.
Với sự đòi hỏi tính dục mãnh liệt của Nguyên Na, các nam nhân nầy là những bạn
tình tuyệt vời.
Từ khi nàng có được sáu nam nhân trên, Nguyên Na không thèm ngó ngàng đến các
nam nhân cũ khác.
Sáu nam nhân làm cho nàng không còn thời giờ để nhìn đến ai khác. Trong khi
làm cho nàng hoan hỉ, họ còn thỏa mãn Nguyên Anh tam nử. Ngoài ra, bộ ba Tứ
Cẩu, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh đôi khi còn tìm kiếm và vui thú với các nử
nhân Dã mã tộc khác.
Dã Mã tộc không bao giờ ngăn cấm các hành động quan hệ nam nử, từ ôm nhau cho
đến quan hệ liểu sự, sau đó hôn nhau rồi chào tạm biệt là vui rồi.
Không riêng gì Nguyên Na, ngay như Tứ Cẩu, rất thích thú lối sinh hoạt ư là
hoan hỉ, không nhàm chán. Dầu sao đi nửa, bọn họ không phải là thánh nhân hoặc
chính nhân quân tử. Nam nhân mà không thích các nử nhân đa tình thì còn gì là
nam nhân nửa.
Bọn họ thích thú với nử nhân tại đây với các trò tình ái du hí. Các nử nhân
đầy phong tình, như cánh hoa rực nở, lúc đang hoan hỉ, nếu ai đó hỏi các nàng
về nam nhân đầu tiên trong đời, thì không một nử nhân nào còn nhớ đến.
Tại Dã Mã tộc, nam nhân không có chút quyền lực và địa vị, không có thể chủ
động trước mọi vấn đề. Tại đây, nữ nhân là chúa tể trên các nam nhân. Đây là
một xã hội của nử nhân.
Hoàng đại hải và Lôi Long không dám chọc gẹo các nử nhân khác, luôn luôn bồi
tiếp Nguyen Na, và phục vụ Nguyên anh tam nữ. Họ không chán ghét cuộc sống tại
đây, nhưng vẩn nghỉ đến ngày trở về với nử nhân của họ.
Triệu Tử Uy đang phân vân khi thấy Hoa Tiểu Ba dụ dổ các thiếu nử. Độc Cô Minh
rất hoan nghênh muội phu gia nhập với nhóm của mình, chẳng quan tâm đến cảm
nghỉ của muội muôi mình như thế nào.
Triệu Tử Uy tạm thời quên đi mối si tình đối với Mộng Hương, để thưởng thức mỹ
nử chung quanh. Thật là “Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất độc luyến
nhất chi hoa”.
Sau khi Đổ Manh Manh đi được hai ngày, Với sự đồng ý của Nguyên Na, bống người
đi ra ngoài để thụ hưởng không khí trong lành.
Khác hẳn lần trước, họ gặp sáu tuyệt sắc mỹ nử, có thể sánh với sắc đẹp của
Lãnh Như Băng. Họ có khuôn mặt tương tự như Nguyên Na.
Bọn họ chỉ biết Nguyên Chân trong nhóm đó là nử tử của Nguyên Na, bên cạnh là
năm thiếu nử xinh đẹp có danh trong Dã mã tộc là Ngũ đóa kim hoa.
Họ cũng biết Nguyên Chân là đệ nhất mỹ nử, nên rất mong muốn theo đuổi. Nhưng
lại không có cơ hội. chỉ được gặp một lần đầu rồi sau đó không biết nàng ta ở
nơi nào.
Bốn người cũng biết, tại đây, không được đụng chạm đến xử nử, nên họ muốn
tránh xa, dành thì giờ nhìn các nử nhân khiêu gợi khác.
Chỉ có Hoa Tiểu Ba không thể ngăn được nổi lòng trước ánh mắc thu ba của thiếu
nử, mở miệng gợi chuyện. Đến lúc rời, thiếu nử bông dưng nói, “mười ngày nửa,
đến tìm ta”
Tiểu Ba hỏi lại, “sao phải mười ngày nửa, hôm nay không tốt hay sao ?”
Thiếu nử xoay đầu lại và đáp: “đây là mệnh lệnh”.
“Mẹ ơi, mệnh lệnh loại gì đây ?”
Tứ Cẩu tiếp tục chọc ghẹo.
Nguyên Na an bài sáu nam nhân sũng ái vào một tướng bồng to lớn, Chiều hôm đó,
sau thời gian hoan ái, cho phép các nam nhân trở về lều của họ, nàng ta hoàn
toàn thỏa mản và các khoái cảm cùng Nguyên anh tam nữ.
Nguyên Na hỏi: Nguyên Anh, “đã tuyển được khai thác giả chưa ?”
Nguyên Anh đáp: “ thưa tộc trưởng, thuộc hạ vẩn chưa tìm ra”
“Tại sao lại khó khăn như vậy ?” Nguyên Na thắc mắc.
Nguyên Anh đáp lời: “Khai thác giả phải là ngoại nhân, phải tuyệt đối anh
tuấn, có nhiều nam nhân đến với Dã Mã tộc cuả ta, nhưng không có ai trông được
mắt. Chiếu theo tộc quy, ta không thê ra ngoài bắt cóc nam nhân, ta chỉ hy
vọng, nam nhân lạc vào thảo nguyên Dã mã tộc, nếu không ta phải tạm thời tìm
kiếm người thay.
Nguyên Thu chen lời: “tộc trưởng, nếu ta không tìm được người, vậy sáu nam
nhân của của tộc trưởng có thể trúng tuyển.
Nguyên Na trầm ngâm: “Ta không muốn hy sinh người trong bọn chúng vì mục đích
tối hậu trọng sinh hoàn vì sáu nam nhân nầy rất là hiếm có.
Nguyên Linh góp lời: “Bây giờ, vẩn còn thời gian, khi hết cách ta sẽ chọn một
trong các nam nhân đấy làm khai thác nhân.
“Oh, ta không muốn mất đi một nam nhân nào hết.”
Nguyên Anh chen lời: “bọn họ rất phù hợp, ngoài ra chúng ta rất có nhiều cảm
tình với chúng. Năm ngày sau là đại lể khai xử đại điển.
Nguyên Na hỏi tiếp: “Vậy ta nên chọn ai trong bọn họ ?”
chúng nũ đều trầm mặc!
Đây là nan đề không đáp số. Nhưng phải chọn ra.
chỉ năm ngày nửa, sẻ đến đại lể khai xử đại điển của Dã mã tộc, trong mười năm
mới có một lần.
Bọn Lôi Long tạm thời ly khai Nguyên Na, đây là lần đầu tiên họ không tháp
tùng Nguyên Na, Dã mã tộc chi hậu.
Bọn họ nằm trong tướng bồng, bây giờ vắng bóng Đổ Manh Manh .
Hoa Tiểu Ba nói :”Không hiểu Manh Manh tìm ra tỉ phu chưa ?”
Hoàng Đại Hải chen lời: “Hy vọnh nàng tìm được đại ca, lúc đo bọn ta mới có hy
vọng rời Dã mã tộc”.
Triệu Tử Uy phê phán: “ Gã hỗn đản Hy Bình, nếu đến được Dã mã tộc, thì cũng
không khác gì bọn ta, cũng phải thần phục với nử nhân tại đây thôi “.
Hoa tiểu Ba phản đối: “Uy ca, huynh không có tin vào tỉ phu của để hả ?”
Tứ Cẩu giận: “Triệu tử Uy, nếu người không tin vào năng lực của Hy Bình, ngươi
nên tin là Hy bình có khă năng để giải cứu chúng ta, nếu không, bảo bối muội
muội của ngươi trở thành góa phụ.”
Triệu Tử Uy cáu lên:” Ngươi cứ tưởng muội tử của ta không biết tìm nam nhân
khác hay sao? muội tử ta trông chờ ngươi suốt đời hả?”
Tứ Cẩu gào lên: “Mẹ no, nói gì không có tình người! muội tử ngươi tìm nam nhân
khác, ta bỏ nàng ngay .”
Tử Uy nói: “Hảy bỏ đi, hảy tránh muội tử ta đi .”
Tứ Cẩu trợn mắt nhìn về phía Triệu Tử Uy.
Độc Cô Minh:”Cuộc sống hiện nay rất tốt, ngày đêm vui thú, có mỹ nử tương bồi,
còn muốn gì hơn cho nam nhân.”
Độc Cô Minh, xưa nay chỉ có một nử nhân là Hạ Vũ, nhưng cũng không thật sâu
đậm, đôi khi còn quên bẳng Hạ Vũ, đương nhiên, khi đứng trước Hạ Vũ, hắn ta
vẩn phương tâm nhất thiết tương ái với nàng. Nhưng tại đây, như một con ong
mật và hằng trăm hoa đẹp, mỹ miều chung quanh, hoan hỉ với ai cũng được.
Hoa Tiểu Ba tán thành: “ Độc cô huynh nói không sai, ban ngày ta tiêu sái, ban
đêm có mỹ nử, ta chẳng cần biết gì hơn.”
Lôi Long nghe đến, và lòng thầm đồng ý.
Tứ Cẩu hỏi: “Tiểu Ba, người còn theo đuổi thủy Khiết Thu hay chăng ?”
Tiểu Ba đồng lòng: “Khi có cơ hội, đệ sẽ truy đích tất cả nử nhân trên đời.”
Triệu Tử Uy nói vào: “Ngươi dám nghỉ đến Mộng Hương là chết với ta ngay. Lúc
đó phụ mẩu cũng từ bỏ ngươi luôn .”
Tiểu Ba cười tươi: “Uy ca yên tâm đi, đệ chỉ hứng thú những gì trông thấy
được. Ai biết được diện mạo thật sự của các nử nhân che mặt như vậy đâu? Hơn
nửa, nếu đệ muốn theo đuổi Mộng Hương, thì làm sao để sánh bằng huynh và Từ
Thanh Vân cho được, đúng không ? “
Triệu tử Uy được Tiểu Ba vuốt đuôi, tâm tình đại sướng, hắn không biết, tiểu
Ba thật sự đang chế nhạo với thâm ý. Nếu bọn ngươi có thể theo đuổi được Mộng
Hương, ta sẻ đổi tên từ Hoa Tiểu Ba thành Tiểu Ba Hoa ngay.
Hoàng đại Hải lo lắng: “Không biết Manh Manh hiện đang ở đâu ?”
Tứ Cẩu nói vào: “Tại Bạch Dương tộc, nếu tìm được Hy Bình thì chúng ta có cơ
hội được cứu.”
Lôi Long: “Nếu Manh Manh tìm được Hy Bình, đệ mong Hy Bình đừng có đến Dã mã
tộc, miển sao huynh áy về được Thần đao môn, lo lắng cho Bích Nhu, đệ có chết
cũng mãn nguyện rồi, đệ thật không tốt với nàng.”
Tứ Cẩu ta thán:”Hy vọng hắn có thể giúp ta để an ủi Lan Hoa, ta đang hương
diểm phục tại đây, còn bọn họ tại Tha6`n Đao môn thì khác” .
Hoa tiểu Ba nói: “Có lẽ, si tình hoàn của nguyên Na không có giải dược. Tâm
linh cảm ứng thuật làm sao có thuốc giải đây!
Triệu Tử Uy :”Vậy ta phải ở đây suốt đời hay sao ?”
Tiểu Ba đáp lời:” Không hẳn như vậy, nếu có người nào đó chinh phục được bản
thân Nguyên na, si tình cảm ứng sẽ chuyển hóa qua nam nhân trên, sức mạnh của
Nguyên Na sẽ mất đi trong cơ thể chúng ta, sau nầy nó mất đi tác dụng, đây chỉ
là suy đoán mà thôi .”
Chúng nhân rất khẩu phục nhũng gì tiểu Ba nói, giống hắn ta đang có sẳn trong
lòng bàn tay .
Tứ Cẩu đột nhiên nói:”chúng ta có thể được cứu, tiểu tử Hy Bình khả dỉ chinh
phục được Nguyên Na từ thể xác đến tâm linh. Chắc chắ'n thần hồn của Nguyên Na
sẽ điên đão.”
Hoa tiểu Ba nói: “Cũng không chắc tỹ phu thành công đâu, Nguyên Na dể dàng để
tiếp ứng với tam nhân đồng hành tiếm nhập. Tỹ phu tuy thiên sinh dị chũng, vũ
khí to lớn khác thường
khi so với chúng ta, nhưng chưa chắc đủ cho Nguyên Na đâu. Nhưng tỷ phu rất
bền bỉ, đánh phá thành trì không ai bằng, trăm trận như nhau.
Hoàng đại Hải: “Ta chỉ có thể kiên nhẩn chờ đợi”
Chờ đợi và hy vọng, cho ngày mai, lúc đó sẽ rõ.
Nguyên Na đang quần thảo với sáu nam nhi, bổng nhiên được thông báo, bạch
dương tộc đại quân đang vượt ranh giới Mã Dương Sơn, hướng về Mã Dã tộc.
Nguyên Na kinh nghi, cả Nguyên Anh tam nử đang hài hòa với nam nhân, vội vả
mang y phục vào người, để chuẩn bị cho trận chiến.
Nguyên Na truy vấn thám báo: “Ai là tướng lãnh, bao nhiêu nhân mạng từ Bạch
dương tộc ?”
“Bẩm tộc trưởng, có khoảng bảy tám ngàn nhân mạng. Dẩn đầu bởi ba người trẻ,
đó là Bạch Hùng và Bạch tử thộc Bạch dương tộc và một nam nhân khác khong rõ
tên, hai bên có hai thiếu nữ xinh đẹp, trong đó một người là Đổ Manh Manh, vừa
mới rời Dã Mã tộc ta.”
Tâm tình chúng nhân rất khẩn trương.
Bọn Lôi Long nghe được tên Đỗ Manh Manh, liền đoán thanh niến đó phải là Hy
Bình.
Làm sao Hy bình có năng lực động được đại quân của Bạch Dương tộc?
Nguyên Na cười lạnh: “Tiểu ni tử Manh Manh nầy không đơn giản, dám đưa Bạch
Dương tộc đến đây, quả là xem thường Nguyên Na ta. “Giam bọn nầy lại”, vừa nói
và nhìn về sáu nam nhân. Triệu công chúa Nguyên Chân đến cho ta.”
Cả bọn sáu người bị tống khứ và giam cầm.
Không lâu, Nguyên Chân và Ngũ Đóa Kim Hoa đến bái kiến.
Nguyên Na phán:”Nguyên chân, hãy chuẩn bị chiến trận”
Nguyên Chân bẩm báo:”Nương nương, nhi tử chỉ có thể tụ tập được năm ngàn nhân
sự, còn quá bé so với đạo quân của Bạch Dương tộc.
Nguyên Na nói:”Hãy chận đường tiến quân của Bạch Dương tộc ngay, mẩu thân sẽ
dẩn quân trợ lực sau.”
Nguyên Chân xuất tướng với tùy tùng là Ngũ Đóa Kim Hoa.
Nguyên Anh hỏi: “ Ta không tương phạm với tộc Bạch Dương, tại sao họ đột nhiên
tấn công ta ?”
Nguyên Linh trả lời:”Có thể do nam nhân không biết tên, có lẽ sáu nam nhân tại
đây đang tìm hắn”
Nguyên Thu nói vào:”hắn ta là ai, có thể làm cho Bạch Dương tộc tin theo ?”
Nguyên Na nói:”Không cần biết hắn ta là ai, kẻ nào dám bước chân lê đất Dã mã
tộc của ta, có thể đến, nhưng không bao giờ rời bỏ đất nầy được. Hãy tập hợp
nhân mã, chi viện Nguyên chân, giết bỏ hết bọn chúng.”
Nguyên Na dẩn tam nữ xuất liểu hành cung.
Ôn Nhu nử nhân, nay trở thành chiến sĩ dũng mãnh. Dã mã tộc nữ nhân đích tực
như vậy.