Bảy người Lôi Long dùng thời gian năm ngay, đi qua sa mạc, đến một mảnh thảo
nguyên. Mọi người cảm thấy hưng phấn không thể tả cùng với giải thoát. Bởi vì
năm ngày trong sa mạc, tuy có Triệu Tử Uy chỉ dẫn thêm vào có chuẩn bị sung
túc nhưng quả thật cũng phải chịu đựng sự ác liệt của sac mạc.
Sáu nam nhân cõ lẽ còn khá hơn một chút, chứ Đỗ Manh Manh thực sự khó có thể
chịu đựng, thường là có vài hối hận khi đi theo.
Bảy con ngựa sau ba ngày cưỡi, đã tráng liệt hy sinh. Đỗ Manh Manh thật sự
không thể đi nổi, khiến sáu nam nhân phải dìu nàng, thậm chí ôm nàng đi tiếp.
Trong tình huống thế này, sáu nam nhân cũng không có tâm tình liệp diễm, dù ôm
thân thể kiều mỹ của Đỗ Manh Manh, cũng không hưởng thụ chút nào, ngược lại
lúc này giống như làm việc khổ lực.
Tuy nhiên Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba nhiều hay ít cũng lén lút chiếm vài tiện
nghi với Đỗ Manh Manh, khi dùng tay giúp nàng hay lúc ôm nàng, không tránh
khỏi họ muốn dùng ma trảo đó thừa lúc không chú ý sờ nhẹ một chút trên thân
thể Đỗ Manh Manh.
Đỗ Manh Manh cũng không ngại tiểu động tác của hai người, chỉ là vào lúc đó
trừng ánh mắt mỹ lệ về phía bọn họ mà phẫn nộ. Tuy những người khác biết rõ về
hành động và biểu hiện của hai người, tuy nhiên không nói gì, biểu hiện của
Hoàng Đại Hại cũng rất cao thượng. Dẫu sao Đỗ Manh Manh cũng không có một biểu
hiện thẳng thắn cự tuyệt, nên bọn họ không chú ý những cử động tiểu tiết này.
Trong sa mạc, bọn họ chỉ dựng một cái lều, bảy người ngủ cùng trong đó.
Thường ngày ôm Đỗ Manh Manh ngủ đương nhiên là Hoàng Đại Hải, song lúc tỉnh
dậy lại phát hiện Đỗ Manh Manh ôm nam nhân khác cùng chỗ đó, thậm chí có một
lần có hoàn cảnh nàng ngủ vắt ngang trên ba thân thể nam nhân.
Cứ như vậy, bọn họ thiên tân vạn khổ mơ mơ hồ hồ rốt cuộc đã đi ra khỏi sa
mạc, đến mảnh đất xanh tươi này.
Triệu Tử Uy nhìn địa hình một thoáng rồi nói “Nơi chúng ta hiện tại đang đứng
là thảo nguyên thuộc về Dã Mã Tộc, chúng ta phải cẩn thận hành sự”.
Hoa Tiểu Ba “Uy cam, sao vậy? Người ở đây không thân thiện ư?”.
Triệu Tử Uy đáp “Thân thiện quá mức! Ta đã từng cùng với Triệu Môn Tam Đao đi
qua mảnh thảo nguyên này, lúc đó ta tới Bạch Dương Tộc. Hắc, đó là nơi tốt, đệ
nhất định thích thú. Từ miệng của Bạch Hoạt trong Bạch Dương Tộc ta biết được,
nam nhân Dã Mã Tộc trông thấy nam nhân ngoại lai thì sẽ cướp đoạt ngay”.
Đỗ Manh Manh tò mò hỏi “Họ chiếm doạt lấy nam nhân để làm gì ?”.
Triệu Tử Uy như muốn hồi đáp, đột nhiên lại dừng lại, tựa hồ khó nói ra.
Tứ Cẩu “Nói đi! Không nghe thấy mỹ nữ của chúng ta hỏi ngươi sao?”.
Triệu Tử Uy nhìn Đỗ Manh Manh, ho lên trả lời “Họ cướp lấy nam nhân để cùng
với nữ nhân của bọn họ lên giường”.
Đỗ Manh Manh ửng hổng “Sao có thể có chuyện đó chứ?”.
Hoa Tiểu Ba vỗ tay “Điều này thực sự quá tốt”.
Đỗ Manh Manh châm chọc “Có cái gì tốt? Ngươi không có cùng nữ nhân lên giường
sao? Đêm nay không cho phép tới gần ta, đồ xấu xa”.
Lôi Long lo lắng nói “Xem ra ta không thể vì Bích Nhu bảo trì trinh khiết. Ai,
thiên vạn không muốn gặp phải sự tốt lành đó, Bích Nhu mà biết sẽ cương quyết
không để ý đến ta”.
Đỗ Manh Manh chỉ Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy nói “Các
ngươi xem, công tử Lôi Long của chúng ta si tình chuyên nhất, đâu có như các
ngươi thấy ai là yêu, ngay cả ta cũng dám đụng chạm, không thèm lí tới các
ngươi nữa “.
Bốn người kêu to oan uổng, tất cả nói bản thân nàng khi ngủ ngẫu nhiên lăn qua
đè bọn họ còn chưa tính, thậm chí còn duỗi tay vào thân thể bọn họ chọc ngoáy,
khiến bọn họ tựa hồ dục hỏa phần thân, may mắn bọn họ giữ vững bản thân điềm
tĩnh chịu đựng, phát dương quân tử chi đạo, nếu không sự trinh khiết của nàng
đã sớm không được bảo toàn.
Cuối cùng Tứ Cẩu nói thêm “Đây gọi là màu sắc chân thực của nữ nhân”.
Đỗ Manh Manh nhớ lại từ khoảng thời gian gần đây, ngủ chung một lều với họ,
đích xác có ngủ qua cùng tất cả bọn họ, hơn nữa thậm chí thường xuyên cho tay
vào bên trong quần dài ngắn của họ, tự nhiên, nhiều lần cũng bị bọn họ cảm
thấy rất rõ ràng.
Nàng đỏ mặt xấu hổ tới tận tai tranh biện “Không phải như vậy, là các ngươi
đám sắc lang này giữ lấy ta mà ôm qua! Sư huynh, huynh giúp Manh Manh với!
Manh Manh rốt cuộc là người của huynh, huynh không thể để đám huynh đệ sắc
lang của huynh tùy tiện khi phụ Manh Manh”.
Hoàng Đại Hải cười nói “Các ngươi đừng trêu chọc muội ấy nữa, cẩn thận muội ấy
khi quay về tố cáo tình trạng các ngươi trước mặt các lão bà, đừng quên nữ
nhân lúc mang thai không dễ đối phó nhất, họ khởi phát tính khí xấu và có các
ngươi đón nhận”.
Độc Cô Minh “Chúng ta tìm nguồn nước, rửa sạch thân thể, săn vài thứ ăn lại
một bữa no, ngủ một giấc ngon, tinh thần sung túc để đi tìm Hy Bình và Tiểu
Nguyệt”.
Đỗ Manh Manh “Độc Cô biểu ca vẫn quan tâm tới đại ca hay huynh chỉ biết chiếm
tiện nghi của Manh Manh, humph”.
Hoa Tiểu Ba cười “Huynh ấy đang quan tâm Tiểu Nguyệt”.
Độc Cô Minh nhớ lại một tối hôm đó đi tìm Tiểu Nguyệt, vừa đúng bị Hoa Tiểu Ba
nhìn thấy hắn bị Tiểu Nguyệt cự tuyệt, khuôn mặt tuấn mỹ ửng hồng.
Đỗ Manh Manh tức giận “So với ngươi còn tốt hơn nhiều”.
Tứ Cẩu “Đi thôi! Lâu rồi chưa được tắm, trên thân bốc mùi đến chết mất”. Hắn
hướng về phía Đỗ Manh Manh liếc một cái thật nhanh “Này, Manh Manh rõ ràng
sạch nhất, ha ha”.
Đỗ Manh Manh nghe thấy, lập tức chửi rủa chạy tới đuổi đánh, Tứ Cẩu giật mình
chạy ra xa một lúc, mọi người thấy thế cười to.
Tiếng nước ẩn ẩn ước ước.
Đỗ Manh Manh nhớ lại trên dòng sông đã trút bỏ quần áo giống như một mỹ nhân
ngư bơi lội sung sướng, cảm giác thiên đường.
Ngay khi nàng nhìn thấy dải sông này, không cần quan tâm tới nhiều người, lập
tức trút bỏ hoàn toàn y phục lao mình xuống nước sông mát lạnh, đồng thời
nghiêm lệnh sáu nam nhân chỉ được phép nhìn, cấm đi xuống.
Độc Cô Minh và Lôi Long vừa đi săn, Hoa Tiểu Ba cũng bị sai đi kiếm củi khô,
trên bờ sông chỉ còn ba người cặp mắt không di chuyển chăm chú nhìn mỹ nữ khỏa
thân giữa dòng sông.
Lúc này, Đỗ Manh Manh lưng quay thẳng về phía bọn họ dùng tay chà xát vùng
ngực của nàng, hai người nhìn thấy đường nét thân hình sau lưng mịn màng mảnh
khảnh bừng sáng cùng với bờ mông mềm mại trắng hồng hoàn hảo.
Tứ Cẩu “Đại Hải, nếu không phải chúng ta rõ cặn kẽ về ngươi, chúng ta thực sự
tin ngươi vô năng! Nằm cùng với mỹ nữ như thế này, không ngờ ngươi vẫn bất
động với nàng, quả thực không biết ngươi nghĩ thế nào”.
Hoàng Đại Hải cười nhạo “Ngươi đám sắc lang này, đoạn thời gian gần đây chiếm
nhiều tiện nghĩ nữ nhân của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính toán tổng số. Giờ
đây không ngờ lại dám tại trước mặt ta nói những lời bừa bãi? Hãy nhìn đi,
đừng có suy nghĩ ngu ngốc lung tung chó chết”.
Tứ Cẩu lúng túng xấu hổ “Sao có thể chứ? Thậm chí nếu ta thực sự nghĩ vậy. ta
quả thật cũng không thể làm được. Hey, ngày nào ngươi quay trở về cũng chiếm
lại vài tiện nghĩ nữ nhân của ta không được sao? Ngươi biết Thanh Thanh của ta
so với Manh Manh của ngươi mạnh không khác biệt gì”.
Triệu Tử Uy “Tứ Cẩu, ngươi phản bội muội muội ta?”.
Tứ Cẩu vội giải thích “Không có, không có. Tứ Cẩu ta nghĩ về điều tốt, không
sợ mang ra cho mọi người hân thưởng, nhưng tất cả cũng chỉ là hân thưởng,
không được giữ lấy nữ nhân của ta mà thực sự giật lấy để chiếm hữu. Các ngươi
có hiểu không?”.
Triệu Tử Uy và Hoàng Đại Hải cười lớn tiếng.
Hoàng Đại Hải “Ngươi hãy quên đi! Ta không làm việc buồn chán đó, ngươi tự
mình mà hân thưởng”.
Lúc này, Lôi Long và Độc Cô Minh vác hai con cừu trên vai quay trở lại, Hoa
Tiểu Ba cũng mang hai bó củi lớn về, giết cừu, châm lửa, chuẩn bị quay cừu.
Đỗ Manh Manh toàn thân thượng hạ tẩy rửa đến trắng hồng mềm mại, thậm chí so
với con cừu quay còn dụ nhân hơn. Nàng hướng mặt đối diện sáu nam nhân, rất tự
nhiên từ dòng sông đi lên tới, lau khô những giọt nước trên thân, thay y phục
mới, sau đó hướng về phía sáu nam nhân nói “Chỉ được phép nhìn, cấm được nghĩ.
Vẫn còn nhìn? Không xuống sông sao?”.
Sáu nam nhân như lĩnh thánh chỉ, tất cả vứt quần áo khắp nơi trên đất, lao tới
giữa sông vang lên tung tóe. Đỗ Manh Manh thay bọn họ quay cừu, một bên nướng
cừu một bên nhìn sáu nam nhân giữa sông.
Sáu nam nhân này đều cao lớn anh tuấn, mỗi thân thể lõa lồ cũng có vẻ đẹp
riêng, tuy nhiên giờ đây nàng lại nghĩ tới một thân thể nam nhân khác đã từng
được nhìn qua một lần, đó đơn giản là hoàn mỹ một cách tà dị, tất cả mỗi thốn
cơ nhục khiến người ta cảm thấy lực lượng kinh nhân, phát đi mệnh lệnh tạo ra
dã tính cuồng đầy mị lực, có lẽ thân thể đó không thuộc về nàng Đỗ Manh Manh,
nhưng nàng mãi mãi hoài niệm hắn.
– Đại ca, Manh Manh kì thật rất yêu huynh, huynh biết không?
Đỗ Manh Manh đang suy tư loạn tưởng, nghe thấy Tứ Cẩu gọi “Manh Manh, không
biết nhìn gì mà tới mức mê mẩn thế?”.
Hoa Tiểu Ba “Manh Manh, nếu tối nay muội cùng Đại Hải động phòng, chúng ta làm
những người xem đặc biệt cho hai người, thế có được không?”.
Hoàng Đại Hải tóm lấy đầu Hoa Tiểu Ba dìm xuống nước.
Tứ Cẩu cười nói “Chắc chắn không muốn chúng ta nhìn thấy thụ tội sống động,
đợi khi ta mang bốn nữ nhân của ta đi cùng, ngươi động phòng lại cho ta xem,
ta vừa xem vừa làm theo, ha ha”.
Hoàng Đại Hải thả Hoa Tiểu Ba sau khi hắn đã uống vài ngụm nước sông, rồi lại
giữ lấy cẩu đầu của Tứ Cầu nhẫn xuống nước.
Hoa Tiểu Ba “Uy ca, thượng du của dòng sông này khô ráo sạch sẽ không?”.
Triệu Tử Uy cười trả lời “Dòng sông này nối tiếp Bạch Dương Tộc và Dã Mã Tộc,
thượng du là Bạch Dương Tộc, tại nơi đó hàng ngày nữ nhân thường cọ rửa mông,
không những sạch mà còn đẹp chết người”.
Hoa Tiểu Ba lập tức có tư thế ói mửa, la lớn “Hoàng Đại Hải, không ngờ huynh
lại cho đệ uống nước tắm của nữ nhân, đệ và huynh chưa kết thúc đâu”.
Hắn vội vàng lao tới muốn cùng Hoàng Đại Hải lý luận, tuy nhiên lại bị một
cánh tay khác của Đại Hải nhấn xuống tận tới đáy nước, vẻ như Hoa Tiểu Ba hắn
sẽ lại uống nhiều ngụm nước sông dùng để rửa mông của nữ nhân.
Nhận lẫy những gì hắn xứng đáng.
Ban đầu mọi người chuẩn bị đi dọc trên sông, vượt qua đó tới mảnh thảo nguyên
bị chia ra làm hai nửa bởi đại sơn mạch, tới Bạch Dương Tộc để quyết định lại
hành trình sau này. Thế nhưng khi bọn họ ăn xong cừu quay, trời đã tối, bắt
buộc dựng lều ngủ lại một đêm.
Đỗ Manh Manh đi sang một bên ôm lấy Hoàng Đại Hải, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, đột
nhiên mở mắt nói “Hoa Tiểu Ba, đừng có dụng cái thứ của ngươi đâm vào phía sau
ta”.
Hoa Tiểu Ba đang dựa sát vào thân thể Đỗ Manh Manh liền lùi ra xa một chút,
lúng túng “Sao có được?”
Đỗ Manh Manh chuyển thân quay lại “Không có? Nếu nó không ở đó sao mọi người
mặc y phục, ngươi từ sớm đã xấu xa lấy đi trinh tiết những người khác, không
có?”
Nàng không chú ý kháng nghị của Hoa Tiểu Ba, dụng ngọc thủ tháo dây quần hắn,
một tay xuất ra trảo giữ chặt lấy dâm căn đó của hắn, thét “Đây là thứ gì? Nó
không phải cửa ngươi? Vẫn nói không có, humph”.
Hoa Tiểu Ba cẫu xin “Manh Manh, bỏ ra đi! Cái này trách đệ thế nào được? Đệ
cũng không nghĩ đến, nhưng nó ngoan cố phô trương khả năng của nó, đệ có cách
gì?”.
Hoàng Đại Hải dựng người lên “Hoa Tiểu Ba, đệ cẩn thận với thứ của đệ, đêm
khuya nếu nó ra ngoài ăn lén, huynh sẽ chặt nó ngay”.
Hoa Tiểu Ba bảo chứng “Tuyệt đối không”.
Đỗ Manh Manh đột nhiên nói “Sư huynh, huynh cũng xấu xa như thế, nhiều người ở
đây thế này, không ngờ huynh đối với Manh Manh ấp ủ say mê trong tưởng tượng,
vẫn không lùi lại sát muội ư?”.
Hoàng Đại Hải “Manh Manh, sư huynh xấu như thế nào?”
Đỗ Manh Manh buông lỏng Hoa Tiểu Ba, lăn người tới áp sát Hoàng Đại Hải, tiếp
theo chuẩn bị đối phó hắn giống như đối phó với Hoa Tiểu Ba “Đây là minh
chứng”.
Hoàng Đại Hại ngăn lại cử động tai hại của nàng nói “Muội nhìn họ”.
Đỗ Manh Manh nhìn một lượt, phía dưới quần mỗi người tất cả căng lên đánh
trống, tức giận “Một đám sắc lang”.
Mọi người thấy lại bị oan uổng, Độc Cô Minh ngẩng đầu lên phản đối “Manh Manh,
kỳ thật chúng ta đã rất chánh nhân quân tử, nhiều tối ngủ cùng nhau như thế
này, nhưng vẫn để muội bảo tồn đồng trinh, nói đi, có khi để người thiên hạ
cười chúng ta đám nam nhân này vô năng, muội hãy cho chúng ta duy trì một chút
quyền lợi! Hơn nữa, cái vật này căn bản không nhận sự khống chế ý chí của
chúng ta, tự bản thân nó có quyền phát ngôn”.
Năm nam nhân còn lại thật sự đối với cao luận của Độc Cô Minh bội phục đến
phục sát đất, người này nói những giải thích chó chết đó thực là tuyệt vời.
Hoa Tiểu Ba “Ah! Manh Manh, chúng ta đều có phong độ nam nhân, trừ phi dùng
dâm dược, nếu không dù đánh đến chết tất cả cũng có thể chịu đựng được”.
Triệu Tử Uy “Tiểu Ba, tới Bạch Dương Tộc, đệ không cần phải chịu đựng nữa”.
Tứ Cấu vui mừng ngạc nhiên “Thật chứ?”.
Triệu Tử Uy “Đương nhiên là thật, nữ nhân Bạch Dương Tộc, bất cứ lúc nào họ
được sự đồng ý của trượng phu, ngay lập tức có thể cùng bất cứ nam nhân nào
làm tình. Lần trước khi ta đi tới đó, ngoại trừ Triệu Môn Tam Đao, cũng mang
theo Dạ Lai Hương và Dã Mân Côi, chúng ta nhận được Bạch Hoạt phụ tử chiêu đãi
nhiệt tình. Sau bữa tiệc lớn buổi tối, Bạch Hoạt phụ tử chạy tới cùng Dạ Lai
Hương, Dã Mân Côi hai người hoan hảo, ta cùng Triệu Môn Tam Đao và đám thể tử
của họ chơi đùa xung quanh, hắc, con mẹ nó, thật sự sáng khoải hết sức”.
Tứ Cẩu vuốt đầu “Không lấy làm lạ Triệu Môn Tam Đao cãi nhau muốn đi theo,
nguyên lai có hảo sự này”.
Hoa Tiểu Ba “Uy cam, huynh đã cùng bao nhiêu nữ nhân làm chuyện đó?”.
Triệu Tử Uy “Khoảng năm sáu”.
Hoa Tiểu Ba tò mò “Tất cả từng người đạt được cao trào chứ?”.
Triệu Tử Uy tự hào “Đương nhiên, họ đối với ta không chịu chia tay , khiến ta
khoảng thời gian tới sẽ quay lại tìm bọn họ”.
Tứ Cẩu “Biết sớm thì đã không lãng phí thời gian trên sông, nếu đi nhanh tới
Bạch Dương Tộc, tối nay không phải có thể ôm nữ nhân trong lòng mà phiên vân
phúc vũ sao?”.
Triệu Tử Uy “Ta đối với họ không quá nhiều cảm giác hứng thú, ta thấy muốn ôm
Mộng Hương lên giường nhất, sau đấy là Thủy Khiết Thu”.
Độc Cô Minh cười hỏi “Ngươi đối với với muội muội ta không làm gì sai quấy
chứ?”.
Triệu Tử Uy cười “Nói với muội muội ngươi, ta chỉ là giận dữ phẫn nộ. Quấn
chặt ta suốt cả ngày, làm ta không có nhiều không gian biểu hiện với Mộng
Hương, giờ đây cuối cùng gây ra cái bụng đầy lên, để coi sau này khi nàng ta
thực sự mang thai quấn lấy ta như thế nào?”.
Tứ Cẩu đồng cảm “Ngươi cảm thấy cật lực, ta hàng tối phải đối phó bốn người
mệt đến nỗi ta thở hổn hển không ra hơi, đặc biệt là muội muội của ngươi, bám
lấy ta mà giày vò đến chết”.
Triệu Tử Uy “Sao lúc đầu ngươi lại muốn theo đuổi nó?”.
Tứ Cẩu “Ta không hối hận sao? Ban đầu biết sớm, ta chỉ việc nhường nàng ta cho
Hy Bình, đâu để nàng ta hành hạ tới chết.”.
Triệu Tử Uy kinh ngạc “Muội muội ta cũng thích tên xấu xa đó?”.
Tứ Cẩu “Hy Bình dường như có ý muồn nàng, chỉ là không muốn làm Tứ Cẩu ta đau
khổ”.
Triệu Tử Uy “Sự lựa chọn của muội muội ta là chính xác, ngươi chỉ có ba nữ
nhân, tên hỗn đản đó ít nhất vài mươi nữ nhân, cưới hắn, muội muội ta có khi
phải sống như góa phụ”.
Hoa Tiểu Ba “Uy ca, huynh đại khá chưa có biết bản lĩnh chân chính tỷ phu của
đệ. Huynh ấy hàng đêm cùng vài mươi nữ nhân quần thảo tới bình minh, tất cả
từng người một bị huynh ấy làm đến mức mê man cho tới hôm sau, nếu huynh tìm
được người nghe huynh ấy hát, huynh ấy nhất định hát từ sáng sớm tới tối, rồi
đến tối huynh ấy vẫn có thể đối phó đám nữ nhân của mình hai ba lần. Hắc, vì
thế huynh muốn theo đuổi Mộng Hương thì phải nhanh một chút, tranh thủ lúc
huynh ấy đổi với Mộng Hương chưa có hứng thú, còn trong trường hợp huynh ấy
yêu thích Mộng Hương, huynh chỉ có thể đứng nhìn trong tuyệt vọng”.
Triệu Tử Uy không tin nói “Không thể chứ?”.
“Có thể!” Gần như có tất cả thanh âm hồi đáp gã, bao gồm cả Đỗ Manh Manh cũng
không ngoại lệ.
Triệu Tử Uy chán nản “Nếu thực sự như vậy, ta theo đuổi hai bảo bối muội muội
của Từ Thanh Vân vậy”.
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba kinh ngạc “Ngươi muốn cùng với chúng ta tranh
giật?”.
Triệu Tử Uy cười nói “Công bình cạnh tranh mà”.
Tứ Cẩu “Cũng tính cả ta vào”.
Ba người kháng nghị “Ngươi không được phép gia nhập”.
Tứ Cẩu kì lạ hỏi “Tại sao?”.
Triệu Tử Uy “Ngươi đã có 4 nữ nhân, chúng ta chỉ có một, ngươi không có lấy
một chút thông cảm sao? Mà vẫn muốn cùng chúng ta tranh giành?”.
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba tán đồng “Chính thị”.
Đỗ Manh Manh tức giận “Một đám dâm côn”.
Lôi Long phát ngôn “Ngày mai đấu lại! Đi ngủ, cho ta an tĩnh”.