Mọi người lưu lại ở Tiên Duyến Cốc hai ngày.
Trong hai ngày này, Lãng Vô Tâm sử dụng toàn lực đối phó Lãnh Tinh Oánh, vô
phương tham gia cùng đám nữ nhân của hắn. Cuối cùng bị Hoa Tiểu Ba và Độc Cô
Minh hai người lợi dụng cơ hội đột nhập, mỗi người ôm một nữ nhân lén lút hoan
hảo.
Lúc sau, Hoa Tiểu Ba nói “Nếu Lãng Vô Tâm biết, hắn chắc chắn giết chúng ta
chứ không sai”.
Độc Cô Minh “Giết ta chắc chắn không dễ dàng”.
Hoa Tiểu Ba “Cả Liên Đại Hải cũng không xứng làm đối thủ với hắn, huynh có tự
tin thắng hắn ta không?”.
Độc Cô Minh kiêu hãnh phát ngôn “Chân chánh vào thời khắc sinh tử quan đầu,
người phải chết tuyệt không phải Độc Cô Minh ta”.
Hoa Tiểu Ba bán tín bán nghi nhưng cũng không tranh biện với hắn nữa. Chủ đề
chuyển tới việc dạo chơi mạnh bạo trên thân của hai nữ nhân, cảm giác mùi vị
nữ nhân của Lãng Vô Tâm đủ man dại.
Sau hai ngày, Lôi Phượng thấy không cần thiết lưu lại đây nữa, do đó hướng về
Thủy Thiên Trương phu phụ từ biệt.
Hai người bọn họ đích thân dẫn mọi người ra khỏi Tiên Duyến Cốc.
Thủy Thiên Trường ôm chặt Lãnh Tinh Oánh, hôn lên trên trán cô một lúc rồi nói
“Tinh Oánh, hãy nhớ quay lại”.
Hoa Tiểu Ba cũng muốn cùng với Thủy Khiết Thu hôn tạm biệt, Thủy Khiết Thu yêu
kiều mỉm cười, xúc động né tránh hắn khiến hắn không khỏi thất vọng. Tuy nhiên
hắn vẫn lên tiếng “Khiết Thu muội muội, ngày nào muội đến Trường Xuân Đường
của ta, ta nhất định chiêu đãi muội thật tốt. Nhớ rằng ta vẫn tiếp tục theo
đuổi muội”.
Độc Cô Minh “Khiết Thu cô nương, được gặp cô nương là niềm hạnh phúc lớn nhất
trong đời Độc Cô Minh, giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ tuyệt đẹp sưởi ấm
tâm hồn ta”.
Tứ Cẩu la lớn “Khiết Thu, nếu cô nương thấy Tứ Cẩu ta không thể khiến cô nương
yêu thích, hãy đợi chúng ta tìm lại Hy Bình. Ta sẽ dẫn huynh ấy giới thiệu với
cô nương. Tin chắc nếu đem huynh ấy ra so sánh với Tâm và biểu ca của cô nương
còn tốt hơn nhiều. Á, Thanh Thanh, đừng có kéo tai ta”.
Triệu Tử Thanh cáu kỉnh “Huynh nghĩ Hy Bình là ai? Huynh ấy không thể thích
một thiếu nữ vị thành niên”. Hiển nhiên cô ta đang ghen tỵ, tức khí khi Tứ Cẩu
dám đem Hy Bình giới thiệu với nữ nhân khác.
Tứ Cẩu chịu đau “Tiểu Tả cùng Băng Băng bọn họ còn không phản đối, lý do nào
khiến cô nương tức giận?”.
Triệu Tử Thanh sẵng giọng “Bằng vào Triệu Tử Thanh ta”.
Thủy Khiết Thu mỉm cười “Tứ Cẩu ca ca, vị phu nhân này cùng với nam nhân huynh
nói đó có quan hệ gì?”.
Tứ Cẩu “Cô ta yêu thầm Hy Bình”.
Thủy Khiết Thu hiếu kỳ lớn “ Nam nhân được gọi là Hy Bình đó ưu tú đến vậy
ư?”.
Đỗ Manh Manh “Đại ca quả thật là nam nhân tốt nhất”.
Thủy Khiết Thu nhìn Đỗ Manh Manh hỏi “Tỷ cũng yêu huynh ấy?”.
Đỗ Manh Manh không thể lường trước được Khiết Thu có thể hỏi một câu như thế,
không biết trả lời sao, ửng đỏ tới tận mang tai. Mọi người thấy thần thái của
cô ta như vậy ngay lúc đó biết rõ trong tim của cô ta thực sự yêu Hy Bình.
Lôi Phượng ôm lấy Đỗ Manh Manh còn đang xấu hổ vào lòng, Đỗ Manh Manh lập tức
úp khuôn mặt xinh đẹp vào ngực nàng. Lôi Phượng vuốt nhẹ làn tóc đẹp đen nhánh
của nàng nói “Manh Manh, tỷ tỷ rất thích khi muội kiên định với Hy Binh như
thế này, chúng ta đi nào”.
Thủy Khiết Thu nói “Ta nhất định sẽ đi gặp huynh ấy, để xem huynh ấy là nam
nhân như thế nào”.
Hoàng Đại Hải “Cô nương sẽ không thất vọng”. Chính bản thân hắn cũng biết rõ
đại ca mình đối với nữ nhân thân cận có một loại lực hấp dẫn ma quái.
Biện Mệnh Tam Lang “Cô gia của chúng ta có tất cả những gì nữ nhân mộng
tưởng”.
Lôi Long ôm quyền “Đa tạ nhị vị tiền bối khoản đãi trong những ngày qua, chúng
tôi giờ xin cáo từ”.
Thủy Thiên Trường rất thích đám tiểu nữ nhân này, cười nhẹ “Khi có thời gian
hãy quay lại Tiên Duyến Cốc chơi”.
Tiên Duyến Cốc dõi về bọn họ đã đi xa.
Lạc Gia nói “Thiên Trường, đám trẻ này tất cả đều rất giỏi”.
Thủy Thiên Trường nói “Tứ đại võ lâm thế gia năm đó cùng Huyết Ma nhất chiến,
tinh anh mất hết. Giờ đây bồi dưỡng ra những anh tài này, xem ra tứ đại võ lâm
thế gia muốn từ dưới thấp vươn lên tới đỉnh cao”.
Thủy Khiết Thu bất phục “Phụ thân, người đã quá đề cao bọn họ. Tất cả bọn họ
chỉ là sắc quỷ, làm sao mà sánh được với biểu ca?”.
Thủy Thiên Trường mỉm cười “Giữa bọn họ đích xác không có một cá nhân nào có
thể cùng biểu ca Lạc Thiên của ngươi sánh ngang hàng, nhưng bọn họ cũng là
những thế hệ cao thủ trong đương kim võ lâm. Ta còn nghe Oánh di của ngươi nói
chân chánh thủ lĩnh trong thế hệ trẻ của tứ đại võ lâm thế gia là một thanh
niên tên Hoàng Hy Bình”.
Lãng Vô Tâm “Đó có phải là trượng phu của Băng Băng?”.
Thủy Khiết Thu bĩu môi “Cũng chính hắn. Hắn cuối cùng là thần thánh phương nào
chứ? Oánh di có nói với phụ thân võ công của hắn cao không?”.
Thủy Thiên Trường “Cái này thì thực không có nói đến, chỉ nói hắn ta ở một vài
phương diện rất lợi hại”.
Thủy Khiết Thu truy vấn “Phương diện nào?”.
Lãng Vô Tâm có phần cảm xúc “Sư phó, đó có phải phương diện nam nữ không?
Những nữ nhân đó cùng nhau đi theo hắn như mù quáng, trừ phi hắn ta có bản
lĩnh chân thật bằng không hắn làm sao có trình độ khiến những nữ nhân có thể
si mê đến như vậy”.
Thủy Thiên Trường “Đích xác như vậy”.
Thủy Khiết Thu “Cha, nữ nhi nghĩ làm nữ nhân bình thường, lẽ nào thực sự không
có ý nghĩa?”.
Lạc gia ôm nàng vào lòng trìu mến nói “Cả biểu ca và Tâm ca của ngươi vô pháp
chống lại con, thiên hạ vẫn có nam nhân mạnh hơn so với họ sao?”.
Thủy Thiên Trường trầm tư “Tinh Oánh có nói Hoàng Hy Bình đó cũng rất mạnh,
không biết hắn có khả năng chống lại Thu nhi không?”.
Thủy Khiết Thu “Phụ thân, thân thể nữ nhi chỉ thuộc về biểu ca. Con cũng không
muốn nam nhân khác chiếm dụng lấy thân thể. Tuy nhiên, khi nào thích hợp con
có thể đi kiếm gã Hoàng Hy Bình đó, làm cho hắn thần hồn điên đảo. Chờ cho đến
khi hắn phát hiện không có năng lực tiến nhập vào thân thể con, không biết có
biểu tình gì”.
Lạc gia “Thu nhi, đừng chơi với lửa, con có thể vừa hại người cũng vừa hại
chính mình”.
Thủy Khiết Thu thì thầm với lão nương “Mẹ, con không chơi với lửa. Ngoại trừ
biểu ca, con sẽ không động tình với bất cứ ai, mẹ cứ yên tâm”.
Lãng Vô Tâm “Sư muội, nếu muội động tình với hắn, hắn chết không tiếc, chỉ e
là muội không phải cũng sẽ chết theo hắn chứ?”.
Thủy Khiết Thu “Huynh muốn nói bao nhiêu về muội thì cứ việc, muội tuyệt đối
sẽ không động tình, huynh nghĩ muội là nữ nhân phóng đãng vậy sao?”.
Lãng Vô Tâm thầm nói “Hai thứ cũng không giống nhau”.
Thủy Thiên Trường nói “Hai ngươi không phải cãi nhau, hồi cốc nào! Khiết Thu,
nghe cha một câu, đừng có đi trêu trọc nam nhân đó”.
Thủy Khiết Thu im lặng theo sau cha mẹ, suy nghĩ “Các người nói về tên xú thí
đó như vậy, ta nhất quyết trêu trọc hắn, cho hắn thử mỹ nữ trước mặt nhưng lại
không thể nếm được mùi vị thế nào”.
Humm, Hoàng Hy Bình, ngươi hãy đợi đó!