Tiền Duyên Cốc tọa lạc tại thảo nguyên phía tây của Thiên Trụ sơn, phía trong
cốc rộng lớn mênh mông, kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể.
Tích Hoa Tú Sĩ năm đó vì theo đuổi Nguyêt Nữ Mộng Tiên không thành công nên
tâm tàn ý lạnh, vứt bỏ tất cả các tình nhân khác, một mình ẩn cư trong cốc
này, lại vì luôn tưởng nhớ đến Mộng Tiên nên đặt tên cốc là Tiên Duyên.
Trải qua nhiều năm xây dựng, Tiên Duyên cốc trở thành một thần tiên phủ đệ rất
trang hoàng.
Thủy Tiên Trường và Lãnh Tinh Oánh là hai đệ tử được Tích Hoa Tú Sĩ thu nhận
sau khi về đây ẩn cư, Lãnh Tinh Oánh từ lúc vì tình trường thất ý mà rời bỏ
cốc, lần này là lần đầu tiên quay lại Tiên Duyên cốc, tâm tình kích động đến
mức nào thì khỏi phải nói.
Thủy Thiên Trường phu phụ nghe tin người sư muội đã thất tán bao nhiên năm nay
quay trở lại, lập tức xuất cốc nghêng tiếp.
Chúng nhân nhìn thấy đôi thần tiên quyến lữ này, trong lòng không khỏi thấy
giật mình, thì ra trên thế gian còn có những nhân vật như thế này.
Chỉ thấy nam thì cao to anh tuấn vô bỉ, trong vẻ trưởng thành lộ ra dáng dấp
thư sinh, nữ thì có đến bảy tám phần giống với Thủy Khiết Nhu, xinh đẹp còn
hơn lãnh Tinh Oánh một hai phần, thanh lệ tuyệt đỉnh, trong cái đẹp còn kèm
theo vẻ đoan trang, cho dù là những tên sắc lang cũng khó mà có thể sinh lòng
khinh bạc.
Thủy Khiết Nhu nhìn thấy hai người, gọi lớn: “ Cha mẹ, hai ngươi xem con mang
theo ai về này?” Rồi giống như một con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Gia, giáng vẻ
nũng nịu giống một tiểu nữ hài.
Lãng Vô Tâm chào hỏi hai người, rồi giới thiệu mọi người cho đôi phu phụ làm
quen.
Lãnh Tinh Oánh tâm tình mâu đầy mâu thuẫn bước đến trước mặt Thủy Thiên
Trường, nhìn vị sư huynh đã từng khiến cho mình ái hận nan phân im lặng một
hồi lâu.
Thủy Thiên Trường dùng thanh âm mang đầy sức hút, nói: “Sư muội, muội vẫn
không thay đổi nhiều lắm, vẫn xinh đẹp giống như thời con trẻ, những năm tháng
qua muộ sống có tốt không? Vì sao mãi không quay về thăm sư huynh?”
Lãnh Tinh Oánh cảm thấy vị sư huynh nàng với còn rất yêu thương nàng giống như
trước kia, chỉ là sự yêu thương đó bắt nguồn từ cảm tình của huynh trưởng đối
với muội muội, chứ không hề có chút tình cảm nam nữ nào cả, bà năm đó vì sao
không thể thản nhiên tiếp thụ sự yêu thương rất vô tư này.
Mắt đã rơi lệ, bà nói khẽ: “ Tinh Oánh sống rất tốt.”
Thủy Thiên Trường nhẹ nhàng ôm bà vào lòng, rồi lau nước mắt cho bà, nói: “Sư
huynh biết rằng muội sống rất khổ, sư huynh xin lỗi muội vì đã không đáp ứng
lời sư phó căn dặn phải chiếu cố đến muội, đừng khóc, sư huynh luôn yêu thương
muội, muội vĩnh viễn là tiểu Tinh Oánh của ta.”
Lãnh Tinh Oánh khóc lóc đau khổ, nói: “Muội đã không còn là tiểu Tinh Oánh
ngây thơ của ngày nào nữa rồi.”
Thủy Thiên Trường thâm tình nói: “Bất luận muội biến đổi thành thế nào, trong
lòng của sư huynh, muội vĩnh viễn vẫn là tiểu nữ hài thắt bím tóc tung tăng
chạy trên núi, tiểu Tinh Oánh của ta, mãi mãi là thế!”
Trên mặt Lãnh Tinh Oánh lộ ra vẻ thánh thiện hồn nhiên rất khó thấy, nhu mì
dựa vào ngực Thủy Thiên Trường.
Lạc Gia nhẹ giọng nói: “Thiên Trường, Tinh Oánh, chúng ta về cốc thôi!”
Tiến nhập Tiên Duyên cốc, phu phụ Thủy Thiên Trường dẫn Lãnh Tinh Oánh đến
gian phòng cũ của bà, những người còn lại thì ở lại phòng khác, Lãng Vô Tâm và
Thủy Khiết Nhu với tư cách là chủ nhân nên phải hết sức quan tâm đến đám khách
nhân này.
Lãng Vô Tâm rất có thành ý mời Lãnh Như Băng đi tham quan mỹ cảnh của toàn bộ
Tiên Duyên cốc, Lãnh Như Băng chán chả buồn để ý tới hắn, Độc Cô Kỳ thật nhịn
không nổi nữa rồi, nói với vẻ hơi giận giữ: “Công tử, tỷ tỷ của ta là gái đã
có chồng, xin ngươi đừng có si tâm vọng tưởng nữa, ngươi đã có nhiều nữ nhân
như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?”
Lãng Vô Tâm cười nói: “Cô nương, ta tuy đã có rất nhiều nữ nhân, nhưng không
có ai có thể sánh bằng Như Băng muội muội, ta đối với Băng muội muội vừa gặp
đã cảm mến, nếu cho ta được gặp nàng sớm, nàng chắc chắn đã là của ta. Cô
nương, cô nương đây cũng rất xinh đẹp, ai gặp cũng yêu, Lãng Vô Tâm ta cũng
rất thích nàng, nàng có muốn trở thành nữ nhân của ta không?”
Độc Cô Kỳ tuy là người có tính cách kiên định, nhưng cũng bị lời nói của hắn
làm cho đỏ mặt, đủ thấy mị lục của Lãng Vô Tâm quả thật không kém, Độc Cô Kỳ
cuối cùng vẫn không hề tức giận, nàng nói: “Nữ nhân của ngươi nhiều như vậy,
ta gã cho ngươi rồi, không tránh khỏi bị cô quạnh.”
Lãnh Vô Tâm cao ngạo nói: “bất luận nữ nhân nào đã theo ta rồi, đều không thể
xuất hiện vấn đề mà cô nương vừa đề xuất, nàng cứ yên tâm.”
Đám nam nhân đang vây quannh Thủy Khiết Nhu cười nói: “Nam nhân của Tiên Duyên
Cốc chúng tôi người nào cũng biết cách làm vui lòng nữ nhân, bất luận là về
tâm lý hay là về chuyện trên giường, đều có thể làm cho nữ nhân thỏa mãn.”
Hoa Tiểu Ba mở miệng nói: “Còn nữ Nhân của Tiên Duyên cốc thì sao?”
Nàng ấn ngón tay nhỏ nhắn vào cằm hắn, nói: “Đương nhiên là là những nữ nhân
quyển rũ nhất trên đời rồi, ngươi có muốn mở mang kiến thức một chút không?”
“Muốn!” hình như đến cả bảy tá, nam nhân đồng thanh nói.
Độc Cô Kỳ lấy lại bình tính,nói: “Công tư có lẽ đã chọn nhầm người rồi,Độc Cô
Kỳ là thân gái đã có chủ, đối với cái gọi là bản lĩnh của các người thật không
có hứng thú.”
Lãng Vô Tâm nói: “Đáng tiếc.”
Thủy Khiết Nhu thoát ly khỏi sự bao vậy của đám nam nhân, dáng vẻ trêu người
bước tới cạnh Lãnh Như Băng, nói: “Tỷ tỷ, trượng phu đó của tỷ có gì tốt mà
khiến tỷ phải vì sự tồn tại của hắn mà cự tuyệt Tâm ca của ta?”
Lãnh Như Băng điềm nhiên đáp: “Chàng chẳng có gì đáng gọi là tốt cả, thậm chí
còn rất hư hỏng nữa, nhưng chúng ta yêu chàng, đơn giản như thế thôi.”
Thủy Khiết Nhu nói: “Đã như vậy, chi bằng các người đừng tìm hắn nữa, chuyển
sang yêu Tâm ca của ta đi ha?”
Lôi Phượng và Lãnh Như Băng cùng hừ một tiếng, hiển thị đối với lời nói này
của nàng hết sức bất mẫn.
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Khiết Thu muội muội, tỷ phu của ta không những tuấn mĩ
tuật luân, còn cao to uy mãnh và rất anh hùng nữa cơ.”
Thủy Khiết Nhu lạnh lùng nói: “Nực cười, nói về anh tuấn, trên đời ai có thể
hơn được phụ thân và Tâm ca của ta? Luận về anh hùng, ai có thể hơn được Lạc
Thiên biểu ca của ta?”
Đỗ Manh manh nhìn không quen cái dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng của nàng, cười
nói: “Ngươi cứ gặp đại ca đã rồi hãy nói mấy lời đó!”
Lôi Phượng nói: “Tốt rồi, đừng vì truyện tranh cãi vô vị này mà làm cho mọi
người mất vui. Khiết Nhu, Chúng ta đến nơi ở của muội nhé, muội có thể dẫn
chúng ta đi tham quan một chút không?”
Nàng tuy nói không nhiều, nhưng là người có thể chủ trì đại cục.
Thủy Khiết Nhu khôi phục lại mĩ thấi tươi cười của nàng, nói: “Phương tỷ tỷ,
tiểu muội chính là cũng có ý như vậy đấy.”
Dưới sự dẫn dắt của Thủy Khiết Nhu, chúng nhân cùng nhau tham quan Tiên Duyên
cốc.
Trên đường đi tham quan, Hoa Tiểu ba và Độc Cô Minh và Biên Mệnh tam lang
giống như ong mật cứ bâu lấy Thủy Khiết Nhu, chỉ muốn nàng nói một câu hoặc
thở một hơi, bọn họ đều muốn vo ve quanh nàng một hồi. Thủy Khiết Nhu không hề
tỏ ra phiền chán, dùng nhan sắc tuyệt trần cùng với phong thái tự nhiện triệt
để chinh phục tâm hồn của mấy nam nhân này.
Đối với bọn người Tứ Cẩu mà nói, tham quan hay không tham quan Tiên Duyên cốc
cũng chẳng có gì quan trọng, họ chỉ muốn bế nàng lên giường để tham quan mỗi
một bộ phận trên thân thể nàng mà thôi. Thế nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể tưởng
tượng, chứ hiện tại thì động đến nàng một chút xíu cũng không thể, cả bàn tay
nhỏ xinh kia cũng không được nắm, thật là thất bại chồng thêm bi ai.
Lúc đám người hầu gọi họ đến dùng cơm thì Hoa Tiểu Ba cũng đã ăn no nê tú sắc.
Bữa tiệc buổi chiều rất thịnh soạn.
Sau khi rời tiệc, Lôi Long phu phụ, đám nữ nhân Lôi Phượng quay về phòng ngủ.
Hai tỷ muội Độc Cô cũng không cho phép Từ Triệu hai người tiếp tục giở trò lưu
manh, lôi mỗi người bọn họ về phòng của mình làm khổ sai.
Hoàng Đại Hải và Đỗ Manh Manh từ sau chiều hôm đó không còn ngủ chung nữa. Tứ
Cẩu vì bại lộ hàng tung – bị mọi người trách mắng vì chuyện đi trộm hươn mà
buồn rầu, buồn đến hai ngày không chịu bò dậy, Lan Hoa tam nữ biết hắn thật sự
vẫn có thể vận động tốt, đời nào chịu bỏ quả cho hắn?
Còn đôi nan huynh nam đệ Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba chiều nay bị Xuân Thủy, Hạ
Vụ lưỡng nữ xa lánh, vì họ đối với những hành vi của bọn hắn trong hai ngày
hôm nay rất chi là bất mãn, muón thị uy với họ một chút,
Hoa Tiểu Ba nói: “Thật đúng là mê người! Hoa Tiểu Ba ta từ trước tới nay chưa
nhìn thây mỹ nhân nào xinh đẹp đến vậy, mẹ nó, quả là đúng lúc.”
Độc Cô Minh nói: “Ngươi nói về Thủy Khiết Nhu à? Ta nghĩ Mộng Hương có lẽ cũng
chỉ được như thế, theo đuổi nàng ta thì có khác gì theo đuổi Mộng Hương”
Độc Cô Minh nói: “Nữ nhân này thân hình cao gầy bốc lửa, lại còn thuần mỹ vô
bỉ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều thấy dễ thươn lại lặng lơ, nhãn thần đó
chứa đựng đầy mùi vị câu dẫn nam nhân, nếu có thể ôm nàng trong tay, không
biết sẽ sung sướng đến thế nào?”
Độc Cô Minh nói: “Nghe nói, Tiên Duyên cốc chú trọng Âm Dương song tu, bất
luận là nam hay nữ khi trên giường đều rất mạnh mẽ, xem ra Thủy Khiết Nhu trên
phương diện này cũng không ai có thể bì kịp.”
Hoa Tiểu Ba trầm mặc một hồi, nói: “Lãng Vô Tâm có nhiều nữ nhân như vậy, mỗi
người đỗi với hắn đều tâm chết đất bình, công phu trên giường của hắn nhất
định thập phần tuyệt diệu.”
Độc Cô Minh nói: “Tích Hoa Tú Sĩ năm đó mang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam, có
vô số tình nhân, đương nhiên là cao thủ trên phương diện này, đồ tôn của lão
hiển nhiên cũng không kém, nhưng so với Hy Bình thì không biết thế nào nhỉ.”
Hoa Tiếu Ba cười nói: “Bất luận là hắn lợi hại như thế nào, cũng chỉ là hậu
thiên tu luyện, tuyết đối không thể hơn được tỷ phu ta vốn là cỗ máy tình dục
trời sanh được.”
Độc Cô Minh nói: “Nhưng mà Hy Bình không có ở đây, Như Băng bọn họ liệu có thể
bị hắn công hạ hay không?”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Làm gì có chuyện đó! Sáu nữ nhân của tỷ phu cùng với Hồ
Điệp lục cơ đều rất yêu huynh ấy. Lần này Tư Tư , Phong Vũ và lục cơ không di
cùng chúng ta, trong số 4 nữ nhân đi cùng, Lãnh tỷ tỷ tuyệt đối không phải là
hạng người dễ để cho nam nhân thừa cơ nhà trống mà đánh vào, Phượng tỷ tỷ thì
càng không cần phải nói, muội muội của ngươi cũng một lòng một dạ theo tỷ phu,
còn tỷ tỷ của ta á! Hắc, tỷ ấy nào thèm để mắt đến Lãng Vô Tâm. Chúng ta tốt
nhất là nên lo lắng về nữ nhân của mình đi!”
Độc Cô Minh giật mình đáp: “Lãng Vô Tâm chắc nhìn không vừa mắt họ đâu, đúng
không?
Hoa Tiểu Ba nói: “Hi vọng là như vậy, bằng không, ta chỉ còn cách đi tìm một
vết cỏ thơm nào đó khác thôi.”
Độc Cô Minh đột nhiên nói: “Lẫnh Tinh Oánh quả thật là dâm đãng, ngang nhiên
cùng với sư điệt của minh hoan hảo trong Tiên Duyên cốc, ngươi nói xem, Lãng
Vô Tâm có khả năng đả bại bà ấy không?”
Hoa Tiểu Ba cảm thấy hứng thú nói: “Chi bằng chúng ta lén đi coi một chút?”
Độc Cô Minh nói vẻ khó tin: “Bây giờ á?”
Hoa Tiểu Ba đã tuột xuống giường để đi giày: “Đương nhiên!”
Lãng Vô Tâm ngắm nhìn Lãnh Tinh Oánh đang nằm trên giường, hết sức thán phục
cơ thể vô cùng hoàn mỹ và làn da vẫn còn tính đàn hồi như thiếu nữ thanh xuân
của bà, không còn nghi ngờ gì nữa, trong vô số những nữ nhân đã lên giường
cùng hắn, đây là nữ nhân mê người nhất và đủ tính khiêu chiến nhất.
Hắn khen ngợi: “Oánh di thật là thiên sanh lệ chất, mãi vẫn giữ được vẻ thanh
xuân.”
Lãnh Tinh Oánh lộ ra tư thái trêu người, cười quyến rũ: “Tên tiểu mao đầu
ngươi, miệng lưỡi ngon ngọt, thảo nào lừa được nhiều mỹ nhân vây lấy như vậy,
không biết bản lĩnh chân thật có được bao nhiêu?”
Lãng Vô Tâm cũng có chút gấp gáp không muốn chờ đợi, vừa cởi y phục vừa nói:
“Oánh Di, đợi một lát là người sẽ biết ngay thôi.”
Lãnh Tinh Oánh nhìn hắn, nói: “Nhanh lên một chút! Để Oánh di nhìn xem cái đó
của ngươi đã được bao lớn rồi nào.”
“Sẽ không làm cho Oánh Di thất vọng đâu.” Hắn nói xong, cởi bỏ toàn bộ y phục
của mình xuống, để lộ ra dương căn sớm đã bừng bừng khí thế dựng đứng lên,
ngạo nghễ nói: “Thế nào?”
Lãnh Tinh Oánh nhìn cái vật ngạo nhân đó của hắn, thầm nghĩ, đây là cái đồ
chơi lớn thứ hai mà ta đã từng nhìn, so với cái của tên nữ tế vô lại đó của ta
chỉ nhỏ hơn một chút, thật đáng tiếc!
Bà cười yêu kiều: “Quả nhiên là hàng tốt siêu cấp, Oánh di giang chân đón chờ
rồi đây!”
Lãng Vô Tâm nhào lên nữ thể phong mãn của Lãnh Tinh Oánh, cùng bà trao đổi một
cái hôn dài, hai tay không ngừng chà sát những điểm mẫn cảm trên thân thể bà,
vênh váo nói: “Sư phụ từ nhỏ đã dùng các loại dược liệu để bồi đắp ta, lại
kiêm luyện cách có thể khích phát Long Dương thần công trong tiềm năng của nam
giới, khiến cho bảo bối của ta to dài đến trình độ tột cùng của nam nhân, ta
tuyệt đối tin rằng,trên đời không có nam nhân nào có được cái như vậy, Oánh
di, Bà có hài lòng không?”
Lãnh Tinh Oánh hơi thở đã bắt đầu rối loạn: “Còn phải xem biểu hiện của ngươi
đã.”
Lãng Vô tâm đối phó với nữ nhân quả nhiên rất có bản lĩnh, chưa đến giai đoạn
thật chiến đã khiến cho Lãnh Tinh Oánh xuân tình dào dạt, rên la ầm ỹ, thở hổn
hển nói: “Thuần nhi, vào nhanh đi!”
Lãng Vô Tâm y lời dùng tay nắm lấy cái cự vật của hắn, đột phá vào hang động,
Lãnh Tinh Oánh thân thể run lên, cảm thấy một sự đầy đủ chưa từng có, hai tay
vòng qua eo Lãng Vô Tâm, nói: “Ngươi là nam nhân duy nhất có thể lấp đầy cái
lỗ rỗng của Oánh di, hảo Thuần nhi!”
Sự tôn nghiêm của nam giới trong Lãnh Vô Tâm đạt được thăng hoa cực đại, mãnh
liệt rút ra đập vào vài chục cái, nói: “Oánh di, chiều nay ta muốn ngươi phải
hướng tới Thuần nhi mà cầu xin!”
Lãnh Tinh Oánh ra sức lay động mông thêm vài cái, thỏa mãn nói: “Oánh di tiếp
nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhào vô!”
Lãng Vô Tâm vận khởi Long Dương thần công, hướng về phía Lãnh Tinh Oánh phát
động sự công kích mãnh liệt, dập phầm phập như cành dương liễu trong gió lớn.
Bà từ trước tới nay chưa từng có được sự thỏa mãn như hiện tại, chỉ sợ lần
trước Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Biên Mệnh tam lang cùng nhau làm cũng không
hơn được một mình Lãng Vô Tâm, do đó có thể thấy được sự lợi hại của Long
Dương thần công của Lãng Vô Tâm!
Qua lỗ thủng của giấy dán cửa sổ, Độc Cô Minh và Hoa Tiểu ba đang xem trộm
cũng thấy kinh khạc, không ngờ rằng Lãng Vô Tâm lại có thực lực vậy, cô hồ
đuổi kịp cả Hy Bình.
Hai người xem thêm không lâu nữa thì ham muốn nổi lên, đưa mắt nhìn nhau một
cái rồi lằng lặng bỏ đi, nhưng không về phòng mình mà chạy đến phòng của Xuân
Thúy và Hạ Vũ.
Lúc này Lãnh Tinh Oánh đang cưỡi ngựa, Lãng Vô Tâm dùng đôi bàn tay to lớn của
hắn đo đạc đường kính của hai bán cầu hoặc là vân vê hai quả cầu đang lúc lắc
va đập vào nhau. Thật là thích thú!
Hai ngày đại chiến hết ba giờ thì Lãng Vô Tâm cuối cùng cũng gân cốt rã rời,
sau đó nằm gục trên cái bụng trắng ngần của Lãnh Tinh Oánh.
Lãnh Tinh Oánh khép chặt hai mắt, mồ hôi đầy người, mỏi mệt buồn ngủ, lại cảm
thấy vô cùng thỏa mãn, mở mắt nhìn Lãng Vô Tâm cũng đang thấm mệt nói: “Thuần
nhi, bao nhiêu năm nay dới Âm Nhu thần công cảu Oánh di, không có một nam nhân
nào có thể trì được hơn nửa giở, ngươi lại trì đến tận ba giờ, làm cho Oánh di
toàn thân vô lực, thật sự là hiếm có đó!”
Lãng Vô Tâm nói: “Dưới Long Dương thần công của ta, cũng không có nữ nhân nào
trì được quá bữa giở mà không hôn mê bất tỉnh. Ta một chiều có thể liên tục
bồi tiếp mười sáu nữ nhân, hôm nay chỉ có thể làm thỏa mãn mỗi một mình Oánh
di, xem ta còn phải cố gắng hơn nhiều.”
Lãnh Tinh Oánh nói: “Thuần nhi, Sau này Oánh di sẽ ở cùng ngươi, được không?”
Lãng Vô Tâm vừa mừng lại vừa lo, nói: “ Như vậy thì không được, Thuần nhi
không thể đáp ứng Oánh di.”
Lãnh Tinh Oánh thất vọng nói: “Ngươi ghét bỏ Oánh di sao?”
Lãng Vô Tâm vội nói: “Không, không, ta không muốn vì truyện đó mà làm hại đến
Oánh di. Ta từ nhỏ đã là cực phẩm được mỹ nhân trong thiên hạ mơ tưởng đến,
trong số các nữ nhân mà ta đã chơi qua, néu ta cảm thấy chán ngáy, ta đều có
thể vứt bỏ không chút lưu tình, càng là nữ nhân mà ta say mê, ta càng muốn
ruồng bỏ, khiến họ vì ta mà ruột gan đứt đoạn. Sở dĩ ta tuy đã chơi qua vô số
mỹ nữ, nhưng những người ta thường mang theo cũng chỉ có hơn hai mươi, vả lại
thường thay đổi bằng những gương mặt mới, như vậy ta mới cảm thấy sự kích
thích mới mẻ. Phải biết rằng, bất luận nữ nhân nào cũng chỉ là đồ chơi của ta,
ta tuyệt đối không để bị tình cảm chi phối, đó là lý do ta đổi tên của mình
thành Lãng Vô Tâm.
Lãnh Vô Tâm đầu óc chợt trở nên lạnh băng, đột nhiên cảm thấy nam nhân đang
nằm trên người có chút đáng ghét, lại không hiểu hắn vì sao lại biến thành như
vậy, lạnh lùng nói: “Sao ngươi còn muốn theo đuổi Băng Băng?”
Lãnh Vô Tâm vội vàng nói: “Ta đối với Băng Băng là thật lòng.”
Lãnh Tinh Oánh vô phương tin tưởng lời nói của hắn, lúc lắc mông, hất cái đó
đã mềm xèo của ra khỏi lỗ, nói: “Khiết Nhu cũng xinh đẹp như nữ nhi của ta,
tai sao người không chịu động tới ả?”
Lãng Vô Tâm nói: “Bà chẳng lẽ không nhìn ra ả là Tuyết Kình Chi Thân ư?”
Lãnh Tinh Oánh kinh ngạc nói: “Tuyết Kình chi thân?”
Lãng Vô Tâm cười khổ nói: “Chỉ sợ có mười Lãng Vô Tâm cũng không dám hoan hảo
cùng ả. Lúc ả phá thân, có thể bạo phát ra Âm Hàn chi lưu cực mạnh, cho dù
không bị ả làm cho đông lạnh đến chết, thì các cục gân đó về sau cũng chẳng
còn dùng được nữa.”
Lãnh Tinh Oánh nói: “ Có thể dùng phương pháp khác, ví dụ như một loại vật
phẩm (đồ chơi ấy ấy đấy) để tiến hành phá thân cho ả.”
Lãng Vô Tâm nói: “Chẳng ăn thua gì, không có thiên nhiên tương hấp của nam
giới, chúng không thể bạo phát ra được. Huống chi, Âm Hàn Chi Khí này là một
lọai chí dâm nguyên tố, phải cùng nam nhân giao hợp mới có thể không chế bản
thân không bị xung động lại giống như không ngừng hấp thụ tráng dương dược, và
kình hấp chi huyệt của ả thiên sanh có thể hút lấy tinh huyết của nam nhân,
cho nên nam nhân nào cùng ả hoan hảo lần đầu tiên đảm bảo chết chắc. Vả lại,
một khi nam nhân đó chết đi, dương vật của hắn cũng không còn sanh khí, không
thể tiếp tục hấp thu luồng hàn lưu mãnh liệt chảy ra, hàn lưu sẽ chảy ngược
vào trong cơ thể của ả, khiến ả vì kinh mạch đông cứng lại mà chết. Chỉ sợ là
trải qua lần đầu tiên trong kiếp này ả không còn là xử nữ, ta vẫn không dám
dụng vào ả, bởi vì thân thể của ả cực kỳ kích dục, một khi tiến nhấp vào thể
nội của ả rồi, nam nhân sẽ hưng phấn phi thường. Còn nữa, Kình Hấp chi huyệt
của ả không thuận theo Âm Hàn chi khí mà thất tán, nam nhân cùng ở hoan hảo
nếu không thể làm ả thỏa mãn hoặc là không ngăn cản được Kình Hấp chi lực cũng
nhất định tinh tẫn nhân vong (tinh hết người mất).
Lãnh Tinh Oánh nói: “Ả vẫn còn khiêu gợi như vậy là để câu dẫn nam nhân xung
quanh sao?”
Lãng Vô Tâm cười nói: “Ả trời xanh đã khiêu gợi, dù cho ả có thánh khiết vô
bỉ, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều là vô tình lộ ra thần thái xinh tươi mê
người,ả câu dẫn nam nhân cũng là để thỏa mã sự hư vinh trong tim ả, nhưng rốt
cuộc trong cuộc đời này ả vĩnh viễn không có duyên với nam nhân!”
Lãnh Tinh Oánh nói: “Nếu như nam nhân khác không biết nội tình của ả, cưỡng
gian ả, ả có thể vì chuyện đó mà táng mệnh hay không?”
Lãng Vô Tâm nói: “Cưỡng gian ả, sao mà dễ dàng thế được? Không nói đến chuyện
võ công của ả cao cường, cho dù ả có là một nữ nhan không biết võ công, nam
nhân cũng không thể dễ dàng cưỡng gian được ả. Là tuyết Kình chi thân nữ nhân,
hạ thể lúc chưa bị quả dưa chuột công phá sẽ ấm mát, trơn bóng như ngọc, lại
cứng chặt như sắt, chỉ lưu lại một đường khe hở nhỏ hẹp, vĩnh viễn không tách
mở ra được, ngay cả một ngón tay cực nhỏ cũng vô phương đâm vào, huống chi là
cái đó của nam nhân? Chỉ khi ả động tình đến cực độ, hạ thể sẽ ấm lên rồi biến
thành mềm dẻo như tơ, lúc đó cái vật của nam nhân mới có thể tiến vào được.
Tuyết kình chi thân nữ nhân tâm chí rất kiên định, cực ít động tình, đối với
tên cưỡng gian, đương nhiên càng không thể động tình.”
Lãnh Tinh Oánh nói: “Vậy nếu dùng dâm dướng để đối phó với ả thì sao?” Bà nghĩ
tới lần đâu tiền mình vì trúng dâm dược mà làm chuyện đó.
Lãng Vô Tâm nói: “Tuyết kình chi thân nữ nhân thiên sanh không sợ bất kỳ một
loại dâm dược nào, bản thân ả đã có một thân thể đầy dâm tính, dam dược đối
với ả mà nói như nước chảy vào biển.”
Lãnh Tinh Oánh đồng tính nói: “ Xem ra ả chỉ có thể làm một bối tử hoạt ni cô
mà thôi, một nữ nhân như vậy thì còn gì là lạc thú?”
Lãng Vô Tâm thở dài: “Ai, nếu không phải như vậy, ả sớm đã là nữ nhân của Lạc
Thiên rồi, ả từ nhỏ đã rất thích Lạc Thiên, Lạc Thiên là một anh hùng cái thế,
rất được sư phó và sư nương thương yêu, lại truyền cho hắn Long Dương thần
công của Tiên Duyên cốc, để cho hắn và Thuần nhi cường hãn như nhau. Hắn tuy
nhỏ hơn Thuần nhi hai tuổi, nhưng ta rất bội phục hắn, hắn là người khiến cho
Thuần nhi phải tâm phục khẩu phục.
Lãnh Tinh Oánh nghe vậy giật mình nói: “Nếu vậy thì ta phải thử qua một chút.”
Lãng Vô Tâm hiểu ý: “Tuyệt đối không kém ta đâu.”
Lãnh Tinh Oánh nói: “Hai tì nữ Tiểu Tiên và Đỗ Quyên của Khiết Nhu cũng là
tuyệt đại vưu vật, vậy sao ngươi lại có thể bở qua họ?”
Lãng Vô Tâm nói: “Khỏi phải nói, hai con nha đầu lông vàng này không chỉ còn
nhỏ tuổi, con mẹ nó, lại chán ghét ta, hơn nữa Khiết Nhu ra lệnh cho ta không
được đụng đến chúng, còn nói hai năm nữa khi ả gả cho Lạc Thiên rồi, sẽ mang
họ cùng đi, để chúng thế chỗ cho ả cùng Lạc Thiên tiến hành phu thê chi đạo,
ta còn có thể làm được gì cơ chứ? Ai, Há chỉ như thế thôi đâu? Ta rất muốn một
nữ nhân nữ, nhưng nàng ấy với ta thật không có duyên.”
Lãnh Tinh Oánh ngạc nhiên nói: “Ngươi nói là Băng Băng á.”
lãng Vô Tâm nói: “Không phải là Băng Băng, là muội muội song sinh của sư nương
– Lạc U Nhân.”
Lãnh Tinh Oánh nói: “Sư nương của ngươi có một muội muội song sinh sao?”
Lãng Vô Tâm hãm nhập hồi ức: “Năm trước, khi ta đến Đại Địa Minh làm khách, ở
trong một bí viện được gặp gỡ nàng, nàng và sư nương rất giống nhau, chỉ là
mái tóc dài của nàng trắng như tuyết, giống như ánh trăng tỏa ra ánh sáng rực
rỡ, nhu thuận, cũng khiến người ta phải say mê giốg như sư nương.”
Lãnh Tinh Oánh cảm thấy dương căn của Lãng Vô Tâm có phản ứng, lại cứng lên,
tay dùng tay giữ lấy nó rồi đâm vào nhu nhuận của Lãnh Tinh Oánh, khiến bà cảm
thấy một sự sung sướng vô bỉ.
“Oánh di, nghĩ tới U Nhi, ta không hiểu sao lại thấy kích thích, chúng ta
chiến đấu thêm một trận nữa!”
Lãnh Tinh Oánh không hề sợ hãi nói: “Ai sợ ai chứ?”
Lãng Vô Tâm rút ra một nửa rồi đột nhiên dùng toàn lực đâm trở lại, lần này
thô bạo hơn hẳn so với ban nãy, Lãnh Tinh Oánh đương nhiên không sợ hắn, hai
người cuống nhiệt quấn lấy nhau, không ngừng không nghỉ, lại có thanh có sắc .
Bóng tối đang dày hơn.