Nghị sự sảnh của Thần Đao Môn, họp đầy tinh anh của Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia.
Hoa Tiểu Ba cùng Độc Cô Minh không biết sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng
không muốn biết.
Hai người vừa ngồi đến trên ghế, liền nhìn đông ngó tây. Lúc này con mắt của
hai người đang chăm chú nhìn Thiên Phong Song Kiều bên cạnh Từ Phiêu Nhiên,
con mắt đều sắp phải vọt ra lửa —- tuy nói Tứ Cẩu là bị bọn họ đâm thương,
nhưng trong mắt bọn họ tịnh không phải lửa cừu hận mà là lửa dục vọng, hai
người quả thực phải dục hỏa thiêu thân.
Độc Cô Minh khẽ giọng nói: “Huynh thấy trong nữ tử, trừ Mộng Hương cùng Lãnh
Như Băng, thì tính bọn họ xinh đẹp nhất.”
Hoa Tiểu Ba cũng khẽ khàng hỏi: “Huynh thấy qua Mộng Hương? Nàng ta không phải
cả ngày che mặt sao?”
Độc Cô Minh đáo: “Thành thật nói, huynh cũng chưa thấy qua chân diện mục của
nàng ta, nhưng mỗi một đời Nguyệt Nữ đều là võ lâm tuyệt đỉnh mĩ nhân, huynh
nghĩ Mộng Hương cũng không thể ngoại lệ. Từ cơ thể, con mắt, khí chất của nàng
ta cùng vầng trán sáng bóng trơn nõn, tư thái tuyệt mĩ khi đi của nàng ta,
liền có thể khẳng định nàng ta tuyệt đối là một mĩ nhân nhi.”
Hoa Tiểu Ba mỉm cười nói: “Đệ xí! Cả diện mạo thực của người còn chưa thấy
liền theo đuổi, quả thực là không trình độ! Lão ca, đừng tin tưởng lỗ tai cùng
giác quan thứ sáu của bản thân, chỉ có con mắt mới có thể thưởng thức mĩ nhân!
Hai người trước mắt chính là tuyệt đỉnh vưu vật, thư muội khác cũng là tinh
phẩm không thể có nhiều, thi triển mị lực phi thường cùng thủ đoạn phích lịch
của huynh đi!”
Độc Cô Minh cảm thấy hàm chứa trong lời của Hoa Tiểu Ba có chân lí chí thánh,
trong mắt hai người đồng thời lộ ra ý tri âm khó tìm, quay mắt lại nhìn hướng
về Thiên Phong Song Kiều, lại thấy lưỡng nữ giận dữ trừng mắt bọn họ.
Dưới kinh hãi, cùng cảm thấy không hay, vội vàng né tránh mục quang giết người
đó của bọn họ, trước là chăm chú nhìn Thiên Phong Tam Anh, sau lại đem mục
quang dời đến trên người của Thần Đao Tứ Hoa. Thần Đao Tứ Hoa cảm nhận được
mục quang nóng bỏng của hai người, Cốc U Lan cùng Dạ Lai Hương trả bọn họ một
thu ba long lanh dương dương, khiến cả người bọn họ cơ hồ tung bay lên trời.
Hai người chỉnh sơ hứng thú, đem con mắt dừng ở trên người của Liễu Nhi Đào
Nhi, gương mặt nõn nà của lưỡng nữ ửng hồng, oán thẹn trừng mắt nhìn bọn họ,
cúi đầu xoa nhẹ đùa giỡn góc áo.
Độc Cô Minh cùng Hoa Tiểu Ba chính đang vì mĩ nữ phân tâm, nghe được vài tiếng
ho cố ý giả vờ ra, khiến bọn họ cảm thấy rất không sảng khoái —- Đỗ Thanh
Phong lão đầu này, cũng quá không thức thời, không bệnh giả ho làm gì? Thực
chính là đại sát phong cảnh!
Đỗ Thanh Phong ho, nói: “Các vị, qua hai ngày tỉ đấu, kết quả đã ra, do Hoàng
Đại Hải thắng, nên tiếp giữ Thiên Tự Suất Lệnh, trước lúc này, lão hũ còn có
một vài lời muốn nói.”
Hoa Tiểu Ba khe khẽ nói: “Độc Cô đại ca, Đỗ trang chủ muốn làm giáo sư tiên
sinh.”
Đỗ Thanh Phong hỏi: “Các vị còn nhớ được Võ Lâm Thập Đại Cao Thủ năm đó hay
không?”
Độc Cô Minh cướp lời: “Võ Lâm Thập Đại Cao Thủ năm đó, trừ Thiên Tự Lão Nhân,
Đại Địa Võ Tôn, Huyết Sát Ma Quân cùng Thiên Si Đại Sư hưởng thịnh danh nhất,
còn có Nguyệt Nữ Mộng Tiên, Thái Âm Thánh Nữ Nguyệt Như Sương, Ngọc Xà Yêu Cơ
Hoa Nhu, Địa Tạng Vương Thi Kiếm Minh, Tích Hoa Tú Sĩ Liễu Vô Tình, Cuồng Đao
Lôi Liệt.”
Hoa Tiểu Ba ở trên vai hắn vỗ một chưởng, bày tỏ tán thưởng.
Bích Nhu ở bên tai Lôi Long hỏi: “Tổ sư gia nổi tiếng như thế?”
Lôi Long đáp: “Huynh cũng là lần đầu tiên nghe được.”
Đỗ Thanh Phong cười nói: “Tốt, nghe rộng nhớ nhiều! Không biết có thể kể
truyền kì kinh lịch của Thập Đại Cao Thủ cho chúng ta hay không?”
Độc Cô Minh có chút không tự nhiên, thành thật nói, đối với mười người trong
truyền thuyết, hắn chỉ có thể nổi tên của bọn họ, còn như truyền kì kinh lịch
gì đó của bọn họ, hắn chỉ biết Thiên Tự Lão Nhân là sư phụ của bốn người khai
sáng Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia, Đại Địa Võ Tôn là người khai sáng của Đại Địa
Minh, Huyết Sát Ma Quân giết chết Đại Địa Võ Tôn cùng Thiên Si Đại Sư Thực Phi
Hòa Thượng vân vân chuyện vu vơ, quả thực không đủ lấy ra làm biểu diễn khẩu
tài.
Hoàng Đại Hải nói: “Trong mười ngày này, Thiên Tự Lão Nhân, Đại Địa Võ Tôn,
Nguyệt Nữ, Thái Âm Thánh Nữ là đại diện của võ lâm chánh phái; Huyết Sát Ma
Quân, Ngọc Xà Yêu Cơ, Địa Tàng Vương là nhân vật phong vân của tà phái; Tích
Hoa Tú Sĩ cùng Cuồng Đao từ không can thiệp chuyện trong võ lâm, ta đi ta làm,
có thể nói bất chánh bất tà vừa chánh vừa tà.”
Đỗ Thanh Phong nói: “Không sai.”
Hoa Tiểu Ba mỉm cười nói: “Bản thân lão bình thường kể cho Đại Hải nghe, hiện
tại do Đại Hải nói ra, lão gia dĩ biểu dương, cũng giống như biểu dương bản
thân lão, đương nhiên không sai rồi.”
Đỗ Thanh Phong nhìn hắn một cái, dọa đên hắn không dám mở miệng nữa.
Triệu Tử Uy nói: “Tổ sư gia Thiên Tự Lão Nhân của chúng ta vốn là thảo dược
lang trung, dưới cơ duyên xảo hợp, ở thâm sơn thu được Thiên Tự tuyệt học thất
truyền đã lâu, dùng thời gian 20 năm, tu thành thần công, khi hành đạo giang
hồ đã là 60 tuổi, người hoài lòng tế thế cứu nhân, cứu vãn giang hồ ở trong
nơi nước sâu lửa bỏng, trở thành tông sư người người kính ngưỡng.”
Hoa Tiểu Ba lại ở bên tai của Độc Cô Minh nói: “Thực rắm thúi của con mẹ lão!”
Độc Cô Minh không hiểu hỏi: “Đệ làm sao cả tổ sư gia cũng chửi?”
Hoa Tiểu Ba đáp: “Lão ta lợi hại như thế, vì sao không lưu chút tuyệt học cho
Trường Xuân Đường bọn đệ? Mẹ, tử lão đầu đó, không công bằng vô cùng!”
Thanh lượng hai ngưới nói chuyện rất nhỏ, những người khác chỉ biết bọn họ
đang nói chuyện, lại không biết bọn họ nói lời gì.
Từ Thanh Vân nói: “Đại Địa Võ Tôn, tên Lạc Sơn, 20 tuổi hiện thân giang hồ,
tới hiện giờ không có người biết tiền bối từ đâu tới. Bắt đầu từ đệ nhất
chiến, tiền bối chưa từng bại qua. Tiền bối người cao lớn anh tuấn uy vũ, câu
nệ võ đạo, đối với võ thuật có lực lĩnh ngộ gần như thần tính, phàm là võ công
chiêu thức thấy qua một lần đều có thể ghi nhớ, võ công bác tạp tinh thâm. Về
sau tới Tây Vực tương ngộ với Thái Âm Thánh Nữ tương ngộ, hai người chiến một
ngày một đêm, ai cũng không thắng được người kia, lại đánh ra cảm tình, Thái
Âm Thánh Nữ vứt bỏ chức vị Thái Âm giáo chủ, đi theo Đại Đại Võ Tôn về Trung
Nguyên, sáng lập Đại Địa Minh. Khi đó, Lạc Sơn mới 30 tuổi.”
Hoàng Đại Hải tiếp nói: “Thiên Si Đại Sư, tục danh Trần Lưu Mộng, khi xuất đạo
là 23 tuổi, Thiếu Lâm tục gia đệ tự đệ nhất cao thủ. Khi hành đạo giang hồ,
tương ngộ cùng Nguyệt Nữ đồng thời tương ái, sau không biết tại sao đột nhiên
xuống tóc làm tăng, thành cao thủ đỉnh nhọn trẻ tuổi nhất Thiếu Lâm có xưa đến
nay, một đời đại sư.”
Đỗ Thanh Phong nói: “Trong Võ Lâm Thập Đại Cao Thủ năm đó, có một người rất
nhiều người đều sợ nhắc đến, nhưng nếu muốn đàm luận tình thế võ lâm khi đó,
thì vĩnh viễn thiếu không được hắn. Người này là ai, các người ai biết chăng?”
Độc Cô Minh đáp: “Huyết Sát Ma Quân.”
Đỗ Thanh Phong nói: “Không sai, Huyết Sát Ma Quân! Từ lúc hắn xuất đạo giang
hồ, trong võ lâm không có một khắc là yên bình. Nghe đồ, Huyết Sát Ma Quân
trước lúc ba tuổi là sinh hoạt trong bầy sói, được Huyết Sát Môn đệ bát đại
chưởng môn Thượng Quan Anh đi qua phát hiện đồng thời ôm về nuôi dưỡng, lấy
tên Lang Tiếu Thiên. Sau 18 năm, hắn cùng sư muội Thượng Quan Điềm cùng xông
pha giang hồ, tịnh vô ác tích. Cảnh tốt không dài, Thượng Quan Điềm sau khi bị
Địa Tạng Vương hạ độc gian dâm hoành kiếm tự sát, Lang Tiếu Thiên một mình
xông vào Địa Ngục Môn, quả bất địch chúng, mang thương mà trốn. Địa Ngục Môn
qua một trận chiến này, thương vong thảm trọng, một ngã không dậy, Địa Tạng
Vương cũng sau hai tháng thương cũ phát lại mà vong. Lang Tiếu Thiên ở trong
trốn chạy, được Ngọc Xà Yêu Cơ khi đó người người thóa mạ cứu giúp, đồng thời
yêu thương sâu đậm dâm oa nhân tận khả phu này (ai cũng có thể làm chồng).”
Ông ta nói tiếp: “Khi đó, người trong giang hồ chịu Ngọc Xà Yêu Cơ hại sâu
sắc, ả ta mạo khuynh thiên hạ, thiện Thải Âm Bổ Dương chi thuật, võ lâm nhân
sĩ chết dưới quần của ả nhiều như lông trâu, võ lâm chánh phái sớm có lòng
diệt ả, tiếc rằng ả hành tung bất định lại thêm võ công cao cường, vô phương
đắc thủ. Ở trên đường ả ta rời khỏi Lang Tiếu Thiên về Ngọc Xà Môn, tổ sư gia
của chúng ta liên hợp Đại Địa Võ Tôn, Thiên Si Đại Sư suất lĩnh nhân sĩ chính
phái theo dấu mà tới, thi triển kì kích, đem ả cùng Ngọc Xà Môn của ả xóa sạch
cùng nhau, từ đó trong võ lâm ít đi một đại họa hại này. Thế nhưng Lang Tiếu
Thiên ở trong thời gian ngắn ngủi, mất đi hai nữ nhân chí ái, tính tình đại
biến, phàm thấy được nhân sĩ võ lâm chánh phái liền thi triển thủ pháp độc ác
tàn nhẫn, sát thương vô số, còn dùng thủ đoạn phi thường sát hại Đại Địa Võ
Tôn …..”
Hoa Tiểu Ba hiếu kì ngắt lời hỏi: “Thủ đoạn phi thường như thế nào?”
Đỗ Thanh Phong không có trách cứ hắn nói: “Tình huống cụ thể ta cũng không
biết, theo tổ sư suy đoán, võ công của Đại Địa Võ Tôn cùng Huyết Sát Ma Quân
phải ở khoảng sàn sàn, huống hồ Đại Địa Võ Tôn còn có một Thái Âm Thánh Nữ,
hai đại cao thủ lại thêm vào chúng đa hảo thủ của Đại Địa Minh thế nào cả một
Huyết Sát Ma Quân đều đối phó không được chứ? Kết quả lại là Đại Địa Võ Tôn
chết, bởi vậy tổ sư đoán rằng Huyết Sát Ma Quân dùng ra thủ đoạn phi thường,
còn như thủ đoạn phi thường như thế nào, chỉ có người đương sự mới biết. Triệu
huynh, đệ miệng khát, phiền huynh làm hộ.” Ông ta từ trên kĩ trà cầm lấy chén
trà, tự uống.
Triệu Kiệt Anh kể: “Huyết Sát Ma Quân giết Đại Địa Võ Tôn, đơn độc xông vào
Thiếu Lâm, yêu cầu cùng Thiên Si Đại Sư công bình quyết đấu. Thiếu Lâm quần
tăng vọt ra, muốn quần công hắn, lại bị Thiên Si Đại Sư ngăn cản, đồng thời
cùng hắn công bình quyết đấu, hai người đấu đến bất phân thắng bại, cùng thụ
trọng thương. Thiên Si Đại Sư là Thiếu Lâm tân nhiệm chưởng môn khi đó, lại
tuyên cáo thiên hạ, nếu ai dám ở trong 10 ngày động thủ với Lang Tiếu Thiên,
liền thành địch với Thiên Si tiền bối và cả Thiếu Lâm. Thành thử, cho dù người
trong chánh đạo muốn thừa cơ tầm cừu kích sát Lang Tiếu Thiên, trong 10 ngày
lại cũng không dám khinh cử vọng động, ai cũng nghĩ không minh bạch vì sao
Thiên Si Đại Sư có thể che chở đại ác ma này. Sau 10 ngày, tổ sư chúng ta vì
thế thiên hành đạo, liền suất lĩnh cao thủ các phái truy sát Huyết Sát Ma
Quân, đánh hắn rơi xuống vách núi. Một trận đó, các phái tổn thất thảm trọng,
nhưng có thể trừ đi đại ác ma này, thật quả là một đại thịnh sự của võ lâm. Ba
tháng sau, Thái Âm Thánh Nữ suất lĩnh Đại Địa Minh cùng Thái Âm Giáo diệt
Huyết Sát Môn, từ đó, Huyết Sát Môn trừ danh ở trên giang hồ. Nửa năm sau, tổ
sư chúng ta thu dưỡng bốn cô nhi, chính là phụ thân Triệu Tự Hùng của ta, và
Đỗ Chánh Dương, Từ Phong cùng Hoa Thắng, cũng chính gia gia của mỗi người các
ngươi.”
Ông ta nói tiếp: “30 năm sau, bọn họ sáng lập Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia. Lại qua
25 năm, cũng tức là 25 năm trước, trên giang hồ xuất hiện một vị thanh niên
gọi là Lâm Khiếu Thiên, ước chiến Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia cùng Đại Địa Minh, thế
là, hắn độc chiến bốn người, thương ba người, đánh chết Lạc Vân, tự mình cũng
thân mang trọng thương. Nhân một trận chiến này, người trong giang hồ mới biết
Lâm Khiếu Thiên chính là truyền nhân của Huyết Sát Ma Quân. Nguyệt Nữ Mộng
Tình suất lĩnh Minh Nguyệt Phong cùng cao thủ võ lâm chính phái truy sát Lâm
Khiếu Thiên mang thương đào vong, Lâm Khiếu Thiên mang thương vẫn cứ giết
thoát trọng vây không rõ tung tích. Trong lần kịch chiến này, người trong võ
lâm mới chân chính biết đáng sợ của Lâm Khiếu Thiên, hắn lại có thể đang trọng
thương sát thương 300 võ lâm tinh anh! Người trong võ lâm liền bèn cho hắn một
danh hiệu —- Huyết Ma!”
Chúng nhân kinh hãi kêu lên: “Huyết Ma!?”
Triệu Kiệt Anh nói: “Mọi người đều phải biết Huyết Ma con người này, hắn thực
đê tiện ngoan độc! Hắn bí mật ước chiến chưởng môn của Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia
chúng ta cùng Đại Địa Minh Lạc Vân, không ngờ vì người trong võ lâm biết, truy
sát mà tới. Có lẽ hắn cho rằng phụ bối của chúng ta bán rẻ hắn, ba tháng sau,
hắn lành thương liền ngóc đầu trở lại, đem phụ bối chúng ta ngoại trừ Hoa
Thắng, kích sát từng người. Khi chúng ta muốn báo thù, hắn lại không rõ hành
tung. Nửa năm sau, hắn lại xuất hiện giang hồ, chúng ta ở dưới lãnh đạo của Đỗ
huynh dẫn Thiên Tự tinh anh truy sát Ma này, hắn lại không thừa nhận là hung
thủ, nhưng chúng ta mỗi người đều tận mắt thấy hắn giết phụ thân của chúng ta,
dung không được giảo biện của hắn. Huyết Ma tuy là võ công cao cường, lại cũng
không địch được hơn 1000 Thiên Tự võ sĩ của chúng ta. Chính là khi hắn sắp sửa
bị chúng ta kích sát, đột nhiên xuất hiện một thần bí nhân vật che đầu che mặt
chỉ lộ ra một cặp mắt cao lớn cứu đi, khiến chúng ta việc sắp thành lại hỏng.
Một trận này, tinh anh của ba nhà chúng ta tổn thất gần hết, nguyên khí đại
thương, ba người chúng ta cũng hoặc hoặc nhiều thụ thương. Đến đây, thanh danh
của Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia chúng ta trên giang hồ càng lớn, thực lực lại thua
xa không như trước kia, chỉ là một xác không. Ai! Như hiện giờ, lớp trẻ tuổi
các người đều trưởng thành, là đáng để mừng vui yên tâm, chính cả Trường Xuân
Đường cũng xuất hiện rất nhiều hảo thủ, xem ra Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia chúng ta
lại có thể cùng các đại môn phái tranh đấu cao thấp.”
Nhãn quang của mọi người đều chăm chú nhìn Hoa Tiểu Ba, tiểu tử này đang đắc ý
hí hửng, khoa tay múa chân, nếu trên tay hắn có đạo cụ, khả năng hắn thực phải
gõ mâm sắt đá thùng sắt.
Độc Cô Minh nói: “Tiểu Ba, Đệ bình tĩnh.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Lão ca, nếu phụ thân đệ ở nơi đây, cũng có thể giống đệ như
vậy. Ầy, huynh không biết, trước đây Trường Xuân Đường của bọn đệ luôn là làm
hậu cần, vì ba nhà bọn họ xuất khoản lớn khoản lớn tiền, lại bị nói gì võ công
cấp thối nát! Hà hà, hiện tại bọn đệ cao thủ như mây, so với ba nhà bọn họ
cộng lại còn nhiều hơn, hơi điểu khí của con mẹ nó này cuối cùng cũng ra.”
Triệu Tử Uy quát lên: “Tiểu Ba, đệ nói gì đấy đệ?!”
Hoa Tiểu Ba lúng túng đáp: “Không, không có nói gì.”
Đỗ Thanh Phong nói: “Trường Xuân Đường đích xác ngoài dự liệu, trừ Lôi Long
phu phụ, Lôi Phượng cùng Tứ Cẩu đều là cao thủ.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Độc Cô đại ca cũng là của Trường Xuân Đường bọn tiểu điệt,
còn có Lãnh thư thư cùng Tư Tư thư, bọn họ hiện tại là thê tử của thư phu tiểu
điệt, theo lí đương nhiên cũng theo thư phu tiểu điệt cả thảy thuộc về Trường
Xuân Đường.” Hắn ở trong lòng thêm một câu: đừng cho rằng nữ nhi của lão liền
có thể không tính vào Trường Xuân Đường chúng ta, phải biết xuất giá tòng phu.
Võ công của bản thân tiểu tử này rối tinh rối mù, ở trên chuyện này lại một
chút cũng không hồ đồ.
Đỗ Thanh Phong không cùng hắn tranh biện, nói: “Từ lúc sau khi Huyết Ma được
thần bí nhân cứu đi, liền không có tin tức của hắn, thế nhưng chúng ta mỗi
thời mỗi khắc đều đang phòng bị hắn, sợ hắn có một ngày đột nhiên xuất hiện,
giết chúng trở tay không kịp. Có các người nhóm lực lượng tân sinh này, cho dủ
hắn xuất hiện nữa, chúng ta cũng có lực phản kháng. Huyết Ma năm đó thân thụ
trọng thương, cơ hồ thoi thóp một hơi thở, dẫu cho không chết cũng khó thành
kết quả, chúng ta lo lắng là hậu nhân cùng truyền nhân của hắn.”
Đỗ Manh Manh ngây thơ nói: “Phụ thân, Huyết Ma có thể có truyền nhân gì? Cho
dù hắn có truyền nhân, chúng ta cũng không sợ bọn chúng a!”
Hoa Tiểu Ba nói: “Chỉ cần có thư phu ta ở đây, một đao liền có thể đem bọn
chúng bổ thành hai nửa.”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Tiểu Ba, thư phu của điệt đích xác là một cao thủ không
thể dự đoán, thế nhưng cũng là người chúng ta lo âu nhất.”
Rất nhiều người cùng đồng thanh kêu lên: “Vì sao?”
Từ Phiêu Nhiên đáp: “Chúng ta hồi tưởng một cái thần tình mỗi lần hắn xuất
thủ.”
“Ô!” Đỗ Manh Manh kinh động kêu lên nói: “Tiểu điệt biết rồi, đại ca khi xuất
thủ đều có thể liền đổi hình tượng mặt mày cười vui bình thường, đổi thành một
loại lãnh tĩnh như sát thủ, trong nhãn tình giống như có loại quang mang như
cười không phải cười, giống như kiếm sắc đâm vào tâm nhĩ của người ta, cả
người tán phát ra một loại khí thế như ma mị, phối lên thân người cao lớn cùng
khuôn mặt tuấn mĩ của huynh ấy, quả thật là mê chết người!”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Ta lần đầu tiên khi thấy hắn, liền có một loại cảm giác
quen thuộc, sau đó ở trên lôi đài tỉ võ chiêu thân, hắn đối chiến cùng Lạc
Hỏa, ta dường như cảm thấy người trước mặt chính là Huyết Ma năm đó, thần mang
như cười không phải cười trong con mắt của hắn, giống hệt như với Huyết Ma.
Bóng lưng của hắn cực giống Huyết Ma, khuôn mặt cũng có vài phần tương tự, chỉ
bất quá so với Huyết Ma tuấn mĩ hơn rất nhiều, mà Huyết Ma so với hắn lãnh
khốc hơn. Huyết Ma bình thường luôn là rất lãnh tuấn, đường nét của khuôn mặt
cứng như cục đá băng lạnh, chỉ có khi hắn đang ra tay mới có thể nhìn được một
chút tiếu ý tàn nhẫn trong con mắt của hắn. Hoàng Hy Bình con người này bình
thường vô lại tột bậc, với tính cách của Huyết Ma quả thực là thiên nam địa
bắc, nhưng mỗi khi cùng người động thủ, lại cho chúng ta cảm giác giống như
của Huyết Ma. Khi đó ta liền hoài nghi hắn là hậu đại của Huyết Ma, đây chính
là chỗ lo lắng của chúng ta.”
Hoàng Đại Hải nói: “Đại ca tuyệt không khả năng là hậu đại của Huyết Ma, bọn
tiểu điệt đời đời kiếp kiếp đều sinh hoạt ở Hoàn Sơn Thôn, phụ mẫu của bọn
tiểu điệt đều không biết võ công, ba huynh muội bọn tiểu điệt từ nhỏ liền sinh
sống cùng nhau, nếu không phải sư phụ phát hiện hai huynh muội bọn tiểu điệt,
hoặc giả bọn tiểu điệt còn ở Hoàn Sơn Thôn cùng phụ mẫu đại sinh sống cùng
nhau, căn bản sẽ không biết thế giới bên ngoài. Đại ca từ nhỏ đã thích cùng
người đánh nhau, mỗi lần khi đánh nhau biểu tình trên gương mặt đều rất lãnh
tuấn, nhãn tình cũng là loại tiếu ý đó. Thế nhưng, huynh ấy khi đó tịnh không
biết võ công.”
Lôi Long nói: “Đại Hải nói không sai, khi Hy Bình cùng Tứ Cẩu đến Viễn Dương
Tiêu Cục, đích xác không biết võ công, cho dù là hiện tại, huynh ấy cũng là
chỉ biết một bộ “Lôi Kiếp Đao Pháp”, làm sao khả năng là hậu đại của Huyết
Ma?”
Đỗ Thanh Phong nói: “Hai người các ngươi nói cũng có đạo lí, theo quan sát của
ta, Hy Bình con người này có chỗ tương tự với Huyết Ma, cũng có không tương
tự. Bình thường xem ra hắn thì giống một đại hài tử, một điểm võ công đều
không biết, nhưng ở mỗi giây phút quan trọng, có thể dùng ra Lôi Kiếp Đao Pháp
cứu mạng. Chúng ta đều giao thủ qua với Huyết Ma, đối với võ công của Huyết Ma
cũng rất rõ ràng, bởi vậy cũng biết hắn tịnh không phải truyền nhân của Huyết
Ma. Thế nhưng, tại sao hắn có thể giống với Huyết Ma như thế chứ? Ai, chỉ mong
hắn thực không quan hệ gì với Huyết Ma! Lôi hiền điệt, hiền điệt đối với tằng
tổ của hiền điệt hiểu bao nhiêu?”
Lôi Phong đáp: “Nói thành thật, tiểu điệt vừa khi nãy mới biết tằng tổ cũng là
một trong Võ Lâm Thập Đại Cao Thủ.”
Đỗ Thanh Phong nói: “Đây là một bí mật, là tằng tổ của hiền điệt kể với tổ sư
của bọn thúc, tằng tổ hiền điệt nguyên là đái đao thị vệ trong hoàng cung, yêu
thương một cung nữ, hai người khi bỏ trốn bị phát hiện, cung nữ đó bị loạn
tiễn bắn chết, tằng tổ hiền điệt trốn ra, gặp đêm mưa bị thiên lôi bổ trúng,
từ trong lôi điện ngộ ra Lôi Kiếp Thần Đao, thế nhưng mỗi lần thi triển, đaot
trong tay đều thành mảnh vụn, sau này có được Liệt Dương Chân Đao, từ đấy đao
xuất tất thắng, vô nhân năng địch. Tiền bối sáng lập Viễn Dương Tiêu Cục, uy
chấn tứ hải. Do bởi tiền bối bị lôi điện hủy dung, mà lại đổi tên làm Lôi
Liệt, bởi vậy hoàng cung truy xét rất nhiều năm nhưng không có kết quả, sau
cùng bỏ mặc. Người trên giang hồ đều đem tằng tổ hiền điệt xếp ở vị trí cuối
nhất của Võ Lâm Thập Đại Cao Thủ, kì thật là bởi vì tằng tổ hiền điệt không có
ý tranh hùng. Tổ sư của các thúc nói, nếu chân chính liều mạng, ai đều không
phải đối thủ của Lôi Liệt, ông ta mới ta là cao thủ đáng sợ nhất. Chỉ cần nhìn
tình huống khi Hy Bình ra tay, liền có thể tưởng tượng lợi hại của Lôi Kiếp
Đao Pháp, nếu hắn thực sự là hậu đại của Huyết Ma, Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia các
thúc thậm chí toàn bộ võ lâm đều phải trả một cái giá rất thảm trọng mới có
thể trừ bỏ hắn!”
Hoàng Đại Hải đột nhiên la lên: “Sư phụ, đệ tử không quản Huyết Ma là người
gì, Hy Bình là thân sanh đại ca của đệ tử, ai nếu muốn thương hại huynh ấy,
liền phải từ trên thi thể của Hoàng Đại Hải đệ tử giẫm qua!”
Hắn ở dưới kích động quên đi tất cả, không khí trong phòng vì thế liền khần
trương.
Hoa Tiểu Ba nói: “Ta cùng thư phu đứng ở cùng một trận tuyến.”
Lôi Long cũng kiên định hùng hồn nói: “Các vị tiền bối, không phải mỗi người
giống nhau đều có quan hệ huyết thống, huống chi Hy Bình cùng Huyết Ma căn bản
không đến trên một sợi. Tiểu điệt thanh minh trước, cho dù Hy Bình thực là hậu
đại của Huyết Ma, huynh ấy trước đây không phạm phải đại tội gì, ai nếu dám
động huynh ấy, sẽ là khiêu chiến thực lực của Viễn Dương Tiêu Cục bọn tiểu
điệt.”
Hắn nói phải rất là có phân lượng, nên biết, Viễn Dương Tiêu Cục ở trong mắt
người bình thường chỉ là một tiểu môn phái nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng ở
trong mắt những lão giang hồ này, lại đang có lực chiến đấu kinh người.
Đỗ Thanh Phong ha hả cười nói: “Anh hùng xuất thiếu niên a! Thấy được các
người những thanh niên nhiệt huyết này, liền giống như thấy được bản thân khi
trẻ tuổi. Các người có khả năng đoàn kết như thế, thực là may mắn của Võ Lâm
Tứ Đại Thế Gia chúng ta. Hy Bình có các người những huynh đệ này, cũng là may
mắn của hắn. Cho dù hắn là hậu đại của Huyết Ma, ta cũng không có biện pháp
với hắn, hắn là nữ tế của ta, hai nữ nhi của ta đều ở trong tay hắn, ta dám
đối với hắn như thế nào? Huống hồ, hắn cả Huyết Ma là ai đều không biết, lại
làm sao khả năng là hậu đại của Huyết Ma? Từ huynh, Triệu huynh, các huynh nói
có phải không?”
Hoa Tiểu Ba thầm nói: “Mẹ, da mặt của Đỗ lão đầu cũng dày ghê hồn.”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Lời của Đỗ huynh đúng vô cùng.” Trong lòng lại nói: hai
nữ nhi của lão tiểu tử ngươi lạc vào trong tay của hắn, nữ nhi của ta lại ở
bên cạnh ta rất tốt, nếu hắn là hậu đại của Huyết Ma, ta thế nào cũng phải báo
mối thù Huyết Ma sát phụ.
Triệu Kiệt Anh nói: “Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được hai huynh muội bọn
họ.”
Độc Cô Minh nghĩ thầm: lời thừa lâu như thế, câu này mới tính sát đề.
Đỗ Thanh Phong nói: “Ngài mai tiến hành nghi thức giao tiếp, sau khi đem Thiên
Tự Suất Lệnh truyền cho Đại Hải, phân tán các lộ nhân mã, chúng ta lại tập
trung nhân lực tìm kiếm bọn họ. Theo tính toán của ta, bọn họ phải không thể
có nguy hiểm gì.”
Hoa Tiểu Ba không nhịn được oán trách liên tục —- theo tính toán của lão?
Mẹ, theo tính toán của lão, Trường Xuân Đường chúng ta còn đang bán thuốc kiếm
tiền cho các người dùng chứ! Theo tính toán của lão …..
Đột nhiên, Độc Cô Minh liền vỗ bả vai của hắn, hắn kinh động la ra tiếng:
“Huynh làm!”