Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 53: Chương 52: Vô lại lão công – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 53: Chương 52: Vô lại lão công

Bạch Liên sáng sớm còn muốn ra ngoài, lại bị Bạch Dương lệnh người cản đường –
hôm nay là ngày tốt kết hôn của nàng ta, bất luận như thế nào không thể để
nàng ta chạy ra ngoài buông thả.

Bạch Liên biết không cách nào chống lại phụ mệnh, huống hồ phụ thân của nàng
ta là nhất tộc chi trưởng, như quả nữ nhân cũng dám không nghe lời ông ta, uy
tín ở trong tộc của ông ta liền giảm lớn, sau này làm sao phục chúng? Nàng ta
cuối cùng còn là theo ý nguyện của phụ thân, quyết định gả cho Hoàng Hy Bình
tên tiểu bạch diện thêm vô sỉ này. Dựa theo kiến nghị của Hy Bình, tất cả theo
đơn giản, chỉ mời một nhà của Bạch Hoạt cùng một ít thân thuộc trực hệ tham
gia hôn yến. Làm ầm ĩ cả một ngày, Hy Bình cùng Bạch Liên cuối cùng được đưa
vào động phòng.

Bạch Tư thấy Hy Bình tiến vào lều bạt, sắc mặt u ám. Bạch Chỉ đột nhiên bổ
nhào đến trong lòng Bạch Tư, hương kiên (vai) hơi hơi run rẩy. Bạch Hoạt phụ
tử vui vẻ nhất, lại cùng Bạch Dương phụ tử về đến trong đại trướng tiến hành
động phòng quá hạn. Trong động phòng chỉ có Hy Bình cùng Bạch Liên. Bạch Liên
đầu đội khăn voan đỏ, đang mặc tân nương trang, yên tĩnh ngồi ở trên thảm. Hy
Bình có ba phần túy ý, nữ nhân của hắn rất nhiều, làm tân lang lại là lần đầu,
hắn cảm thấy cũng rất có hứng thú, cũng là có chút phiền người. Hắn nhìn Bạch
Liên đang ngồi tĩnh lặng trước mặt, trong lòng nhớ mĩ Tư Tư – nàng ta thế nào
đột nhiên biến thành ngoan như vậy? Chẳng lẽ nàng ta cam tâm tình nguyện theo
hắn? Ừ, có khả năng này, ta anh hùng vô song như thế, nàng ta trước đây đối
với ta là muốn nghênh tiếp hãy còn kháng cự, lúc này đang lặng lẽ chờ đợi ta
lướt qua mà tới.

Hy Bình bồng bềnh đến trước người của Bạch Liên, quỷ xuống một gối, dùng tay
vén khăn voan đỏ, lại thấy được một gương mặt xinh đẹp phẫn nộ. Hắn phản xạ
lăn đến một bên, nguy hiểm tránh qua chiêu độc chủy thủ trong tay của Bạch
Liên hướng tới vùng bụng của hắn đâm qua. Bạch Liên nhanh chóng bổ nhào trên
người của Hy Bình, chủy thủ trong tay lần nữa hướng ngực của Hy Bình cắm
xuống, giữa đường bị tay trái của Hy Bình nắm giữ tay phải cầm hung khí của
nàng ta, tay còn lại nắm giữ tay trái của nàng ta, Bạch Liên chỉ cảm thấy toàn
thân không dùng lên kình. Hy Bình ra sức mãnh liệt, lật người đè giữ nàng ta,
đoạt đi chủy thủ trong tay nàng ta, ném đến một bên, sau đó cười nói: “Nàng
muốn mưu sát thân phu sao?” Bạch Liên bị cơ thể to lớn của Hy Bình đè giữ,
động đậy không được, chỉ là mắt giận trừng lấy Hy Bình, không ra một lời. Hy
Bình nói: “Nếu ta hiện tại chiếm hữu nàng, nhất định là thời cơ tốt nhất, nàng
tin không?” Bạch Liên dứt khoát nhắm hai mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt
này, nàng ta liền cảm thấy chán ghét, tuy khuôn mặt này có lẽ là kiệt tác hoàn
mĩ nhất trên thế giới, nhưng nàng ta chính là chán ghét. Nàng yêu không thực
không phải tiểu bạch diện, mà là anh hùng, anh hùng bất luận xấu đẹp, đều là
mộng tưởng của nữ nhân. Nam nhân trên người nàng đây chẳng những không phải
anh hùng, còn có chút vô lại, thậm chí vô sỉ – Bạch Liên ta sao mà bất hạnh,
lại phải gả cho loại nam nhân này?

Hy Bình nhịn không nổi hôn lên môi hồng của nàng ta, nàng ta như chạm điện mở
mắt ra, kinh khủng vạn phần trừng tròn con mắt, lại bắt đầu vùng vẫy, nhưng
lực đạo của nàng ta làm sao chống chọi cùng nhau với Hy Bình? Hy Bình hôn đến
nàng ta yêu kiều thở gấp không có sức lực, cười nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên
của nàng sao?” Bạch Liên thấy nụ cười nham hiểm đắc ý của hắn, thực muốn cho
hắn vài cái bạt tai, nụ hôn đầu của nàng lại cho tên khốn kiếp này đoạt đi?!
“Tiếp xuống đây là đêm đầu tiên của nàng.” Hy Bình cười càng thêm điên cuồng
ngang ngược. Lòng của Bạch Liên không khỏi cảm thấy một trận nhăn kéo. Hy Bình
đột nhiên hỏi: “Nàng rất sợ sao?” Bạch Liên mở tròn trừng mắt, đáp: “Ai sợ
ngươi? Muốn đến thì nhanh, đỡ tránh ngươi nửa đêm chết, không có cơ hội!” Hy
Bình cười nói: “Ta biết nàng muốn thừa lúc ta ngủ say lại tới giết ta, nhưng
ta có thể khẳng định cáo tố nàng, nếu ta thực chiếm hữu nàng, nàng tối nay căn
bản cả đầu ngón tay đều động không được, nàng tin chứ?” Bạch Liên “hứ” một
tiếng, quay đầu không nhìn hắn. Hy Bình lại nói: “Không bằng chúng ta làm một
giao dịch, tối nay ta ôm nàng ngủ đến trời sáng, ta không chiếm hữu nàng, nàng
cũng không cho phép nửa đêm tỉnh tới thích sát ta, đợi qua đêm nay, chúng ta
mỗi người ngủ ở lều bạt của mình, được không?” Bạch Liên tựa hồ cũng động
lòng, nói: “Ngươi chẳng lẽ không muốn chiếm hữu ta?”

Hy Bình cười đáp: “Muốn đến chết người, nhưng vừa nghĩ ngày ngày phải ngủ
không yên ổn, đành phải bỏ qua.” Bạch Liên lộ ra một bộ thần tình ta không
phải dễ trêu, nói: “Biết thì tốt.” Hy Bình nói: “Do vậy đi! Ta làm chuyện tốt,
không phá hư trinh thao của nàng, đợi ta về Trung Nguyên, nàng liền có thể lần
nữa tìm một anh hùng cưới, như vậy cuối cùng có thể chứ? Thế nào, nguyện ý
tiếp thụ giao dịch này hay không?” Bạch Liên không chút do dự đáp: “Tốt, ta
tiếp thụ.” Hy Bình cười nói: “Ngoan, nương tử, đi ngủ.” Hắn bế Bạch Liên đến
nằm trong đống chăn, không lâu liền ngủ.

Bạch Liên thấy hắn ngủ, mới bỏ qua tất cả giới bị, gối khủy tay của hắn vào
mộng. “Tiểu thư, cô gia, dậy đi!” Hai thiếu nữ 16 17 tuổi xinh xắn bưng bồn
rửa mặt tiến vào lều bạt, Hy Bình cùng Bạch Liên bị bọn họ kêu tỉnh. Bạch Liên
thấy bản thân lại chui rúc ngủ say ở trong lòng của Hy Bình, còn bị hai ái tì
nhìn thấy, mặt đỏ giống như than đốt đỏ, lại thấy Hy Bình sau khi tỉnh dậy dụi
không dụi đang chăm chú nhìn bản thân, yêu kiều giận dữ nói: “Ngươi nhìn đủ
chưa?” Hy Bình cười đáp: “Cả một đời cũng không đủ.” Bạch Liên không để ý hắn,
vén tấm chăn lên đến ngồi bên, tiểu tì hiển lộ cao gầy tú mĩ hơn liền chải đầu
rửa mặt cho nàng ta, tiểu tì đầy đặn khả ái hơn tới bên cạnh Hy Bình, nói:
“Gia, để Phỉ Nhi giúp người vệ sinh!” Hy Bình vừa thấy tư sắc của hai tiểu tì
này lại chẳng thua kém với Bạch Chỉ, cười hỏi: “Nàng là Phỉ Nhi, nàng ta gọi
là gì?” Tiểu tì chính đang giúp Bạch Liên sơ tầy đáp: “Tiểu tì gọi là Ngẫu
Nhi.” Bạch Liên mắng quát: “Ngẫu Nhi, hắn lại không có hỏi muội, muội nhiều
chuyện gì? Hoàng Hy Bình, bọn chúng tuy là cùng gả qua, cũng chính là nói, bọn
chúng tuy là thiếp của ngươi, ngươi không được đụng bọn chúng!” Phỉ Nhi nhỏ
giọng hỏi: “Gia, người cùng tiểu thư vì sao đang mặc y phục động phòng?” Bạch
Liên tai thính, nghe được mặt hồng tai đỏ, quát lớn nói: “Phỉ Nhi, muội nói
cái gì?” Hy Bình thay Phỉ Nhi giải vây nói: “Phỉ Nhi bất là lòng hiếu kì lớn
chút, nàng quát lớn tiếng như thế làm gì? Muốn dọa ái thiếp của ta sao? Tới,
Phỉ Nhi tốt, giúp vi phu xoa bóp.” Một chiếc lượt gỗ trong tay của Bạch Liên
thoát tay ra, Hy Bình một tay tiếp lấy, nói: “Nương tử, nàng không thể là ăn
giấm của Phỉ Nhi chứ?” Bạch Liên khinh khỉnh nhìn hắn, nói: “Ngươi đừng mơ
tưởng!” Hy Bình xuất kì bất ý hôn chiếc miệng nhỏ của Phỉ Nhi, sau đó huýt sáo
đi ra. Phỉ Nhi lẩm bẩm tự nói: “Nụ hôn đầu của ta da!” Ngẫu Nhi ồn ào nói:
“Phỉ Nhi, được gia hôn cảm giác như thế nào?” Bạch Liên quát hỏi: “Các muội
lẳng lơ đủ chưa?” Ngẫu Nhi hướng Phỉ Nhi nháy nháy mắt, tiếp tục giúp Bạch
Liên vệ sinh.

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt đến trên thảo nguyên dạo chơi một vòng, trời tối quay
về, quả nhiên y ước hẹn không có về lều bạt của Bạch Liên, mà là ngủ ở lều bạt
của Tiểu Nguyệt. Bạch Liên để hai ái tì của nàng ta giống như trước đây ngủ ở
bên cạnh nàng ta. Mọi người tự nhiên cảm thấy kì quái, vì sao tân hôn phu phụ
không ngủ chung một lều bạt? Hôm sau, Bạch Liên như cũ dẫn một đám thanh niên
đến trên thảo nguyên trời cao biển rộng, vừa khéo gặp phải Hy Bình cùng Tiểu
Nguyệt. Bạch Liên nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi không sợ ta cho ngươi đội mũ xanh
sao?” Hy Bình thúc ngựa đi xa, quay đầu mỉm cười quát lớn: “Nàng thích cùng ai
ngủ thì cứ cùng người đó ngủ, ta không quản, qua mấy ngày lão tử vỗ vỗ mông về
Trung Nguyên.” Bạch Liên giận dữ quát: “Hoàng Hy Bình, tên khốn kiếp ngươi, kẻ
hèn nhát, ngươi quay lại cho ta!” Hy Bình tự nhiên không có nghe theo lời của
nàng ta, đi như cũ, trời tối cũng như củ ngủ ở lều bạt của Tiểu Nguyệt. Bạch
Dương cuối cùng nhịn không được, ra mặt kiếm nữ nhi bảo bối của lão, nói:
“Liên Nhi, hài nhi cùng Hy Bình rốt cuộc chuyện như thế nào? Như quả hài nhi
không yêu thích hắn, vậy phụ thân liền cùng hắn nói chuyện, đem hôn ước hữu
danh vô thực này giải trừ, khôi phục thân tự do của hài nhi, được chứ? Tránh
khỏi bên ngoài bịa đặt đồn nhảm, nói hài nhi là hữu phu chi phụ (gái có chồng)
dụ dỗ nam nhân khắp nơi, lại nói nữ nhi của Bạch Dương ta cho tiểu tử Trung
Nguyên ruồng bỏ.” Bạch Liên giận dữ nói: “Phụ thân, chuyện này làm sao trách
hài nhi? Lại không phải nữ nhi đuổi hắn ra lều bạt, bản thân hắn muốn đến lều
bạt của muội muội hắn, hài nhi có biện pháp gì? Người đi nói với hắn, hài nhi
bệnh, xem hắn có về hay không. Hứ, đại hỗn cầu (tên khốn to)!” Bạch Dương thế
là đến lều bạt của Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, nói Bạch Liên bệnh. Sau khi Bạch
Dương đi, Tiểu Nguyệt kêu Hy Bình qua chăm sóc, nàng ta nói: “Liên thư nói cho
cùng là thê tử trên danh nghĩa của huynh, thư bệnh, huynh phải đi chăm sóc một
cái.”

Hy Bình vén mở của trướng của Bạch Liên, nhìn thấy Bạch Liên ngồi ở trên thảm,
Phỉ Nhi Ngẫu Nhi đang nằm ở hai bên của nàng ta. Hy Bình nói: “Nhạc phụ kể
nàng bệnh, ta đi qua theo dõi, nhưng nàng giống như phải tốt hơn ta tưởng
tượng, một dáng vẻ sinh long hoạt hổ.” Bạch Liên giận dữ thành xấu hổ, quên
đáp lời. Hy Bình lại nói: “Ta trở về, không quấy nhiễu các nàng.” Sau lưng
tiếng gió chợt nổi, Hy Bình quay người tiếp lấy cái gối Bạch Liên ném qua,
cười nói: “Nương tử, gối đầu của nàng thật thơm! Phỉ Nhi, qua đây!” Phỉ Nhi đi
qua nhận lấy chiếc gối trong tay của Hy Bình, không ngờ lại bị hắn ta ôm hôn,
khuôn mặt đỏ thẹn ôm chiếc gối về hỏi: “Tiểu thư, gia không phải không cần
chúng ta chứ?” Bạch Liên giận dữ nói: “Ai yêu thích hắn cần?!” Chợt lại nói:
“Hắn dám? Muội qua kêu hắn qua lại.” Phỉ Nhi ra ngoài một hồi, lại bị Hy Bình
ôm ấp quay về, gương mặt xinh xắn ửng lên hồng đào, xuân tình đầy tràn. Bạch
Liên quát lên: “Hoàng Hy Bình, thả Phỉ Nhi ra!” Hy Bình ôm Phỉ Nhi đến ngồi
bên cạnh Bạch Liên, hi hi cười nói: “Nương tử, nàng có gì phân phó?” Bạch Liên
đáp: “Ta muốn sửa đổi nội dung giao dịch, chính là ngươi nhất thiết phải ở
trong lều bạt của ta, nhưng không được đụng chúng ta!” Hy Bình nói: “Trượng
phu không được đụng nương tử, đó không ý tứ bao nhiêu!” Bạch Liên giận dữ nói:
“Ngươi rốt cuộc đáp ứng hay không?” Hy Bình đành chịu đáp: “Được lắm! Bất quá,
ta phải mang Nguyệt Nhi qua.” Bạch Liên hỏi: “Ngươi thế nào có thể mang muội
muội của ngươi đến lều bạt của chúng ta?” Hy Bình cười đáp: “Huynh muội chúng
ta thói quen ngủ chung một chỗ, huống hồ, nàng cùng ta lại không thể phát sinh
loại chuyện đó, có cái gì kiêng kị?” Nói xong, đi đến cửa trướng, đột nhiên
quay đầu nói: “Như quả nàng nguyện ý cùng ta làm phu thê chân chính, ta liền
không dẫn Nguyệt Nhi qua.” Bạch Liên nói: “Đi dẫn muội muội bảo bối của ngươi
qua đi thôi! Ai muốn cùng ngươi làm phu thể?” Hy Bình rất nhanh liền bế Nguyệt
Nhi đi vào.

Tiểu Nguyệt tựa hồ đã ngủ, Hy Bình đem nàng ta để trên thảm, đắp chăn kĩ cho
nàng ta, hỏi: “Phỉ Nhi, chúng ta ngủ ở bên cạnh nàng, được chứ?” Bạch Liên
nói: “Cách chúng ta xa một chút!” Hy Bình cười nói: “Ta thích muốn ngủ ở bên
cạnh Phỉ Nhi, nàng có thể đem ta làm sao?” Hắn liền ngủ ở giữa Tiểu Nguyệt
cùng Phỉ Nhi, nghiêng người ôm lấy Tiểu Nguyệt. Bạch Liên đột nhiên sinh ra
kích thích muốn đem hắn kéo qua – hắn thế nào có thể ôm muội muội ngủ? Bạch
Liên rất lâu mới ngủ, tỉnh lại đã là trời sáng. Khi nàng ta nhìn thấy Tiểu
Nguyệt cùng Phỉ Nhi ngủ nghiêng trên người của Hy Bình, quát to nói: “Tỉnh
dậy!” Bốn người khác giống như bị sét vang chấn tỉnh, đều kinh dị nhìn Bạch
Liên nổi giận đùng đùng, nghĩ thầm, vửa sáng sớm ai lại đụng chạm nàng ta?
Bạch Liên nói: “Phỉ Nhi, sau này không cho phép muội ngủ ở bên cạnh hắn.” Mấy
đêm sau đó, Phỉ Nhi, Ngẫu Nhi cùng ngủ ở một bên của Bạch Liên, Hy Bình cùng
Tiểu Nguyệt ngủ ở bên còn lại của Bạch Liên, cự li giữa Hy Bình cùng Bạch Liên
cách nhau hai mét, đồng thời ở giữa bày một tấm chăn xếp kĩ, ai cũng không cho
phép vượt qua tấm chăn này, có lẽ đây là Sở Hán hà giới giữa phu thê bọn họ.

Buổi sáng một ngày, Hy Bình tỉnh lại, phát giác ngủ nghiêng ở trên người bản
thân, cười làm tỉnh nàng ta, nói: “Nương tử, nàng thế nào ngủ đến tới trên
người vi phu?” Gương mặt non mềm của Bạch Liên liền đỏ, giận dữ nói: “Người ta
đêm qua có ác mộng, đến trên người vô lại ngươi tìm kiếm một chút cảm giác an
toàn đều không được sao?” Phi Nhi Ngẫu Nhi ở một bên bịt miệng lén cười.

Buổi tối hôm nay, khi Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt về đến lều bạt, nhìn thấy tâm
chăn đó không còn nữa, hắn như cũ ôm Tiểu Nguyệt đến ngủ chỗ cách người Bạch
Liên hai mét. Vừa nằm xuống, một chiếc gối đầu liền đánh lên đầu hắn, hắn nói:
“Nương tử, nàng lại muốn làm gì?” Bạch Liên giận dữ nói: “Ngươi biết rõ còn cố
tình hỏi, ngươi ngủ xa như vậy làm gì?” Hy Bình giả như không hiểu hỏi: “Không
phải nàng để ta ngủ đấy ư?” Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, Liên thư muốn huynh đến
ngủ cạnh thư đó!” Hy Bình hỏi: “Nương tử, Nguyệt Nhi nói đúng không?” Bạch
Liên xấu hổ đến muốn độn thổ cho xong, nhưng là mặc nhận toàn bộ. Hy Bình thả
Tiểu Nguyệt ra, lăn đến bên người của Bạch Liên, hướng Tiểu Nguyệt cười cười,
Tiểu Nguyệt liền bò qua ngủ nghiêng ở trên người của Hy Bình. Bạch Liên đến
lúc này mới an tĩnh ngủ ở bên cạnh hắn hắn. Hy Bình nói: “Liên Nhi, chúng ta
không nên ngủ ở chung một trướng bồng, ta sợ nàng có thể lâu ngày sinh tình
đối với ta, tình căn thâm chủng, đến khi ta về Trung Nguyên, nàng không phải
rất thống khổ sao?” Bạch Liên giận dữ nói: “Nếu cút đi thì cút cho thật
nhanh!”Hy Bình cười khổ nói: “Nàng ôm ta chặt như vậy, kêu ta làm sao cút đi
chứ?” Bạch Liên nói: “Không được sao?” Hy Bình hỏi: “Nàng không thể là yêu
thích ta vô lại này chứ?” Bạch Liên đáp: “Ai yêu thích ngươi? Người ta chỉ cảm
thấy công năng chăn ấm của đại vô lại ngươi còn không tệ, liền lấy qua dùng
thôi.” Hy Bình kinh ngạc hỏi: “Như vậy cũng được?” Ba nữ nhân còn lại cười
không ngừng.

Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, nguyên lai huynh còn có cái công năng này nha!” Hy
Bình cười khổ nói: “Nương tử, nàng thế nào có thể tổn thương trượng phu của
nàng như vậy?” Bạch Liên bĩu môi lên, nói: “Ngươi còn biết ngươi là trượng phu
của ta? Lâu như thế, ngươi đụng đều không đụng ta một cái, ngươi là ý tứ gì?”
Hy Bình không ngờ được ác nhân nàng ta cáo trạng trước, hàm oan đáp: “Ôi ôi,
là bản thân nàng không để ta đụng, còn nói là đại vô lại! Đêm động phòng hoa
chúc tối đó, nàng gần như muốn mạng lớn của ta, nàng quên mất, ta còn nhớ
được!” Bạch Liên hung hãn lườm hắn, nói: “Người còn dám nói nữa?” Chợt lại yếu
ớt nói: “Ngươi tuy là vô lại, nhưng ngươi còn là trượng phu của người ta!” Hy
Bình trầm mặc rất lâu, nói: “Như quả ở trước khi ta rời khỏi thảo nguyên, nàng
thực lòng thực ý yêu thương trượng phu đại vô lại của nàng, ta liền mang nàng
về Trung Nguyên, được chứ?” Bạch Liên giấu không được vui sướng trong giọng
nói, đáp: “Không được.” Hy Bình trêu chọc nàng ta nói: “Nương tử, hôn trượng
phu một cái!” Bạch Liên ở trong chăn đá hắn một cước, nói: “Không hôn!” Hy
Bình đành chịu nói: “Xem ra ngày mai thế nào cũng phải không bỏ nàng không
được, dù sao có nàng thê tử này cũng bằng như không có, không bằng dứt khoát
ai đi của người đấy, nước sông không phạm nước giếng.” Bạch Liêng quay mặt
hướng về một bên. Hy Bình nói: “Ta cho nàng ba giây, một, hai …..” “ba”còn
chưa có nói ra miệng, miệng của hắn liền bị miệng của Bạch Liên nhét ngăn,
nàng ta vụng về đưa đầu lưỡi duỗi vào trong chiếc miệng lớn của Hy Bình, cùng
đầu lưỡi của hắn quấn quýt không nghỉ, rất lâu mới kết thúc một trường hôn
này. Bạch Liên vùi mặt vào trong cổ hắn, không dám ngẩng lên nhìn ba nữ nhân
khác, trong lòng không biết là thẹn hay là vui, nàng ta lại chủ động hôn đại
vô lại này?! Hy Bình cười nói: “Nương tử, kĩ xảo hôn lưỡi của nàng còn rất
không thạo, bất quá rất ngọt ngào, ta yêu thích cực, sau này không chuyện hôn
ta thêm vài cái, có thể có tiến bộ. Phỉ Nhi, Ngẫu Nhi, các nàng có muốn theo
ta đại vô lại này không?” Lưỡng nữ tề thanh đáp: “Nô tì một đời phục thị gia!”

Bạch Liên ở bên tai hắn nói: “Chàng biết bọn chúng yêu chàng yêu đến chết
người, còn đùa giỡn chúng nó!” Hy Bình hỏi: “Nàng cũng yêu ta đến chết người
chứ?” Bạch Liên không đáp hắn, chỉ là thè lưỡi ra liếm lưng tai của hắn, làm
cho hắn chỉ có cười khổ hưởng thụ ôn tồn của nàng ta, hắn biết nữ lang điêu
man này trong miệng tuy không nói, nhưng trong lòng sớm đã yêu thương hắn.
Không thể chọn lựa anh hùng, có lẽ đành phải chọn lựa vô lại. Bạch Liên cuối
cùng biết ôm một đại nam nhân ngủ quả thật là một chọn lựa không tệ, thích cắn
liền cắn, cao hứng liền đánh hắn hai phấn quyền, làm nũng cũng không cần nhìn
thời gian, khi tỉnh lại có thể giả bộ bị ác mộng kinh tĩnh, quấn cuộn hắn muốn
hắn ôm ấp nàng ta, dỗ dành nàng ta, an ủi nàng ta, song thủ song cước có thể
tùy tiện phóng đến bất kì bộ vị nào của thân thể hắn. Hơn nữa, nam nhân nàng
đang ôm này tuy phi anh hùng, lại tuyệt đối là một đại suất ca thêm mãnh nam,
tuấn diện nhất lưu, cơ bắp kiệt xuất, quả thực là vô giai khả kích (không chê
được). Ai, một đời này của nàng vô duyên với anh hùng, gả cho một tiểu bạch
diện cường tráng cũng không tệ mà!

Bạch Liên mơ một giấc mơ, trong mơ nàng thành một vị nữ anh hùng, đem trượng
phu vô lại của nàng ức hiếp đến thở không ra hơi. Sau khi tỉnh lại mới phát
hiện, toàn thân của nàng rõ ràng đè trên người của Hy Bình. Hy Bình lại hồn
nhiên không biết ngủ rất say.

Rất nhiều nữ nhân đều khi đang ngủ chèn ép hắn như thế, hắn đã tập mãi thành
thói quen. Bạch Liên nhẹ nhàng hôn lên đôi mội đóng chặt của hắn, nụ hôn lén
lút, giống tiểu nữ hài ăn trộm mật đường. Bình minh sắp đến.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.