Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 41: Chương 40: Thiên Phong Song Kiều – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 41: Chương 40: Thiên Phong Song Kiều

Tiểu Nguyệt khi dẫn Tuyết Nhi đến trước phòng Lôi Phượng gõ cửa, đi ra là Đỗ
Tư Tư, nàng ta đem Tuyết Nhi bế về phòng của Tiểu Nguyệt, lại cùng bọn họ ngủ
chung một giường.

Tuyết Nhi vốn không có buồn ngủ, sau đấy ở trong chăm sóc của hai nữ nhân, lần
nữa ngủ say.

Thần Đao Môn phái người tới “Bát Tiên Độc Viện” kêu hai lần, mỗi lần đều bị
Lôi Phượng đuổi trở về.

Thẳng đến lần thứ ba, là Triệu Tử Uy tới, bọn họ mới nhớ hôm nay còn phải tiến
hành tỉ võ đại tái gì, vội vàng rời giường, sau khi vệ sinh ăn no, mới không
nhanh không chậm đi tới Võ Sanh Nguyên.

Kì thật ngày đã qua nửa.

Lãnh Tinh Oánh ôm Phong Ái Vũ nói: “Ái Vũ nhi, tối qua khi hài tử làm chuyện
đó, đã chửi người chứ?”

Phong Ái Vũ mặt hiện lên đỏ rực, nói: “Mẫu thân, thẹn người như thế, Ái Vũ
không nói.”

Hoa Tiểu Ba tự tác thông minh nói: “Nàng ta hưng phấn lên liền chửi người!”

Hoa Tiểu Mạn liền trừng mắt nhìn hắn, trách mắng: “Tiểu Ba, cái xấu của đệ lộ
rồi!”

Phong Ái Vũ lại đã chửi lên Tam Tự Kinh của hắn, quả thật là phong vân biến
sắc.

Hy Bình ôm nàng ta qua, dùng miệng ngăn cản miệng của nàng ta, bàn tay to của
hắn ở trên phần mông của nàng ta liền là một cái vỗ, nàng ta uất ức vùi khuôn
mặt nhỏ vào trong lòng hắn, ngoan ngoãn không nói.

“Muội có phải lại tính không đi sao?” Hy Bình thở dài một hơi, cầm Phong Ái Vũ
bế ngang lên, tiếp tục tiến bước.

Tình Lang thở dài nói: “Cô gia thực là ôn nhu mà đa tình.”

Hoa Tiểu Ba khẽ khãng nói với Độc Cô Minh: “Sau này huynh phải học tập thêm Hy
Bình, theo đệ biết, tiểu tử này cua gái so với sư phụ Tứ Cẩu của đệ lợi hại
hơn nhiều.”

“Chính là một chiêu đơn đao vào thẳng?” Độc Cô Minh nhớ tới tuyệt chiêu Hy
Bình dạy hắn, chỉ là khi đó hắn nghe không vào, hiện tại nghĩ tới còn rất có
đạo lí, bất quá xem ra chỉ thích hợp bản thân Hy Bình dùng, Độc Cô Minh hắn
dùng đến thì không hiệu nghiệm rồi.

“Ca, huynh thật tốt!” Phong Ái Vũ cắn nhẹ giái tai Hy Bình, hạnh phúc mơ hồ.

Tỉ võ hôm nay không nghi ngờ gì là ngoạn mục vô cùng.

Ai đều có thể dự liệu, bối thanh niên cao thủ của tứ đại võ lâm thế gia ra,
đấu võ phi phàm.

Rất nhiều khán giả khá sớm đã tới, ai ngờ đợi thẳng đến bụng xướng kế không
thành, còn chưa thấy xuất hiện của Trường Xuân Đường.

Những người bụng đói này muốn quay về ăn chút gì, lại sợ lỡ mất tỉ đấu ngoạn
mục, thấy được có mấy người thông minh tự chuẩn bị lương khô, bọn họ liền chạy
qua bắt chuyện, thế là, giao dịch không công bình liền tiến hành trong quần
hùng, có người nhịn đau bỏ thứ yêu thích, có người thừa cơ kiếm một món lớn.

Mọi người đợi đến mệt mỏi, đều đem hài cởi ra, lót mông ngồi lên, đầu gục
xuống, liền ngáy khò khò lên.

Bọn hiệp nữ so sánh có tính nhẫn nại hơn, hoặc giả là xấu hổ trước đám đông
ngồi trên đất, y nguyên đứng rất thẳng.

Bọn hảo hán ngồi phía sau bọn họ, thường thường ngẩng đầu chăm chú nhìn lên
phần mông của bọn họ một hồi, suy nghĩ vẩn vơ.

Có người thậm chí đùa quái ác từ trên đất nhặt lên chút hạt cát, búng tới trên
phần mông béo tốt của bọn hiệp nữ, đợi khi bọn họ tức giận quay đầu, những hảo
hán này liền cúi đầu giả vờ ngủ gật.

Khi vô cùng buồn chán, dưới ngày gần tối, cuối cùng đợi tới đám bảo vật sống
này của Trường Xuân Đường.

Hy Bình bế Phong Ái Vũ như đang ngủ say, khi đi qua trước mặt hai nữ nhân của
Minh Nguyệt Phong, nghe được Bảo Nguyệt dùng mũi hứ một cái nặng, hắn quay đầu
chăm chú nhìn nàng ta, thấy được cặp mắt trong veo đó của Bảo Nguyệt nổi lên
một chút gợn sóng, lúc này nàng ta đang can đảm chăm chú nhìn hắn.

Hy Bình cười hỏi: “Mới rồi là ai đánh rắm?”

Bảo Nguyệt giận dữ nói: “Ngươi mới đánh rắm!”

Hy Bình nhìn bộ dạng giậm chân phẫn hận của nàng ta, ha hả cười lớn, bước dài
chân đi đến địa bàn lưu cho bọn họ, thấy được ghế tăng thêm hai cái, hắn để
Lãnh Tinh Oánh, Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Đỗ Tư Tư ngồi, mới nói với Phong Ái
Vũ: “Tiểu Ái Vũ, đến rồi, xuống nhanh, đừng giả ngủ.”

Phong Ái Vũ ở trong lòng hắn động đậy, không có mở mắt ra, cũng không có đáp
ứng hắn.

Hy Bình đành phải bế nàng ta ngồi đến trên ghế, đối với mục quang kì quái của
mọi người biết mà không để ý.

Đại biểu của Thần Đao Môn đứng trong trường, chiếu lệ nói một đống lời thừa,
sau đó mới mời Tứ Cẩu ra nghênh chiến.

Tứ Cẩu không biết là không nghe được, hay là căn bản đã không muốn để ý, tiếp
tục cùng Ngọc Điệp liếc mắt đưa tình.

Ngọc Điệp nói: “Tử Cẩu, chàng phải lên trường.”

Tứ Cẩu đem mặt dời đến trước mặt nàng ta, nói: “Ngọc Điệp, khuyến khích ta
nào!”

Ngọc Điệp hôn trên mặt hắn một cái, hắn rất là thoải mái, từ trong tay Lan Hoa
cầm lấy kim thương, sải bước đi đến trong trường, đứng yên.

Đi ra là Thiên Phong Song Kiều hôm qua khiêu chiến chưa toại nguyện, hai nữ
nhân này tự nhiên có mĩ mạo kinh người của bọn họ, khiến người hưng phấn nhất
là bề ngoài giống hệt nhau của bọn họ, nếu có thể nhất tiễn song điêu, không
biết có bao nhiêu đẹp?

Quần hùng xôn xao rống lên, nhảy nhót tựa như hài đồng ba tuổi thấy được kẹo
cây.

Hoa Tiểu Ba với Độc Cô Minh và Biện Mệnh Tam Lang thấy đến lòng ngứa ngáy,
đoán thế nào đemhai tuyệt thế bảo bối này làm đến tay.

Tứ Cẩu vừa thấy là hai mĩ lệ kiều oa hôm qua, đương trưởng triển khai thủ đoạn
cua gái của hắn, lộ ra một nụ cười mỉm tính là mê người, tự tác đa tình nói:
“Hai vị cô nương mĩ lệ, tối qua nằm ngủ mơ ta chứ?”

Gương mặt của Thiên Phong Song Kiều lập tức biến sắc, tiếp đấy hai tiếng quát
yêu kiều, chỉ thấy hai nhân ảnh màu trắng ở không trung phiêu du bất định, chỉ
có tuyệt thế khinh công “Thiên Phong Phiêu Vạn Lí” của Thiên Phong Bảo, mới có
thể khiến người giống như chim én bay lướt qua, thời gian dài ngừng lại ở
không trung.

Tứ Cẩu vừa thấy, cảm giác không tốt, hai nữ nhân này, tuy xinh đẹp, lại không
dễ đùa, thần sắc của hắn liền chăm chú, khí thế cả người liền biến, khí tợ Sở
Bá Vương.

Đây chính là khí phách phải có của “Phách Vương Thương” của hắn.

Hoành thương ở ngực.

Thiên Phong Song Kiều một trái một phải phiêu vũ ở không trung, bạch y phấp
phới, rất là đẹp mắt.

Tứ Cẩu thân ở trong cuộc lại trong lòng hoảng hốt, hắn đã căn bản không xác
định hai nữ nhân khi nào từ vị trí nào phát động công kích hướng về hắn, chỉ
cần một sơ suất, liền phải huyết tiễn đương trường.

Tứ Cẩu chỉ cảm thấy hai nữ nhân phiêu hốt ơ giữa không trung phối hợp đến vô
hà khả kích.

Hắn đương nhiên không cách nào biết Thiên Phong Song Kiều sắp sửa thi triển
chính là “Linh Tê Cộng Vũ” kiếm pháp, hai nữ nhân là loan sinh thư muội (song
sinh), từ nhỏ hợp tu bộ kiếm pháp này, sớm đã đến mức tâm linh tương thông, tự
nhiên rất khó từ trong tìm được bất kì khe hở nào, dủ cho có chút khe hở tồn
tại, bởi vì thân pháp của bọn họ quá nhanh, cũng không cách nào phát hiện cùng
lúc tiến hành đột phá.

Hai bạch ảnh một trái một phải lao xuống, thẳng đến Tứ Cẩu dưới đất.

Tư Cẩu không lùi trái lại tiến, kim thương trước ngực luân chuyển một vòng,
nghênh tiếp kiếm quang bay đâm xuống của Thiên Phong Song Kiều, hất đánh ra vô
số thương.

Đinh đinh đang đang, tiếng thương kiếm giao kích không ngừng nơi tai.

Tứ Cẩu chỉ cảm thấy thân kiếm kích lên đầu thương của hắn, càng lúc càng gấp,
một kiếm so một kiếm trầm trọng hơn, khiến hắn không cách nào thở ra, hắn rõ
nếu hai nữ nhân hợp tốc độ, bản thân có thể bại đến rối tinh rối mù.

Hắn hét to một tiếng, rời đất mà lên, quét ngang một thương, bức một nữ trong
đó phiêu thân lui về, một nữ còn lại từ một bên đâm thẳng tới, trong nháy mắt
đến được nởi vai trái của Tứ Cầu, Tứ Cẩu mạnh mẽ rung động vai trái, hướng sau
lui gấp, thương giao tay phải, tả thủ hướng tới mũi kiếm đến gần đỡ hướng lên,
Oanh Thiên chưởng kình cuộn trào mãnh liệt ra, chấn khai trường kiếm sắp sửa
đâm đến trên người của hắn, kim thương tay phải dùng như côn, từ trên xuống
dưới hướng về Từ Hồng Hà chính là một kích phủ đầu, lại thấy Từ Bạch Lộ phiêu
thân lui lại đến bên phải của hắn, chính nâng kiếm vọt tới vai phải của hắn.

Tứ Cẩu không màng đến đánh thương Từ Hồng Hà, phiên thân lộn nhào một cái, đầu
trên chân dưới, đá tới mũi kiếm của Từ Bạch Lộ, cước kình nặng nề bức lui kiếm
thế.

Cùng lúc này, tả chưởng của Tứ Cẩu hướng đất kích mạnh một chưởng, mược lực
đàn hồi, thân thể vẫn cứ đầu trên chân dưới vọt lên trời, trong nháy mắt vượt
qua Thiên Phong Song Kiều, mới hướng xuống đâm ra một vùng thương ảnh, như mưa
thương rơi lên đỉnh đầu hai nữ nhân, thế như chẻ tre.

Thiên Phong Song Kiều cảm thấy thiên không trên đỉnh đầu thương kình nhập thể,
biết không thể ngăn được, bẳng vào “Thiên Phong Phiêu Vạn Lí” thân pháp, thoát
khỏi phạm vi thương kích.

Tứ Cẩu một kích uy lăng không trúng, khí đã hết, không cách nào dừng lại ở
không trung, thân thể nhanh chóng rơi xuống đất!

Từ Bạch Lộ trong sát na hắn rơi đất, múa ra một mảng kiếm quang, chụp đến
trước ngực Tứ Cẩu.

Tứ Cẩu vung lên một vòng thương ảnh, ngăn ở trước ngực, đang kì quái thế nào
không thấy Từ Hồng Hà, chỉ cảm thấy sau lưng hàn khí bức người, tỉnh ngộ Từ
Hồng Hà đang từ sau lưng tập kích hắn, kiếm khí lại muốn từ sau phía sau xuyên
tim qua, dưới kinh hãi, thương lại giao tay phải, hướng trước hất ra một
thương tấn mãnh, làm chậm kiếm thể của Từ Bạch Lộ xuống, thân thể cùng một lúc
hướng dưới trầm xuống, vận kình lên bả vai, chỉ cảm thấy vai trái đâm đau một
hồi, kiếm của Từ Hồng Hà từ sau lưng đâm xuyên qua vai trái của hắn.

Tứ Cẩu nhịn đau, lật tay hướng ra sau, một “Oanh Thiên Chưởng”, bức lùi Từ
Hồng Hà, đạp trước một bước, kim thương trầm đâm, thương kình như sóng vọt tới
Từ Bạch Lộ, đồng thời chợt lui ra ngoài trường, vai trái máu phun không ngừng.

Lôi Long phi thân lướt ra, đỡ lấy Tứ Cẩu.

Hy Bình đem Phong Ái Vũ nhét cho Lôi Phượng, bước dài về trước.

Chúng nữ khẩn trương vây tới, Lan Hoa cùng Oanh Thúy đã là thút thít ra tiếng,
Ngọc Điệp vội hỏi: “Tứ Cẩu, chàng thế nào?”

Hy Bình quát lên: “Tiểu Mạn, Tiểu Ba.”

Lôi Long cùng Hy Bình đỡ Tứ Cẩu đến ngồi vững trên ghế, Hoa Tiểu Mạn cùng Hoa
Tiểu Ba qua kiểm tra thương thế của hắn, nói: “Còn may vết thương không sâu,
nếu không liền phiền phức.” Hai thư đệ vội vàng đắp thuốc, băng bó cho Tứ Cẩu.

Hy Bình nhặt Liệt Dương Chân Đao Hoa Tiểu Ba bỏ trên đất liền đi vào trong
trường, hiển nhiên là bởi vì Tứ Cẩu thụ thương mà phẫn nộ.

Hắn tới giữa trường liền đứng, lại là “Đao Chi Hồn”!

Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn không thấy một chút ba động, trong con mắt chỉ là
quang mang tà dị, giống như một pho ma thần hoàn mĩ.

Đỗ Thanh Phong cùng Triệu Kiệt Anh thấy được sắc mặt đại biến, Từ thị phụ tử
thần sắc ngưng trọng.

Thiên Phong Song Kiều cảm thấy trên người Hy Bình tán phát ra khí thế mạnh mẽ,
bức bọn họ hô hấp khốn khó, gần như kinh dị nhìn nam nhân trước mặt này, tim
đập thình thịch.

Hai nữ nhân không chú ý quá nhiều, đem thân pháp “Thiên Phong Phiêu Vạn Lí”
thi triển đến cực chí, sau khi chuyển động bay tròn một vòng quanh Hy Bình,
một từ trước mặt Hy Bình một từ sau lưng Hy Bình, không phân trước sau tung
múa mảng mảng kiếm quang, che phủ tới Hy Bình giữa trường, tốc độ nhanh, phạm
vi rộng, khiến người tránh không thể tránh.

Quần hùng vì thế chấn kinh, chúng nữ Lôi Phượng khẩn trương nhìn trong trường.

Đột nhiên, tiếng sấm nổi dậy, Hy Bình hướng ngực bổ ra một đao, đao kình kích
xạ xuất ra, xuyên thấy từng từng kiếm ảnh của Từ Bạch Lộ, dư kình tiếp tục bổ
nàng ta bay ra.

Tiếp sát đó lật tay một đao, một mảng cường quang nghênh tiếp vô số kiếm ảnh
của Từ Hồng Hà, sau một tiếng kêu xé, tiếng sấm chợt qua, đao ảnh kiếm ảnh
biến mất.

“Chát chát” hai tiếng giòn tan vang lên, khuôn mặt mĩ lệ của Từ Hồng Hà lập
tức sưng đỏ lên, nàng ta ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt, quên đi đau đớn
trên mặt.

Kiếm đã đứt thành 20 đoạn!

Toàn trường không tiếng động.

Thiên Phong Song Kiều lại trong nháy mắt bị bại: một nữ bị bổ bay trên đất,
kiếm của một nữ thành vỡ vụn.

Hy Bình chăm chú nhìn Từ Hồng Hà, nói: “Tỉ võ mà thôi, hà tất thương người?
Đây là giáo huấn cho nàng!”

Từ Hồng Hà chợt chảy nước mắt, không biết vì cái gì, khoảnh khắc đó vừa rồi,
nàng ta cho rằng bản thân không còn mạng, thế mà hiện giờ lại không mảy may
thương tích, chỉ là gặp phải hai cái tát mà thôi.

Nàng ta kiêu ngạo, đột nhiên có một loại cảm giác khuất phục yếu ớt, đối với
nam nhân này!

Hy Bình về đến trước mặt Tứ Cẩu, cười nói: “Tiểu tử ngươi cả hai nữ oa oa cũng
không đánh qua, thực con mẹ nó vô dụng!”

Tứ Cẩu cảm thấy sau lưng lời lẽ của hắn đại diện hữu nghị cùng quan hoài, cười
khổ nói: “Ngươi thực không rõ thương hương tiếc ngọc!”

Từ Thanh Vân đi qua, hung tợn căm hận nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi lại dám đánh
mặt muội muội ta thành như vậy? Ta phải giáo huấn ngươi!”

Hy Bình nhún vai, nói: “Ta không có hứng thú đánh với ngươi, Lôi Long, ngươi
đi ra cùng Từ huynh đùa hai chiêu.”

Từ Thanh Vân tức giận nói: “Ngươi, ngươi -”

Hy Bình nói: “Như thế nào? Phe này của ta thắng, chẳng lẽ phái cao thủ khác
không được sao? Thực lắm điều!”

Lôi Long ôm quyền nói: “Từ huynh, mời!”

Từ Thanh Vân biết nhiều lời vô ích, liền cùng với Lôi Long đi vào trong
trường, chuẩn bị đại đấu một trận.

Tứ Cẩu nói: “Ngươi còn là rất vô lại!”

Hy Bình cười nói: “Cũng vậy, cũng vậy!” Ôm qua Độc Cô Kì bên cạnh, hôn một
cái, nói: “Ta sợ muội muội của nàng có thể trách ta.”

Độc Cô Kì thẹn thùng vô bì dựa vào trong lòng hắn.

Trong trường Lôi Long với Từ Thanh Vân đứng song song.

Kiếm của Lôi Long chỉ xéo lên trời, tiêu sái nói không hết, có loại ý du hí
nhân gian.

Từ Thanh Vân tu luyện là “Thiên Chánh Cương Khí” vô cương bất tồi cùng “Toái
Vân Chưởng” mơ hồ lại huyễn hoặc, lúc này đôi thủ chưởng của hắn ngân quang
lấp lánh, cả người biến thành hạo khí trường thiên.

Kiếm thế của Lôi Long dẫn động, phối hợp “Du Long Thân Pháp”, kiếm tựa như du
long xuất hải vọt tới Từ Thanh Vân, kiếm quang nuốt nhả không ngừng.

Bào y của Từ Thanh Vân không có gió tự lay động, song chưởng từ trước ngực ló
ra, trên dưới lay động, một đạo chưởng đao tuyết bạch mạnh mẽ chặt trên kiếm
của Lôi Long, lại không nhường mảy may!

Kiếm quang trong chưởng ảnh, chợt thấy kiếm mang phát tác, xuyên thấy tầng
tầng chưởng ảnh của Tử Thanh Vân, thẳng đến trước ngực hắn, mãnh không thể
ngăn!

Biết rằng, thân pháp Thiên Phong Phiêu Vạn Lí của Từ Thanh Vân so với muội
muội của hắn còn phải lợi hại hơn, không thấy động tác hắn thế nào, đã phiêu
hốt rời một chiêu tất sát của Lôi Long, do có phương hướng Lôi Long tiến kích,
bổ ra 18 đạo chưởng đao.

Lôi Long lật người đâm ra 36 kiếm, lại mới ngăn cản tiêu mất chưởng đao thế
tới to lớn này, liền kêu dài một tiếng, du long trùng thiên, đạt được điểm cao
cùng cực, kiếm thế của hắn trữ tận, cúi thân mà xuống, kiếm hóa đạo đạo kiếm
khí kích xạ Từ Thanh Vân dưới đất.

Từ Thanh Vân cảm giác được một kích lăng không này, không thể né được, hét to
một tiếng, song chưởng đan chéo ở đỉnh đầu, từ nơi song chưởng giao chéo của
hắn bức xạ ra tầng tầng chưởng đao, nghênh tiếp Lôi Long trong không trung
vung kiếm thẳng xuống, ý đồ đem hắn chấn bay ra.

Lôi Long há là dễ đối phó, kiếm phá tầng tầng chưởng đao, tốc độ không giảm
phủ đầu đâm vọt xuống.

Mắt kiếm thì phải kiếm xuyên song chưởng, biết rằng kiếm thế Lôi Long vừa
biến, đổi gọt làm đâm, cách lệch song chưởng của Từ Thanh Vân, đâm tới giữa
mày của hắn ta.

Song chưởng đan chéo của Tử Thanh Vân bỗng chốc tách ra, không thấy động tác
của hắn như thế nào giống như vừa mới phiên thân lùi thẳng, song chưởng về
phòn ngự gương mặt, kẹp mũi kiếm đâm tới giữa song chưởng, kình khí từ mũi
kiếm thấu nhập, xông thẳng lên Lôi Long.

Lôi Long chỉ cảm thấy hai cỗ chưởng kình như dòng thác từ chuôi kiếm vọt tới
chưởng tâm, vội vàng vận khởi “Du Long Tâm Pháp”, Du Long kình khí như thủy
triều vỗ vọt qua, với “Thiên Chánh Cương Khí” của Từ Thanh Vân va chạm trực
diện, hai người đồng thời liền chấn động, thân kiếm dao động không ngừng,
tiếng đứt gãy truyền ra, kiếm vỡ thành từng miếng, Lôi Long khó chịu rên một
tiếng, lùi lại ba bước, ôm quyền nói: “Từ huynh, quả nhiên tốt.”

Lôi Long về lại, hướng tới mọi người cười cười.

Bích Nhu khẩn trương hỏi: “Long, không thương tích chứ?”

Lôi Phượng nói: “Đệ của ta đâu dễ dàng để người thương như vậy?”

Hy Bình cười nói: “Phượng Nhi, Ái Vũ đè hai chân nàng, mệt không?”

Lôi Phượng nhìn Phong Ái Vũ trong lòng, lại hung hãn trừng mắt Hy Bình mấy
cái.

Hy Bình nói: “Đêm nay ta có thể bồi thường nàng thật tốt, hảo Phượng Nhi!”

Lôi Phượng thẹn đỏ cả mặt, hướng tới trong trường nhìn.

Triệu Tử Uy đúng lúc bước ra, mang theo vẻ tươi cười chiêu bài của hắn, hướng
Từ Thanh Vân ôm quyền thi lễ.

Hy Bình hướng Độc Cô Minh nói: “Lão ca, hai tình địch của huynh khai chiến,
chính thiếu một mình huynh.”

Độc Cô Minh được sủng ái mà lo sợ hỏi: “Đệ đang gọi ta?”

Hy Bình cười nói: “Huynh là đại ca cũa nương tử đệ, kêu huynh một tiếng lão ca
cũng không quá chứ?”

Độc Cô Minh với Hy Bình đã tan biến hiềm khích trước đây, lúc này nghe được Hy
Bình thân mật với hắn như vậy, vui sướng nói: “Không quá, không quá, đệ còn
phải dạy thêm vi huynh vài cao chiêu cua gái nữa!”

“Đệ thấy huynh theo đuổi hai nữ nhân của Minh Nguyệt Phong sớm cáo thất bại
rối!” Hắn duỗi một tay khoác trên bả vai của Độc Cô Minh, ép thấp thanh âm
nói: “Tiểu tử ngươi lại cả nhạc mẫu của ta cũng làm, còn tới nhìn trộm ta củng
Lục Cơ sinh hoạt, cho rằng ta không biết sao?”

Độc Cô Minh lúng túng thay đổi chủ đề, nói: “Xem tỉ võ, xem tỉ võ!”

Lúc này hai người trong trường tích thế đợi phát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.