Một ngày trước tỉ võ, Đỗ Thanh Phong phu phụ, Hoàng Đại Hải, Đỗ Manh Manh cũng
tới, Hy Bình tự nhiên ra nghênh tiếp, khi Đỗ Thanh Phong thấy Hy Bình cùng
Lãnh Như Băng, ánh mắt cũng một dạng với Triệu Kiệt Anh, quai quái.
Đại Hải thấy Tiểu Nguyệt mất đi ngây thơ cùng rực rỡ của ngày trước, trong
lòng nghi hoặc, lại không có hỏi kĩ.
Đỗ Manh Manh thì hiểu rất rõ.
Triệu Tử Uy cuối cùng quay về, cùng đi về chung còn có Độc Cô Minh, Từ Thanh
Vân, và hai mông diện nữ lang của Minh Nguyệt Phong.
Ba vị công tử vừa thấy đám người này của Hy Bình, trong lòng liền không sảng
khoái, càng không để ý tới bọn họ.
Hy Bình chào hỏi: “Này, ba vị suất ca, còn không có đem hai nữ nhân này làm
đến tay sao? Các người cũng kém quá đi!”
Ba người đối với chế giễu của hắn biết mà không để ý, còn hoàn toàn chẳng muốn
lí tới loại vô loại thô bỉ này.
Lại nói “làm nữ nhân” của bọn họ? Bọn họ chính là khiêm khiêm quân tử (người
khiêm tốn), cần phải nói “thương hương tiếc ngọc”! Mẹ, tên nhà quê, lưu manh,
thấp hèn như vậy —- Ba người ở trong lòng quở trách Hy Bình một lượt.
Hy Bình mỉm cười với hai nữ nhân Minh Nguyệt Phong chào hỏi: “Nữ nhân không
thấy được ánh sáng, nam nhân “vô xỉ” ta đây hướng tới các người hỏi thăm sức
khỏe!”
Hắn nhân khi Bảo Nguyệt không phòng bị, chặn ngang ôm nàng vào trong lòng, Bảo
Nguyệt còn chưa phản ứng, liền bị cách sa hôn lên hai cánh môi, nàng ta giật
nảy người, lại không giãy thoát được, vội vàng rút bội kiếm ra hướng tới phần
bụng của hắn đâm tới.
Hy Bình trong kinh hoảng theo phản xạ thả nàng ta ra, như thiểm điện thụt lùi
về lại, kêu to: “Mẹ, ngoan độc thế này! Bất quá là chứng minh với nàng ta là
“có xỉ”, không cần cầm lấy kiếm phản bác chứ?”
Bảo Nguyệt sau khi được thả ra, ngớ ra một cái, lại nâng kiếm hướng về Hy Bình
đâm tới, yêu kiều mắng: “Ta giết tên dâm đãng ngươi!”
Chỉ là, Bảo Nguyệt còn chưa có đến gấn trước người Hy Bình, liền bị năm nữ
nhân cầm kiếm vây lấy, kiếm chiêu múa ra càng bị Lôi Phượng cùng Lãnh Như Băng
ngăn chặn quay về.
Nàng ta giận dữ nói: “Tránh đường, hắn phi lễ với ta, các nàng còn giúp hắn?”
Lôi Phượng nói: “Bất quá là hôn một cái, còn cách mạng che, có tổn thất gì?
Nàng lại động đao động kiếm!”
Phong Ái Vũ không có tham dự hàng ngũ vây công, nàng ta đứng ở ngoài vòng lớn
tiếng nói: “Nữ nhân cô đây không thức thời, Hy Bình hôn cô là phúc phận của cô
! Chuyện hạnh phúc như vậy, cô lại không biết hưởng thụ?”
Nàng ta chui vào trong lòng Hy Bình, cánh môi đỏ đưa tới, Hy Bình liền phối
hợp cùng nàng ta hôn môi nhiệt liệt, Bảo Nguyệt đã đình chỉ công kích giận đến
giậm chân, nước mắt thậm chí chảy xuống.
Bảo Nguyệt khi đang muốn giết thoát khỏi vòng vây, đem những nam nữ không biết
tu sỉ này đâm tám mười lỗ, lại nghe Mộng Hương nói: “Bão Nguyệt, nên coi để
chó cắn một cái, quay về thôi! Muội đấu không qua bọn họ.”
Thanh âm của Mộng Hương vẫn cứ ôn nhu như ảo mộng.
Bảo Nguyệt bổ vào trong lòng Mộng Hương, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, người phải
vì Bảo Nguyệt trút giận!”
Mộng Hương nói: “Đừng khóc, xem khăn che của muội đã khóc ướt rồi!”
Hy Bình đối với lời của Mông Hương một chút đều không để tâm. Chửi thì chửi
thôi, lại không ít đi một khối thịt!
Hắn hướng tới ba vị công tử lòng đầy căm giận nói: “Ba vị, cua gái chú trọng
là dũng khí cùng quyết đoán, giống kiểu văn văn nhã nhã đó của các người, sợ
cả bàn tay bọn họ đều chưa đụng qua? Theo dõi ta, hai ba cái liền đem nàng ta
ôm qua hôn môi, bất quá cách một tầng vải đích xác không ra mùi vị, ngày nào
ta sẽ cầm miếng vải đáng ghét trên mặt nàng ta xé xuống, hôn cái đủ cho các
người xem!”
Sau khi hắn đắc ý cười hô hố, ôm lấy Độc Cô Kì bên cạnh lại là một trận hôn
cuồng dại.
Bảo Nguyệt nghe được toàn lời của Hy Bình, cả người giận đến toàn thân run
rẩy, lại không có biện pháp tóm hắn, chỉ Hy Bình nói: “Đại sắc ma, ngươi,
ngươi, vô sỉ, hạ lưu —- ta, ta phải giết ngươi!” Tuy nói như thế, lại là
không có động thủ.
Cho dù động thủ cũng vô dụng! Bởi vì nữ nhân của vô lại này đều không giảng
đạo lí bảo vệ hắn —- dù cho hắn sai, trong mắt bọn họ cũng là đúng.
Võ lâm hiệp khách tại trường đều cảm thấy đám người này của Hy Bình quá vô lý,
cả Hoàng Đại Hải đều lắc lắc đầu, nhưng cũng không dễ nói ra, bởi vì vai chính
cưỡng bức hôn nữ nhân này là đại ca hắn —- ai, đại ca còn là giống như khi
nhỏ.
Tứ Cẩu cùng Biện Mệnh Tam Lang lại là rất sùng bái Hy Bình, cả Hoa Tiểu Ba
cũng gia nhập hàng ngũ người sùng bái, năm người quả thật đem Hy Bình coi
thành thần tượng hoàn mĩ nhất, phát thệ phải hướng về hắn học tập thật tốt.
Tình Lang lập tức học xong áp dụng, đi đến trước mặt Bão Nguyệt, lộ ra nụ cười
mỉm mê chết người không cần bồi thường, nói: “Cô nương, ta gọi là Tình Lang,
hàm ý là tình quân ôn nhu mà đa tình, công phu trên giường cấp cao …..”
“Ngươi cho rằng của Minh Nguyệt Phong dễ đối phó sao?” Dù cho là lời phẫn nộ,
Mộng Hương cũng nói đến dịu dàng vô cùng, nhưng hàm chứa trong dịu dàng có một
loại uy nghiêm không thể kháng cự.
Tình Lang toàn thân run lên, đột nhiên lùi về lại, sửng sốt nói: “Minh Nguyệt
Phong?”
Võ lâm đệ nhất phong?
Hắn không dám tin nhìn hai mông diện nữ nhân trước mặt này, lại lắc đầu nhìn
Hy Bình, nói: “Cô gia, ngươi cả nữ nhân của Minh Nguyệt Phong cũng dám động?”
Võ lâm quần hùng tại trường cũng là chấn kinh.
Hy Bình không lưu tâm đáp: “Thấy tiểu tử ngươi không triển vọng thế này, một
câu nói liền dọa ngươi như thế. Minh Nguyệt Phong là gì, ta mới chẳng thèm để
ý. Ta chỉ biết nữ nhân này nói ta “vô sỉ”, ta liền phải chứng minh với nàng ta
ta là “có xỉ” —- phải không, Bão Nguyệt?”
Hai mắt Bảo Nguyệt đầy tràn là phẫn hận, lại cũng chỉ có thể hung hãn đem ánh
mắt tới giết hắn một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần.
Triệu Tử Uy cùng Từ Thanh Vân muốn phát tác, lại bị Độc Cô Cầm cùng Độc Cô Thi
trong lòng dùng ánh mắt ngăn trở. Còn như Độc Cô Minh, nhất thời lại không dễ
phát tác đối với tên muội phu vô lại này, đành phải nhìn ái tì của nữ nhân yêu
dấu bị người đùa bỡn.
Cuối cùng, vẫn là trong vài câu khách sáo của Triệu Tử Hào, kết thúc trường
náo kịch này.
Hy Bình vốn muốn để Đại Hải đến ở Bát Tiên Độc Viện, nhưng Triệu Tử Hào an bài
nơi ở khác cho bọn họ, Hy Bình chỉ đành bỏ qua, bế Tuyết Nhi dẫn một đám người
quay về viện tử.
Sư đồ Tứ Cẩu cùng Biện Mệnh Tam Lang không có quay về viện tử, bọn họ đi dạo
khắp nơi của Thần Đao Môn, không bỏ qua bất kì một cơ hội nào liệp diễm, bất
luận là nữ đệ tử của môn phái khác hay là nữ đệ tử của Thần Đao Môn thậm chí
tiểu nha hoàn của Thần Đao Môn, đều bị tổ năm người siêu cấp này của bọn họ
đùa giỡn đến ý loạn tình mê.
Trên đường, Hoa Tiểu Ba lại bị hai nữ nhân Xuân Thủy với Hạ Thủy kéo đi làm
thân ca ca, Tứ Cẩu cũng đụng phải Triệu Tử Thanh khiến hắn cắn ngón tay, lập
tức cáo biệt Biện Mệnh Tam Lang, cũng đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh
minh).
Biện Mệnh Tam Lang sau khi một mạch náo nhiệt, cũng mỗi người ôm một nữ đệ tử
Thần Đao Môn phong lưu khoái hoạt đi.
Tứ Cẩu theo Triệu Tử Thanh đi theo, đi theo, Triệu Tử Thanh quay đầu rút đao
chỉ Tứ Cẩu nói: “Ngươi theo ta nữa, ta liền một đao chẻ ngươi!”
Tứ Cẩu cười hì hì nói: “Nàng chẻ ta, ta làm quỷ cũng còn theo nàng (nãi).
Thanh Thanh, Tứ Cẩu ta yêu nàng yêu đến chết!”
Triệu Tử Thanh mặt liền đỏ, không để ý hắn nữa, quay đầu tiếp tục đi về phía
trước, Tứ Cẩu giống như thí trùng (trùng rắm) đi theo.
Hai người lại đi một đoạn đường, Triệu Tử Thanh dừng trước cửa một phòng lớn,
vừa muốn gõ cửa, lại nghe được bên trong lúc ẩn lúc hiện truyền lại tiếng rên
rỉ của nữ nhân.
Nguyên lai đây là gian phòng của Triệu Tử Uy, Triệu Tử Thanh là tới tìm nhị ca
của nàng ta.
Nào biết Độc Cô Cầm chịu đựng tịch mịch quá lâu, Triệu Tử Uy vừa quay về, nàng
ta liền ở trong ban ngày quấn cuộn Triệu Tử Uy thân mật.
Triệu Tử Thanh vừa vặn gặp phải chuyện này việc này, nghe được Độc Cô Cầm bên
trong nói: “Thiếp không quản chuyện của chàng với hai yêu tinh của Minh Nguyệt
Phong, nhưng chàng cũng không thể trường kì để thiếp ở trong nhà thủ hoạt quá
(sống góa), cẩn thận thiếp cho cái mũ xanh để chàng đội!”
Triệu Tử Uy cười nói: “Ta biết nàng không thể, nàng muốn cho ta đội mũ xanh
sớm liền đã đội, hà tất đợi đến hôm nay? Lại, để nàng kiến thức một lần cây
đao bên dưới này của Triệu Tử Uy ta, giết đến nàng gáy đầy trời!”
Triệu Tử Uy nghe hết, mặt càng đỏ, quay người liền đi, lại va chạm Tứ Cẩu một
bên, bị hắn ôm vào trong lòng, lại không dám lên tiếng. Tứ Cầu thừa cơ hội
này, chuyên chú hôn môi to của nàng ta, hôn nàng ta đến rên rỉ ra tiếng.
Triệu Tử Uy bên trong quát lên: “Là ai ở bên ngoài?”
Tứ Cẩu ôm Triệu Tử Thanh nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Triệu Tử Uy nghe được bên ngoài không có tiếng vang, lại yên tâm chơi đao pháp
giết gà nơi bụng phu nhân của hắn.
Triệu Tử Thanh bị Tứ Cẩu ôm trong lòng vung một bàn tay, trên mặt đau rát, lại
không nỡ thả nàng ta ra, khẩn nài nói: “Thanh Thanh, đừng thế này, ta là thực
lòng yêu thích nàng (nãi).”
Triệu Tử Thanh ra sức cắn một phát trên vai hắn, quát chửi: “Tứ Cẩu, thả ta
ra!”
Tứ Cẩu nhịn đau, nói: “Nàng đáp ứng ta sau này thấy được ta sẽ không phải
không để ý không quan tâm đối với ta, ta liền thả nàng ra!”
Triệu Tử Thanh “ừ” một tiếng, Tứ Cẩu theo lời bỏ nàng ta ra, trên mặt nàng ta
hôn một cái, nàng ta hung hãn trửng mắt nhìn mắt, quay người đi xa.
Tiếp tục sau khi Triệu Tử Uy bị kéo quay về thân mật, Độc Cô Chi cũng cứng rắn
kéo Từ Thanh Vân bạc tình về phòng.
Bên người hai nữ nhân Minh Nguyệt Phong chỉ còn một người Độc Cô Minh.
Hai tình địch cường đại rời đi, khiến Độc Cô Minh trong lòng rất sảng khoái,
hắn cảm thấy đây là cơ hội tốt khó được, hắn nhận được gợi ý của Hy Bình, liền
đơn đao vào thẳng cắt vào vấn đề.
Hắn vô hạn thâm tình nói: “Mộng Hương cô nương, kì thật trước nay ta luôn luôn
muốn nói, tình yêu của ta đối với nàng hơn hẳn sinh mệnh của ta! Mộng Hương cô
nương, gả cho ta đi! Độc Cô Minh nguyện ý lấy sinh mệnh mình ái hộ nàng, một
đời một kiếp!”
Bảo Nguyệt cười hì hì ra tiếng —- Không thẹn là Độc Cô Minh, lời tỏ tình
cũng nói đến cao minh hơn so với người khác.
Ánh mắt giống như mộng ảo của Mộng Hương không có bất kì ba động nào, chỉ là
nhu hòa nói: “Độc Cô công tử, huynh là nam nhân tốt, nếu Mộng Hương muốn xuất
giá, có lẽ có thể lựa chọn huynh, thế nhưng Nguyệt Nữ của Minh Nguyệt Phong
chúng ta tuy không phải đạo cũng không phải ni, lại là độc thân một đời. Mà
thiếp cả đời truy cầu cũng là một loại tâm cảnh cô độc, dù cho thân ở nơi náo
nhiệt, tâm thiếp vẫn như cũ cảm thấy tịch mịch cùng phiêu diểu (tung bay lúc
ẩn lúc hiện). Thiếp không thể tiếp thụ tình yêu của bất luận một nam nhân nào,
cũng căn bản không thể yêu bất kì một nam nhân nào, tình ý của các vị thiếp
sớm thì đã rõ, chỉ là huynh cùng hai người bọn họ không có nói rõ, thiếp cũng
không dễ công khai cự tuyệt các vị. Hiện tại huynh nói, thiếp đành phải đem
lời nói rõ, xin thứ lỗi! Bất quá, Bảo Nguyệt thì không cần độc thân, huynh hỏi
muội ta nguyện ý gả cho huynh không vậy!”
Bảo Nguyệt giận dữ nói: “Tiểu thư, người trêu chọc Bão Nguyệt!”
Độc Cô Minh vẻ mặt thất vọng cùng bi thương, nhưng hắn lập tức hóa bi thương
thành lực lượng, để thất vọng lần nữa nhen nhóm hi vọng, quay đầu nói với Bão
Nguyệt: “Bảo Nguyệt cô nương, kì thật ta cũng là yêu nàng, nàng khả ái như
vậy, thế này khiến ta mê say, ta cầu xin nàng gả cho ta, giải đi nỗi khổ tương
tư của ta!”
Hắn nói chuyện tình tứ mà lại nghiêm nghiêm túc túc, khiến người không cách
nào tin một phút trước, hắn còn ở trước mặt Bảo Nguyệt tiến hành tuyên ngôn
tình ái với Mộng Hương.
Cự tuyệt của Bảo Nguyệt so với Mộng Hương còn phải kiên quyết hơn: “Ta không
gả cho ngươi!”
Ngọn đèn hi vọng Độc Cô Minh lần nữa nhen nhóm lại rơi xuống trên đất, vỡ nát
tan tành, hỏi: “Vậy nàng muốn gả cho ai?”
“Ta muốn gả cho —-” Trong ý nghĩ của nàng ta lóe qua một bóng dáng, kinh hãi
đáp: “Ta ai cũng không lấy, cả một đời đi theo tiểu thư!”
Độc Cô Minh cuối cùng có một chút an ủi —- nguyên lai không phải mị lực của
ta không đủ, mà la hai nữ nhân này đều là người chủ nghĩa độc thân, bởi vậy ta
mới có thể xin tình thất bại. Xem ra ta tuy bại còn vinh, chí ít bọn họ còn để
ta theo lâu như vậy mới cự tuyệt ta, đây chứng minh bọn họ muốn cự tuyệt ta
cũng là rất khó —- Ai, dủng thời gian dài như vậy mới ở một khắc cuối cùng
cự tuyệt ta đại suất ca này, khó nha!
Mộng Hương nói: “Huynh sau này vẫn là hảo bằng hữu của Mộng Hương!”
Độc Cô Minh lại càng thêm an ủi, làm không được tình nhân với nương tử làm
bằng hữu cũng không tệ mà!
Hắn cười nói: “Mộng Hương cô nương cũng là hảo bằng hữu của Độc Cô Minh tại
hạ, tại hạ có bằng hữu này mà cảm thấy kiêu ngạo thêm trăm lần!”
Vô luận là lời tỏ tình hay là lời gì khác, Độc Cô Minh đều nói đến cao hơn
người một bực, quả nhiên không thẹn là Độc Cô Minh, cao minh, cao minh!
Độc Cô Minh sau khi đưa lưỡng nữ Minh Nguyệt Phong về phòng, không mục đích đi
dạo khắp nơi, đột nhiên nghe được thanh âm của Hoa Tiểu Ba: “Làm chết nàng,
mẹ, làm!”
Hắn hiếu kì đi đến trước cửa gian phòng đó, cẩn thận lắng nghe, lại nghe được
một nữ nhân rên rỉ: “Thân ca ca, làm chết Hạ Vũ rồi!”
Độc Cô Minh nghe được dục hỏa thiêu đốt, lại bị Tứ Cẩu đi qua trông thấy.
Hai người lại tụ tập ở một chỗ tiếp tục nghe, cảm thấy cực kỳ ghiền, liền ở
đầu ngón trỏ thấm ướt nước bọt, ở trên giấy cửa đâm bốn lỗ …..
Sau chuyện, Tứ Cẩu vừa đi vừa hướng về Độc Cô Minh đắm đuối trong ảo tưởng
nói: “Đánh nhau ta đánh không lại ngươi, cua gái ngươi thì so không bằng ta.
Không tin? Ngươi xem, Hoa tiểu tử sau khi đạt được chân truyền của ta, ở trước
mặt nữ nhân được ưa thích bao nhiêu! Ngươi nếu muốn tranh nữ nhân với Triệu Tử
Uy cùng Từ Thanh Vân, thì có lẽ bái ta làm sư! Tin tưởng ta, ở phương diện này
ta có năng lực, muội muội của Triệu Tử Uy đã cho lão tử cua đến tay.” Độc Cô
Minh hiện tại đối với Tứ Cẩu thực là có loại cảm giác hận biết nhau quá trễ.
Hai người quăng đi thành kiến trước đây, thoáng chốc biến đến thân thuộc.
Đến buổi tối, Độc Cô Minh cũng tới ở tại Bát Tiên Độc Viện, cùng Hoa Tiểu Ba
ngù chung một giường.
Hoa Tiểu Ba thọ giáo võ công với hắn, hắn hướng tới Hoa Tiểu Ba mở cửa quan
trong chuyện của phương diện đó.
Hoa Tiểu Ba được nghe hắn kể, rất là chấn kinh nói: “Cái gì? Huynh 24 tuổi
rồi, còn là xử nam?”
Độc Cô Minh lúng túng nói: “Đừng la lớn tiếng như thế, để người khác nghe
thấy, ta liền không có thể diện. Tiểu Ba, đệ có nữ hài tốt giới thiệu cho ta
không? Như quả thành công, ta cũng sẽ giống như Tứ Cẩu dạy đệ vài chiêu võ
công, thế nào?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Tiểu Nguyệt nha! Nơi đây ngoại trừ Lãnh thư thư ra, thì tính
Tiểu Nguyệt xinh đẹp nhất, hơn nữa nàng ta cũng không có tình nhân, huynh đi
nhất định mã đáo thành công!”
Độc Cô Minh lắc đầu nói: “Không được, không được, Tiểu Nguyệt năm nay mới 16
tuổi, ta bắt đầu từ muội ấy 8 tuổi nhìn muội ấy lớn lên, đối đãi muội ấy giống
như thân muội muội!”
Hoa Tiểu Ba không muốn mất đi cơ hội hoạch đắc võ công, nói: “Vậy đệ ngày mai
lại tìm kiếm cho huynh nữ nhân khác, đệ mệt rồi, muốn ngủ, ngày mai còn phải
làm thân ca ca của hai người bọn họ, hi hi, thật tốt!”
“Vậy, huynh ra ngoài đi mao xí.”
Độc Cô Minh đi khỏi phòng, hướng cửa phòng Tiểu Nguyệt đi tới.
Hắn gõ cửa kêu Tiểu Nguyệt ra, thấy Tuyết Nhi ngủ say bên trong, nhẹ nhàng, mà
lại ôm chứa thâm tình nói: “Tiểu Nguyệt, ta luôn luôn đều thích muội …..”
Tiểu Nguyệt không đợi hắn nói hết, liền cự tuyệt nói: “Minh ca ca, xin tha
thứ, Tiểu Nguyệt cả đời không xuất giá, xin về cho!”
Cửa liền đóng, còn lại Độc Cô Minh ở ngoài cửa thổi gió.
Rất lâu, Độc Cô Minh thở dài một tiếng, quay đầu nhìn thấy Hoa Tiểu Ba đang
đứng ở trước cửa cười mỉm đang ngó hắn …..
Trong một ngày gặp được ba nữ nhân cả một đời không xuất giá, đối với Độc Cô
Minh mà nói, là tai nạn. Thế nhưng, tai nạn của hắn tịnh chưa kết thúc, không
lâu sau, liền nghe được loại tiếng vang đó, so với Xuân Thủy cùng Hạ Vũ phát
ra còn phải lớn tiếng hơn, còn phải trêu người hơn, quả thực là kêu vui sướng
cuồng loạn quá khích …..
Hoa Tiểu Ba một lần sau khi tỉnh lại, thấy Độc Cô Minh còn chưa có ngủ, nói:
“Ngủ không được sao? Sau này quen rồi liền tốt, giống đệ, chăn vừa trùm qua
đầu, sét đánh cũng ngủ được. Xử nam đại ca, ngủ đi! Ngày mai đệ tìm một nữ
nhân tới vì huynh cử hành “nghi thức giết gà”! Nói xong, đem đầu che lại, lại
ngủ.
Độc Cô Minh thẳng đến trời sáng mới cáo biệt “chương nhạc mĩ diệu”, tiến vào
giấc mơ ngọt ngào.