Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 35: Chương 34: Biện mệnh ngũ lang – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 35: Chương 34: Biện mệnh ngũ lang

Chín ngày sau, Hy Bình dẫn theo một đám người đến được Thần Đao Môn, Triệu Tử
Uy còn ở bên ngoài tranh đoạt tình nhân, Triệu Tử Hào tiếp đãi bọn họ.

Hoa Tiểu Thiến người đang ở cữ, không cách nào ra ngoài tiếp khách; Triệu Tử
Thanh khiến Tứ Cẩu cắn vỡ ngóa tay trỏ cũng không thấy tới.

Sau bữa ăn, Triệu Tử Hào an bài “Bát Tiên Độc Viện” cho bọn họ, đây chính hàm
ý có người không thể ngủ ngon giấc.

Ấn tượng đầu tiên mọi người đến Thần Đao Môn, chính là môn đồ đặc biệt nhiều,
nam nam nữ nữ một đám to, mà bất luận nam nữ, binh khí sử dụng hết thảy là
đao, không thẹn là Thần Đao Môn!

Đám người Hy Bình là đến sớm nhất, các người dự thi khác với khán giả đều còn
chưa tới. Lí do rất giản đơn, những võ lâm nhân sĩ đó không giống như bọn họ
là thân thích gì của Thần Đao Môn, đương nhiên không tiện đến quá sớm, ăn
không uống không còn ở không.

Triệu Tử Hảo cưới đại nữ nhi của Trường Xuân Đường làm phu nhân, mà phu nhân
này vừa sinh hạ cho hắn một tiểu tử trắng mập, hắn tự nhiên đem đám khách nhân
này của Trường Xuân Đường xem thành thần minh cung phụng.

Nếu Triệu Tử Hào đổi thành Triệu Tử Uy, đám người này của Hy Bình liền bị cự
tuyệt ở ngoài cửa, còn có thể để bọn họ có cơ hội đi vào? Cửa đều không có!

Độc Cô Cầm Triệu Tử Uy mới cưới lại đang ở nhà sống góa, liền chạy đến Bát
Tiên Độc Viện cùng muội muội nói chuyện riêng tư. Khi nghe được sinh hoạt
riêng hạnh phúc của Kì muội, chỉ có cảm thán vận mệnh bản thân không tốt —-
cưới phu quân, không thân mật mấy ngày, hắn liền chạy đi tranh đoạt nữ nhân
với đại ca nàng ta.

Độc Cô Kì cũng vì thư thư này của nàng ta ôm bất bình, nhưng cũng không thể
giúp, cuối cùng không thể kêu Hy Bình đi thay Triệu Tử Uy thực hiện nghĩa vụ
trượng phu vậy?

Thế là, thư thư tố khổ, muội muội an ủi, nói đến khi tối đi ngủ còn ý vẫn còn
chưa hết, đành phải hai thư muội cùng ngủ một phòng, tiếp tục đem chuyện ra
nói.

Thế nhưng, khi muốn nói chuyện gần xong, hai người lại ngủ không được, vì cái
gi?

Tử Cẩu bởi lúc đi nghỉ ngơi 2 3 ngày, đêm đại chiến lưỡng nữ, nữ nhân không
kêu lớn tiếng, bản thân hắn lại kêu đến giống như sói gào —- uy mãnh chứ?
Sau khi Tứ Cẩu la mệt, liền là tiếng nữ nhân rên rĩ một loạt lại một loạt
giống như thủy triều đánh vào tai các người khác trong viện.

Dưới hoàn cảnh ồn ào hỗn tạp như thế, hai thư muội Độc Cô làm sao có thể ngủ
được chứ?

Độc Cô Kì không thể chịu đựng nỗi, thành thật đối với thư thư nói, muội phải
đi qua, thư ngủ một mình vậy!

Độc Cô Cầm một mình nằm trên giường, nghe những tiếng vang lên đó hòa nhập
thanh âm của muội muội nàng ta, đột nhiên minh bạch muội muội lựa chọn vô lại
này chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời muội ấy. Ai, Triệu Tử Uy tên khốn
nạn này cả ngày mê luyến hai yêu tinh đó của Minh Nguyệt Phong, lại hại ta
khổ, trời a!

Tự nhiên, có rất nhiều người mất ngủ, cũng có một số người ngủ ngon đến không
biết bao nhiêu!

Hôm sau, tỉnh dậy sớm nhất không phải Tuyết Nhi, lại là Tứ Cẩu!

Hắn kêu tỉnh Hoa Tiểu Ba ngủ say như xưa, cùng nhau đi ra viện tử dạo Thần Đao
Môn, thường thường gặp được một số nữ đệ tử. Hắn thấy đều phải trêu ghẹo vài
câu, sờ mông một cái béo má một cái, sau khi đùa bọn cô nương mặt hồng tai đỏ,
hắn liền cười to rời đi, để lại những nữ đệ tử si mê nhìn hình bóng hắn đi xa.

Hoa Tiểu Ba chính giữa cũng theo sư phụ hắn một hai cái như thế —- Nói lại,
Hoa Tiểu Ba tuy chỉ có 16 tuổi, tâm tính còn giống đại nam hài, thân thể lại
phát dục đến rất tốt, cơ hồ cao bằng Tứ Cẩu, thêm khuôn mặt tuấn tú sáng ngời
đơn giản mang theo nét ngây thơ, cũng đủ khiến bọn thiếu nữ say mê.

Tứ Cẩu vì hắn lo lắng nói: “Tiểu tử ngươi chẳng những học võ công của ta, còn
học cao chiêu cua gái của ta, cẩn thân gà tơ của ngươi bay!”

Hoa Tiểu Ba nói: “Sớm đã bay.”

Tứ Cẩu không dám tin vào lỗ tai của mình, kêu lên: “Cái gì? Ngươi chưa thành
niên liền bị làm thịt? Ai làm?”

Hoa Tiểu Ba đành chịu nói: “Khi lần trước tới, Xuân Thúy thư thư dụ hoặc đệ,
đệ chịu không được dụ hoặc của thư ấy, liền thất thân cho thư!”

Tứ Cẩu dừng lại, quay đầu, nâng tay vỗ đầu Hoa Tiểu Ba một cái, nói: “Mẹ, kể
đáng thương thế này thế! Tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi cô nương người ta, trái
lại nói bản thân thất thân? Ta nói ngươi hay, sư phó ngươi ta vẫn còn phải năm
nay mới chạm nữ nhân, mà lần đầu tiên đụng còn là một kĩ nữ! Ta làm con mẹ nó,
Xuân Thủy so với Tiểu Hồng xinh đẹp hơn nhiều, vì sao ta không có diễm phúc
như vậy? Ai, nghĩ ta khi 16 tuổi cả bắn thủ thương (súng) đều không thể, tiểu
tử ngươi 16 tuổi còn chưa qua, lại có thể thưởng thức một tiểu mĩ nhân xinh
đẹp mọng nước —- đạo trời bất công nha!”

Hoa Tiểu Ba đắc ý nói: “Không phải một, là hai!”

Tứ Cẩu lại một lần kinh hoàng, hỏi: “Cái gì?”

Hoa Tiểu Ba thấy phản ứng của Tứ Cẩu, càng thêm đắc ý, nói: “Còn có Hạ Vũ thư
thư!”

Tư Cẩu sau khi kinh hoàng, tiếp nhận cái sự thật này, tò mò hỏi: “Chiến tích
như thế nào?”

Hoa Tiểu Ba bỗng chốc không cách nào minh bạch, Tứ Cẩu lại hỏi: “Thì là ngươi
làm bọn họ được sảng khoái hay không?”

“A!” Sau khi Hoa Tiểu Ba minh bạch tự hào đáp: “Khi vừa bắt đầu, đệ còn rất
nhanh liền xong việc, Xuân Thủy thư thư nói, nam nhân lần đầu tiên đều là
nhanh như vậy. Quả nhiên, lần thứ hai đệ kiên trì rất lâu, thư còn không ngừng
kêu đệ thân ca ca. Bọn đệ sau khi hoan hảo lần nữa, Hạ Vũ thư thư cũng tới, đệ
liền cùng thư ấy làm, lần này so với hai lần trước đều phải lâu hơn, thư ấy
cũng liên tục kêu đệ thân ca ca. Hì hì, bình thường đều là đệ gọi bọn họ thư
thư, vào lúc đấy bọn họ lại gọi đệ là thân ca ca —- huynh nói đệ lợi hại hay
không, sư phụ?” Hắn có chút diệu võ dương oai.

Tứ Cẩu vui vẻ nói: “Còn tính có thể, bất quá so với sư phụ ngươi kém nhiều,
sau này bất luận là võ công hay là trên chuyện đó, ngươi đều có thể hướng về
ta sư phụ này học hỏi tập, cam đoan ngươi chắn chắn thiên hạ vô địch thủ, trên
gường không đối thủ!” Hắn da trâu cũng thổi vỡ.

“Tiểu Ba, đệ tới rồi, cũng không tới tìm thư thư?” Xuân Thủy trước mặt đi lại,
cả mặt gió xuân.

Tứ Cẩu đẩy Hoa Tiểu Ba một cái, khe khẽ nói: “Đi, đem tiểu tao hóa (đồ cợt
nhã) này làm đến gọi ngươi thân ca ca —- mới lộ rõ bản sắc nam nhân!”

Hoa Tiểu Ba biết đều đi tới trước vài bước, mở hai cánh tay nghênh tiếp Xuân
Thủy.

Xuân Thủy chui vào trong lòng hắn, yêu kiều thở dài nói: “Thư thư rất nhớ đệ
nha!”

“Đệ cũng thế!” Hoa Tiểu Ba ôn nhu mà đa tình đáp.

Tứ Cầu một bên nghe được cả người run rẩy, da ga gai ốc khắc người đều nổi
lên, vội vàng rời khỏi chốn thị phi này, khỏi phải ngăn cản phong thủy của
người nào đó.

Tứ Cẩu ở luyện võ trường của Thần Đao Môn thấy được Triệu Tử Thanh khiến hắn
cắn ngón trỏ.

Nữ nhân này đích xác đủ đẹp, khuôn mặt sáng ngời hiển rõ được anh khí (khí
khái hào hùng) bức người, lúc này cả người ăn mặc ý vị, ngực to, eo nhỏ, mông
lớn lộ ra đầy đủ.

Triệu Tử Thanh cũng nhìn thấy Tứ Cẩu, lại giả như không nhìn thấy bóng dáng,
tiếp tục chuyên chú dạy những nữ đệ tử luyện đao.

Tứ Cẩu ở một bên lớn tiếng khen hay, còn như chỗ nào tốt, phương thức hay thế
nào, hắn căn bản không không biết, thề nào thì cũng là con mẹ nó tốt!

Triệu Tử Thanh dừng động tác, hướng về Tứ Cẩu rống to: “Tử Cẩu, ngươi sủa đủ
chưa?”

Da mặt của Tứ Cẩu với da mặt của Hy Bình đều là một xưởng gia công chế tạo ra,
tự nhiên cũng dày như tường thành, tiếp tục cười hi hi nói: “Triệu cô nương,
nàng lại còn nhớ được tiện danh của ta, quả thật khiến ta vui sướng muốn điên,
nàng có phải trong khi ngủ gọi ta hay không?”

Triệu Tử Thanh chỉ cảm thấy lửa giận cháy bên trong, liền vung đao hướng tới
hắn chém qua.

Tứ Cẩu vội vàng né tránh, vừa né vừa kêu: “Triệu cô nương, tính ta sai, ta
nhận lỗi với nàng, ta là tiểu cẩu, xin nàng bỏ qua cái mạng chó này của ta
nha?”

Hắn một bộ mặt đáng thương, khiến những nữ đệ tử đều cười, cả Triệu Tử Thanh
cũng không khống chế được cười nhẹ một cái, thế nhưng đao trong tay vẫn như cũ
một đao tiếp sát một đao.

“Tử Thanh! Dừng tay!” Triệu Tử Hào đi qua, quát to với muội muội của hắn.

Triệu Tử Thanh không vui lòng ngừng tay lại, hung hãn nói: “Để ta lại nhìn
thấy ngươi, ta liền giết ngươi!” Nói xong, lắc đầu liền đi.

Triệu Tử Hào nói: “Tứ Cẩu huynh đệ, không có thương chứ? Muội của ta chính là
như vậy, xinh huynh đừng thấy lạ!”

Tứ Cẩu cười đáp: “Triệu đại ca nói đâu phải, đệ chính là thích bộ dạng này của
nàng ta, cân quắc không nhường tu mi a!”

Triệu Tử Hào hiểu ý liền cười, hắn biết Tứ Cẩu thích muội muội của hắn.

Tứ Cẩu nói: “Đệ ra ngoài cũng có một đoạn thời gian, phải quay về rồi. Triệu
đại ca, huynh bận rộn của huynh, đệ đi trước!” Quay đầu lại hướng về Triệu Tử
Thanh kêu lên: “Triệu cô nương, đa tạ nàng biểu diễn vài thức cao chiêu cho Tứ
Cầu ta xem, ta vô cùng vô cùng cảm kích nàng!” Mẹ, ngày nào để lão tử ở trên
giường cảm kích nàng thật nặng!”

Tứ Cẩu lại đến các nơi khác tham quan du lãm, lại vừa khéo thấy được Hoa Tiểu
Ba cùng Xuân Thủy Hạ Vũ lưỡng nữ xoay tròn trên giường làm chuyện tốt, hắn
trong lòng trù rủa, “xúi quẩy”, lại nhanh chóng chạy về, tìm Lan Hoa cùng Oanh
Thúy của hắn.

Khi cách tỉ võ đại trại còn ba ngày, Độc Cô Phách, Thiếu Lâm Viên Chánh cùng
Võ Đang Tĩnh Hư Tử đều dẫn các môn nhân của mình tới Thần Đao Môn.

Triệu Tử Uy không ở nhà, Triệu Tử Hào liền thay hắn tiếp đãi bọn họ, ngay cả
chưởng môn của Thần Đao Môn Triệu Kiệt Anh cũng dắt thê tử Trầm Dao ra ngoài
tiếp kiến bọn họ.

Hai thư muội Độc Cô thấy gia gia, tự nhiên bổ nhào vào lòng ông ta làm nũng.

Triệu Kiệt Anh thấy Hy Bình, thần sắc quai quái, khe khẽ hỏi Triệu Tử Hào vài
câu, liền không nói nữa.

Hy Bình cũng bái kiến Độc Cô lão đầu đột nhiên biến đến khả ái, Độc Cô Phách
tự nhiên cao hứng đến không thể khép miệng.

Mà hai ngoại tôn nữ cũng đến lòng già của ông ta làm nũng một lượt, cuối cùng
Tuyết Nhi phải nhổ tóc của ông ta ít đi đến đáng thương, ông ta liền vội vàng
nói, tiểu tổ tông, cháu nhổ tóc bạc của tằng gia gia, ta liền biến đến giống
như vị gia gia này —- Ông ta chỉ vào Viên Chánh đại sư bên cạnh.

Viên Chánh hợp chưởng niệm phật, thiện tai, thiện tai!

Tiếp theo đám người Độc Cô Phách tới, người của các bang phái khác trên giang
hồ cũng lục tục đến, cùng Thần Đao Môn giao tình tốt liền ở trong Thần Đao
Môn, không có giao tình gì thuần túy là vì xem náo nhiệt liền ở phụ cận tìm
chỗ ở lại.

Đoạt suất tỉ võ của tứ đại thế gia, là một việc trọng đại lớn trên giang hồ,
ai không muốn xem kĩ?

Trước sau đến Thần Đao Môn có Cái Bang Tiếu Diện Cái, Nga Min Sơn Huyền Dương,
Đại Địa Minh Lạc Hỏa cùng Lạc Thảo, Vạn Diệu Am sư đồ, Thiên Phong Bảo Từ
Phiêu Nhiên cùng Thiên Phong Song Kiều.

Khiến người tưởng tượng không được, Biện Mệnh Tam Lang của Hồ Điệp Phái lại
dẫn theo một đám nam nữ đệ tử, hùng hùng hổ hổ hướng tới Thần Đao Môn xông
tới.

Triệu Tử Hào vốn không muốn để bọn họ vào, nhưng bọn họ nói muốn tìm công chúa
Lãnh Như Băng của bọn họ, Triệu Tử Hào ngại thể diện của Trường Xuân Đường,
đành phải chiêu đãi bọn họ.

Một đám người này vừa đến Thần Đao Môn liền tạo ra chướng khí mù mịt, nam trêu
ghẹo nữ đệ tử của Thần Đao Môn không nói, nữ lại cũng cam đảm câu dẫn nam đệ
tử của Thần Đao Môn!

Triệu Tử Hào dưới cơn giận dữ, lại đem bọn họ đuổi ra Thần Đao Môn để bọn họ
khách sạn, chỉ giữ lại Biện Mệnh Tam Lang giống bọn người Hy Bình ở tại Bát
Tiên Độc Viện.

Lãnh Như Băng không biết làm thế nào giới thiệu ba diện thủ của mẫu thân nàng
ta cho mọi người —- Biện Mệnh Tam Lang.

Ngưu Lang cao lớn như trâu, Tình Lang ôn tồn tao nhã, Dã Lang là một hán tử
cao gầy tháo vát, ba người này là tâm phúc của Lãnh Tinh Oánh, cũng là bạn lữ
trên giường tốt nhất của bà ta.

Lãnh Như Băng lạnh lẽo hỏi: “Các ngươi không ở bên cạnh mẫu thân, chạy đến chỗ
này làm chi?”

Tình Lang nhu hòa đáp: “Công chúa, phu nhân mấy ngày tới cũng có có thể tới,
người sợ công chúa có sơ suất gì, phái bọn thuộc hạ tới trước bảo vệ công
chúa!”

Lãnh Như Băng hỏi: “Vậy sao?”

Ngưu Lang đáp: “Phải ạ! Phải ạ! Phu nhân để bọn thuộc hạ tới bảo vệ công chúa
….. Ơ, nam nhân bên cạnh người là ai thế?”

Hắn biết công chúa trước giờ đều chán ghét nam nhân, thế nào có thể tiếp cận
tên khốn này gần như vậy? Yêu, tên khốn này thực không phải anh tuấn bình
thường ư! Ờ oa, trừ công chúa ra, còn có nhiều mĩ nữ thế này, xem ra đầu trâu
này của ta có thể ăn một bữa đến nứt bụng, hì hì …..

“Bịch!” Một quyền đấm ngay mặt, Ngưu Lang chỉ cảm thấy mắt phủ sao vàng, không
tự giác lùi lại 4 5 bước, lắc đầu, định thần, quát to: “Vừa rồi là ai đánh lão
tử? Mẹ, có dũng khí đứng ra!”

Hy Bình bước tới trước một bướ, nói: “Ta!”

Ngưu Lang thấy là nam nhân tuấn mĩ đứng bên cạnh công chúa, không hiểu bởi vậy
hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao đánh ta? Ngươi nếu nói rõ ràng, nể mặt công chúa,
Man Ngưu ta không tính toán với ngươi, bằng không ….. khà khà!” Hắn đem hai
nắm tay to lớn giơ cao trước mặt Hy Bình —- bằng không liền đánh bẹp ngươi!

Hy Bình thấy tráng hán trước mặt này cao hơn hắn một cái đầu, không có chút sợ
hãi, nói: “Muốn đánh ta sao? Ta thích! Ngươi muốn dùng phương thức dạng gì?”

Ngưu Lang sững sờ ngây ngẩn nhìn Hy Bình, không biết nam nhân xem chừng không
biết võ công này vì sao dám hướng tới hắn khiêu chiến.

Tuy tên khốn này cũng là rất cao lớn, thế nhưng trước mặt Man Ngưu ta còn
không so được, nếu đã ta chọn lựa, vậy thì lựa chọn đấu sức đi! Man Ngưu ta
sức lớn vô cùng, còn tập “Hỗn Nguyên Khí Công”, chính để ta giáo huấn hắn một
cái, ước tính cân lượng của hắn!

Vừa nghĩ tới thế, Ngưu Lang nói: “Chúng ta vật lộn, ngươi thua liền chọn ba mĩ
nhân nhi bên cạnh ngươi tất cả cho huynh đệ ba người chúng ta!”

Chúng nữ tức giận, ào ào rút kiếm.

Lãnh Như Băng mắng: “Man Ngưu, ngậm miệng!”

Hy Bình dùng tay ra hiệu ngăn cản chúng nữ, chăm chú nhìn Ngưu Lang, bình tĩnh
nói: “Ta không cùng ngươi thảo luận bất kì điều kiện nào, bởi vì bất luận ta
thua hay là thắng, ta đều không thể đem nữ nhân của ta làm tiền đánh bạc,
nhưng có một chút có thể nói cho ngươi hay, cơ hội ngươi thắng ta bằng không!”

Lãnh Như Băng nói: “Hy Bình, dùng đao đối phó hắn, sức lực của hắn lớn vô
cùng, chàng không phải đối thủ của hắn!”

Tứ Cầu nói: “Yên tâm, như quả là vật lộn sát người, đừng thấy kẻ này to con
hơn Hy Bình, hắn cũng chỉ có đại bại!” Tứ Cẩu giải thích thực lực của Hy Bình
ở phương diện này.

Hy Bình đi đến trước mặt Ngưu Lang, nói: “Bắt đầu đi!”

Hai người liền cánh tay đáp cánh tay tiến hành suất giao tỉ võ , thân người to
lớn của Ngưu Lang che phủ Hy Bình, bàn tay thô chắc vặn hai vai Hy Bình, ra
sức muốn vặn ngã Hy Bình, lại phát giách vặn không chuyển động, thế là duỗi đá
một cước kéo lấy mã bộ của Hy Bình, cũng không được việc gì, lại đem “Hỗn
Nguyên Khí Công” vận chuyển lên, còn là không thể đem Hy Bình ném ngã xuống
đất.

Hy Bình nói: “Đến lượt ta.”

Hy Bình hướng tới Ngưu Lang nắm của cánh tay hắn hai bàn tay dùng lực, Ngưu
Lang chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn thấu tim, giống như xương tay bị bóp vụn,
hai tay của hắn đan chéo trên y phục trước ngực Hy Bình vô lực nới lỏng ra,
hai tay Hy Bình thừa cơ hội nắm y phục trước ngực hắn, đem cơ thể to lớn của
hắn nâng lên, ném quăng qua một bên, lại nhanh chóng theo qua một đầu gối dứt
khoát đè lên ngực hắn, quyền đầu tập trung rơi lên mặt hắn.

Sau khi hai ba cái chế phục Ngưu Lang, Hy Bình quát: “Khối đầu to, còn dám chú
ý nữ nhân của ta hay không?”

Ngưu Lang kêu lên giống như giết heo đáp: “Không dám, không dám, người đừng
đánh, kẻ hèn cũng không dám nữa!”

Tình Lang cùng Dã Lang không dám tin nhìn hai người trên đất —- Ngưu Lang
sức lực lớn vô cùng lại có thể suất giao hạng đấu sức này trong tỉ võ thua cho
nam nhân này? Nam nhân này rốt cuộc là người gì, lại có lực lượng kinh người
như thế?!

Tứ Cẩu cười nói: “Ta đã nói, tiểu tử này đánh nhau hỗn tạp thiên hạ vô địch!”

Chúng nữ thở một hơi, không nghĩ được người bị người một cước đạp liền văng ra
rất xa, lại có thể dễ dàng đem một tên to con xưng thần lực ném văng ra xa,
thật là bất khả tư nghị!

Hy Bình bỏ qua Ngưu Lang, đi đến trước mặt Tình Lang cùng Dã Lang, nói: “Hai
người các ngươi có phải cũng đọ sức một cái không?”

Dã Lang thầm rên một tiếng, Tình Lang vội vàng cười: “Không dám! Không dám!
Xin hỏi công tử là?”

Hy Bình nói: “Mẹ, các ngươi sớm thì phải hỏi. Nhớ, ta gọi là Hoàng Hy Bình, là
phu quân của công chúa các ngươi, tất cả các nữ nhân ở đây đều là danh hoa có
chủ, các ngươi muốn phát tình, thì đi tìm nữ đệ của Thần Đao Môn!”

Ngưu Lang lúc này đã từ trên đất bò dậy, kinh hãi nói: “Công chúa, người không
phải chán ghét nam nhân nhất sao? Thế nào thành nữ nhân của hắn?”

Câu nói này cũng là lời muốn hỏi trong lòng Tình Lang với Dã Lang lại không
hỏi ra miệng.

Lãnh Như Băng giận dữ: “Man Ngưu, ngậm cái miệng thối của ngươi, chuyện của ta
không cần ngươi quản!”

Ngưu Lang một bộ ủy khúc nói: “Là, là! Thực là, người nói sớm một tiếng, thuộc
hạ cũng không thể bị đánh đến thảm thế này, nếu biết ngài ấy là cô gia, Man
Ngưu nào dám kêu khiêu chiến?”

Tình Lang ngập ngừng nói: “Công chúa ….. hắn, a, cô gia nhiều nữ nhân thế này,
có thể thõa mãn người không? Nếu nói không thể, thuộc hạ nguyện ý …..”

Lãnh Như Băng nói: “Vả miệng!”

Tình Lang nhẹ nhàng tát bản thân một cái, cười nói: “Công chúa, không phiền
các người, bọn thuộc hạ ra ngoài trước an bài các đệ tử khác.”

Khi ba người đang chuẩn bị rời cửa viện, Tứ Cẩu từ phía sau kêu bọn họ dừng:
“Ba vị huynh đệ, đợi một chút!”

Hắn bỏ rơi Lan Hoa cùng Oanh Thúy liền theo qua, Hoa Tiểu Ba cũng theo đuôi sư
phụ hắn đi ra.

Mọi người không biết bọn họ làm trò gì, cũng không có tâm tình đi truy cứu.

Hoa Tiểu Mạn nhè nhẹ dựa vào ngực Hy Bình, nhu hòa nói: “Ca, huynh thật uy
mãnh!”

“Ta tối càng uy mãnh hơn!” Hy Bình nhẹ nhàng hôn cánh môi đỏ của Hoa Tiểu Mạn.

Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba sau khi đuổi kịp Biện Mệnh Tam Lang, lôi kéo quan hệ
thân thích, bợ đít ba người, không lau sâu, mọi người liền thân quen xưng
huynh gọi đệ.

Biện Mệnh Tam Lang cuối cùng minh bạch ý đồ của hai người Tư Cẩu cùng Hoa Tiểu
Ba.

Tình Lang nói, chúng ta dẫn theo 15 nam đệ tử với 20 nữ đệ tử cùng tới, không
biết hai vị muốn mấy nữ nhân?

Tứ Cẩu nói ba, Hoa Tiểu Ba nói tối thiểu hai!

Đều là người đồng đạo, ăn nhịp với nhau, năm người ra bên ngoài cùng nữ đệ tử
của Hồ Điệp Phái hồ thiên hồ địa một phen, cuối cùng ai ai đều mệt nhũn bò về
Bát Tiên Độc Viện.

Mấy người khác lại không sao cả, chỉ có Tứ Cẩu, vừa quay về liền bị Lan Hoa
cùng Oanh Thúy quấn cuộn muốn hoan hảo.

Tứ Cẩu nói thảm thương, hai vị phu nhân thân ái, tha cho ta đi! Để ta nghỉ
ngơi một cái, phu quân vì các nàng suýt nữa mạng đều sắp đi —- quả nhiên là
thiên tài nói hoang! Mà hai nữ nhân lại tin tưởng, thương tiếc trông chừng hắn
ngủ.

Chính vào lúc này, gian phòng của Hy Bình thủy triều âm thanh nổi dậy, hai nữ
nhân sao ngủ được chứ? Tứ Cẩu đành phải xả thân lại bồi nữ tử.

Biện Mệnh Tam Lang nghe được dị thanh, người nhìn ta, ta ngó ngươi, đột nhiên
đồng thanh kêu lên: “Ai đang làm chuyện khuyết đức như vậy? Ai da! Ồn chết đi!
Công chúa, cầu xin người, đừng kêu đến dâm đãng như thế, người chính là thánh
nữ trong suy nghĩ bọn thuộc hạ nha! Thế nào có thể so với mẫu thân của người
còn phải dâm đãng phóng túng hơn? Ai da! Những nữ nhân này ai ai đều phát điên
rồi, còn đến lớn tiếng như thế còn trêu chọc hứng thú người như vậy, kêu chúng
ta ngủ yên như thế nào? Vô luận như thế nào, ngày mai ra bên ngoài ở —”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.