Mới sáng sớm ra, Hy Bình và Đỗ Tư Tư đã bị tiếng gọi léo nhéo của Tuyết Nhi
làm cho tỉnh giấc, cả hai vội vàng mặc quần áo. Cửa vừa mở đã thấy Phong Ái Vũ
đang bế Tuyết nhi dường như đã đứng đợi ở đó lâu rồi.
Hy Bình ôm Tuyết Nhi vào lòng, âm yếm trao cho nó cái hôn chào buổi sáng an
lành.
Phong Ái Vũ nhìn Đỗ Tư Tư ngạc nhiên hỏi: “Biểu tỷ, khí sắc của tỷ sao đột
nhiên lại tốt lên như vậy? Trông so với trước đây lại càng thêm mấy phần rực
rỡ khiến người khác nhìn mà phải mê!”
Đỗ Tư Tư tỏ vẻ thẹn thùng e ấp tựa như một thiếu nữ đương xuân: “Ta và hắn…
sau đó, cảm thấy công lực bị thất tán lúc trước giờ lại hồi phục, tự nhiên khí
sắc phải tốt hơn lên nhiều!”
“Oa, biểu tỷ, nói vậy là võ công của tỷ đã khôi phục lại rồi sao? Như vậy,
trong số những nữ nhân của Hy Bình, chỉ có mỗi muội là không biết võ công
thôi? Không được, biểu tỷ, tỷ nhất định phải dạy cho muội!” Ngừng một lúc,
nàng lại nhìn Đỗ Tư Tư, nói: “Biểu tỷ, tỷ hình như không phải vì đã khôi phục
lại võ công mà thành ra có mùi của nữ nhân như vậy đâu, ta nghĩ lại là do hắn
giở trò xấu rồi, hi hi!”
Hy Bình cười nói: “Tiểu Ái Vũ, đêm qua ngủ có ngon không?”
Phong Ái Vũ nói với vẻ bất bình: “ Không có tên đại hỗn đản chàng bên cạnh,
người ta không hiểu sao lại ngủ rất ngon!”
“Như thế thì sau này Tiểu Ái Vũ sẽ không muốn đến ngủ cùng ta nữa rồi.” Hy
Bình khoái trá trêu ghẹo Tiểu Ái Vũ của hắn.
“Chàng là đại biến thái, đại sắc ma, đại công ngưu…”
Hy Bình thấy Ái Vũ dài miệng ra mắng mình như vậy, liền giao Tuyết Nhi cho Đỗ
Tư Tư, vội vã ôm lấy nàng, lập tức dùng miệng ngăn cái “miệng chửi rủa “của
nàng lại , nếu không thì chẳng hiểu nàng ta sẽ còn mắng chửi đến bao giờ đây?
“Đại ca, huynh và Ái Vũ cãi cọ gì đó?” phía bên kia, Tiểu Nguyệt và Lãnh Như
Băng đang đi về phía họ.
Hy Bình nhìn Tiểu Nguyệt, trong bụng cảm thấy không thoái mái, vội buông Ái Vũ
ra, cười đáp: “Nguyệt nhi, tối qua muội ngủ ngon chứ?”
“Không ngon!” Tiểu Nguyệt dẩu mỏ lên nói: “Huynh và Đỗ Tư Tư ồn ào quá, tiếng
thét của Đỗ Tư Tư làm muội phải tỉnh giấc mấy lần…”
Đỗ Tư Tư xấu hổ đến mức hận không tìm ra lỗ mà chui xuống, vội chống chế:
“Tiểu Nguyệt, muội đừng nói linh tinh!”
Tiểu Nguyệt làm ra vẻ oan khuất: “Làm thì cũng đã làm rồi, lại còn không cho
người ta nói, huynh cùng đại tẩu làm chuyện này thật là mạnh bạo quá đó”
Đỗ Tư Tư nghe Tiểu Nguyệt gọi mình là “đại tẩu”, vừa xấu hổ lại vừa thầm vui
mừng, nhất thời không biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải làm sao, đành
phải quay sang hôn chùn chụt Tuyết nhi đang ngồi trong lòng.
Tuyết Nhi la lớn: “Mẹ à, đừng có cắn Tuyết nhi.”
Hy Bình thừa cơ nói: “Muội ở đây ngủ nếu không được an giấc, hay là để ta bảo
Tiểu Mạn an bài cho muội một chỗ ở bên ngoài, có được không?”
“Không, Nguyệt nhi vẫn thích ở đây cơ!” Đôi mắt Tiểu Nguyệt lúc này đã lệ đẫm
hoen mi, nói trong tiếng nấc: “Đại ca, huynh có phải là không thích Nguyệt
nhi, phải vậy không? Muội nhớ huynh trước đây rất cưng chiều Nguyệt nhi, hễ
bất cứ ai ức hiếp Nguyệt nhi, huynh đều tìm người đó mà đánh cho một trận, lại
còn hay làm diều cho Nguyệt nhi rồi cùng Nguyệt nhi thả. Thế nhưng mấy ngày
nay, huynh vì sao lại không còn yêu thương Nguyệt nhi nữa, không giống như
trước đây, cứ mỗi lần gặp Nguyệt nhi là thường ôm ấp hôn hít, hay là vì Nguyệt
nhi đã lớn rồi, không ngoan nữa? Đại ca, Nguyệt nhi muốn đại ca giống như
trước đây, thường ôm Nguỵệt nhi rồi hát cho Nguyệt nhi nghe, muốn đại ca lại
thật thân thiết với Nguyệt nhi.” Hy Bình đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, trả lời
một cách không tự nhiên: “ Nguyệt nhi ngốc, đại ca sao có thể… sao có thể
không yêu muội chứ! Muội là muội muội thân ái nhất của ta, đai ca sao có thể
không yêu thương muội cho được? Đại ca… yêu muội lắm!” Nói đến đó, mũi hắn
lại thấy cay cay, chỉ muốn khóc rống lên thật to, thế nhưng cuối cùng vẫn cố
nén lại được.
Tiểu Nguyệt nhào vào lòng hắn, khóc lóc: “Nguyệt nhi cũng yêu đại ca, vĩnh
viễn sẽ yêu đại ca!”
Lãnh Như Băng nghe giọng nói cùng thanh điệu của Nguyệt nhi giống như đang thề
thốt, tự nhiên cảm thấy trong câu nói này ẩn chứa biết bao tình cảm không được
như ý nguyện.
Nàng bỗng cảm thấy hình như tim mình đang đập nhanh hơn!
Tiểu Nguyệt đương nhiên vẫn ở lại Nhạc Hoa Viên.
Kể từ tối hôm đó, Đỗ Tư Tư nhiều lần cùng với chúng nữ nhân cùng nhau ngủ
trong đại gian, tất nhiên là không thể nào mang theo Tuyết nhi, nàng đành giao
Tuyết nhi cho Tiểu Nguyệt trông nom – trong viên tử này có lẽ chỉ có mỗi Tiểu
Nguyệt là không ngủ trong đại gian.
Tiểu Nguyệt hầu như tối nào cũng phải nghe thấy cái thứ âm thanh đó, cứ mỗi
lần nghe thấy lại ôm Tuyết nhi vào lòng rồi lặng lẽ khóc, vừa khóc vừa cùng
Tuyết nhi đi vào trong giấc mộng.
Tứ Cẩu trừ lúc đêm tối trái ôm phải ấp ra thì ban ngày đều siêng năng tập
luyện võ công.
Hoa Tiểu Ba lúc đầu còn nhất quyết bắt Hy Bình dạy cho hắn “Lôi Kiếp đao
pháp”, nhưng đứng được mấy ngày thì bàn chân chỉ cảm thấy tê tê, đến một phát
rắm cũng đánh không ra, nói gì đến sấm mới chả chớp.
Thế là hắn lại quấn lấy Tứ Cẩu đòi học nghệ, Tứ Cẩu nói cũng được, bất quá
phải có một điều kiện nho nhỏ – ta dạy ngươi tuyệt thế võ công, còn ngươi, Hoa
Tiểu Ba phải giới thiệu cho ta một cô nương xinh xắn nào đó mới được.
Thế là hai người cùng hòa chung một điệu, Hoa Tiểu Ba nói với Tứ Cẩu, bốn cô
hầu gái trước đây của đại tỷ hắn, Hoa Tiểu Thiến, cũng khá xinh đẹp, trong đó
có một người so với Lan Hoa bình phân thu sắc, từ sau lúc đại tỷ của hắn được
gả cho Triệu gia, họ cũng đi theo tới đó, Hoa Tiểu Ba còn nói, lần sau đi đến
Thần Đao Môn, sẽ mang hắn đi cùng.
Tứ Cẩu lập tức cười híp cả hai mắt, lập tức đem “Oanh Thiên chưởng” ra dạy cho
Hoa Tiểu Ba.
Không ngờ Hoa Tiểu Ba đối với phương diện võ công lại không có nhiều thiên tư
cho lắm, chỉ là si mê mà thôi, thỉnh thoảng lại bị Hoa Sơ Khai gọi đến học
thuộc tên gọi và dược tính của thuốc.
Tên tiểu tử này nếu xét về phương diện y dược thì trái ngược hoàn toàn, cực kỳ
có thiên phú, Hoa Sơ Khai mỗi ngày đều giao nhiệm vụ cho hắn, hắn chỉ loáng
chốc là làm xong, rồi lại chạy đi luyện “Oanh Thiên chưởng”, còn tưởng tượng
ra rằng hễ cứ đánh ra một chưởng sẽ làm thủng cả trời.
Thế nhưng cái ảo tưởng của hắn về lỗ thủng đó trong lúc mãi vẫn chưa thấy đâu
thì lỗ thủng của đại tỷ hắn đã bị Triệu Tư Hào “oanh xuất” ra một hài tử trắng
trẻo mập mạp.
Ngay sau khi nghe được tin, phu phụ Hoa Sơ Khai hoan hỉ vội vã kéo nhau tới
Thần Đao Môn, Hoa Tiểu Ba cũng mang theo Tứ Cẩu đến đó “khai quật” tài nguyên
mĩ nữ.
Trong bốn nữ tì của Hoa Tiểu Thiến, chắc chắn là Đông Tuyết xinh đẹp nhất,
tiếp đến là Hạ Vũ, Xuân Thủy, Thu Vân mỗi người đều có sắc riêng, giống như
Oanh Thúy của hắn, khiến Tứ Cẩu mới thấy mà sắc tâm đại động.
Cùng một ngày, hắn còn kịp phát hiện ra một nữ nhân so với Lan Hoa của hắn còn
xinh đẹp hơn nhiều, bèn hỏi Hoa Tiểu Ba, thì ra nàng chính là muội muội của
Triệu Tử Thanh, a ha! Nữ nhân này khiến hắn cả trong mộng cũng phải cắn chặt
lấy ngón trỏ.
Trường Xuân Đường thiếu đi Hoa Tiểu Ba và Tứ Cẩu, thành ra Hy Bình ban ngày
chẳng có việc gì làm – không có ai tấu nhạc cho hắn, hắn đành mỗi sáng dậy đều
vác đao ra chém loạn một hồi, sau đó lại dạo đông dạo tây.
Hôm nay, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà hắn lại dạo bước đến Mộc
Nhân cư, trước đây hắn cũng từng đến đây mấy lần, nhưng chưa hề một lần bước
vào trong, nghe Tiểu Mạn nói đây chính là nơi Hoa Lôi một mình cư trú, Hoa Lôi
không thích bị người khác quấy nhiễu.
Hy Bình tha thẩn chỉ biết cứ đi, đi mãi mà quên mất cả điều cấm kỵ đó – hoặc
là chuyện này căn bản chẳng đáng để hắn phải lưu tâm.
Chỉ thấy cửa khép hờ, đẩy nhẹ một cái, phía trong đập vào mắt là ba gian mộc
ốc được bố trí song song rất đặt biệt, phía trước mộc ốc có một hoa viên rất
to, trồng một số thực vật hoa thảo được mà hắn không biết là thứ gì, ngay
trước mắt hắn là hai cây ngô đồng.
Hy Bình bước tới đẩy cái cửa nhỏ của mộc ốc, gian thứ nhất là thư phòng, bốn
giá sách được bày biện rất ngay ngắn, bàn đọc sách kê dựa vào cửa sổ, đằng
trước bàn dựng một cái ghế cao.
Hy Bình thấy ở đây chẳng có một chút gì thú vị, liền bước vào căn phòng thứ
hai, đó là phòng ngủ của Hoa Lôi, bày biện không hề đơn giản, ở đây có một cái
giường, một cái ghế cùng một cái bàn, trên bàn ngòai một số vật phẩm cần thiết
cho nữ nhân ra, nổi bật lên là hai tiểu mộc nhân trông rất cũ kỹ, nhìn giống
một thanh niên cùng một cô nương tầm hai ba, hai tư tuổi.
Hy Bình bước ra khỏi phòng ngủ, tiện tay mở nốt cửa căn phòng thứ ba, một
luồng thủy khí mang theo hơi nóng tỏa ra theo cánh cửa mở, nguyên lai đây vốn
là buồng tắm, trong cái bồn tắm khá lớn có một nữ nhân khỏa thân đang ngồi
quay lưng về phía cửa, hai cánh tay nhỏ nhắn dưới làn nước nóng trở nên vừa
hồng vừa trắng đang đổ nước lên vai.
Dòng nước từ tấm lưng trắng mịn của nàng chảy xuống, đó là một tấm lưng hết
sức xinh đẹp, nhẵn nhụi, trắng tinh, có phần hơi gầy. Mái tóc dài đã ướt nước
dán chặt vào lưng, tựa như hàng vạn thác nước màu đen đổ xuống bồn tắm. Lúc
này, nàng chỉ biết say sưa, thoải mái đắm mình trong bồn nước tắm rửa, không
hề phát giác ngoài kia có một nam nhân đang tựa cửa lặng lẽ ngắm nhìn nàng.
Hy Bình nhận ra đó chính là cô cô của Tiểu Mạn – Hoa Lôi. Hắn không hề có ý
định li khai, cũng không muốn làm gián đoạn nàng hưởng thụ lạc thú tắm gội,
chỉ lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, Hoa Lôi bước ra khỏi bồn tắm, trong sát na đang quay người
thì nhìn thấy Hy Bình, kinh hãi vội giơ tay che lấy ngực, rồi đột nhiên ngồi
lại vào trong bồn tắm, hoảng hốt nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đi ra mau!”
Hy Bình tât nhiên không vì lời trách mắng của nàng mà bước ra, trái lại còn
tiến về phía bồn tắm, nói: “Nguyên lai thì ra nàng thích tắm rửa vào buổi sáng
sớm.”
Hoai Lôi không ngờ rằng nam nhân này lại gan to bằng trời đến thế, hai mắt lại
còn nhìn chằm chằm vào thân hình đang lõa thể của nàng, trong lòng sợ hãi,
hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi, ngươi sao lại bước vào đây?”
Hy Bình cười đáp: “Thật là cần ta phải nói ra sao?”
Hoa Lôi ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong ánh mắt có pha lẫn sự xấu hổ và tức
giận, nàng không trả lời Hy Bình, chỉ chăm chú nhìn vào tên thanh niên nam
nhân đang có ý đồ quấy rối nàng.
Hy Bình là người lên tiếng trước: “Ta tên là Hoàng Hy Bình, ở đây không có
người canh giữ, cửa lại không có khóa, ta đương nhiên là rất nhẹ nhàng mà tiến
vào rồi.”
Hoa Lôi hình như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là con trai của
Hoàng sư ca, trượng phu của Tiểu Mạn – Hoàng Hy Bình?”
Hy Bình trêu chọc: “ Nếu là đồ giả thì ta để cho nàng đem đổi lại.”
Hoa Lôi nghe thấy vậy, không biết dũng khí từ đâu bay tới, lớn tiếng trách
mắng: “Nếu đã là như vậy, ngươi còn không mau cút ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi cả
ta cũng dám động vào hay sao?”
Hy Bình chỉ thấy cười cười, dùng hành động dể đáp lại lời nàng, hắn bế thốc
nàng ra khỏi bồn tắm, mặc kệ nàng vùng vẫy, la hét, đánh đập, cũng nhất quyết
không buông nàng ra.
Hoa Lôi đến lúc này thì đã hiểu rằng tên nam nhân này chẳng sợ gì cả, hắn ngay
cả đến cô cô của Tiểu Mạn mà cũng dám….
Nàng như lạc hết cả hồn vía, giận dữ hét lớn: “Ngươi buông ta ra! Ngươi là tên
hỗn đản, Hoàng sư ca sao lại có một đứa con trai như ngươi kia chứ? Tiểu sắc
ma! Ta là cô cô của Tiểu Mạn, ngươi còn không mau buông ta ra?”
“Ngoan nào, đừng động đậy! Ta đang giúp nàng mặc quần áo đấy chứ.”
Hy Bình chẳng thèm để ý đến sự kháng nghị của Hoa Lôi, bế nàng bước tới giá
treo quần áo, tay phải xiết chặt nàng vào ngực, tay trái đưa lên giá treo lấy
xuống một chiếc khăn tắm còn khô. Sau đó, một tay ôm lấy Hoa Lôi đang giãy
giụa một cách vô vọng trong lòng hắn, tay kia cầm chiếc khăn tắm lau đi những
giọt nước còn đọng lại trên mình nàng.
Khi lau đến ngực nàng, Hy Bình tấm tắc khen ngợi: “Da thịt của nàng trắng mịn
như thiếu nữ vậy, vẫn còn rất đàn hồi, đáng tiếc là hơi gầy một chút!”
Hoa Lôi tức giận quát: “Ngươi đi ra, không cần ngươi phải mặc quần áo cho ta,
ta tự mình làm được, đi ra!” Nàng lại cố gắng dùng lực vùng vẫy, nhưng lực
lượng của tên nam nhân này giống như một ngọn núi, sừng sững không thể lay
động.
Hy Bình vẫn cứ tiếp tục thưởng thức, ngắm nhìn từng nét trên cơ thể nàng không
hề bỏ sót, hắn nói: “Ta đã nói là muốn mặc y phục thật tử tế cho nàng mà, nàng
không nghe thấy à? Đừng có động đậy! Động đậy nữa là ta không thèm mặc y phục
vào cho nàng đâu.”
Hoa Lôi lại càng giận: “Ta có bảo ngươi mặc y phục cho ta đâu?”
“Ta nói không thèm mặc y phục cho nàng, là vì ta muốn chiếm hữu nàng ngay lúc
nàng đang không có mảnh vải nào trên mình. Nói như thế, nàng đã hiểu chưa?”
Hy Bình lau khô đôi chân nhỏ nhắn của nàng, ưỡn thẳng lưng lên, chăm chú nhìn
vào mặt nàng. Mặt nàng hơi dài, đường nét phối hợp hết sức hoàn hảo, cái miệng
nhỏ xinh thực khiến cho người ta phải đem lòng mê mẩn.
Hy Bình đột nhiên cúi đầu xuống, nhưng bị Hoa Lôi giơ tay chộp vào miệng. Phản
ứng của hắn rất nhanh, lưỡi thò ra liếm ngay lòng bàn tay của Hoa Lôi.
Hoa Lôi cấp tốc rụt tay lại, sau đó xuất thủ thêm lần nữa để ngăn cản Hy Bình,
lại bị tay phải của Hy Bình tóm lấy, kéo một cái, khiến nàng không thể khống
chế được bản thân, đổ sát vào người Hy Bình. Lần này, cái miệng lớn của hắn
liền chụp ngay lấy cái miệng nhỏ của nàng.
Khi Hy Bình rời khỏi cái miệng nhỏ ngọt ngào của nàng, thấy nàng vẫn còn đứng
ngây ra đó, thở ra hương thơm yêu kiều, ngẩng đầu si ngốc nhìn vào hắn.
Hy Bình hỏi: “Nàng vẫn còn ngây ngất với tư vị của cái hôn vừa trao phải
không? Có muốn tiếp tục không?”
Hoa Lôi đột nhiên khóc oà giống như một tiểu hài tử: “Ngươi là tên hỗn đản!
Ngươi đến phá hỏng mất chỗ ở mỹ hảo của ta, hủy đi giấc mộng mà ta đã gìn giữ
hai mươi năm nay! Ta muốn chàng bồi thường cho Lôi Lôi, chàng phải bồi thường
cho thiếp!”
Hy Bình thật không ngờ nàng đã ba mươi tuổi, lại bỗng nhiên giống như một nữ
hài tử hướng tới hắn mà khóc lóc.
Hắn lúc này cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều, tỏ vẻ hòa hoãn: “Đừng khóc,
nàng là cô cô của Tiểu Mạn, ta thực không thể xâm phạm nàng. Vả lại, hiện tại
ta cũng không có tâm tình để xâm phạm nàng, đợi đến lúc ta thực sự muốn nàng,
ta sẽ quay lại giúp nàng biến thành một nữ nhân thật sự, trở thành nữ nhân của
ta! Nào, để ta giúp nàng mặc y phục, ta chỉ muốn vì nàng mà làm một việc thật
ấm áp mà thôi, sao nàng lại muốn cự tuyệt ta cơ chứ? Huống hồ những việc vốn
không nên làm nhất mà ta chẳng hề muốn, thì ta đều đã làm rồi, còn những việc
ta muốn lại không chịu để cho ta làm hay sao? Những giọt nước mắt của nàng có
sự thanh khiết của thiếu nữ, khiến ta liên tưởng đến một nữ hài, nàng ta là
một nữ hài hết sức thuần khiết! Là muội muội…” Hy Bình không nói nữa, đưa
tay lên y giá lấy xuống một chiếc áo tắm làm bằng khinh sa, choàng lên người
Hoa Lôi, rồi cúi xuống cài áo cho nàng, thấy thân thể mĩ hảo của nàng như ẩn
như hiện, ngửng đầu lên tiếp xúc phải đôi nhãn thần pha lẫn sự phẫn nộ và cảnh
giác.
Hắn tiếc thương: “Sau nay lúc tắm rửa nàng nhớ khóa cửa lại, để khi ta đến, ta
cũng sẽ không nhìn thấy gì, giờ ta phải đi đây.”
Hắn quay mình bước ra, để lại Hoa Lôi một mình lặng lẽ đứng đó không biết nên
làm gì cho phải.
Mười ngày sau, Hoa Tiểu Ba và Tứ Cẩu từ Thần Đao Môn trở về, mọi người đều hết
sức vui vẻ, chỉ có Tứ Cẩu là buồn bực không vui, nguyên lai là nàng Triệu Tử
Thanh đó khiến hắn phải gặm ngón trỏ, nàng không những chẳng thèm tiếp thu tấm
si tình của hắn, lại còn không coi hắn vào đâu – khiến hắn nhất thời nghĩ rằng
trong nhãn cầu của tất cả các nữ nhân trên đời, nam nhân đều là màu trắng.
Thế nhưng cái tâm si tình của hắn cũng chẳng tồn tại được lâu, quay về Trường
Xuân Đường rồi, lại bị nhu tình của Lan Hoa và Oanh Thúy xâm nhập, thế là hết
thảy mọi si tình đều nhanh chóng tan biến đi.
Tại bữa tiệc tẩy trần cho những người mới trở về do Hoa Sơ Khai tổ chức, ngay
đến một người rất ít khi lộ diện là Hoa Lôi lần này cũng tham gia, điều nay
không khỏi khiến Hoa Sơ Khai cảm thấy có chút kì quái – muội muội của ông đã
lâu lắm không còn bước chân ra khỏi cửa rồi a!
Lôi Phượng chúng nữ nhân cuối cùng cũng biết là Hoa gia còn có thêm người này,
nhưng vì sao trước đây không hề thấy mặt?
Hy Bình cảm thấy song nhãn của Hoa Lôi mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm
vào hắn, khiến da đầu hắn nổi ngứa râm ran.
Sau khi ăn uống xong, Hoa Sơ Khai gọi Hy Bình đến tẩm thất của phu phụ họ, Hoa
Lôi cũng ở đó.
Hoa Sơ Khai nói với hắn: “Hy Bình, nửa tháng sau, chúng ta tứ đại gia tộc sẽ
cùng nhau tỉ võ đoạt soái, trước đây đều là ba nhà bọn họ đoạt lấy, Trường
Xuân Đường của chúng ta căn bản không có cách nào tiến được lên cao, bây giờ
ta muốn các ngươi thay mặt Trường Xuân đường xuất chiến, đoạt lấy Thiên Tự
Soái Lệnh, ngươi thấy thế nào?”
Hy Bình cực kỳ hài lòng, cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, đánh nhau thì ta rất
giỏi, nhưng mà sẽ đánh ở đâu?”
Hoa Sơ Khai đáp: “Thần Đao môn, bảy ngày sau xuất phát!”
Hy Bình vừa bước ra khỏi gian phòng của phu phụ Hoa Sơ Khai liền bị Hoa Lôi ở
phía sau gọi giật lại, bắt hắn phải cùng nàng đi đến “Mộc Nhân cư”.
Hy Bình biết là sẽ có chuyện phiền nhiễu, miễn cưỡng cúi dầu lẽo đẽo theo đuôi
nàng đi tới “Mộc Nhân Cư”.
Bước vào ngọa thất của Hoa Lôi, Hoa Lôi ngồi bên mép giường, Hy Bình cũng muốn
bước tới ngồi cạnh nàng, nhưng bắt gặp cái trừng mắt của nàng, liền chuyển
thân ngồi lên cái ghế đặt trước bàn.
Hoa Lôi cất tiếng: “Ngươi là Hoàng Ngưu phải không?”
Hy Bình thật sự cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng vẫn “ừ” lên một tiếng xác
nhận.
Hoa Lôi liền nói tiếp: “Ta sau khi gặp Lãnh Như Băng rồi, liền nghĩ ngay đến
ngươi. Ta lúc trước cũng biết là ngươi đã dịch dung, sau khi ngươi khôi phục
lại dung mạo, ta vẫn có thể nhận ra ngươi… ngươi là tên tiểu hỗn đản! Nói,
hôm đó vì sao lại muốn đối với ta như vậy?”
Hy Bình gãi gãi đầu: “Cô cô…”
Hoa Lôi hét lớn ngăn hắn nói tiếp: “Ai là cô cô của ngươi?”
Hy Bình cười xoà: “Ta quên mất rồi.”
Hoa Lôi yên lặng nhìn nam hài tuấn mỹ trước mặt, không sao nhìn ra hắn đã trở
thành một nam nhân, nhưng hắn đích thực đã là một nam nhân, một nam nhân cường
tráng!
Một thoáng trầm mặc!
…..
Hy Bình là người lên tiếng phá đi sự im lặng đó: “Nếu như không có việc gì thì
ta muốn đi khỏi đây.”
Hắn đứng dậy chuẩn bị bước đi, Hoa Lôi liền quát hắn ngồi xuống.
Hoa Lôi nói: “Phụ thân của ngươi có khỏe không?”
Hy Bình đáp: “Lão nhân gia ngoại trừ việc hay lải nhải ra, còn đâu tất cả đều
tốt.”
Hoa Lôi bỗng hồi tưởng lại: “Mười năm rồi không gặp ông ấy, không biết ông ấy
có còn nhớ Lôi Lôi không?”
Hy Bình thấy nàng đang đắm chìm trong hồi ức, liền đứng dậy cáo từ, Hoa Lôi
không trả lời, trên mặt nàng vẫn hiện ra vẻ ngỡ ngàng, làm hắn chán nản bước
đi.
Hy Bình quay trở lại Nhạc Hoa viên, phát hiện ra chỉ có mỗi mình Tiểu Nguyệt
lòng đầy tâm sự đang ở đó, những người khác vẫn còn đang lưu lại đại sảnh chưa
thấy về.
Trong nửa tháng nay, Tiểu Nguyệt quả thực đã tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt
nàng hiếm khi nào còn thấy lộ ra nụ cười ngây thơ của ngày xưa nữa. Thế nhưng,
cứ mỗi lần nhìn thấy Hy Bình, nàng đều cười với hắn như xưa, chỉ là mỗi nét
cười ấy đều mang theo biết bao tư vị sầu khổ.
Hy Bình rất sợ phải gặp Tiểu Nguyệt, cứ mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng đều
dâng lên thứ cảm giác tội lỗi, chỉ muốn trốn tránh.
Tình hình gần đây của Tiểu Nguyệt, hắn không phải là không để ý, hắn chỉ thấy
tim mình nhói đau, thật chỉ muốn bất chấp tất cả mà lao tới ôm nàng vào lòng
mà an ủi, thế nhưng, hắn hiện tại đến cả dũng khí để ôm muội muội một cái cũng
không có, hắn làm sao lại có thể ….. hắn sao có thể thản nhiên coi nàng chỉ
như là một muội muội thuần túy được đây?
Hắn dù sao cũng đã từng xâm chiếm lấy thân thể của nàng, tim của hắn cũng vì
chuyện này mà luôn phải mang theo một nỗi hổ thẹn, mà nỗi hộ thẹn này, cứ mỗi
khi hắn đến trước mặt Tiểu Nguyệt là nó lại càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt
hơn.
Hy Bình cố gắng khống chế tâm tình, cười nói: “Nguyệt nhi, muội không cùng họ
đi chơi ư?”
“Nguyệt nhi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút! Đại ca, ôm Nguyệt nhi một chút
được không?” Nguyệt nhi không đợi Hy Bình hồi đáp đã lao vào lòng hắn.
Hy Bình ôm muội muội của mình, ôm lấy thân hình mà hắn đã biết rõ, hàng trăm
mối ngổn ngang bỗng trào dâng trong lòng, hắn cảm thấy nữ nhi gục trong lòng
mình đang khóc, những giọt nước mắt cứ rơi mãi, rơi mãi không thôi, liền vội
vàng an ủi: “Nguyệt nhi, đừng khóc, là ai đã khi phụ Nguyệt nhi? Nói đại ca
nghe, đại ca sẽ trút giận thay cho muội!”
Tiểu Nguyệt ngẩng mặt lên khỏi ngực hắn, ngưng khóc nhưng không thể ngăn được
đôi dòng lệ tuôn rơi, nàng nấc lên: “Không có ai khi phụ Nguyệt nhi cả, đại ca
đã lâu rồi không ôm Nguyệt nhi, Nguyệt nhi ở trong lòng đại ca rồi, chỉ muốn
khóc! Đại ca, huynh vì sao lại muốn trốn tránh Nguyệt nhi? Có phải là vì
Nguyệt nhi rất đáng ghét, khiến đại ca không được vui? Nguyệt nhi thật sự chỉ
muốn được đại ca ôm thôi, được ôm thế này, Nguyệt nhi trong lòng mãn nguyện
lắm.” Nói xong, Nguyệt nhi si ngốc nhìn Hy Bình, đôi mắt thấm đẫm dòng lệ chứa
chan niềm si mê.
Hy Bình chỉ cảm thấy Nguyệt nhi đang tựa vào hắn, bất giác ôm chặt lấy nàng,
khó có thể kiềm chế được nỗi đau trong tim, nói: “Đại ca sao lại có thể trốn
tránh Nguyệt nhi chứ? Đại ca hiện tại chẳng phải là đang ôm Nguyệt nhi đó sao?
Đừng nghĩ ngợi nhiều, đại ca mãi mãi thương yêu Nguyệt nhi, nào, cười một cái
cho đại ca xem nào!”
Trên khuôn mặt đẫm lệ của nàng cố nở ra một nụ cười còn giống khóc hơn là đang
khóc …