Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 33: Chương 32: Dữ lang cộng vũ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 33: Chương 32: Dữ lang cộng vũ

Tại Nhạc Hoa viên, ngoại trừ gian phòng lớn nhất ra còn có cả thảy sáu gian
phòng nhỏ, trước đây thì mỗi người ở một phòng.

Lãnh Như Băng và Lôi Phượng cùng ở chung một phòng, vì Lãnh Như Băng có thói
quen phải có người ôm mới ngủ được, nên những lúc không có Hy Bình, Lôi Phượng
phải thế chỗ hắn để Lãnh Như Băng ôm ấp, sờ mó trong lúc say ngủ, cho đến khi
thật sự không thể cố nén nhịn được nữa, họ lại gọi Hy Bình qua bày cuộc ái ân.

Từ lúc bố trí sắp đặt được chiếc giường lớn tại đại gian, năm nữ nhân không
cần phải quay lại khuê phòng của mình nữa, cứ chiều chiều lại cùng với Hy Bình
hăng say quần thảo phượng loan.

Nhưng chiều nay thì lại đặc biệt khác, họ lại phải trở lại gian phòng của mình
vì Hy Bình nói hắn muốn cùng Đỗ Tư Tư khiêu vũ giữa màn đêm linh lung, trong
ánh đèn mờ ảo.

Chúng nữ nhân trước nay vốn luôn cảm thấy bất bình thay cho Đỗ Tư Tư, vì thế
nên đương nhiên nguyện ý nhường hắn cho nàng độc chiếm, chỉ mong nàng sẽ sớm
trở thành nữ nhân của hắn như bọn họ.

Tiểu Nguyệt vì Đỗ Manh Manh đã không còn ở lại Trường Xuân Đường nên cũng muốn
tới ở trong Nhạc Hoa viên, Hoa Tiểu Mạn liền sai người hầu dọn dẹp sạch sẽ một
gian phòng dành riêng cho nàng, song Tiểu Nguyệt nói rằng nàng không quen ngủ
một mình, vì thế nhất quyết kéo Lãnh Như Băng đến ở chung.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tiểu Nguyệt ngập ngừng lên tiếng: “Lãnh tỷ tỷ, muội muốn
… muội muốn …..”

Lãnh Như Băng thấy biểu tình của nàng như thế liền hỏi: “Tiểu Nguyệt, muội
muốn nói gì mà lại cứ ấp a ấp úng như vậy?”

Tiểu Nguyệt cố lấy hết dũng khí nói: “Muội muốn hỏi, cái lão sắc ma tên gọi là
Hoàng Ngưu đó hiện tại đã đi đâu rồi?”

Lãnh Như Băng tâm thần đại chấn, như có tiếng sét rạch ngang giữa nền trời,
song nàng vẫn giữ ngữ điệu hết sức tự nhiên trả lời: “Sau khi chúng ta và bọn
muội chia tay thì bị Địa Ngục môn tập kích, hắn vì bảo hộ cho tỷ mà bị lũ
người ấy sát hại, chính đại ca của muội đã kịp thời xuất hiện cứu tỷ rồi đưa
đến Trường Xuân đường.”

Lúc này, Lãnh Như Băng đành phải nói dối Tiểu Nguyệt, mặc cho Tiểu Nguyệt dù
có yêu hay hận Hoàng Ngưu đi chăng nữa, nàng cũng không thể coi Hoàng Ngưu là
tình lang hay kẻ thù, bởi Hoàng Ngưu chính là Hoàng Hy Bình, đại ca của nàng,
sự thật ấy quả thực quá ư tàn khốc.

Tiểu Nguyệt đột nhiên si ngốc lẩm bẩm nói một mình: “Thật sao? Hắn vậy là đã
chết rồi ư? Ta còn muốn gọi đại ca đến đập cho hắn một trận để trút hận cho
Nguyệt nhi… vì sao lại chết? Ta hận ngươi, hận chết ngươi! Ngươi chết đi thì
càng tốt…. ai bảo ngươi không cần ta… không đếm xỉa gì đến ta….. ta mãi
mãi sẽ không tha thứ cho ngươi đâu… hu hu!”

Tiểu Nguyệt gục trên người Lãnh Như Băng mà khóc, nước mắt rơi như mưa không
ngừng lăn trên ngực áo Lãnh Như Băng. khiến gò ngực săn chắc của nàng trở nên
trơn bóng.

Lãnh Như Băng cũng không biết phải làm sao để an ủi Tiểu Nguyệt, nàng nghe
Tiểu Nguyệt than khóc, thì chợt hiểu ra rằng nàng đối với kẻ đã cướp đoạt
trinh tiết của mình là Hoàng Ngưu thì vừa yêu lại vừa hận, thế nhưng nàng làm
sao có thể nói cho Tiểu Nguyệt biết rằng Hoàng Ngưu kia chính là Hy Bình, đại
ca của nàng? Không, tuyệt đối không thể!

Tiểu Nguyệt cứ thế khóc, nước mắt cứ tuôn mãi không thôi….đột nhiên, nàng
bỗng nghe thấy những tiếng kêu rên rỉ như muốn trêu ngươi ….. càng lúc lại
càng lớn, càng lúc lại càng rõ ràng hơn.

Nàng ngẩng đầu lên chăm chú nghe ngóng một hồi, rồi nói: “Ây, âm thanh đó
là…”

Phong Ái Vũ sớm đã bế Tuyết Nhi qua ngủ phòng mình.

Đỗ Tư Tư nghe Phong Ái Vũ nói rằng chiều nay Hy Bình muốn ở chung với nàng nên
vừa hết sức kinh ngạc lại pha lẫn nét vui mừng. Đã hai ngày nay, Hy Bình luôn
tỏ ra hờ hững với nàng, sao bỗng dưng chiều nhay đột nhiên lại muốn nàng đến
bồi tiếp hắn?

Đỗ Tư Tư rụt rè bước đến gõ cửa gian phòng lớn, Hy Bình ra mở cửa, trông thấy
nàng thì chỉ khe khẽ cất tiếng: “Vào đi!”

Hỏa nhiệt trong tim Đỗ Tư Tư bỗng như vụt tắt theo câu nói lạnh lùng đó, Hy
Bình chàng cớ sao lại lãnh đạm với mình như thế?

Nàng buồn rầu khóa trái cửa lại, quay đầu lại thì thấy Hy Bình đã nằm trên
giường tự lúc nào, đôi mắt rực lên ngọn lửa si mê ngắm nhìn như muốn đốt cháy
nàng. Đỗ Tư Tư cảm thấy có chút không tự nhiên, cái nhìn đó khiến nàng vừa xấu
hổ lại vừa vui mừng, lồng ngực phập phồng háo hức.

Nàng từng bước từng bước tiến tới trước chiếc giường, trong tim đang chờ mong
Hy Bình sẽ giống như trước đây, bật ra khỏi giường lao tới cuồng nhiệt ôm hôn.
Thế nhưng, nàng đã phải thất vọng, Hy Bình tuy thấy nàng đang bước tới nhưng
vẫn tỏ rõ thái độ hờ hững, chẳng hề có lấy một cử động nào.

Trong lòng Tư Tư bỗng dậy lên một nỗi bi thương. Rốt cuộc là thế nào đây?
Chẳng lẽ nàng lại đi cầu xin một nam nhân hãy xâm chiếm mình hay sao? Vì sao
tự minh lại phải biến thành một kẻ dâm tiện như thế? Huống hồ nam nhân này căn
bản không hề cần đến nàng, vậy sao nàng phải mặt dầy mà dầy mà đến với hắn cơ
chứ?

Nàng cảm thấy điều này thực chẳng khác gì một sự sỉ nhục, lẳng lặng quay đầu
bước ra, bước chưa quá ba bước thì nghe thấy tiếng Hy Bình vẳng lên sau lưng:
“Nếu như không có ta, nàng có lẽ sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn, ta không muốn miễn
cưỡng giữ nàng phải ở lại.”

Đỗ Tư Tư trong lòng chấn động, đựng lặng yên tại chỗ.

Hy Bình tiếp tục nói: “Ta biết trong lòng nàng đã có một nam nhân khác, nếu
hắn có thể đem lại hạnh phúc cho nàng, ta mong nàng đừng chọn ta, bên cạnh ta
đã có quá nhiều nữ nhân, ta không cách nào tiếp nhận quá nhiều món nợ ân tình
như vậy, ta chỉ muốn được bình yên, ngoài ra cái gì ta cũng không cần, không
muốn….” Thanh âm hắn khẽ run lên.

Đỗ Tư Tư quay đầu nhìn Hy Bình, khuôn mặt chán nản kia dưới ánh đèn leo lét
bỗng hiện lên nét gì đó khiến người ta phải thương tâm mà nàng trước đây chưa
từng một lần nhìn thấy.

Nàng không kìm nén nổi bản thân mình nữa, nhào vào lòng Hy Bình, khóc lớn:
“Thiếp không bằng lòng chàng đuổi thiếp đi, trong tim thiếp không hề có nam
nhân nào khác, chỉ có mình chàng mà thôi!”

Hy Bình ôm lấy tấm thân kiều diễm của nàng, đưa tay lau đi những giọt nước
mắt, an ủi: “Đừng khóc nữa, ta tin nàng mà.”

“Không! Chàng không tin thiếp, chàng nói dối, chàng và hắn đều giống như nhau,
đều là những nam nhân phụ tình!” Đỗ Tư Tư ai oán trách móc.

Hy Bình thật sự không biết nói gì nữa. Thừa nhận rằng mình đang dối nàng, thì
nàng càng khóc dữ hơn; nếu như nói rằng không hề dối nàng, nàng sẽ lại bảo hắn
là kẻ nói dối. Ai, nữ nhân!

Đỗ Tư Tư tựa trên ngực Hy Bình khóc lóc một hồi lâu, mãi sau mới nín, “Chàng
trước đây không chịu nghe thiếp nói ra bí mật của mình, hiện tại chàng có muốn
nghe hay không?”

“Nếu như nàng muốn nói…” Hy Bình nhẹ nhàng hôn lên hàng mi ướt đẫm lệ hoa
của nàng, xem như là thay cho câu trả lời.

Cái hôn nhẹ nhàng ấy khiến Đỗ Tư Tư lòng hoa nở rộ, đôi nhãn tình u oán trách
móc nhìn Hy Bình, môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào, sau đó hồi tưởng lại: “Khi
thiếp vừa tròn hai mươi tuổi, vì gia thế hiển hách cùng tạo nghệ kiếm pháp của
bản thân, trên giang hồ sớm đã nổi danh với biệt hiệu “Bích Ngọc Tiên Nữ”, tất
nhiên được nhiều võ lâm thanh niên theo đuổi, nhưng thiếp vốn luôn đòi hỏi
cao, thế nên mãi vẫn chưa thấy ai vừa mắt, cho đến khi gặp được hắn.”

Cuộc đời thật lắm điều bất ngờ, thiếp gặp hắn và chàng đều cùng trong một tình
huống. Lúc đó thiếp bị Tam Kiệt đánh bại, khi bọn chúng đang chuẩn bị vũ nhục
thiếp thì hắn xuất hiện. Là thiếu nữ lắm mộng mơ hỏi sao thếp không động tâm
cho được cơ chứ? Thiếp trước đây đối với những thanh niên đang theo đuổi mình
chẳng hề có lấy một chút động tình, chỉ vì mãi chưa gặp được ai đủ tầm khiến
thiếp phải động lòng. Hắn đương nhiên là không giống những nam nhân khác, bởi
hắn không những là một người rất tuần tú và phong lưu, lại còn giúp thiếp giữ
được sự thanh bạch, thiếp chỉ trong thời gian ngắn đã vô tình đem lòng yêu
hắn.

Sau ba ngày quen nhau, hắn đòi cùng thiếp hoan hảo, thiếp không ngờ lúc đó đến
một ý niệm cự tuyệt cũng không có. Có điều hết sức kỳ quái, trước lúc làm
chuyện đó, hắn đưa cho thiếp uống một viên dược hoàn, nói rằng đó là trụ nhan
chi bảo tổ truyền nhà hắn, thiếp chẳng hề hoài nghi liền uống ngay. Thế nhưng
sau khi thiếp và hắn làm xong chuyện đó, hắn đột nhiên nổi trận lôi đình, bảo
rằng thiếp không nên yêu hắn, mắng thiếp là đồ ti tiện, hại hắn phải chịu tổn
thất trọng đại, thiếp lúc đó vừa tức giận vừa hổ thẹn, thực vô cùng oan ức.

Sau đó thiếp biết rằng, nguyên lai viên dược hoàn mà hắn đưa cho thiếp được
gọi là “Địa Tạng Hoàn”, vốn là thứ thuốc giúp hắn tu luyện một loại võ công,
vì lúc đó thiếp đã động chân tình với hắn, mà nhiệt tình đang bốc cháy lại
tương khắc đối với âm hàn căn tính của dược hoàn, vì vậy tác dụng của dược
hoàn chỉ phát huy được một nửa, khiến hắn không thể luyện thành thần công, còn
thiếp thì võ công thất tán hoàn toàn. Sau việc này, hắn đã không còn cách nào
quay đầu lại.

Thiếp những năm đầu còn mong chờ hắn quay lại tìm thiếp, nhưng bảy năm trôi
qua, vẫn không hề thấy bóng dáng hắn. Sau này, thiếp mới biết rằng tất cả
chuyện đó đều do bàn tay hắn sắp đặt, việc cứu thoát thiếp bất qúa chỉ là một
màn kịch được chúng cùng nhau phô diễn, là hắn muốn lợi dụng thân thể của
thiếp để tu luyện võ công, thực ra thì hắn không hề yêu thiếp….” Nói đến
đây, nàng ngừng lại ngước nhìn Hy Bình, dưới ánh đèn, đôi mắt nàng long lanh
như hai giọt sương lúc bình minh.

Hy Bình nhẹ nhàng nói: “Nếu điều đó khiến nàng đau khổ, nàng không cần phải
nói nữa, ta không quan tâm nàng đã từng chung đụng với ai, chỉ cần nàng hiện
tại nguyện ý phó thác thân mình cho ta, ta sẽ yêu thương nàng suốt đời.”

Đỗ Tư Tư tựa vào ngực Hy Bình, tiếp tục kể: “ Sau khi trở về nhà, bụng thiếp
cứ to dần, không có cách nào che giấu. Phụ thân chất vấn thiếp, thiếp chỉ khóc
chứ không nói, thế nên người rốt cuộc cũng không hỏi ra được chuyện gì đã xảy
ra. Rồi cứ thế, thiếp sinh Tuyết nhi, từ đó rất ít khi đi ra ngoài. Trong hai
ba năm, thiếp cùng Tuyết Nhi mỗi năm đều đến Võ Đẩu môn để chúc thọ. Không ngờ
trong một lần lại tình cờ gặp Địa Kiệt và Thiên Kiệt, chúng nói dối với thiếp
rằng hắn rất thương nhớ thiếp và muốn được gặp Tuyết nhi, bảo thiếp đến gặp
hắn. Thiếp vốn vẫn hận hắn, tình cảm đối với hắn sớm cũng đã nguội lạnh, thế
nhưng trong tâm vẫn luôn mong muốn có được một chỗ dựa, huống chi hắn còn là
phụ thân của con gái thiếp, nếu như có thể, … Thiếp tin tưởng, liền giao
Tuyết nhi cho chúng, nào ngờ khi bế được Tuyết nhi rồi thì bọn chúng liền trở
mặt, nói rằng thực ra hắn chỉ cần Tuyết nhi, còn thiếp thì để mặc cho nhị Kiệt
tùy tiện xử lý. Sau đó chúng dùng Tuyết nhi để uy hiếp thiếp phải thoát y,
đang chuẩn bị…. hu hu!”

Hy Bình an ủi: “Đừng khóc, Tư Tư đừng khóc nữa, Thi Trúc Sinh là loại người
không đáng để nàng phải khóc!”

Đỗ Tư Tư ngạc nhiên hỏi: “Sao chàng biết hắn là Thi Trúc Sinh?”

Hy Bình phẫn hận: “Mẹ nó, chỉ có hắn mới làm ra những chuyện như thế! Băng
Băng cũng uống phải cái “Địa Tàng Hoàn” gì đấy của hắn, tình huống mà nàng và
Băng Băng gặp phải không khác nhau bao nhiêu. Vả lại Tam Kiệt là thủ hạ của
Thi Trúc Sinh, nên ta sớm đã đoán ra người mà nàng đang nói đến chính là hắn,
chỉ là ta không muốn ngắt lời nàng, thế nên không nói ra. Nếu sau này để lão
tử bắt gặp, ta nhất quyết sẽ đập bẹp cái “thằng tiểu tử” của hắn.

Đỗ Tư Tư kinh ngạc nói: “Băng Băng cũng bị hắn….”

Hy Bình biết nàng đang định nói gì, liền cười xoà: “Đưng lo, hàn độc của Băng
Băng đã được ta giải trừ rồi, nàng ấy trước khi đến với ta vẫn còn là băng
thanh ngọc khiết.”

Đỗ Tư Tư ai oán: “Bọn họ ai ai cũng đều là băng thanh ngọc khiết, chỉ có thiếp
l à hoa tàn liễu rủ, có phải chàng vốn ghét bỏ thiếp lắm phải không?”

Hy Bình vội đáp: “Sao có thể như vậy được?”

Đỗ Tư Tư giận dỗi nói: “Chàng vì sao chẳng thèm ngó ngàng gì đến người ta, như
vậy chẳng phải là lãnh đạm với thiếp sao?”

Trong mắt Hy Bình thoáng lộ nét cười, hỏi: “Ta có như vậy à?”

Đỗ Tư Tư đâm đấm vào ngực hắn, nói: “Chàng còn dám nói là không có sao? Chàng
đã làm tan nát trái tim của người ta, giờ lại dám nói là không có, chàng đúng
là tên tiểu vô lại mà!”

Hy Bình hôn lên môi nàng, trả lời: “Nàng lần trước chẳng nói rằng trong tim đã
có một nam nhân khác, không muốn cùng ta ân ái hay sao? Ta sợ nàng lại giống
như lần đó, nhằm lúc lửa tình của ta đang rực cháy thì dội vào một gáo nước
lạnh. Nàng nếu chưa xác định rõ con tim mình thuộc về ai, thì chiều nay ta sẽ
không giữ nàng ở lại. Ta không muốn thấy nàng sau này phải hối hận, nàng khiến
ta nhìn mà phải đem lòng thương tiếc, nàng đích thực là một nữ nhân như vậy
sao Tư Tư?”

Đỗ Tư Tư trừng mắt nhìn hắn đầy thâm tình, sau đó nhéo hắn một cái thật đau.

Hy Bình thét lên oai oái: “Sao nàng lại dùng chiêu này?”

Đỗ Tư Tư nói: “Ai bảo chàng không tin tưởng Tư Tư? Lần trước thiếp nói như
vậy, cũng là vì muốn tốt cho chàng, thiếp cho rằng trong tim mình vẫn còn hình
bóng hắn, cũng bởi vì hắn là phụ thân của Tuyết nhi , lại là nam nhân đầu tiên
của người ta, thiếp sợ khi cùng chàng hoan hảo sẽ lại nghĩ tới hắn, cho nên
lần đó mới cự tuyệt chàng!”

“Đối với chuyện này nàng không cần phải lo lắng, khi hoan hảo cùng ta, nàng
tuyệt đối sẽ không còn tâm trí nào để tơ tưởng đến nam nhân khác đâu….ôi
chao!”

Đỗ Tư Tư lại nhéo hắn thêm một cái, u oán nhìn hắn, nói: “Chàng không thể để
cho người ta nói hết đã hay sao?”

Hy Bình vội vàng: “Nàng nói đi, nàng nói đi!”

Đỗ Tư Tư liền nói: “Thiếp thật sự đã từng yêu hắn, nhưng đó là chuyện của
nhiều năm trước. Từ lúc biết được tất cả những trò lừa đảo của hắn, biết hắn
không hề yêu thương thiếp, thiếp đã hoàn toàn thất vọng về hắn. Sở dĩ chiều
hôm đó thiếp không muốn để chàng “yêu” thiếp, vì thiếp biết chàng ngay cả một
chút thông cảm với người ta cũng không có, lại còn nhẫn tâm bỏ rơi thiếp,
thiếp chỉ muốn cho bản thân thêm chút thời gian để có thể hoàn toàn quên đi
hắn, để rồi toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng, chàng đã không cần người ta thì
thôi, lại còn bảo người ta hãy quên chàng đi…. hu hu!” Nàng nói rồi lại
khóc, lệ đẫm tràn bờ mi.

Hy Bình lại phải an ủi nàng thêm một hồi, sau đó dỗ dành: “Vậy bây giờ nàng
quyết đinh sẽ quên ai?”

Đỗ Tư Tư trợn tròn mắt nhìn hắn, nói: “Thiếp trước đây vốn muốn quên chàng đi,
nhưng từ lúc chàng ra đi, thiếp mới phát hiện ra rằng người mà thiếp luôn ngày
đêm mong nhớ chính là chàng, cứ nghĩ đến chuyện chàng không còn cần Tư Tư nữa
là trong lòng lại cảm thấy vô cùng đau khổ, ăn không ngon ngủ không yên. Thiếp
biết dù thiếp có cố gắng làm mọi cách để quên chàng thế nào đi chăng nữa, thì
cũng đều vô ích, chỉ càng lúc càng nhớ thương chàng hơn mà thôi. Trong tim
mình, thiếp đã coi chàng là chỗ dựa của hai mẹ con thiếp, nếu chàng không còn
cần mẹ con thiếp nữa, thì hai mẹ con thiếp biết đi đâu? Chàng đã coi Tuyết Nhi
là con gái, thì chàng phải thực hiện tốt nghĩa vụ của một người cha, cũng phải
là nam nhân của mẫu thân Tuyết nhi. Một kẽ hỗn đản như chàng, phải chăng đến
một chút chức nghiệp đạo đức cũng không có?”

Hình Bình thở dài: “Xem ra ta lại có thêm một khoản nghĩa vụ nữa rồi!”

Đỗ Tư Tư cất giọng u oán: “Chàng sẽ không lạnh nhạt với Tư Tư nữa đâu, phải
không?”

Hy Bình cảm thấy có chút thương cảm đối với nàng, hắn giờ đã minh bạch tại sao
đôi mắt Đỗ Tư Tư lại luôn buồn như thế, cuộc đời nàng quả thật đã phải chịu
quá nhiều đau thương!

Nhẹ nhàng mân mê mái tóc mây của nàng, hắn ôn nhu nói: “Ta muốn ngắm nhìn Tư
Tư nhảy múa, có được không?”

Đỗ Tư Tư ngơ ngẩn hỏi: “Múa điệu gì, mà sao lại múa lúc này?”

Hy Bình cười nhạt, nói bằng giọng điệu hết sức tự nhiên: “Múa thoát y.”

“Chàng!” Đỗ Tư Tư bất thình lình lấy hết sức bình sinh nhéo Hy Bình một cái
thật đau, khiến Hy Bình phải hét lên: “Tư Tư, nàng không muốn múa thì thôi, ái
chao ôi đau quá!'

Đỗ Tư Tư rời khỏi lòng Hy Bình, chầm chậm đứng lên, nhìn Hy Bình, chuyển mình
đi đến giữa giường, rồi quay đầu lại nói: “Mỗi nữ nhân trưởng thành đều thích
được thoát y trước mặt nam nhân của mình, nhưng Tư Tư lại không biết khiêu
vũ.”

Hai người nằm trên chiếc gường lớn được đặt giữa phòng, bốn phía treo bốn ngọn
minh đăng lớn, khiến cả gian phòng ngập trong một luồng ánh sáng huyền ảo,
cùng bầu không khí như muốn mê hoặc lòng người.

Trước lúc bước vào căn phòng này, Đỗ Tư Tư đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế
nên nàng chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh làm bằng sa liệu.
Dưới ánh đèn, nàng đứng thật thẳng, thấp thoáng để lộ ra phần thân thể được
chiếc áo ngủ che phủ, ẩn hiện màu da thịt gợi đầy nhục cảm trong mắt Hy Bình,
dục vọng nguyên thủy của hắn như được kích động, khát khao đòi hỏi sự đáp ứng
.

Trên giường, Đỗ Tư Tư ngước mặt nghiêng nghiêng đầy vẻ e thẹn, nhìn nam nhân
của nàng với ánh mắt say mê đắm đuối, cảm thấy máu huyết trong người cứ nhộn
nhạo cả lên, tim đập rộn ràng. Sắc mặt nàng hiện lên sắc hồng đẹp như ráng
chiều.

Hai tay của nàng lần xuống eo, dùng thủ pháp nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc đai lưng.
Nó được buộc bằng một nút thắt rất đơn giản, nang dùng ngón cái và ngón trỏ
đặt vào giữa nút thắt rồi từ từ kéo ra, sau đó đưa tay lên buộc lại mái tóc.
Đai lưng theo cái buông tay của nàng rơi xuống, chiếc áo ngủ cũng đồng thời hé
mở sang hai bên, để lộ ra thân hình mỹ miều.

Từ cái cổ thon của nàng đi xuống là khe ngực rất sâu. Vì ánh đèn mờ ảo không
đủ chiếu sáng, nên khiến người ta cảm giác cái khoảng đen nhỏ ngắn đó như một
vực sâu muôn trượng, hun hút không nhìn thấy đáy. Từ hai đầu của vệt đen đó,
mỗi đầu lại rẽ ra hai cung tròn mờ mờ tối. Vệt đen hợp với bốn cung tròn đó
phác thành hai vòng bán nguyệt hợp lại với nhau. Lơ lửng trên vùng ngực trắng
hòa lẫn ánh vàng trông như là hai quả bưởi căng mọng vừa chín tới. Điểm xuyết
giữa hai trái cầu căng cứng lơ lửng đó mỗi bên nửa hạt táo hồng sậm nhô cao,
thật khiến người ta nhìn thấy là muốn ngậm lấy mà thưởng thức hương vị cực kỳ
ngọt ngào thơm tho của trái cấm.

Hai bên hạt táo là hai vạt áo ngủ đang dán sát vào cặp nhũ phong của nàng, như
lớp tuyết trắng mỏng manh phủ lên hai đụn cát vàng. Càng về dưới, hai vạt áo
ngủ ngả xuống càng mở rộng ra. Từ nhũ phong của nàng đi xuống là vùng bụng
trơn phẳng, không lưu lại chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng có hài tử, trông
như một phiến lụa phẳng lỳ phơi dưới ánh sáng vàng vàng của buổi hoàng hôn,
gợi lên cảm giác đàn hồi, mềm mại.

Xuống dưới nữa là chiếc quần lót đen tuyền. Từ phía Hy Bình nhìn tới, như
miếng sa hình tam giác dính sát vào hạ thể. Giữa miếng vải lõm xuống 1 khe
hẹp, hai bên khe hơi lồi lên.

Vài cọng lông không chấp nhận bị miếng sa đè ép, len lén thò ra ngoài khiến
người ta phải mê mẩn. Từ vùng tam giác mê người đó duỗi ra cặp đùi thon dài
tròn lẳng với làn da láng mướt làm giá đỡ làm tôn lên toàn bộ vẻ mĩ lệ của
nàng.

Nhìn thấy cái thân thể đàn bà kiều diễm mê người đó, Hy Bình không ngừng nuốt
nước bọt, cảm thấy hạ thể bắt đầu bành trướng, chịu không nổi liền ngồi bật
dậy. Vốn dĩ hắn chỉ mặc độc một cái quần cộc rộng, bây giờ biến thành giống
như một cái lều được giương lên hết cỡ. Cái vật đó như muốn xé toạc vải mà
chui ra.

Đỗ Tư Tư xoay người, quay lưng về phía Hy Bình, đưa hai tay lên hai bên trán
gạt tóc trượt xuống cổ rồi dừng lại ở hai vai, khẽ nắm cổ áo ngủ, nhè nhẹ đẩy
về phía sau, phô bày đôi bờ vai và khoảng lưng trơn phẳng không chút gầy gò.

Chiếc áo ngủ tiếp tục trượt xuống như một thứ ánh sáng mộng mị phiêu phưỡng
lạc xuống giường. Từ trên vai nàng hạ chênh chếch xuống dưới, lúc đến giữa
chiếc eo thon của nàng thì đột ngột ngoặt xéo ra ngoài. Bờ mông nảy nở hơn sau
khi sinh vểnh ra vừa to lại vừa tròn khiến Hy Bình nhìn thấy phải bập bẹ mấy
tiếng nghe không rõ nhưng ai cũng hiểu được: Ực ực, thứ ngôn ngữ nguyên thủy
của con người.

Hy Bình vội nuốt nước miếng gọi: “Tư Tư, nàng lại đây.”

Đỗ Tư Tư nghe lời tiến tới, nàng hạ hai tay xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Hy Bình, Tư
Tư có đẹp không?”

Hy Bình chỉ chỉ xuống hạ thể của hắn, đáp: “Đây chính là đáp án mà nàng mong
chờ.”

Đỗ Tư Tư giận dữ: “Chàng hư lắm!”

Hy Bình cười: “Đâu có, đâu có, thế này là tốt lắm đấy, đây là phản ứng tự
nhiên mà, nam nhân nếu nhìn thấy nàng lõa thể đều sẽ phát nộ lên như thế này
hết. Tư Tư, nàng cởi nốt mấy mảnh vải còn lại trên người nàng ra đi, hay là
nàng đợi ta dùng miệng cắn nát rồi lôi chúng xuống.”

Đỗ Tư Tư mắt xoe tròn nhìn Hy Bình, đoạn hai tay đưa xuống vùng eo hông, nắm
lấy chiếc quần lót khả ái màu đen, lại nhìn qua đôi mắt như muốn toé ra lửa
của hắn, khẽ thở dài, buông chiếc quần lót mỏng manh đó xuống, Nàng cong eo
xuống theo, hai nhũ bộ trước ngực nàng rủ xuống, chuyển từ khối cầu hình bán
nguyệt thành hình thuôn thuôn, như trái dưa chín mọng còn chưa được người ta
tới hái. Bên trong phải chăng chứa đựng một thứ sữa trắng?

Khi chiếc quần lót trượt xuống đến mắt cá chân của nàng, hai chân nàng lần
lượt nhón lên rồi hạ xuống. Cái quần lót dễ thương đó đối với Hy Bình mà nói
lại là một tấm màn che chắn đen thui thật khó ưa giờ đã nằm gọn trên giường.
Liền đó, cái eo đang cong xuống của nàng dựng thẳng lên. Hy Bình liền hướng
ánh mắt về phía trên đùi nàng nhìn không chớp mắt. Dưới ánh đèn, đương nhiên
chỉ thấy một phiến lông đen dày đặc, Hy Bình thở dài thất vọng, tự hỏi: “Phía
dưới đó là cái gì nhỉ, ta cứ phải lấy tay vạch ra thì mới có thể nhìn thấy cái
gì ở sau đấy ư?”

Hắn thủ thỉ: “Tư Tư, bây giờ thì nàng có thể múa cho nam nhân của nàng xem
không?”

Đỗ Tư Tư giầm giậm chân, bầu ngực nàng cứ nhấp nhô lên xuống, đung đưa trái
phải, giận dữ nói: “Người ta đã nói là không biết múa rồi mà, không múa đâu!”

Hy Bình hỏi: “Sao lại không múa? Chẳng phải ta đã nói rõ là chiều nay muốn xem
nàng khiêu vũ rồi hay sao, nàng chẳng lẽ muốn để ta phải thất vọng à? Tư Tư,
nếu không biết múa thì nàng cứ lắc lư vài tư thế mà nam nhân khi thấy đều hưng
phấn đi cũng được mà!”

“Chàng còn chưa đủ hưng phấn à? Cái vật đó của chàng chẳng phải đã thành cái
gì gì đó rồi sao? Chàng còn muốn ngồi đó đến bao giờ nữa, chàng…!”

Đỗ Tư Tư đột nhiên không biết phải nói gì thêm nữa. Nàng dạng cặp đùi thon nhỏ
ra,ngửa người lên, uốn cong toàn bộ thân hình, hai tay chống xuống giường,
giống như một chiếc cầu. Cặp núi đôi tròn trịa, cong vút biến thành tròn dẹp
áp xuống ngực, rồi lại tuột sang hai bên.

Hy Bình bật dậy khỏi giường, hét lớn: “Tư Tư, giữ nguyên tư thế đó, ta đến
đây!”

Hắn nhảy hai bước một đến trước đầu gối của nàng, cúi xuống eo nàng, hai tay
giương ra siết chặt lưng nàng, cái miệng rộng há ra vồ lấy đôi môi anh đào của
nàng, đưa lưỡi vào miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho.

Hai người lưỡi miệng đưa đẩy, cánh mũi phập phồng phả ra hơi thở nóng rực.

Đỗ Tư Tư cảm thấy đôi ta bàn tay to lớn của Hy Bình không ngừng xoa bóp ngực
nàng, từ ngực nàng truyền tới từng cơn ngứa ngáy nhột nhạt, khiến nàng không
cách nào kiểm soát được bản thân mình nữa.

Ma trảo của Hy Bình nương theo ngực nàng mò xuống đến bụng dưới, uốn cong một
đường đi thẳng đến âm hộ, rồi dừng lại đó, nhẹ nhàng mân mê vùng lông trơn
bóng và nhạy cảm của nàng, ngón tay chọc ra, chọc vào cái khe thịt mềm mại và
ướt át đó .

Thân thể Đỗ Tư Tư khẽ run lên theo từng động tác của Hy Bình, kinh mạch toàn
thân nàng bắt đầu căng lên, cảm nhận từ những nơi mà bàn tay Hy Bình đi qua
từng cơn tê dại không thể kiềm chế, nàng cảm thấy ngón giữa của Hy Bình đang
trượt vào trong nhục bích của mình, toàn thân lại càng run rẩy hơn.

Nàng quay mặt sang một bên, tránh né cái hôn nóng bỏng của hắn, hổn hển: “Hy
Bình, thiếp không chịu được nữa rồi, chàng để thiếp nằm lên trên đi, chúng ta
đổi tư thế.”

Hy Bình kéo nàng lên trên, nói: “Tư Tư, nàng tháo cái lều này ra cho ta!”

Đỗ Tư Tư quỳ xuống, hai tay cởi chiếc quần ngắn của Hy Bình xuống, dương vật
của hắn giương lên như cung tên. Nàng ném chiếc quần đang cầm trong tay đi,
chăm chú nhìn vào nam căn đang bày ra trước mắt. Nó đang lẫm lẫm uy phong
cương lên trước mắt nàng, cái đầu tròn dẹt to lớn như nắm đấm, lúc này lại
giống như một viên kim cương màu tím đen lấp lánh dưới ánh đèn. Phần thân của
cái nam căn đó có nhiều đường gân máu căng phồng chạy dọc đan xen lẫn nhau,
quả thật là kỳ quái, những đường gân máu đột nhiên như những vòng tròn sắc tím
quấn chặt lấy nhục căn, giống như một con huyết xà đang uốn mình cuộn khúc.

Hy Bình liền bảo: “Tư Tư, cầm lấy nó đi!”

Tư Tư do dự một chốc, rồi hai tay nắm lấy nam căn của Hy Bình, chợt phát hiện
ra rằng tay nàng vô phương cầm trọn được cái thân to lớn của nó, nàng có dùng
hai tay thì cũng chỉ có thể nắm được một nửa độ dài, còn một nửa thì vẫn hùng
dũng nhô ra ngoài.

Đây là cái thứ gì vậy? Nàng lúc trước từng cùng Thi Trúc Sinh hoan hảo, song
thủ cũng từng nắm lấy nam căn của Thi Trúc Sinh, nhưng cũng chỉ để lộ một phần
ra ngoài mà thôi…. còn cái này, sao lại có thể dài đến thế cơ chứ? Nàng đột
nhiên có chút lo sợ, ngây ngốc nắm nam căn của Hy Bình, cảm thấy da dẻ trên
vật này đặc biệt dày và đàn hồi rất tốt, còn những đường gân máu thì đang rung
động mạnh mẽ.

Nàng ngẩng mặt nhìn Hy Bình, hồi lâu mới nói lên thành lời: “Miệng thiếp không
ngậm hết được nó đâu!”

Hy Bình cười cười, nâng người nàng lên: “ Ta đã bảo nàng phải thế đâu, nàng
gấp gáp làm gì chứ?”

Tư Tư bẽn lẽn: “Nhưng trước đây hắn bảo Tư Tư, bảo Tư Tư…” nàng chung quy
không dám nói thêm nữa.

Hy Bình đáp: “Đừng sợ, cái miệng nhỏ phía trên của nàng thì không thể dung nạp
được nó, nhưng cái miệng phía dưới thì lại có thể đấy. Bọn Tiểu Mạn đều làm
được, huống chi nàng còn từng sinh hạ một hài tử rồi!”

Tư Tư im lặng, nhìn vào nam nhân hùng tráng trước mặt, hắn phải cao đến hơn 1
mét 90. Nàng đứng chỉ đến cằm hắn, phải ngửng cao đầu lên mới nhìn rõ mặt hắn
– đó là một khuôn mặt nam tính mang đầy vẻ hấp dẫn tà mị.

Cái cổ thô lớn của hắn trông rất cân đối, bên trên xương đòn nhô lên hai đường
cơ lớn, đường cơ ba góc gồ lên trên hai cánh tay như một khối kết cấu đúc
đồng, rất cứng rắn, khiến người ta phải cảm thấy rung động mỗi khi nhìn vào.
Đằng trước ngực là hai mảng cơ ngực lớn cùng với cơ lưng bắt nguồn từ hai bả
vai cấu thành một cơ thể đầy đặn, hùng tráng và hoàn mỹ.

Toàn bộ cơ thể phần trên của hắn tạo ra một hình tam giác, eo lưng hắn tuy to
nhưng so với bộ ngực vạm vỡ thì trông lại bé nhỏ, vậy mà sáu khúc cơ bụng cùng
phần bụng không chút mỡ thừa nào không những đem lại một cảm giác về một sức
mạnh dẻo dai, lại càng gây nên một cảm giác về sự hoàn mỹ.

Đôi chân hắn vừa thô to lại vừa dài, giống như hai cây cột đồng dựng trên
giường, làm cho người ta cảm giác thấy một ý chí không thể quật ngã ở hắn.

“Nàng đã ngắm ta một lúc lâu rồi, nàng không phải muốn cứ thế này mà ngắm ta
cho đến khi trời sáng đấy chứ”

Nói xong, Hy Bình ôm chặt lấy Đỗ Tư Tư, sau khi hôn nàng một cái thật dài, hắn
bắt đầu hôn từ hai dáy tai nàng tới cổ, tiếp theo hôn lạc xuống phía dưới bộ
ngực vừa mềm nhũn vừa trắng nõn của nàng, liếm qua liếm lại cặp nhũ phong,
cuối cúng dùng miệng vừa ngậm vừa cắn hai đầu nhũ, hai răng vừa cắn lại vừa
day.

Tay trái hắn ôm lấy nàng, xoa xoa lên tấm lưng nhẵn bóng, tay phải thì nắn bóp
cái âm hộ trắng nõn. Trong lúc làm những động tác này, hắn gần như đã tập
trung hết sự chú tâm và dịu dàng.

Đỗ Tư Tư hưởng thụ từng cái hôn liếm và ve vuốt của Hy Bình, dục tính của nàng
dần dần tăng lên, men tình tối nguyên thủy của nhân loài bùng lên rực cháy. Bị
răng của Hy Bình nhè nhẹ cắn, khiến đầu nhũ của nàng trở nên nhột nhạt, nàng
bất giác phát ra âm thanh rên rỉ, đôi môi hồng nhẹ nhàng cắn vào dái tay Hy
Bình. Cái mũi cao thở ra hơi nóng, khiến Hy Bình cảm thấy ngưa ngứa.

Dục tình của Hy Bình bị kích thích đại tăng, kéo tay phải của Tư Tư đặt vào
nam căn của hắn, nói: “ Tư Tư, thứ bảo bối dưới tay nàng sẽ khiến nàng vô cùng
sung sướng cho mà xem!”

Đỗ Tư Tư cầm cái phần thân nóng rực như lửa ấy của Hy Bình trong tay, tự hỏi
vì sao nhiệt độ của nó lại có thể lên cao đến như thế . Nàng bắt đầu mân mê
nam căn trong tay, Hy Bình toàn thân khoái cảm dâng trào, ngón tay chọc vào
trong khe suối của Đỗ Tư Tư, đút ra đút vào với tốc độ cực nhanh. Từ một ngón
rồi chuyển thành hai ngón đút vào, Đỗ Tư Tư trong giây phút đó hai chân căng
cứng lại.

Hy Bình bảo: “Tư Tư, thoải mái một chút, đây đâu phải là lần đầu tiên của
nàng, có gì mà phải khẩn trương chứ?”

Khuôn mặt Đỗ Tư Tư sớm đã ửng đỏ, lúc này lại càng xuân ý tràn đầy, hờn dỗi:
“Chàng dã biết thiếp trước đây mới chỉ làm chuyện này có một lần, lại còn trêu
thiếp.”

Hy Bình vẫn tiếp tục những động tác của hắn, không chịu buông tha: “Dễ chịu
không?”

Đỗ Tư Tư đột nhiên cảm nhận từ hạ thể truyền lên từng cơn từng cơn khoái ý,
một lượng lớn dịch thể từ đó chảy xuống đùi và hai chân của nàng, rên rỉ: “Hy
Bình, thiếp muốn rồi!”

Ngón tay của Hy Bình của bị thứ nước đó làm ướt đẫm, lúc này nhục bích mềm mại
của nàng cũng đã ẩm ướt đến cực điểm, lông mao cũng ướt mượt, tựa như bãi cỏ
vừa trải qua một cơn mưa xuân. Vùng lông đen bóng ướt dạt xuống âm hộ, để lộ
ra khe hở nhỏ hẹp.

Hy Bình hưng phấn nói: “Cũng đến lúc rồi, Tư Tư, cố nhịn một chút!”

Tư Tư buông bàn tay đang nắm hạ thể của Hy Bình ra, hai tay ôm chặt lấy cổ
hắn, hai chân đưa lên kẹp lấy hông hắn, cặp nhũ phong ép sát vào ngực hắn, cắn
dáy tai của hắn, đề nghị: “Tư Tư muốn ngồi lên chàng!”

Hy Bình hai tay nâng phần hông đầy đặn của nàng lên, nói: “Ta sẽ cho nàng cưỡi
thật thích thú!”

Hai tay hắn gồng lên, nâng Đỗ Tư Tư lên cao một chút để âm hộ của nàng đè
thẳng lên đầu nam căn của hắn. Cái khúc côn thịt cứng rắn như sắt của hắn tiếp
xúc với âm hộ, sau đó hai tay bóp lấy cặp mông đẫy đà của nàng, Âm hộ cùng đầu
côn liên tục tiếp xúc, chà sát.

Sau một lúc mây mưa, Hy Bình cảm thấy “hai quả trứng” của hắn bị dịch thể của
Đỗ Tư Tư chảy ra làm cho ướt đẫm, “cái miệng nhỏ” của Đỗ Tư Tư cũng đã mềm
xèo.

Hy Bình cất giọng ôn nhu: “Tư Tư, ta muốn vào trong rồi”!

Thế nhưng, trong chớp mắt, Đỗ Tư Tư chỉ cảm thấy long đầu của Hy Bình chỉ chạm
tới khe nứt của nhục phùng, chứ không thể tiến thẳng vào trong.

Bỗng nghe Hy Bình nói: “Tư Tư, thế này không được, phía trong của nàng vẫn còn
nhỏ quá, ta vào không được, nàng mở rộng ra một chút.”

Đỗ Tư Tư kinh hãi: “Người ta phải mở rộng thế nào đây? Ai bảo cái dâm côn của
chàng to tới mức đến cả con trâu cái cũng phải sợ!”

Hy Bình hô lên: “Ta tới đây!”

Vừa nói, hai tay hắn vừa rời khỏi mông Đỗ Tư Tư, duỗi hai chân nàng xuống,
lòng bàn tay đỡ lấy giữa đùi nàng, cánh tay đỡ lấy hai chân nàng, dùng lực kéo
sang hai bên, nói: “Thế này là tạm được rồi, chỉ cần vào được trong là không
có vấn đề gì nữa.”

Đỗ Tư Tư cảm thấy nhiệt hòa từ đầu nhục cầu của Hy Bình truyền lên âm hộ, mông
nàng lắc lư theo hai tay Hy Bình, nhục cầu của hắn siết chặt vào “cái đó” nhỏ
dài của nàng, chuyển động theo quỹ đạo lên xuống, dần dần tiến vào trong nhục
phùng của nàng.

Vào giây phút cầu thể của Hy Bình tiến nhập vào miệng khe, nàng cảm thấy vùng
ngoại âm của nàng đang bao lấy viên cầu to lớn, nóng bỏng, cơ hồ như muốn căng
nứt ra. Toàn bộ những dây thần kinh trên người đều cùng cảm thụ sự xâm nhập
của “kẻ xâm lược” ấy, khoái cảm cũng theo đó mà tăng lên.

Sau giây lát, nàng chỉ cảm thấy rằng Hy Bình thật ra vẫn chưa trực tiếp tiến
nhập vào nàng, mới chỉ tại vùng ngoại âm đung đưa lên xuống. Ma sát của sự
động chạm khiến khoái cảm của nàng càng tăng mạnh hơn, dục tình trào dâng lai
láng. Nàng khẽ rên rỉ, trong âm đạo dịch thể cũng ra nhiều hơn, chảy xuống ven
háng rồi làm ướt đẫm long hành của Hy Bình

Hy Bình sau bốn năm mươi cú nhấp, nói: “Tư Tư, ta muốn đập mạnh như bão!”

Hắn hơi quỳ uốn gối, sau đó đột nhiên ưỡn lên, chỉ nghe một tiếng “a” nhỏ,
toàn bộ nhục căn của hắn tiến vào trong nhục phùng ẩm ướt của Đỗ Tư Tư.

Đỗ Tư Tư hét lên một tiếng đau đớn, mười ngón tay bấu lên vai Hy Bình tạo nên
mười vết máu.

Hy Bình cảm thấy một trận nóng hừng hực đến tê liệt toàn thân, bất giác hoạt
động nhanh hơn, khiến cặp mông của Đỗ Tư Tư không ngừng lắc lư lên xuống, trái
phải.

Đỗ Tư Tư lúc này thật sự đã thấy được độ cường tráng của nam nhân này, hắn
không cần dùng tay để nâng mà vẫn có thể trực tiếp đưa nam căn của hắn liên
tục tiến nhập và cái thông đạo nhỏ bé của nàng, đủ thấy được cái nhục căn ấy
cố được độ cương cứng như thế nào.

Vào lúc hắn tiến vào nàng ấy so với lần nàng cùng Thi Trúc Sinh thì còn đau
hơn. Tại chỗ mà nàng sinh hài tử hầu như không thể tiếp nhận sự tiến nhập của
hắn mà cảm thấy như muốn tê liệt, thông đạo của nàng căng ra đến mức không thể
căng thêm được nữa.

Nàng cảm thấy Hy Bình chà sát vào nàng một cách mạnh mẽ. Loại lực ra vào một
cách mạnh mẽ này khiến thần kinh khoái cảm của nàng nhanh chóng tập trung hết
vào một nơi. Cả thân thể lẫn tâm hồn như hoà vào từng cú nhấp của hắn

Đối với Hy Bình mà nói, tiến nhập vào nội thể của Đỗ Tư Tư và Lãnh Như Băng
đều không có khác biệt gì nhiều, bọn họ đều là “Âm chi nữ”, đều có độ dẻo dai
tốt và khả năng nhanh chóng hồi phục, sau khi đã sinh hài tử vẫn có thể nhanh
chóng khôi phục lại hình thái ban đầu, đó là nguyên do tại sao nhục hoàng của
Đỗ Tư Tư vẫn giống như của một xử nữ.

Một đặc điểm khác của “Âm chi nữ” là khi hoan ái sẽ ra rất nhiều nước, cũng
chính vì vậy mà âm hàn chi lưu của họ cũng nhiều hơn, cho nên Thi Trúc Sinh
mới cần tìm “Âm chi nữ”.

Hy Bình cảm thấy sự khoái lạc mê say lên lỏi trong từng dây thần kinh. Đồng
thời cũng cảm thấy mỹ nhân trong lòng hắn đang trầm mê trong đau đớn và khoái
lạc. Cặp mắt u oán của nàng giờ cũng đã khép chặt lại. Trong miệng tiếng rên
rỉ dần biến thành tiếng kêu lớn, song thủ vô thức cào lên vai và lưng hắn.

Hy Bình lại dùng toàn lực nhấp nhô thêm hơn chục cái nữa, chợt nghe thấy Đỗ Tư
Tư kêu lên: “Hy Bình, đừng….. đừng vào sâu như thế, thiếp đau….. khó chịu lắm!
Của chàng dài như thế, dài hơn hắn nhiều lần, giống như một khúc côn đâm vào
bụng thiếp, chàng chậm lại một chút, phía trong của Tư Tư như muốn rách ra
rồi.

Hy Bình đáp: “Chúng ta đổi tư thế”. Đoạn hắn bế Đỗ Tư Tư lên giường, đặt nàng
nằm xuống, hai chân nàng vẫn quặp lấy eo hông của hắn, nói: “Tư Tư, chặt thêm
một chút được không?”

Đỗ Tư Tư mơ mơ màng màng: “Ư…. không, thiếp không muốn, hiện tại người ta
cũng đã cảm thấy đủ lắm rồi!”

Tuy nhiên, Hy Bình không thèm để ý đến lời kháng nghị của nàng, nhấc hai chân
nàng đặt lên vai hắn, bàn tay quặp chặt lấy mông nàng, còn cánh tay áo chặt
vào hai cẳng chân.

Đỗ Tư Tư rên lên một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại khép vào.

Hy Bình nhẹ nhàng chọc vào rút ra, lần này hắn không cắm lút toàn bộ nhục căn
của hắn vào, chỉ vào đến một nửa lại từ tốn rút ra.

Nam nhân nào cũng chọn cách vào nhanh ra nhanh chứ không chọn kiểu từ từ đút
vào rồi lại thong thả rút ra. Vì kiểu đó sẽ khiến nam nhân phải tập trung cao
độ, khiến khoái cảm sẽ đến rất nhanh, khiến không thể trì lâu, không làm thỏa
mãn được mỹ nhân mà sẽ chóng xạ tinh.

Nhưng Hy Bình thì lại khác, trên phương diện này, cho dù hắn liên tục đạt đến
cao trào thì cái đó vẫn cứng như lúc ban đầu, cao trào cuối cùng có lẽ là giây
phút nữ nhân của hắn lăn ra bất tỉnh, cái này chính hắn cũng không cách nào
hiểu rõ.

Bất quá, hắn cũng ko suy nghĩ nhiều về điều đó, chỉ muốn tìm lấy những khoái
cảm và thỏa mãn trên thân xác mềm mại nhưng săn chắc của nữ nhân.

Động tác của Hy Bình từ cạn chuyển sang sâu hơn, từ chậm chuyển sang nhanh
dần. Đỗ Tư Tư hai bên “háng” gần như mất đi cảm giác. Nàng chỉ còn kêu thét
lên trong sung sướng, trong nỗi cực khoái dâng trào…

“Úy, đó là tiếng của Tư Tư tỷ!” Tiểu Nguyệt nghe được tiếng kêu inh ỏi của Đỗ
Tư Tư, trong lòng hoang mang không hiểu chuyện gì, bèn hỏi: “Lãnh tỷ tỷ, Tư Tư
tỷ sao kêu kỳ quái vậy. Muội nghe xong cảm thấy bứt rứt toàn thân. Tỷ ấy rốt
cuộc là đang làm cái gì thế? Không phải sẽ xảy ra chuyện gì chứ?! Muội phải đi
xem xem.”

Nàng vừa nghĩ đến chuyện bước xuống giường, Lãnh Như Băng đã chặn lại, nói:
“Đừng đi. Tỷ ấy hoàn toàn bình thường thôi. Không cần phải đi xem đâu!”.

Tiểu Nguyệt gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, hỏi: “Nhưng mà ….. cái cách tỷ ấy kêu
giống như là đang đau đớn vậy…..”

Lãnh Như Băng nhìn sang Tiểu Nguyệt, không kiềm được tiếng thở dài. Đối với cô
bé thuần khiết này, đã từng làm qua chuyện đó, vậy mà còn không biết chuyện đó
ra làm sao! Nghĩ kỹ thấy cũng đúng. Lúc đó nàng bị trúng dâm độc, thần trí hôn
mê, căn bản không biết đến toàn bộ quá trình. Sau khi tỉnh lại, chỉ biết là bị
người ta xâm phạm. Có thể nàng cũng trải qua lúc khoái hoạt điên cuồng, nhưng
nàng bây giờ làm sao có thể nhớ lại được? Chuyện này đối với một nữ nhân mà
nói, có lẽ cũng là một thứ bi ai!

Lãnh Như Băng trầm giọng, nói: “Tiểu Nguyệt. Đừng đoán mò. Nàng ta dĩ nhiên là
khoái lạc quá nên kêu thét mà thôi.”

Tiểu Nguyệt hỏi: “Khoái lạc? Thực sự nó giống như vậy ư! Chỉ là muội vẫn còn
có chuyện chưa rõ, đêm khuya yên tĩnh thế này, nàng ta sao lại hét lên như thế
chứ?”

Lãnh Như Băng tỏ ra bất lực: “ Có biện pháp gì chứ, cái chuyện kiểu này lần
nào cũng làm vào lúc này hết. Ai biểu đại ca muội làm chuyện quỷ quái đó”

Tiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Tư Tư tỷ kêu thét như vậy xuất phát chuyện gì từ
đại ca muội?”.

Lãnh Như Băng ngạc nhiên: “Muội .. muội… Ây dà, muội có thật sự là không
hiểu hay chỉ là giả vờ không hiểu?”.

Tiểu Nguyệt thành thật: “Muội thật sự không hiểu mà”.

Lãnh Như Băng thất vọng: “Có lúc ta thực sự hoài nghi muội vẫn còn là trinh
nữ, nếu như không phải chính mắt ta nhìn thấy muội bị hắn … Ôi, thôi không
nói nữa”. Nàng sợ không cẩn thận lại đụng chạm đến vết thương lòng của Tiểu
Nguyệt, sợ Tiểu Nguyệt lại thương tâm lần nữa mà nước mắt dâng tràn.

Tiểu Nguyệt dường như cũng hiểu ra, mặt đỏ hồng lên, nói: “Hóa ra Tư Tư tỷ với
đại ca đang … Ối, a. Không được rồi! Lãnh tỷ tỷ, muội lúc đó phải chăng cũng
kêu la thất thanh như vầy? Manh Manh tỷ nói muội vừa hét vừa còn …Thật là
xấu hổ chết đi được!”

Lãnh Như Băng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trơn óng mượt của nàng, nói: “Ngươi
lúc đó so với Tư Tư kêu còn muốn to hơn, vừa cấu vừa cắn người hắn không ngừng
như muốn xé xác hắn ra mà nuốt …”.

Đột nhiên, Lãnh Như Băng nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Nguyệt, biết rằng nàng
ta lại nhớ đến Hoàng Ngưu, nhớ là hắn đã chết.

Tiểu Nguyệt khóc to hồi lâu, khóc đến lúc mơ mơ hồ hồ thiếp đi, đem nỗi sầu
luôn cả vào trong mộng.

Hy Bình và Đỗ Tư Tư hai người ân ái điên cuồng đến cực điểm khiến cái giường
to dài gần như sập xuống.

Hy Bình giống như dã thú phát cuồng, như muốn đem tinh lực dồn nén hai ngày
qua toàn bộ phát tiết ra hết. Chì lúc này đây, hắn mới có thể quên hết mọi
chuyện hắn đã làm với Tiểu Nguyệt, mới có thể tạm thời cất đi gánh nặng trong
lòng.

Đỗ Tư Tư cũng không biết đã trải qua bao nhiêu đợt cao trào, giờ phút này,
thật có chút không chịu nổi những cú dập khoái cảm. Trước đây, nàng chỉ được
có một lần, nam nhân đó chỉ chi trì chuyển động được có nửa khắc, nhưng nam
nhân này không ngờ lại liên tục tấn công mạnh mẽ rất lâu mà chưa chịu ngưng.
Cái loại công kích này, đối với một nữ nhân thành thục mà nói, thật là một lời
ái ân ngọt ngào nhất trên thế giới.

Nàng cảm thấy nam nhân này năng lực về phương diện này so với võ công của hắn,
bất cứ phương diện nào cũng đều khiến cho người ta phải kinh sợ, bất khả tư
nghị. Về phương diện này mà nói, hắn thật là như một cái máy chẳng bao giờ
biết mệt.

Thật là một nam nhân đáng sợ, nhưng đồng thời cũng rất khả ái. Không chỉ vẻ
ngoài tuấn mỹ cùng với võ công cao siêu, mà còn có sự hấp dẫn tà mị, và có thể
khiến mỗi nữ nhân đều phải điên cuồng vì khả năng chiến đấu dũng mãnh trên
giường.

Không rõ là từ lúc nào, Đỗ Tư Tư hai mắt bỗng cảm thấy mờ đi, sau đó rơi dần
vào giấc ngủ. Lúc nàng tỉnh lại, chỉ thấy tứ chi mỏi mệt, vô lực, toàn thân
đau như bị ai đánh, căn bản không còn lấy một điểm khí lực.

Hy Bình ôm nàng yên lặng, thấy nàng tỉnh lại, nhẹ hôn lên đôi môi của nàng,
nói: “Còn muốn làm tiếp không?”.

Đỗ Tư Tư ánh mắt vẫn mang vẻ u oán như trước, chỉ là trong vẻ u oán đó lại
tràn đầy vẻ quyến rũ yêu kiều. Nàng nói, giọng hờn dỗi: “Tối nay không được
đụng vào ta nữa, nếu chàng muốn thì hãy đi kiếm bọn họ. Người ta thật là bị
chàng làm cho suýt chết mà.”

“Tối nay, cả người ta chính là thuộc về Tư Tư mà, trừ phi nàng đuổi ta đi như
lần trước, còn không thì ta chỉ muốn ôm nàng mà ngủ một giấc tới sáng thôi”

Đỗ Tư Tư nhìn thấy hắn như thế thì lại bật cười khúc khích, trông hắn thật
giống một tên đại hỗn đản. Nhưng nàng lại thích bộ dạng này cùng với những lời
nói yêu đương ngọt ngào của hắn.

Nàng tự biết, suốt cuộc đời này nàng sẽ không thể nào lìa xa nam tử này được
nữa. Nếu như ngay từ đầu mà nói rằng hắn là điểm tựa duy nhất của đời nàng thì
quả thật là quá đáng, nhưng hiện tại lại thì điều đó lại là đương nhiên. Hắn
thật sự là điểm tựa duy nhất của nàng. Từ trong sâu thẳm con tim, nàng đã phó
thác cả cuộc đời này cho hắn rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.