Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 32: Chương 31: Nguyệt điểu mông lung – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 32: Chương 31: Nguyệt điểu mông lung

Khi cả bọn Hy Bình về tới Trường Xuân Đường, vợ chồng Hoa Sơ Khai đã ở đó rồi.

Cơ bản mà nói, Hoa Sơ Khai cảm thấy hài lòng với người con rể này. Đương
nhiên, những lúc mà Hy Bình với Tứ Cẩu cùng mở hội âm nhạc với Hoa Tiểu Ba,
hai vợ chồng cũng có một chút ít ý kiến.

Thế nhưng, nhân vật chính của cái hội âm nhạc này, một là con rể, một là con
gái, trên thực tế rất khó để nói, đành phải trốn rồi lại trốn, những lúc trốn
không được thì chỉ còn cách là nghe cái thể loại âm nhạc khác thường này, hay
hay không hay là một chuyện, lúc chứng kiến thì thấy tức cười, thế là đành coi
nó như một thú vui quen thuộc

Hoa Sơ Khai đã đặc biệt dành cho bọn họ một cái lạc đình lớn để ở, tên gọi là
Nhạc Hoa Viên.

Lôi Long phu thê và Tứ Cẩu phu thê lại không muốn Hy Bình cùng ở một lạc viện
với mình, mỗi bên đều muốn một căn phòng rộng, bọn họ không thể nào chịu nổi
cái âm thanh rung động lòng người mà Hy Bình cùng nữ nhân của hắn tạo ra mỗi
đêm.

Nữ nhân của Hy Bình vốn là mỗi người ở một phòng, nhưng Hy Bình thấy thế này
thì mỗi tối cứ phải trần truồng mà chạy từ phòng này sang phòng khác, bèn lệnh
cho người làm một cái giường to hơn mười người nằm, đặt trong một căn phòng
lớn nhất ở Nhạc Hoa Viên, cho tất cả nữ nhân đều nằm trên đó, thế là hắn ta
mỗi tối không phải phiền hà chạy đi chạy lại, hằn muốn ai hoặc là ai muốn hắn
ta thì hắn “trèo” lên người đó hoặc “người đó” trèo lên hắn.

Cả năm nữ nhân đều có được cái thỏa mãn lớn nhất, bọn họ làm thế nào cũng
không thể hiểu nổi tại sao mà khi làm cái việc này, hắn gần như là không biết
mệt mỏi, mà càng lúc càng mạnh, thật đúng là không thê nào lý giải.

Nhừng ngày tháng hỗn loạn nơi này, thời gian trôi qua một cách không ý thức.

Hy Bình nhiều lúc cũng nghĩ tới cái công phu quyền cước không ra sao của mình,
bèn nhớ lại những chiêu thức mà hắn tự nghĩ ra để tránh cái cảnh sau này bị
người khác xuất một cước đá bay sang một bên mà “hóng mát”.

Tứ Cẩu gần đây lại đang tương tư một nữ nhân vốn là hầu gái của Hoa Tiểu Mạn ,
tên gọi Oanh Thúy, tuy không xinh đẹp bằng Lan Hoa, nhưng cũng có vài phần tư
sắc hơn người.

Lan Hoa quả nhiên không thèm quan tâm mấy cái chuyện tình cảm phong lưu này,
cũng không thể cưỡng lại những lời cầu khẩn khổ não cùng những lời dụ dỗ ngon
ngọt những khi hắn quấn lấy bên mình nên giúp hắn ta bày mưu tính kế, Tứ Cẩu
cuối cùng cũng ôm được người đẹp mang về.

Thế là đến đêm, tên tiểu tử này cũng học được cái thế tay ôm tay khoác của Hy
Bình.

Về phương diện này, hắn không thể sánh được với khả năng gần như là vô hạn của
Hy Bình, nhưng nếu so với người bình thường thì cũng được xếp vào loại cường
tráng, thế nên vẫn có thể cùng làm cho Lan Hoa và Oanh Thúy được thỏa mãn.

Chỉ có một điều là mỗi khi làm xong thì hắn mệt tới mức không muốn làm gì, cứ
một hồi lại treo biển ngừng chiến, nhưng khi đã dưỡng mệt xong thì hắn lại có
thể tiếp tục chứng minh bản lĩnh của mình trên hai cơ thể nữ nhân, hắn gần như
không thấy thỏa mãn khi chỉ có hai nữ nhân, còn có thể cưới về thêm năm mười
người nữa.

Thế nhưng từ trước tới nay, cái Lôi Long muốn chứng minh lại là sự thanh bạch,
thế nên không tìm thêm người con gái khác, cũng không có cái ý nghĩ đó, tâm ý
của hắn ta đều gửi vào một mình Bích Nhu, để nàng khỏi phải ăn dấm chua!

Cứ thế nửa tháng đã trôi qua.

Một ngày, Trường Xuân Đừơng xuất hiện một đám khách không mời mà tới.

Hy Bình cùng mọi người ra xem, lại chính là mẹ con Đỗ Tư Tư cùng với Độc Cô
Minh cùng với một người thanh niên tướng mạo giống với cha y và một nữ nhân
trông giống mẹ y nhưng xinh đẹp hơn nhiều , và…

Minh Minh?! Không phải là cô ta dẫn tới sư muội xấu xí đến tìm ta đấy chứ!
Thảm rồi! Thảm rồi!

“ Phụ thân “ Tuyết nhi vừa nhìn thấy Hy Bình liền vùng ra khỏi lòng của Đỗ Tư
Tư, chạy lại phía hắn.

Hy Bình ôm nó trong lòng một lúc, nói: “Tuyết Nhi có nhớ phụ thân không?”

Tuyết Nhi đáp: “Nhớ”

Lúc này hai người đàn ông đàn bà kia tiến lại trước mặt Hy Bình, nước mắt lưng
tròng nhìn hắn.

Người thiếu nữ nói: “Đại ca, có đúng là huynh đấy không?”

Hy Bình ngây người ra, trong lòng vừa kinh động vừa vui, đáp: “Muội là Tiểu
Nguyệt, đệ là Đại Hải?” Hèn chi hắn thấy quen mắt vậy!

Tiểu Nguyệt xà vào lòng hắn vừa khóc vừa nói: “Đại ca, thì ra chính là huynh!
Huynh làm thế nào mà trở nên to lớn đẹp trai thế này? Tiểu Nguyệt không nhận
ra huynh nữa rồi. Muội về nhà, phụ mẫu nói huynh đến Viễn Dương Tiêu Cục, vậy
mà khi đến đó bọn họ bảo huynh đã đi rồi. Thật không ngờ lại gặp được huynh
nơi này, đại ca! “

Hai huynh muội họ kẹp lấy Tuyết Nhi ở giữa, Tuyết Nhi nhìn thấy Tiểu Nguyệt
khóc cũng rơi lệ theo.

Hy Bình nói: “Nguyệt Nhi ngốc, không được khóc! Đại ca trở thành đẹp trai thế
này, muội không vui sao? Muội xem, muội và Đại Hải cũng đã thay đổi rồi đó
sao? Nếu như hai người không nhận ra ta, ta cũng không thể nào nhận ra hai
người, ha ha! “

Đại Hải hỏi: “Đại ca, huynh sao lại ở Trường Xuân Đường này?”

Hy Bình liếc nhìn Hoa Tiểu Mạn một cái, đắc ý đáp lại: “ Ta chính là rể quý
của Trường Xuân Đường, nói như vậy, đệ cũng hiểu chứ?”

Đại Hải nói: “Dạ hiểu”

Tiểu Nguyệt hưng phấn nói: “Đại ca, huynh là con rể của Trường Xuân Đường?”

Hy Bình nói: “Muội không tin ư?”

Tiểu Nguyệt nói: “Không, Nguyệt nhi vui lắm! Đại ca, mau giới thiệu đại tẩu
cho muội biết nào!”

Hy Bình liền lần lượt giới thiệu bọn Lôi Phụng ngũ nữ cho họ, lúc giới thiệu
đến Lãnh Như Băng, Tiểu Nguyệt mặt biến sắc, giật giọng hỏi: “Đại ca, huynh
không cần cô ấy!”

Hy Bình xoa chán đáp: “Làm sao vậy Nguyệt Nhi?”

Sắc mặt Nguyệt Nhi chuyển sang màu đỏ, nói: “Nguyệt Nhi nhìn thấy nàng ta
thường đi cùng một người đàn ông vừa già vừa xấu, lại hay ôm ôm ấp ấp, còn tên
kia còn…còn lừa Nguyệt Nhi! Hu hu!”

“Cái gì?!” Câu nói của Tiểu Nguyệt đối với Hy Bình mà nói chẳng khác gì sấm
đánh ngang tai, thân hình to lớn của hắn gần như không còn đứng vững nổi, mắt
mở to nhìn Tiểu Nguyệt đằng trước.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ vừa thân thuộc vừa xa lạ lại giống như một cơn ác mộng,
bỗng chốc hắn hiểu ra tại sao Tiểu Nguyệt lại đi cùng Minh Minh, lại càng rõ
hơn Tiểu Nguyệt chính là nữ nhân xấu xí Hiểu Hiểu!

Hắn không ngờ… hắn không ngờ lại từng làm qua chuyện loạn luân với chính
muội muội mình?

Lão thiên gia a! Người đối với Hoàng Hy Bình ta thật quá tàn nhẫn, người muốn
trừng phạt ta theo lối dâm côn, cũng không nên dùng cái cách khắc nghiệt thế
này được!!!

“Đại ca, đại ca, huynh làm sao vậy, huynh giận muội đó ư?” Tiểu Nguyệt lay lay
Hy Bình đang ôm lấy hai cánh tay của Tuyết Nhi.

Hy Bình đến lúc này mới như vừa mới mơ ngủ dậy, lấy hết sức nén chặt cảm xúc,
làm ra vẻ như không có chuyện gì đáp: “Làm sao thế được, huynh lẽ nào lại giận
Nguyệt Nhi được, cả đời này cũng không bao giờ. A! Ta có chút việc phải đi một
chút, muội ở đây nói chuyên cùng các vị đại tẩu một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Hắn giao Tuyết Nhi lại cho Tiểu Nguyệt bế, quay đầu bước đi lảo đảo rời khỏi
đại sảnh.

Hy Bình hồn phiêu phách lạc về đến phòng, nhoài người ra giường khóc lóc thảm
thiết, nắm chặt quyền đấm liên tiếp lên bản giường, một hồi lâu sau đó dần dần
tĩnh tâm lại, đứng dậy khỏi giường, quay người định quay trở lại đại sảnh thì
nhìn thấy một khuôn mặt cũng đang ướt đẫm lệ của Lãnh Như Băng.

Lãnh Như Băng mặc kệ cho nước mắt chảy trên mặt cũng không cần lấy tay lau đi,
chỉ nói: “Thiếp sợ rằng chàng xảy ra chuyện, mọi chuyện của chàng thiếp đều
biết rõ, thiếp biết Tiểu Nguyệt chính là Hiểu Hiểu, thiếp biết trong lòng
chàng buồn thế nào. Nhưng, chàng thử nghĩ xem, nếu như lúc đó chàng không làm
như vậy, Tiểu Nguyệt sẽ không còn đường sống.!”

Hy Bình bỗng nhiên đưa hai tay lên ôm đầu,đau khổ đáp: “Đừng nói nữa, xin nàng
đừng nói nữa! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Tại sao lại là Tiểu Nguyệt cơ
chứ? Tại sao? Tại sao?”

Lãnh Như Băng lại phía hắn, ôm chặt lấy cái thân hình đang run lên cầm cập
kia, nói: “Hy Bình, đừng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Thiếp biết chàng rất đau
khổ, nhưng xin chàng đừng tự trách mình như vậy, người đáng trách chính là Thi
Trúc Sinh! Chàng cứ thế này, thiếp nhìn thấy mà lòng quặn đau.”

Hy Bình hét lớn: “Thi Trúc Sinh”

Vậy mà ngay sau đó hắn lại ý thức được chính hắn mới là người gây ra tội ác
này, tuy rằng Thi Trúc Sinh là người hối thúc hắn giao hợp với Tiểu Nguyệt,
tội không thể thứ, nhưng đối với chính bản thân cũng không phải là không thể
tha thứ sao?

Lòng hắn càng lúc càng thêm đau đớn, hắn không thể nào tha thứ mình cho việc
đã cùng tiểu muội loạn luân! Tiểu muội hắn, nếu như không vì gặp chuyện này
thì đã là một con người thuần khiết biết bao, rất mỹ lệ, rất khả ái! Nếu như
cho nàng ấy biết người đàn ông vừa già vừa xấu mà đã cướp đi trinh tiết của
mình lại chính là đại ca, nàng ấy liệu có còn mặt mũi nào để sống tiếp?

Không, hỡi ông trời, ông không thể để cho Tiểu Nguyệt chịu đựng sự đau khổ
này! Không thể để Tiểu Nguyệt biết được chân tướng! Tuyệt đối không thể! Tất
cả những đau khổ đó hãy để tên khốn nạn ta chịu đựng là đủ rồi! Hãy tha cho
Tiểu Nguyệt…

Lãnh Như Băng thương xót vuốt ve khuôn mặt khôi ngô nay đã biến dạng của Hy
Bình: “Hy Bình, đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện đã xảy ra thì phải đối mặt,
tạm thời cứ để nó như thế, đừng để bọn họ biết chuyện xảy ra giữa chàng và
Tiểu Nguyệt, bọn họ đều yêu chàng, nếu như nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của
chàng mà lại không biết nguyên nhân vì sao, bọn họ sẽ nghĩ gì? Chuyện này
không thể để nhiều người biết, hãy lau sạch nước mắt, thiếp giúp chàng trang
điểm lại, rồi hãy đi ra, nhìn tóc chàng rối bời kìa…”

Sảnh lớn của Trường Xuân Đường – Hoa Đà Sảnh, từ lúc Hy Bình rời khỏi trở nên
náo nhiêt.

Tiểu Nguyệt hoan hỉ nói chuyện gia thường cùng năm sáu vị đại tẩu, nàng không
ngờ rằng đại ca mình lại lợi hại đến thế, cố nhiên có thể cưới một lúc nhiều
vợ xinh thế này, trong đó xinh đẹp nhất phải kể Lãnh Như Băng.

Nhưng vị đại tẩu này vừa mới gặp mặt đã vội vàng cùng với đại ca rời khỏi đại
sảnh. Nàng quả thật không hiểu làm cách nào Lãnh Như Băng làm thế nào lại trở
thành nữ nhân của đại ca? Thị chẳng phải là ở cùng với cái lão già xấu xí kia
sao? Cái lão già đáng ghét đó đi đâu mất rồi?

Lôi Phụng Đẳng Nữ cũng rất thích em gái xinh đẹp của Hy Bình, đúng là đại ca
đẹp trai, muội muội cũng xinh gái. Sắc đẹp của Tiểu Nguyệt trong đám con gái
không nghi ngờ gì nữa phải là số một số hai, trừ Lãnh Như Băng ra thì khó ai
bì kịp!

Tứ Cẩu sau khi ôm chầm lấy Đại Hải, không nói thêm câu nào,lao về phái Tiểu
Nguyệt, ân cần hỏi: “Tiểu Nguyệt, nhớ ra ta không?”

Tiểu Nguyệt lẩm bẩm trong mồm cố ý đáp: “Không nhớ!”

Tứ Cẩu đặt tay lên ngực, tự xưng: “Ta chính là Kim Thương Thủ Tứ Cẩu”

Chúng nữ nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của hắn không khỏi tủm tỉm cười.

Tiểu Nguyệt giật mình nhận ra; “A, hóa ra chính là Tứ Cẩu! Ta nhớ nhà ngươi
thả con bướm của ta bay mất, lại còn cùng với Đại Phong Hợp đánh nhị ca của
ta!”

Tứ Cẩu không ngờ rằng cả những chuyện ngày xưa cũ đó mà nàng cũng có thể nhớ
một cách rõ ràng như vậy, bỗng chốc không biết làm thế nào, gãi gãi đầu xong
cũng không biết để tay đi đâu cho tiện, mồm lí nhí: “Cái này, cái này….” cả
một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Bản lĩnh nhớ lâu thù dai của nữ nhân quả thật là thiên hạ đệ nhất.

Tiểu Nguyệt vừa giận vừa cười: “Thôi được rồi, ta tha lỗi cho ngươi đó.”

Tứ Cẩu vô cùng cảm kích, nịnh nọt: “Không nghĩ rằng nàng hồi nhỏ thường hay
khóc nhè, lớn lên lại xinh đẹp dường này, xinh đẹp còn hơn cả hai người vợ của
ta nhiều.”

Tiểu Nguyệt: “Tứ Cẩu, ngươi cũng có đến hai bà vợ? Đó là hai người nào?”

“À, chính là hai người đó!” Tứ Cẩu tay chỉ Hoa Lan và Oanh Thuý, Tiểu Nguyệt
liền tiến tới chào hỏi.

Cả đại sảnh không khí thật náo nhiệt, tất cả mọi người đều rất vui.

Đương nhiên, trong số những nguời ở đó có hai người tâm tình vô cùng không
vui, đó chính là hai chị em nhà họ Đỗ.

Đỗ Tư Tư vì Hy Bình từ đầu tới cuối không nhìn nàng tới một lần mà cảm thấy vô
cùng đau khổ.

Đỗ Manh Manh khi nhìn Hy Bình có một cảm giác rất quen thuộc, nhất là cái dáng
nhìn từ đằng sau và đôi mắt rất giống với nam nhân tên Hoàng Ngưu kia. Mà tất
cả biểu hiện của hắn lúc biết Tiểu Nguyệt chính là Hiểu Hiểu đều cho thấy đại
ca của Tiểu Nguyệt chính là Hoàng Ngưu – Huynh muội hắn đã loạn luân!

Tiểu Nguyệt củng cảm thấy từ Hy Bình một cảm giác hết sức quen thuộc, nhưng
nàng chỉ cho rằng đó chỉ là cảm giác tình cảm đương nhiên – tiểu muội sao mà
không cảm thấy ở đại ca mình một cảm giác quen thuộc chứ? Nàng không kịp tra
cứu và từ đáy lòng cũng không muốn tìm hiểu?

Đỗ Manh Manh biết điều này thật là nghiệt ngã! Không muốn cho Tiểu Nguyệt biết
chuyện này, điều này đối với Tiểu Nguyệt như một đòn đánh chí mạng! Nàng biết
Tiểu Nguyệt mồm không nói ra, nhưng trong lòng thì không quên được tên Hoàng
Ngưu kia – cũng chính là đại ca nàng Hoàng Hy Bình.

Sau chuyện đó, bọn họ về đến Bích Lục Kiếm Trang cũng không nói ra, vợ chồng
Đỗ Thanh Phong tuy biết Tiểu Nguyệt sau khi trở về đã hoa tàn nhị héo, nhưng
không muốn vạch trần, nên cũng chẳng hỏi han.

Đỗ Manh Manh cứ tưởng rằng chuyện này thì chỉ có nàng với Tiểu Nguyệt biết,
nhưng cho đến nay…chuyện này càng thêm phức tạp, nàng nên làm thế nào đây?

Lúc Hy Bình và Lãnh Như Băng quay lại đại sảnh thì tất mọi người đã làm quen
với nhau.

Tiểu Nguyệt đang cùng Ái Vũ Phong cười nói vui vẻ, Hy Bình có ý muốn tránh mặt
Tiểu Nguyệt, bèn đi đến chỗ Đại Hải bắt chuyện, hai huynh đệ lâu năm không gặp
mặt tự nhiên có bao điều để nói.

Hy Bình đối với người đứng bên cạnh Hoàng Đại Hải là Đỗ Manh Manh – cũng chình
là Minh MInh cảm thấy không chút tự nhiên, nhưng cũng không thể không giơ mặt
đón nhận cái ánh mắt dị thường từ nàng. Đại Hải cùng hắn kể lại những chuyện
đã xảy ra từ khi li biệt.

Hóa ra cái đôi vợ chồng năm đó đã mang theo bọn họ chính là Đỗ Thanh Phong và
Vương Ngọc Phân của Bích Lục Kiếm Trang, Đại Hải chính là đệ tử độc môn của Đỗ
Thanh Phong, một trong võ lâm thất công tử.

Hy Bình cũng kể ra đại khái những chặng đường đã qua, rất nhiểu sự tình đã
giấu đi không nói, như những chuyện chim chuột nam nữ, chuyện cùng với Lãnh
Như Băng và Trường Xuân Đường đều không nhắc tới.

Về cuối hắn ta nói: “Mẹ nói, đệ lớn lên nhất định sẽ rất có bản lĩnh, quả
nhiên mẹ nói đúng, ôi, võ lâm thất công tử, xem ra thật là kỳ diệu.

Đại Hải đáp: “Đại ca, huynh đánh bại Lạc Hỏa mới thật là có bản lĩnh a!”

Hy Bình nghe thấy vậy, gần như đối với chuyện Tiểu Nguyệt cũng vứt sang một
bên: “Lạc Hỏa thì đã là cái gì, lão đây lúc đánh nhau thì nó vẫn đang mặc tã!”

Nói xong, nhìn thấy Đỗ Manh Manh trừng mắt lên nhìn hắn, hắn lập tức nghĩ tới
Tiểu Nguyệt, lòng lại trùng xuống, đầu cúi xuống, chút đắc ý vừa có được Đại
Hải gợi lên khi nói chuyện đả võ uy mãnh đã biến mất theo cái ánh mắt hướng
xuống đất.

Đại Hải cảm thấy đại ca này ngoài cái tướng mạo biến đổi ít nhiều, còn ngoài
ra so với hồi bé thì chẳng khác gì, cười: “Đại ca, huynh thật chẳng khác tí
nào.”

Tứ Cẩu xen vào: “Không đúng, hắn cái gì cũng đã, trừ tính cách và lúc đánh
nhau hay lừa gạt người khác là không có gì thay đổi thôi.” Hắn nhớ lại cái lần
về Hoàn Sơn thôn bị Hy Bình quay cho như một con gà say, lại tức điên lên.

Tiểu Nguyệt lúc này cũng rời Phong Ái Vũ để đi lại chỗ bọn họ, nàng vừa lại
gần đã xà vào lòng Hy Bình.

Hy Bình ôm nàng mà giống như đang ôm một con nhím đầy gai, toàn thân cảm thấy
nhói đau, thế nhưng lại không nỡ đẩy nàng ra, gượng cười nói: “Nguyệt nhi,
muội không tâm sự cùng với đại tẩu sao?”

Tuyệt Nguỵêt trong lòng hắn nũng nịu: “Nguyệt nhi lâu lắm rồi chưa được gặp
đại ca mà!”

Hy Bình giả vờ như vô tình, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói: “Nguyệt nhi đã lớn như
vậy rồi, lại vẫn còn giống như một tiểu hài tử thích rúc trong lòng đại ca mà
nũng nịu, người khác nhìn thấy sẽ chê cười Nguyệt nhi đó.”

“Thật sao?” Trên mặt Nguyệt nhi hiện ra chút thất vọng, nàng chỉ thích tựa vào
bộ ngực vạm vỡ và ấm áp của đại ca mà nũng nịu thôi.

“Lão bà, ngày hôm nay thật là nhiệt náo!” Hoa Sơ Khai phu phụ bước vào đại
sảnh.

“Ơ, Sơ Khai, đôi nam nữ kia sao trông quen mắt thế nhỉ?À, nhớ ra rồi, sao mà
giống thế!” Âu Dương Chân bước nhanh đến bên cạnh Đại Hải và Tiểu Nguyệt, mặt
đầy vui mừng, nói: “Xin hỏi hai vị có phải họ Hoàng hay không?”

Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói: “Vâng, sao a di lại biết?”

Âu Dương Chân cười nói: “Phụ mẫu của các ngươi có phải là Hoàng Dương và Xuân
Yến không?”

Tiểu Nguyệt vui mừng nói: “Đúng rồi a! Bà có quen biết phụ mẫu của chúng tôi
ư?”

Hoa Sơ Khai cười ha hả: “Đâu chỉ quen biết? Hắn còn là sư đệ của lão phu ý
chứ!”

Hy Bình hét lớn: “Nhạc phụ, phụ thân của con là sự đệ của người?”

Âu Dương Chân kinh ngạc nói: “Hy Bình, con cũng là nhi tử của Hoàng Sư đệ ư?
Sao không sớm nói cho ta biết?”

Hy Bình nói: “Các người không hỏi, ta tất nhiên là không nói rồi.”

Tiểu Nguyệt cười nói: “A di, anh ấy là đại ca của con.”

Hoa Sơ Khai đột nhiên cười nói: “Không sai, không sai, hắn đúng là đại ca của
các ngươi. Ai, một chữ nghìn vàng, không tưởng nổi là tự nhiên lại xuất hiện
tên tiểu oa oa này…”

Hy Bình vội nói: “Nhạc phụ, người nói gì?”

Hoa Sơ Khai nói: “Không có gì, không có gì! Phụ mẫu của các ngươi có khỏe
không?”

Tiểu Nguyệt nói: “Con ba tháng trước có về nhà một lần, phụ mẫu đều rất khỏe,
nhưng không nói gì cả!”

Âu Dương Chân đưa tay vuốt tóc nàng nói: “Tên con là gì?”

“Hoàng Tiểu Nguyệt”

Âu Dương Chân nói: “Phụ mẫu các con khu mười tuổi thì rời xa chúng ta, từ đó
bặt vô âm tín, chúng ta đều rất nhớ họ. Họ không nói với các con về chúng ta,
tự nhiên là có lý do của mình.”

Đại Hải cũng đã từng thấy Sơ Khai phu phụ.

Sau đó Hoa gia liền mở tiệc lớn để đám khách nhân tẩy trần.

Trong bữa tiệc lại không hề nhìn thấy Hoa Lôi.

Hy Bình lại giống như lần trước tại Viễn Dương tiêu cục, uống đến bất tỉnh
nhân sự, sau đó nằm gục trên bàn mà khóc lớn.

Chúng nhân tất cả đều cảm thấy kỳ quái, chỉ có Lãnh Như Băng và Đỗ Manh Manh
là hiểu tại sao.

Lãnh Như Băng sợ hắn uống rượu say rồi lỡ miệng, vội vàng cùng Phong Ái Vũ đỡ
hắn vào phòng. Phong Ái Vũ không dám uống rượu, nàng chỉ mong mau chóng rời
khỏi bàn tiệc.

Tửu yến vẫn cứ thế tiếp tục.

Sau khi tửu yến kết thúc, Tứ Cẩu bị Lan Hoa và Oanh Thúy kéo về phòng.

Lôi Long vẫn chưa say, vì suốt bữa tiệc Bích Nhu không ngừng đưa mắt cảnh cáo,
làm hắn không dám uống nhiều.

Hoàng Đại Hải và Độc Cô Minh cũng đã được Hoa gia an bài cho gian phòng tốt.

Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt ngủ chung một phòng.

Hoa Tiểu Mạn ban đầu muốn bố trí cho mẹ con Đỗ Tư Tư một gian phòng riêng,
nhưng thứ nhất là Tuyết nhi được muốn ở cùng với phụ thân của nó, thứ hai là
Phong Ái Vũ và Độc Cô Kỳ chủ trương nhường mẹ con Đỗ Tư Tư đến ở trong Nhạc
Hoa Viên, vả lại Đỗ Tư Tư đối với sự sắp xếp này không hề có ý cự tuyệt. Thế
nên hai mẹ con Đỗ Tư Tư đến ở tại đó.

Trong gian phòng của Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt

Đỗ Manh Manh vì không có tâm tình để uống rượu. cho nên trong tiệc rượu chỉ
cụng ly lấy lệ chứ không uống nhiều.

Tiểu Nguyệt có phần ngà ngà say, hai má ửng hồng, nàng nằm trên giường lảm
nhảm nói: “Sư tỷ, tỷ có thích đại ca của muội không? A! Muội biết tỷ còn thích
cả nhị ca nữa. Đại ca lúc trước hơi gầy gò, nhưng hiện tại lại rất cường tráng
rồi, Nguyệt nhi thấy đại ca như vậy vui mừng lắm. Sư tỷ, tên Hoàng Ngưu sao
không thấy nhỉ? Hắn không cùng với Băng Băng tới Trường Xuân Đường ư? Hứ, nhất
định là Băng Băng sau khi đến Trường Xuân Đường, nhìn trúng đại ca của muộn
liền quẳng cái tên Hoàng Ngưu vừa già vừa xấu đó sang một bên. Nguyệt Nhi cao
hứng lắm, hắn không thể nào cùng Băng Băng ôm ôm ấp được, hắn trước đây dám ức
hiếp Nguyệt nhi, sau này nếu gặp hắn, muội sẽ gọi đại ca đánh hắn… tử ngưu,
để xem ngươi còn dám ức hiếp ta nữa không? ta không còn là con nghé con nữa
đâu…” Nàng hai mắt đã lơ mơ.

Đỗ Manh manh nhìn túy thái kiều mỹ của nàng, nghe những lời nói mơ màng trong
cơn say ấy, trong lòng buồn bã: “Sư muội, quên tên Hoàng Ngưu đó đi! Chỉ có
như thế, muội và đại ca của muội mới không phải sống trong thống khổ và day
dứt. Hiện tại đại ca của muội thật sự đang rất hối hận, chỉ có tỷ và Băng Băng
biết là hắn phải chịu đựng sự dày vò đó thôi, bon tỷ cũng cảm thấy như vậy, vì
rằng tỷ.. chàng đã là đại ca của Đại Hải, thì cũng là đại ca của Đỗ Manh Manh.
Sư muội, chỉ mong sau khi muội tỉnh lại có thể quên đi những việc trong quá
khứ. Như vậy, có lẽ muội sẽ có thể sống tốt hơn. Những nỗi thống khổ sẽ không
còn nữa!” Đỗ Manh manh đang cầu nguyện kỳ tích sẽ xuất hiện, song kỳ tích luôn
chỉ là sự ngẫu nhiên, nó hiếm khi xuất hiện. Nhưng tấm lòng lương thiện của
nàng khiến người ta phải cảm động, có lẽ trời cao sẽ làm gì đó để đáp lại.

Tiểu Nguyệt đã ngủ, trong mộng dường như đang vừa yêu vừa hận một người, yêu
và hận đan xen nhau trong giấc mơ, đồng thời cũng đan xen trong chính vận mệnh
của nàng.

Hy Bình thật sự đã say.

Trong bữa tiệc, hắn chỉ muốn uống rượu, rồi cứ thế không ngừng uống một mình.

Hắn nghĩ rằng, say sẽ giúp hắn tạm thời quên đi tất cả.

Hằn đang nằm trên chiếc giường vô cùng thoải mái, miệng lảm nhảm gì đó không
rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lôi Phượng tam nữ sau khi quay lại, chứng kiến Hy Bình say ngất ngư như vậy,
trong lòng hết sức thương cảm.

Lôi Phượng nói: “Hy Bình sao lại có thể say đến thế này chứ? Chàng hôm nay
dường như có tâm sự gì đó, khuôn mặt trước đây luôn vui tươi sao giờ lại hiên
ra vẻ thống khổ như vậy, rốt cuộc là phát sanh chuyện gì cơ chứ?

Chúng nữ nhân thấy Lôi Phượng nói quả thật có lý, họ cũng cảm thấy có gì đấy
bất thường, thế nhưng lại không nhìn ra bất thường ở chỗ nào. Thế nên không
thể trả lời được câu hỏi của Lôi Phượng, và Lãnh Như Băng cũng không định nói
cho họ biết chân tướng sự việc.

Loại chuyện như thế này, càng ít người biết thì càng tốt.

Lãnh Như Băng nói: “Không có gì đâu, chàng chỉ uống hơi nhiều một chút thôi
mà, sáng mai tình rượu là bình thường lại thôi.”

Chúng nữ nhân đều cảm thấy câu giải thích của nàng có gì đấy gượng ép, thế
nhưng cũng chẳng tìm đâu ra câu trả lời nào khác, nên cũng chẳng muốn hỏi thêm
chi nữa, vả lại chính họ cũng có uống chút rượu nên giờ hơi say chỉ muốn nằm
xuống giướng ngủ một giấc.

Lãnh Như Băng lại không hề thấy buồn ngủ.

Nàng nghĩ , nếu Hy Bình không xóa bỏ được gánh nặng trong tim, sớm muộn gì
chàng cũng sẽ gục ngã. Nàng thật lòng hi vọng Hy Bình hồi phục lại dáng vẻ vô
lại trước kia hoặc có thể giống như một hài tử ấu trĩ. Đột nhiên nàng cảm thấy
rằng cứ với bộ dang thế này, chàng thật khiến cho người ta phải lo lắng.

Đải Hải và Độc Cô Minh vài ngày sau thì đến chỗ bọn Hy Bình mấy người để từ
biệt.

Đại Hải nói hắn muốn trở về tu luyên “Trường Sanh kiếm” gì đó của hắn, để
tháng sau tại cuộc tỷ võ giữa tứ đại thế gia có thể trở thành người chiến
thắng. Đỗ Manh manh cũng muốn cùng Đại Hải quay lại Lục Kiếm trang, Tiểu
Nguyệt thì kiên quyết ở lại. Tâm tình của Hy Bình vẫn cực xấu, hắn cũng buồn
giữ họ lại, nói rằng sẽ gặp lại nhau ở cuộc tỷ võ.

Còn Độc Cô Minh tuy không nói ra lý do, thế nhưng người tinh mắt chỉ cần nhìn
thần tình của hắn cũng biết hắn muốn đi trích nguyệt thâu hương (cưa gái?).
Hai mẹ con Đỗ Tư Tư đi theo không tiện, thế nên đành ở lại.

Sau khi từ biệt bọn Đại Hải, Hy Bình một mình thẫn thờ thả bộ quanh Trường
Xuân Đường, và có một người cứ lặng lẽ theo hắn.

Người đó chính là Đỗ Tư Tư.

Đỗ Tư Tư rảo bước đi đến trước mặt Hy Bình, hắn giả bộ như không thấy, cứ thế
vượt qua nàng tiếp tục tiến về phía trước. Đỗ Tư Tư trong lòng cảm thấy rất
đau khổ, tủi thân. Hắn sao lại có thể làm ra vẻ như không thấy nàng cơ chứ?

Nàng lại một lần nữa bước lên trước mặt Hy Bình, không nói năng gì, cứ thể
nhào vào lòng hắn, khóc: “Chàng thật sự không cần Đỗ Tư Tư sao?”

Hy Bình hai mắt vô thần nhìn Đỗ Tư Tư, nàng so với trước đây đã gầy đi nhiều,
sắc mặt tiều tụy, lại thêm đôi mắt u oán chứa đầy đau thương.

Trong lòng hắn sẵn đã ngập tràn sầu khổ, chậm rãi nói: “Tư Tư, ta đang có chút
phiền muộn, nàng hãy để ta yên tĩnh một mình, được không?”

“Không, Chàng đừng đuổi Tư Tư, nếu như chàng cũng không cần Tư Tư thì không
còn ai cần Tư Tư nữa!” Nàng ôm chặt lấy Hy Bình, như sợ hắn sẽ đi mất.

Hy Bình nói: “Tư Tư, nàng nghe lời đi, nếu không ta sẽ giận đấy!”

“Tư Tư, nghe lời Hy Bình đi, hãy để chàng cho chàng yên tĩnh một mình.” Giọng
nói của Lãnh Như Băng phát ra từ đằng sau Hy Bình.

Hy Bình nói: “Nàng cũng đi đi.”

Lãnh Như Băng không trực tiếp trả lời Hy Bình, nàng nói với Đỗ Tư Tư: “Tư Tư,
đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, Hy Bình sao có thể không cần muội nữa chứ? Muội
cứ đi trước, được không? Tỷ nói vài lời với Hy Bình, rồi sẽ bảo chàng đi tìm
muội.”

Đỗ Tư Tư quyến luyến rời khỏi lòng Hy Bình, nàng ngước mắt lên nhìn họ rồi
ngoan ngoãn bước đi.

Hy Bình nói: “Cám ơn!”

Lãnh Như Băng khẽ nói: “Ta biết chàng đang rất đau khổ, thế nhưng mọi chuyện
cũng đã xảy ra rồi, chàng có tự dày vò bản thân đến thế nào đi chăng nữa cũng
không thể thay đổi được gì. Chàng không nghĩ đến bản thân mình, thì cũng phải
nghĩ đến bọn thiếp. Bọn họ hiện tại vẫn chưa biết chàng có chuyện gì, nhưng
chàng cứ lãnh đạm với họ như vậy trước sau gì họ cũng nhìn ra. Chàng đã không
còn là Hoàng Hy Bình của trước kia nữa rồi, chàng hiện tại là nam nhân của sáu
nữ nhân, họ cũng như thiếp đều rất yêu chàng, cần đến chàng. Chàng nếu không
sống vui vẻ, họ cũng sẽ như chàng mà sống trong đau khổ. Thiếp không dám mong
chàng có thể vứt bỏ ngay tất cả, thiếp chỉ mong chàng hãy chôn chặt chuyện xảy
ra giữa chàng và Tiểu Nguyệt ở trong lòng. Thiếp biết rằng chuyện đó rất khó,
nhưng thiếp tin chàng sẽ làm được, chàng không phải là hạng người ủy mị ,
chàng rất kiên cường! Nếu chàng cứ tiếp tục như vậy, người phải đau khổ không
chỉ có chàng, còn có thiếp, Phượng tỷ, Tiểu Mạn, Ái Vũ, Kỳ Kỳ và Tư Tư, thậm
chí còn nhiều người khác nữa.” Nói xong, nàng u sầu nhìn hắn, quay người bước
đi.

Hy Bình ở lại phía sau, trong đầu ngổn ngang trăm ngàn ý nghĩ.

Đúng vậy, chuyện này dù sao cũng xảy ra rồi, giờ không có cách chi cứu vẫn,
hắn đã có lỗi với Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ còn muốn có lỗi với những nữ nhân khác
của hắn nữa sao?

Băng Băng nói đúng, không thể để cho người khác phải đau khổ nữa. Nếu cứ tiếp
tục như vậy, họ trước sau gì cũng phát giác ra sự việc, ta sẽ phải trả lời với
họ thế nào? Chẳng lẽ lại nói rằng, ta vì chiếm đoạt trinh tiết của muội muôi
mình mà trong lòng day dứt đau khổ hay sao?

Bất luận thế nào cũng không thể để họ biết chuyện giữa ta và Tiểu Nguyệt.

Trước mặt họ, ta phải giống như trước kia, là một kẻ vô lại, vô sỉ, hoang dâm
vô độ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.