Khi Lôi Phượng bế Tuyết Nhi gõ cửa phòng Đỗ Tư Tư, thấy có mỗi mình Đỗ Tư Tư
ngồi trong đó, ngạc nhiên hỏi: “Chàng đâu?'
Đỗ Tư Tư khẽ lắc đầu, không nói gì ôm lấy Tuyết Nhi, hai mắt mọng đỏ ngân ngấn
lệ hoa.
Lôi Phượng thấy tình hình bất thường, cũng không nói gì, bước ra khỏi phòng Đỗ
Tư Tư, gõ cửa Lôi Phong nhị nữ.
Hy Bình mở cửa.
Lôi Phượng nói: “Sao chàng không ở bên phòng Đỗ Tư Tư?”
Hy Bình cười khổ: “Nàng ấy bảo trong lòng đã có nam nhân khác, nàng nói xem,
ta có tư cách gì mà lưu lại bên đó chứ?”
Lôi Phượng hiểu rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không muốn truy cứu,
liền nói lảng sang chuyện khác: “Thiếp đi kêu họ chuẩn bị, đợi sau khi chúng
ta từ biệt Độc Cô rồi sẽ đi đến Trường Xuân đường… Bọn Tiểu Mạn họ có thể đi
được không?”
Hy Bình cười nói: “Về chuyện này nàng không cần phải lo lắng, mua vài cỗ xe là
đi được thôi, ta là xa phu đệ nhất lưu đấy!”
Sau khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị, đoàn người của Hy Bình li khai “Túy Nhân
Cư”, đi vào trong sảnh cáo biệt, nhân tiện dắt theo Độc Cô Kỳ.
Lúc từ biệt, ngoài Độc Cô Minh vì ghen mà không tới, còn đâu tất cả mọi người
trong Độc Cô gia đều tề tựu đông đủ.
Độc Cô Phách không thể giữ Hy Bình ở lại thêm vài ngày, tự nhiên cảm thấy có
chút áy náy.
Hai cha con Phong Tự Lai và Phong Ái Vũ quyến luyến không muốn lìa xa. Nàng ở
trong lòng phụ thân khóc lóc hồi lâu rồi lại đi đến bên Lôi Phượng gục đầu
khóc tiếp.
Hy Bình bế lấy Tuyết Nhi từ người Đỗ Tư Tư, hôn lên đôi má hồng hồng của nó,
nói: “Phụ thân đi đây, Tuyết nhi sau này phải luôn nghe lời mẫu thân đấy nhé!”
Tuyết nhi khóc to: “Tuyết nhi muốn đi cùng với phụ thân cơ, Tuyết nhi không
muốn rời xa phụ thân đâu!”
Hy Bình làm bộ tức giận nói: “Tuyết nhi nếu không nghe lời, phụ thân sẽ không
cần Tuyết nhi nữa đâu.”
Tuyết nhi nức nở khóc: “Tuyết nhi sẽ nghe lời.”
Hy Bình nói: “Ngoan, phụ thân sẽ nhanh quay về với Tuyết nhi.” Hắn hôn con bé
thêm hai cái nữa rồi đưa lại cho Đỗ Tư Tư.
“Phụ thân, người vẫn chưa hôn mẫu thân kìa!” Tuyết nhi nhắc nhở hắn, làm như
việc này hết sức quan trọng.
Hy Bình nhìn Đỗ Tư Tư, trong lòng cảm thấy đau đớn, ôm lấy nàng nhẹ nhàng hôn
lên trán, rồi khẽ nói vào tai nàng: “Hãy quên ta đi.”
Sau đó hắn buông nàng ra, ngoảng đầu nhìn những người khác rồi từ từ bước ra
cửa.
Tuyết nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn lâu đi những giọt lệ đang lăn trên mà Đỗ Tư Tư:
“Mẫu thân lại rơi nước mắt rồi!”
Đang lúc Đỗ Tư Tư nhìn theo bóng dáng Hy Bình đang dần khuất xa khỏi tầm mắt,
nàng thật sự muốn vứt bỏ tất cả để đuổi theo hắn, xin hắn mang nàng đi theo,
thế nhưng, hắn có còn cần nàng nữa không? Nếu đêm qua nàng không cự tuyệt hắn,
hiện tại có lẽ đã là nữ nhân của hắn , hôm nay sẽ được cùng hắn bước đi. Bây
giờ đã mất hắn, hoặc giả là đã vĩnh viễn mất hắn rồi, hắn không biết có còn
quay lại nữa hay không? Hắn muốn nàng quên đi hắn, nàng sao có thể quên được
hắn cơ chứ? Lẽ nào hắn không biết rằng hắn là chỗ dựa duy nhất của nàng hay
sao?
Đỗ Tư Tư nghĩ đến đó, cảm thấy trong lòng buồn bã, nàng thầm oán trách: “Chàng
nói rằng chàng sẽ không bao giờ làm tổn thương đến người mình yêu, vậy sao
chàng lại làm thiếp đau khổ? Thiếp không quên được nam nhân đó, bởi vì hắn
là… thế nhưng thiếp cũng không thể quên được chàng! Hy Bình, chàng sao có
thể nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ tất cả nam nhân bọn chàng đều là thế sao? Chàng
và hắn đều như vậy, Tư Tư hận chàng!”
“Mẫu thân, phụ thân khi nào thì quay về?” Lời nói của Tuyết nhi cắt ngang dòng
suy nghĩ Tư Tư.
Nàng cố nén lòng, nói: “Nếu Tuyết nhi ngoan, phụ thân sẽ nhanh chóng quay lại
gặp Tuyết nhi.”
Nàng lừa dối Tuyết nhi, cũng lừa dối chính bản thân mình.
Đỗ Tư Tư ở lại Võ Đẩu Môn tham gia tiệc cưới của hai vị biểu muội, sau đó cũng
khởi trình quay về Lục Kiếm trang, Vì nàng trên đường đã từng gặp phải phỉ đồ
nên Độc Cô Bá hết sức lưu tâm, gọi Độc Cô Minh mang theo ba mươi, bốn mươi võ
sĩ hộ tống hai mẹ con nàng.
Chưa đến một ngày đã về đến Lục Kiếm trang.
Từ trong trang, hai thiếu nữ chạy ra ngênh tiếp họ.
Hai thiếu nữ này rất xinh đẹp. Trong đó một nàng mỹ lê như thiên sứ.
Tuyết nhi nhìn thấy họ, ở trong lòng Tư Tư giơ tay ra gọi to: “Manh Manh a di,
Tiểu Nguỵêt a di, mau mau bế Tuyết nhi đi!”
Nàng thiếu nữ như thiên sứ bế lấy Tuyết nhi, nói: “Tuyết nhi đến chơi với tằng
ngoại công có vui không?”
Tuyết nhi trả lời: “Vui.”
Thiếu nữ còn lại liền nói: “Đại tỷ, tỷ sao lại gầy đi nhiều như vậy? Sắc mặt
cũng khó coi nữa. Độc Cô đại ca, là huynh ngược đãi đại tỷ của ta phải không?”
Độc Cô Minh cười nói: “Manh manh, ta nào dám ngược đãi biểu tỷ? Ta cũng không
biết vì sao tỷ ấy lại thương tâm đến vậy, ăn cũng ít nữa, nên mới biến thành
bộ dạng tiều tụy thế này đấy, ta nhìn thấy vậy cũng buồn lắm! Tiểu Nguyệt,
nàng lại còn mắng Đôc Cô đại ca nữa là sao?
Độc Cô Minh thầm cảm thấy kỳ quái:” Tiểu Nguyệt, tiểu nữ quả thật mỹ lệ kinh
nhân, lại không còn vẻ niềm nở như ngày xưa nữa, hai năm trước khi gặp vị đại
ca ca này, vẫn còn xà vào lòng làm nũng, hai năm không gặp, giờ lại lạnh nhạt,
phải chăng vì nàng đã lớn nên cảm thấy ngại ngùng?
Tiểu Nguyệt đang bế Tuyết nhi nói: “Độc Cô đại ca, huynh đã lâu lắm rồi không
đến thăm Nguyệt nhi.”
Độc Cô Minh cười lớn: “Đây chẳng phải là đã đến rồi sao? Nàng có hay nhớ đến
ta không?”
Manh manh nói: “Ai thèm nhớ huynh! Xú mỹ! Ta và Tiểu Nguyệt sớm đã có người
trong tim rồi. Phải vậy không, tiểu Nguyệt?”
Khuôn mặt tròn tròn trắng ngần của Tiểu Nguyệt đỏ hơn thoa phấn hồng, dùng
thần thái như thể”lạy ông tôi ở bụi này” (thử địa vô ngân tam bách lưỡng=ở đây
không có 300 lạng bạc) giận dỗi nói: “Không có đâu!”
Độc Vô Minh vờ như thất vọng nói: “Ai, xem ra ta không có cơ hội rồi.”
Hắn không khỏi có cảm giác như mất đi một cái gì đấy, người hắn nghĩ tới nhiều
nhất trong lúc này là Mộng Hương của Minh Nguyệt Phong. Mộng Hương sau khi Hy
Bình rời khỏi hai ngày thì cũng ly khai Võ Đẩu Môn, điều này khiến hắn hết sức
nản lòng, nhưng cũng có một điều khác đáng để cao hứng, đó là Từ Triệu hai
người cũng như hắn đều không chiếm được lòng mỹ nhân.
Hai tình địch này đã lấy muội muội của hắn làm vợ, nhưng vẫn ko chịu nhường,
ngoan cố muốn cùng hắn tranh cướp đến cùng, không cho thằng anh vợ này chút
thể diện nào cả, con mẹ nó!
Manh Manh cười nói: “Huynh lẽ ra không có cơ hội đâu.”
Chúng nhân vừa đi vừa noi, Tuyết Nhi trong lòng Tiểu Nguyệt vỗ vỗ đôi bàn tay
nhỏ xinh hát to: “Bươm bướm, bươm bướm, gió thổi, gió thổi, bươm bướm bay…”
“Tuyết nhi, Bài ca này là ai dạy con hát?” Tuyệt Nguyệt thần tình kích động
hỏi.
Tuyết nhi nói: “Là phụ thân Tuyết nhi hay hát đó.”
Manh manh và Tiểu Nguyệt đồng thời quay sang Đỗ Tư Tư, nói: “Phụ thân?'
Đỗ Tư Tư trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp, nói: “Chàng ấy tên là Hoàng Hy
Bình.”
“Hoàng Hy Bình? Đại ca!” Tiểu Nguyệt vui mừng hét lên.
Độc Cô Minh nói: “Tiểu Nguyệt, không thể nào? Tên hỗn đản Hoàng Hy Bình đó là
đại ca của muội ư? Muội lôi đâu ra một đại ca như thế vậy? Đại Hải không phải
là đại ca của muội sao?”
Tiểu Nguyệt nói: “Đại Hải là nhị ca, còn Hy Bình là đại ca.”
Manh Manh ngờ vực nói: “Người đồng danh đồng tính khắp nơi đều có mà!”
Tiẻu Nguyệt nói: “Bài ca Tuyết nhi hát chính là bài mà đại ca thường hát mà,
chính chàng tự mình sáng tác ra bài hát đó.”
Tuyết nhi kháng nghị: “Tứ Cẩu thúc thúc cũng hay hát nữa!”
Tiểu Nguyệt vui mừng nói: “Vậy thì tuyệt đối không sai được, trong thôn của
chúng ta cũng có một Tứ Cẩu, hắn vẫn thường hay đánh nhau với đại ca. Tuyết
nhi, đại ca đang ở đâu?”
Tuyết nhi ngơ ngẩn hỏi: “Tiểu Nguyệt a di, Tuyết nhi không có đại ca!”
Tiểu Nguyệt đành hỏi lại: “Phụ thân của con ở đâu?”
Tuyết nhi buồn bã nói: “Tuyết nhi không biết.”
“Chàng đang ở Trường Xuân Đường”. Đỗ Tư Tư trả lời.
Nàng không ngờ rằng Hy BÌnh lại chính là đại ca của sư đệ và sư muội, nhưng mà
họ đâu có điểm nào giống nhau đâu? Đại Hải tuy cũng rất anh tuấn, nhưng hai
người bất luận là vẻ ngoài hay tính cách đến một điểm tương đồng cũng không
có, sao có thể là thân huynh đệ được chứ?
“Trường Xuân Đường?” Manh Manh và Tiểu Nguyệt kinh ngạc thốt lên.