Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 29: Chương 28: Nhĩ ngôn ngã thuyết – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 29: Chương 28: Nhĩ ngôn ngã thuyết

Sau khi Hy Bình đám người này rời khỏi, Độc Cô Phách ra tuyên bố kết quả cuối
cùng, đồng thời chuẩn bị ngày mai vì ba tôn nữ cử hành hôn lễ.

Sau đó, mọi người liền đều tự tản mạn rời đi.

Độc Cô Phác dẫn theo Độc Cô Ưng phu phụ, Độc Cô Minh, Phong Tự Lai, Âu Dương
Nam Thiên quay vào trong nội sảnh của Võ Đẩu Môn.

Nói thực, hôm nay tuy xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, Độc Cô Phách còn
cao hứng nhiều hơn là tất cả tình cảm khác.

““Lôi Kiếp Đao Pháp” quá bá đạo!” Độc Cô Phách thở dài nói.

Độc Cô Minh không thông suốt hỏi: “Bình thường thấy hắn giống như một điểm võ
công đều không biết, thế nào liền đột nhiên biến đến đáng sợ như thế chứ?”

Độc Cô Phách đáp: “Gia gia cũng không minh bạch, gia gia chỉ biết đây là Lôi
Kiếp Đao Pháp 80 năm trước uy chấn đại giang nam bắc, là đao pháp tổ truyền
của Lôi gia gia ngươi. Từ lúc phụ thân Lôi Liệt của Lôi gia gia ngươi sáng tạo
đao pháp này, trừ Lôi Liệt ra thì không có bất kì một người nào có thể luyện
thành, không ngờ hiện giờ từ trong tay tên tiểu tử hồ đồ dùng ra, không trách
được Lôi lão ca có thể đem tôn nữ gả cho hắn, quả nhiên là nhãn quang độc
đáo.” Bất quá, hiện tại cũng thành tôn nữ tế của Độc Cô Phách ta – – ông ta
trong lòng thêm một câu.

Âu Dương Nam Thiên thở dài nói: “Lôi lão ca không thẹn là đại ca của chúng ta,
có thể bồi dưỡng ra chủng loại đặc biệt thế này!”

Độc Cô Minh liền nói: “Tiểu tôn hôm qua cùng Tứ Cầu đánh một trường, dùng 6 7
thành công lực mới đánh bại hắn.”

Độc Cô Phách chăm chú nhìn hắn rất rất lâu, hỏi: “Hắn dùng là võ công gì?”

Độc Cô Minh đáp: “Hắn dùng là một cây kim thương, khi tiểu tôn cùng hắn đối
chưởng, chưởng kình của hắn cường đại vô bì, ngưng mà không tán.”

Âu Dương Nam Thiên kinh ngạc nói: “Đây là “Phách Vương Thương” của Lương Tiêu
cùng “Oanh Thiên Chưởng” của Vương Mãnh, xem ra một đám bọn chúng tuy là trẻ
tuổi, võ công lại không thể xem thường, nhìn ra được võ công của Lôi Phượng
cùng Lãnh Như Băng chỉ cao không thấp, tổng thể thực lực của bọn chúng không
yếu nha!”

Độc Cô Phách nói: “Ta vốn cho rằng Hoàng Hy Bình đó chỉ là một đồ bị thịt, lại
chuyên thích làm những trò rỗng tuếch, bởi vậy lúc ban đầu rất có chút ý kiến,
giờ đây xem ra hắn còn xứng làm tôn nữ tế của Độc Cô Phách ta.”

Độc Cô Minh lại nói: “Gia gia, Tư Tư cùng Ái Vũ xem chừng đều cùng hắn …..”

Độc Cô Phách hướng về hắn xua tay, ngăn hắn nói tiếp, sau đó nói: “Cái này ta
rõ ràng, không biết tiểu tử này dùng thủ pháp gì, thân tôn nữ ngoại tôn nữ của
ta đều bị hắn dụ dỗ, ngoài ra còn có một đám nữ oa oa xinh đẹp, ai, ngươi trẻ
tuổi bao giờ cũng phong lưu!”

Thê tử của Độc Cô Ưng Ngũ Tú Vân đột nhiên yếu ớt nói: “Tiểu tức có thể lí
giải bọn chúng, Hoàng Hy Bình đó là nam nhân có mị lực nhất tiểu tức từng thấy
qua, khi hắn cùng Lạc Hỏa đối trận, tiểu tức đều tim đập thình thịch.”

Mọi người thần tình dị dạng nhìn bà ta, bà ta lại thản nhiên đối diện, giống
như câu nói của bà ta là tự nhiên nhất trên đời, mọi người cũng dường như ngộ
ra gì.

Đích xác, nhớ lúc ấy có những thiếu nữ cùng nha hoàn quan khán lại có thể vì
hắn choáng ngã, liền biết mị lực cùng phách lực của người này không thể đề
kháng như thế nào, quả thật có thể được xưng là thiên địch của nữ nhân.

Thiên địch của nữ nhân? Độc Cô Minh hoảng hồn – – hai nữ nhân của Minh Nguyệt
Phong, có thể cũng bị hắn câu hồn đi không?

Lo lắng của Độc Cô Minh tạm thời dư thừa, lưỡng nữ của Minh Nguyệt Phong tịnh
không có bị Hy Bình câu hồn đi, mà là đi về trong phòng của bọn họ.

Lúc này, Bảo Nguyệt hỏi Mộng Hương: “Tiểu thư, khi tên vô lại đó cùng Lạc Hỏa
đối trận,làm thế nào có thể biến thành giống một người như thế?”

Mộng Hương không có đáp nàng ta, lại hỏi: “Bão Nguyệt, muội có phát giác hắn
ta giống một người không?”

Bảo Nguyệt nhất thời nghĩ không ra, hỏi: “Giống ai?”

Mộng Hương xa xôi nói: “Ta luôn luôn cảm thấy hắn cho ta một loại cảm giác rất
quen thuộc, nhưng lại nhớ không được hắn giống ai, hoặc giả sau này ta có thể
nắm bắt rõ ràng loại cảm giác này.”

Bảo Nguyệt lại hỏi: “Tiểu thư, Huyết Ma là người gì thế?”

Mộng Hương đáp: “Sư phụ chưa hế đề cập qua người này, ta đối với rất nhiều
người trong võ lâm đều rõ cả, duy độc đối với Huyết Ma biết rất ít, chỉ biết
hắn là một đại ma nhân 20 năm trước oanh động võ lâm.”

Bảo Nguyệt trầm tư một hồi, nói: “Vậy ….. Từ Phiêu Nhiên vì sao có thể hỏi
quan hê của hắn với Huyết Ma chứ?”

Mộng Hương mắt hàm tiếu ý nhìn Bão Nguyệt, hỏi: “Hắn là ai?”

Bảo Nguyệt ngẩn người, không chịu giận dữ nói: “Tiểu thư!”

Từ Phiêu Nhiên thần sắc nghiêm túc trong phòng thong thả qua đi lại, Từ Thanh
Vân cùng Triệu Tử Uy trong phòng ông ta giống hệt là thần sắc ngưng trọng.

Từ Thanh Vân phá vỡ trấm mặc, hỏi: “Phụ thân, người nói hắn giống đại cừu nhân
Huyết Ma của chúng ta sao?”

Từ Phiêu Nhiên hít dài một hơi miệng, đáp: “Khi ta vừa thấy hắn liền cảm giác
được rất quen thuộc, hiện giờ nhớ lại, hình dáng của hắn rất giống Huyết Ma,
cho người cảm giác trầm trọng như núi, đồng thời có nhịp bước kiên định như
sắt, đây là ấn tượng cường liệt Huyết Ma lưu cho mỗi một người nhìn thấy qua
hắn. Nhưng, khuôn mặt của hắn rất không giống, Huyết Ma không có tuấn mĩ của
hắn, cũng tuyệt không thể cười với người, ta trước giờ chưa có nghe nói Huyết
Ma cười qua, một đời hắn ta là một truyền thuyết tàn khốc, chính là một dạng
giống như Huyết Sát Chân Quân sư phụ hắn. Khoảnh khắc Hy Bình đánh bại Lạc
Hỏa, mặt hướng tới ta, nhãn thần của hắn cùng Huyết Ma giống nhau vô cùng, tuy
trong nhãn thần đó nhiều hơn một chút nguyên tố tồn tại ta không rõ, nhưng có
thể nói, hắn cùng Huyết Ma không giống có quan hệ tầm thường!”

Triệu Tử Uy hỏi: “Từ thức, người chi rằng hắn là đồ đệ của Huyết Ma sao?”

Từ Phiêu Nhiên đáp: “Cũng có khả năng là nhi tử của Huyết Ma.”

Từ Thanh Vân hoài nghi hỏi: “Phục thân, đây co khả năng sao? Huyết Ma họ Lâm,
hắn họ Hoàng mà?”

Từ Phiêu Nhiên lẩm bẩm nói: “Chỉ mong là ta sai.”

Hy Bình sau khi đánh bại Lạc Hỏa, ẵm Tuyết Nhi, ôm Độc Cô Kì, dẫn theo một đám
người trở về “Túy Nhân Cư”.

Nguyên nhân rất nhiều người tối qua không được ngủ ngon, Lôi Long, Bích Nhu,
Tứ Cẩu, Lan Hoa đểu từng người quay về trong phòng của bọn họ bổ sung giấc
ngủ.

Hoa Tiểu Ba tinh thần ngược lại tốt, chỉ là chúng nữ không đồng ý hắn lưu lại
trong phòng Lôi Phượng, hắn không có nơi để đi, liền cũng quay về “đang thân
cư thất” của mình che đầu ngủ ngon.

Trong phòng Lôi Phượng chật ních người.

Phong Ái Vũ cùng Hoa Tiểu Ba nằm trên giường, Hy Bình bế Tuyết Nhi ngồi ngồi ở
mép giường.

Bốn nữ nhân ngồi vây quanh cái bàn dùng nhãn thần thấy quái vật nhìn chăm chằm
Hy Bình.

Hy Bình vừa làm trò với Tuyết Nhi, vừa hướng tới bọn họ hỏi: “Các nàng nhìn đủ
chưa?”

Lãnh Như Băng hỏi: “Chàng không thể nghiêm chỉnh một chút sao?”

Hy Bình cười cười, nói: “Băng Băng, nàng qua đây.” Bàn tay hắn vỗ vỗ mép
giường, ý Lãnh Như Băng qua cùng hắn ngồi một chỗ.

Lãnh Như Băng hờ hững hỏi: “Chàng không phải lại muốn giở trò với người ta đấy
chứ?”

Hy Bình không có ý tốt nói: “Thực sự không qua sao? Tư Tư, nàng tới đây.”

Đỗ Tư Tư cũng do dự không quyết, Tuyết Nhi lên tiếng phụ họa nói: “Mẫu thân,
phụ thân kêu người qua, mẫu thân mau qua đi!”

Đỗ Tư Tư thẹn đỏ gương mặt, cúi cá đầu đẹp đi qua, đến được trước mặt Hy Bình,
bị hắn một tay ôm ngồi xuống bên cạnh. Sau đấy, Hy Bình đem Tuyết Nhi giao cho
nàng bế, bản thân đứng lên hướng tới Lãnh Như Băng đi lại, bế Lãnh Như Băng
lại trở về ngồi cạnh mép giường.

Hắn bế Lãnh Như Băng mĩ nhân nhi này ngồi nghiêng trên hai chân, hôn khắp nơi
thịnh vượng, cười hỏi: “Băng Băng, bộ dạng này đủ đàng hoàng chưa?”

Lãnh Như Băng quả thật không có mặt nhìn người, vùi đầu vào lòng ngực hắn,
cũng không khôi phục lại bộ dạng lạnh băng băng đó của nàng! Trước mặt bất
luận người nào, nàng đều có thể bảo trì thần sắc giống như lãnh tĩnh và băng
sương của nàng, nhưng chỉ cần vừa đối diện Hy Bình, tất cả băng giá của nàng
đều bị đá nát.

Lôi Phượng hỏi: “Hy Bình, chàng thế nào đột nhiên biến thành lợi hại như thế
chứ?”

Hy Bình tự đại đáp: “Ta ban đầu đã thiên hạ vô địch!”

Độc Cô Kì giận nói: “Chàng còn nói? Lúc chàng bị Lạc Hỏa đá bay đi, người ta
rất lo lắng vì chàng!”

Hy Bình cười nói: “Đó là ta nhường hắn! Vì chứng tỏ bản sắc cao thủ của ta,
trước khi đánh người, ta đều có thể nhường đối thủ một hai chiêu.”

Hắn nói đến rất là thuyết phục (nhất hồi sự?) như thế, hắn vĩnh viễn đều không
thể thừa nhận hắn bị người khác đá bay, dù cho thừa nhận, cũng là thừa nhận
hắn là cố ý để người khác đem hắn đá bay, nếu không phải hắn thả cho, ai có
thể đá bay hắn Quyền Thần này chứ?

Các nữ nhân cười cũng không được chửi cũng không xong.

Lãnh Như Băng nói không sai, người này bình thường thì giống như tên vô lại
hoặc giả tiểu hài, da mặt dày đến chết người, hoặc giả căn bản không biết tu
sỉ là thứ gì.

Nhưng, đúng là một người thế này, tại loại thời khắc nào đó, lại có lãnh tuấn
như hắc thiết cùng lực lượng bất khả tư nghị. Song vô luận hắn là một loại đặc
chất nào, đều là bọn họ vô phương kháng cự.

Lôi Phượng cười hỏi: “Chàng không có chờ Độc Cô gia gia nói một tiếng liền đem
tôn nữ nhi xinh đẹp của gia gia ôm đi, chàng không sợ gia gia nổi giận hay
sao?”

Hy Bình nói: “Dù sao ông ta cũng đều đã tức giận, lại giận nhiều thêm một chút
cũng không sao cả! Kì Kì của ta đều không giận, bị ta bế đi lại không phải ông
ta, ông ta nổi giận đường nào chứ?”

Độc Cô Kì cả mặt ủ rủ nói: “Ai nói thiếp không có giận chứ? Thiếp hận không
thể đánh chàng một trận, chàng biết hay không, thiếp rất lo chàng không tới
a!”

Hy Bình kêu oan nói: “Nàng lại không phải không biết, ta đêm qua tăng ca, một
đêm không được ngủ, lúc trời sáng mới vừa ngủ, liền bị biểu thư nàng gọi tỉnh.
Này, Tư Tư, không phải thế này sao?”

Đỗ Tư Tư nghe hắn vừa nói, tự nhiên nhớ tới chuyện y phục vì hắn sáng sớm, hai
con mắt xinh đẹp u oán trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp không biết.”

Hy Bình tâm thần vì thế liền say, thực sự muốn ôm nàng làm một trường lớn.

Độc Cô Kì không hiểu hỏi lại: “Tăng ca?”

Hy Bình cười giải thích: “Tối qua ta đem bốn người bọn họ đánh một trận, nàng
không nhìn thấy Ái Vũ cùng Tiểu Mạn ngủ không đủ thêm mêt mỏi quá độ sao?”

Tuyết Nhi tự ra vẻ thông minh nói: “Phải nha! Tối qua phụ thân đánh các a di
đến rất thảm, a di kêu không ngừng, hại Tuyết Nhi đã không có ngủ ngon giấc
da.”

“Xì” vài tiếng, chúng nữ cười lên.

Độc Cô Kì cuối cùng minh bạch toàn bộ, sắc mặt vựng hồng nguýt nhìn Hy Bình,
cúi đầu không nói. Cái gì mà! Nguyên cả đêm? Kêu không ngừng? Không trách được
bộ dạng gai người bọn hữu khí vô lực, nguyên là oan gia này ….. đến lúc ta có
lẽ cũng giống như bọn họ hay không? Đấy ….. không làm, xấu hổ muốn chết!”

“A da!” Hy Bình kêu thảm một tiếng, nguyên lai là bị Hoa Tiểu Mạn cắn một phát
vào eo hắn.

Hy Bình nói: “Tiểu Mạn, nàng đêm qua cắn còn chưa đủ sao? Nhìn không ra nàng
nhỏ tuổi nhất, lại là hung nhất, tối nay phải chơi đùa nàng đến cả sức lực cắn
người đều không có mới được, hì hì ….. a! Tiểu Mạn!” Tự nhiên lại là nụ hôn
môi đỏ của sói.

Lãnh Như Băng trong lòng hắn cười đến thân người xinh đẹp rung loạn, nói:
“Tiểu Mạn, hôn hắn thêm vài cái.”

Lôi Phượng hỏi: “Hy Bình, Độc Cô gia gia tịnh không làm sao hoan nghênh chúng
ta, ngày mai về tiêu cục nha?”

Lãnh Như Băng hỏi: “Về tiêu cục?”

Lôi Phượng hỏi: “Không về tiêu cục có thể đi đâu chứ?”

Mẫu lang Hoa Tiểu Mạn trên giường nói: “Phượng thư, về Trường Xuân Đường bọn
muội đi.”

Lôi Phượng nghĩ một hồi, nói: “Cũng tốt! Kì Kì, muội trước tiên quay về thu
thập hành lí, chúng ta ngày mai liền rời đi. Hy Bình, chàng cũng theo Kì Kì
qua đi!”

Hy Bình giật mình hỏi: “Vì sao? Nàng không biết Độc Cô lão đầu ghét ta nhất
sao?”

Lôi Phượng nói: “Ghét thì cứ ghét, nhưng chúng ta phải đi, thăm hỏi còn là
phải làm. Ngoài ra, chàng hiện tại còn là tôn nữ tế của gia gia, càng thêm
phải đi.”

Độc Cô Kì nói: “Cũng có thể gia gia tịnh không chán ghét chàng.”

Hy Bình đành chịu nói: “Tốt thôi! Nhưng, chuyện thanh minh trước, nếu ta không
cao hứng, ai ta đều không nể mặt, liền quay đầu đi!”

Nói xong, hắn đem Lãnh Như Băng trong lòng hôn rồi lại hôn, sau khi bỏ nàng ta
ra bò đến trên người Hoa Tiểu Mạn động tay động miệng, cả Phong Ái Vũ đang ngủ
cũng không bỏ qua. Tự nhiên, Đỗ Tư Tư bế Tuyết Nhi cũng được hắn hôn đến cơ hồ
cả sức lực bế Tuyết Nhi đều biến mất.

Hy Bình xuống giường, đi đến đứng trước mặt Lôi Phượng, nói: “Nữ hoàng của ta,
người giao cho thần nhiệm vụ gian khổ thế này, không cho thần một chút khích
lệ cùng động lực ư?”

Lôi Phượng đứng lên gần như cao bằng với Hy Bình, trên mặt hắn ta hôn nhẹ một
cái, vừa muốn rời đi, lại bị hắn ôm cứng, hôn mãnh liệt không nghỉ.

Sau khi làm xong việc oanh liệt này, Hy Bình mới ôm thân người xinh đẹp gầy
nhỏ của Độc Cô Kì rời đi.

Hy Bình ôm ôm hôn hôn với Độc Cô Kì đi qua hoa viên của Võ Đẩu – – Diễm Đạm
Xuân.

Hắn thấy được Độc Cô Minh, Từ Thanh Vân với Triệu Tử Uy ba người đang cùng
Minh Nguyệt Phong lưỡng nữ trong hoa viên tán gẫu, tức thì cảm thấy kì quái –
– Chẳng lẽ hai nữ nhân này thực sực rất xinh đẹp sao? Từ Thanh Vân cùng Triệu
Tử Uy lại có thể thí xả vứt bỏ mĩ nhân nhi mới giành được, lại tán hai nữ nhân
rắm thúi này sao?

Năm người trong hoa viên cũng nhìn thấy Hy Bình, nhưng giả như không thấy
được, chẳng muốn để ý tới hắn.

Hy Bình trong lòng cười thầm – – Tốc, các người không lí tới ta, ta vẫn cứ
phải quấy rầy cùng các người, xem các người có gì đánh rắm?

Hắn cười nói: “Nào, ba vị suất ca, còn không có đem hai người bọn chúng cua
tới tay sao?”

Độc Cô Minh nói: “Chúng ta không có sự thô bỉ như thế của người, động một tí
liền là ngâm (phao), chúng ta cùng Mộng Hương tiểu thư chỉ là tùy tiện nói
chuyện phiếm.”

Hy Bình nói: “Ồ, thuần khiết như vậy? Kì Kì này! Lão ca này của nàng thực sự
thất bại, trong lòng rõ ràng muốn đem hai nữ nhân rắm thúi này chơi đùa trên
giường, nhưng lại không dám thừa nhận.” Dừng lại một tí lại nói: “Độc Cô Minh,
tình địch của ngươi thực sự không ít nha! Xem ngươi là phận trên ca ca của Kì
Kì của ta, để ta dạy ngươi hai ngón, như thế nào?”

Độc Cô Minh vừa nghe, thực là đọng khí cả một bụng.

Hy Bình đang nói đến chỗ đau của Độc Cô Minh, hắn vốn nghĩ Tử Triệu hai người
sau khi cưới được hai muội muội của hắn, có thể để ra một con đường lớn sáng
sủa, để hắn thẳng chạy trăng sáng, ai biết hai tên này còn là giống như khi
xưa, cùng hắn thế chân vạc tam quốc, chỉ là tranh đoạt không phải giang sơn,
lại là mĩ nữ.

Mẹ, thực sự là thua muội lại còn lỗ binh!

Thế nhưng, hắn vẫn cứ hùng tâm hừng hực, thề rằng phải từ trong cục diện tam
quốc đỉnh lập, giết ra một con đường máu, thẳng chạy trăng sáng, mang Thường
Nga Tiên Tử lần nữa trở về nhân gian. Cũng không nghĩ, Độc Cô Minh ta là ai?!
Hắn có chút đắc ý lại từ suy nghĩ khóe miệng tự nhiên cong lên, rất có sắc
thái bất khả nhất thế.

“Xem đây!” Hy Bình đem Độc Cô Kì trong lòng mãnh liệt hôn, hôn đến sau khi
nàng ta toàn thân không có sức lực, thả nàng ta ra, cười nói: “Cua gái coi
trọng đơn đao thẳng vào, nếu đem khí khái nam tử xuất ra, dám nghĩ dám làm, có
cơ hội liền tuyệt không bỏ qua, sau lại bàn tiếp, nào có giống các ngươi thế
này chứ? Sáng đến chiều theo sau mông bọn chúng, đội rắm mà dùng!”

Năm người giống như ngây ngốc nhìn hắn, trên đời này lại có thể có người không
biết tu sỉ như thế sao?

Ánh mắt trong veo của Bảo Nguyệt hiển nhiên thêm một tầng sắc thái phẫn nộ,
ngăn cánh bởi mạng che mắng: “Vô sỉ!”

Hy Bình nói: “Ta hiện tại thì muốn chứng minh với ngươi ta là có “xỉ” (răng
)!” Hắn nhe răng múa vuốt, rất giống một con sói đói, chuẩn bị bổ đến một con
cừu nhỏ, nhưng lại bị người chăn cừu cường tráng ngăn cản.

Độc Cô Kì từ phía sau ôm eo hắn, nói: “Hy Bình, đừng cùng những nữ nhân tự
mệnh thanh cao đó tranh chấp, chúng ta đi thôi!”

Câu nói này rất hợp với khẩu vị của Hy Bình, hắn kéo Độc Cô Kì từ phía sau ra,
liền ôm hôn loạn cả lên, kêu to nói: “Kì Kì, nói hay, nữ nhân rắm thúi như
thế, cho ta cũng không cần! Vẫn còn Kì Kì của ta giỏi, vừa thơm vừa ngọt vừa
ôn nhu.”

Hắn ôm Độc Cô Kì rời khỏi. Hắn ung ung dung dung tới, lại vui vui vẻ vẻ đi,
nhưng lưu cho người khác phẫn nộ dài lâu.

Bảo Nguyệt lúc này hận không thể xé cái miệng của hắn ra, còn có nữ nhân của
hắn – – càng là không thể tha thứ!

Ba vị công tử kiêm hộ hoa sứ giả tự nhiên cũng vì đóa hoa bản thân coi được
nói đến không đáng một đồng tiền mã phẫn nộ. Thế nhưng, không thể phủ nhận,
trong phẫn nộ cũng một chút vui sướng – – Hà, may mà hắn không có trúng ý hai
đóa hoa này, nếu không chẳng lẽ hắn muốn cùng bọn họ tranh hái sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.