Độc Cô Kì ngồi trên ghế, tưởng chừng như kiến trên nồi nóng, đối với đả đấu
phát sinh trước mắt, nàng căn bản không chúy ý tới, hai con mắt từ lúc bắt đầu
liền hướng tới trong đám người dưới đài tìm kiếm không ngừng, lúc bắt đầu
không thấy được bất kì người nào bên cạnh Hy Bình, về sau đằng sau nhất của
đám quần hùng thấy được bọn người Lôi Phượng Lôi Long, lại còn không thấy là
Hy Bình, cái này thế nào không kêu nàng nóng lòng sốt ruột chứ?
Ai da! Oan gia này rốt cuột có thể lại không chứ? Ngươi nếu không tới, kêu ta
làm thế nào chứ? Ngươi nếu vô tâm với ta, hà tất trước mọi người ôm hôn ta
chứ? Hồn người ta cũng đoạt đi, lại tiêu sái trốn đến một bên ngủ ngon giấc
sao? Ngươi việc gì phải giày vò ta! Ta cả trái tim đều cho ngươi, ngươi phải
minh bạch chứ, vì sao còn không ra cướp ta đi? Oan gia, ngươi tại chỗ nào …..
“Kì Nhi, lại đây cùng các vị anh diện kiến!” Độc Cô Phách đã là lần thứ ba lặp
lại câu này, lại thấy tôn nữ này của ông ta mất hồn mất vía, bản thân rất tức
giận.
Độc Cô Kì cuối cùng tỉnh lại, rất không tình nguyện đến bên người Độc Cô
Phách, đem mạng che cởi ra, khuôn mặt vừa vui vừa giận lập tức trình diện
trong mắt quần hùng – – Oa, trong ba tôn nữ của Độc Cô Phách phải tính ra đây
là xinh đẹp nhất, không biết ai có thể giành được nàng ta?
Chưa đợi Độc Cô Phách ngồi lên ghế, dước đài liền nhảy lên một vị hoàn thượng
cao lớn trên 30 tuổi, quần hùng vì thế náo động một vùng.
Theo đó lên một lão già ngũ tuần rất gầy, hai người liền đối trận, quả thật
khiến người Võ Phong Đường cũng ngây ngẩn – – hòa thượng với lão đầu, cũng lại
đoạt mĩ?
Độc Cô Phách vừa thấy, đúng là sôi gan, lại cũng ung dung thàn nhiên – – ngưởi
càng già, thông thường mà nói càng có thể nén giận, nếu không không cẩn thận,
lại cái cao huyết áp gì, chết còn nghĩ bản thân máu rất nhiều.
Thiếu Lâm Viên Chánh thấy cũng hợp chưởng niệm: “A di đà phật.”
Quần hùng tự nhiên ồn ào đến kịch liệt.
Lão già nói: “Hòa thượng, ngươi không ở trong miếu niệm kinh, thế bào cũng
chạy lại giành nữ oa oa chứ?”
Hòa thượng cười đáp: “A di đà phật! Tục ngữ nói, miêu nhân tuy không kêu xuân,
lại cũng trộm sao. Bát Bảo hòa thượng ta tuy là người đi tu, lại cũng còn là
nam nhân! Người nói: thực sắc tính dã. Phật lại nói: sắc tức thị không, không
tức thị sắc. Hôm nay hòa thượng ta chuẩn bị tới sắc đại giai không, hà hà!”
Lào già hỏi: “Theo ngươi nói thế này, hòa thượng cũng có thể kiếm nữ nhân
sao?”
Bát Bảo hòa thượng đáp lại: “Phật nói: lí sở đương nhiên (đương nhiên).”
Lão già cười hỏi: “Vậy ngươi sẽ không có hi vọng, ta thấy ngươi cũng đấu không
qua Thiếu Lâm Viên Chánh đại sư, ông ta nếu cùng người đánh, ngươi há trộm
không được trái lại rước lấy một người sao?”
Viên Chánh ngồi trên ghế vội vàng nói: “A di đà phật, tội quá, tội quá!”
Bát Bảo hòa thượng tựa hồ cũng có chút lo lắng, hướng tới Viên Chánh đại sư
hỏi: “Uy, lão hòa thượng, ông có thể đánh với ta hay không?”
Viên Chánh mặt hồng tai đỏ, cả đầu trọc đều đỏ, liền giống như cái khăn voan
hồng của muội muội, ông ta vừa đại niệm phật hiệu, vừa lắc tay nói: “Không
dám, không dám!”
Bát Bảo hòa thượng thần khí hiện rõ hướng về lão già nói: “Ông ta già, ở giữa
không dùng, ngươi cũng là ….. vừa già vừa khô, dám tới cản diễm phúc của phật
gia sao?”
Lão già cười lớn nói: “Thế nào? Không phục sao? Gia gia ngươi Sưu Hồn Thủ Điền
Vạn Hữu ta chính là người già bảo đao không già!”
“Hai tên vô lại các ngươi, dám ở Võ Đẩu Môn làm loạn? Còn không nhanh xuống
đài cút đi!” Lạc Hỏa gương mặt phẫn nộ lấy kiếm ra.
Vóc người hắn trung bình, thân người đến vạm vỡ. Sự xuất hiện của hắn tịnh
không dẫn đến ba động to lớn của quần hùng, thế nhưng những người ngồi trên
đài này biết tình hình trong lòng hắn lại hết sức chấn động.
Bát Bảo cùng Điền Vạn Hữu đồng thời nhìn đến vị nam nhân chuẩn bị hoành đao
đoạt ái này, hoảng hồn – – nam nhân này tuy bề ngoài không nổi trội, nhưng từ
nhịp chân phiêu phù cùng khí thế của hắn nhìn lại, tất nhiên có luyện loại
tuyệt kĩ kinh người.
Hai người nhìn nhiên, dĩ nhiên quyết định liên thủ đánh bại Trình Giảo Kim
này, lại mỗi bên tự quyết ra thắng thua.
Thế là, ngay khi Lạc Hỏa đi lại gần, hai người giống như có diễn luyện qua,
già trẻ phát động công kích.
Điền Vạn Hữu phi thân bổ qua, song trảo âm khí sâm sâm cào đến mặt Lạc Hỏa;
thân người cao lớn của Bát Bảo vọt đến trước mặt Lạc Hòa, song thiết quyền
nhanh chóng mãnh liệt vô bì đánh tới hai sườn trái phải của Lạc Hỏa.
Khi hai người lại gần Lạc Hỏa, chỉ cảm nhận được nhiệt khí bức người.
Cùng một lúc, Lạc Hỏa rút ra một thanh trường kiếm màu đỏ tươi, trước ngực
cùng trên đầu xuất ra một vùng kiếm chiêu như vân tự hỏa, lại nghe được Bát
Bảo cùng Điền Vạn Hữu kêu thảm liên tục.
Lạc Hỏa thu kiếm, trên đất bốn bàn tay đứt máu chảy đầm đìa, bỗng đâu là quỷ
trào cùng thiết quyền của Bát Bảo với Điền Vạn Hữu!
Nơi bàn tay chặt đứt của hai người máu chảy không ngừng, trên đài lăn lộn gào
khóc kêu to, Độc Cô Phách liền lập tức kêu gia tướng đem hai nhân sĩ ra tiến
hành cấp cứu.
Viên Chánh niệm kinh không thôi.
Quần hùng lặng ngắt như tờ.
Đây là sự kiện lưu huyết thảm liệt đầu tiên của hôm nay, khiến bọn họ kinh
ngạc, bọn họ lại không cách nào nhìn rõ Lạc Hỏa xuất kiếm như thế nào, võ công
hắn cao có thể nghĩ mà biết, cả rất nhiều cao thủ trên đài cũng vì thế động
dung.
Ai cũng đều không dám thượng đài khiêu chiến!
Độc Cô Kì sắc mặt đại biến, hướng về trong đám người ra sức nhìn quanh, lại
vẫn không thấy bóng dáng người trong tim – – Hy Bình lúc này còn đang trong
giấc ngủ.
Đỗ Tư Tư vừa thấy tình hình nguy cấp, vội vàng kêu tỉnh Hy Bình, hắn vò dụi
con mắt say ngủ nói: “Tư Tư, ta mới làm giấc mộng đẹp, nàng liền ồn ào làm
tỉnh ta, chuyện gì quan trọng thế?”
Đỗ Tư Tư giận dữ nói: “Chàng tiếp tục không đi lên, Kì Nhi liền bị Lạc Hỏa
cướp đi!”
Hy Bình tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ nói: “A, thì sao? Vậy thì nhường cho hắn đi.”
Đỗ Tư Tư giậm chân nói: “Kì Nhi nếu bị Lạc Hỏa cướp đi, thiếp cũng không lí
tới chàng!”
Nàng ta luôn chú ý tới Độc Cô Kì, bởi vì tình trạng của Độc Cô Kì nàng rất rõ,
nàng không thể để Độc Cô Kì thương tâm hoặc có chuyện, suy cho cùng bọn họ là
biểu thư muội.
Hy Bình từ trên ghế nhảy dậy nói: “Không được, tiểu tử này quá hung hăng càn
quấy, thế nào có thể cũng đem Tư Tư của ta cướp đi chứ?” Hắn liền nế Đỗ Tư Tư
hướng tới trên đài đi lại.
Độc Cô Phách lại cười meo meo tuyên bố: “Lạc Hỏa của Đại Địa Minh giành được,
sẽ cưới lão …..”
“Chậm đã!” Thanh âm Hy Bình không chậm không gấp trong đám người vang lên.
Độc Cô Bình kinh ngạc mừng rỡ hướng đến bên Hy Bình nhìn lại, tất cả người
dưới đài trên đài đều đem mục quang tập trung trên người hắn, đồng thời để ra
một con đường để hắn đi, theo phía sau hắn lại có thể một nhóm lớn người!
Mẹ, nguyên lai là tiểu tử này!
Trong quần hùng có người nhận ra hắn – – chính là nam nhân tại bữa tiệc thển
hiện đap pháp thúi nát đó.
Song nữ nhân trong đám người, bất luận là lão nữ thiếu nữ hiệp nữ tao nữ đều
rất yêu hắn, nhìn thẳng đến chảy nước dãi, hận bản thân không thể chính là nữ
nhân trong lòng hắn …..
Võ Lâm Công Tử trên đài vừa nhìn là hắn, đều giận đến muốn ram nhưng là không
có cơ hội. Triệu Tử Uy cùng Tử Thanh Vân đã là danh hoa có chủ, Độc Cô Minh
tuy là một tên quang côn, lại cũng rõ ràng không thể cùng nam nhân khác tranh
giành thân muội muội của mình, bởi vậy kết quả cuối cùng, chỉ có thể hận đến
nghiến răng, thanh âm liền giống như nửa đêm ba canh nghe được con chuột cắn
xé gì, kẽo kẹt kẽo kẹt vang không ngừng.
Độc Cô Phách giống như bị người từ ngực đánh một quyền, giận đến cơ hồ hộc
máu, bỗng chốc còn theo đó thở không ra ! Thói đời gì chứ? Ngoại tôn nữ của
ông ta mặc ý thuận theo tên tiểu tử đần độn đó ôm lấy, hơn nữa còn muốn thượng
đài cướp thân tôn nữ của ông ta sao?
Ông ta không màng tất cả kêu lên: “Lạc Hỏa sẽ cưới lão …..”
“Gia gia, người không thể như vậy, còn có người khiêu chiến!” Độc Cô Kì trên
ghế kháng nghị kêu lên.
Độc Cô Phách đột nhiên ngầm hiểu thân tôn nữ này của ông ta yêu thích đổ bị
thịt bảnh bao vô bì này? – – Bị thịt? Hà, ta thế nào quên đi chứ? Sẽ để Lạc
Hỏa giáo huấn hắn một trận, để hắn đoạn thủ đoạn cước thậm chí đoạn hồn, xem
hắn còn thế nào quyến rũ tôn nữ của ta? Đế như thế, Lôi lão ca cũng không cách
nào trách ta, ai kêu tôn nữ tế khốn nạn của huynh ất bất học vô thuật lại
không biết tốt xấu chứ? A, thì thế này.
Thế là, Độc Cô Phách lại mỉm cười quay về ngồi trên ghế.
Nụ cười mỉm đó, khiến người ta nghĩ ông ta nhân vì Hy Bình đứng ra khiêu chiến
Lạc Hỏa mà cao hứng – – Không sai, là rất cao hứng, bất quá bởi vì Hy Bình sẽ
bị Lạc Hỏa đánh một trận mà cao hứng.
Hy Bình lại đến trước đài, đem Đỗ Tư Tư bế nâng lên đài, hắn liền học giống
như Hắc Kim bò nhảy lên trên lôi đài.
Động tác của tên nhà quê này tự nhiên gây cho quần hùng cười vang, cả người
trên đài đều cười, ai cũng không minh bạch tên không biết võ công này lại có
thể khiêu chiến Lạc Hỏa võ công cao cường.
Độc Cô Kì cũng vì hắn lo lắng, Hoa Tiểu Mạn cùng Phong Ái Vũ những người này
càng là vì hắn nơm nớp lo sợ, Lôi Phượng nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị tùy lúc
cứu giúp ái lang. Chỉ có Lãnh Như Băng cùng Tứ Cẩu, Lôi Long ba người biểu
hiện so ra bình tĩnh, bọn họ biết, nam nhân xem ra không biết võ công này,
thực chất bên trong lại là cường hãn vô bì!
Hy Bình đem Đỗ Tư Tư bế đến trên chiếc ghế bỏ không vốn phải để cho Lưu
Phượng, vừa muốn quay người, Đỗ Tư Tư lại đem hắn kéo lại, nói: “Cẩn thận một
chút.”
Hy Bình trước mọi người hôn nàng một cái, mỉm cười nói: “Ta còn muốn nàng sinh
cho ta vài bảo bối nữ nhi nữa.” Nói xong, quay người hướng tới Lôi Hỏa giữa
đài đi tới, đến trước mặt Lạc Hỏa, hỏi: “Ngươi thích đánh tay không hay là sử
dụng đao kiếm?”
Lạc Hỏa khinh miệt nhìn hắn, khinh rẻ cười nói: “Tùy tiện.”
Hy Bình nói: “Chúng ta đánh tay không! Đao kiếm không mắt, ta sợ thương
ngươi!”
Hắn lập tức đem tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay cường tráng hữu lực của hắn,
bày ra cách thức hèm kém đánh lộn của người dưới quê đó, khiến người tại
trường hô hố cười ra, người của Lôi Phượng bên này cũng cảm thấy xấu hổ.
Giống hệt như xưa kia, Hy Bình nhân trong lúc Lạc Hỏa không giới bị, tấn công
hung bạo, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng còn là bị Lạc Hỏa nhẹ nhàng né
tránh, đồng thời đá ra một cước ngang trời, đem thân người to lớn của Hy Bình
đá rớt xuống đài.
Theo sau thân ảnh Hy Bình bay ra, một vùng tiếng kêu la vang lên, bốn năm nhân
ảnh bắn tới, quần hùng nhao nhao né tránh, chỉ thấy Hy Bình nằm thẳng trên
đất, nhắm chặt hai mắt.
Lôi Phượng, Lôi Long, Tư Cẩu, Lãnh Như Băng cùng Đỗ Tư Tư đều tụ lại quỳ xuống
xem xét thương thế của hắn, Lan Hoa Bích Nhu cũng đỡ Phong Hoa lưỡng nữ qua,
Hoa Tiểu Ba dẫn theo Tuyết Nhi theo sau.
Tuyết Nhi vừa thấy được Hy Bình nằm trên đất, bổ đến trên người Hy Bình khóc
nói: “Phụ thân, người tỉnh lại!”
Lúc này, các nữ nhân khóc thì khóc, lưu lệ thì lưu lệ.
Đột nhiên, Hy Bình nằm trên đất mở hai mắt, hôn Tuyết Nhi trong lòng, hỏi:
“Tuyết Nhi ngoan của phụ thân thế nào khóc chứ?”
Mọi người thấy Hy Bình tỉnh lại đồng thời có nói có cười, biết hắn không
chuyện gì, đều chuyển nướn mắt thành giận.
Đỗ Tư Tư nói: “Sớm biết chàng không hiểu võ công, thiếp sẽ không bức chàng đi
đánh lôi đài. Ai, Kì muội, chúng ta cũng đành bất lực.”
Đỗ Tư Tư không nhịn được nhìn lên trên đài, chỉ thấy Độc Cô Phách cười mỉm đi
ra.
Độc Cô Kì lại trên ghế khóc thành đẫm nước mắt, nàng ta trong khoảnh khắc Hy
Bình bị Lạc Hỏa đá ra, kinh hãi kêu một tiếng, liền muốn bay vút qua xem kết
cuộc, nhưng bị Độc Cô Phách ngăn trở.
Độc Cô Phách vui vẻ tuyên bố: “Lạc Hỏa sẽ cưới lão …..”
“Chậm đã.” Nói xong, Hy Bình đã đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên người, lẩm
bẩm nói: “Về sau đem công phu quyền cước luyện cho tốt một chút, nếu không
luôn bị người khác lợi dụng lúc ta không chú ý đem ta đá ra rất xa, quả thật
có tổn hại thể diện của Quyền Vương ta.”
“Ngươi còn lắm lời, hại người ta lo lắng chết đi!” Cơ hồ tất cả nữ nhân đều
nói như thế.
Lãnh Như Băng lại nhớ đến lúc lần đầu cùng Địa Ngục Môn phát sinh tranh đấu,
Hy Bình cũng là bị một cước đá đến dưới đại thụ, sau đó hắn liền ngồi tại đó
điềm nhiên như không quan sát nàng cùng mười mấy đại hán chiến đấu, người này!
Độc Cô Phách trên đài rống lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi đã bại, người còm muốn
làm gì chứ?”
Hy Bình làm ra vẻ nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, sau đó giả vời
không hiểu hòi: “Ta bại sao? Ai nói thế?”
Nói xong, hắn không lí tới kháng nghị của những nữ nhân, chuyển thân uốn eo
lần nữa đem Đỗ Tư Tư bế lên lôi đài, từ trong tay Tứ Cẩu tiếp lấy Liệt Dương
Chân Đao, bế Đỗ Tư Tư đến trên ghế.
Triệu Tử Uy bên cạnh mỉa mai nói: “Ngươi căn bản không xứng dùng đao!”
Hy Bình cười lạnh nhìn hắn một cái, hướng tới Đỗ Tư Tư nói: “Tư Tư, ta nói cho
nàng hay một chuyện, mẫu thân ta từng nói với ta, khiến ta vô luận ra sao,
không được thương hại bất kì trái tim nào yêu ta, nàng hiểu không?”
Khi hắn lần nữa quay người, trên mặt đã giống như ma ảo phác họa ra một nụ
cười lạnh, trong mắt bắn ra một loại thần mang như quỷ mị tự tiếu phi tiếu.
Trong mắt quần hùng, sau khi khí chất cùng khí thể của hắn chuyển biến, liền
giống như một ma thần tuấn mĩ vô bì.
Tứ Cẩu dưới đài lẩm bẩm nói: “Không quản các người tin hay không, ta đều phải
nói cho các người hay, khi hắn lộ ra vẻ tươi cười giống như ác ma, trong lòng
của hắn cũng liền cuồn cuộn đấu chí cùng lực lượng giống như biển lớn, hắn lúc
này đây, là chiến vô bất thắng!”
Lãnh Như Băng tin tưởng lời hắn.
Độc Cô Phách có chút kinh hoảng nói: “Ngươi đã bại, không có tư cách yêu cầu
so tài nữa.”
Hy Bình lãnh nhiên nói: “Trong cả đời ta đây, ta còn chưa có bại qua – – Lạc
Hỏa, rút kiếm!”
Lạc Hỏa sớm cảm giác được Hy Bình tán phát khí chất cùng khí thế không giống
với mới rồi, theo lời rút thanh kiếm hồng tươi đó của hắn ra.
Độc Cô Phách cảm thấy được khí lưu mạnh mẽ hình thành giữa hai người, ông ta
biết nói nữa cũng vô dụng, chiến thế này chắc chắn tiến hành, chỉ đành quay về
ngồi trên ghế. Ông ta nghĩ không minh bạch, vì sao sau khi khí chất Hy Bình
chuyển biến, từ trên người hắn có thể phát ra khí thế mạnh như thế.
Lạc Hỏa đã rút kiếm chỉ tới Hy Bình, sắc diện ngưng trọng.
Hy Bình chậm chập rút ra Liệt Dương Chân Đao, bày “Đao Chi Hồn ra.”
Trong quần hùng có rất nhiều người thấy qua chiêu này, lúc này thấy vẫn cảm
giác buồn cười.
Hoa Tiểu Mạn lo lắng hòi: “Huynh ta không thể có chuyện chứ?”
Không có người trả lời hắn, bọn người Lôi Phượng đều thần sắc khẩn trương nhìn
hai người trên đài.
Kiếm của Lạc Hỏa lấp lánh thải mang đỏ tươi, quần hùng đột nhiên cảm giác
không khí xung quanh biến thành hừng hực, càng lúc càng nóng hơn.
Chỉ có Lạc Thảo hiểu rõ đây là “Nhiệt Sí Hỏa Vân Kiếm” Lạc Hỏa sẽ thi triển
tán phát ra khí kình tạo thành. Nàng thực sự có chút lo lắng cho Hy Bình, tuy
nam nhân này cùng nàng không có bất kì quan hệ nào, nhưng nam nhân hùng tráng
tuấn mĩ vô bì này, khiến mỗi nữ nhân thấy đều có thể động lòng trắc ẩn.
Nhưng nàng cũng kinh ngạc nhìn thấy, quái đao ám hồng trong tay Hy Bình đó,
lại cũng có thể nuốt ra nhả ra quang mang như thái dương, thậm chí bên trong
lúc ẩn lúc hiện còn có thể nghe được tiếng sấm rền, hơn nữa thanh âm càng lúc
càng rõ ràng.
Ngay khi Lạc Thảo còn kinh hồn chưa định, động tác Hy Bình như thiểm điện nổi
lên, theo sau thế đi nhanh chóng mãnh liệt của hắn, tiếng sấm nổi dậy.
Cùng một lúc, Lạc Hỏa đối diện với Hy Bình cũng giống như một phiến hỏa vân
tung bay bắn qua.
Hai người gặp nhau giữa không trung, thân người cao lớn của Hy Bình vung mạnh
“Lôi Kiếp Thần Đao” cường hãn, giống như một đạo thiểm điện bổ xuống trước mặt
cùng đỉnh đầu của Lạc Hỏa.
Kiếm chiêu “Nhiệt Sí Hỏa Vân Kiếm” của Lạc Hỏa vung ra tựa như tường lửa ngăn
cản không trung trên đỉnh đầu trước mặt hắn, ngăn chặn Lôi Kiếp đao chiêu của
Hy Bình, song còn bị đao thế mạnh mẽ của hắn bức đến thoái lui không ngừng.
Lạc Hỏa nguyên nghĩ đao thế của Hy Bình chung quy có một lúc dùng hết, đến khi
đó hắn liền ngắm chuẩn thời cơ phản công, nhưng một đao của Hy Bình so với một
đao nhanh chóng mãnh liệt hơn, tựa hồ vĩnh viễn không cạn kiệt. Thẳng đến lúc
này, hắn mới thấy được tình hình không hay, bản thân dưới tấn công mạnh mẽ của
Hy Bình, căn bản không cách nào hoàn kích.
Nhiều lần muốn thoát khỏi đao ảnh của Hy Bình, lại bất luận động tác lùi tránh
nhanh chóng như thế nào cũng né không ra đao chiêu Hy Bình bổ xuống, chỉ đành
bất chấp vung kiếm ngăn cản, hoàn toàn vào trạng thái bị động chịu đòn.
Trong mắt quần hùng nhìn lại, hai người trên đài thì như hai đoàn hỏa vân
không cùng màu sắc, một đoàn đuổi theo một đoàn chạy, đồng thời, cảm giác được
tiếng sung rung tai, như để thân vào trong lò lửa.
Thân ảnh lui tránh của Lạc Hỏa trên đài đột nhiên tăng tốc, kiếm trong tay
vung ra thêm nhiều hỏa diễm, cả người như đoàn lửa tháo chạy lên giữa không,
muốn lấy thế thoát khỏi đao thế công kích vĩnh viễn không hết của Hy Bình, từ
đấy tiến hành phản kích.
Lạc Hỏa người đến giữa không trung, lại như hỏa cầu lăn chuyển phương hướng,
hướng đấy lăn bắn xuống, nhưng Hy Bình vốn phải trên lôi đài lại không thấy
tung tích. Lạc Hỏa trong lòng rất sợ, lập tức cảm giác được khoảng không phía
trên bản thân tiếng sét ấm vang, đao kình như núi ép xuống, hắn mạnh mẽ ở
không trung đảo ngược thân lại, vừa nhìn, đao của Hy Bình đã hướng đến đỉnh
đầu của hắn bổ xuống.
Nguyên lai Hy Bình khi Lạc Hỏa tháo chạy lên trên, tiếp đó lôi kéo đao thế,
“Thiểm Điện Chi Túc” thuận thế mà đi, phát sau đến trước, trong nháy mắt vượt
qua Lạc Hỏa, hơn nữa từ phía trên hắn bổ thẳng xuống một đao.
Sau khi Lạc Hòa rất kinh hãi, kiếm cùng bao kiếm trong hai tay đồng thời giơ
quá đầu giao chéo một nơi, thế này hướng tới Hy Bình đương đầu một đao bổ
xuống đó.
Đao, kiếm, bao vừa tiếp xúc, cường quang bạo trướng, khí thế mạnh mẽ cùng sức
nóng hướng tới xung quanh bành trướng, quần hùng bị bức bách lùi lại rất nhiều
bước.
Lạc Hỏa ngực chấn động, hai cánh tay như giật điện tê lên, thân thể nhận lấy
áp lực cưởng đại trùng kích mà nhanh chóng rơi xuống.
Phút chốc, tiếng sấm cùng sức nóng đồng thời biến mất.
Chỉ thấy Lôi Hỏa sắc diện trắng bệch đứng trên lôi đài, hai tay phân biệt nắm
kiếm cùng bao kiếm yếu đuối rủ xuống, Liệt Dương Chân Đao của Hy Bình như Thái
Sơn áp đỉnh dừng lại cách đỉnh đầu hắn hai li.
Lạc Hỏa bại!
Hy Bình quay đao vào bao, một nhân ảnh như điện bắn tới hắn, lại là Từ Phiêu
Nhiên của Thiên Phong Bảo.
Ông ta chăm chú nhìn Hy Bình lạnh lẽo nói: “Ngươi là người gì của Huyết Ma?”
“Huyết Ma?!” Quần hùng kinh hãi thất sắc.
Mấy nhân ảnh nhanh chóng bắn tới Hy Bình, tới tấp rút kiếm vây lấy Từ Phiêu
Nhiên, lại là Lôi Phượng, Lôi Long, Lãnh Như Băng cùng Tứ Cẩu. Ngay cả Hoa
Tiểu Ba cũng theo sau một bước, hướng tới Từ Phiêu Nhiên trừng mắt – – Nên
biết, Hy Bình thời khắc này chính là người Hoa Tiểu Ba sùng bái nhất, ai dám
động tới thần tượng kiên thư phu của ta chứ?
Từ Thanh Vân cùng Triệu Tử Uy cũng nhanh chóng vọt qua, khi hai bên đang chuẩn
bị giao chiến, Hy Bình nhìn Từ Phiêu Nhiên một cái, cười lạnh ra tiếng, hướng
tới Độc Cô Kì đi tới.
Hắn bế Độc Cô Kì từ trên ghế lên, kiên quyết nói: “Theo ta đi!”
Độc Cô Phách lại không có ngăn cản.
Hy Bình quay đầu nhìn nhân mã hai ben trên đài, rất không quan tâm nói:
“Phượng Nhi, nơi đây không có chuyện của chúng ta, chúng ta quay về!”
Nói xong, hắn bế Độc Cô Kì nhảy xuống lôi đài, tay trống không bế Tuyết Nhi
lên, thẳng tiến rời khỏi Võ Phong Đường.