Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 27: Chương 26: Khoái lai thưởng ngã – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 27: Chương 26: Khoái lai thưởng ngã

Tỉ võ chiêu thân đại hội của Võ Đẩu Môn cử hành sau cơm trưa, lôi đài được
thiết lập ở luyện võ trường hậu viện Võ Đẩu Môn – – Võ Phong Đường.

Sau bữa trưa, lần lượt lại hơn ngàn người, rõ ràng so với hôm qua phải nhiều
hơn.

Đây cũng là Độc Cô Phách cố ý như vậy, một là vì để giải thi đấu náo nhiệt
hơn, hai là vì càng dễ từ trong đó tuyển chọn nữ tôn tế, bởi vì ông ta biết
trong giang hồ có vài môn phái danh tiếng không vang truyền song trong môn đồ
cũng có không ít người tài, lần tỉ võ chiêu thân này của ông ta, mục đích
chính là tuyển chọn ba tôn nữ tế thực lực hùng hậu, để tăng thêm thanh thế bản
thân.

Trong những người đang tới này, ông ta sớm đã chú ý nhân tuyển cũng có vài
người, chẳng hạn như Từ Thanh Vân của Thiên Phong Bảo, Triệu Tử Uy của Thần
Đao Môn, Lạc Hỏa của Đại Địa Minh, bất kì một người nào trong ba người này làm
tôn nữ tế của ông ta, ông ta đều có thể mặt mày rạng rỡ, nếu ba người đều đồng
thời làm tôn nữ tế của Độc Cô Phách ông ta, ông ta ngồi trong mao xí cũng có
thể cười đến khép miệng không được.

Võ Phong Đường đích xác đủ to, hơn ngàn người lại có thể không các nào lấp đầy
nó, mọi người đứng xung quanh lôi đài cũng không cảm thấy chật chội, khoảng
trống giữa người với người cũng rộng rãi, cho nên hành động mỗi người đều
không chịu ảnh hưởng lớn lao.

Lôi đài được dựng ở chính giữa Võ Phong Đường, hai đầu lôi đài kích thước cơ
hồ một sân bóng, đều bày mười chiếc ghế, trên ghế đều có người ngồi.

Một đầu ghế ngồi là Độc Cô Phách, Độc Cô tam thư muội, Nam Cực Tiên Ông, Tiếu
Diện Cái, Phong Tự Lai, Độc Cô Ưng phu phụ, Độc Cô Minh; đầu ghế ngồi kia là
Thiếu Lâm Viên Chánh, Võ Đang Tĩnh Hư Tử, Minh Nguyệt Phong lưỡng nữ, Đại Địa
Minh sư huynh muội, Từ Phiêu Nhiên phu tử, Triệu Tử Uy, cuối cùng một chiếc
ghế bỏ không – – vốn là lưu lại cho Lôi Phượng, nhưng Lôi Phượng không lĩnh
tình.

Trận thức hôm nay này của Độc Cô Phách, rõ ràng không đem Hy Bình bọn người
này tiếp đãi như quý khách gì cả. Nếu không phải ngại thể diện của huynh đệ
kết bái, Độc Cô Phách ông ta sớm đã đem đám khốn kiếp không biết xấu tốt này
đuổi ra khỏi cửa Võ Đẩu Môn – – nào còn có thể lãng phí một chỗ ngồi cho Lôi
Phượng chứ?

Kẻ tức giận nhất chính là tên tiểu tử gọi là Hoàng Hy Bình đó, diện mạo tuy là
cực tốt, lại con mẹ nó đồ bị thịt, văn không thể văn, võ không thể võ, còn con
mẹ nó thích khoe khoang, gây loạn thị phi, không biết cao thấp, mặt dày vô sỉ
…..

Ai, Lôi lão ca, huynh thế nào có thể có một tôn nữ tế bị thịt thế này chứ?
Thực sự là bi ai của Lôi lão ca! Hai ngoại tôn nữ của ta a! Không biết bị hắn
trút cho mê dược gì, lại cũng mù quáng hỗn tạp đi với hắn chứ? Ai, đầu lại
đau.

Ba thư muội Độc Cô hôm nay cũng đều che mặt, ngồi trên ghế dựa, như ngồi trên
thớt gỗ, chịu đựng người xâu xé.

Độc Cô Kì từ vừa khi bắt đầu dùng hai mắt nhìn tới nhìn lui trong quần hùng,
lại thế nào cũng không nhìn thấy Hy Bình, cái này khiến nàng lòng gấp như đốt.

Hy Bình lại là đã tới, chỉ là nàng ta chưa nhìn thấy mà thôi. Bọn họ đứng phía
sau quần hùng, bởi vì Phong Hoa lưỡng nữ hành động bất tiện, cả đứng thẳng đều
thành vấn đề, liền kêu người hầu của Độc Cô gia mang mấy cái ghế qua, ngồi ở
phía sau quàn hùng cách lôi đài rất xa.

Lại do Hy Bình đêm qua không được ngủ, mà sáng nay lại dây sớm, tiểu tử này
lại có thể giống như ngồi trên xe ngựa khi xưa ngồi trên ghế ngủ, trong giấc
mơ luôn luôn cảm giác được biển lớn cuồn cuồn.

Quần hùng ầm ầm, cả bọn đợi tỉ võ bắt đầu, được lên lôi đài đại hiển thân thủ,
đem tất cả mọi tên khác đánh đến lạc hoa lưu thủy kêu cha gọi mẹ, sau đó còn
lại một mình bản thân cưới mĩ nhân về – – mỗi một hảo hán giang hồ đều đang
tạo mộng đẹp! Trên mặt bọn họ đều là một mảng sắc thái khát khao cùng thèm
muốn, trong thần tình là nóng lòng muốn thử, hận không được Độc Cô Phách hạ
lệnh một tiếng, lập tức vung đao lên ngựa, quyền đánh cước đá, thẳng đánh
Hoàng Long, đồng thời trên Hoàng Long đảo cùng nữ nhân đại chiến 300 hiệp.

Độc Cô Phách thấy thời thần đã đến, quần hùng cũng tới 7 8 phần (thất thất bát
bát?), liền từ ghế đứng lên, tinh thần phấn chấn đi đến trước đài, hướng về
quần hùng ôm quyền nói: “Các vị anh hùng hảo hán, hôm nay lão hán vì ba tôn nữ
mỗi người tuyển lấy một vị thừa long khoái tế, phàm là thanh niên chưa tròn 30
tuổi đều có thể tham gia. Quy củ tỉ võ là, người bị đánh xuống lôi đài là
thua, người thắng tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến của hảo hán dưới đài, đến khi
không có người dám khiêu chiến thì dừng. Được, lão hán hiện tại tuyên bố tỉ võ
chiêu thân đại hội chính thức bắt đầu – – Cầm Nhi, đi ra diện kiến cùng các vị
anh hùng hảo hán” Độc Cô Cầm đến đứng bên cạnh Độc Cô Phách, lộ ra một khuôn
mặt xinh đẹp tú lệ, thái độ không tự nhiên vô cùng. Quần hùng nhìn đến rung
tim, giống như lá rơi trong gió thu không có hồn.

Sau khi Độc Cô Cầm cùng quần hùng diện kiến qua, quay về chỗ ngồi ban đầu ngồi
xuống.

Độc Cô Phách quát to: “Trường thứ nhất, đầu tiên vì đại tôn nữ Độc Cô Cầm của
lão phu chọn rể, thỉnh các vị thanh niên anh hùng lên đài đại hiển thân thủ,
xin mời!”

Nói xong, ông ta quay về chỗ ngồi vẻ mặt tuoi vui ngồi xuống, ông ta biết hôm
nay nhất định có thể thu được một hai vị thanh niên cao thủ làm tôn nữ tế của
mình, nhằm tăng trưởng thực lực của Độc Cô gia.

Khung cảnh ồn ào nhất thời yên tĩnh, tuy mọi người đều nóng lòng muốn thử,
nhưng tất cả đều như ngại đánh trận đầu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn
trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ trành mắt lớn, trong lòng nghĩ thầm – – lên nào, đi!
Tiểu tử ngươi lên trước, sau đấy lão tử lên theo, kế đem ngươi tiểu tử đạp
xuống, khà khà.

Ngay sau đó trong cái đích mọi người hướng tới, một hán tử vạm vỡ bò lên trên
lôi đài, chỉ thấy người này cao lớn thô kệch, tràn đầy bộ dạng kẻ làm ruộng.

Quần hùng nhất thời yên tĩnh lại ầm ĩ lên.

Hán tử đó rất không dễ dàng lên đến trên đài, dùng thanh âm như bò hướng xuống
dưới đài nói: “Ta là Hắc Kim, một thân “Kim Chung Tráo” không người địch được,
ai lên cho ta đánh đây?”

Một đạo thân ảnh nhảy lên lôi đài, quần hùng vừa nhìn, là một vị thanh niên
khôi ngô văn chất nho nhã, tay hắn cầm một cây thiết phiến, làm ra vẻ tiêu sái
nói: “Tại hạ Bạch Ngân, lên đây thỉnh giáo cao chiêu huynh đài.”

“Oa!” Quần hùng dưới đài cười ầm một trận. Hắc Kim cùng Bạch Ngân! Mẹ, không
bằng đổi kêu phân bò cùng phân heo – – lại không biết năng lượng của loại phân
nào so ra cao hơn? Mau lại nhìn coi.

Hắc Kim liền xuống tấn (đáp mã), quát to một tiếng nói: “Qua đây, ta đánh
ngươi một trận!”

Bạch Ngân mỉm cười nói: “Thỉnh huynh đài lĩnh giáo “Ngân Phiến Điểm Huyệt Tam
Thập Lục Thức” của tại hạ.”

Hắn tung người đến trước mặt Hắc Kim, thi triển ra cái gọi là “Ngân Phiến Điểm
Huyệt Tam Thập Lục Thức”, chỉ thấy thiết phiến đó của hắn không ngừng điểm
loạn trên người Hắc Kim, há chỉ là 36 thức?

Hai thiết quyền của Hắc Kim vung loạn, đánh đến không khí kêu vang vù vù, chi
là luôn luôn đánh không trúng người trước mặt này – – động tác của hắn quá
chậm.

Bạch Ngân cũng không biết làm sao với hắn, điểm trúng huyệt đạo trên người hắn
đều không có tác dụng, “Kim Chung Tráo” của tên nhà quê này đem tất cả huyệt
đạo phong chết, nếu tìm không được tráo môn (tử huyệt), thì cũng như là đem
thiết phiến điểm trên thiết bản, phản chấn đến tê tay bản thân, không khỏi
nóng lòng sốt ruột, người liền chân tay lúng túng.

Hắc Kim ngắm trúng cơ hội, liền bổ nhào tới trước, đem Bạch Ngân bổ ngã ra
đất, song quyền hướng tới mặt hắn đấm thẳng, quát to nói: “Tiểu bạch diện nhà
ngươi, lại dám cùng gia gia ngươi cướp nữ nhân, đánh ngươi thành mặt heo!”

Hắc Kim lại đánh vài quyền, đến khi đem Bạch Ngân đánh đến xanh mũi sưng mặt
mắt tỏa sao, hắn mới lại quát ra tiếng, đem Bạch Ngân trên đất nâng cao khỏi
đỉnh đầu, hướng về dưới đài ném xuống, một tiếng “phịch” vang to – – quần hùng
đã sớm để ra vị trí đủ một người nằm.

Bạch Ngân rất lâu mới từ trên đất bò dậy, dùng chiếc quạt che mặt, giống hệt
như một thiếu nữ thẹn thùng lắc lư đi khỏi Vũ Phong Đường, quần hùng lại lập
tức chiếm cứ vị trí để ra – – thì người đã đi vậy!

Tứ Cẩu ở phía sau quần hùng thấy màn náo kịch này, tự nhiên nhớ đến tình cảnh
trước đây cùng Hy Bình đánh nhau, cùng hiện tại cơ hồ không có già khác nhau,
nếu Hy Bình thấy xác định kêu hay, bởi vì Hy Bình tiểu tử này thích nhất đánh
kẻ đần độn thế này.

Hắn thấy Hy Bình còn ở trên ghế nằm mơ ban ngày, cảm thấy kỳ diệu vô cùng,
hoàn cảnh ồn ào như thế, tiểu tử này lại có thể ngủ đến say như thế! Hài, bất
luận làm gì, tên khốn này đều vượt người một bực.

Khi Tứ Cẩu lần nữa nhìn tới lôi đài, trên đài mới tức thì vừa lên một vị thanh
niên thân thể thấp bé giống như hầu tử, hắn đang như chế giễu nhìn Hắc Kim,
rắm thúi nói: “Đại khối đầu (to con), gia gia ngươi ta đây là ngọc thục lâm
phong tề thiên đại thánh Tôn Vô Không.”

Hắc Kim giơ nắm tay to bằng một cái đầu Tôn Vô Không, giận dữ nói: “Tiểu tử
ngươi lông còn chưa mọc đủ, lại theo lão tử cướp nữ nhân, xem đại gia đem
người đánh thành bánh thịt, lại đem ngươi xé thành sợi cho chó ăn.” Một quyền
của hắn hướng tới Tôn Vô Không đánh thẳng qua.

Tôn Vô Không quả nhiên không thẹn làm con cháu của hầu tử, ở chung quanh Hắc
Kim nhảy tới nhảy lui, khiến cho quyền của Hắc Kim rơi vào chỗ trống, cuối
cùng ra sức đứng trên lôi đài thở hồng hộc – – không đánh được!

Tôn Vô Không lại lách đến trước mặt Hắc Kim, hướng về hắn miệng cười hì hì gãi
đầu làm trò. Hắc Kim giận đến kêu lên một quyền lại đánh thẳng ra, Tôn Vô
Không vọt đến phía trước, đến trước quần của hắn, dùng tay nắm đũng quần của
hắn.

Hắc Kim giống như giết heo kêu to: “Đại gia, bỏ tay, xin đại gia bỏ tay! Ta,
ta chịu thua, ta không muốn nữ nhân!”

Nguyên lai trảo môn của hắn lại ở cái địa phương đó, quần hùng lại cười to một
trận.

Tôn Vô Không phóng thích Hắc Kim, Hắc Kim quả nhiên thủ tín, liền hướng dưới
đài phóng xuống – – quần hùng tự nhiên lại nhường ra một chỗ trống, lại nghe
được một tiếng kêu thảm “ai da”, chỉ thấy thân người to lớn của Hắc Kim đè lên
trên thân một nữ nhân xấu xí hơn 40 tuổi.

Nữ nhân đó kêu lên: “Tử quỷ, Hà Tam Cô ta xinh đẹp thế nào nữa, ngươi cũng
không thể dưới ban ngày ban mặt cứng rắn tới chứ! Mau dậy, mau dậy, cùng lão
nương tìm một địa phương tốt, lão nương sẽ khiến ngươi muốn sống (tiên) muốn
chết, yêu chết lão nương. Oa, hòn trứng của ngươi không nhỏ nha …..”

Quần hùng thấy Hắc Kim bị nữ nhân già xấu đó xé đũng quần cúi lưng nắm lưng
quần đi khỏi Võ Phong Đường, lại ngay tức khắc đem khối nền đực đó dùng cước
giẫm lên không thôi.

Tôn Vô Không đánh đuổi Ngưu Ma Vương, khi cho rằng liền có thể cùng Thiết
Phiến Công Chúa động phòng hoa chúc cùng nhau trải qua đêm xuân, từ dưới đài
lăn lên một quả cầu tròn, lại là một quả bí đao lùn thấp béo mập.

Tôn Vô Không hỏi: “Mày là người gì? Dám cùng lão Tôn ta giành nữ nhân sao?”

Tên mập ba cái quai hàm đó đáp: “Ta chính là Chu Nhất Giới.”

Tôn Vô Không cười nói: “Ngươi chẳng bằng ra sức gọi là Trư Bát Giới còn tính
được.”

Chu Nhất Giới khổ não nói: “Ta vốn dĩ gọi là Chu Bát Giới, nhưng sau đó lại
cảm thấy trên đời cũng không có giới gì tốt, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một
dạng là nhất định phải giới, vì thế liền cải danh là Chu Nhất Giới.”

Tôn Vô Không không rõ gãi đầu hỏi: “A? Một giới nào?”

Chu Nhất Giới vô cùng nghiêm túc nói: “Giới ăn!”

Toàn trường cười bạo! Mẹ, tên này mập đến mọc ba tầng cằm, cái cổ cùng thân
thể không cách nào phân rõ giới tuyến, cả thân người hoàn chỉnh một thể, cái
thân béo phì đó đi trên đường o o lăn đi, còn con mẹ nó tự xưng giới ăn sao?

Chu Nhất Giới không để ý tới châm biếm chửi rủa của mọi người, hắn từ trong y
phục lấy ra một khối bánh to, cắn xé một miệng to nhai không ngừng, “ngồm
ngoàm ngồm ngoàm” ăn đến say mê hứng thú.

Hắn vừa ăn vừa nói: “Mỗi lần ta vừa nghĩ đến giới ăn, luôn nhịn không được
phải ăn gì, vì thế ta càng thấy được phải giới ăn. A, mùi vị không tệ.” Rất
nhanh đem cái khối bánh to đó nuốt vào trong cái bụng giống như thùng mỡ của
mình.

Tôn Vô Không sốt rột nói: “Trái bí mập, ngươi ăn có đủ chưa? Ăn xong liền xéo
đi!”

Chu Nhất Giới dùng tay lau miệng, cười nói: “Được, ta giờ liền cút đi.” Thân
thể giống như cầu tròn đó của hắn nhanh chóng hướng tới Tôn Vô Không lăn tới.

Tôn Vô Không liền nhảy lên giữa không, lại thấy cầu người đó theo sát dưới
chân, hắn đột nhiên đảo chuyển người lại, chân hướng trời, song trảo hướng
xuống, trảo xuất ra rất nhiều trảo ảnh chụp tới Chu Nhất Giới, nhưng cầu thể
lăn tròn của Chu Nhất Giới cũng chuyển đổi xuất ra rất nhiều nhiều quyền ảnh
cùng cước ảnh.

Thế là hai tên một mập một ốm này đều trên không trung tự xuất tuyệt chiêu
giao thủ đại khái bốn năm chục chiêu, mới cùng rơi lên trên đất. Tôn Vô Không
gãi đầu không ngừng, Chu Nhất Giới cũng là mùi phát tiếng hứ hứ.

Hai tên rơi lên trên đất, nghỉ ngơi rất lâu, cũng trừng mắt nhìn nhau rất lâu.

Tôn Vô Không một tiếng chói tai, “Hầu Tông Thần Trảo” liền hướng tới Chu Nhất
Giới bổ qua, Chu Nhất Giới cũng hứ to một tiếng, “Trư Thị Linh Hồn” nghênh
tiếp lại, một gầy một béo đụng nhau tại một chỗ, liền không phân khia nữa.

Tôn Vô Không trên người Chu Nhất Giới hệt như gãi ngứa cào loạn không ngừng,
Chu Nhất Giới cũng dùng miệng dẩu của hắn trên người Tôn Vô Không “ngồm ngoàm
ngồm ngoàm” cắn không dừng.

Quần hùng giương mắt mà nhìn – – “Hầu Tông Thần Trảo”? “Trư Thị Linh Hồn”? Quả
nhiên có điểm giống! Một con khỉ đang cào, một con heo đang gặm. Mẹ, trên đời
lại có thể có loại võ công này sao?!

Hai người trên đài đấu đến khó bỏ khó phân, quấn cuộn không ngừng, một thanh
niên dáng người trung đẳng sắc mặt phẫn nộ nhảy lên lôi đài, hướng tới hai
người đang quấn cuộn một chỗ trên đất liền là một cước, đem hai nam nhân xấu
xí 500 trước từng là sư huynh đệ, đã định trước không thể cưới nương tử mà đi
làm hòa thượng này đá xuống dưới đài.

Sau đó hướng tới Độc Cô Phách nói: “Độc Cô lão gia, tại hạ Lương Tông Chánh,
nhân nhìn không quen hai người này trên lôi đài càn quấy, bởi vậy không đợi
bọn họ phân ra thắng bại, liền đem bọn chúng đá xuống, xin Độc Cô lão gia rộng
lượng!”

Độc Cô Phách lộ vẻ tươi cười, nói: “Hành động này của thiếu hiệp chính là hành
động chính khí, nào có tội chi chứ? Xin hỏi thiếu hiệp xuất thân môn phái
nào?”

Lương Tông Chánh đáp: “Tại hạ sư thừa Thiên Sơn.”

Độc Cô Phách nói: “A? Nguyên lai là cao túc của Thiên Sơn Phái, cửu ngưỡng cửu
ngưỡng!” Trong lòng lại nghĩ: “Cửu ngưỡng cái địch! Thiên Sơn Phái tính cái
gì? Môn đồ của tiêu môn phái danh không vang truyền lại muốn cưới tôn nữ nhi
của ta sao?!”

Thế nhưng là ra ngoài ý liệu, Lương Tông Chánh này lại có thể bằng một bộ
“Thiên Sơn Kiếm Pháp”, liến tiếp đem võ lâm hào kiệt thượng đài đều đánh cho
rớt đài, nói ít cũng có mấy chục người lên qua, lại không có một người thắng
được hắn, đều trong 30 chiêu bị hắn đá đến rớt đài.

Tiểu tử này là cao thủ trong cao thủ của Thiên Sơn Phái trong vài chục năm trở
lại đây, chẳng lẽ Cầm Nhi của ta thực sự phải gả cho hắn sao? Thấy phân lượng
võ công hắn không tệ, cái kết quả này nên cũng là miễn cưỡng tiếp thụ được – –
Trong lúc tâm tư Độc Cô Phách như thế, Lương Tông Chánh lại đá rớt vài thanh
niên thượng đài khiêu chiến, khiến người dưới đài không dám tùy tiện thượng
đài khiêu chiến hắn.

Ngay khi Lương Tông Chánh cho rằng bản thân sẽ phải thắng lợi, từ trên ghế
đứng lên một người, lại có thể là Triệu Tử Uy!

Cái này khiến Độc Cô Phách cùng Độc Cô Cầm trong lòng vui mừng khôn xiết – –
Oa, Triệu Tử Uy da, Thần Đao Môn nhị công tử tiếng tăm lừng lẫy!

Đương nhiên, điều này cũng khiến nhiều nữ hiệp già trẻ dưới đài quan khán
cuồng hô không ngừng. Tuy Triệu Tử không phải loại hình nam nhân anh tuấn,
nhưng khuôn mặt tứ phương bát diện đó của hắn thêm vào dáng người khôi ngô lại
thêm nụ cười mỉm dạng chiêu bài đó của hắn, cũng là đủ khiến nhiều thiếu nữ
hiệp dưới đài động lòng.

Mà Hoa Tiểu Ba vừa thấy Triệu Tử Uy xuất trường, càng là la to “Uy ca ca”.

Hoa Tiểu Ba đã di tình biệt luyến, hoặc giả nói căn bản thì nhìn không được Uy
ca ca lên đài, tuy ngồi trên ghế không có ngủ, lại cũng nhắm mắt dưỡng thần,
dù cho ngẫu nhiên mở mắt, cũng chỉ ngắm nhìn Hy Bình ngủ say bên người, sau đó
có hơi mỉm cười, hoặc là ngồi dựa trên ghế nhắm hai con mắt mĩ lệ, không lí
tới trước mặt có thể phát sinh bất luận chuyện gì.

Hiện tại nghe được Hoa Tiểu Ba kêu to “Uy ca ca”, nàng cũng không chút động
lòng. Tất cả nữ nhân đều là thế này, khi yêu một người thì nhanh, quên đi một
người cũng nhanh.

Triệu Tử Uy lưng vác hai thanh đại đao, trên đài ôm quyền nói: “Tại hạ Thần
Đao Môn Triệu Tử Uy mong các hạ chỉ dạy vài chiêu.”

Lương Tông Chánh nghe được trong lòng chấn động, hắn biết người trước mặt này
không phải dễ đối phó. Thấy khí thế của hắn bất phàm, hiện tại biết hắn là
truyền nhân Thần Đao Môn của Võ Lâm Tứ Đại Gia tiếng tăm lừng lẫy, càng là
không dám xem thường, vừa nhân chiến thắng rất nhiều người mà hiện tại trên
mặt lộ ra một chút kiêu khí toàn bộ thu hồi, còn thành một loại thần sắc ngưng
trọng khác, chăm chú nhìn nam nhân hùng tráng trước mặt này.

Triệu Tử Uy tiếp tục mỉm cười từ trên lưng hắn rút ra một thanh đao, tạo tư
thế thỉnh mời.

Lương Tông Chánh không khách khí nhắm thẳng phía trước, kiếm trong tay hướng
tới mặt Triệu Tử Uy đâm ra ba kiếm, kiếm kiếm hung độc.

Thân ảnh Triệu Tử Uy đột nhiên lùi lại, đao trong tay nhanh chóng chặt xuống
ba đao, mỗi đao chặt vào mũi kiếm của Lương Tông Chánh, khiến kiếm thế của hắn
vì thế không thể ra, tiếp đó thi triển ra “Thần Võ Nhất Bách Linh Bát Thiền
Đao”, chỉ thấy mỗi đao cương mãnh hữu lực, bổ đến Lương Tông Chánh chỉ có đánh
cản ngăn không có lực hoàn thủ, thân hình từng bưới lui về sau.

Hoa Tiểu Ba dưới đàu thực sự hưng phấn đến so với hắn trong mơ gỏ mâm sắt chén
sắt còn phải hưng phấn hơn, bởi vì hắn cũng học đao pháp này, lại thế nào cũng
dùng không ra 1/3 hiệu quả của Triệu Tử Uy, đao pháp này trong tay Hoa Tiểu Ba
quả thật thành tạp kĩ chơi đùa xướng hí, nhưng trong tay Triệu Tử Uy lại khó
gặp địch thủ.

Hắn thề rằng sau khi về nhà phải càng thêm siêng năng luyện bộ đao pháp này.
Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn Hy Bình ngủ say như thế, nghĩ thầm, nếu hắn thấy
“Thần Võ Nhất Bách Linh Bát Thiền Đao” của Uy ca ca, khẳng định có thể xấu hổ
đến không còn mặt mũi, “Lôi Kiếp Đao Pháp” gì đó của hắn, thì giống ca hát của
hắn thối nát một dạng. Không! So với hắn ca hát còn phải thối nát hơn! Nghĩ
không được hắn lại có thể thành thư phu của Hoa Tiểu Ba ta, ai. Hoa Tiểu Ba
lắc đầu, lại nhìn tới lôi đài.

Lương Tông Chánh đã bị bức đến ven rìa lôi đài, mắt thấy liền phải đạp vào chổ
trống rơi lên trên đất, hắn giật nảy người, kêu dài một tiếng, thân người xoay
tròn thẳng lên.

Cùng lúc Lương Tông Chánh vọt lên trời, Triệu Tử Uy cũng tung bay lên theo,
hai người trên không trung đao kiếm nghênh tiếp.

Kiếm của Lương Tông Chánh đột nhiên biến thành nhu nhuyễn cực kì, giống hệt
như rắn cuốn lấy đao trong tay Triệu Tử Uy, lại thấy đao Triệu Tử Uy hào quang
đại thịnh, đem nhuyễn xà kiếm chấn rời thân đao, đồng thời trên không trung
đạp ra một cước, đem Lương Tông Chánh đại kinh thất sắc đạp bay ngã rơi xuống
chỗ trống dưới đài quần hùng có lòng lưu cho hắn – – cái này chính là báo ứng
không sai, khi nãy hắn đem người khác đá rơi xuống đài, bản thân hiện tại cũng
bị người khác đạp thành chó ăn phân.

Thần uy của Triệu Tử Uy dẫn tới tiếng vỗ tay tiếng kêu la của những nữ hiệp
cùng nha hoàn dưới đài một trận tiếp một trận, rất lâu mới lắng lại. Thân thể
to lớn đó của hắn trên lôi đài, trên mặt mang theo nụ cười mỉm chiêu bài, chờ
đợi người khác khiêu chiến.

Song hắn thất vọng, lại có thể không có người dám khiêu chiến hắn!

Kì thật quần hùng biết bỏ đi không nói thế lực gia tộc hắn, thực lực của bản
thân hắn cũng là không thể xem nhẹ, chỉ bất quá một bộ “Thần Võ Nhất Bách Linh
Bát Đao” giản đơn thì lợi hại như thế, nếu hắn thi triển ra “Nhật Nguyệt Luân
Hồi Đao”, há không phải không có người có thế chống sao?

Quần hùng ước lượng phân lượng bản thân, thực tại không đủ cùng vị Triệu Tử Uy
một trong Võ Lâm Thất Đại Công Tử này tranh đoạt tình nhân, cũng liền không có
lòng dạ nào thượng đài bày cái kém cõi, dưới đài chờ đợi cơ hội kế.

Độc Cô Phách thật là cười rơi răng già, bổn lai muốn tìm một tôn nữ tế có năng
lực một chút liền hài lòng, há biết triệu lại thừa long khoái tế như thế? Đây
thực chính là chuyện Độc Cô Phách ông ta đáng kiêu ngạo nhất trong đời, liền
bèn lại nhớ đến Lôi lão ca bi ai của ông ta, tự nhiên có chút đắc ý – – Lôi
lão ca nha Lôi lão ca, một trăm tôn nữ tế của huynh cũng không bằng tôn nữ tế
này của đệ!

Độc Cô Phách cười từ trên ghế đứng lên, đi đến bên người Triệu Tử Uy, nói:
“Còn có ngươi hướng tới Triệu công tử khiêu chiến ….. có không? Tốt, lão hán
hiện tại tuyên bố Triệu công tử là người thắng lợi cuối cùng, sẽ lấy đại tôn
nữ Độc Cô Cầm của lão làm vợ. Tiếp theo, vì tiểu tôn nữ Độc Cô Thi của lão
chọn rể, xin mời!”

Quần hùng vừa muốn bắt đầu ngươi liếc ta, ta liếc ngươi như thế, chẳng ngờ
trên ghế trên đài đã đi ra một người, lại là Tử Thanh Vân của Thiên Phong Bảo.

Từ Thanh Vân là một nam tử phiêu dật cao người, tự nhiên so với Triệu Tử Uy
hơn vài phần phong lưu hào phóng, còn đồng thời Võ Lâm Tứ Đại Gia, một trong
Võ Lâm Thất Công Tử, đây khiến Độc Cô Phách càng thêm vui sướng, cũng khiến
một đám hiệp nữ tao nữ bên dưới cuồng hô. Đương nhiên, kết quả liền là không
có người dám thượng đài khiêu chiến.

Triệu Tử Uy cùng Tử Thanh Vân trong Võ Lâm Thất Công Tử hôm nay đại xuất phong
đầu (rất chơi trội), khiến Độc Cô Minh thân là Võ Lâm Công Tử rất không cam
lòng, cơ hồ quên đi hôm nay là tỉ võ chiêu thân của ba thân muội muội, gần như
muốn đứng ra thượng đài đại hiển thân thủ xuất phong đầu, đột nhiên nghĩ lại,
ha ô! Hai tên kình địch tình trường này cưới muội muội ta, liền không tiện
cùng ta tranh giành theo đuổi Mộng Hương, ta không phải liền có thể một mình
ôm mĩ nhân về sao? Hơn nữa là một ôm hai, khà khà!

Độc Cô Phách gần như cười rớt hàm răng – – Này, như quả tiếp theo là Lạc Hỏa
trong thập đại đệ tử của Đại Địa Minh, vậy ta hôm nay liền thực sự phát đạt.
Ông ta cao hứng vạn phần tuyên bố Từ Thanh Vân giành được tiểu tôn nữ Độc Cô
Thi của ông ta, sau đó trịnh trọng nói: “Hiện tại, vì nhị tôn nữ Độc Cô Kì của
lão chọn rể – – Kì Nhi, qua đây cùng các vị anh hùng hảo hán diện kiến!”

Độc Cô Kì che mặt dường như không nghe, lộ ra hai con mắt linh động hướng về
trong đám người không ngừng chăm chú nhìn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.