Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 25: Chương 24: Bức ngã thú nhĩ! – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 25: Chương 24: Bức ngã thú nhĩ!

Hy Bình lại muốn ca hát!

Thế trận lần này lại cực kì to lớn. Tứ Cẩu cùng mẹ con Đỗ Tư Tư tự nhiên là
phải vào, Hoa Tiểu Ba bị Bình nhất quyết kéo qua, Lôi Phượng, Bích Nhu, Lan
Hoa cùng đều lại. Chỉ có Lôi Long cùng Lãnh Như Băng, Hoa Tiểu Mạn không đến.

Chủ xướng đương nhiên là Hy Bình, Tứ Cẩu cùng Tuyết Nhi giãn cách cũng kêu lên
một tiếng, ma chuyên trách của Tứ Cẩu với Hoa Tiểu Ba là gõ mâm sắt, chén sắt,
bàn gỗ, ghế gỗ và đạp thùng sắt vân vân, vân vân.

Nhưng mà, hát chưa được lâu, Lôi Phượng, Bích Nhu cùng Lan Hoa liền rời khỏi
tiểu sảnh, quay về phòng của Lãnh Như Băng, lại thấy Hoa Tiểu Mạn cũng ở đó.

Lãnh Như Băng hờ hững cười, nói: “Phượng thư, làm sao không nghe vậy?”

Lôi Phượng đáp: “Ở đây cũng có thể nghe thấy. Thật nghe chẳng ra gì, nhưng bọn
họ tự đắc nhạc của mình, cũng đặc biệt có một loại cảm thụ. Không biết vì sao,
kì thật thư cũng rất ưa thích bộ dạng này của Hy Bình, chỉ cần hắn thích nhạc,
muội cũng liền thích nhạc. Nếu hắn ta đàng hoàng nghiêm túc, hay là chúng ta
cũng đều không thích âm nhạc, hắn cũng không phải là Hy Bình chúng ta yêu!”

Lãnh Như Băng nói: “Bọn họ ca đến khó nghe ngược lại là không quan trọng, vừa
nhìn đến đức tính bộ mặt ca hát đó của hắn, muội vừa khó chịu vừa buồn cười,
thuần chất kẻ thôn dã! Hiện tại nghe, lại cảm giác thoải mái rất nhiều. Muội
trước đây không tán thành hắn ca hát, nhưng từ giờ trở đi cũng không thể phản
đối. Bất quá, Phượng thư, nói thật lòng, khoảnh khắc hắn đối địch, khiến muội
động lòng!”

Hoa Tiểu Mạn hỏi: “Loại đao pháp thối nát đó của hắn cũng dám cùng người đối
trận ư?”

Lãnh Như Băng hờ hững hỏi: “Tiểu Mạn, khi lần đầu muội thấy chân diện mục của
hắn, lòng muội thực sự là thế nào vậy?”

Hoa Tiểu Mạn nhớ lại nói: “Kì thật, muội đã động lòng khi hắn vừa già vừa xấu,
lúc muội thấy hắn khôi phục dung mạo, muội quả thật muốn hôn mê ngã ra! Muội
lúc đó cảm giác được hắn giống như một thiên thần, khiến muội thần hồn điên
đảo!”

Lãnh Như Băng cười nói: “Muội quá khoa trương rồi. Bình thường hắn thì giống
như một hài tử hoặc giả vô lại, nhưng, nếu muội nhìn thấy hắn chân chính tiến
vào trạng thái đối địch, muôi sẽ có thể biết bộ đao pháp thối nát đó của hắn
khủng bố biết bao! Hắn lúc đấy có lẽ giống như một thiên thần, nhưng trong con
mắt địch nhân, tuyệt đối là một ma tướng!”

Lôi Phượng hồi tưởng nói: “Thư chưa từng thấy hắn sử dụng qua bộ đao pháp đó
đối địch, nhưng lần đó khi thư thúc ngựa chạy đến sau lưng hắn, hắn liền trong
nháy mắt chuyển người một quyền đem con tuấn mã của thư đánh ngã ra đất, trái
tim thư trong khoảnh khắc đó cùng lúc cũng bị hắn đánh ngã.”

Hoa Tiểu Mạn hoài nghi hỏi: “Thực sự lợi hại như vậy ư?”

Lãnh Như Băng lãnh đạm đáp: “Tính cho là tất cả mọi người đều xem thường hắn,
chúng ta lại không thể, bởi vì chúng ta là nữ nhân của hắn!”

Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba ban đầu tịnh không thế nào tình nguyện, thế nhưng về
sau cũng lại hăng hái, bởi vì bọn họ nghĩ không được còn có ba vị thính giả
trung thành – – Đỗ Tư Tư, Tuyết Nhi, Phong Ái Vũ.

Sáu người này liền tạo thành một tiểu thiên địa, nói toạc móng heo chế tạo ra
một loại âm nhạc không giống âm nhạc – – không, cũng rất giống nhạc đong đưa
lăn lộn (rock n roll) của một thời đại, nhưng tại thời đại đó của bọn họ lại
là không không cho phép trên thế gian.

Cả Võ Đẩu Môn bị bọn họ rầm rĩ không được yên.

Độc Cô Phách cùng Nam Cực Tiên Ông hận không thể không có Lôi Chiến huynh đệ
kết bái này, tốt nhất đem những người liên quan này toàn bộ đuổi đi.

Võ Đang Tĩnh Hư Tử thế nào cũng tĩnh chẳng xong.

Khi Thiếu Lâm Viên Chánh đại sư niệm phật kinh, đang niệm đang niệm đột nhiên
cũng theo tiếng hát của Hy Bình kêu to một hai câu, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại,
liền dùng cây chùy gỗ nhỏ gõ hai cái lên đầu trọc của mình, để tỉnh táo bản
thân.

Ba vị công tử đuổi theo hai nữ nhân Minh Nguyệt Phong, đang đều tự đem bản
thân khuếch đại rồi lại thổi phòng, sau đó lại đem bọn họ tán rồi lại tán,
nhưng nghe được huyên náo của bọn người Hy Bình từ “Tào Nhân Cư” vang lên,
thấy trán hai nữ nhân Minh Nguyệt Phong nhíu một cái, bọn chúng lại liền thuận
thế đem Hy Bình rủa rồi lại rủa chửi rồi lại chửi.

Sau đó, thình lình nghe được Mộng Hương nói: “Chúng ta cũng đi xem bọn họ đang
làm gì!”

Ba người liền trăm miệng một lời nói: “Mộng Hương tiểu thư mời!”

Hy Bình không ngờ có nhiều thính giả thế này, hơn nữa lần này thực sự là không
mời mà tự lại, lần lượt lại Độc Cô tam thư muội, Từ Thanh Vân, Độc Cô Minh,
Triệu Tử Uy cùng hai nữ nhân rắm thúi đó!

Ngay cả Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba đều không hiểu ra sao cả. Bất quá, hai người
này thời khắc này đã bị Hy Bình đồng hóa, chẳng ngờ có người tới hân thưởng
kiệt tác của bọn họ, rất là có thể diện.

Nhưng mà, đám người tới xem này quả thật có chút khóc cười không được.

Trước không nói Tứ Cẩu cùng Hoa Tiểu Ba đàng hoàng nghiêm túc đập gõ các thứ
đó khiến người tức cười, Tuyết Nhi lại có thể ngồi trên cổ của Hy Bình, ra sức
vỗ tay la hét.

Hy Bình thấy bọn họ đi lại, còn đặc biệt hoan nghênh bọn họ nói: “Các vị bằng
hữu mê ca hát, rất cảm tạ sự xem trọng của các vị, bổn Ca Thần sẽ dâng tặng ca
khúc kinh điển nhất nhất, khiến các vị cảm giác mới mẻ!”

Đích xác cảm giác mới mẻ, mẹ tên nào thấy qua vũ khí như thế chứ?

Tứ Cẩu đột nhiên nhìn Hy Bình nói: “Hy Bình, hai nữ nhân đó cũng che mặt giống
như Băng Băng của ngươi, chúng ta hỏi bọn họ là có ba ải không. Nếu có ba ải,
ta cũng xông vào, nói không chừng có thể lấy bọn họ làm nương tử. Ngươi biết
đấy, Lan Hoa của ta không phản đối!”

Hy Bình cũng phấn khởi, nói: “Bọn chúng rất là rắm thúi, bất quá nhắm không
biết có một nửa xinh đẹp của Băng Băng của ta hay không.” Lại quay đầu nhìn
Mộng Hoa cùng Bảo Nguyệt nói: “Này, hai nữ nhân không thấy được ánh sáng đó,
các người có sắp bày ba ải gì hay không đấy?”

Độc Cô Minh ba người chửi: “Vô lại, miệng mồm sạch sẽ một chút!”

Hy Bình cười nói: “Ba vị yên tâm, ta vừa mới đánh răng súc miệng xong!”

Bảo Nguyệt hướng về Hy Bình hỏi: “Ngươi nói ba ải gì chứ?”

Tứ Cẩu cười đáp: “Thì là giống kiểu đó của danh kĩ Quần Phương Lâu thiết lập
ba ải, người phá ải có thể cùng cô nương cùng giường chung gối a!”

Độc Cô Minh ba người chửi to: “Ngậm miệng! Mộng Hương cô nương không phải kĩ
nữ, các ngươi đừng tổn hại danh dự của nàng! Muốn cùng Mộng Hương cô nương
cùng giường chung gối sao? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Mộng Hương cùng Bảo Nguyệt lại cực kì bình tĩnh, hai cặp mắt đều có vẻ thú vị.
Người trước giống như mộng ảo khiến người mê say, người sau trong suốt đến
khiến người kinh ngạc tán thán.

Tứ Cẩu cười hỏi: “Cô nương người ta đều không lên tiếng phản đối, ba người các
ngươi lải nhải lắm mồm gì chứ?”

Độc Cô Minh ba người còn là trăm miệng một lời đáp: “Ta thích!”

Hy Bình cười nói: “Này, Tứ Cẩu, ngươi muốn cùng hai nữ nhân đó cùng giường
chung gối, chỉ cần qua được ba ải này của người ta liến được.”

Tứ Cẩu liền vỗ đầu, tỉnh ngộ nói: “Quả nhiên như thế.”

Hy Bình nói: “Bất quá ta phát giác ca hát so với cua gái còn thích thú hơn
nhiều, Tứ Cẩu, chúng ta tiếp tục hát, để người ta cũng phong lưu, nếu không
chúng ta vừa ra tay, bọn chúng liền không hỗn tạp được, ngươi nói phải không?”

Tứ Cẩu ha ha cười lớn đáp: “Phải đó, phải đó.”

Độc Cô Minh giận không thể nén nói: “Hôm nay dù là Lôi gia gia tại đây, ta
cũng phải giáo huấn hai tên khốn không biết tốt xấu các ngươi đây!”

Nói vừa xong, Độc Cô Minh liền rút bội kiếm ra, đi tới hướng Tứ Cẩu cùng Hy
Bình.

Mộng Hương dùng thanh âm như mộng như ảo của nàng ta nói: “Độc Cô công tử, hãy
tính toán.”

Thanh âm nàng tuy nhẹ, nghe được trong tai lại có loại lực lượng chấn nhiếp.

Tứ Cẩu lại thêm dầu vào lửa nói: “Muốn đánh sao? Lão tử cũng không phải dễ
trêu.”

Độc Cô Minh lại không cách nào nhịn được tràn đầy lửa giận, nếu không phải ba
thư muội Độc Cô ngăn trở, hắn sớm vung kiếm đem Tứ Cẩu vót thành mấy đoạn.

Lúc này, người trong phòng nghe được bên ngoài tranh luận ầm ĩ, cũng đều đã ra
ngoài.

Lan Hoa giận dữ hỏi: “Tử Cẩu, ngươi lại gây chuyện thị phi sao?”

Tứ Cẩu nói: “Lan Hoa, vào phòng lấy Phách Vương Thương của huynh lại.”

Lan Hoa có chút do dự, Lôi Phượng ra lệnh: “Lan Hoa, đi.”

Lãnh Như Băng lo lắng nói: “Phượng thư, Tứ Cẩu có phải đối thủ của Độc Cô Minh
không? Nói cho cùng hắn là một trong Võ Lâm Thất Công Tử, dưới thịnh danh
không có kẻ yếu.”

Lôi Phượng đáp: “Viễn Dương tiêu cục tuy danh không vang truyền, nhưng cũng
không phải ăn chay.”

Tuyết Nhi hỏi: “Tứ Cẩu thúc thúc, người cùng Minh biểu thúc đánh nhau sao?”

Hy Bình cười nói: “Tuyết Nhi ngoan, đến bên cạnh mẫu thân nào, phụ thân cũng
phải đánh nhau. Hắn đem Tuyết Nhi nhét vào lòng Đỗ Tư Tư.

Đỗ Tư Tư kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng muốn đi sao?”

Hy Bình ôm nhẹ mẫu tử bọn họ, hôn Đỗ Tư Tư một cái, đáp: “Ta cùng Tứ Cầu là
huynh đệ đánh từ nhỏ đến lớn, hắn muốn đánh, ta có thể không đánh sao?”

Lan Hoa đã lần nữa đi ra, nàng cầm theo Phách Vương Thương dài 2m 75cm của Tứ
Cẩu, giao đến trong tay Tứ Cẩu.

Độc Cô Minh sớm đã tránh thoát được sự ngăn trở của ba thư muội Độc Cô, hiện
tại thấy trong tay Tứ Cẩu cầm binh khí, liền giẫm bước lớn đi qua, hai bên
đứng song song cách nhau 4 5 mét.

Độc Cô Minh thân là một trong Võ Lâm Thất Công Tử, là cao thủ đỉnh nhọn trong
lớp trẻ võ lâm, thậm chí phụ thân hắn Độc Cô Ưng cũng không phải đối thủ của
hắn. Thân hoài “Bàn Nhược Thần Chưởng” của Thiếu Lâm, “Thái Hư Kiếm Pháp” của
Võ Đang, “Tiên Hà Kiếm Pháp” của Nam Cực Tiên Ông cùng “Võ Đẩu Quyền” gia
truyền, trong bốn hạng tuyệt kĩ này, mỗi một hạng đều có thể nói là độc bộ võ
lâm, huống chi bốn hạng hợp trên một người?

Tứ Cẩu từ sau khi học “Phách Vương Thương” cùng “Oanh Thiên Chưởng”, liền
không có chân chính đánh qua với người, tay sớm đã ngứa ngáy, hận không được
cùng người làm một trận, để nghiệm chứng thần công bản thân đến loại trình độ
kinh người nào!

Hai người trước khi xuất thủ liền tạo một loại khí thế bức người.

Độc Cô Minh tuy sắc diện ngưng trọng, lại cho người cảm giác không bờ bến,
khiến người không mò thấu được hư thực của hắn, đây là hiện tượng đặc biệt
trước khi xuất thủ “Thái Hư Kiếm Pháp” của hắn.

Tứ Cẩu tay cầm Phách Vương Thương vuông góc trước mặt, rất có khí thế của dũng
giả vô địch, mạnh mẽ vô bì.

Độc Cô Minh dẫn động kiếm quyết, dưới chân di chuyển phiêu hốt nhanh lẹ, cuối
cùng chỉ có thể thấy một vòng tròn bóng trắng.

Tứ Cẩu thân ở giữa đó, lúc này mới biết chỗ lợi hại của Độc Cô Minh, hắn căn
bản vô phương nắm được chân thân của Độc Cô Minh, cũng không biết Độc Cô Minh
khi nào từ phương hướng nào ra tay.

Sau một lúc, Phách Vương Thương của hắn đã tích tụ đủ khí thế, lại không thể ở
chỗ bị động.

Tứ Cẩu đột nhiên vọt thẳng lên trời, mưu đồ thoát khỏi vòng bao vây hư vô lúc
ẩn lúc hiện Độc Cô Minh dùng tốc độ của hắn tạo thành, lại không liệu được khi
hắn vọt lên trời, vòng bao vây của Độc Cô Minh cũng theo đó mà lên, hơn nữa
chuyển tốc độ càng lúc càng nhanh, rất có khí thế ra tay.

Tứ Cẩu giữa không trung, nằm thẳng ngang trời, thương dính thân người nhanh
chóng quay tròn, chỉ thấy trong sát na hai đạo nhân ảnh trên không trung
chuyển thành hai vòng tròn lớn nhỏ chợt co chợt giãn khi đụng khi rời, tiếng
thương kiếm giao kích không ngừng nơi tai.

Chính khi đang đấu nhau hoa mắt mọi người, thân người quay tròn của Tứ Cẩu
trên không trung đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ hướng tới một phương hướng xuất
ra một thương nhanh chóng mãnh liệt vô bì.

Hư ảnh của Độc Cô Minh di chuyển phiêu hốt cũng cùng lúc Phách Vương Thương
của Tứ Cẩu xuất ra biến thành thực thể, dưới sự công kích mạnh mẽ của Tứ Cầu,
hai chân trên không không đạp vào chỗ trống nhanh chóng lui lại, trường kiếm
trong tay huyền ảo xuất ra kiếm chiêu như hư như thực, ngăn cản thương thế
cường hãn của Tứ Cẩu.

Ngay lúc Tứ Cầu thu thương, kiếm thế của Độc Cô Minh liền đổi, thi triển “Tiên
Hà Kiếm Pháp”, người như một phiến vân hà (ráng mây) theo thế trên cán thương
Tứ Cẩu nhẹ nhàng lại.

Tứ Cẩu kinh hãi, tay phải cầm thương, tay trái một “Oanh Thiên Chưởng”, chưởng
kình cương mãnh nghênh tiếp phiến vân hà đó. Lại thấy vân hà đột nhiên lấp
lánh kim quang. Tay trái Độc Cô Minh cũng là một “Bàn Nhược Thần Chưởng” vỗ
ra, hai cỗ chưởng kình cường mãnh va chạm, phát ra một trận vang rền như pháo
nổ, chưởng kình dồn ép đá bay cát chạy trên đất, làm người xem không tự giác
được lùi về sau vài bước.

Tứ Cầu củng Độc Cô Minh đối chưởng khoảnh khắc, đều khó chịu tự rên một tiếng,
chân lùi về sau 7 8 bước, ngã xuống đất.

Tứ Cầu sau khi ngã ngồi trên đất, Độc Cô Minh miễn cưỡng đứng yên.

Hiển nhiên là chưởng lực của Tứ Cẩu không bằng chưởng kình của Độc Cô Minh,
song duyên cớ đây cũng là hắn mới luyện không lâu tu vi không sâu – – chí ít
trong lòng Tứ Cẩu, là thành lập cái lí do này.

Tuyết Nhi sau khi hai người rơi xuống đất, vỗ tay kêu rất là to. Trong mắt của
nó, hấp dẫn nhiều hơn so với kinh hiểm.

Độc Cô Minh lãnh đạm nói: “Ngươi bại rồi.”

Lan Hoa vội vàng chạy qua đỡ Tứ Cẩu dậy, lo lắng hỏi: “Tử Cầu, ngươi không sao
chứ?”

Tứ Cẩu miễn cưỡng cười đáp: “Chết không được! Không ngờ Độc Cô Minh tên khốn
này có hai tay, nếu là tiếp tục đánh tiếp, huynh khẳng định bị hắn làm thịt,
đến khi đó Lan Hoa nàng liền phải ở góa rồi!”

Hy Bình thấy Tứ Cẩu không việc gì, trong lòng nhẹ nhõm, cũng cười nói: “Tiểu
tử ngươi còn là không có tiến bộ, đánh mấy chục năm, mẹ nó không có được một
lần thắng.”

Độc Cô Minh sau khi thở gấp, chỉ vào Hy Bình nói: “Còn có ngươi! Ta phải giáo
huấn ngươi!”

Phong Ái Vũ ngăn trước mặt Hy Bình, hướng tới Độc Cô Mình cầu khẩn nói: “Biểu
ca, không thể! Hy Bình huynh ấy không biết võ công, mới rồi tại Huyền Vũ Đường
huynh cũng thấy được, muội không cho phép huynh động đao động kiếm đối với
huynh ấy!”

Độc Cô Minh khó xử nói: “Ái Vũ, tránh đường! Kẻ này hắn quá đáng giận, huynh
chỉ là giáo huấn sơ sơ một lần, không thực sự thương tới hắn. Nói cho cùng,
hắn là tôn nữ tế của Lôi gia gia, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật!”

Phong Ái Vũ kêu lên: “Không!”

Hy Bình đem Phong Ái Vũ trước mặt ôm vào lòng, ra sức hôn nàng ta một cái,
cười nói: “Tiểu Ái Vũ, ta luôn quên nói cho nàng hay, ta chẳng những ca hát
không có người nào có thể sánh bằng, đánh nhau trước giờ cũng là chưa có bại
qua! Không tin, nàng hỏi Tứ Cẩu, ta trong thôn là Quyền Vương thêm Ca Thần.”

Lời của hắn khiến rất nhiều người tại trường cười lên, ngay cả hai nữ nhân
Minh Nguyệt Phong không di chuyển cử động trong mắt cũng một ít tiếu ý – –
Quyền Vương cùng Ca Thần trong thôn? Hắn cũng không nghĩ đây là địa phương gì,
đối diện hắn chính là cao thủ đỉnh nhọc của giới trẻ trong võ lâm, bằng cái
tên nhà quê không biết võ công hắn, cũng dám ở đây giở thói ngang ngược sao?

Thế nhưng, Lãnh Như Băng cùng Tứ Cầu những người này biết hắn không có đùa
giỡn, bọn họ biết nam nhân trước mặt này đích xác trước giờ không có chân
chính bại qua. Chỉ là, bọn họ đương nhiên cũng không thừa nhận hắn là Ca Thần
không người sánh được.

Đỗ Tư Tư cũng không có cười, nàng nhớ lại Địa Ngục Nhị Kiệt thấy hắn thì nhếch
nhác trốn chạy vào rừng rú (lạc hoang nhi đào), khiến nàng cảm thấy nam nhân
tất nhiên thân hoài tuyệt kĩ, chỉ là nàng nghĩ không minh bạch, bộ dạng của
hắn xem ra đích xác không giống có võ công.

Phong Ái Vũ khóc nói: “Muội không quản huynh là Quyền Vương hay là Ca Thần,
muội đều là không cho phép huynh đánh với biểu ca, nếu các người xảy ra chuyện
gì, huynh kêu người ta làm thế nào chứ?”

Lãnh Như Băng đi đến bên người Hy Bình, nói: “Hy Bình, tính rồi, ngươi đánh
với Độc Cô Minh, Ái Vũ cùng Tư Tư trên mặt đều lúng túng. Ta biết ngươi rất
mạnh, nhưng ngươi nghe chúng ta một câu, được không?”

Hy Bình chỉ ra một tay đem nàng ôm vào lòng, cười nói: “Độc Cô Minh, dù sao
chúng ta cũng có chút quan hệ thân thích, trận đánh này đánh không được. Ngươi
nổi giận lớn như vậy, cũng bất quá là vì hai nư nhân rắm thúi này. Qua vài
ngày, ta dạy ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi có thêm đem bọn họ đùa trên tay!
Ngươi xem, bên cạnh ta có nhiều mĩ nữ thế này, liền biết ta ở phương diện này
rất lợi hại. Như quả ngươi bức ép quá, ta thiếu không được phải ra đao bổ
ngươi vài cái, sau này lại đem tình nhân trong mộng của ngươi cua đi. Khà khà,
đến lúc đó, ba tên các người sẽ đành phải nhìn ta đem người tình trong mộng
của các ngươi trái ôm phải ấp, trái hôn phải cũng hôn – – sẽ giống thế này!”

Hy Bình làm mẫu trên mặt Lãnh Như Băng với Phong Ái Vũ đều hôn một cái, chọc
giận Độc Cô Minh, Triệu Tử Minh, Tử Thanh Vân ba người sắc mặt biến xanh.
Trong con mắt trong suốt của Bảo Nguyệt cũng dưởng như ném tới một hạt cát gọi
là “phẩn nộ”, hơi hơi lộ ra chút nổi nóng.

Nhãn thần như mộng ảo của Mộng Hương vẫn như cũ không đổi, dùng thanh âm cực
kì dịu dàng dễ nghe nói: “Ngươi gọi là Hoàng Hy Bình sao?”

Tâm thần Hy Bình liền say, hỏi: “Không sai, thích chứ?”

Mộng Hương không trả lời hắn, nhìn Độc Cô Minh ba người nói: “Ba vị công tử,
Mộng Hương phải rời.” Nàng quay người hướng tới ngoài viện bước đi, nhịp chân
nhẹ nhàng vô cùng, dường như không giống như đi, mà giống như là đang bay.

Độc Cô Minh ba người tuy là phẫn nộ, nhưng theo Mộng Hương là nhiệm vụ chủ yếu
của bọn chúng, Mộng Hương vừa đi, chuyện to lớn bọn chúng cũng nhất loạt bỏ
qua, đuổi theo sau cái mông nhỏ nhắn của nàng ngửi lấy hương thơm mát thoang
thoảng đó, thẳng đến già chết.

Hy Bình sau khi nhìn bọn họ đi xa, nói: “Tứ Cẩu, bọn chúng khiến ta nhớ đến bộ
dạng của ngươi cùng Lôi Long hai người chạy theo mông Lan Hoa cùng Bích Nhu,
thực sự là cực giống.”

Lôi Long cùng Bích Nhu, Lan Hoa đều xấu hổ, Tứ Cẩu lại không đồng ý nói: “Bọn
chúng sao có thể so sánh cùng ta chứ?”

Hy Bình thay đổi để tài nói: “Tiết mục của chúng ta bị bọn chúng cắt ngang,
bọn chúng nếu đã đi, chúng ta tiếp tục nào!”

Lôi Phượng nói: “Hy Bình, thiếp thấy hôm nay mọi người đều mệt, nghỉ ngơi một
tí đã!”

Hy Bình cười hỏi: “Nôn nóng thế để thần phục thị ngài ư?”

Lôi Phượng gương mặt đỏ ửng, duyên dáng trừng mắt nhìn hắn.

Độc Cô Kì bên cạnh nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi theo ta đi ra, ta có chuyện phải
nói với ngươi!”

Hy Bình liền nhìn các nữ nhân, thấy không có người lên tiếng phản đối, liền
thả Lãnh Như Băng cùng Phong Ái Vũ ra, đuổi theo Độc Cô Kì đi ra.

Đến ngoài viện, Độc Cô Kì quay người nhìn Hy Bình một hồi lâu, nói: “Ngươi rốt
cuột biết võ công hay không?”

Hy Bình không hiểu ra sao cả, hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm chi?”

Độc Cô Kì nói: “Ta chỉ cần ngươi trả lời ta “biết” hoặc “không biết” thì được
rồi.”

Hy Bình tự đại nói: “Thiên hạ vô địch!”

Độc Cô Kì nói: “Tỉ võ chiêu thân ngày mai, là gia gia sớm đã nghỉ kĩ, muốn
thông qua phương thức này chọn giai tế cho ba thư muội chúng ta. Ta không quản
ngươi thích hay không thích ta, ngày mai khi đến lượt ta, ngươi nếu không thể
đoạt quan, ta liền chết cho ngươi xem!”

Nói xong, Độc Cô Kì quay người đi ngay.

Hy Bình không có nhìn thấy nàng khi quay người nước mắt nhỏ xuống, hắn chỉ là
cả đầu hơi nước thêm vào không hiểu ra sao cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.