Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 249: Mộng chi sơ thủy – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 249: Mộng chi sơ thủy

Bầu trời tĩnh lặng, mặt biển cũng yên bình bởi vậy bãi biển cũng rất yên tĩnh.

Mặt nước xanh nối với bầu trời trong xanh như vô tận; trên một bờ biển, có tám
nam nhân đang nằm. Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên bãi biển, chiếu lên bọn họ
đang mặc đoản khố cơ hồ như phô bày thân thể kiện mĩ, hiện ra dưới ánh mặt
trời một ý vị cường tráng mê người.

Tám người dường như đã ngủ say, biển cũng không muốn phá giấc mộng đẹp của họ,
giống như bọn họ, rất tĩnh lặng, chỉ dám ngầm thổi ra luồng hơi nhẹ nhàng.

dần dần, biển cơ hồ như đã tỉnh lại, gió đang thổi, biển nghe được tiếng hô
hoán của gió, từng làn sóng bắt đầu trùng động…

“A! Thật thoải mái A! Ngủ lâu chưa nhỉ?” một trong số các nam nhân khả ái đã
ngồi dậy duỗi chân trên bãi cát.

bảy người còn lại bị hắn làm cho tỉnh giấc, một nam nhân tinh tráng hét lên :
“ Hoa Tiểu Ba, ngươi dậy lại làm loạn lên là sao, mẹ kiếp, bộ khiến toàn bộ
chúng ta tỉnh giấc, ngươi mới hài lòng sao?”

Hoa Tiểu Ba cười nói : “ Tứ Cẩu sư phụ, sao người lại trách ta, là mấy người
tự tỉnh lại đấy chứ.”

Độc Cô Minh than : “ bao nhiêu mộng đẹp rồi cũng phải tỉnh. Nhớ lại ba năm
trước chúng ta gặp nhau, cũng như một giấc mộng vậy, có lẽ đấy quả thật là
giấc mộng.”

Hy Bình cũng nói : “ thật ra việc trong giang hồ với ta mà nói cũng giống như
đang mơ vậy. Nhưng giấc mộng này lại rất chân thật. Đến khi ta tỉnh lại, tất
cả nhưng điều trong giấc mộng đều chẳng hề thay đổi.

Tứ Cẩu nói : “ Từ hoàn sơn thôn ra đi, đã ôm nhiều mĩ nhân, lại còn trông coi
Cái bang, ta đến giờ vẫn còn cảm thấy như đang mơ…. ai, nếu như quả là mộng
thôi thì thật tốt, ta đỡ phải mệt. Công việc của cái bang thật phiền phức…
nhưng phiền phức nhất lại chính là đám nữ nhân.”

Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói : “ Tứ Cẩu sư phụ, người cũng cảm thấy vậy sao?”

“Cũng cảm thấy gì ?” Độc Cô Minh nói.

“Thì là nói nữ nhân thật phiền phức ấy! Càng nhiều nữ nhân thì càng phiền
phức, độc cô lão đại, lẽ nào huynh không cảm thấy vậy sao?”

Độc Cô Minh nói : “ Ta hiện giờ rất muốn nhớ lại cách sinh hoạt trước đây, 3
năm nay, ta không có ngày nào không bị đám nữ nhân hành cho chết đi sống lại.”

“Phải rồi phải rồi! vừa phải an ủi bọn họ, vừa phải chăm sóc hài tử, nữ nhân
nhiều thì hài tử cũng nhiều, nữ nhân và hài tử cùng xông tới, phiền phức của
ta cơ hồ như làm giảm niên kỷ của ta đến 20 tuổi, thời thanh xuân của ta biến
thành thật đáng thương. “

Tứ Cẩu cười mắng : “ mẹ kiếp, người đừng có học theo lời Độc Cô Minh, chẳng
phải chỉ có mình người mới vậy. Bất quá, nữ nhân nhiều thật sự rất phiền phức,
ứng phó không nổi, bọn họ đối với ngươi còn tốt đấy, cái khó đối phó nhất là
tã lót của bọn hài tử thì bọn họ đều tự giặt nấy, không như ta, ta bây giờ sợ
nhất là phải giặt đám tã lót đấy.”

Độc Cô Minh nói : “ Ta thì sợ nhất là khi bọn hài tử khóc…”

Hoa Tiểu Ba đột nhiên hỏi Hy Bình: “Tỷ phu, lẽ nào huynh không gặp phải hoàn
cảnh bi thảm như bọn đệ?”

Hy Bình cười, nói : “ Không hề, bọn họ đối với ta cực tốt, hơn nữa cũng không
bắt ta giặt tã lót, bọn hài tử có khóc thì bọn họ cũng tự mình dỗ dành, lúc
đấy ta chỉ cần ở bên cạnh ngồi xem là được rồi…”

“Thôi, tỷ phu huynh đừng nói nữa, huynh lại khoe khoang trước mặt bọn đệ rồi!”
Hoa Tiểu Ba ngăn không cho Hy Bình nói tiếp, nói với Tứ Cẩu : “ Tứ Cẩu sư phụ,
ba năm nay người có nạp thêm vợ mới không ?”

“Ngươi không thấy sao? lão tử ta đến nay chỉ có bốn người, ngươi biết rồi mà
còn cố hỏi.”

“Ai, đệ cũng cưới thêm ba người nữa, mỗi năm một cô, bây giờ đệ thấy rất hối
hận, mỗi đêm đều mệt mỏi chẳng giống người sống chút nào, rất muốn tìm người
nào đó giúp đỡ.”

Hoa Tiểu Ba nhìn Tứ Cẩu, Tứ Cẩu nói : “Ngươi đừng mong gì ở ta, ta cũng đang
muốn tìm người giúp đây.”

Hoa Tiểu Ba lại nhìn sang Độc Cô Minh, Độc Cô Minh nhăn mặt, không lí tới hắn,
quay sang Triệu Tử Uy nói : “ uy ca, huynh đã bí mật lừa được mấy người rồi?.”

Triệu Tử Uy hét lên : “Ngươi cho rằng nữ nhân của ta còn ít sao?”

“A, phải rồi, tỷ phu, sao đệ lại quên huynh được nhỉ? huynh là tuyệt đại thần
thương A……Lúc đệ quay về, sẽ để lại trên đảo vài người, huynh chiếu cố
giúp đệ nhé? “ Hoa Tiểu Ba làm như gặp phải chúa cứu thế.

“Tiểu ba, ngươi muốn ăn mấy quyền của ta hả?”

Hoa Tiểu Ba mặt khổ sở, nói : “ tính sao đây! ta còn muốn tìm thêm vài cô nữa!
A, đáng thương nhiều nữ nhân như vậy lại không dám tới tìm.”

Triệu Tử Uy, Độc Cô Minh, Tứ Cẩu ba người đều gật đầu tán đồng, Hoa Tiểu Ba
lại nói : “ tỷ phu thiên tài ơi, đồng ý nha!”

“Không được.”

“Thì chỉ một hai lần thôi được không? huynh bồi tiếp họ vài lần, đến khi bọn
đệ đi khỏi tiểu đảo này, họ sẽ không làm phiền huynh nữa! bọn họ đã từng có
lúc nghĩ huynh, bởi vậy…”

“Tiểu ba, ngươi còn nói chuyện này, ta sẽ xuất quyền thật đấy.”

Hoa Tiểu Ba chỉ còn cách chuyển chủ đề, nói : “ Mọi người đã ai gặp Lãng Vô
Tâm chưa?”

mấy người còn lại đều nói chưa gặp, Hoa Tiểu Ba lại nói : “năm ngoái đệ ngẫu
nhiên gặp hắn, suýt nữa thì không nhận ra hắn, hắn nói đã cưới phương nhi làm
vợ, hơn nữa cũng không tìm hoa bới cỏ nữa rồi. Phương nhi đã sinh một nhi tử
cho hắn, nhưng đệ thấy hài tử đấy không giống Lãng Vô Tâm…”

Hy Bình nhớ lại một đêm cùng Phương nhi, Phương nhi nói muốn có một đứa con
với hắn, hắn biết, hài tử của Lãng Vô Tâm thật ra chính là của hắn, hắn nói :
“ Lãng Vô Tâm sống ở đâu?”

“Lúc đệ gặp hắn, hắn đang cùng vợ con đi du ngoạn khắp nơi. Đệ nghĩ, hiện giờ
chắc hắn đã về tới tiên duyên cốc rồi! hắn cũng không còn là Lãng Vô Tâm nữa,
hắn đã đổi tên rồi, gọi là lãng thuần nhi, tên tiểu tử này mà cũng thuần được
sao?”

mọi người đều cảm thấy cái tên lãng thuần nhi thật không thích hợp với Lãng Vô
Tâm….

“Gặp Lãng Vô Tâm, đệ mới nghe được từ miệng hắn chuyện về Thi Trúc Sinh.”

“Thi Trúc Sinh làm sao?” mọi người hỏi.

Hoa Tiểu Ba cười lớn một trận rồi mới nói : “ tên Thi Trúc Sinh ấy đã đến một
nơi gọi là thái quốc, hanh hanh, hắn ở bên đó rất có danh tiếng, cơ hồ bị coi
là quốc bảo, hơn nữa còn dạy võ công cho rất nhiều người, gọi là thái quyền.
Mẹ kiếp, thứ quyền pháp đó rất giống võ học của địa ngục môn, chắc là Thi Trúc
Sinh đã dựa vào võ học của địa ngục môn mà biến đổi thành. Thi Trúc Sinh ở
đấy, rất được hoan nghênh, rất nhiều người bắt chước theo hắn, ba năm nay
những người tự cung chắc không phải ít A! đệ nghe Lãng Vô Tâm nói, nếu như
tiếp tục phát triển như tốc độ hiện giờ, thì cả quốc gia đấy sau này sẽ có rất
nhiều người tự cung. May mà mấy tên tự cung đó cũng chẳng thể nào học được bản
sự biến thành nữ nhân của Thi Trúc Sinh, nếu không sẽ có rất nhiều tên nhân
yêu, cả quốc gia đó sau này nhất định sẽ biến thành nhân yêu đại quốc, còn đám
nhân yêu, hắc hắc, chắc sẽ thành quốc bảo, cáp cáp…. mẹ kiếp đúng là chết
cười a!”

Mọi người đều than : có thể có chuyện này sao?

cáp, cáp cáp, cáp cáp cáp …. sau khi than xong, bọn họ ai nấy đều bắt chước
Hoa Tiểu Ba cười không dứt.

Tứ Cẩu cười đến độ chảy nước mắt, nói : “ Thật không ngờ tên Thi Trúc Sinh này
lại khá đến vậy, lại có thể biến độc chiêu “Cát kê kê” (tự cung) lại trở thành
mốt của một nước, đúng là thật sự bội phục hắn.

Hoàng đại hải nói : “ Đệ cũng không ngờ được, có điều, nghĩ kĩ lại thì cũng có
khả năng lắm, Thi Trúc Sinh luôn muốn xưng bá võ lâm trung nguyên, khi tự biết
mình không thể xưng bá võ lâm trung nguyên rồi, hắn đến nước khác, có thể xưng
bá toàn quốc.”

Triệu Tử Hào nói : “ bao giờ chúng ta đến thăm hắn xem sao?”

Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói : “ hào ca, lẽ nào huynh muốn thay đổi khẩu vị,
định cùng ngủ với hắn chắc?”

Triệu tử hào mặt đỏ lên, cười mắng : “ Tên tiểu tử ngươi muốn ăn một đao của
ta sao?”

Hoa Tiểu Ba giả bộ sợ sệt, Lôi Long nói : “ Thật ra Thi Trúc Sinh bây giờ rất
giống nữ nhân, lúc trước chẳng có nam nhân nào ngủ cùng hắn mà phát giác thấy
điều lạ gì, tôi nghĩ, hắn và nữ nhân chẳng có chỗ nào khác nhau cả.”

Mọi người đều không ngờ Lôi Long lại có thể nói vậy, Tứ Cẩu nói : “ ngươi
không sợ bích nhu nghe thấy sao?”

Lôi Long hoảng hốt vội ngó đông nhìn tây, cũng may chẳng thấy bóng dáng bích
nhu đâu, thở phào một tiếng.

“Đúng rồi, tỷ phu, huynh cũng nên về giúp đệ kinh doanh dược điếm nhé! cứ mỗi
lần huynh đi du ngoạn khắp nơi đều hại đệ mệt chết, còn nữa mấy lão già bọn họ
đều đến trường xuân đường vay tiền, vay xong chẳng thấy trả… tỷ phu, đừng
quên huynh cũng có cổ phần trong đấy, mà cổ phần của huynh cũng không ít đâu
A! Sao huynh lúc nào cũng chỉ muốn mỗi đệ mệt mỏi như vậy? xem nào, huynh
không đến hoàng thành, thì lại đến bạch dương tộc và dã mã tộc, còn cả cái gì
xà thần bộ lạc nữa, bây giờ thì lại quay về tiểu đảo nghỉ ngơi, có ngày nào là
huynh không nghỉ ngơi đâu? “

Đúng rồi, Hoa Tiểu Ba nhắc đến chuyện này ta mới nhớ ra, tình nhân nguyên na
của Hy Bình ngươi và nguyên anh ba người bọn họ tại dã mã tộc lúc đấy đã dâng
cho ngươi bao nhiêu xử nữ hả?”

Hy Bình nói : “Chịu thôi, ai bảo ta đã đáp ứng làm khai thác giả vĩnh viễn cho
mã tộc bọn họ chứ?”

Hoa Tiểu Ba đột nhiên kêu lớn : “ tỷ phu, lúc huynh đến minh nguyệt phong đã
chiến với bao nhiêu xử nữ?”

Hy Bình trừng mắt, hét lên : “Hoa Tiểu Ba, chuyện này không liên quan đến
ngươi!”

Hoa Tiểu Ba cười nói : “ Chỉ là hỏi chơi thôi mà, nữ nhân minh nguyệt phong
đều rất tốt, hơn nữa, bọn họ ai nấy đều nguyện ý được làm tình nhân của tỷ
phu, hắc hắc…. tỷ phu, sau khi nghỉ ngơi ở đây, huynh còn muốn đi đâu?”

Hy Bình nói : “ Ta muốn đến thiên trúc một chuyến, tiện đưa hài cốt của cha
con lạc hùng theo…”

“Lúc nào gặp lại đại ny, ngươi hãy bồi tiếp cô ấy một ngày đi! Không cần lo
cho ta đâu, cô ấy tuyệt không phải là nữ nhân của ta”. Tứ Cẩu thở dài nói.

Hy Bình không nói gì.

Hoàng đại hải nói : “Đại ca, có một chuyện manh manh bảo đệ nói với huynh, cô
ấy nói, cô ấy tới tiểu đảo nghỉ ngơi lần này, thấy mẹ cô ấy rất hạnh phúc, cô
ấy rất cảm tạ huynh đã khiến mẹ cô ấy được hạnh phúc như vậy.”

Hy Bình cả cười, chỉ nói một câu : “Bà ấy cũng là nhạc mẫu của ta mà!”

đương nhiên phải nên chiếu cố đặc biệt, hắc hắc, để bà ấy được “hưởng phúc”

Hoa Tiểu Ba than : “ Thê thảm nhất là đệ, tối đến rất mết mỏi, hôm nay nếu
không phải là tỷ phu đề nghị đến bãi biển ca hát, có thể đệ đã phải đi chiếu
cố đến bọn tiểu hài kiêm việc thay tã…”

“Phải rồi, nói tới ca hát, sao ta lại quên được nhỉ?” Hy Bình nhảy lên, hô lớn
: “ Tứ Cẩu, tiểu ba, mau chuẩn bị! Còn nữa, Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy, lần này
hai người các ngươi đừng mong trốn được…”

Lôi Long, hoàng đại hải, triệu tử thanh lập tức nhảy xuống biển, còn Triệu Tử
Uy và Độc Cô Minh đang định nhảy theo, thì đã bị Hy Bình mỗi tay kéo một người
lại, miệng cười hắc hắc nói : “ hai người đã đồng ý chuyện này, đương nhiên là
phải cố gắng nghe hết. Mọi người đâu, tấu nhạc đi! Để hải thần đại ca cùng
biểu diễn, xin long trọng bắt đầu!”

Màn đêm đã buông xuống, những gian nhà bên bờ biển cũng dần yên tĩnh, Hy Bình
ca hát nửa ngày, sau khi quay về, lại bắt đầu phóng túng trên nhục thể của đám
thê tử đến tận nửa đêm, khi đã thỏa mãn nữ nhân cuối cùng, liền lăn ra ngủ.

Không biết bao lâu sau, hắn đang chìm trong giấc mộng thì phát hiện có một cơ
thể nữ nhân đang trườn lên trên người hắn, hắn bắt đầu tỉnh lại, trong lúc mơ
hồ, hắn đoán đấy là một người trong đám nữ nhân của hắn, liền đưa hai tay đặt
lên cơ thể nữ nhân ôm ghì xuống bộ ngực hoành tráng của mình, đột nhiên thất
kinh, trong đầu đã tỉnh lại không ít.

Không phải là vì nữ nhân đang lõa thể, mà bởi vì cơ thể đầy nữ tính này lại
vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, như là cơ thể của một tiểu nữ hài mười tuổi, thân
thể nhỏ bé ấm áp đó như dính vào ngực hắn, cái miệng nhỏ bé hé mở như đang đợi
hắn, hắn không thể nghĩ ra được tiểu nữ nhân này có thể là ai? tại sao ở chỗ
thê tử của hắn lại có một tiểu nữ hài… mười tuổi? Phải rồi A!… hắn đột
nhiên nghĩ tới một người — Tuyết nhi!?

Lẽ nào người đang ở trên người hắn lại thật sự là tuyết nhi?

Hắn muốn buông nàng ra, nhưng bị cái tay bé nhỏ của nàng ngăn lại, chỉ nghe
thấy nàng nói nhỏ bên tai hắn : “ Cha à, không muốn ôm tuyết nhi sao! Tuyết
nhi đã mười tuổi rồi, cũng đã lớn rồi, cha đã từng nói, nữ nhân trưởng thành
thì có thể ngủ với cha mà…”

“Tuyết nhi, là ai bảo con đến đây?”

Tuyết nhi chợt nhỏ giọng nói : “ đấy là bí mật, các a di bảo con không được
nói.”

Hy Bình nghe được lời nàng liền bật dậy, tiếp đấy liền cảm thấy cơ thể nhỏ bé
của tuyết nhi đang chuyển động, vô tình kích phát dục tính của hắn. Hắn hoảng
hồn đột nhiên phát giác ra đây là một giấc mộng, tuy hư ảo nhưng lại cũng rất
chân thật, thật khó nói đây chỉ là một giấc mộng….

Màn đêm như nước, trong những luồng hơi nóng từ biển thổi vào, có tiếng hô
hấp, rất nhẹ, rất nhẹ nhàng, khả ái mê người, giống như khí tức riêng chỉ có ở
một tiểu nữ hài, giống như….

Lời tác giả

Bộ truyện “Liệt diễm giang hồ mộng” tôi bắt đầu viết từ 5/2003, trải qua hai
năm cuối cùng đã hoàn thành.

Bằng hữu đọc truyện này chắc cũng giống như tôi, chắc tất cả có thể đã từng
hồi hộp. Tôi từng nghĩ, liệu mình có thể viết hết bộ truyện này không? hôm
nay, tất nhiên là tôi không còn nghĩ vậy nữa, bởi vì tôi đã viết xong.

Trong thời gian viết bộ truyện này, tôi đã tham khảo qua một số truyện, bao
gồm : “Lưỡng cực địa đái”, “Ái đích quyền đầu”, “Tại kỹ viện lí xuất sinh đích
nam nhân”, “Túc mệnh truyền thuyết” cho đến cả tác phẩm của hà đồ xuất bản là
“Thụy trứ đích vũ thần”. Có những sách có thể là công khai, hoặc chưa công
khai vẫn còn tạm thời giữ kín. lời lúc này của tôi, khi mà đã viết hoàn tất
“liệt diễm giang hồ mộng” và “quyền đầu”, hai cuốn này đều đã có kết cục. Còn
những cuốn chưa viết xong, cũng sẽ từ từ hoàn thành, tôi tin mình có thể làm
được điều này.

Có lẽ có người nói tập cuối của “Liệt diễm giang hồ mộng” dường như là quá đơn
giản. Nhưng tôi lại cảm thấy như thế mới tốt, như cuộc chiến đại địa minh, nếu
như muốn tả, có lẽ có thể tả trong hai, ba tập, như vậy chưa chắc độc giả đã
nguyện ý xem qua. “Liệt diễm giang hồ mộng” vốn cũng không phải là chuyện viết
về đấu võ hay chiến tranh, những yếu tố này nếu tả hơn nữa sẽ phá đi phong
cách của chuyện, bởi vậy tôi đã chọn cách viết là lấy thắng bại luận anh hùng.
Những gì không hợp với tiết tấu của “Liệt diễm giang hồ mộng”, tôi gần như là
không tả, hoặc là tả rất sơ lược.

Hồi cuối của “Liệt diễm giang hồ mộng”, có lẽ độc giả trước khi xem qua đều
cảm thấy không đồng tình, cũng sẽ có rất nhiều người không hiểu vì sao tôi lại
chọn “Mộng lí lạc hoa” làm tên cho hồi cuối, về điểm này tôi xin được giải
thích. Vì “Liệt diễm giang hồ mộng” vốn lấy mộng làm tên, nên kết cục cũng nên
lấy mộng làm kết. Gọi là “mộng lí lạc hoa”, xem cái tên thì dường như mang đến
một cảm giác bi thương, nhưng tôi không có ý như thế mà ý ở đây là khi hoa
rụng sẽ tạo thành quả. Mặt khác, tôi trong lúc còn chưa viết đoạn kết, cũng
định khi chuyện giang hồ kết thúc, sẽ dùng rất nhiều dòng để viết về cảnh sinh
hoạt sau đó. Điều này chưa từng có trong những truyện về thể loại vũ hiệp
huyền ảo trước đây, chỉ là tôi thấy cần phải viết như vậy. Liệt diễm giang hồ
mộng vốn chủ yếu viết về sinh hoạt, lúc bắt đầu truyện cũng là lúc sinh hoạt
bình dân ở sơn thôn, trong toàn bộ truyện, tuy người ở giang hồ, nhưng viết về
những sinh hoạt rất bình thường, vậy nên, lúc kết thúc, tôi thấy cũng nên lấy
cảnh sinh hoạt trong “Liệt diễm giang hồ mộng” để làm chương cuối của toàn
truyện.

từng có nhiều người muốn tôi viết về chuyện dạy dỗ tuyết nhi, nhưng cuối cùng
tôi vẫn không viết như vậy. Tuyết nhi là nhân vật thuần chân duy nhất trong
truyện này, tôi không muốn phá vỡ sự thuần chân đó. Nhưng tại sao tôi cuối
cùng lại muốn viết về tuyết nhi? việc này thật ra rất đơn giản, bởi vì đây là
một giấc mộng, giấc mộng này có thể rất yên bình, nhưng không thể kết thúc.
Tôi cuối cùng để tên tập cuối là “Mộng chi sơ thủy”, chính là ý nói giấc mộng
mới chỉ bắt đầu. Trong đoạn cuối cùng, lúc tả đến tuyết nhi có dùng một loại
thủ pháp huyền niệm, còn dùng thêm cách miêu tả trường cảnh, tạo ra một cảm
giác như thật như hư, cũng bởi vì không muốn làm mất đi sự thuần chân của
tuyết nhi, càng không muốn vì bỏ qua tuyết nhi mà làm hỏng giấc mộng đẹp lạ
thường, như vậy mới có thể ở lúc cuối cùng đem lại cho các vị là cảm giác mông
lung.

Cảm giác mông lung có lẽ rất đẹp. về “Liệt diễm giang hồ mộng”, bản thân nó có
lẽ không đẹp, chỉ là nó có thể đem lại niềm vui cho những người yêu nó, một
giấc mộng rất đẹp, rất nhẹ nhàng.

Giấc mộng này, liệu có thể kết thúc không? có lẽ vĩnh viễn không kết thúc…

Hết

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.