Ánh tàn quang của hoàng hôn không biết là chiếu ra từ điểm nào trong không
trung, cuối cùng chỉ treo lại một màu hồng cho nhân gian, có lẽ nó luôn lưu
lại dấu vết, nhưng nếu muốn tìm kiếm, thì không biết là từ đâu đến, cũng không
biết là nó biến mất ở đâu. Lúc này đầu xuân đang đến, trong ánh sáng đỏ như
máu, nó như phá vỡ mọi giới hạn., giống như một thanh đao lạnh lẽo, khiến cho
nhân gian như đóng băng lại, không biết sẽ xuất hiện cảnh quan như thế nào
đây?
Trong nửa năm ngắn ngủi đó, giang hồ đã trải qua hai mùa đông và mùa xuân, cừu
oán lâu năm vốn đã đóng băng, tồn tại từ lâu, khi thanh đao máu chém vào nó
thì có thể xảy ra điều gì?
Có lẽ chỉ là con đường tử vong……
các cuộc chiến khác trong Long thành dần kết thúc thế nhưng cuộc huyết chiến
trong khu vực Đại Địa minh thì chỉ mới bắt đầu. Triệu Kiệt Anh, Từ Phiêu Nhiên
và Đỗ Thanh Phong đều vì báo phụ cừu mà cùng toàn lực công kích Lạc Hùng,
nhưng dù là ba người bọn họ liên thủ cũng không địch lại Lạc Hùng, tham chiến
chưa lâu, họ đã rơi vào thế kém, Độc Cô Minh và Tứ Cẩu liền gia nhập vào cuộc
chiến, năm người đấu với Lạc Hùng, cục diện liền cân bằng.
Hoàng Đại Hải, huynh đệ họ Triệu và Lôi Long đang đánh với Lạc Thiên, ở thế
yếu hơn, phải cật lực chiến đấu, Mộng Hương gia nhập, 5 người cùng Lạc Thiên
thành thế bình thủ, nhưng cũng không có cách nào để đả thương được Lạc
Thiên……
Vưu Túy đối đầu với Huyết Đạt, A Mật Y chiến với Bách Tư, Lạc U Nhi bức được
Ninh Phi liên tiếp thối lui, Âu Dương Đình Đình cùng Thương Ưng chưa phân
thắng bại, Vân Tuyết sau vài lần, cuối cùng cũng đã chém bay được đầu của Lỗ
Da, sau đấy chuyển sang đấu với năm đại đệ tử của Đại Địa minh, năm người này
vốn đang cùng Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Lãnh Tinh Oánh, Thủy Khiết Thu hỗn
chiến, vì có Vân Tuyết gia nhập — lúc này trong mắt mọi người Thi Trúc Sinh
chính là nữ nhân Vân Tuyết– thành ra 5 nữ đấu với 5 nam, Vân Tuyết sử dụng
thứ kiếm pháp âm sâm quỷ dị, khiến cho ngũ đại đệ tử của Đại Địa minh đột
nhiên thực lực suy giảm, tâm linh đã bị kiếm thuật của hắn gây ảnh hưởng,
không phát huy được đến 7 thành lúc bình thường, năm người rõ ràng sắp bại tới
nơi.
Không chỉ bọn chúng mà ngay đến cả bọn Thủy Khiết Thu cũng cảm thấy có ảnh
hưởng nhất định, Vân Tuyết nói: “Các người hãy lui ra, để ta độc chiến với bọn
chúng.”
Bốn người Lôi Phượng nghe thấy liền lập tức lui ra, suất lĩnh quần nữ nhằm vào
môn đồ Đại Địa minh mà tàn sát… …
Vân Tuyết một mình chiến đấu với 5 nam đệ tử Đại Địa minh, tuy không thắng
được, nhưng 5 người kia bị ảnh hưởng bởi kiếm pháp của nàng, thực lực chỉ phát
huy được 7 thành, nên cũng chẳng thể giết được nàng, bởi vậy cuộc chiến của 6
người kéo dài.
Lúc này, Lạc Hùng cùng Từ Phiêu Nhiên giao đấu một chưởng, Từ Phiêu Nhiên bị
Lạc Hùng chấn bay ra, thanh kiếm trên hữu thủ của Lạc Hùng đồng thời chém về
phía Triệu Kiệt Anh, Triệu Kiệt Anh hồi đao cản lại, đao kiếm va chạm, Triệu
Kiệt Anh kém thế liền lùi ba bước, Lạc Hùng tiến lên, tay trái đột nhiên dài
ra, túm lấy cây thương của Tứ Cẩu đang phóng tới, tiếp đấy tung một cước muốn
phá nát phần hạ bộ của Tứ Cẩu thì huyết trảo của Độc Cô Minh đã tới ngay trên
thiên linh cái của hắn, hắn chỉ còn cách bỏ qua cho Tứ Cẩu, tả thủ buông
thương, lùi lại hai bước, bảo kiếm trên hữu thủ chém vào hữu trảo đỏ máu của
Độc Cô Minh, Độc Cô Minh vội lùi lại, thân ảnh Lạc Hùng chợt lóe lên, đột ngột
tung ra tám kiếm công kích Triệu Kiệt Anh, mọi người không cứu kịp, Triệu Kiệt
Anh tay phải bị thương, rơi đao, vội lùi lại.
Vân Tuyết thấy tình hình nguy cấp, liền bỏ qua ngũ nam Đại Địa minh mà tấn
công Lạc Hùng, Lạc Hùng lúc này đang muốn đả thương Đỗ Thanh Phong, đã thấy
trước mắt hiện ra vô số quỷ ảnh, vội vàng thối lui, hỏi : “Ngươi là ai? Sao
lại biết võ công của Địa Ngục môn? “
Lạc Thiên nói : “Cha, đó là tên biến thái Thi Trúc Sinh, hắn đã luyện thành võ
công của Địa Ngục môn ‘Tuyệt Tình Luân Hồi Đạo’, cha hãy cẩn thận.”
Lạc Hùng cười nói : “Tuyệt Tình Luân Hồi Đạo? cáp cáp…. Thi Trúc Sinh, ngươi
tưởng sẽ đơn giản như vậy sao, võ học Địa Ngục môn của bọn ngươi, không hạ nổi
ta đâu. Dù ngươi có thể trước mặt người khác mà có thể khống chế tâm linh của
họ, như trước mặt Lạc Hùng ta thì không ích gì, Huyền Vũ Thủ Đả Thủ Phát của
Lạc gia ta là võ học bắt nguồn từ phật học Thiên Trúc, không sợ quỷ ảnh của
ngươi đâu, ngươi hiểu chưa!”
Thân ảnh của hắn khẽ trầm xuống, toàn thân kim quang thiểm thước, giống như
Kim cương bất hoại thân của Lạc Kim, Vân Tuyết đại kinh, biết Lạc Hùng nói
không sai, luồng quỷ ảnh mà nàng xuất ra khi chạm vào luồng kim quang trên
người Lạc Hùng liền biến mất.
Lạc Hùng nói : “Tuyệt Tình Luân Hồi Đạo, bất quá chỉ như vậy. Thi Trúc Sinh,
ta nói cho ngươi biết một bí mật, Đại Địa minh của bọn ta chính là thiên địch
của Địa Ngục môn các ngươi, dù các ngươi có thể đánh bại được tất cả người
trong thiên hạ thì cũng không thể nào đánh đổ được Đại Địa minh.”
Từ Phiêu Nhiên bị Lạc Hùng chấn thương nội tạng, không thể tái chiến, Triệu
Kiệt Anh dùng tả thủ cầm đao, tiếp tục gia nhập cuộc chiến. Trong năm người
giao chiến với Lạc Hùng, thì võ công của Vân Tuyết trước Lạc Hùng liền mất đi
hiệu dụng đặc biệt vốn có, căn bản không mang lại ích lợi gì.
Về phía Lạc Thiên bị Mộng Hương đeo bám quyết liệt, tuy Hoàng Đại Hải và Triệu
Tử Uy đã bị thương nhẹ nhưng Mộng Hương đường đường là Thánh nữ Minh Nguyệt
phong, thế nên Lạc Thiên hắn dù có là kì tài nhất đại, về phương diện võ học
tuy cao hơn hẳn Mộng Hương, nhưng trước 5 người liên thủ, hắn cũng rơi vào thế
yếu. Có điều, tuy thực lực của 5 người liên thủ so với thực lực của năm người
đang đấu với Lạc Hùng có mạnh hơn nhưng cũng không có cách nào giết được Lạc
Thiên.”
“Mộng Hương, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”Lạc Thiên vừa đánh vừa hỏi.
Mộng Hương nói : “Ngươi là gì của ta chứ? Sao ta lại không thể đối với ngươi
như vậy?”
Lạc Thiên nói : “Hoàng Hy Bình thì có cái gì tốt cơ chứ?”
Mộng Hương đánh ra một kiếm nói : “Hắn là nam nhân của ta, hắn cái gì cũng
tốt”
Lạc Thiên không còn nói gì được, tâm lí u ám, nói : “Lũ xú nương các ngươi,
hận rằng sao lúc trước lại không bắt bọn ngươi mà gian sát.”
Ở một nơi khác, ngũ nam Đại Địa minh, vì Vân Tuyết đã rời đi, liền cảm thấy
thoải mái. Đang muốn đại khai sát giới, không ngờ Lạc U Nhi vừa đả thương Ninh
Phi xong, lập tức xông tới chỗ bọn họ.
Lạc thủy ngạc nhiên nói : “Sư cô, là người sao?”
Lạc U Nhi nói : “Ta đều đã nhìn các người trưởng thành, nếu bọn ngươi không
muốn là kẻ địch của ta thì hãy đầu hàng đi!”
Lạc thủy nói : “Sư cô, chúng con đều thụ ân của Minh chủ, chỉ nghe theo Minh
chủ thôi.”
Lạc U Nhi sắc mặt u buồn, không nói gì thêm, xuất kiếm tấn công, Thủy Khiết
Thu sợ nàng có điều gì nguy hiểm, liền tới trợ giúp, Lôi Phượng và Lãnh Như
Băng cũng gia nhập, tứ nữ liên thủ đối phó với ngũ nam, lại tạo thành cục diện
bình thủ. Lúc này màn đêm đã bắt đầu buông xuống, mặt trời ở phía tây cũng đã
lặn.
Vốn dĩ Long thành đã dần yên tĩnh trở lại, chỉ có khu vực Đại Địa minh, tiếng
hô “sát”vẫn còn tiếp tục. Nhưng vào lúc này, Long thành lại ồn ào, dường như
có vô số người đang xâm nhập vào Long thành, tiếng bước chân vang vọng, làm
cho tâm trí của Lạc Hùng chấn động, lẽ nào binh sĩ của Ám Long đang tiến vào?
Thế nhưng chỉ nghe có tiếng động như vậy, ngoài ra không thấy có tiếng hô
“Sát”, nếu là binh sĩ của Ám Long, thì khi vào được Long thành, tất đã cùng
địch quân đối chiến, tại sao lại không có tiếng hô “Sát”?
Đang lúc trong lòng còn hoài nghi, thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có
tiếng “Vạn tuế”âm thanh vang vọng hồi lâu chưa dứt, chúng nhân Đại Địa minh
trong lòng đại kinh, Lạc Hùng lập tức minh bạch là Hoàng đế đã tới, trong lòng
vô cùng nóng vội, liều chết tử chiến.
Lạc Thiên cũng vội vàng không kém, hai cha con hắn toàn thân bức xạ kim quang,
chiêu thức võ học liên miên không dứt, bất kể sống chết nên uy lực đại tăng,
vốn trước Lạc Thiên đấu với năm người đang ở thế yếu, còn Lạc Hùng đấu với năm
người khác đang ở thế bình thủ, thì lúc này như có thần lực phù trợ, bọn Vân
Tuyết 5 người và Mộng Hương năm người liền bị cha con bọn họ bức lui.
“Mộng Hương, nàng ép ta quá lắm, lão tử ta có chết, cũng phải kéo nàng đi
theo.”
Lạc Thiên hét lớn, công thế cơ hồ chỉ nhằm vào Mộng Hương. Hắn biết vô số võ
học, thế nên võ công của hắn vô cùng bác tạp tinh vi, không thể biết được
chiêu sau sẽ thế nào, còn Mộng Hương với võ học của Minh Nguyệt phong, lấy
phiêu miểu vô định làm chủ. Hai ngươi đúng là kình địch của nhau.
Bốn người thấy Lạc Thiên bất chấp sống chết mà tấn công chỉ mỗi mình Mộng
Hương, liền lập tức tấn công Lạc Thiên, thật không ngờ, hắn lại có thể vừa tấn
công Mộng Hương đồng thời lại có thể chặn được đòn tấn công của bọn họ, lúc
này mới biết rằng võ công của Lạc Thiên đã đạt tới thiên nhân cảnh giới… …
Thậm chí khi đao của triệu tử hào chém vào trên người của Lạc Thiên, nhưng
cũng chỉ khiến cho hắn phải thối lui chứ không thể đả thương được hắn, cho dù
là Kim cương bất hoại thân của Lạc Kim vị tất đã được như thế.
Sau một hồi cùng hắn toàn lực tử chiến, Mộng Hương tuy là thủ đồ của Minh
Nguyệt phong, lại có thân phận Nguyệt Nữ, thực lực tuy cao nhưng vẫn nằm trong
sự phán đoán của hắn, tất nhiên là không có cách nào thắng được hắn, hơn nữa
hiện giờ hắn chỉ tấn công duy nhất Mộng Hương, Mộng Hương chỉ còn biết liên
tục thối lui, có những lúc cơ hồ như sắp bị kiếm trong tay hắn đả thương,
nhưng đều miễn cưỡng tránh khỏi.
Lúc này, toàn thân Lạc Thiên kim quang lóe lên, đột nhiên lao người về phía
trước, kiếm của Lôi Long vội cùng với đao của triệu tử hào đồng thời công kích
hai bên tả hữu của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, thanh kiếm trong
tay như linh xà nhằm vào tim của Mộng Hương đâm tới, Mộng Hương không cách nào
ngăn cản, liền tung người thối lui. Một đao và một kiếm đã chém vào người Lạc
Thiên, tuy hắn có kim cương chi thân, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản
được một kích mà hai người toàn lực xuất thủ, khiến hắn thụ thương lưu huyết,
nhưng thân ảnh của hắn không hề dừng lại, tiếp tục truy kích Mộng Hương.
Mộng Hương lâm vào thế bại, trong lúc hoảng loạn, liền giơ kiếm lên đỡ, trong
khoảnh khác, hai thanh kiếm va chạm vào nhau, miễn cưỡng ngăn cản được thế
công mạnh mẽ của Lạc Thiên, bất ngờ hữu cước của Lạc Thiên tung lên, kích vào
kiếm của Mộng Hương, thanh kiếm vung lên chém vào cổ Mộng Hương, đúng lúc này
“Lưu Tinh kiếm”của Hoàng Đại Hải nhằm tới song nhãn và Liệt Thiên đao của
triệu tử hào cũng quét qua hai chân của hắn, Du Long kiếm của Lôi Long đâm
thẳng vào thiên linh cái của hắn còn song đao của Triệu Tử Uy cũng chém vào
trước ngực hắn….
Lạc Thiên tuy không coi sự công kích của Triệu thị huynh đệ vào đâu, nhưng
thiên linh cái và song nhãn lại là hai chỗ yếu nhất của hắn hiện giờ, nên chỉ
còn cách thu kiếm lại, tiến thêm một bước, tránh khỏi một kiếm của Lôi Long,
hữu thủ đưa ra, cử kiếm ngăn được kiếm của Hoàng Đại Hải, tả thủ xuất ra hai
quyền kì ảo, đánh vào song đao của Triệu Tử Uy, tiếp đó biến quyền thành
chưởng, chưởng kình đột ngột tung ra, luồng chưởng kình cường đại tấn công vào
hướng không ngờ nhất- Mộng Hương. Mộng Hương song chưởng tề xuất, một tiếng nổ
lớn vang lên, chỉ thấy Mộng Hương yếu thế hơn vội vã thối lui còn Lạc Thiên
phi người theo truy bức Mộng Hương….
Luận về nội lực, Mộng Hương không thể thâm hậu bằng Lạc Thiên, hơn nữa lúc này
trong tay nàng không còn kiếm, tuy nói lúc nãy đối chưởng nàng vẫn chưa thọ
thương. Nhưng Lạc Thiên liên tục công tới, khiến nàng không còn sức chống trả,
còn bốn người kia căn bản không có cách nào ngăn cản sự tấn công của Lạc
Thiên, tình thế cực kì nguy hiểm.
Đúng lúc tâm trí nàng đang hoảng loạn, thân người đang bay về phía sau đột
nhiên va phải một người, hai người lùi về sau bốn năm bước mới dừng lại, người
đó liền đưa tả thủ ra ôm lấy nàng.
Khi tinh thần của Mộng Hương đang cực kì chấn động, thì kiếm của Lạc Thiên đã
tới trước ngực nàng, không thể ngờ được người đang ôm nàng trong lúc đó lại
tránh sang phải, hữu quyền xuất ra một kích, lôi thanh bạo hưởng, quyền kích
vào thân kiếm, liền đánh bật thanh kiếm ra. Chỉ nghe được tiếng hét đầy tức
giận : “Lạc Thiên, tên tiểu tử ngươi dám sát hại lão bà của ta, ngươi đã hỏi
qua ta chưa?”
Toàn trường kinh động, chỉ thấy hi hình đã đến không biết từ lúc nào, lúc này
đang ôm Mộng Hương… ….
Mộng Hương quay đầu lại, thấy Hy Bình đã không còn vết thương trên mặt , đột
nhiên rơi lệ, nói : “Chàng còn chưa chết ?”
Hy Bình cười nói : “Ta mà chết rồi, thì sao có thể cưỡng gian được nàng?hắc
hắc!”
Mộng Hương mặt liền ửng hồng, nói : “Cho muội xuống đi!”
Lúc này, Hoàng Đại Hải, Lôi Long, anh em họ Triệu sớm đã vây lấy Lạc Thiên mà
tru sát. Lúc mọi người đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thì đột nhiên nghe
thấy trong trường chiến có tiếng kêu thảm của Đỗ Manh Manh : “Cha!”
Chỉ thấy kiếm của Đỗ Thanh Phong đã đâm vào vai trái của Lạc Hùng, đồng thời
kiếm của Lạc Hùng cũng đã xuyên qua tim của ông, Đỗ Thanh Phong cười thê lương
nói : “Lạc Hùng, Đỗ Thanh Phong ta đã thề phải giết được ngươi, dù có phải
đồng quy vu tẫn thì cũng khiến ngươi phải chết dưới kiếm của ta!”
Lạc Hùng cười lạnh nói : “Đỗ Thanh Phong, ngươi thật ngây thơ, ngươi muốn cùng
ta đồng quy vu tận, nhưng người chết chỉ có ngươi, ta chỉ bị thương nhẹ thôi.
Ha ha, Đỗ Thanh Phong, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, từ sau khi
Thiên Tự lão nhân chết đi, Tứ đại gia bọn ngươi làm gì có ai đáng được gọi là
cao thủ nữa, hiểu chưa!”
Hắn giật thanh kiếm về, lùi lại, quay về phía bọn Tứ Cẩu…..
Lãnh Như Băng cùng Đỗ Manh Manh vội vàng phi thân tới, hai người đỡ Đỗ Thanh
Phong ngồi dậy. Hy Bình buông Mộng Hương ra, liền tới trước mặt Đỗ Thanh
Phong.
Đỗ Thanh Phong tay đặt lên ngực, câu nói vô lực : “Hy Bình, ngươi hãy nghe ta
nói một câu!”
Hy Bình kề tai vào miệng ông, chỉ nghe được Đỗ Thanh Phong nói : “Ngươi ….
ngươi hãy thay ta chăm sóc tốt cho ba người bọn họ.”
Hy Bình vội gật đầu : “3 người sao? Không phải là chỉ có mỗi Băng Băng và Tư
Tư sao? Lẽ nào có cả Manh Manh….”
Đột nhiên nghe được Đỗ Thanh Phong nói : “Chuyện ngươi và A Tuyết, Tinh Oánh,
ta đều biết cả, còn có Ngọc Phân….”
Câu nói chưa dứt, Đỗ Thanh Phong đã khí tuyệt thân vong, cánh tay đặt trên
ngực cũng buông xuống, máu từ ngực phun lên người Hy Bình, Đỗ Manh Manh và
Lãnh Như Băng khóc thảm : “Cha!”
Đỗ Tư Tư cũng vội vàng phi thân tới, nhìn thấy phụ thân đã mắt nhắm thân vong,
oán hận bao năm đột nhiên tiêu biến, chỉ còn lại sự đau thương, vô lực quỳ
xuống, khóc lóc thảm thiết.
Trong cuộc chiến, từ phía ngoài có một đoàn người tiến vào, tiếp đó có vô số
quân binh, bọn Quyền Khuynh Quốc đã tới, Quyền Khuynh Quốc trong bộ long bào,
hắn nói : “Phàm là người của Đại Địa minh, nếu đầu hàng, trẫm sẽ khoan dung.”
Phụ tử Lạc Hùng hiểu rằng đại thế đã xong, ai lấy đứng lại phòng thủ, cuộc
chém giết ở Đại Địa minh đêm nay cũng tạm thời dừng lại.
“Châm lửa”Quyền Khuynh Quốc ra lệnh cho các binh sĩ đốt lửa, chiếu sáng cả Đại
Địa minh, hắn nói tiếp : “Tất cả các ngươi đừng mong có thể thoát được, Long
thành đã nằm trong sự khống chế của ta, chỉ còn bọn người Đại Địa minh các
ngươi. Hiện giờ bên ngoài có ba bốn vạn đại quân chờ sẵn, trước khi ta còn
chưa hạ lệnh, phàm là người đi ra từ Đại Địa minh đều phải giết……
Hắn đưa mắt nhìn Lạc Hùng, hét lên hỏi : “Lạc Hùng, ta đãi ngươi không bạc,
sao còn muốn hại ta, đoạt giang sơn của ta?”
Lạc Hùng nói : “Nếu có thể đoạt được giang sơn, ai lại không muốn đoạt?”
“Ngươi…. đến chết cũng không hối cải sao?”
Lạc Hùng điên cuồng cười lớn : “Ta làm chuyện này, đâu có gì sai. Thế gian
này, lấy thành bại mà luận anh hùng, ta mà hối hận thì ngươi cũng chắc gì đã
thả ta, hôm nay ta bại, chỉ có nước chết mà thôi.”
Lạc Thiên nói : “Cha, lúc trước thật nên giết hắn.”
Quyền Khuynh Quốc nói : “Ta dù có thể tha cho toàn bộ người của Đại Địa minh
thì cũng tha cho hai cha con các ngươi.”
Lạc Thiên cười lạnh : “Ta có chết đi, thì cũng không quên ngươi đã từng uống
nước tiểu của ta, cáp cáp!”
Quyền Khuynh Quốc sắc mặt khó coi, hét lên : “Giết!”
“Chậm đã.”Hy Bình cất tiếng ngăn lại.
Quyền khuyn quốc nhìn Hy Bình, nói : “mệnh lệnh của ta, ngươi dám không nghe
sao?”
Hy Bình nói : “Ta có một thỉnh cầu”.
“Nói!”
“Mong ngươi hãy để ta và cha con bọn chúng độc chiến.”
Quyền Khuynh Quốc suy nghĩ, nói : “Thôi được.”
Hoa Tiểu Ba hô to : “Tỷ phu, đao của huynh!”
Hắn nâng cao thanh đao, Hy Bình tiếp lấy, nói : “Lạc Thiên, ngươi không phải
là rất muốn kiến thức dưới Lôi Kiếp thần đao sao? Đến đây! Ta cùng ngươi chiến
đấu công bằng.”
Lạc Thiên cười lạnh : “Hoàng Hy Bình, ngươi ngông cuồng không đúng chỗ rồi,
ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? “
Hy Bình vẫy tay về phía Lạc Hùng, nói : “Ngươi đã giết nhạc phụ của ta, ta
không thích phiền phức, nào cả hai cha con ngươi cùng tới đây, ta giải quyết
cho nhanh.”
Lạc Hùng nói : “Ngươi không có tư cách khiêu chiến với ta.”
“A a! Ngươi nói gì vậy hả? Ta đánh cho ngươi một quyền vào đầu bây giờ, còn
dám nói quyền vương ta không có tư cách sao?”Hy Bình nói xong, đột nhiên mặt
lộ vẻ nghiêm túc nói : “Tới đây! Đây là trận chiến cuối cùng, lấy cái chết để
luận thắng thua.”
Lạc Hùng trầm tư, sau đó nói : “Ta mốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thể tra
lời trước, ta sẽ đánh với ngươi.”
Hy Bình gật đầu.
Lạc Hùng nói : “Ngươi làm sao còn sống được?”
Mọi người đều kinh ngạc khi thấy Hy Bình lúng túng, lại nói một câu danh ngôn
kinh điển: “Thầy bói đã nói, mạng của ta rất dài.”
Lạc Hùng cũng ngẩn người ra, không thể ngờ được đến tận giờ phút này mà hắn
vẫn còn có thể vô lại như vậy, hắn chuyển sang nhìn Lạc U Nhi, nhẹ nhàng nói :
“U Nhi, muội qua đây!”
Lạc U Nhi tự nhiên muốn qua đó, A Mật Y giữ nàng lại, Lạc U Nhi nói : “Để ta
qua đó, được không?”
Nàng nói dứt lời liền nhìn sang Hy Bình, chỉ thấy Hy Bình gật đầu, nàng liền
đi đến trước mặt Lạc Hùng.
Lạc Hùng đưa tay ôm nàng vào lòng, nói : “U Nhi, ta luôn thương yêu tỷ muội
hai người, sao lại thành thế này? Lẽ nào ta đã làm sai gì sao?”
Lạc U Nhi nói : “Có rất nhiều việc không nhất định huynh phải làm thì huynh
lại làm. Có thể huynh không làm tổn thương U Nhi, nhưng huynh lại làm tổn
thương rất nhiều người. U Nhi cũng không hận huynh, chỉ là những người mà muội
thương yêu, thì đều bị huynh làm hại, muội luôn hi vọng huynh có thể từ bỏ
những dã tâm của mình. Tại sao, tất cả nam nhân tất cả đều có dã tâm? Thật ra
đối với muội mà nói, huynh chính là người rất tốt. A! Huynh không nên làm hại
Hy Bình, huynh có thể làm hại ai khác nhưng không thể làm hại Hy Bình.”
“Tại sao? Muội không phải là yêu Lâm Khiếu Thiên sao ? Sao khi đó muội đã biết
Lâm Khiếu Thiên là do ta hại, mà muội vẫn tiếp tục ở bên cạnh ta?”
Lạc U Nhi than : “Có thể đấy là do thiên mệnh….. muội cũng không biết nữa,
chỉ là khi biết huynh đã giết Hy Bình, muội chỉ muốn giết huynh, thật sự là
như vậy.”
“Hắn bây giờ còn chưa chết, muội vẫn còn muốn giết ta sao?”
Lạc U Nhi khuôn mặt đẫm lệ, nhìn Lạc Hùng nói : “Huynh … huynh còn muốn tiếp
tục làm hại hắn sao?”
Lạc Thiên cười thảm : “Nếu thật sự có thể như vậy, ta sẽ vẫn tiếp tục, U Nhi,
ta hỏi muội một câu, muội có hạnh phúc không ?”
Lạc U Nhi gật đầu, nhẹ nói : “Thấy hắn còn sống, lòng muội liền bình tĩnh lại,
không còn nghĩ tới điều gì khác.”
Lạc Hùng đặt tay lên lưng nàng, chầm chậm nói : “Huynh trước nay vẫn không
hiểu, tại sao muội lại có thể ở tại U Liên trai tới hai chục năm, dù biết
chính huynh đã hại Lâm Khiếu Thiên, muội vẫn bình tĩnh. Đến giờ, huynh cuối
cùng cũng đã hiểu, đời người ta cái quý nhất chính là sự bình tĩnh trong tâm
hồn. Lúc đó nếu không phải vì Lâm Khiếu Thiên trong lúc quyết chiến mà giết
phụ thân ta, từ đó khiến cho ta luôn nuôi chí phục cừu, khiến cho lòng ta tràn
đầy dã tâm, nếu không phải là xưng bá võ lâm thì cũng phải xưng bá thiên hạ.
Kì thật đó không phải là điều ta hận nhất, điều ta hận nhất chính là Lâm Khiếu
Thiên có được Mộng Tình, cả đời ta luôn mong có được tình yêu của Mộng Tình,
thế nhưng ta lại chẳng có được. Không biết tại sao, hiện giờ ta đột nhiên nhớ
đến một nữ nhân, muội có biết nữ nhân mà giờ ta đang nhớ đến là ai không?
“Là chị dâu đã chết?”Lạc U Nhi nói.
Lạc Hùng lắc đầu.
Lạc U Nhi lại nói : “Không lẽ huynh còn nhớ tới Mộng Tình?”
Lạc Hùng lại lắc đầu, sau đó hắn đưa mắt nhìn vào một người trong đám mĩ nhân,
là Thi Nhu Vân, than: “Muội hãy quay đầu lại nhìn cô gái này xem.”
Lạc U Nhi quay đầu lại nhìn, Lạc Hùng đưa tay chỉ vào Thi Nhu Vân, nàng lại
nghe tiếng Lạc Hùng : “Cô gái ấy là ai?”
“Thi Nhu Vân.”
Lạc Hùng nhẹ giọng nói : “Người ta nghĩ đến, chính là mẫu thân của nó. Nó và
mẫu thân của nó thật giống nhau, a! Đều thuần khiết, nhu nhược, bình tĩnh! U
Nhi, huynh hiện giờ đúng là đang nghĩ tới nữ nhân, nữ nhân đó chính là mẫu
thân của nó, Diệp Duyên Thuần. Cả đời huynh, đấy là người mà huynh yêu nhất,
không phải là chị dâu đã chết của muội, mà là một nữ nhân tên là Diệp Duyên
Thuần. Cô ấy cũng đẹp giống như tên của mình vậy, chỉ là lúc đấy ta đã không
biết trân trọng… ta nghĩ đến cô ấy, ta liền cảm thấy bình tĩnh, bao nhiêu
năm qua, đây là lần đầu tiên nghĩ tới cô ấy, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng
nghĩ tới một nữ nhân. Diệp Duyên Thuần…. a a, cái tên mới mĩ lệ làm sao, nữ
nhân thuần tĩnh biết bao…”
“Giờ ta cũng rất muốn dù chỉ là một chút thuần tĩnh….. “
“Có lẽ cách sống của Hoàng Hy Bình mới là đúng, tuy dáng vẻ hắn cực kì vô lại,
lại còn dương dương tự đắc, nhưng thực ra trong tâm của hắn rất bình tĩnh. Một
nam nhân hoàn toàn chẳng có dã tâm, mới có thể đối tốt với những người bên
cạnh hắn, còn những kẻ có dã tâm, thì thế gian này có rất nhiều, rất rất
nhiều! Còn nhớ Duyên Thuần đã từng nói với ta một câu, khi nàng ấy quyết định
bỏ ta để đến với Thi Viễn Lệnh, cô ấy nói : “Ngươi đã thay đổi, trở thành
người đầy dã tâm, cái thế giới của ngươi, ta không thể nào hiểu được. “, thế
nên cô ấy không còn tiếp tục yêu ta nữa, cuối cùng lại lấy người luôn yêu cô
ấy là Thi Viễn, ta trước nay vẫn không hề nghĩ tới cô ấy, không ngờ lúc này
lại nghĩ tới chuyện này, ai!”
Mọi người không biết vì sao hắn lại nói như vậy, có điều thấy hắn đang nói rất
nghiêm túc nên cũng không muốn ngắt lời hắn.
“Giờ đây, lúc đối mặt với cái chết, cuối cùng lại có thể cảm thấy được cái cảm
giác bình tĩnh mà trước đây ta chưa từng có. U Nhi, muội có thể lại gọi ta một
tiếng như trước được không?”Lạc U Nhi , mặt đẫm lệ, nhẹ nói : “Đại ca!”
“Đúng rồi, đã hơn 20 năm rồi, mới lại được nghe muội gọi ta như vậy, lòng ta
cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. U Nhi, đại ca có lỗi với muội! nếu quả có kiếp
sau, ta vẫn muốn được làm đại ca của các muội, làm một đại ca không làm tổn
thương muội….”Hai mắt của Lạc Hùng nhẹ nhàng khép lại, đầu gục vào vai của
Lạc U Nhi.
Như hiểu ra điều gì, Lạc U Nhi nói : “Huynh…. Huynh có thể bỏ mặc muội sao?”
Hoàn toàn không nghe thấy lời đáp lại của Lạc Hùng, Lạc U Nhi khẽ đẩy hắn,
hoàn toàn không thấy hắn có phản ứng gì. Tay đặt lên ngực hắn, chỉ thấy nhịp
tim của hắn đã ngừng, nguyên là Lạc Hùng đã tự chấn đứt tâm mạch, đã chết tự
bao giờ, lúc này thân thể cũng đã lạnh dần.
Lạc U Nhi liền khóc lớn, Lạc Thiên cũng tới ôm cha mình.
Hy Bình ôm lấy Lạc U Nhi, nói với Lạc Thiên : “Giờ đến lượt chúng ta.”
Lạc Thiên đặt thi thể của phụ thân hắn xuống, nâng kiếm lên nói : “Đây là trận
chiến cuối cùng, chỉ luận sinh tử, thế nào?”
Hy Bình nói : “Ta cũng muốn giết ngươi.”
Lạc Thiên cười nhạt, nói : “Tốt lắm, chúng ta quyết đấu thôi!”
Dứt lời, hắn liền triển khai kiếm thế, trên thân kim quang sáng rực, Hy Bình
cũng sử ra “đao chi hồn”, lấy một thức đơn giản là “đoạt thiên địa” ra nghênh
chiến.
Lạc Thiên nói : “Ai mà thấy được chiêu thức của ngươi, chắc đều cho rằng đấy
chỉ là động tác của kẻ dở hơi, thế nhưng ai có thể ngờ rằng, trên thế gian này
lợi hại nhất lại chính là vật đơn giản nhất, thật không thể ngờ ta lại có thể
bại dưới một tên đầu óc đơn giản, ngu ngốc như ngươi.”
Hy Bình nói : “Ngươi đến giờ vẫn còn chưa hiểu được ta là người thế nào, thế
nên ngươi vĩnh viễn không thể nào thắng được ta. Lạc Thiên, ngu ngốc và thiên
tài thực ra đều cùng là một loại người mà thôi, ngươi nói ta ngu ngốc, còn ta
ta luôn tin mình là thiên tài, nói về hai phương diện là đánh nhau và ca hát,
ta tuyệt đối không thua bất kì ai cả.”
Hắn lạnh lùng nói, hai mắt dần chuyển sang vẻ tà ác, sắc mặt lãnh tuấn, dưới
ánh sáng của ngọn lửa, song nhãn của hắn như phát ra một nụ cười quỷ dị….
Lạc Thiên gìm chặt thanh kiếm, cảm thấy được trên thân Hy Bình phát ra một khí
thế bức bách cường đại. hắn nghĩ : “Lôi Kiếp đao của Hoàng Hy Bình, chỉ công
không thủ, ta phải tiên phát chế nhân.”
Hắn nghĩ là làm, kiếm trong tay liền xuất ra, một kiếm này tuy trông rất đơn
giản nhưng thực ra nó hàm chứa luồng kiếm khí cường đại, luồng kiếm khí này
như một chiếc chùy ập đến. Hy Bình như bị luồng kiếm khí của hắn kích thích,
liền phát động thế công, Liệt Dương đao trong tay vung mạnh, lôi thanh bạo
hưởng, hồng quang như thiêu đốt bầu trời, thân ảnh như điện thiểm lôi minh,
hai bên giao thủ, kim quang và hồng quang như trộn lẫn vào nhau, so với ánh
sáng của các ngọn đuốc xung quanh còn sáng hơn nhiều.
Hai ngươi giao đấu chỉ trong khoảnh khắc, chưa phân thắng bại, Lạc Thiên lần
này đã được kiến thức Lôi Kiếp thần đao, hắn bắt đầu hiểu được tại sao đao này
chỉ công không thủ. Bởi vì thứ đao pháp này căn bản là chỉ có thể thắng, không
hề cho người ta có lấy dù chỉ là nửa điểm rút lui, bất luận là địch thủ hay là
người cầm đao. Chừng nào còn chưa giết hoặc đả bại đối thủ, thì người cầm đao
cũng không có cách nào dừng lại.
Lạc Thiên nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Hoàng Hy Bình lại có thể luyện
thành loại đao này. Loại đao pháp mà kể cả có kêu hắn luyện, có lẽ hắn cũng
không luyện được, vì loại đao pháp này cần rất nhiều thể lực, mà cho dù hắn có
đủ thể lực đi chăng nữa cũng không thể nào có thể uyên nguyên bất tuyệt như
vậy? Còn Hoàng Hy Bình chỉ như tiện tay chém ra mà đao pháp lại liền lạc như
vậy.
May mà hắn có võ công siêu tuyệt, toàn thân mỗi bộ phận đều có thể là vũ khí,
lại có thể công vừa có thể thủ, đấu với Hy Bình hoàn toàn chưa lộ vẻ bại. Về
phần Hy Bình, đao thế luôn vung động hoàn toàn không có lúc nào ngừng lại trừ
khi bị đối phương ngăn cản hoặc đả bại đối phương …
Luồng khí phát ra trên thân hai người, khiến những người xung quanh không dám
lại gần, chỉ biết đứng từ xa mà nhìn vào, thân ảnh hai người rất nhanh, đa số
mọi người đều chỉ thấy được hai luồng quang ảnh va vào nhau, cơ hồ không thể
nhìn thấy được thân thể của hai người, chỉ có mấy vị có võ công cao cường, mới
may ra có thể phân biệt được ai với ai.
Trong lúc tương đấu, tiếng sấm vang lên không ngừng, trong nửa khắc quyết
định, tiếng sấm đột nhiên dừng lại, tấm thân to lớn của Hy Bình lảo đảo thối
lui, máu chảy trước ngực hắn, rõ ràng đã bị dính một kiếm của Lạc Thiên, cho
dù thân thể hắn cơ hồ đạt đến mức kim cương bất hoại thì cũng bị tổn thương
đến xương thịt.
Lạc Thiên chống kiếm cười lớn : “Hoàng Hy Bình, nếu không phải ngươi cũng có
kim cương chi thể như ta, thì đã sớm chết dưới kiếm của ta rồi. Lôi Kiếp đao
ta đã kiến thức qua, bất quá chỉ như vậy, tuy nói là rất lệ hại, nhưng cuối
cùng cũng bại dưới kiếm của ta, trong thiên hạ còn ai có thể địch nổi ta?”
Hy Bình không đáp, hai tay nắm chặt đao, đao đưa lên quá đầu, hướng về phía
trước, tạo thành thế “Đao chi phách”
Trong hai mắt, sự tà dị càng mạnh, trong sát na, thân thể Hy Bình lao về
trước, thế như chẻ tre. Lạc Thiên đại kinh, kiếm huy lên, lắc mạnh, tạo ra
hàng loạt kiếm ảnh đầy trời nghênh đón, rất nhanh, hai người đã trải qua hơn
trăm chiêu, Lạc Thiên công lực đã giảm dần, kiếm thế cũng vì thế mà chậm lại,
còn lôi đao của Hy Bình thì như nước không cạn, đạo nhanh như điện, Lạc Thiên
vất vả tránh né, lôi đao đều sượt qua y phục của hắn, chứ chưa chém được sâu
hơn.
Lạc Thiên trong lòng kinh hoảng, tay chân bắt đầu rối loạn, đột nhiên nhìn
thấy đại đao của Hy Bình ngay trước trán mình, liền cử kiếm lên đỡ. “Tranh”một
tiếng lớn vang lên, bảo kiếm trong tay của Lạc Thiên đã gãy làm đôi, vội lùi
ra sau, Hy Bình liền truy theo. Lạc Thiên lùi liền ba bước, mới dừng lại được,
lúc này liệt dương chân đao đã tới gần trước ngực Lạc Thiên, đao hạ máu chảy,
lồng ngực của Lạc Thiên đã bị chém phải, tiếng sấm cũng dừng lại.
Hy Bình thu tay lại, hỏi : “Tại sao?”
Lạc Thiên nhìn Hy Bình, chỉ cười không nói.
Hy Bình lại nói : “Ngươi có thể tránh được, tại sao không tránh?”
Lạc Thiên nói : “Đúng vậy, Có lẽ ta cuối cùng không phải là địch thủ của
ngươi, nhưng chiêu vừa rồi ta vẫn có thể tránh được, thế nhưng ta lại chọn
cách không tránh….”
Mọi người đều không hiểu, nghe hắn nói tiếp : “Ta vốn phải chết đêm nay, vì dù
ngươi có không giết ta thì Hoàng đế cũng không thể tha cho ta, chết trong tay
bọn chúng, ta thấy không xứng. Lạc Thiên ta, anh hùng bán thế, không thể nào
lại chết trong tay của kẻ vô danh.”
“Bởi vậy, ngươi mới cùng ta quyết đấu, muốn được chết dưới đao của ta?”
“Có lẽ vậy, nếu ta quả thật có thể thắng, thì ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta,
nếu ta bại, chết dưới đao của ngươi, cũng cảm thấy an ủi.”
Hy Bình nói : “Tiểu tử ngươi sắp chết rồi mà vẫn còn muốn rủa ta chết sao?”
Lạc Thiên cười thảm, nói : “Thật ra, ta rất cảm ơn ngươi đã cho ta được chết
như ta mong muốn, cả đời Lạc Thiên ta vì võ đạo, có thể lấy sinh mệnh hiến cho
cuộc đấu võ, so với việc chết trong loạn binh rõ ràng là hơn gấp ngàn gấp vạn
lần. Những gì ta đã nợ ngươi, đã trả hết lại được cho ngươi rồi, còn những gì
ta đã nợ của vô số người khác thì chỉ có thể tiếp tục nợ họ mà thôi. Lúc cha
ta chết, đã hoài niệm tới một nữ nhân yêu ông, ta trong lúc này, cũng giống
như ông vậy, hoài niệm tới một nữ nhân đã từng yêu ta sâu đậm.”
Hy Bình chăm chú nhìn hắn, nói : “Đại Ny sao?”
“Đúng, dòng máu của ta bắt nguồn từ Thiên Trúc, giờ chết đi, hồn cũng sẽ quay
về Thiên Trúc, quay về bên cô ấy, cầu xin cô ấy tha thứ. Ta có một việc muốn
cầu xin ngươi, sau khi ta chết, xin ngươi hãy đem tro cốt của ta về Thiên
Trúc. Mấy đời đã trôi qua, ta có lẽ đã hoàn toàn là một người Trung Nguyên,
nhưng tổ tiên ta từng ở Thiên Trúc, ta muốn quay về mảnh đất của tổ tiên, quay
về cố hương của ta… “
Hy Bình trầm tư một hồi, nói : “Ta đáp ứng ngươi, sẽ đem tro cốt của ngươi
giao cho Đại Ny, nàng đã từng nói, muốn ta lúc nào đó hãy đến Thiên Trúc một
chuyến, ta cũng đã từng đáp ứng với nàng ấy.”
“Đa tạ! Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ không làm địch nhân nữa mà làm bằng hữu
tốt của nhau, được không?”
Hy Bình nói : “Ta từ trước đến nay không hề coi ngươi là địch nhân, chỉ là,
ngươi ngay từ đầu đã bức ta thành địch nhân của ngươi. Cũng giống như ta từ
trước tới nay đều không muốn giết người, nhưng ta lại đã giết rất nhiều
người.”
“Thế ngươi có từng muốn làm bằng hữu của ta chưa?”
“Không….. ta chưa bao giờ nghĩ như thế, cũng giống như việc ta chưa bao giờ
nghĩ ngươi là địch nhân của ta vậy, ta chưa bao giờ muốn thành bằng hữu của
ngươi. Ta từ trước tới nay đều không suy nghĩ quá nhiều, nếu quả là có kiếp
sau, nếu ngươi biến thành nữ nhân, có lẽ ta sẽ nghĩ tới việc cho ngươi cơ hội
đấy, cáp cáp “
Lạc Thiên ngây người, sau đó đột nhiên cười lớn, máu phun ra từ miệng hắn, hắn
nói : “Cái tên gia hỏa ngươi, lúc nào rồi mà vẫn còn vô lại, háo sắc như vậy,
lúc trước thật không nên chọc vào ngươi, nếu không chọc vào ngươi, những điều
ta muốn chắc đã có thể đạt được, ngươi vốn không có ý tranh thiên hạ, chỉ
quanh quẩn bên đám nữ nhân, ta trước đây vì sao ngày nào cũng muốn chọc vào
ngươi nhỉ? Ngươi nói rất đúng, ta đến lúc chết cũng vẫn không thể hiểu được
ngươi. Ta muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ta là anh hùng hay là cẩu hùng?”
Hy Bình nói : “Ta cũng muốn hỏi ngươi môt câu, ta là người tốt hay là người
xấu?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cười lớn, Lạc Thiên nói : “Hóa ra là
vậy, hóa ra là vậy, lúc sống thì tranh danh đoạt lợi, khi chết đi thì vạn vật
giai không, đổi lại nếu học theo ngươi, chỉ muốn tìm nữ nhân mà ôm, chắc sẽ
phong lưu cả đời rồi.”
Dứt lời, hắn người mặt lên trời mà than dài, cả tấm thân cao lớn đổ về phía
sau, nhất đại kì tài, lúc này cũng đã ra đi.
Quyền Khuynh Quốc nói : “Mau đem xác của cha con hắn đi cho chó ăn.”
Hy Bình quay đầu, trừng mắt nhìn Quyền Khuynh Quốc nói: “Ta đã đáp ứng, sẽ
mang bọn họ về Thiên Trúc.”
Quyền Khuynh Quốc lúng túng, nghe thấy Đường Tư nói : “Hoàng huynh đừng nên
tức giận, bọn họ đều đã chết rồi, thôi thì tha cho bọn họ đi!”
Quyền Khuynh Quốc đi đến trước mặt Hy Bình, nói nhỏ bên tai Hy Bình : “Ta cũng
rất muốn tha cho bọn họ, nhưng câu ngươi vừa mới nói xúc phạm ta quá, nếu như
ngươi không chịu xuống thang, thì ta thân là nhất quốc chi quân càng rất khó
xuống thang, ngươi có hiểu không?”
Nói xong, hắn cười cười nhìn Hy Bình, nói tiếp : “Ngươi là ân nhân cứu mạng
của ta, hơn nữa hoàng triều của ta cũng là do ngươi cứu, còn là muội phu của
ta, nếu chỉ có ta với ngươi thì ngươi có làm gì ta cũng không quản, bất quá ở
đây có rất nhiều người, phiền phức ở chỗ là phải giữ thể diện, nếu không thì
Hoàng đế như ta rất khó làm người được.”
Hy Bình cười lớn rồi nói nhỏ: “Thôi được, dù gì thì ngươi cũng là đại ca của
Đường Tư, cũng nên bái ngươi một bái.”
Đột nhiên hắn quỳ xuống, hô lớn :”Hoàng thượng, tiểu tử thỉnh cầu ngài tha cho
cha con bọn họ, cho bọn họ được chết toàn thây.”
Hoàng đế liền tỏ vẻ oai phong nói: “Sẽ như lời ngươi cầu xin.”
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng đế quả nhiên khoan dung đại lượng, rộng
lượng sáng suốt!”Hy Bình hô lớn.
Hoàng đế nói : “Phò mã bình thân!”
Hy Bình đứng dậy, cười nói: “Đừng nói lớn như vậy chứ. Lão tử ta chỉ cưới một
nữ nhân lại tự nhiên trở thành Phò mã….”
Đường Tư tiếp lời : “Lẽ nào muốn ngươi làm Phò mã, lại xúc phạm đến thanh danh
của ngươi sao?”
Hắc hắc, Hy Bình bắt đầu cười lớn.
Lạc U Nhi nói : “Chúng ta đi thôi! ta không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.”
“Được thôi”Hy Bình nói : “Tìm người an tán cho thi thể của cha con bọn họ đã,
ba năm sau, sẽ đem hài cốt của bọn hoàn hương.”
Hy Bình dẫn mọi người rời khỏi, bao việc còn lại, giao hết cho Quyền Khuynh
Quốc xử lý. Sau này mới biết, Quyền Khuynh Quốc đã chém Huyết Đạt, Thương Ưng,
Bách Tư, Ninh Phi cho đến cả Lạc Thủy, Lạc Thổ, Lạc Mộc và Lạc Kim trong ngũ
đại đệ tử, duy có Lạc Hỏa là không bị chém, giai nhân Lạc Hỏa đã từng nói tốt
về Hy Bình trước mặt hắn, hắn thấy con người Lạc Hỏa còn chưa đến nỗi xấu xa,
liền tha cho Lạc Hỏa và Lạc Thảo, còn Lạc Hoa, Lạc Vũ cũng được thả ra, chỉ là
không biết hai người đã đi đâu.
Vài ngày sau, Hy Bình mới biết vốn có rất nhiều người bị hắn làm cho mù lòa,
bèn thử lấy máu để cứu, quả nhiên hữu hiệu, thế là một bên cứ kêu đau, một bên
thì hiến máu, những người mù khi uống được một giọt máu của hắn, tất cả đều
nhìn lại được liền thật lòng tạ trời đất và Hoàng Hy Bình.
Sau đó Từ Phiêu Nhiên nhắc đến là nên công cáo chuyện của phụ tử Lạc Thiên cho
thiên hạ để lấy lại danh dự cho Huyết Ma.
Hy Bình nói : “Cha con hắn thì được công nhận là anh hùng nhất thế, cha con ta
thì bị coi là tuyệt thế cuồng ma, hà tất phải chứng minh làm gì, hơn nữa người
chết là hết, bọn họ đã chết rồi, còn đoạt thanh danh của họ làm gì? Người chết
thì hết tội.”
Từ Phiêu Nhiên không tiện nhắc đến nữa, nhưng cũng đề tỉnh Hy Bình, bảo hắn
nên đến chỗ Quyền Khuynh Quốc, thỉnh hắn không nên công cáo thiên hạ. Lúc đó
Quyền Khuynh Quốc chính đang muốn đem việc dẹp loạn cha con Lạc Hùng ra bố cáo
thiên hạ thì nghe được đề xuất của Hy Bình, dĩ nhiên là rất không cao hứng.
Hy Bình vì vậy mà nói : “Hoàng đế lão huynh, ngươi đừng suy nghĩ nữa, chuyện
này đối với ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, tuy nói việc chiến sự là do chuyện
này, nhưng nếu ngươi đem chuyện của cha con Lạc Hùng công cáo với thiên hạ,
chắc sau này sẽ khó tránh khỏi có người bắt chước cha con bọn họ, nếu lại có
người làm loạn, muốn đoạt giang sơn của ngươi, ngươi sẽ lại đau đầu rồi.
Chuyện quan trọng bây giờ là ngươi nên sai người chỉnh đốn lại Long thành…”
Quyền Khuynh Quốc nói : “Những điều ngươi nói đều là đạo lí mà sao ta nghe lại
không thông.”
“Thế gian này chuyện không thông thì nhiều lắm, sao mà tính hết được… Cứ xem
đây là ta có việc khó cần nhờ ngươi giúp vậy. Ngươi là vua một nước, có điều
gì mà không làm được? Ngươi nói được là được mà.”
Hy Bình đặc biệt thi triển công phu vuốt mông ngựa với Hoàng đế, Quyền Khuynh
Quốc bị vuốt phải, sướng như người sắp bay lên vậy, liền cười nói : “Điều đấy
là đương nhiên, ta nói được, ai dám nói không được? Chuyện này coi như đã
xong, ngươi bây giờ định đi đâu?”
“Ta trước tiên muốn về trường xuân đường, sau đó về viễn dương phiêu cục, rồi
về Hoàn Sơn thôn, sau đó thì từ từ rồi tính tiếp.”
Quyền Khuynh Quốc nói : “Ngươi không muốn làm võ lâm Minh chủ, xưng bá võ lâm
sao? Nếu là như vậy, chuyện của võ lâm ta cũng có thể yên tâm rồi, ngươi là
muội phu, không thể lại giống như Lạc Hùng mà hại ta.”
“Ô Ô, Ngươi tưởng tượng hay thật đấy, nhưng lão tử ta không thích vậy, ngay từ
đầu ta đã không thích võ lâm, nhưng ta lại rất khoái đánh nhau, hay là ngươi
đánh với ta một trận nhé?”
“A a, ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, không thích đánh nhau, mà nếu có
muốn đánh thì cũng chẳng thể đánh với ngươi được.”Hy Bình rất thất vọng, tiện
nói : “Mọi chuyện đã xong rồi, ta cũng nên về thôi.”
“Nếu ngươi không có ai thì đến hoàng thành tìm ta, ta đã nói sẽ cấp cho ngươi
nhiều nữ nhân mà.”
“Nữ nhân của ta đã rất nhiều rồi. Hiện giờ ta chỉ muốn ở bên bọn họ, không
muốn lại an ủi thêm nữ nhân nào khác nữa”.
“Nữ nhân của ngươi nhiều hơn ta sao?”
Hy Bình lúng túng, nói : “Ngươi có bản sự hơn ta! Nữ nhân của ngươi đương
nhiên là nhiều hơn ta.”
“Tiếc thay! Nữ nhân nhiều như vậy, thế mà vẫn chưa có hài tử.”
“Có thể có chứ” Hy Bình dứt lời, liền biết mình sai, tiện nói tiếp: “Ta tin
vào bản sự của Hoàng thượng, nhất định có thể sinh được, hơn nữa ngài lại càng
có bản sự sinh được nhi tử.”
Hoàng đế trong lòng rất vui, cười nói : “Hi vọng được như lời ngươi”.