Khi những tiếng tù và báo hiệu bình minh đến vang lên thì toàn bộ Long thành
đã bị tấn công….
Lạc Hùng vốn muốn dùng cách phòng thủ để ứng chiến, nhưng lần tấn công này đối
phương đã dốc toàn bộ lực lượng, tựa hồ như quyết tâm trong ngày hôm nay phải
dồn được hắn vào chỗ chết. Hắn biết, thời khắc quyết chiến rốt cuộc cũng đã
tới, tình hình này rất có lợi cho hắn, hắn thủ chặt thành không ra, đối phương
cường công như vậy, xét về tình hình lực lượng hai bên mà nói, hắn đang có
được lợi thế rất lớn về địa thế, hắn hoàn toàn tin rằng mình sẽ thắng trong
lần phòng thủ này, chỉ cần lần phòng thủ này thắng lợi, khi ấy Lạc Hùng hắn sẽ
có được thời cơ để phản công.
Thế nhưng khi trận chiến vừa mới bắt đầu, Lạc Hùng đã phát hiện một tình huống
rất bất lợi đối với hắn. Trong những lần tấn công trước đây, đối phương không
hề dùng đến cung tiễn thủ, nhưng lần này có tới bốn đến năm nghìn cung tiễn
thủ đang nhằm lên tường thành. Đám cung tiễn thủ này là những liệp thủ ở sơn
thôn do Đại Phong huấn luyện, tiễn pháp cực kì cao minh. Lạc Hùng không thể
nào tưởng tượng được đám liệp nhân ở sơn thôn này chỉ cần trải qua một thời
gian ngắn huấn luyện lại có thể trở thành các cung tiễn thủ đầy khủng bố.
Nếu là đơn đả độc đấu thì đám cung tiễn thủ này căn bản chẳng có gì đáng nói.
thế nhưng ở trong cuộc chiến thì đám cung tiễn thủ này đã phát huy được tác
dụng rất lớn, bọn họ có thể từ rất xa mà bắn giết…..
Lạc Hùng cũng đã an bài trên tường thành các cung tiễn binh, chỉ là các cung
tiễn binh của hắn không thể địch lại được với các cung tiễn thủ là các thợ săn
của sơn thôn được huấn luyện. Lúc này hắn mới biết rằng, ở Hoàn Sơn thôn, ai
nấy cũng đều là hậu duệ của thần xạ thủ!
Đến lúc đối phương bức tới đến gần thành môn, Lạc Hùng biết rằng, chỉ dựa vào
các binh sĩ trên tường thành không thể nào ngăn cản được đối phương tấn công,
hắn liền tuyển quân rồi phái Nguyên Chân suất lĩnh quân đội xuất chiến, bởi vì
lực lượng mạnh nhất của đối phương là các nữ binh cao lớn, Lạc Hùng cũng biết
rằng bọn họ mà gặp phải Nguyên Chân thì hoặc là tránh thật xa hoặc là rút lui,
do vậy hắn để Nguyên Chân làm tiên phong còn phía sau sẽ do đội quân của huyết
đạt nghênh chiến….
Thế nhưng quyết định này của hắn cũng đã quyết định vận mệnh của hắn.
Trong lúc vội vàng, hắn không có thời gian để cân nhắc về quyết định của mình
Nguyên Chân đã làm một việc mà hắn vẫn luôn lo sợ — nàng vừa ra khỏi thành
môn, đột nhiên ra lệnh rút quân, chẳng khác nào so với trước đây quân Dã Mã
tộc mỗi khi gặp nàng cũng đã rút lui như vậy. Nàng rút lui, rút về thành…
Đám binh sĩ do nàng suất lĩnh, vốn không phải là người của Đại Địa minh, chỉ
biết nghe theo lệnh của người dẫn đầu, mệnh lệnh của Nguyên Chân, ở lúc này,
chính là chân lí, chân lí lại là nhanh chóng quay về thành….
Thành môn không có cách nào đóng lại nhanh chóng, hơn nữa lúc các binh sĩ thủ
thành muốn đóng cửa thành thì cũng là lúc Nguyên Chân lục nữ bắt đầu hạ thủ
bọn họ.
Cùng lúc đó, đội quân của Dã Mã tộc cũng phá cổng mà vào, Nguyên Na hô lớn :
“Chân nhi, ta biết là con sẽ không làm ta thất vọng, chúng ta hãy cùng liên
thủ chiến đấu ! Vì tình nhân vĩ đại của chúng ta!
Lúc này binh sĩ mới biết được tướng lĩnh của mình phản bội thì đã quá muộn….
“Mẹ, đã khiến mẹ mấy ngày này phải lo lắng rồi, thật ra con luôn chờ đợi ngày
các người phát động tổng tấn công, con vẫn luôn chờ đợi cơ hội này….Mẹ, bọn
chúng đã giết chết Hy Bình, con rất hận bọn chúng! Thế nên con phải trở thành
người mà bọn chúng cảm thấy cần thiết, đợi đến thời khắc trọng yếu nhất, sẽ
đâm một nhát vào tim bọn chúng…”
“Vì câu nói này, ta đồng ý cho ngươi gia nhập vào nhóm của chúng ta!” một nữ
kị sĩ tráng kiện đi đến bên cạnh Nguyên Chân nói.
Nguyên Chân hỏi : “Mẹ, cô ấy là ai ?”
Nguyên Na nói : “Nàng ấy là đệ nhất phu nhân của Hy Bình, tên là Lôi Phượng,
tất cả nữ nhân của Hy Bình đều nghe theo nàng ấy.”
Nguyên Chân ngạc nhiên : “Rốt cuộc là gã có bao nhiêu nữ nhân vậy, ta chưa
thấy qua?”
“Rất nhiều…. bọn họ đều tin rằng Hy Bình chưa chết, đợi đến sau khi chúng ta
giết được tiểu minh chủ Trung Nguyên, chúng ta sẽ tập hợp lại, lúc ấy mọi
người sẽ làm quen với nhau. Mẹ cũng chỉ vừa mới quen bọn họ, thật ra mẹ không
cần là một nữ nhân của hắn mà chỉ cần là tình nhân của hắn thôi, tình nhân
vĩnh viễn!” Nguyên Na nhìn Nguyên Chân, khẽ cười nói : “Con là nữ nhân của
hắn, bởi vậy phải vì hắn mà chiến đấu! Mẹ thật sự rất vui vì con đã quay về
phía chúng ta, để hai mẹ con có thể cùng chiến đấu vì một nam nhân!”
Nguyên Chân nói : “Con đến Trung Nguyên, ban đầu chỉ là muốn quên được hắn,
nhưng con không ngờ được hắn vẫn còn chưa chết. Hắn là khai thác giả, là nam
nhân đầu tiên của con, cũng là nam nhân duy nhất, con tự nhiên không có cách
nào quên được hắn, cũng không thể nào thật sự hận hắn, con chỉ còn cách nhớ
tới hắn thôi. Hắn là tên nam nhân rất xấu xa, cơ hồ như không có nam nhân nào
có thể so sánh được với hắn, nhưng có lẽ chính sự xấu xa đấy lại như một ngọn
chủy thủ sắc bén đâm vào tim của nữ nhân, khiến cho nữ nhân cảm thấy đau đớn
trong tim, nếu muốn rút ra thì con tim sẽ chảy máu đến chết…”
“Thế nên, lúc tâm tư của con bị hắn xâm nhập, thì không thể nào xóa bỏ được
những gì hắn đã để lại, cũng giống như cảm giác lúc bị thương vậy, cảm giác ấy
rất thật…A! Mẫu thân, con ở thảo nguyên Dã Mã đã để mất hắn, con đến Trung
Nguyên, cũng là vì muốn được ở trong vòng tay của hắn – vòng tay của một tiểu
nam nhân có thể dung nạp cả thân thể và trái tim của nữ nhi của người.”
“Chúng ta hãy chiến đấu ! Đây là cuộc chiến cuối cùng, ta đã nhẫn nại chờ đợi
quá lâu!” Nguyên Chân đột nhiên quay đầu ngựa, xông vào trong thành.
Nguyên Na cười lớn, tay giơ cao mã đão nói : “ Hảo, nữ nhi của ta, chúng ta
cùng chiến đấu nào!”
Thành phá như đê phá, quân bại như núi đổ, ý nghĩa câu nói này rất phù hợp để
nói về Lạc Hùng trong thời khắc này. Hắn không thể tưởng tượng được rằng
Nguyên Chân có thể phản bội trong lúc này, trước đấy hắn vẫn còn nghĩ đó không
phải là phản bội, mà chỉ là quay lại, quay lại về phía trận doanh của bọn hắn.
Thành bị phá trong tình huống không hề có sự phòng thủ. các binh sĩ trên tường
thành bị các cung tiễn thủ do Đại Phong suất lĩnh khống chế. Lạc Hùng đã mất
đi ưu thế về địa hình, hắn chỉ còn có một đám võ lâm chánh đạo và quân đội
triều đình đang rối loạn trận cước, rõ ràng không phải là đối thủ của phục cừu
quân, vốn do các đội quân ngoại tộc và các phái trong võ lâm tổ chức lại
thành, khả năng chiến đấu vốn đã vô cùng mạnh mẽ, không còn ưu thế về địa
hình, Lạc Hùng còn có cách nào để ngăn chặn bọn họ đây?
Sĩ khí đại giảm, hắn chỉ có thể từng bước thối lui.
Toàn bộ Long thành chìm trong chiến loạn, dân chúng trong thành người bỏ chạy,
người trốn nấp, bị ngộ sát, bị ngựa dẫm … tử thương vô số.
Đó có lẽ là số mệnh của kẻ yếu, nếu không trốn thoát được thì chỉ có tử vong.
Rất lâu về sau, sẽ có rất nhiều người đồng tình với kẻ yếu, nhưng họ cũng
không có cách nào có thể giúp cho kẻ yếu được, trong cuộc chiến của những kẻ
mạnh thì kẻ yếu chỉ là những tế phẩm đáng thương.
Cuộc chiến Long thành vẫn tiếp diễn. Về phía các binh sĩ thủ thành, từ đầu đến
cuối, họ hoàn toàn không biết vì sao lại đến Long thành, nghe theo lệnh của
Đại Địa minh, và cuộc chiến Long thành lại có quy mô như vậy. Họ không hề
biết, họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của cấp trên…..
Bọn họ cũng muốn thắng, nhưng chẳng vì lí do gì, cũng như chiến tranh, bản
thân nó cũng chẳng có lí do gì, bản thân bọn họ đều lấy chiến đấu để tồn tại,
thế nên cũng vì chiến đấu mà chết.
Còn về phía đội quân phục cừu của Lôi Phượng, họ lấy ý chí phục cừu để tăng
thêm chiến ý, lại một lòng thề chết tấn công Long thành, mục đích của bọn họ
tất nhiên là phải tiêu diệt cho được Đại Địa minh.
Lực lượng bảo vệ Đại Địa minh hay tiêu diệt Đại Địa minh, rốt cuộc là hủy diệt
những gì?
Có lẽ chỉ là sinh mệnh của bản thân, và vô số sinh mệnh.
Cuộc chiến này, đánh từ sáng sớm tới tận hoàng hôn, rồi lại đánh từ hoàng hôn
cho sáng hôm sau, cuối cùng cho đến tận lúc mặt trời chính ngọ mới gần tàn.
Máu nhộm hồng trên từng viên gạch của Long thành, không chỉ con người mà còn
liên lụy tới cả động vật, động vật bị chém chết vô số, thương vong tất nhiên
là không thể tính nổi.
Đám người Lôi Phượng cuối cùng cũng công đến trước cửa Đại Địa minh, các cuộc
chiến khác trong thành đã dần kết thúc…
Cuộc chiến lúc này đã chuyển thành cuộc chém giết trong võ lâm, tất nhiên là
do người của Tứ đại gia, vũ đấu môn, viễn dương phiêu cục, thái âm giáo, ngọc
xà môn và minh nguyệt phong liên minh lại đấu với Đại Địa minh và đám võ lâm
chánh đạo do Đại Địa minh suất lĩnh, thế nhưng lần này Đại Địa minh cơ hồ còn
khó công kích hơn cả Long thành. Thật ra trong cuộc chiến sinh tử này của Đại
Địa minh, bọn chúng vẫn bảo nguyên được toàn bộ thực lực vì trong cuộc chiến
thủ thành, những người được phái đi là quân đội chính thống của Hoàng đế tiểu
tử nên thế lực của đại đia minh tuyệt không vì thế mà suy giảm.
Về phần Lôi Phượng, tuy đã công thành thành công, khiến cho Long thành gặp
phải đả kích nghiêm trọng nhưng cũng bị tổn thất nặng nề, binh lực phân tán,
phân bố trong Long thành, lại phải cùng giao chiến với đám quân chánh thống
không hề mệt mỏi của Đại Địa minh. Bọn Lôi Phượng ai nấy đều một lòng báo cừu,
vậy nên để cho đám quân đội hai bên tự do chém giết, chỉ suất lĩnh các môn
phái tấn công Đại Địa minh, muốn cùng Đại Địa minh quyết một trận tử chiến.
Bởi vậy, cuộc chiến sau đó trở thành cuộc huyết chiến giữa nhưng người trong
võ lâm……
Cuộc chiến này kéo dài đến hoàng hôn, đến khi mặt trời đã khuất hẳn, chỉ còn
lưu lại những tia sáng hồng trên không trung, màn đêm dần bao phủ không trung
phía trên Đại Địa minh. Giữa lúc màn đêm bao phủ, máu vẫn đang rơi, nhưng trên
mặt đất ảm đạm vẫn lóe lên màu tía kinh người.
Trong gian phòng nghị sự của Đại Địa minh, tất cả các nhân vật quan trọng của
Đại Địa minh đều đã tập hợp, bên ngoài vẫn còn vang lên tiếng hô “sát”…
“Minh chủ, xem ra đây là trận quyết chiến cuối cùng, nếu có thể tiêu diệt được
bọn Tứ đại gia và đám nữ nhân của Hoàng Hy Bình thì sau này chúng ta chẳng còn
sợ gì nữa.”
Lạc Hùng nghe huyết đạt nói xong, gật đầu nói : “Hiện giờ chỉ có cách là quyết
một trận tử chiến.”
Lạc Thiên nói : “Bọn chúng đã khiến chúng ta tổn thất trầm trọng, ta nhất định
phải bắt sống bọn chúng, sau đó sẽ từ từ mà đem từng đứa ra cưỡng gian tới
chết….”
Trong ánh mắt của hắn lộ ra những tia tàn nhẫn, Lạc Hùng nhìn nhi tử của mình,
không nói gì.
Lỗ Da nói : “Thiếu Minh chủ nói rất đúng, bọn nữ nhân đó nên bị luân phiên hãm
hiếp tới chết.”
Thương Ưng nói : “Nếu trong cuộc chiến đấu vừa rồi mà có sự giúp đỡ của Tiên
Duyên cốc thì đâu đến nỗi. Không thể ngờ được, Tiên Duyên cốc không những
không giúp đỡ, mà nữ nhi của bọn họ lại suất lĩnh Tiên Duyên cốc liên hợp với
Xà Thần bộ lạc để đối địch với chúng ta. Ai!”
Lạc Hùng ánh mắt đầy vẻ bi thương, hắn có hai vị muội muội, một người thì phản
bội lại hắn, đối địch với hắn, một người thì hoàn toàn không quan tâm…. Nếu
như lạc gia và thủy thiên trường suất lĩnh Tiên Duyên cốc tới giúp cho hắn,
hắn chắc chắn sẽ không rơi vào tình cảnh này, thế nhưng hắn không thể nào đoán
được, người Lạc U Nhi yêu lại không phải là Lâm Khiếu Thiên mà lại chính là
Hoàng Hy Bình — có lẽ lên gọi là Lâm Hy Bình, chỉ là đã quen gọi là Hoàng Hy
Bình– Hy Bình đã hóa giải tuyết kình chi thân cho Thủy Khiết Thu, khiến cho
Thủy Khiết Thu đối với gã, yêu sâu như biển, hơn nữa, công chúa duy nhất còn
lại của Xà Thần bộ lạc lại là nữ nhân của Hy Bình, khiến cho hắn mất đi sự trợ
lực từ Tiên Duyên cốc và Xà Thần bộ lạc.
Sự việc hôm nay, hắn nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình, tuyệt không phải bị Lâm
Khiếu Thiên đả bại, cũng không phải là bị Hoàng Hy Bình đả bại, càng không
phải là bị Tứ đại gia đả bại, đương nhiên cũng là Hoàng đế tiểu tử cũng chẳng
có cách nào đả bại được hắn : chân chính đả bải hắn, lại là đám nữ nhân của
Hoàng Hy Bình, bọn họ đều đã bụng to, thường ngày đều là những nữ nhân an
tĩnh, không ai có thể tưởng tượng được bọn họ lại có thể phát động một lực
lượng to lớn đến như vậy.
Bọn hắn trước đây lúc tính toán thực lực của Hoàng Hy Bình, sao lại quên không
tính đến đám nữ nhân có thể phát động lực lượng này?
Cũng không hẳn như vậy, bọn hắn rõ ràng là đã tính đến, thế những, lại ngoài
sự tưởng tượng của bọn hắn, bọn họ không thể nào nghĩ tới Dã Mã tộc, Bạch
Dương tộc và Xà Thần bộ lạc, bọn hắn vốn không hề quan tâm đến phương diện
này, bởi vì ba bộ tộc này tuyệt không phải là người trong võ lâm, hơn nữa Xà
Thần bộ lạc trước nay vẫn theo Tiên Duyên cốc, mà Tiên Duyên cốc lại có quan
hệ rất sâu với hắn…
Lại thêm chuyện bất lợi ở Cái bang? Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, Tập Ảnh gã
vì sao lại không giết Tứ Cẩu và Phong Tự Lai? Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Nhưng Tập Ảnh lại hoàn toàn không hối hận, nếu như hắn quả thật giết bọn Tứ
Cẩu, hắn mới thật sự hối hận. Bởi vì hắn không giết Tứ Cẩu, nên lúc Độc Cô
Minh muốn giết hắn, Tứ Cẩu và Phong Tự Lai liền ngăn cản, chỉ là bảo hắn giấu
kín chuyện này, cũng hoàn toàn không đối phó với người nhà của hắn, Tứ Cẩu còn
nói để hắn tự ngửi hương vị của mấy thứ hắn thải ra, đến lúc nào hắn đủ tỉnh
ngộ, sẽ thả cho hắn đi….hắn trong lòng rất cảm động, hắn đã già rồi, không
còn mong muốn điều gì nữa. Chỉ cần người nhà của hắn có thể bình an là hắn đã
mãn nguyện lắm rồi, tự ngửi mấy đồ thải của mình thì có sao?
Toàn bộ kế hoạch của bọn họ, cơ hồ đã bị đám nữ nhân của Hoàng Hy Bình phá
hỏng, bọn hắn hận đám nữ nhân thấu xương — nữ nhân, có những lúc đích xác là
cực kì đáng hận.
Bách Tư nói : “Bọn Nguyên Chân chúng… đúng là sơ suất của chúng ta, không
thể ngờ rằng chúng lại nhanh đến thế…”
Lạc Thiên nói : “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, việc đã xảy ra rồi, hồi hận
cũng chẳng ích gì. Ta hận lúc trước đã….”
Hắn đột nhiên phát hiện mình cũng đang nói lời hối hận, lập tức ngậm miệng.
Lạc Hùng nói : “Chưa đến phút chót thì hươu vào tay còn chưa biết.”
Bách Tư nói : “Tôi cũng thấy rằng, chúng ta vẫn có khả năng phản bại thành
thắng, bọn nữ nhân đó nôn nóng muốn báo cừu, chắc chưa thể tổ chức được binh
lực mạnh nhất đến đây, hơn nữa bọn chúng đã lâu không ăn không uống, lực chiến
đấu tất giảm, tôi nghĩ, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuất
chiến, chỉ cần đánh bại bọn chúng thì cuộc quyết chiến này, người thắng chính
là chúng ta.”
Ninh Phi nói : “Không sai, chúng ta phải xuất chiến, không thể lại đợi Ám Long
tới viện trợ nữa.”
Lỗ Da nói : “Gã bất lực Ám Long và Dương Y* không biết đang làm trò quỷ gì,
không lẽ một tên làm Hoàng thượng một tên làm Hoàng hậu rồi, thì mẹ kiếp, đã
quên chúng ta rồi sao? Một ngày nào đó nhất định phải đánh cho chúng làm vạn
mảnh.”
Bách Tư nói : “Có thể bọn họ có nguyên nhân nào đó…”
“Có thể có nguyên nhân gì chứ?” Lỗ Da phản bác.
Lạc Hùng nhíu mày, nói : “Không nhắc tới bọn chúng nữa, nước xa không cứu được
lửa gần, bây giờ lửa đã đốt tới lông mày rồi, chúng ta phải toàn lực cứu hỏa
trước. Được rồi! Chuẩn bị lên đường, giờ đã không còn đường lui nữa rồi.”
Lỗ Da hét lên : “Ta nhất định sẽ giết sạch bọn nữ nhân đấy, giết
xong…..cưỡng gian…”
“Lạc Hùng, tới đây chịu chết đi!” Lôi Phượng hét lớn, lúc này nàng đang vừa
tiến vừa giết, dần dần tiến tới nơi nghị sự của Đại Địa minh — Đại Địa Chi
Thanh, Lạc Hùng cùng đám người bên trong liền từ trong Đại Địa Chi Thanh tiến
ra, đám môn nhân Đại Địa minh liền dồn lại phía trước Đại Địa Chi Thanh, còn
những người đến đây tấn công đang cùng với những môn đồ Đại Địa ở xung quanh
chém giết.
Bọn Lôi Phượng nhìn thấy phụ tử Lạc Hùng, Lôi Phượng nói : “Lão đầu ngươi
chính là Lạc Hùng?”
Lạc Hùng nở nụ cười, nói : “Không sai, lão hủ chính là người mà các ngươi
tìm.”
Tứ Cẩu nói : “Lạc Cẩu Hùng, ngươi không ngờ sẽ có ngày này, đúng không? Chuyện
ngươi nhốt ta ở Cái bang, ta cũng đang định đòi công đạo đây.”
Lỗ Da nói : “Tên tiểu tử ngươi không phải vì gái mà quyết liệt với Hoàng Hy
Bình sao?
“Ta** ta sao có thể vì một nữ nhân ngoại tộc mà quyết liệt với Hy Bình?
Ngươi thật không biết giữ thể diện cha ngươi gì cả, Đại Ny tuy rất xinh đẹp,
nhưng Tứ Cẩu ta không thể khiến cô ấy thành nữ nhân của mình! Từ đầu, Đại Ny
đã không để tâm đến ta, nhớ lúc đó Đại Ny tìm ta, tuy đã ban cho ta đêm đầu
tiên, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Lạc Thiên, sau này Đại Ny lại đem tình cảm
của mình mà chuyển sang Hy Bình, nói tóm lại, trong lòng cô ấy không hề có Tứ
Cẩu ta. Bất quá tên tiểu tử Lạc Thiên vừa mất phu nhân lại thiệt quân! Đến
cuối cũng chẳng xơ múi được gì… huynh đệ bọn ta, một người được một đêm với
nàng, một người được nàng để tâm, so với tiểu tử Lạc Thiên còn khá hơn nhiều!
Nếu nói người đã giành gái với ta thì chính là Lạc Thiên, ta không tìm Lạc
Thiên thì thôi sao lại đi tìm Hy Bình? Nói cho các ngươi biết! Đại Ny tổng
cộng đã tìm Hy Bình 2 lần, cũng ở trước mặt Hy Bình mà hai lần thoát y vũ, lão
tử ta đều biết, đừng nghĩ lão tử ta ngốc để các ngươi chơi xỏ!”
Lỗ Da nói : “Các ngươi diễn trò xong chưa?”
“Chúng ta diễn giờ mới bắt đầu thấy có hứng.”
“Tiếc thật, ngươi không có trong lúc chúng ta ám toán, nếu không thì cũng đã
đi theo Hoàng Hy Bình rồi!” Ninh Phi đắc ý nói.
Tứ Cẩu và mọi người sắc mặt trầm xuống, mọi người trong cuộc đấu đều lộ rõ sát
khí, Tứ Cẩu nói : “Ta và Hy Bình từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ ta nghĩ hắn lại
đoản mệnh hơn ta, hơn nữa hắn cũng đã nói, mạng của hắn so với bất kì ai đều
cứng hơn nhiều, Đại Phong, ngươi đến nói tiếp đi.”
Đại Phong nói : “Trong truyền thuyết của Hoàn Sơn thôn, có một cái có liên
quan tới Hoàng Hy Bình. Các ngươi nên biết rằng, người có thể nhất quyền đả
hổ, tất phải có bản năng cầu sinh của dã thú, trước khi đánh ngã bọn ngươi, ta
với thân phận là trưởng thôn, tất nhiên phải vì sự sống của người dân trong
thôn mà nói.”
“Cáp cáp….” đám người của Đại Địa minh, ai nấy đều cười lớn.
Lạc Thổ nói : “Trưởng thôn? hóa ra là có trưởng thôn đến? Ôi, sợ quá! Các
ngươi chỉ là bọn dân thôn đừng nên đắc ý vội, đêm nay, các ngươi có thể đến
được Đại Địa minh, nhưng tuyệt đối không thể ra khỏi Đại Địa minh.”
Hoa Tiểu Ba nói : “Xem xem, tên gia hỏa này cứ lớn tiếng cả ngày nói là quyền
của hắn rất lợi hại, thế mà không biết sao lại bị tỷ phu một quyền đánh bay,
thật rất đáng sợ.”
Lạc Thổ sắc mặt khó coi, hét lớn : “Hoa Tiểu Ba, dám tới đây không?.
Hoa Tiểu Ba nói : “Chuyện vặt! Nhưng ngươi sắp chết tới nơi rồi! Ai lại thèm
đi đấu với người chết?”
Nếu là lúc bình thường, Lạc Thổ đã sớm đến nện cho hắn một trận, nhưng lúc này
hai bên đối trận, cao thủ đối phương vô số, tuy công phu của Hoa Tiểu Ba kém
cỏi, hắn có thể đánh được nhưng lại không dám tới đánh – – nói không sợ chết,
đúng là lời rắm thối!
Lạc Thổ chỉ nói được : “Đồ nhát gan!”
“Ngươi cũng là từ lão tử ta mà ra đấy, súc sinh” Hoa Tiểu Ba chửi lại.
Độc Cô Minh nói : “Tiểu Ba, giờ không phải là lúc đấu khẩu…. Lạc Thổ, ta đấu
với ngươi, ngươi có gan thì tới đây, ta sẽ đánh cho nát đầu!”
Lạc Thổ trừng đến đỏ cả mắt nhìn Độc Cô Minh, hắn biết Độc Cô Minh là đệ tử
chân truyền của Huyết Ma, e rằng dù cho Lạc Thiên có muốn giết hắn cũng phải
mất rất nhiều công lực, Lạc Thổ hắn tuyệt không phải là đối thủ của Độc Cô
Minh, bởi vậy, hắn liền học theo Hoa Tiểu Ba, hắn nói : “Ai thèm đấu với tên
điên ngươi?”
Hoa Tiểu Ba nói : “Này, Lạc Thổ, sao không thấy Lạc Diệp đâu? À, ta quên mất,
Lạc Diệp chắc đã sớm đá ngươi rồi, nói thật nhé, tên gia hỏa nhà ngươi thật
quá ngốc, ngốc đến mức đáng thương!”
Lạc Thổ không nói gì.
Đỗ Thanh Phong đột nhiên nói : “Lạc Hùng, ta muốn hỏi ngươi một chuyện “
Lạc Hùng lạnh lùng nói : “Hỏi đi! Sau đây nếu ngươi không chết thì ta sống,
thế nên ta sẽ trả lời người.”
Đỗ Thanh Phong nói : “Cha của bọn ta rốt cuộc là do ai giết?”
Mọi người đều không ngờ Đỗ Thanh Phong lại hỏi chuyện này, Triệu Kiệt Anh và
Từ Phiêu Nhiên đều cảm thấy kinh ngạc.
Đỗ Thanh Phong nói tiếp : “Trước đây, khi chúng ta truy sát Huyết Ma đã quá
bốc đồng, có rất nhiều vấn đề không hề nghĩ tới, nhưng khi nghĩ kĩ lại, Huyết
Ma tuyệt không phải là người dám làm mà không dám nhận, nhưng chính mắt chúng
ta lại nhìn thấy Huyết Ma sát hại phụ thân chúng ta…. nói cũng thật kì quái,
phụ thân chúng ta tuyệt không phải là yếu, thế nhưng, khi cùng Huyết Ma đối
địch, chính lúc chúng ta đang xông tới đã bị Huyết Ma dùng Huyết Sát trảo bóp
nát đầu. Vì sao Huyết Ma lại muốn chúng ta nhìn thấy cảnh hắn giết hại phụ
thân chúng ta? Nếu hắn quả thật muốn ám sát, thì chẳng có lí do gì lại muốn
chúng ta thấy được, nhưng lúc đó Huyết Ma lại để chúng ta nhìn thấy, sau đó
lại bỏ chạy, điều này rất không phù hợp với tính cách của Huyết Ma…. Cho đến
một tháng trước, tức là đã hơn hai mươi năm, Huyết Ma vẫn hoàn toàn phủ nhận,
hơn nữa mộng tình cũng chứng minh Huyết Ma lúc đó đang ở trên minh nguyệt
phong, căn bản không thể hạ sát phụ thân của chúng ta. Còn nữa, trên đường, A
Mật Y và Lạc U Nhi…”
“Không cần nói nữa, chuyện này các ngươi đã tự biết, hà tất phải nói lại?” Lạc
Hùng nói.
Nguyên là sau khi gặp A Mật Y gặp Lạc Hùng, đã đem chuyện Lạc Hùng dịch dung
thành Huyết Ma sát hại tam đại gia chủ trong Tứ đại gia nói ra. Lạc Hùng vốn
biết rất nhiều loại võ công, năm xưa khi ám sát tam đại gia chủ, trước đó đã
dùng tiêu công mê dược khiến cho công lực của tam đại gia chủ mười phần chỉ
còn được bẩy, trước lúc tung đòn tối hậu hạ sát các đại gia chủ, hắn cố ý phát
ra tiếng cười lớn, để cho người của Tứ đại gia đổ xô đến, sau đó trước mắt bọn
họ, dùng Huyết Sát trảo hạ sát đối phương, khiến cho người của Tứ đại gia đều
cho rằng đó là hành vi của Huyết Ma.”
Triệu Kiệt Anh và Từ Phiêu Nhiên đồng thanh nói : “Ngươi nói như vậy, phải
chăng ngươi đã thừa nhận?”
Lạc Hùng nói : “Không sai, các ngươi muốn báo cừu thì tới đây. Từ 20 năm
trước, ta đã tìm mọi cách để xưng bá võ lâm, bất kì kẻ nào có thể làm trở ngại
cho kế hoạch của ta, ta đều không bỏ qua. Để Tứ đại gia đấu với Huyết Ma,
chính là kế mượn dao để giết Huyết Ma, kẻ ta căm hận nhất, hơn nữa lại có thể
làm giảm đi thực lực của bọn Tứ đại gia các ngươi, sự thật đã chứng minh, kế
hoạch của ta hoàn toàn chuẩn xác.”
Đỗ Thanh Phong nói : “Lạc Hùng, ít ra ngươi cũng có gan dám làm dám chịu.”
Hoa Tiểu Ba nói : “Sắp chết tới nơi rồi, có thể nhát gan được sao?”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Hóa ra, mọi việc đều do ngươi gây ra, Hoàng Dương và Hoa
Sơ Khai hai tên tiểu tử đấy đã không nghĩ oan cho ngươi, mà chính là ngươi đã
làm ta nghĩ oan cho họ. Lão tử ta giờ đây cuối cùng đã mãn nguyện, trước nay
vẫn đợi nữ nhi lấy chồng, và tìm cừu nhân của nhi tử, mà có lỗi với tổ
tông…”
Từ Bạch Lộ nói : “Cha, sao lúc này cha lại cười?”
“Ta thấy rất vui, bị lừa gạt hơn hai mươi năm, cuối cùng đã biết được cừu nhân
chân chính, chết cũng sáng mắt.”
Triệu Kiệt Anh nói : “Từ huynh nói rất đúng, chúng ta đã nghi oan cho Huyết
Ma, tuy Huyết Ma đã gây ra chúng ta tổn thất lớn lao, nhưng chúng ta cũng đã
khiến hắn mất đi cả nửa đời người, nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đột nhiên cảm
thấy đã không phải với hắn. Lúc này, khiến ta nghĩ đến bản thân Huyết Sát môn,
một môn phái xuất hiện trên giang hồ, cơ hồ có thể dùng hai từ: bi tráng, một
môn phái đầy máu và hung tợn, sao lại có thể phủ nhận cái sai mà mình đã từng
phạm phải? Có lẽ ma so với chính nghĩa còn quang minh lỗi lạc hơn.”
Đao hắn vung lên, khiến cho ba môn đồ Đại Địa minh ở bên cạnh vội tránh sang
một bên, sau đó nói tiếp : “Lạc Hùng, ngươi từng muốn xưng bá võ lâm, chắc
chưa từng nghĩ Đại Địa minh lại biến mất trong võ lâm đúng không? Nếu như ta
nhớ không sai, tổ tiên ngươi đến từ Thiên Trúc, Trung Nguyên đã không còn là
đất cho ngươi đứng chân nữa rồi!”
“Ngươi hình như rất thích nói lại chuyện xưa thì phải?” Lạc Thiên cười lạnh
nói.
Triệu Kiệt Anh nói : “Cừu cũ hận mới, hôm nay phải thanh toán bằng hết.”
“Đương nhiên phải vậy, chúng ta không nên nói nhiều nữa.”
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói : “Ta trước nay đều không thích nhiều lời, các
ngươi đã nói xong rồi, thì để lúc máu đã lạnh xem kết quả ra sao, Phượng tỷ,
bắt đầu đi! Chiến trường vô ngôn ngữ, bọn họ đã nói quá nhiều rồi.”
Lôi Phượng hét lớn : “Lạc Hùng, chịu chết đi!”
Lời vừa dứt, nàng đã xông lên trước, những người còn lại liền theo sau, người
của Đại Địa minh cũng bắt đầu cuộc chiến đấu cuối cùng và phản công.