“Giang hồ, từ xưa tới nay, thời nào cũng loạn! Ai!”
Lâm Khiếu Thiên đứng trên Minh Nguyệt phong than thở, lúc này trên Minh Nguyệt
phong, những hạt tuyết trắng bay trong gió, tiết đông như bao trùm lên phong
đỉnh tịch mịch. Mộng Tình, A Mật Y, Lạc U Nhi đều nhìn nam nhân cao lớn này,
hắn tuy đã mất hết toàn bộ võ công, nhưng mị lực mê người của hắn thì vẫn còn
mãi.
“Đã một tháng rồi ! Một tháng thật ngắn ngủi A!…”
Lâm Khiếu Thiên là do Mộng Tình và A Mật Y cứu, Lạc U Nhi thì đến sau hai
ngày, từ lúc Mộng Tình cứu Lâm Khiếu Thiên tới nay đã được đúng một tháng.
Trong một tháng ngắn ngủi này, giang hồ đã phát sinh biến hoá ghê gớm, Độc Cô
Minh và Lôi Long đã cứu thoát được bọn Tứ Cẩu, liền suất lĩnh hai ba vạn bang
chúng Cái bang hướng về Long thành, Âu Dương Đình Đình dẫn giáo chúng Thái Âm
giáo cùng Lôi Phượng hội quân, Dã Mã tộc cùng Bạch Dương tộc khoảng ba bốn vạn
quân vượt qua sa mạc, Xà Thần bộ lạc, Tứ đại gia… cơ hồ toàn bộ từ các môn
phái đến các bộ tộc có quan hệ với Hy Bình đều đã xuất hiện trên giang hồ,
cùng lúc từ nhiều phương hướng khác nhau kéo quân tới Đại Địa minh. Còn Đại
Địa minh thì ngoài lực lượng của bản thân bọn họ và đám cao thủ võ lâm, còn
đột nhiên xuất hiện cả quan phủ lẫn quân đội triều đình…
Lâm Khiếu Thiên nói : “Không biết là đúng hay là sai đây?”
Mộng Tình than : “Việc này căn bản không thể luận đúng sai, cục diện này cũng
giống như chiến tranh vậy, còn trong võ lâm thì rất ít thấy. Việc đã như vậy
chỉ có thể chờ đợi kết cục xem sao thôi.”
Lâm Khiếu Thiên nói : “Kết cục sẽ ra sao đây? Vì cái chết của Hy Bình mà muội
đã khóc không biết bao nhiêu lần, đám nữ hài càng bi thương hơn! Phục cừu?
Đúng, phục cừu, giang hồ là nơi ân ân oán oán…”
“Ba đời nhà ta, tất cả đều oanh động giang hồ, dính đầy huyết tinh, có phải là
chúng ta thật sự muốn vậy đâu? Nghĩa phụ đã cô độc, ta cũng đã cô độc, vì vậy,
hài tử của chúng ta không thể lại rơi vào vết xe đổ đó, không thể lại thành
ma, chỉ biết hoặc là chết hoặc là giết người. Chúng ta tuyệt không muốn vậy,
cũng không hề muốn giết người – chỉ là ai muốn giết ta, ta tất phải giết hắn!
Nhưng kiểu sống như vậy có thể thực sự khoái lạc sao? Chúng ta chỉ là những
con người bình thường, chỉ hi vọng có những ngày sống bình thường, nguyện vọng
đó cho tới tận khi nghĩa phụ mất đi, người vẫn không đạt được, ta cũng không
đạt được…Nghĩa phụ luôn hi vọng vào ta, nhưng ta không thể nào làm được.”
“Không, chàng đã làm được rồi mà” Mộng Tình vừa nói vừa tuôn lệ.
“Tình, ta không đủ can đảm để yêu, ta đã xa nàng hơn hai mươi năm, mà không
dám quay về gặp nàng, ta đã cô phụ nàng cũng đã có lỗi với nghĩa phụ. Nàng,
chẳng lẽ nàng không hận ta chút nào sao?”
“Muội hận, đương nhiên là muội có hận, chỉ là từ khi muội sinh con đến nay,
lúc nào cũng mong thấy huynh trở lại, muội đã không thể hận rồi. Trong tim
muội, đối với chàng, tình yêu của muội so với hận thì lớn hơn rất nhiều.”
“Các nàng thì sao?” Lâm Khiếu Thiên nhìn A Mật Y và Lạc U Nhi.
Hai người nhất thời không nói gì, Lâm Khiếu Thiên nói : “Ta biết ta đã không
phải với các nàng, chỉ là trong lòng, ta chỉ có cảm tình mà thôi, tấm lòng của
hai nàng, ta biết nhưng không thể tiếp nhận. Ta không giống Hy Bình, có lúc ta
còn hoài nghi Hy Bình không phải là nhi tử của mình, nó chẳng có điểm nào
giống ta cả.”
“Cái gì, chàng hoài nghi Hy Bình ?” Mộng Tình gắt lên.
Lâm Khiếu Thiên vội vàng giải thích nói : “ Tình, mặt nó dài giống nàng, ta
thấy nó giống nàng nhiều hơn.”
Mộng Tình giận dữ nói : “Ta còn có ai khác hay sao? Cả đời ta chỉ từng yêu có
mỗi mình chàng….”
Lạc U Nhi đột nhiên nói : “Chàng chả giống ai cả, hắn chỉ giống hắn thôi! Trên
đời này chỉ có duy nhất một Hoàng Hy Bình thôi!”
A Mật Y nói : “Khiếu Thiên, kì thật ta và U Nhi đều không hề hận chàng, cả đời
chàng, cơ hồ đều là bất đắc dĩ, vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau, nhưng cũng
khiến cho chúng ta không được bên nhau. Ai! Tất cả đều là do thiên mệnh!”
Lạc U Nhi hai mắt rướm lệ, A Mật Y nói : “U Nhi, muội khóc sao?”
“Muội nghĩ tới Hy Bình… lúc chàng còn sống, muội hoàn toàn chả nghĩ gì tới
chàng, đến khi muội hiểu lòng mình, thì chàng đã đi rồi, hắn đi rất vội vàng,
lúc đi còn chẳng kịp nhìn muội lấy một lần…. “
Nhắc tới Hy Bình, A Mật Y và Mộng Tình cả hai đều cùng lúc rơi lệ. Trong mắt
của mọi người, tất cả đều cho rằng Hy Bình đã chết, có lẽ chỉ có trong lòng
Xuân Yến, là luôn tin rằng Hy Bình vẫn chưa chết, chỉ có Xuân Yến là vĩnh viễn
tin rằng nhi tử của nàng là chiến tướng bất tử.
Lâm Khiếu Thiên than : “Vì cái chết của nó mà giang hồ đã biến thành một
trường đồ sát”
A Mật Y nói : “Đó không phải là lỗi của chàng, chàng vốn không muốn tranh
giành với thế nhân, chàng không biết thân thế của mình, lại chẳng có thù oán
gì với ai, chỉ là người khác cứ nhất định không cho chàng sống yên ổn. Chàng
chỉ thích vui vẻ, nếu nói chàng xấu xa, chỉ là chàng rất háo sắc…. vì sao có
người lại nhất định muốn dồn chàng vào chỗ chết? Lẽ nào chỉ vì chàng là hậu
nhân của hai người? Giờ đây, tuy chàng đã chết rồi, nhưng từ nữ nhân của chàng
cho đến huynh đệ của chàng vẫn còn đó, bọn họ tất nhiên là muốn vì chàng mà
báo cừu! Khiếu Thiên, như huynh đã nói, huynh và nghĩa phụ huynh đều cô độc,
nhưng chàng thì không, chàng có rất nhiều nữ tử yêu chàng, còn có huynh đệ sẵn
sàng liều mạng vì chàng….. Những người đã hại chết chàng, nhất định phải bị
trừng phạt. Cho dù có phải mất đi bao nhiêu sinh mạng đi nữa, nhưng dưới sự bi
thương và phẫn nộ, thì như thế vẫn chưa đủ.”
Lâm Khiếu Thiên nói : “Ta và nghĩa phụ, căn bản đã bất chấp chánh nghĩa…. sa
vào ma đạo trở thành những tên sát nhân điên cuồng, có lẽ đó là vận mệnh của
ông cháu ba đời chúng ta sao! Lẽ nào đấy là thiên mệnh biểu hiện trên người ba
đời chúng ta, báo ứng cũng là đương nhiên thôi, cáp cáp….”
Trong tiếng cười phảng phất chứa đựng đầy kí ức bi sảng…
A Mật Y nói : “Chúng tôi, tất cả đều là nữ nhân của Hy Bình, hơn nữa còn đang
mang hài tử của chàng trong mình. Chúng tôi chỉ là nữ nhân, đối với ân oán
luôn rạch ròi, vì chàng thì dù cho có phải huyết tẩy cả giang hồ cũng tuyệt
không hối hận.”
Mộng Tình thở dài, nói : “Ta muốn hỏi sao hai người lại yêu nó?”
“Bởi vì chàng xấu xa!” Lạc U Nhi và A Mật Y hai người cùng nói.
“Xấu xa?”
“Vâng, chàng xấu xa vào đến tận cả cốt tủy của chúng tôi, làm cho chúng tôi
thời khắc nào cũng nhớ đến cái xấu xa của chàng, chàng cực kì xấu xa khiến
chúng tôi mãi mãi không có cách nào quên được chàng. Chúng tôi bất chánh lắm
phải không?”
Mộng Tình nói : “Có lẽ nhìn từ một góc độ nào đấy thì tất cả nữ nhân tốt đều
bị hấp dẫn bởi nam nhân xấu xa.”
Nói xong, nàng không biết là hữu ý hay là vô tình mà nhìn Lâm Khiếu Thiên, bị
hắn phát giác được, hắn nói : “May mà ta chỉ xấu xa với mỗi mình nàng thôi!”
Mộng Tình giận dữ nói : “Nói nhảm!”
Lâm Khiếu Thiên nói : “Hai người sau này thế nào, định gọi ta là đại ca hay
gọi là cha đây?”
A, Lạc lưỡng nữ mặt đỏ lựng, khiến cho Mộng Tình cũng đỏ mặt theo, Lâm Khiếu
Thiên nói : “Việc giọt máu của nhi tử ta cũng là một vấn đề đây, nếu nó không
sống lại thì xem ra sau này chẳng có ai có thể giải quyết được. Ai, ta nghĩ nó
vẫn chưa chết mà chỉ là mất tích thôi”
“Ngày mai, bọn muội sẽ đi, theo bọn họ, cùng vì vi phu mà báo cừu.” A Mật Y
nói một cách kiên định.
Lạc U Nhi đột nhiên tiến tới giữa Lâm Khiếu Thiên và Mộng Tình, hai người ôm
lấy nàng, chỉ nghe thấy nàng nói: “Hai người là phụ mẫu của chàng, chàng xưng
hô với hai người thế nào thì sau này U Nhi cũng sẽ xưng hô với hai người như
thế. Xin lỗi Lâm đại ca, U Nhi đã thay lòng rồi, nhưng U Nhi không hối hận,
bởi vì U Nhi thấy mình rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc. Thậm chí chỉ cần
được ôm chàng một chút thôi thì U Nhi cũng đã thấy hạnh phúc cả đời rồi. Dù có
bao lâu đi nữa thì muội cũng sẽ nhớ đến lời chàng đã nói, U Nhi là nữ nhân của
chàng… thế nên, U Nhi phải đi, thay chàng báo cừu.”
“Được rồi, cứ đi đi! Lấy máu để kết liễu ân oán”
Giang hồ, lấy máu tạo danh.
Bọn Độc Cô Minh và Tứ Cẩu dẫn người của Viễn Dương phiêu cục, Vũ Đấu môn, Cái
bang hướng tới Long thành; Lôi Phượng chúng nữ xuất lĩnh Xà Thần bộ lạc và
Thái Âm giáo, Tứ đại gia cũng đi ngay sau, Bạch Tư dẫn Dã Mã tộc cùng Bạch
Dương tộc đại quân vượt qua sa mạc nhằm thẳng hướng Long thành. Trên đường đi,
gặp sự ngăn cản của đám quân đội do Đại Địa minh sai khiến, thế nhưng bọn họ
đều là những thanh niên nam nữ, vốn lấy danh là phục cừu, vì bằng hữu vì huynh
đệ, vì người mình yêu thương mà tạo thành một lực lượng bi phẫn có thể thiêu
đốt mọi thứ, gặp thần sát thần, gặp quỷ trảm quỷ, gặp ma tru ma!
Trên giang hồ, với vũ khí trong tay bọn họ, bọn họ tuy vô chánh vô tà nhưng
trong lòng đầy sự phẫn nộ, đều cùng hướng về một phương hướng một mục tiêu mà
trùng sát, thật là một thế lực mà không ai có thể tưởng tượng được, không cần
biết thế lực này là chánh hay tà thì sự hung dũng của lực lượng này cơ hồ có
thể hủy diệt cả giang hồ, thậm chí có thể hủy diệt mọi thứ.
Kết quả này, thì Lạc Hùng không thể tưởng tượng tới, nếu lúc đó hắn có thể
biết được kết quả này, hắn tuyệt đối không chọc tới Hoàng Hy Bình, càng không
bày kế giết Hoàng Hy Bình làm gì, hắn không tưởng được Hoàng Hy Bình có thể
dẫn xuất thế lực to lớn đến vậy, như tình thế hiện nay, việc này đã không còn
là cuộc chém giết trên giang hồ nữa mà hoàn toàn giống như chiến tranh vậy,
nếu như Lạc Hùng không có được sự giúp đỡ của quân đội, thì Đại Địa minh đã
sớm bị thế lực này san phẳng rồi.
Một nam nhân trong giang hồ mà không tranh giành thì chỉ có thể là nam nhân
háo sắc mà thồi, xuất hiện trên giang hồ chưa tới một năm, có thể liên kết với
nhiều thế lực như vậy thì bất kể hắn có phải là kẻ vô lại, bất quản hắn có
phải là sát nhân ma hay không thì chỉ dựa vào thế lực cơ hồ như là đại biểu
cho toàn vũ lâm, cũng làm thay đổi địa vị của Đại địa minh trong võ lâm.
Cuộc chiến tranh bắt nguồn từ cừu thù, ngọn lửa bi phẫn luôn được đốt cháy,
cho dù có là quân đội chánh thống của triều đình cũng không thể ngăn chặn nổi
đội quân lục lâm trên đường chinh phạt, lại thêm ba bốn vạn mãnh quân cường
hãn của dị tộc đã vượt qua sa mạc đến. Trên các con đường đến Long thành, chém
giết không ngừng, máu đổ khắp nơi, dân thường nghe thấy vội chốn chạy…
Lấy máu mở đường, đây chính là con đường giang hồ chân chính.
Máu càng rơi thì ngọn lửa bi phẫn càng được đốt cháy…
Trong cảnh đạp xác người mà tiến lên phía trước! Đại Địa minh vô luận là xuất
ra bao nhiêu người, điều động bao nhiêu quân đội cũng không có cách nào ngăn
cản Phục Cừu quân từ bốn phương tám hướng tiến gần tới Long thành, mắt thấy
Phục Cừu quân đã gần đến được Long thành, Lạc Hùng vội điều động nhân lực,
binh lực quay về Long thành, chuẩn bị một trận chiến thủ thành. Đây là một kết
quả kì lạ, nhưng đến cả quân đội chánh thống cũng không thể nào ngăn cản thì
chỉ còn cách tiến hành một cuộc chiến thủ thành có lợi cho bản thân mà thôi,
Lạc Hùng muốn trong một trận này, có thể khiến toàn bộ quân tấn công Long
thành sẽ bị tiêu diệt…
Lúc này tại Hắc Long trấn ngay sát Long thành, Phục Cừu quân không ngừng đến
đây tụ tập. Đầu tiên là Lôi Phượng, Thủy Khiết Thu, Âu Dương Đình Đình, Lãnh
Như Băng, Ti Mô và chúng nữ suất lĩnh hơn một vạn người đến đây, sau đó là
Bạch Tư và Nguyên Na suất lĩnh quân đội của Dã Mã và Bạch Dương lưỡng tộc, số
người lên đến hơn ba vạn 5 trăm người, tiếp theo là Lôi Long, Độc Cô Minh và
Tứ Cẩu suất lĩnh hơn ba vạn người võ lâm. Ba đội quân trên tụ tập được ba ngày
thì Tứ đại gia suất lĩnh hơn bốn nghìn võ sĩ và Mộng Hương, Lạc U Nhi, A Mật Y
cũng suất lĩnh hơn tám trăm nữ binh cùng đến một lúc…
Ngoài Long thành, Phục Cừu quân tập hợp lại giống như là một cuộc hội sư hiếm
thấy.
Đám Phục Cừu quân, sau khi trải qua các chém giết, đến Long thành tụ tập lại
được khoảng 7 vạn người, tuy so với số lượng quân đội mà Đại Địa minh khống
chế thì ít hơn, nhưng lại cường hãn hơn, về khả năng chiến đấu, so với quân
đội chánh thống của đại đia minh rõ ràng là mạnh hơn nhiều. Nhưng về phía Long
thành cũng chẳng thể triển khai sách lược gì được, chiến tuyến cũng không thể
nào mở lại, chỉ còn cách ngạnh chiến mà thôi. Lạc hùng cũng biết, về mặt địa
thế, hắn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, mặc dù vậy hắn không thể không lo
lắng, nếu như thành bị vây công, thì hơn mười vạn quân đội và đám dân chúng
trong thành, chắc chắn sẽ rất nhanh dùng hết số lương thực còn lại.
Bản thân cuộc chiến này không phải là thiện lương gì, người võ lâm, từ xưa đến
nay, luôn chú trọng chánh tà đối lập, nhưng xét về căn bản mà nói võ lâm vốn
rất khó phân rõ chánh tà, hơn nữa trong đám quân phục cừu đang tụ tập, có cả
chánh tà, thật khó mà phân biệt là chánh hay tà. Trong lúc này, phân chánh tà,
cơ hồ như không thể nào.
Long thành bị bao vây chặt, Lạc Hùng đã ba lần bảy lượt phái binh muốn đột phá
vòng vây để thoát ra liên hệ với Ám Long, hi vọng Ám Long có thể viện trợ, thế
nhưng lần nào cũng bị đánh cho thối lui. Phàm người nào ra khỏi thành, bất kể
là Đại Địa minh hay là bách tính thường dân, tất cả đều bị bắt lại, nếu hoài
nghi là người của Đại Địa minh liền bị giết ngay, Tứ đại gia cảm thấy chuyện
này hơi quá đáng, nhưng bọn Lôi Phượng vẫn kiên trì tin rằng – tất cả người
trong Long thành đều là địch nhân, tất cả những người từ Long thành ra đều
phải giết!
Nữ nhân bình thường là những người rất thiện lương, nhưng đôi khi, nữ nhân có
thể tàn nhẫn hơn nam nhân hàng vạn lần….
Cuộc chiến công thành và thủ thành, kéo dài gần mười ngày mà chưa thu được kết
quả gì, nhưng dân chúng Long thành thì lại đang trong cơn khủng hoảng, bọn họ
hiểu rằng, bất kể kẻ nào lảng vảng ở phần ngoại thành đều sẽ bị bắt, bị giết,
bởi vậy, bọn họ chỉ còn biết trốn trong Long thành, bọn họ hi vọng cuộc chiến
này sẽ mau chóng kết thúc, bọn họ không cần biết ai thắng ai bại, thì cũng như
nhau.
Chỉ có kết thúc mới có thể khiến Long thành khôi phục được phần nào sự bình
tĩnh… bọn họ cũng không hi vọng Đại Địa minh có thể thắng được, bởi vì từ
đám người võ lâm đến đám quân đội của Đại Địa minh, bị vây khốn trong thành,
không những cướp lương thực và kim tiền của họ mà còn tùy tiện gian dâm phụ
nữ, còn đám quan phụ mẫu ở Long thành đương nhiên là cũng câu kết với Đại Địa
minh.
Tình hình này, đối với dân chúng Long thành mà nói thảm cảnh giống như đang
trong thời chiến loạn vậy.
Lúc mặt trời đã lặn về ngọn núi phía tây, một ngày khẩn trương đối phó nhưng
chưa thu được kết quả, ở phía ngoài Long thành tiến hành lần thương nghị sau
cùng – đây đã là lần thứ mười hai kể từ khi cuộc chiến bắt đầu.
Trong doanh trại chính, tụ tập các thủ lĩnh trọng yếu của Phục Cừu quân –
đương nhiên là các nữ nhân của Hy Bình và các bằng hữu thân thiết của hắn.
“Ngày mai, quyết một trận tử chiến! Chúng ta phải đánh nát đầu cha con Lạc
Hùng!” Lôi Phượng nói.
Không còn nghi ngờ gì, trong những người ở đây thì Lôi Phượng là thủ lĩnh, tuy
còn có cả võ lâm Tứ đại gia và Minh Nguyệt phong Mộng Hương ở đó, nhưng lần
này là vì Hy Bình mà phục cừu, đương nhiên là phải do đệ nhất phu nhân của hắn
làm chủ, mà danh vị đệ nhất phu nhân ngoài Lôi Phượng ra thì còn ai nữa, do
vậy Mộng Hương cũng đành nghe theo thôi.
Triệu Kiệt Anh nói : “Nếu như vẫn tiếp tục ngạnh công thành, chúng ta nhất
định không có cửa thắng. Binh lực của Lạc Hùng nhiều gấp rưỡi so với chúng ta,
nếu như là ở vùng bình nguyên hai bên giao chiến, thì chúng ta còn hi vọng
thắng được, đằng này bọn chúng lại kiên thủ trong Long thành không chịu ra,
chúng ta dù cho toàn lực cường công cũng không thể thắng nổi. Hơn nữa còn bách
tính trong thành….”
Bạch Liên cướp lời : “Đừng ghép chúng ta và bách tính trong thành, Bạch Liên
ta chỉ tin rằng, kẻ mạnh tất có thể tự cứu mình. Nếu như không phải bọn họ ở
trong thành của Lạc Hùng, kẻ đã giết chồng ta thì cũng đã không có kiếp nạn
như hôm nay. Nếu trách chỉ có thể trách bọn họ đã nuôi dưỡng Đại Địa minh, lấy
Đại Địa minh là niềm vinh dự….lại nói, bọn họ và Bạch Liên ta thì có quan hệ
gì chứ? Chồng ta chết rồi, ta nhất định phải báo cừu, các người nếu như thấy
không đành lòng với bọn họ, tốt nhất là sớm li khai đi. Ai bảo cha của chồng
chúng ta đã giết cha của các người….Hanh, không có các người, Bạch Liên ta
vẫn có thể vì chồng mà báo cừu! Đại ca, nhị ca các người đã chuẩn bị xong
chưa?”
Bạch Hùng, Bạch Ngân cùng nói : “Tiểu muội, đừng lo! chúng ta đã chuẩn bị xong
rồi, nửa ngày đánh, nửa ngày không đánh, khiến cho ai nấy đều rất không thống
khoái, nếu đánh, phải đánh đến cùng mới thôi!”
Bạch Tư nói : “Cừu tất phải báo, máu tất phải rơi, bất luận là máu của ai…
chúng ta thủ lâu dài, cũng không phải là một biện pháp, tuy nói có thể thủ cho
đến khi bọn chúng hết lương. Nhưng sau đấy thì sao, có lẽ bọn họ sẽ phản bại
thành thắng bởi vì nếu bọn họ đều sắp chết đói, bọn họ còn sợ gì ? Bởi vậy,
tôi cũng cảm thấy phải phát động tổng tấn công khi bọn chúng còn chưa lâm vào
tuyệt cảnh, đối với chúng ta thì có lợi hơn, vì khi trong lòng đã biết là phải
chết, thì thật vô cùng đáng sợ.”
Bạch Liên nhìn Bạch Tư, cười nói : “Tư tỷ, trước đây muội đã trách sai cho tỷ
rồi.”
Bạch Tư cười nhẹ, nói : “Cái gì mà trách sai chứ? Thật ra trước đây ta cũng
thật sự đã làm sai… nhưng ta cũng không nhớ là sai ở điểm nào. Những chuyện
không liên quan đến Hy Bình ta đều không nhớ, ta chỉ nhớ hắn, hắn là tình yêu
duy nhất của ta, cũng là phụ thân của hài tử trong bụng ta, dù hắn chết rồi,
nhưng toàn bộ ta vĩnh viễn đều là của hắn.”
Đỗ Thanh Phong nói : “Kiệt Anh nói cũng không phải là không có lý, nếu như
ngạnh công, chúng ta không thể thắng được, nếu như từ chính giữa thành môn mà
đột phá thật nhanh có lẽ có thể thắng được, nhưng không phải ai cũng đều có
khả năng giống như người trong võ lâm bọn ta, có thể trong thời gian ngắn dùng
khinh công mà vào trong thành, mà cho dù người võ lâm mà có vào được thành thì
cũng sẽ bị binh lính trong thành loạn đao chém chết…Đại Phong, việc ngươi
huấn luyện 5000 cung tiễn thủ tiến triển đến đâu rồi?”
Đại Phong nói : “Tiền bối, tôi cũng đang muốn bẩm báo, trải qua một tháng huấn
luyện, đã có thể chiến đấu được rồi.”
Tứ Cẩu vỗ vai Đại Phong, cười nói ; “Quả nhiên xứng đáng là trưởng thôn anh
minh của Hoàn Sơn thôn chúng ta, thật lợi hại.”
“Ngươi còn lợi hại hơn, đến độ bị một lão đầu lừa, còn khiến cho lão bà bị
nhốt trong một chỗ bé tẹo, nếu không phải chúng ta đến cứu ngươi ra thì chắc
là ngươi vẫn còn ở chỗ đấy mà đại tiểu tiện rồi.”
Tứ Cẩu cười mắng : “ Đại Phong, ta và ngươi là bạn với nhau từ lúc nhỏ cho đến
lúc lớn, ngươi sao lại xỏ ta vậy? Cẩn thận nếu không ta quay về cũng đem ngươi
và lão bà của ngươi nhốt lại giờ… Hắc hắc, bất quá, mẹ kiếp đúng là bực
mình, Tứ Cẩu ta từ trước đến này chưa từng chịu thiệt, thế nên sau khi ta đi,
cũng đã đem lão đầu đó nhốt lại ở một chỗ còn nhỏ hơn, để cho hắn tự sát bằng
mấy thứ mà hắn thải ra, hắc hắc.”
Lôi Phượng mắng : “Tứ Cẩu, có cái gì đáng cười chứ? Nếu không phải là tại
ngươi làm việc không ra gì thì Hy Bình đã không xảy ra chuyện…”
Tứ Cẩu nhớ đến cái chết của Hy Bình, mặt không cười nổi, cúi đầu nói : “Hắn
ban đầu bảo ta cố ý đến Cái bang, đợi đến lúc Đại Địa minh lộ nguyên hình, thì
mới quay lại…. ai, tất cả là vì ta đã quá tin lão đầu đấy.”
Độc Cô Minh nói : “Thật ra cũng không thể trách ngươi được, ai mà ngờ được
Tiếu Diện cái lại là Phó môn chủ Tập Ảnh của Đại Địa minh chứ, đến cả Phong
bang chủ còn không biết huống tri là ngươi, vốn là cẩu?”
“Độc Cô Minh, ngươi không phải là muốn khiêu chiến với ta chứ?”
Hoa Tiểu Ba nói : “ Tứ Cẩu sư phụ, người hiện giờ không phải là đối thủ của
Độc Cô lão đại đâu, Độc Cô lão đại giờ là truyền nhân cuối cùng của Huyết Ma,
cây thương của người không đủ đâu.”
“Ngươi nói cây thương nào? Cái này hả?” Tứ Cẩu lấy tay chỉ vào giữa khố, đột
nhiên thấy đầu đau nhói, đã bị Lan Hoa đứng sau lưng cốc mạnh vào đầu hắn.
Chỉ thấy Lan Hoa nói : “Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn cười đùa, mọi người ai
nấy đều đang đau lòng….”
Tứ Cẩu quay đầu lại, nhìn thấy nước mắt trong mắt Lan Hoa… Hắn đột nhiên cảm
thấy không phải với Hy Bình, nếu như lúc đấy, hắn không nghe theo lời Hy Bình
nếu hắn và Cái bang có ở Long thành thì đã không để Hy Bình phải đơn độc chiến
đấu…
Hy Bình, lúc nào cũng háo cường, chỉ dùng sức lực của bản thân mà ứng phó —
Vô luận đối phương có bao nhiêu người, hắn đột nhiên nhớ đến những chuyện từ
nhỏ đến lớn…
Nguyên Na nói : “Muốn đánh thành môn, có thể vẫn còn một cách.”
“Nói xem?”
“Nữ nhi của ta còn ở trong thành…”
Bạch Liên nói : “Bà nói đến Nguyên Chân bọn họ sao? Ta chẳng hi vọng gì vào
bọn họ….Bà cũng thấy rồi đấy, nữ nhi của bà đang suất lĩnh quân đội của Lạc
Hùng giết bao người của chúng ta? Tin cô ta ư? Hanh, cô ta đã hoàn toàn bị Lạc
Thiên mê hoặc rồi.”
Nguyên Na nói : “Không thể có chuyện đó, thật ra trong lòng Chân nhi chỉ yêu
có mình Hy Bình… hơn nữa, Lạc thiên có thể đem đến cái gì cho nó? ngoài Hy
Bình ra, nam nhân trên thế giới này không ai có thể đem cho nó cái gì?”
Thuỷ Khiết Thu nói : “Cô ấy yêu Hy Bình sao? Cô ấy yêu Hy Bình, thì sao lúc Hy
Bình bị Đại Địa minh quần công, cô ấy lại tự thủ bàng quan?”
Nguyên Na nói : “ Cái này…”
Âu Dương Đình Đình nói : “ Tôi chỉ biết nếu như Nguyên Chân yêu Hy Bình, thì
không thể ở cùng với bọn cừu nhân đã giết Hy Bình.”
Nguyên Na cuối cùng cũng không có cách nào giải thích, chỉ biết than trong
lòng : “Chân nhi, sao con lại như vậy? Con đến Trung Nguyên không phải là vì
Hoàng Hy Bình sao?”
“Có lúc vẫn có thể ở cùng một chỗ với cừu nhân!” Thi Nhu Vân đột nhiên nói.
Câu nói của nữ hài khiến mọi người tại trường đều chấn kinh, cũng khiến bọn họ
khó hiểu, có một vài người còn nghĩ, có lẽ cô ấy đang tự nói về mình, vì bản
thân cô ấy cũng ở cùng với đại cừu nhân của mình A!
Âu Dương Đình Đình trầm mặc suy nghĩ về chỗ độc đáo trong lời của Tiểu Nhu
Vân, cô không nói gì thêm, chỉ nói một câu thì làm sao mà mọi người hiểu được.
Từ Phiêu Nhiên đặc biệt không thể chịu nổi Thi Nhu Vân, chỉ vì mỗi lần nhìn
thấy Thi Nhu Vân, ông lại nhớ đến nhi tử đã chết của mình, tuy nói nhi tử
không phải là do Nhu Vân giết, hơn nữa hiện giờ đối với cái chết của nhi tử,
ông đã nguôi ngoai, nhưng ông vẫn bất mãn với câu nói của Thi Nhu Vân, ông nói
: “Đứa đàn bà ngu ngốc như ngươi nói gì vậy? Ai lại có thể ở cùng cừu nhân của
mình chứ?”
Thi Nhu Vân dường như rất sợ Từ Phiêu Nhiên, nghe thấy ông hét lên, liền ngậm
miệng lại.
Vưu Túy thấy ngứa mắt, nói : “Từ Phiêu Nhiên, sao ông lại lớn tiếng với Nhu
Vân của chúng tôi? Ai động chạm gì tới ông chứ?”
“Ai bảo nó nói câu ngu ngốc như vậy! “ Từ Phiêu Nhiên thật ra cũng sợ Vưu Túy,
bởi vì ông tự biết mình không phải là đối thủ của Vưu Túy.
Vân Tuyết nói : “Từ đương gia, sau này nếu ông còn đối xử với Nhu Vân như vậy,
đừng trách tôi không khách khí.”
Trong mọi người ở đấy, trừ một số ít người biết Vân Tuyết chính là Thi Trúc
Sinh, còn ngoài ra rất nhiều người không biết được thân phận của nữ nhân này,
chỉ biết nữ nhân này cùng đến với Ngọc Xà môn, Địa Ngục môn, hơn nữa thân phận
và võ học đều rất cao, bởi vậy, câu nói này của nàng ta rất có trọng lượng. Có
điều khiến mọi người không hiểu là sao cô ta lại bảo vệ cho Thi Nhu Vân?
Từ Phiêu Nhiên trong lòng phẫn nộ, mở miệng hét lên : “ Ta…”
“Cha, đừng cãi nhau nữa!” Từ Bạch Lộ đã đến, ôm chặt lấy Thi Nhu Vân nói :
“Tiểu Nhu Vân rất thiện lương, cô ấy thật đáng thương, cha đừng mắng cô ấy
nữa, bọn con đều rất thương cô ấy.”
Nữ nhi đã nói vậy, Từ Phiêu Nhiên cũng đành chịu. Thật ra, trong lòng ông cũng
biết tiểu nữ hài trầm mặc này rất đáng thương, đáng yêu, chỉ là không biết sao
lại cảm thấy khó chịu như vậy, hơn nữa mỗi lần mắng xong lại cảm thấy hối hận.
Phong Ái Vũ đứng dậy, tiến đến nắm lấy tay Thi Nhu Vân nói : “Nhu Vân, chúng
ta ra ngoài đi! Chúng ta không biết võ công, cũng không biết đánh nhau, ta sẽ
dạy cô cách chửi người, cãi nhau.”
“Ái Vũ, tôi cũng đi với hai người” Hoa Tiểu Mạn nói với theo.
Hoa Lôi cũng tự biết mình không giúp được gì, liền cùng với cháu gái và Ái Vũ,
Nhu Vân ra khỏi doanh trướng.
Không khí tiếp tục trầm mặc, Lãnh Như Băng nói : “Mọi người thương lượng đã có
kết quả gì chưa?”
Mọi người ai nấy đều trầm ngâm, nàng tiếp tục nói : “Nếu không ai nói gì, thì
để tôi nói vậy, Phượng tỷ nói rất đúng, Hy Bình sống chết còn chưa rõ – đừng
hỏi tôi tại sao, trước khi chưa tìm thấy thi thể của hắn, tôi vĩnh viễn không
tin rằng hắn đã chết. Nhưng, chúng ta nhất định phải phục cừu, Đại Địa minh
muốn hại nam nhân của chúng ta, chúng ta cũng không để cho chúng đắc ý được.
Lúc đấy, nếu không phải tôi cùng Phượng tỷ đang ở Trường Xuân đường; với thái
độ của Đại Địa minh với Hy Bình như vậy, chắc chắn chúng tôi cũng không thể
chịu nổi. Tôi quyết định, theo như Phượng tỷ đề xuất. Ngày mai, quyết chiến!”
“Được ngày mai!” Mộng Hương và Thiên Diệp Bội cùng nói…