Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 24: Chương 23: Trăng vẫn chưa sáng – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 24: Chương 23: Trăng vẫn chưa sáng

Rượu thịt đã được đem ra, Độc Cô Phách đứng lên, cầm lấy chung rượu, hô lớn:
“Đa tạ các vị anh hùng đã xem trọng lão già này, mời cạn một chung.”

Anh hùng hào kiệt trong tiền sảnh đều nâng chung lên, dùng thanh âm đều nhau
đáp lại: “Chúc Độc Cô lão gia thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải, cạn!”

Các hào khách và Độc Cô Phách cùng cạn hết một lần, tiền sảnh hồi phục lại
huyên náo .

Khách nhân trong Huyền Vũ Đường cùng Độc Cô Phách uống rượu, tán gẫu, đàm luận
tình thế võ lâm đương kim.

Đang trong lúc nhiệt náo, tiền sảnh đột nhiên im lặng, sau đó lại ồn ào trở
lại. Chỉ thấy một đôi nam nữ vừa bước vào Huyền Vũ Đường, nam cao lớn uy mãnh,
tuấn mỹ tuyệt luân, nữ thì lãnh nhược băng sương, diễm tuyệt thiên hạ.

Họ tiến tới trước mặt Độc Cô Phách, ôm quyền chúc: “Chúc Độc Cô lão gia mỗi
năm đều như ngày hôm nay, tuổi tác như lúc này!”

Lúc này Lôi Phượng và Độc Cô Minh mọi người đã biết họ là ai, Độc Cô Phách thì
chưa biết, cười hỏi: “Nhị vị là…?”

Hy Bình đáp :”Tiểu điệt Hoàng Hy Bình, vâng lệnh Lôi gia gia, tới bái thọ Độc
Cô lão gia.”

Lãnh Như Băng nói: “Lãnh Như Băng xin hướng về Độc Cô lão gia bái thọ.”

Độc Cô Phách thích thú cười nói: “Ha ha, thì ra các ngươi là người của Lôi lão
ca, sao không tới cùng lúc với Phượng nhi?”

Hy Bình đáp: “Bọn chúng cháu vốn cùng đi, vừa rồi cháu có chuyện phải ra ngoài
một chút, mong Độc Cô lão gia tha lỗi!”

Độc Cô Phách cười nói: “Không có gì phải khách sáo, các cháu có thể tới được
là ta vui rồi, nghĩ chắc cháu chính là đồ tôn của Lôi lão ca phải không ? Thấy
cháu có Liệt Hỏa Chân Đao, không lẽ đã học được Lôi Kiếp Đao Pháp?”

Hy Bình đắc ý đáp: “Đương nhiên là học được, tiền bối có muốn xem thử hai
chiêu không?” Hắn không bao giờ bỏ qua cơ hội để được biểu diễn.

Lúc này, trong tiền sảnh các hảo hán đã hoan hô đồng tình, Độc Cô Phách cũng
đã từng nghe lời truyền về “Lôi Kiếp Thần Đao”, muốn xem thử nó có thật sự là
đao pháp lợi hại hay chỉ có hư danh. Lão tuy từng nghe qua, nhưng chưa từng
chân chính thấy qua, giờ có thể tận mắt xem, thì cầu còn không được.

Tuy nhiên chỉ có tỷ đệ Hoa Tiểu Mạn là cười nhạt không xem ra gì, nghĩ thầm
thằng cha này thật không biết xấu hổ, cái gì là Lôi Kiếp Đao Pháp? Nát bét đao
pháp thì có!

Lãnh Như Băng trong thời gian trống trải này, ngồi xuống kế bên Phong Ái Vũ.

Phong Ái Vũ kinh ngạc hỏi nàng: “Hắn, hắn là Hoàng Hy Bình?”

Lãnh Như Băng nhạt nhẽo trả lời: “Ngoài hắn ra, còn ai mà làm ba cái trò này?”

Phong Ái Vũ nghĩ lại thấy đích xác, chỉ có hắn mới làm ra cái kiểu dáng tự cao
tự đại đầy biến thái như vậy.

Hy Bình đang chuẩn bị biểu diễn thì từ tiền sảnh bước vào hai nữ nhân che mặt,
chỉ thấy dáng người và tướng đi của họ đẹp cực kỳ, lộ ra đôi mắt rất mê li.

Sau khi hai nữ nhân xuất hiện, trong sảnh gần như mọi người đều chấn động, đặc
biệt là bọn trong Võ Lâm Thất Công Tử, Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy, Từ Thanh Vân,
bọn họ ba người mắt như dán vào vào nữ nhân che mặt đang đi vào, phảng phất
như muốn nhìn thấu qua khăn che mặt để xem khuôn mặt sau khăn che.

Hy Bình đối với hai nữ nhân mới vào đầy phản cảm, không những họ làm trở ngại
sự “biểu diễn” của hắn, còn hấp dẫn mất sự chú ý của những người khác đối với
hắn! Mẹ kiếp, hai nữ nhân che mặt này, đúng là rắm thối! Chắc là gương mặt xấu
lắm đây nên mới che mặt, hừ.

Nữ nhân che mặt bước lại trước mặt rồi dùng một thanh âm êm tai vô cùng nói:
“Mộng Hương từ Minh Nguyệt Phong xin bái kiến Độc Cô tiền bối.”

Những người trong sảnh, trừ Hy Bình, Tuyết Nhi, Phong Ái Vũ ra thì ai ai trong
lòng đều có chút chấn động khi nghe ba tiếng “Minh Nguyệt Phong”.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm: “Mộng Hương của Minh Nguyệt Phong, không phải là từ
miệng của Thi Trúc Sinh cho biết ả là võ lâm đệ nhất mỹ nhân đây sao?”

Độc Cô Phách cười nói: “Đa tạ cô nương đã xem trọng lão già này, mời ngồi, mời
ngồi.”

Hai nữ nhân che mặt ngồi xuống kế bên Lãnh Như Băng.

Hy Bình hét lớn: “Còn ai tới nữa không? Nếu không có thêm ai, thì tới lượt ta
biểu diễn đao pháp vô địch!”

Hắn vì muốn lấy lại sự chú ý của toàn trường, và để biểu thị bất mãn đối với
hai cô ả rắm thối tới không đúng lúc, hắn đặc biệt dùng âm lượng tối cao ca
thần như hắn để hét lên mấy câu này.

Quả nhiên, bọn hảo hán trong tiền sảnh nhiệt liệt hưởng ứng la hét ầm lên, Độc
Cô Phách đã ngồi lại trên ghế thái sư, trên mặt có tiếu ý nhìn Hy Bình.

Hy Bình đối với phản ứng này rất lấy làm mãn ý, nói: “Các vị, xin mời xem
thiên hạ vô địch đao pháp của ta !”

Hắn bạt đao ra để đánh ra hai tư thế, nhưng cả vài giây trôi qua mà vẫn chưa
xong toàn bộ động tác, rồi lượm vỏ đao từ mặt đất lên, cho đao vào vỏ.

Toàn sảnh mọi người trừ Lôi Phượng, Lãnh Như Băng các người và Hoa Tiểu Mạn tỷ
đệ, gần như ai cũng hồ đồ nhìn mấy động tác quái gỡ này.

Hy Bình thu đao vào vỏ, nhìn hết một vòng hỏi, hỏi: “Các vị, thế nào? Có phải
rất lợi hại không?”

Lúc này toàn sảnh moi người như phun trong miệng ra hết mọi thứ, cả Độc Cô
Phách cũng không ngoại lệ, thấy toàn là tiếng cười, sau đó còn có âm thanh hét
lên thóa mạ. Tuy nhiên nghe trong tiếng cười và tiếng thóa mạ, có một tiếng
đúng là tiếng vỗ tay.

Hy Bình ngước nhìn, thì ra là Tuyết Nhi với khuôn mặt hưng phấn đang cố gắng
vổ tay.

Hắn bước tới ôm cô bé vào lòng, nói: “Ta biết Tuyết Nhi là hảo hài tử của phụ
thân, lại đây, phụ thân bế con qua bên kia chơi.”

Tuyết Nhi nói: “Phụ thân, cha quả là lợi hại đó!”

Hy Bình “khiêm tốn” đáp: “Thường thôi, thường thôi!” Hắn bế Tuyết Nhi tiến tới
bên cạnh Lãnh Như Băng, ngay trước mặt của nữ nhân che mặt hỏi: “Cô nàng không
thể đưa mặt ra ánh sáng kia ơi, cô có thể ngồi tránh qua một bên không?”

Người nữ nhân che mặt kia nổi giận mắng: “Câm cái mõm chó của ngươi lại, ngươi
mới là người không đưa mặt ra ánh sáng.”

Mộng Hương nói: “Bão Nguyệt, không được vô lễ! Vị thiếu hiệp này, ngươi thật
muốn ta nhường chỗ?”

Hy Bình thẳng thắng đáp: “Ta muốn ngồi kế Băng Băng.” Nói xong chỉ tay vào
Lãnh Như Băng.

“Không được vô lễ với Mộng Hương tiểu thư!” Có ba bốn tiếng nói từ phía sau Hy
Bình nổi lên.

Hy Bình quay người nhìn lại, thấy Độc Cô Minh, Từ Thanh Vân, Triệu Tử Uy ba
người đang ở phía sau hắn, người nào người nấy mặt đằng đằng sát khí.

Hắn không lý gì tới bọn họ, hướng về phía Độc Cô Phách hỏi: “Độc Cô lão gia,
nếu hôm nay có người đánh nhau ở đây, lão gia có nổi nóng không?”

Độc Cô Phách lúc này phải trái gì đều nan giải, một bên là người của Lôi
Chiến, một bên là cháu đích tôn và võ lâm tứ đại thế gia, kẹt ở giữa lại là
Minh Nguyệt Phong, trong võ lâm có danh vọng cực cao.

Lão cũng minh bạch là Hy Bình trêu vào Minh Nguyệt Phong trước, cái này đã làm
lão đau đầu, sau đó lại thêm vào ba thanh niên, một là người trong nhà, hai
người kia mình cũng không đụng vào được. Còn Hoàng Hy Bình thì xem ra một chút
võ công cũng không có, làm sao hắn có khả năng qua được bọn họ.

Dù có kêu tôn tử của mình trở lại, bọn Lôi Long, Tứ Cẩu có tương trợ, cũng
không sao thắng nổi các công tử trong Tứ Đại Thế Gia. Ái chà! Lôi lão ca, sao
huynh lại có thứ đồ tôn như thế này?

Sau khi tính toán, Độc Cô Phách yêu cầu: “Hy Bình, hãy để cho ta có chút mặt
mũi.”

Hy Bình cười nói: “Cái đó, cái đó… đấy, các ngươi có nghe chưa? Đừng có ở
sau đít ta làm tàng, mau xéo về chỗ của các ngươi, không thì Độc Cô gia gia sẽ
nổi giận lên. Gia gia à, có phải vậy không?”

Độc Cô Phách bị hắn làm muốn nổi nóng lên, nhưng miệng không nói được.

Độc Cô Minh ba người tức muốn hộc máu, đồng thanh gào lên: “Tiểu tử, đừng có
lải nhải, có muốn đánh thì bỏ Tuyết Nhi xuống, rồi ra đây.”

Hy Bình đã nổi nóng, hét lớn: “ Được, muốn làm thật à? Lôi Long, Tứ Cẩu, có
người lấn tới đít ta, hai người các ngươi có thể yên ổn ngồi đó à?”

Lôi Long nghe xong còn do dự, Tứ Cẩu nghe được liền bước ra, Lôi Long đã theo
Tứ Cẩu bước tới bên cạnh Hy Bình.

Bích Nhu hỏi: “Sư tỷ, tỷ không ngăn họ lại à?”

Lôi Phượng khó chịu hỏi lại: “Vì sao lại ngăn lại? Có người dám khinh khi nam
nhân của Lôi Phượng ta, bọn họ một người là đệ đệ của Lôi Phượng ta, một người
là bạn thân của Hy Bình, không thể qua giúp à?”

Bích Nhu không còn gì để nói .

Tứ Cẩu hăng máu nói: “Hy Bình, họ ba người, mình ba người, nếu đánh chúng ta
thế nào cũng thắng!”

Hy Bình đáp: “Còn nói nữa? Băng Băng, nàng bồng dùm ta Tuyết Nhi.”

Lãnh Như Băng bồng lấy Tuyết Nhi, nói: “Họ là ba người trong Võ Lâm Thất Công
Tử, các ngươi đấu không lại họ đâu, đừng có làm tàng.”

Hy Bình cười nói: “Cái gì là Võ Lâm Thất Công Tử? Chưa từng nghe qua! Chúng ta
là ‘Viễn Dương Tiêu Cục Tam Chiến Tướng’, đâu cần biết tới công tử quái gì,
từng tên một giẫm chết hết.”

Tứ Cẩu gào lên: “Đúng, giẫm nát bấy thành phân trâu luôn!”

Bảo Nguyệt đến lúc này thì không xem nổi nữa, đứng lên từ chỗ ngồi kế bên Mộng
Hương.

Lãnh Như Băng khuyên: “Hy Bình, đừng làm loạn lên.”

Tuy nhiên, ba người bị kích nộ không chịu bỏ qua, gầm lên: “Ngươi nghĩ là
không làm loạn lên thì hết chuyện à?”

Hy Bình đột nhiên cười nói: “Ồ! Vậy à? Thôi được, ta sẽ nghe Băng Băng nói. Tứ
Cẩu, Lôi Long hai đệ lùi lại đã, Băng Băng của ta đã nói chúng ta không làm
loạn nữa. Lại đây Tuyết Nhi, phụ thân bồng con lên nhé!” Hắn bồng Tuyết Nhi
lên, kê mông ngồi xuống chỗ trống Bảo Nguyệt vừa bỏ.

Lôi Phượng hướng về phía Lôi Long và Tứ Cẩu đang trở lại, nói: “Phải vậy chứ,
xem còn ai dám khinh thường chúng ta, hừ!”

Độc Cô Minh ba người tức đến nỗi muốn nhảy lầu, họ bị Hy Bình làm cho nộ hỏa
bốc lên chỉ nghĩ tới chơi xả láng, nào ngờ tiểu tử đó đột nhiên phủi phịch
phịch vào mông mình rồi không chịu làm gì hết, chỉ bồng một tiểu hài rồi chơi
đùa với nó, không thèm nhìn tới họ nửa mắt, đùa bỡn họ hết vòng này tới vòng
khác. Nhưng họ lại không thể động thủ, chỉ có thể đứng ì ra đó tiến thoái
lưỡng nan.

Độc Cô Phách giải vây, gọi: “Minh nhi, trở lại đây!”

Từ Phiêu Nhiên cũng nói: “Thanh Vân, đừng có phá phách!”

“Tiểu tử, ngươi hãy nhớ lấy việc hôm nay!” Ba gã để lại câu nói hậm hực, bất
đắc dĩ đi trở về chỗ ngồi.

Hy Bình ghé sát tai Lãnh Như Băng nói: “Băng Băng, nàng có thấy ba tên ngốc
này không, còn tưởng học theo ta làm hộ hoa sứ giả! Đã không đủ cân lượng mà
bày đặt, ta đã làm cho chúng tức gần chết!”

Lãnh Như Băng chỉ cười nhạt một cái.

Hy Bình lại nói: “Băng Băng, kế bên ta và nàng có nữ nhân mang khăn che mặt,
đúng là đồ rắm thối!”

Hắn nói chuyện với giọng nói không quá nhỏ, Mộng Hương lại có võ công, tự
nhiên là nghe rõ, hầm hè trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng.

Hy Bình không quan tâm, quay qua Tuyết Nhi đang ngồi trong lòng nói: “Tuyết
Nhi, để cha dạy con hát nhé.”

Tuyết Nhi hoan hỉ reo lên đáp: “Tốt lắm!”

Lãnh Như Băng nhớ lại lúc Hy Bình biểu diễn đao pháp, Tuyết Nhi là người duy
nhất vỗ tay, mà còn vỗ rất thật lòng, hiện tại Hy Bình dạy ca hát nó như là
thật sự thích thú, hèn chi Hy Bình làm gì mà không xem nó như một bảo bối,
đúng là tiểu nữ hài khả ái!

Lúc này, Độc Cô Phách đã chỉnh đốn lại trật tự, nói: “Thưa các vị, vừa rồi các
người trẻ tuổi nhất thời làm ầm lên, đã làm mất nhã hứng của các vị, chuyện
giải quyết xong rồi xin mời các vị tiếp tục! Sau khi tửu yến xong, lão phu có
việc trọng yếu phải tuyên bố.”

Trong sảnh các hảo hán không có ai vì việc vừa rồi mà mất vui cả, trái lại họ
thấy có người muốn đánh nhau đã chờ đợi chuyện nhiệt náo, sau hóa ra lại không
có đánh nhau, ngược lại trong lòng lại thấy buồn chán. Trò vui mới bắt đầu thì
ngừng lại, chán thật.

Sau đó, yến tiệc tiếp tục, người thì uống rượu, người thì chơi trò chơi, người
thì ngồi đó nói khoác, sau khi tất cả mọi người đều trải qua giây phút say
xưa, Độc Cô Phách chợt nói to: “Các vị anh hùng hào kiệt, ngày mai lão phu sẽ
mở lôi đài, cho ba tôn nữ chọn chồng, phàm thanh niên anh hùng đều có thể lên
đả lôi đài.”

Các nam nhân nghe được, huyên náo la rầm lên, trong không khí nhiệt náo, tửu
yến đã đạt được cao trào.

Sau khi tửu yến kết thúc, võ lâm hào kiệt trong tiền sảnh đều ra ngoài kiếm
khách sạn cho đêm nay, chuẩn bị bồi dưỡng tinh thần, ngày mai lên đả lôi đài,
lấy được mỹ nhân của Độc Cô gia đem về nhà.

Các tân khách của Huyền Vũ Đường ngụ tại khách phòng của Vũ Đấu Môn.

Trong đám quý khách, Hy Bình là một người không được hoan nghênh nhất. Nếu
không phải Độc Cô Phách ngại mất lòng Lôi Chiến và Viễn Dương tiêu cục thì đã
tống cổ bọn họ ra khỏi cửa. Giờ cấp cho họ một tiểu viện gọi là “Túy Nhân Cư”
cho bọn họ ở, cũng là tránh cho họ không biết tốt xấu, cùng các quý khách khác
phát sinh xung đột.

Độc Cô Phách vốn đối với việc Tuyết Nhi gọi Hy Bình là phụ thân rất lấy làm
quái lạ và khó chịu, sau khi nghe Đỗ Tư Tư kể lại tiền nhân hậu quả, thở dài
không biết nói gì.

Vì Tuyết Nhi cứ nằng nặc nhõng nhẽo đòi ở chung với “phụ thân”, Độc Cô Phách
đành phải đồng ý cho Đỗ Tư Tư cùng ở tại Túy Nhân Cư. Phong Ái Vũ cũng muốn
qua đó ở, lão dĩ nhiên không chịu, nhưng lại không chịu được sự năn nỉ, nhõng
nhẽo, ăn vạ của nàng bèn để cho cha nàng là Phong Tự Lai khuyên nhủ, nhưng
khuyên nhủ cũng vô hiệu, Phong Tự Lai khi thấy bảo bối của mình bắt đầu giở
trò khóc thút thít thì tim như mềm ra. Còn về Độc Cô Minh thì từ sau yến hội,
cứ theo sát bên hai nữ nhân của Minh Nguyệt Phong, không còn lý tới biểu muội
của hắn nữa. Phong Ái Vũ cuối cùng cũng được tới ở chung với Hy Bình tại Túy
Nhân Cư.

Hai tỷ đệ Hoa Tiểu Mạn cũng tới Túy Nhân Cư. Cũng hết cách, vì Uy ca ca của họ
đã cùng Độc Cô Minh và Từ Thanh Vân mê mệt đi theo hai nữ nhân không lộ mặt ra
ngoài ánh sáng của Minh Nguyệt Phong, vô cùng ân cần chăm sóc hòng lấy điểm.
Hơn nữa tỷ đệ họ vốn tới chung với Lãnh Như Băng, không đi theo Hy Bình thì
còn đi đâu nữa?

Hy Bình sau khi yến hội kết thúc, cùng Lôi Phuợng bọn họ đền Túy Nhân Cư ở.
Trên đường đi, họ kể lại những chuyện đã trải qua, Hy Bình khi đó mới biết,
thì ra gia gia vì muốn cho Thi Trúc Sinh bị đánh lừa, đặc biệt dùng ba cỗ xe
ngựa hộ tống ba cặp nam nhân và nữ nhân

che mặt thượng lộ cùng một lúc.

Thi Trúc Sinh quả nhiên bị lừa, đi theo cả mười ngày, đến khi bắt được một
người mới phát hiện không có Lãnh Như Băng trong xe, lập tức quay ngược lại
truy cản Hy Bình.

Hy Bình tự nhiên cũng kể lại chuyến đi của mình, nhưng những chuyện phong lưu
thì không nói ra, tuy hắn mặt dày nhưng cũng biết là có những chuyện không thể
nói ra mà chỉ có thể làm.

Chả hiểu sao, Lôi Phượng và Lãnh Như Băng bỗng trở thành rất gần gũi với nhau,
một người là hổ báo nữ lang tính nóng như lửa, một người lạnh lẽo như băng
giá, mà cứ như là chị em thân thiết từ kiếp trước.

Lôi Phượng hỏi: “Như Băng, muội có biết? Chính ta là người kêu Hy Bình chiếm
lấy muội đó!”

Lãnh Như Băng giận dỗi nói: “Phượng tỷ, tỷ sao có thể để cho hắn làm loạn lên
như thế? Bất quá, hắn còn có một điểm lương tâm, thường nhắc tới tỷ trước mặt
muội, lúc đó muội nghe được rất là không được vui.”

Lôi Phượng cười nói: “Muội ăn phải dấm chua của ta rồi ư?”

Lãnh Như Băng ngượng nghịu đáp: “Lúc đó thì cũng có một chút, bây giờ thì
không có, muội chỉ muốn kiếm nhiều đồng minh, tỷ không phản đối chứ?”

Lôi Phượng nhìn về hướng Hy Bình đang đắc ý trông rất đáng ghét, tuy nhiên
cũng nói: “Tỷ đã nói với hắn là hắn muốn lấy bao nhiêu nữ nhân cũng được, miễn
là đối với tỷ tốt.”

Kế bên Tứ Cẩu thở dài than thở: “Phải chi Lan Hoa có được một phần mười điểm
cởi mở như tiểu thư thì cũng tốt rồi.”

Lan Hoa giận nói: “Tứ Cẩu, ai quản tới ngươi. Ngươi cứ đi lấy chín mười người
nữa rồi hãy về!”

Tứ Cẩu khoan khoái hỏi lại: “Thật à? Lan Hoa thật tốt, nàng làm ta cảm động
rồi! Ta xin phát thệ, quyết yêu nàng không thay đổi!” Nói xong ôm lấy Lan Hoa
hôn loạn cả lên.

Bích Nhu nói: “Tứ Cẩu, đừng có quá khoa trương, còn huynh nữa!” Nàng chỉ vào
mặt Lôi Long, nói: “Muội không muốn huynh để ý tới nữ nhân khác, trừ phi huynh
không cần tới muội nữa!”

Lôi Long sợ run người, vội giơ tay thề thốt: “Ta, ta đối với nàng một lòng một
dạ, kiếp này không yêu người thứ hai, tuyệt không chạm vào nữ nhân nào khác!”

Tứ Cẩu tán đồng: “Vậy nha! Bích Nhu tiểu thư, công tử chỉ yêu mình nàng. Trước
đây công tử còn nghĩ tới gặp Lãnh cô nương, hiện tại Băng Băng đã là của Hy
Bình, ta nghĩ nàng không cần phải uống dấm chua nữa!”

Bích Nhu và Lãnh Như Băng đồng thanh la lên: “Tứ Cẩu!”

Hy Bình cười nói: “Tứ Cẩu, tới chỗ trú ngụ, chúng ta cùng ca hát một trận được
không?”

Nhiều người kinh hãi, hỏi: “Phải hát thật à?”

Lôi Phượng thấy lạ hỏi: “Hy Bình, chàng biết ca hát à?”

Lãnh Như Băng giận nói: “Chàng ta hát bài nào cũng khó nghe chết được!”

Tứ Cẩu tỏ vẻ đau khổ bất đắc dĩ, lắc đầu đáp: “Hy Bình, ngươi đừng có hại ta,
Lan Hoa sẽ mắng chửi ta chết!”

Tuyết Nhi vui thích hỏi: “Tứ Cẩu thúc thúc, thúc cũng biết ca hát hả? Có hát
hay như phụ thân Tuyết Nhi không? Hãy hát cho Tuyết Nhi nghe đi.”

Hy Bình cười nói: “Tiểu bảo bối đã nói muốn nghe ngươi hát, ngươi còn dám
không hát?”

Tứ Cẩu như gà chọi bị thua, hết cách nên đành nói giọng yếu xìu: “Được rồi!”

Mọi người vừa nói chuyện vừa theo sau người hầu dẫn đường tới Túy Nhân Cư.

Trong tiểu viện có sáu gian phòng, đó là chưa tính tới tiểu sảnh đường. Bọn họ
vừa tới Túy Nhân Cư chưa được lâu thì Đỗ Tư Tư, Phong Ái Vũ, và tỷ đệ Hoa Tiểu
Mạn cũng vừa tới nơi.

Tuyết Nhi vừa thấy Đỗ Tư Tư liền reo lên: “Mẫu thân, mẫu thân! Phụ thân và Tứ
Cẩu thúc thúc muốn hát đó!”

Hai chị em Hoa Tiểu Mạn vừa nghe được tin này liền biến sắc, gương mặt có vẻ
rất khủng bố.

Phong Ái Vũ bước tới nói: “Tuyết Nhi bảo bối, cho a di bồng nào.”

Nàng từ tay Hy Bình bồng lấy Tuyết Nhi, rồi giao cho Đỗ Tư Tư bồng, hai mắt
tình tứ nhìn Hy Bình.

Bên cạnh, Lôi Phượng bỗng nói: “Băng Băng, chúng ta đi xếp đặt các phòng ốc.”

Mọi người chạy tới chạy lui vào các gian phòng, người thì muốn phòng này, kẻ
thì giành phòng kia.

Chỉ còn lại Phong Ái Vũ và Hoa Tiểu Mạn. Tội nghiệp Hy Bình bị họ vây lấy.

Phong Ái Vũ phá đi không khí trầm mặc hỏi: “Tại sao chàng lại lừa thiếp?”

Hy Bình làm như không hiểu hỏi lại: “Ta lừa nàng bao giờ?”

Phong Ái Vũ dậm chân nói: “Chàng còn không thừa nhận? Chàng dịch dung biến
thành vừa già vừa xấu, còn nói mình tên là Hoàng Ngưu… lại có nhiều nữ nhân
mà không nói cho thiếp biết!”

Hy Bình thấy tốt nhất chỉ có thể nói: “Ta không cố ý lừa dối nàng, ta gặp nàng
thì đã bộ dạng đó, nàng nghĩ ta thích làm xú lão đầu lắm à? Đấy chỉ là trò hý
lộng của Băng Băng. Còn nữa, nàng nói ta có nhiều nữ nhân mà không cho nàng
biết, thật oan uổng, ta có bao nhiêu nữ nhân với nàng có can hệ gì?”

Phong Ái Vù cứng miệng không nói được, nước mắt chảy ra. Hoa Tiểu Mạn đứng
cạnh bên, gương mặt biến sắc.

Hy Bình quay qua Hoa Tiểu Mạn hỏi: “Tiểu cô nương, nàng bất hòa với Uy ca ca
của nàng phải không?” Nói xong chuyển mình bỏ đi.

Phong Ái Vũ và Hoa Tiểu Mạn đồng thanh hét lên: “Đứng lại!”

Hy Bình thật ngoan ngoãn, vừa nghe bảo đứng lại đã lập tức đứng phắt lại ngay.
Vừa quay người lại tính nói thì hai nàng một trái một phải đã nhào vào lòng
hắn.

Hy Bình hỏi: “Ta đã có nhiều nữ nhân, các người còn muốn làm nữ nhân của ta
à?”

Phong Ái Vũ khóc nói: “Lúc tắm chung, không phải chàng đã yêu thích thiếp à?”

Hy Bình thấy ngọt ngào trong lòng, nói: “Lúc đó ta thấy nàng khóc, không nhẫn
tâm khi phụ nàng nữa.”

Phong Ái Vũ nói: “Lúc đó thiếp có khóc, nhưng lúc dó thiếp vốn không nghĩ tới
cự tuyệt chàng, sau khi chàng đi, thiếp rất hận chàng! Thiếp tịnh không biết
chàng đã có bao nhiêu nữ nhân. Bây giờ thiếp phải làm sao đây? Lúc đó sao
chàng có thể hung hăng với người ta như vậy? Hu hu.”

Hy Bình thở dài đáp: “Không phải lúc đầu ta đã nói với nàng là ta có cả đống
vợ à?”

Phong Ái Vũ đáp: “Thiếp chỉ nghĩ là chàng nói đùa.”

Hy Bình hỏi: “Giờ nàng đã biết, nàng có còn muốn làm nữ nhân của ta nữa
không?”

Phong Ái Vũ trong lòng Hy Bình, gật đầu “ừ” một tiếng.

Hy Bình nhìn qua Hoa Tiểu Mạn hỏi: “Tiểu cô nương, còn nàng?”

Hoa Tiểu Mạn trong lòng hắn cọ quậy, đáp: “Thiếp không muốn chàng gọi là tiểu
cô nương, thiếp đã lớn rồi.”

Hy Bình cười nói: “Vậy gọi nàng là Tiểu Mạn được không?”

Hoa Tiểu Mạn khẻ đáp: “Ừ.”

Hy Bình trêu chọc: “Nàng không phải nói là dâng hiến nụ hôn đầu cho Uy ca ca
sao?”

Hoa Tiểu Mạn giận dỗi đáp: “Thiếp đã cho chàng nụ hôn đầu, thiếp còn gì để cho
Uy ca ca?”

Hy Bình nói: “Còn giấc ngủ của nàng đó.”

Hoa Tiểu Mạn dậm chân nói: “Chàng! Giấc ngủ của thiếp cũng cho chàng, thiếp
cái gì cũng cho chàng, hài lòng chưa!” Nàng nhón hai chân đứng lên, hai tay bá
cổ Hy Bình hiến dâng đôi môi đỏ ướt của nàng.

Hy Bình không khách khí cúi đầu hòa vào đôi môi nóng hổi, miệng nàng muốn
nghẹt thở, mặt nàng bắt đầu đỏ lên, khi đó mới buông nàng ra, xoay qua Phong
Ái Vũ hỏi: “Tiểu Ái Vũ, nàng muốn hôn không?”

Phong Ái Vũ nhắm hai mắt lại chờ đợi.

Hy Bình cuối đầu xuống, hôn nàng thật lâu…

Sau khi môi của Hy Bình và song nữ đã đầy đủ, đang chuẩn bị thu lại, thì nghe
Tuyết Nhi nói :”Phụ thân, Tuyết Nhi cũng muốn phụ thân hôn.”

Đỗ Tư Tư đang bồng Tuyết Nhi, không biết lúc nào đã tới phía sau họ.

Hy Bình buông hai nữ nhân ra, bồng lấy Tuyết Nhi, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt
nhỏ nhắn khả ái.

Tuyết Nhi nói: “Mẫu thân cũng muốn phụ thân hôn.”

Đỗ Tư Tư cúi đầu không biết nói sao. Nàng không hiểu vì sao trước mặt nam nhân
này, phảng phất như trở lại tâm trạng e thẹn của thời thiếu nữ! Từ khi gặp
hắn, không thể cự tuyệt được hắn ta.

Khi hắn nhìn thấy nàng lõa thể, nàng không cảm thấy phẫn nộ. Hắn đòi làm phụ
thân của con nàng, nàng đã không phản đối. Hơn nữa nàng còn cam tâm tình
nguyện cùng hắn ngủ chung giường, rất thích được ngủ trên cánh tay hắn.

Ôi, phải như gặp được hắn trước thì tốt rồi! Giờ mình đã tàn hoa bại liễu, lại
còn tên phụ thân chân chính của Tuyết Nhi…

Đột nhiên, Đỗ Tư Tư cảm thấy mặt mình nóng lên, sau mới biết Hy Bình dùng đôi
môi khêu gợi của hắn chạm nhẹ vào hàng mi của nàng. Sau đó, nàng nghe hắn dùng
thanh âm thật ôn nhu nói: “Ta biết lúc nào trong lòng nàng cũng có một bí mật,
nếu một ngày nào mà nàng giữ trong lòng không nổi, nàng cứ vào lòng ta kể lại,
ta nguyện ý vì nàng lắng nghe đàng hoàng và sẽ bảo vệ lấy bí mật đó.”

Đỗ Tư Tư trong lòng rung động, mũi thấy cay cay, ngước đầu nhìn nam nhân trẻ
trung này, hắn thật cường tráng tuấn mỹ, lại còn ôn nhu đa tình như vậy?

Hy Bình thấy hết cảm xúc trên gương mặt nàng, liền nở nụ cười, một tay bồng
Tuyết Nhi, một tay ôm lấy eo nàng, nói: “Chúng ta đi ca hát cho vui nào!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.