Hy Bình đã được dịch dung thành Thường công công vào tối đêm thứ hai, Đường Tư
cảnh báo Hy Bình nên nhịn nhục để mọi việc được thành công, nàng muốn đưa hắn
đến tẩm cung của thái hậu. Hy Bình sợ rằng nhạc mẫu tương lai sẽ giận dữ,
nhưng Đường Tư đã nói rằng thái hậu rất hiền, Hy Bình không tin điều đó, làm
thế nào có thể biết được?
Đường Tư nói rằng, vấn đề hiện tại không tốt, cần phải được giải quyết, không
biết được ngày mai có thể bị phát hiện hay không! Nàng nhấn mạnh Thường công
công là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu, đã ở bên cạnh thái hậu nhiều năm, sẽ
có thể giải quyết được vấn đề, vì thế đưa Hy Bình đến diện kiến thái hậu. Có
lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện, hy vọng điều này không thể được, trừ khi thái hậu
yêu thích Thường công công, hôm nay rồi sẽ ra sao!
Hy Bình nhìn vào gương, thấy hình ảnh một công công độ tuổi trung niên vẻ
ngoài dễ nhìn xuất hiện, tâm lý cũng có sự an ủi.
Đường Tư nói rằng hôm nay nàng sẽ xin thái hậu ban Thường công công cho nàng.
Hy Bình đối mặt với thái hậu, hắn nghĩ rằng khả năng này sẽ không lớn lắm. Tuy
nhiên đã đi tới hoàn cảnh như thế này thì mọi việc đều phải cố gắng. Hoàng
cung có rất nhiều thái giám, tại sao lại phải ở bên cạnh thái hậu. Thật sự hắn
thích ở bên cạnh hoàng hậu, nhưng hoàng hậu đã có Hồng công công lo liệu.
Trong lúc Hy Bình đang suy nghĩ thì Đường Tư đã đưa hắn đến cung của thái hậu.
Thái hậu đang ngồi trên long sàng, Đường Tư và Hy Bình đến trước long sàng
khấu kiến thái hậu. Hy Bình được diện kiến dung nhan thái hậu, trong lòng hết
sức ngạc nhiên, không nghĩ thái hậu trẻ như vậy, trông như một thiếu phụ
khoảng chừng ba mươi. Đường Tư giống thái hậu rất nhiều, nếu đứng cạnh nhau,
dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là hai chị em.
Đường Tư thì thầm vào tai hắn: “Đừng chú ý vào mẫu hậu.”
Thái hậu nói: “Cả ngày hôm nay con với Thường công công đi đâu, sao giờ này
mới đưa hắn trở về?”
Đường Tư: “Khải bẩm mẫu hậu, những ngày này con có nhiều việc cần Thường công
công giúp đỡ, vì vậy con sẽ mang Thường công công theo. Chỉ đến tối con đưa
hắn trở về để săn sóc mẫu hậu, xin mẫu hậu cho phép.”
Thái hậu nở nụ cười từ tốn điềm đạm nói: “Con thì có chuyện gì? Trước kia thì
tranh cãi với hoàng huynh, giờ thì bận rộn với nhiều điều bí ẩn, con quá
nghịch ngợm, không làm được việc gì có ý nghĩa cả. Tốt! Hôm nay Thường công
công được con mang theo. Thường công công hôm nay ngươi có giúp được gì cho
công chúa không!”
Hy Bình nghĩ thầm: “Lão Tử ta tận tâm phục vụ như thế, sao không thỏa mãn
chứ!?
Hắn gật đầu, nhưng không nói ra, Đường Tư nhắn hắn tuyệt đối không thể sanh
sự.
Từ Đường Tư, Hy Bình biết rằng thái hậu cần Thường công công hầu hạ vào ban
đêm, chỉ sau khi người ngủ, Thường công công mới ra ngoài. Trong thời gian dài
hắn không được nói, không cần thiết thì không nên lên tiếng, chỉ có thể nói
nhỏ mà thôi.
Đường Tư: “Mẫu hậu, con xin cáo lui.”
“Được”. Thái hậu lơ đãng đồng ý.
Đường Tư chuyển thân cáo lui.
“Vấn đề của công chúa ngươi không thấy khó khăn chứ, ngươi có gì lo lắng
không?” Thái hậu đội nhiên hỏi.
Hy Bình không biết nên trả lời thế nào, vì vậy lắc đầu.
Thái hậu nói: “Vì sao ngươi không nói? Nhưng ngươi phải nói trước khi….. Đỡ ta
dậy, ta muốn tắm.”
Hy Bình kinh ngạc, thật khó khăn khi thái hậu thường bắt Thường công công phục
người tắm. Hắn không đủ thời gian suy nghĩ về điều đó, hắn đỡ lấy thái hậu.
Hắn phát giác thái hậu quả nhiên cơ thể hoàn hảo, bất kể dung nhan hay thân
thể, làn da đều trẻ trung như thiếu nữ mười bảy mười tám, tuyệt vời hơn một
thiếu nữ đã trưởng thành, thật diệu kỳ, cao quý vô cùng không có gì có thể so
sánh được.
Thái hậu nắm lấy tay hắn, thình lình nâng đầu quan sát kỹ hắn, nói: “Không
hiểu sao, ta thấy ngươi hôm nay có phần khác với hôm qua. Cánh tay của người
so với trước đây mạnh mẽ hơn, bắp thịt cũng săn chắc hơn, có lẽ là ảo tưởng
của ta, trong ngươi như một nam nhân đích thực…..”
Hy Bình giật nảy mình muốn rút tay lại, tuy nhiên, lại nghe thái hậu nói: “Đưa
ta đến bồn tắm, có lẽ ngày hôm nay quá dài, một suy nghĩ thoáng qua, như là
đam mê tưởng tượng. Có phải ngươi là nam nhân thực thụ? Ồ, nếu ngươi là nam
nhân, chắc hẳn không thể xuất hiện ở hoàng cung.”
Phòng tắm rất lớn, nơi đặc biệt trong tẩm cung của thái hậu, rộng khoảng 100
trượng, có hàng tá cái hồ nhỏ, sau hồ, có thể chứa được 45 người tắm, trên
thành hồ được lót đá tương tự như ở thành Đại Lý, trong hồ đầy nước nóng, hơi
nước bốc lên trắng xóa hoà lẫn vào không khí.
“Giúp ta cởi áo khoác, sao ngươi trông ngớ ngẩn vậy?” Thái hậu đến gần giá
treo quần áo, nhìn Hy Bình đứng trơ như phỗng, không có một chút cao hứng nào.
Hy Bình vội vàng đi đến phía sau thái hậu, hắn không dám tin rằng trong cuộc
đời này của hắn có thể giúp thái hậu cởi áo khoác. Thái hậu đã cởi dây áo,
song thủ đưa ra phía trước. Mặc dù thân phận cao quý của thái hậu không thể
sánh được, tuy nhiên, Hy Bình không thể nghĩ nhiều. Song thủ vươn ra, những
ngón tay nắm lấy áo choàng và lấy nó ra khỏi cơ thể thái hậu.
Lúc trước, Hy Bình chưa từng giúp thái hậu thoát y, bởi lẽ, thái hậu chưa từng
chờ đợi Thường công công giúp người tắm, vì vậy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng,
chỉ cần mặc áo khoác.
Hắn đi đến gần thái hậu, nhìn vào thân hình tuyệt vời hiện diện trước mặt
hắn…..
“Ta rất muốn ngâm mình trong nước ấm, sau đó ngươi tắm cho ta, nhưng dường như
ngươi không thấy thoải mái lắm. Ta biết ngươi rất xấu hổ, ngươi không phải nam
nhân, thật đau lòng, ngươi ắt hẳn đang không thoải mái nhất. Thật sự, ta rất
muốn nhìn thân thể ngươi…..Ta không biết tại sao ta lại có ý tưởng điên rồ như
vậy, có lẽ chỉ đêm nay. Ngươi đã ở bên cạnh ta từ lâu rồi, ta nghĩ ngươi rất
mạnh mẽ, rắn chắc.Cuối cùng ta thật sự……là một nữ nhân.” Thái hậu thở dài.
Hy Bình giúp thái hậu cởi bỏ y phục ra và máng lên giá treo quần áo. Hắn quay
lại nhìn thấy một thân hình phong mãn trắng như tuyết, đôi mông săn chắc đàn
hồi, thời gian dường như không thể tàn phá trên tấm thân cao quý đặc biệt này.
Hắn cảm thấy nơi hạ thể bắt đầu nhúc nhích.
“Đưa ta vào bồn tắm.”
Hy Bình nghe những lời đó lập tức con tim như bay bổng, nghĩ thầm, Đường Tư
biến hắn thành thái giám phải chăng có chút sai lầm. Đối với hắn, đây thật sự
là điều may mắn. Công chúa? Thái hậu? Mẹ và con? Hắn không thể để tâm đến, tuy
nhiên, với lời yêu cầu của người nữ nhân đẹp này, hắn không thể cự tuyệt.
Hy Bình đặt tay vào thân thể của thái hậu, thái hậu mềm nhũn ra, hắn hơi siết
chặt lấy tấm thân ngà ngọc, những hành động này của hắn làm cho thái hậu cảm
thấy tâm hồn hơi xáo động, muốn mở miệng ngăn cản nhưng rồi lại không thể nói
ra. Không thể phủ nhận, hành động này dường như là cử chỉ mãnh liệt của một
nam nhân đích thực, lần đầu tiên thái hậu cảm nhận được như vậy, thậm chí là
ngay cả nam nhân duy nhất của nàng – tiên hoàng, cũng không thể đem lại cho
nàng cảm giác đê mê như như thế này, cái ôm này dường như là của một nam nhân
đích thực làm người rất ngạc nhiên.
Nàng nhắm đôi mắt lại tận hưởng cảm giác đê mê đó, thở dài: “Mặc dù ngươi
không phải là nam nhân, nhưng những hành động của ngươi lúc này, thực sự làm
cho ta cảm thấy ngươi là nam nhân, một nam nhân đích thực. Tại sao trước giờ
ngươi không làm vậy?”
Hy Bình không nén nổi phải cười thầm: Lúc trước là Thường công công, hiện tại
là lão tử, lão tử ta đương nhiên là nam nhân chân chánh.
Hắn hiên ngang ôm lấy thái hậu vào trong lòng, trong phòng tắm mặc dầu không
sáng rực như ban ngày nhưng cũng được soi sáng kỹ để hắn có thể thỏa mãn chiêm
ngưỡng toàn bộ thân thể của thái hậu. Song nhũ của thái hậu rất đầy đặn, bầu
ngực có phần lớn hơn so với con gái, lông ở hạ thể rất dày, nguyên một tấm màn
chắn đen như ôm trọn lấy vùng tam giác bí ẩn.
Hy Bình nghĩ thầm, ngay cả có là thái hậu đi nữa thì cũng không khác gì các cô
gái khác, thậm chí cả nữ tu cũng vậy, tất cả đều là nữ nhân.
Hắn đưa thái hậu đến bồn tắm, nàng cảm giác rất thoải mái, mắt khép hờ để tận
hưởng cảm giác, thình lình mở mắt, thấy Hy Bình đang nhìn chăm chú vào thân
thể của nàng, bất giác giận dữ quát: “Ngươi nhìn đủ chưa? Mau giúp ta kỳ cọ
thân thể…..Ừm, trông ngươi hôm nay rất khác thường, so với lúc trước thì khác
xa, theo ta thấy, ngươi trông như một nam nhân, có sự đam mê của nam nhân.”
Hy Bình đưa khăn cẩn thận chà xát lên thân thề của nàng, nước nóng đã làm ướt
đẫm toàn thân, làm cho thân thể nàng dường như nóng hơn, làm tỏa ra một hương
thơm, như đóa hoa bách hợp, thanh khiết, lan tỏa khắp khứu giác của hắn.
“Tại sao ngươi không nói?” Thái hậu không kiềm nén nổi sự tò mò, Hy Bình đang
kỳ cọ sau lưng của nàng, nàng đưa tay lên vuốt ve gò bồng đảo, đồng thời lúc
này, bàn tay dường như dang rộng ra trên mặt nước nóng.
Ánh sáng theo hơi vào làm lộ ra, bàn tay Hy Bình dần dần lau rửa đến hạ thể
của thái hậu, hắn khẽ nuốt nước bọt, không dám để lộ ra một tiếng nào.
Trong bồn tắm không có bất kỳ một âm thanh hỗn tạp nào, thái hậu không lên
tiếng, Hy Bình cũng không, không có bất cứ tiếng côn trùng nào vo ve, nàng chú
ý lắng nghe, tất cả đều im lặng.
Khoảng nửa giờ sau, nàng nói: “Ta xong rồi, ngươi mau giúp ta lau khô thân
thể.”
Nàng dần dần đứng lên khỏi bồn tắm.
Hy Bình không nghĩ thái hậu lão thể bước vào phòng ngủ, điều này có lẽ thường,
bởi vì nơi tẩm cung rộng lớn này chỉ có hai người, là hắn và thái hậu, cũng
như hắn và các phu nhân, cũng lõa thể, nhưng thái hậu nghĩ hắn là Thường công
công, mà công công không phải đàn công, không có gì bàn cãi cả. Chỉ là, he he,
nguyên lai thân thể cũng như của thái hậu, đều như quần nữ ở hoang đảo lúc
được yêu?
Trong đầu hắn loé sáng một ý tưởng, không nghĩ nó thật là khêu gợi.
Trong ý nghĩ của hắn, thái hậu lõa thể đi lại trong tẩm cung, là điều hết sức
bình thường, đó là sự ưa thích.
Tại sao không ai nghĩ rằng thái hậu cũng đã từng tập luyện qua võ công, cho
nên thân thể hoàn toàn không sợ lạnh? Đường Tư có thể luyện võ công, thì mẫu
hậu của nàng sao lại không thể?
Hy Bình chợt nghĩ những lo lắng nàng là không cần thiết, điều này khó có thể
xảy ra, khi hắn cùng với quần nữ tại hoang đảo, mặc dù không lạnh, chỉ là họ
không thật sự chơi trên biển.
Thái hậu đang nằm nghỉ ngơi trên giường, Hy Bình nghĩ có lẽ mình đã hoàn thành
xong nhiệm vụ, muốn lẳng lặng rời khỏi, vì vậy chuyển thân từ từ bước ra
ngoài, thái hậu gọi với theo: “Ngươi đi đâu thế? Hôm nay trông ngươi thật đãng
trí!”
Hy Bình quay lại, không hiểu thái hậu muốn hắn phục vụ gì nữa, hắn thấy thái
hậu nằm sấp trên giường, mắt khép lại, không nhìn về phía hắn, hắn nghĩ thầm:
“Có phải thái hậu muốn hắn “hầu hạ” người đi ngủ? Không thể? Thường công công
không thể làm được…..Chỉ có thể bằng tay…..He he thật không thể ngờ nàng cần
Thường công công đến thế, nguyên lai là Thường công công có thể thoả mãn nàng
bằng nhiều cách! Đường Tư phen này hại chết lão tử ta rồi. Lão tử ta phải
“làm” cho nàng ta thỏa mãn bằng miệng và tay rồi…..”
Để làm điều này, hắn nghĩ chỉ như thế mới có khả năng thực hiện thôi, nghĩ vậy
hắn cởi hài, bước lên giường, song thủ đặt lên vai thái hậu, nàng ta không
phản đối, từ đó hắn nghĩ rằng giữa thái hậu và Thường công công thật sự có
điều giấu diếm.
Như vậy, hắn cũng hy sinh để phục vụ, không phải thái hậu, không phải lão
nương Đường Tư. Việc gì phải sợ? Song thủ hắn trượt dần đến cánh tay của thái
hậu, rồi tiến ra phía trước ngực, dần dần lên đỉnh đồi…..
Thân thể nàng run lên, quay đầu mở mắt nhìn vào Hy Bình một chút rồi nói: “Tối
nay ngươi thật khác? Trước kia ngươi xoa bóp, chưa từng được như vậy, ngươi
làm ta nghĩ ngươi đích thực là nam nhân?
Hy Bình thất kinh, nguyên lai hắn đã mắc lỗi gì, Thường công công này chỉ giúp
thái hậu xoa bóp. Hắn thật sự đã tiến đến gần song nhũ của thái hậu, không thể
tin rằng nàng ta nổi giận, nếu nàng ta biết hắn không phải là Thường công
công, nàng ta có thể tru di cửu tộc ta? Theo quy định của hoàng gia, tội này
phải tru di cửu tộc.
Hắn rút đôi tay lại, không dám tiếp tục nữa.
Thái hậu nói: “Cứ tiếp tục đi, đừng sợ, ta sẽ không trách phạt ngươi. Có lẽ ở
địa vị ta không nên nói như vậy, tuy nhiên ta thật thích cử chỉ ngươi đêm nay.
Những hành động và cử chỉ của ngươi đêm nay với trước khác xa, nếu không phải
trước giờ ngươi không phải luôn ở cạnh ta, thật sự ta sẽ nghi ngờ ngươi. Nói
thật, ta rất thích ngươi đêm nay, những hành động của ngươi, tất cả làm cho ta
nghĩ ngươi có tính chất của nam nhân, không phải ít, mà là rất nhiều. Cánh tay
của ngươi rất mạnh mẽ và rất rắn chắn, sao trước đây ta chưa bao giờ cảm nhận
được?”
Hy Bình im lặng, nhưng cánh tay của hắn đã đem đến cho thái hậu thật nhiều
khoái cảm…..
“Tại sao ngươi không nói một lời?” Khi Hy Bình đặt song thủ lên mông của thái
hậu, bất chợt nàng quay đầu nhìn hắn.
Hắn chầm chậm di chuyển thân thể, song thủ đã tiến tới giữa chân của nàng ta,
nhìn vào giữa hạ thể của nàng ta là một phiến lông rất dày, cái vật vô lễ của
hắn từ từ đội lên, đầu bừng bừng, bàn tay đã đến phiến lông rậm rạp của nàng
ta.
Nàng chầm chậm quay lại, nhạc nhiên nhìn vào hắn, miệng la: “Ngươi…..Nơi hạ
thể của ta!”
Hạ thể chứa đầy mật hoa! Hy Bình thật sự không nghĩ nhiều, miệng không nói,
chỉ có đôi tay là vẫn hành động, đôi tay dần dần đi vào sâu trong hạ thể của
thái hậu, sau đó dịu dàng lách vào trong phiến lông đen…..
Thái hậu kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, không thế nói lên được tiếng nào, lúc
này phó mặc cho hắn hành động, chỉ rên rỉ: “Ồ…..ngươi đã từng có…..với nữ nhân
trước đây? Kỹ thuật của ngươi…..ồ…..làm chết người…..Ta…..Mặc dù ta không muốn
như thế này…..Nhưng ta rất thoải mái, thoải mái hơn xoa bóp rất nhiều.”
Hy Bình nghĩ thầm: “Ngươi dĩ nhiên rất thoải mái, nhưng lão tử ta sung sướng
hơn, ngươi trông vào ngón tay ma thuật của ta nè.
“Ta muốn cự tuyệt…..Nhưng ta không thể, ngươi biết không, nếu ngươi là nam
nhân thì tốt biết mấy! Trong hoàng cung tất cả nữ nhân đều cô đơn, cả đời sống
trong cô đơn, ồ…..những ngón tay của ngươi…..”. Nàng im lặng bởi vì ngón tay
ma thuật đó đã tiến vào bông hoa mà trong thời gian dài không được khai nhuỵ
đã nở hương thơm ngát. Điều này làm cho toàn thê nàng rung động mãnh liệt,
nàng trở nên vô lực lúc này. Nàng nghĩ đến địa vị của mình, nhưng ngón tay ma
thuật đó không thể rời được vì đã đem đến cho nàng cảm giác đê mê huyền
diệu…..
Trong lòng nàng thật mâu thuẫn, vì thế Hy Bình lại có cơ hội, ngón tay ma
thuật cứ tiếp tục hoạt động lâu thật lâu, làm cho nàng không thể nghĩ tới sự
khác nhau của hắn đêm nay và đêm trước. Có lẽ đây là một chiến thuật, mà nữ
nhân không thể nào tránh được, tuy nhiên cho tới lúc này, đã làm cho nàng có
cảm giác lâng lâng…..
Hắn cúi đầu, song thủ kéo đôi chân thái hậu dang rộng ra, vạch hạ thể nàng ra,
song thủ giữ lấy mông của nàng, miệng đưa vào hạ thể, liếm lấy mật ngọt nơi
ấy…..
Thái hậu không thể ngờ Hy Bình làm vậy, nàng thật xấu hổ, thật sự ngã xuống.
Nàng ta thật sự đã gục ngã trước sự liều lĩnh của tên hoạn quan này, miêng bắt
đầu rên rỉ, điều không thể có đối với địa vị của nàng.
“Ừm…..tiến sâu vào…..nữa đi…..liếm nữa đi…..”
Thái hậu quỳ sấp xuống trước mặt Hy Bình, sau một thời gian cô tịch, có lẽ
người nữ nhân này đã náo loạn, quên cả địa vị, quên cả sự xấu hổ và phẩm giá,
có lẽ nàng ta cũng đã quên khoảnh khắc với Thường công công trước kia?
Nàng nhắm mắt lại tận hưởng những khoái cảm do Hy Bình mang lại, miệng cứ rên
rỉ: “Ừm……”
Thái hậu cứ rên rỉ như vậy không nói được tiếng nào. Hy Bình nghĩ thầm, đó là
yêu cầu của ngươi, trông ngươi thật giống con gái, sau khi xong việc muốn tru
di cửu tộc ta, thói đòi là như vậy.
Hắn cúi xuống mông của thái hậu, giữ lấy cái giường, tháo dải quần, vì cái
miệng thật sự không làm thoải mãn được cái lỗ nhỏ ấy, nên hắn tuột hẳn quần
xuống, nhưng thái hậu đang mê mệt, khi hắn xốc hạ thể tiến vào giữa chân nàng
ta thì miệng nàng ta cứ rên rỉ : “Tiến vào đi…..tiến vào…..”
Hy Bình xông thẳng đến, hai tay nắm lấy hai chân, hắn quỳ xuống giữa hai chân
nàng ta, ấn mạnh vào, không suy nghĩ gì nữa, đưa hạ thể tiến nhập thâm cung,
tức khắc thái hậu la lên một tiếng, nàng ta đang trong cơn đê mê bất chợt có
một vật mạnh mẽ tiến sâu vào, nàng ta dùng tay giữ chặt lấy cái vật thô bỉ của
Hy Bình, quay người nhìn chằm chằm vào hắn.
Hy Bình không thể điều khiển được nữa, ngay cả khi tay của nàng ta nắm chặt
lấy vật thô bỉ kia, hắn vẫn tiếp tục xốc lấy hạ thể tiến vào, mỗi hành động
nhấp vào của Hy Bình làm cho hạ thể của nàng ta nông ra hơn.
Nàng đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không phải là thái giám?”
“Dĩ nhiên”
“Ngươi không phải là Thường công công, ngươi là ai?”
“Thái hậu, ta là ai không quan trọng, quan trọng ta là nam nhân, có thể làm
cho nàng thoả mãn!”
“Dâm tặc, ngươi có thể bị tru di cửu tộc!”
“Những lời của nàng giống hệt như nhi tử và nữ nhi, quả đúng là do nàng dạy.”
“Ngươi biết hoàng thượng và công chúa?”
“Hoàng thượng là do ta cứu, không có ta, hắn đã bỏ mạng từ lâu…..Đề trả công
cho việc ta cứu con trai nàng, nàng nên tận hưởng cảm giác ta đã xoa bóp cho
nàng? Tuy nhiên, những điều trước kia nàng yêu cầu, nếu ta không hứa với nàng,
sẽ bị tru di cửu tộc, nên ta sẽ làm vài thứ để thoả mãn cho nàng.”
“Ngươi…..”
Thái hậu trước sự xâm nhập mạnh mẽ của Hy Bình, không thể kiểm soát được thân
thể. Nàng ta thậm chí không biết được Hy Bình là ai, chỉ biết đây là người nam
nhân đã đem đến cho nàng nhiều đam mê khoái lạc, cảm giác này nàng chưa từng
được nếm trải, mà người nam nhân này đích thực đã mang đến cho nàng.