Lúc này phụ tử Lạc Hùng mới đuổi tới, phía trước thành môn chỉ còn là thảm
tượng, thây người trải khắp mặt đất, tiếng kêu khóc đầy trời, kẻ chết yên
chuyện, còn người mù thì gào khóc không thôi, đăng hoả trong đêm tối mang theo
ánh sáng vàng thảm chiếu lên màu đen của máu.
Nói cũng thật kỳ quái, nhãn tình của rất nhiều người đều bị cường quang bức xạ
mà biến thành mù loà hết, ngược lại một vài người cấp cao của Đại Địa Minh lại
không bị mù loà…..
Lạc Hùng hỏi: “Bách Tư, tất cả thứ này đều do Hoàng Hy Bình gây ra phải
không?”
Bách Tư trong lòng hoảng sợ không ngừng, thanh âm run rẫy nói: “Đúng..đúng,
minh chủ, là Hoàng Hy Bình gây ra…..”
“Hoàng Hy Bình? Lại để hắn trốn thoát rồi sao?” Lạc Thiên khẩn trương hỏi.
“Hoàng Hy Bình……chắc cũng đã chết rồi!” Bách Tư không biết nên hồi đáp như
thế nào nữa.
Lạc Hùng hỏi: “Bách Tư, hắn cuối cùng là đã chết hay chưa? Hoàng Hy Bình chết
hay không chết, ngươi không dám khẳng định sao?”
Trán Bách tư toát mồ hôi hột, đáp: “Minh……minh chủ, vừa rồi hắn bị “hoả vân
kiếm’ đâm xuyên lồng ngực. Lúc đó ta cùng với Thương Ưng muốn liên thủ đánh
chết hắn luôn,thì thân thể hắn lại vọt bay lên trên trời, từ trên trời bạo
xuất cửu thái dương, đem Long thành soi sáng hình dạng như là bạch nhật vậy,
quang mang thoáng chốc vụt tắt. Lúc đó ta còn không kịp quay đầu nữa ….. ta
nghe thấy tiếng nói……lại sau khi quang mang tiêu thất…… lại không thấy
Hoàng Hy Bình đâu, cũng tìm không ra thi thể của hắn….. ta…… ta nghĩ, thân
thể hắn tại thời khắc đó đã bị nỗ tan xác rồi.”
“Tan xác ư?”
“Phải, tan xác rồi, thân thể hắn tưởng như nổ tung như sét đánh vậy. Tính
ra……một mảnh cũng không còn xót lại, phần lớn mọi người ở đây, đều là bị
cường quang bức xạ lúc nỗ tung của hắn làm cho chết hay mù loà cả…..Tên gia
hoả này…..thật không phải là người, trước lúc chết cũng không chịu tha chết
cho những người khác.”
Lạc Hùng vừa sợ vừa mừng hỏi : “Ngươi xác định là Hoàng Hy Bình đã chết rồi?”
“Minh chủ, người có thể hỏi lại tất cả những người còn sống ở đây, trong loại
tình huống như vậy, Hoàng Hy Bình sao có thể còn sống cho được. Tìm không ra
thi thể, chắc là đã biến thành tro rồi.” Bách Tư đáp.
“Ha, ha……” Lạc Thiên điên cuồng cười lớn, thanh âm chấn động toàn trường,
tiếng cười của hắn hoà với thanh âm thống khổ trong sân hình thành nên hai
thái cực hoàn toàn trái ngược..
Lạc Thiên nói: “Ta sớm đã nói qua hắn là tên quỷ đoản mệnh mà, ta còn tưởng
cùng với hắn tiến hành một trận quyết đấu…..”
“Hoàng Hy Bình, phụ thân ngươi đấu không lại ta, ngươi cũng đừng mong đấu lại
ta! Hai đại ma đầu bọn ngươi, cuối cùng cũng bị huỷ diệt trong tay ta, huỷ
diệt trước chánh nghĩa điện……Huyết Ma, ngươi có nhìn thấy không hả? Nhi tử
ngươi so ra càng bi thảm hơn, cả thi thể cũng bị tan thành mây khói hết, ha
ha…..Chánh nghĩa tất thắng, ta Lạc Hùng quyết đem ma đạo trong võ lâm trừ
sạch!”
Lạc Hùng sau cùng cũng là Lạc Hùng, ở thời điểm hưng phấn cực độ này, cũng
không bị mù quáng, còn nhớ được phải giương cao chánh nghĩa!
Người võ lâm không bị mù lại không chết nghe thấy hào ngôn tráng ngữ của Lạc
Hùng, đều nhận thấy một phần công lao của bọn họ trong đó, là bọn họ, là chánh
nghĩa cuối cùng cũng thắng lợi, bởi vậy cũng hoan hô theo: “Chánh nghĩa tất
thắng, lạc minh chủ tất thắng, Lạc minh chủ là cứu tinh của võ lâm…..”
Chỉ còn lại sự trầm mặc của những kẻ đã chết, tiếng kêu thảm của những kẻ mù
loà …..
Lạc Hùng quát lớn: “Các vị võ lâm đồng đạo, bọn ngươi những kiến chứng giả ở
thời khắc này, chỉ có tề tâm hiệp lực của bọn ngươi, mới có thể diệt trừ được
Hoàng Hy Bình tên đại ma đầu này. Cho dù, chúng ta cũng đã trả một cái giá hết
sức trầm trọng, nhưng mà, thế hệ sau của chúng ta sẽ cảm tạ sự hi sinh lúc này
của chúng ta. Đơn đơn trừ khử Hoàng Hy Bình cũng còn chưa đủ, bọn ta còn phải
mang đồng bọn của hắn nhất loạt diệt trừ hết, Địa Ngục môn, Ngọc Xà môn, tứ
đại gia……tất cả, đều là môn phái quan hệ với Hoàng Hy Bình. Chúng ta hiện
nay đã giết đi Hoàng Hy Bình, bọn chúng nhất định sẽ liên hợp lại quay về
chúng ta phục thù, chúng ta tuyệt không thể chậm trễ được! Chiến đấu chân
chính còn ở đằng sau! Chúng ta cần để các huynh đệ thụ thương nghĩ ngơi cho
tốt, sau đó thề quyết đêm bọn ma môn cùng những môn phái quan hệ với Hoàng Hy
Bình tuyệt diệt, khiến võ lâm trở thành nơi thanh tịnh.”
Lời nói của Lạc Hùng, đại chấn nhân tâm, toàn trường hô to: “Minh chủ anh
minh, minh chủ lãnh đạo, tất diệt ma đạo…..”
Chỉ có những người mù, đang bị chìm đắm trong nổi thống khổ cực độ……
**
Một phương diện khác, tứ đại gia đang ở trong mâu thuẫn cực độ. Từ lúc Triệu
Tử Hào mang Huyết Ma quay về Thần Đao môn, toàn bộ người của tứ đại gia đều
lần lượt bỏ đi……Độc Cô Minh lại không đi theo để cứu sư phụ hắn, khiến người
ta kỳ quái. Hắn trực tiếp quay về Vũ Đấu môn. Lôi Long cùng Bích Nhu cũng li
khai tứ đại gia, quay trở về Viễn Dương tiêu cục…..
Tuy nhiên, nữ nhân của hai người Hy Bình cùng Độc Cô Minh đều lưu lại ở Thần
Đao môn. Bọn người Triệu Tử Hào lúc mới quay về Thần Đao môn, liền mang Huyết
Ma giam lại, lại mang bọn nữ nhân của Độc Cô Minh cùng Hy Bình đêm đi giam
lỏng. Bọn họ thật cũng rất phiền toái, rất khó để giữ bọn họ quay lại, bọn họ
cứ luôn ầm ỹ đòi phải quay trở về Long thành……
Trong năm ngày trở lại đây tại Thần Đao môn, Trường Xuân đường, Bích Lục kiếm
trang, Thiên Phong bảo chủ yếu tiến nhập Thần Đao môn. Ba nhà này cùng dốc hết
toàn phái ra, tất cả mang thế lực tới Tử Thiên thành, như cuộc truy sát Huyết
Ma cuối cùng của hai mươi năm về trước. Thế lực tứ đại gia tập trung cao độ
như vậy, tựa hồ phải xử trí Huyết Ma tên bất thế cừu gia này.
Bọn nữ nhân Lôi Phượng đến được Thần Đao môn, biết được Thần Đao môn mang phụ
thân Hy Bình cùng tất cả nữ nhân của hắn đêm đi cầm tù, đương trường muốn Thần
Đao môn phải giải thích đầy đủ. Nhưng lúc này, Lãnh Như Băng cùng Đỗ Manh Manh
vẫn là nữ nhi của Đỗ Thanh Phong. Đỗ Thanh Phong cùng Từ Phiêu Nhiên bởi vì
duyên cố của nữ nhi, vẫn chọn cách yên lặng, chỉ để mình Triệu Kiệt Anh đi ứng
phó với đám dựng phụ đang bi phẫn đó.
Triệu Kiệt Anh nói: “Huyết Ma là cừu nhân của tứ đại gia bọn ta, giam giữ hắn
là lẽ đương nhiên, còn đối với những nữ hài tử đó, bọn họ……ồ, là vì nghĩ đến
an toàn cho bọn họ, bọn họ quá bốc đồng, chúng ta để giữ bọn họ khỏi sinh
chuyện. Bởi vậy trước đó mới mang bọn họ đi giam lỏng.”
Lôi Phượng đương trường tức giận quát: “Triệu Kiệt Anh, Hy Bình bị vây khốn
tại Long thành, ông không những không xuất thủ viện trợ, còn mang bọn thê tử
của chàng đem giam lại. Ông không phải cũng muốn mang bọn ta đồng loạt giam
luôn lại không hả?”
Trán Triệu Kiệt Anh xuất mồ hôi hột, đáp: “Cái này…..ô, cái này, nói thế nào
đây? Ô…..”
Triệu Tử Hào đứng đậy, nói: “Lôi Phượng, xin cô bình tĩnh một chút.”
“Ngươi muốn ta bình tỉnh? Triệu Tử Hào, ngươi nói ta bình tĩnh thế nào đây?
Phụ thân hài tử ta sinh tử không rõ, các ngươi cũng vung tay trốn về đây, có
phải chỉ vì một tên Huyết Ma? Lại nói Huyết Ma đã không còn võ công, các ngươi
tuỳ tiện tìm một người mang ông quay lại, sau lại xử trí không được sao? Các
ngươi bỏ rơi Hy Bình không quản sao, các ngươi có ý tứ gì đây hả?! Hôm nay các
ngươi không đưa ta lời giải thích, ta tuyệt không buông tha cho các ngươi!”
“Các ngươi chuẩn bị xử trí Huyết Ma như thế nào?” Lãnh Như Băng lạnh lùng hỏi
một câu, thiết nhập chánh đề.
Lôi Phượng thấy nàng ta đã nói rồi, liền không nói tiếp nữa, mặc dù trong đám
nữ nhân, nàng là lớn nhất, nhưng rất nhiều sự việc cô ta đều nghe lời Lãnh Như
Băng.
Triệu Kiệt Anh đáp: “Phải qua sự thương lượng của tứ đại gia, rồi mới có thể
hạ quyết định được, do đó mới mời các nàng lại đây.”
Triệu Tử Hào nói: “Chúng ta trước tiên đến nghị sự sảnh đã!”
“Nghị sự sảnh cái gì, lão công của Bạch Liên ta đang ở nơi lao phòng hỗn đản.
Ta căn bản không muốn tới nơi đó, ta phải quay về nói cha ta mang tinh binh
tới đem Đại Địa Minh sang thành bình địa. Bè lũ bọn ngươi cái thứ gia hoả vô
dụng, lão công ta trước đây cũng vì cứu bọn ngươi, đơn thân tiến nhập Dã Mã
tộc, các ngươi lại không ngó ngàng tới chàng mà trốn về đây, cái này là thứ
đạo nghĩa gì! Mau lên, mang những lão bà của lão công ta thả hết ra, tỉ muội
bọn ta đồng lòng, không cần bọn ngươi giúp đỡ, cũng sẽ cứu thoát được
chàng…”
Phong Ái Vũ dựa vào lòng Bạch Liên khóc lóc chửi: “Đồ thứ vương bát đãn, mỗi
một người đều là những kẻ hèn nhát…..ta cũng phải tìm cha ta, để cha suất lĩnh
cái bang đi cứu chàng. Hum…..”
Lãnh Như Băng nói: “Chúng ta trước tiên đến đó, có số chuyện cần phải nói cho
rõ.”
Lôi Phuợng gật đầu, kéo tay hoa tiểu mạn đi, nói: “Tiểu Mạn, không cần phải
sợ, kể cả nếu bọn họ không giúp đỡ, chúng ta tự mình cũng có thể làm được,
không phải chỉ là một cái Đại Địa Minh thôi sao?”
Hoa Tiểu Mạn đáp: “Mmm, ta tin tưởng bọn tỷ tỷ”
Mọi người tiến vào nghị sự sảnh của Thần Đao môn, cũng cùng lúc đó, Triệu Tử
Hào sai người đưa nữ nhân của Hy Bình cùng Độc Cô Minh vào. Hai đám nữ nhân
cùng tương ngộ, tức thì hỏi thăm nhau, chưa được vài câu, chúng nữ của Trường
Xuân đường đã kể lại rõ ràng đầu đuôi của toàn bộ câu chuyện.
Lôi Phượng mắng: “Tên Tứ Cẩu hỗn đản đó bất ngờ vì một nữ nhân mà phản bội Hy
Bình sao?”
Sắc mặt Lan Hoa liền thay đổi, sắc mặt những lão bà khác của Tứ Cẩu xem ra
cũng cực kỳ không tốt.
Triệu Tử Hào nói: “Kỳ thật…..…..sự việc này, không thể trách Tứ Cẩu……”
“Vậy phải trách ai đây, trách lão công của ta hả?” Bạch Liên quát lớn.
Hoa Tiểu Ba nói: “Cũng không phải là trách tỷ phu, sự tình thế này, căn bản là
một vở kịch.”
Lãnh Như Băng nói: “vậy là có ý tứ gì, tiểu ba, nói rõ ràng một chút”
Hoa Tiểu Ba đáp: “Uy ca, huynh nói đi!”
Triệu Tử Uy nói: “Hy Bình sớm đã biết Đại Ny là người của Lạc Thiên, vả lại
buổi chiều đó sau khi Đại Ny ước hẹn với hắn, bọn ta cũng biết được. Kết quả
bọn ta thương lượng, là có khả năng là âm mưu của Lạc Thiên, do đó mới ngăn Hy
Bình không đi phó ước với Đại Ny, sau đó để Tứ Cẩu đến ngoài cửa dò sét, giả
vờ rất phẫn nộ bỏ đi…….Quả nhiên sau khi Tứ Cẩu bỏ đi, Hy Bình từ phòng đi
ra, tên hỗn đản Lạc Thiên lại tiến vào phòng, án theo kế hoạch ban đầu của bọn
ta, như Đại Ny ước hẹn với Hy Bình là âm mưu của Lạc Thiên. Bọn ta để cho Hy
Bình cùng Tứ Cẩu diễn một vỡ hí kịch, khiến Lạc Thiên nhận thấy Tứ Cẩu cùng Hy
Bình vì nữ nhân mà xung đột…..Nhưng mà, ai biết được Hy Bình từ trong phòng
Đại Ny đi ra sau đó lại chạy đến phòng của Mộng Hương. Cái này cũng không nói
được gì. Cực kỳ khiến người ta kỳ quái là, Tứ Cẩu quay về Cái Bang chỉ là diễn
kịch cho Lạc Thiên xem, nhưng mà, một khoảng thời gian đó lại không hề có tin
tức của hắn. Hy Bình xảy ra chuyện trọng đại gì, cũng không thấy hắn suất lãnh
Cái Bang đến…..”
Lãnh Như Băng không tin: “Cũng có thể nói bọn họ hai người quyết liệt là không
phải sự thật, là một vỡ kịch sao?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Lãnh tỷ tỷ, chính là như vậy, nhưng vở kịch này lại không
bao gồm Mộng Hương trong đó…..”
Lôi Phượng nói: “Tên hỗn đản Tứ Cẩu này nhất định là xảy ra chuyện rồi. Từ khi
diễn kịch, Hy Bình đã sinh chuyện, bằng vào quan hệ của bọn họ hai người, hắn
không thể bất cứ động tĩnh gì cũng không có được.”
Hoa Lôi nói: “Tứ Cẩu đúng là đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhãn tình của mọi người đều nhìn về hướng nàng, Hoa Sơ Khai hỏi: “Con thế nào
mà biết được?”
Lãnh Tinh Oánh đáp thay: “Là Huyết Ma đã nói.”
Triệu Tử Hào hỏi: “Huyết Ma nói sao? Trên đường đi, lão một câu cũng không nói
mà.”
“Cha ở nơi địa lao cùng bọn ta nói đó.” Độc Cô Thi giải thích
“Cha?” Chúng nhân hoảng sợ hỏi.
Dã Mân Côi nói: “Là Huyết Ma đó. Ông ta là cha của Hy Bình, đương nhiên là cha
của bọn ta rồi.” Nàng ta nhìn vào Hoàng Dương phu phụ, nói: “Bọn họ cũng là
phụ mẫu của bọn ta.”
Xuân Yến lúc này đang ôm Tiểu Nguyệt khóc , Hoàng Dương cũng chỉ biết thở dài.
Triệu Tử Hào hỏi: “Huyết Ma làm thế nào mà biết được Tứ Cẩu xảy ra chuyện?”
Hoa Lôi đáp: “Ông ta không có nói cụ thể, mặc dù ông bị giam cách bức tường,
lại ít khi cùng bọn ta nói chuyện, chỉ có nói một câu, ‘các cô có biết Cái
Bang không? Xin các cô sau khi ra khỏi đây, nói với bọn họ một tiếng, là nói
Cái Bang đã xảy ra chuyện. Trên đường đi, cảm ơn các cô đã chiếu cố, có thể
nhìn thấy nhi tử ta có những thê tử tuyệt vời như các cô, ta có chết cũng
không ân hận gì.’ Ông ta sau khi nói xong , lại không có nói thêm gì nữa.”
Triệu Kiệt Anh quay nhìn Đỗ Thanh Phong, lại nhìn đến Từ Phiêu Nhiên, đột
nhiên nói: “Tử Hào, ngươi đi mang Huyết Ma lại đây đi.”
Triệu Tử Hào lãnh mệnh đi ra, không lâu sau đã mang Lâm Khiếu Thiên quay lại.
Lâm Khiếu Thiên nhìn qua mọi người trong nghị sự sảnh, trước tiên nhìn Xuân
Yến nói: “Yến tử, những năm qua đa tạ ngươi cùng a Dương nhiều.”
“Lâm công tử thật tốt!” Xuân Yến đáp.
Lâm Khiếu Thiên cười nói: “Đỗ huynh, hơn hai mươi năm không gặp, ngươi lại
không có gì thây đổi a!”
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: “Đều biến đổi cả rồi, ngươi cũng đã biến đổi,
ngươi nếu là trước đây thì đã không mỉm cười.”
“Ha, ha…..ta hai mươi năm trở lại đây, cũng không nhìn thấy máu, lại đã học
được cách mỉm cười. Triệu huynh, không phiền để ta ngồi xuống chứ hả?”
Triệu Tử Uy không đợi Triệu Kiệt Anh lên tiếng, đã đem đến một cái ghế, nói:
“Lâm bá, người ngồi đi.”
Triệu Kiệt Anh tức giận trừng mắt nhìn hai nhi tử của hắn một cái.
Lâm Khiếu Thiên hỏi: “Đa tạ, ngươi gọi là gì?”
“Triệu Tử Uy, là bằng hữu của Hy Bình.”
Triệu Kiệt Anh quát lớn: “Tử Uy, ngươi làm gì đó?”
Lôi Phượng nói: “Mmm…..……cha, con muốn hỏi người về chuyện của Tứ Cẩu……”
Trong sảnh trở nên yên tĩnh, Đỗ Thanh Phong nói: “Lâm Khiếu Thiên, là hỏi
ngươi đó.”
“Hỏi ta? Ha,ha đây cũng là thê tử của Hy Bình sao? Tiểu tử này chưa có gọi qua
ta một tiếng cha, ngược lại để cho những nữ hài mĩ lệ này gọi. Không sai, một
điểm cũng không giống phụ thân cùng gia gia hắn. Ừm, danh tự của con là gì?”
“Cha, con là Lôi Phượng.”
“Lôi Phượng? Con là người của Viễn Dương phiêu cục sao?”
“Lôi Dũng là phụ thân của con.”Lôi Phượng đáp.
Lâm Khiếu Thiên nhẹ nhàng mỉm cười nói; “Ta đã nghe qua Tứ Cẩu. Tự Lai mang
ngôi vị bang chủ giao cho hắn ta. Ta nghĩ, hiện tại Tự Lai cùng Tứ Cẩu đều bị
khốn tại Cái Bang rồi hoặc giả đều đã bị chết rồi cũng nên.”
“Cái gì?” Nửa số người hoảng sợ hỏi.
“Cái Bang Tiếu Diện Cái kì thật là phó môn chủ Đại Địa Minh, Tập Ảnh. Sự việc
là như vậy, đã thấy kết quả như thế nào rồi. Các ngươi tự mình có thể nghĩ, ta
cũng không rõ hơn, ta chỉ biết chút ít vậy thôi.” Lâm Khiếu Thiên đứng dậy,
nhìn Triệu Tử Uy nói: “Tử Uy, ngươi đưa ta vào lao phòng đi.”
Ông ta chuyển người đi ra ngoài, Triệu Tử Uy cũng đi ra theo, không một người
nào trong nghị sự sảnh xuất ngôn ngăn cản.
Sau khi hai người bọn họ đi khỏi, Đỗ Thanh Phong hỏi: “Kiệt Anh, hiện tại sự
việc tựa hồ đã rất nghiêm trọng rồi.”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Đại Địa Minh tựa như sớm đã có âm mưu, Tiếu Diện Cái cũng
đã ở tại cái bang hơn hai mươi năm rồi, theo đó mà nói, âm mưu này trước đây
hai mươi năm đã bắt đầu rồi.”
Hoàng Dương nói: “ta đã nói qua, ta cực kì không thích con người Lạc Hùng.”
Hoa Sơ Khai nói: “Cha ta đã từng có dự ngôn, tên Lạc Hùng này không phải là
thứ tốt đẹp gì, hắn ta dã tâm cực lớn.”
Lôi Phượng tức giận quát lớn: “Hiện tại không phải thảo luận những chuyện đời
trước, mấy lão gia hoả các người có nói không, bọn ngươi chuẩn bị xử trí cha
Hy Bình như thế nào?”
Từ, Đỗ, Hoàng, Hoa tất cả đều trầm mặc. Triệu Kiệt Anh nhìn qua những người
đó, liền hiểu nỗi khó xử của bọn họ, đã mở miệng nói: “Huyết Ma từng giết chết
tổ tiên bọn ta, bọn ta tất phải giết ông ta, vì phụ thân chúng ta mà báo thù.”
Lôi Phượng tức giận nói: “Được, các ngươi phải báo thù, bọn ta cũng phải báo
thù. Ngày hôm nay một là ngươi đem bọn ta đi giết sạch đi, hai là thả chúng ta
ra. Ta, Lôi Phượng, lúc quay về lại, tất suất lĩnh hơn một ngàn võ sĩ của Viễn
Dương tiêu cục, với vạn binh sĩ của Bạch Dương tộc san bằng Đại Địa Minh xong,
rồi cùng với tứ đại gia các ngươi. Hừ, chúng ta đi!”
Nàng ta đứng dậy trước tiên, liền đi ra ngoài, những nữ nhân khác đều theo
sau, Lãnh Như Băng trước khi đi nói: “cha, không quản gia gia đã từng bị ai
sát tử, chí ít người cũng vì nữ nhi mà nghĩ thử. Triệu Kiệt Anh, ông cũng vì
nữ nhi ngươi mà nghĩ đi, nữ nhi ông hiện tại đang ở Cái Bang đó.”
Chư nữ của Hy Bình cùng Độc Cô Minh đều đi ra ngoài, trong sảnh trống không,
Triệu Kiệt Anh nói: “Sự việc này cũng có phần của bọn ngươi, bọn ngươi vì sao
không nói một tiếng chứ?”
Đỗ Thanh Phong nói: “Triệu huynh, ngươi cũng đã biết, hai nữ nhi của ta đều là
thê tử của Hy Bình, người làm phụ thân như ta còn có thể nói được gì?”
“Hai nữ nhi của ta cũng không chịu tha thứ cho ta.” Từ Phiêu Nhiên cũng cảm
thấy khó xử.
Hoa Sơ Khai nói: “Sự việc như vậy không có phần của ta chen miệng vào.”
Triệu Kiệt Anh nói: “Thật tốt! bọn ngươi đều vì nữ nhi, ta cũng lo lắng cho nữ
nhi ta, hiện tại ta không có chỗ cho thù hận. Ta trước muốn biết nữ nhi của ta
như thế nào rồi, vấn đề Huyết Ma, để lại sau hẳn nói. Đang lúc cần cấp, đi gọi
đám nữ nhân điên rồ đó quay lại, bọn họ đơn độc hành sự, ta không thể nào yên
tâm cho được.”
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: “Kỳ thật Huyết Ma hiện tại cũng đã không phải là
chuyện quan trọng rồi. Giết Huyết Ma, cực kì dễ dàng, hắn ta toàn bộ võ công
đã bị phế mất. Nghĩ về những năm đó, đích xác cũng có nhiều điểm nghi vấn. Hai
mươi năm nay, ta vẫn suy nghĩ trong lòng. Vì sao mà năm đó Huyết Ma lại không
chịu thừa nhận hắn đã giết chết phụ bối bọn ta? Hắn là hạng người nào, nếu quả
mà làm, tại sao lại không chịu thừa nhận.”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Ta cũng luôn có suy nghĩ đó, bằng vào thân thủ Huyết Ma,
lúc quyết đấu vì sao chỉ giết mình Lạc Vân, lại để phụ thận chúng ta còn sống
mà quay về, rồi sau đó lại đuổi theo ám sát từng người……điều này nói ra tựa
hồ có nhiều điều không thông.”
Triệu Kiệt Anh nói: “Nhưng hắn ta đã giết chết trên ngàn người của tứ đại gia
là tuyệt không thể sai được.”
Hoàng Dương nói: “Xin cho ta được nói một câu, đương thời tứ đại gia bọn ta
truy sát hắn, trong tình huống như vậy, hắn ta đã không thể không giết người
được.”
Từ Phiêu Nhiên quát: “Hoàng tiểu tử, đây là nơi nào không đến lượt ngươi nói
chuyện.”
Hoàng Dương đáp: “Ta khinh, Từ Phiêu Nhiên, ngươi đừng quên bọn ta cũng là
thân gia đó, nữ nhi của ngươi là thể tử của bảo bối ta, ngươi hung hăng cái gì
chứ?”
“Đều là hoạ nhi tử bảo bối của ngươi gây ra!” Triệu Kiệt Anh, Từ Phiêu Nhiên,
Đỗ Thanh Phong dị khẩu đồng thanh nói.
Xuân Yến đáp: “Kỳ thật, ta phát giác Lạc Hùng không đơn giản chỉ muốn giết Hy
Bình. Lạc Hùng dã tâm cực kỳ lớn, trông hắn ta là kiểu người không có khả năng
chỉ vì Lâm công tử giết đi phụ thân hắn mà phát thệ phải giết Lâm công tử cùng
Hy Bình. Ta nghĩ, hắn ta mộng tưởng lớn nhất đích thị là xưng bá võ lâm. Theo
hắn ta mưu đoạt Cái Bang chỉ là mở đầu, bước tiếp theo là nhắm vào tứ đại gia
đó.”
“Bọn ngươi đáng lẽ nên hỏi ta vì sao phải thu dưỡng Hy Bình hoặc giả vì sao
Trường Xuân đường lại không hận Huyết Ma? Ta hiện tại khả dĩ tiết lộ với bọn
ngươi một bí mật, Huyết Ma từng ở trên Minh Nguyệt phong còn lâu hơn ba tháng,
mà phụ thân bọn ngươi lại bị chết trong ba tháng đó, nhưng hắn lại chưa từng
bước chân ra khỏi Minh Nguyệt phong. Sau lại biết giang hồ truyền ngôn là hắn
giết chết gia chủ tam đại gia, hắn không nghe lời tiểu thư khuyến cáo, phá vỡ
đi hiệp ước với tiểu thư, mà đi tới bọn ngươi để giải thích rõ ràng. Sau đó vì
bọn ngươi truy sát hắn, mà xảy ra một trường huyết chiến trong hơn hai mươi
năm trước đây……”
Mọi người đang nghe nói, Hoa Tiểu Ba đột nhiên hỏi: “Huyết Ma cùng hiệp ước
Mộng Tình là như thế nào?”
Xuân Yến nói: “Lâm công tử lúc đó mời ba gia chủ của tứ đại gia cùng với Lạc
Vân quyết đấu, căn bản là chuyện vô cùng kín đáo, nhưng không biết vì sao, lại
bị người võ lâm biết. Người của võ lâm chạy tới, Lâm công tử cố chiến đấu để
đào thoát, tiểu thư liền suất lĩnh võ lâm chánh đạo truy sát. Lâm công tử thụ
trọng thương, trốn sang Tây Vực, được A Mật Y thánh nữ cứu sống, sau đó lại
quay về khiên chiến tiểu thư. Bọn họ đánh nhau ba ngày ba đêm, bất phân thắng
bại, nhưng Lâm công tử lại đã thâm ái tiểu thư. Kỳ thật bọn họ đã sớm như vậy
rồi. Mặt khác, đương thời, tiểu thư cũng giống như vậy rất ái mộ Lâm công tử.
Ta nghe tiểu thư kể lại, ở bên cạnh có một con song nhỏ, đương thời lúc công
tử vừa ra khỏi sơn động, hai ngươi đã gặp nhau, tịnh lại nhìn nhau mà không
nói một lời, lại cũng đã yêu nhau rồi…..”
“Lúc Lâm công tử khiêu chiến tiểu thư, trước đó đã nói, như quả ông ta thắng
được tiểu thư, là muốn tiểu thư vĩnh thế không dự đến chuyện của võ lâm nữa,
còn nếu như ông ta thắng không được tiểu thư, đều coi là ông ta đã thua, để
mặc cho tiểu thư xử trí. Kết quả ông ta đã không thắng, khi mà ông ta thất
bại, tiểu thư muốn ông ta vĩnh viễn lưu lại Minh Nguyệt phong. Ông ta cũng đã
đề xuất một điều kiện, là tiểu thư phải gả cho ông ta. Tiểu thư cũng đã đáp
ứng rồi! Nhưng mà, sau ba tháng, giang hồ truyền ngôn, ông ta đã sát hại gia
chủ tam đại gia bọn ngươi, ông ta li khai tiểu thư, li khai khỏi Minh Nguyệt
phong. Cuối cùng, giang hồ, bị ông ta huyết tẩy!”
Triệu Kiệt Anh lẩm bẩm nói: “Như quả sự thật đúng như lời cô nói, khi đó, lời
nói của Huyết Ma theo đó cũng không sai! Đã như vậy ai là người đã giết phụ
thân bọn ta, bọn ta rõ ràng đã nhìn thấy chính là Huyết Ma, hơn nữa sử dụng võ
công cũng rất giống của huyết sát môn mà, bọn ta chẳng lẽ đã nhìn sai? Một sai
lầm đã qua hơn hai mươi năm sao?”
**
Lôi Phượng đưa những nữ nhân đi ra ngoài, lại ngẫu nhiên gặp được Thủy Khiết
Thu.
Thủy Khiết Thu suất lĩnh hai ba trăm người xuất hiện trước cửa Thần Đao môn,
nhìn thấy bọn nữ nhân, kinh hỉ hỏi: “Phượng tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây sao?”
Lãnh Như Băng hỏi: “Muội đến làm gì vậy?”
“Sư tỷ, ta đến cứu bọn tỷ muội đó, nghe nói các tỷ muội cùng cha đều bị Thần
Đao môn giam lại hết mà?”
Chúng nữ liền minh bạch, Lãnh Tinh Oánh nói: “Thần Đao môn cũng đã thả bọn ta
rồi, kì thật bọn họ giam giữ chúng ta lại, cũng là vì muốn tốt cho chúng ta
thôi.”
Đỗ Quyên hỏi: “Cha Hy Bình thì sao? Cũng là cha của chúng ta đó.”
Lôi Phượng đáp: “Còn bị giam trong Thần Đao môn.”
Thuỷ tiên hỏi: “Bọn họ không giết ông ta chứ?”
“Chúng dám sao?” Lôi Phượng tức giận quát.
Thủy Khiết Thu hỏi: “Phụ mẫu muội không quản chuyện của muội. Muội tự mình
mang người lại đây, ta phải đi cứu Hy Bình.”
Độc Cô Kỳ hỏi: “Lạc Hùng không phải là cửu cửu ngươi sao? Ta nhớ là ngươi rất
yêu biểu ca của ngươi mà…..”
Độc Cô Thi nói: “Tỷ, người không cần phải nói như vậy, Khiết Thu cũng đã là nữ
nhân của ca rồi. Hơn nữa, nàng cũng rất yêu ca, nàng không có yêu qua biểu ca
của nàng, chỉ là hơi sùng bái mà thôi. Khiết Thu,có phải vây không?”
Thủy Khiết Thu đáp: “Ừm, muội lúc nhỏ nhất mực sùng bái hắn ta, phát thệ phải
gả cho hắn. Nhưng mà, muội nghĩ không được hắn lại tệ như vậy.”
Bạch Liên nói: “Ta cũng biết được lão công của ta mị lực vô cùng……Phượng tỉ,
ta phải trước tiên quay về Bạch Dương tộc, ta nói cha ta phát binh quay lại.
Cái gì là Đại Địa Minh, võ lâm tứ đại gia chứ, đại quân của Bạch Dương tộc
chúng ta mà đến, sẽ mang bọn chúng đạp thành bình địa. Hừ, ai dám động đến lão
công của ta một cộng lông, ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân.”
Thủy Khiết Thu đáp: “Bạch Liên tỷ tỷ, người không cần phải quay về. Sau khi ta
đến đây, Bạch Tư sư tỷ sớm đã quay về rồi, nàng nghe tình huống của Long
thành, đã lập tức li khai.”
“Nàng ta không phải đã li khai lỗ công của ta sao? Thế nào mà lại quan tâm đến
sinh tử của lão công ta chứ? Hừ!”
Thủy Khiết Thu nói: “Còn nữa, Ti Mô cũng đã chiêu tập binh sĩ của Xà Thần bộ
lạc.”
“Ti Mô là ai?” chúng nữ hỏi.
Dã Mân Côi đáp: “Cũng là nữ nhân của Hy Bình, đã có hài tử của Hy Bình rồi.”
Lôi Phượng quan tâm hỏi: “Nàng ta có thể xuất động được bao nhiêu binh lực?”
“Đại khái cũng năm sáu ngàn!” Thuỷ Khiết Thu đáp.
Bạch Liên hỏi: “Bạch Tư có thể thông tri cho Dã Mã tộc hay không?”
“A! cái gì?” Thủy Khiết Thu không hiểu Bạch Liên đang nói gì.
Bạch Liên liền giải thích: “Tộc trưởng Nguyên Na Dã Mã tộc, cũng là một tình
nhân của lão công chúng ta. Như quả biết Hy Bình xảy ra chuyện, bà ta không
thể không quản tới, hiện tại là càng nhiều người càng tốt. Lão công bọn ta
chắc đã bị Đại Địa Minh giam giữ rồi.”
Thủy Khiết Thu nói: “Cũng có thể!”
Lãnh Như Băng hỏi: “Khi nào thì Ti Mô có thể xuất binh được?”
“Muội nghĩ cũng phải là hai ba ngày nữa!”
Lãnh Như Băng nói: “Muội hãy đi Xà Thần bộ lạc hiệp trợ nàng ta. Tứ đại gia
hiện tại còn chưa dám giết đi cha của Hy Bình. Địch nhân bọn ta hiện tại lớn
nhất là Đại Địa Minh. Không kể bọn họ cùng muội có quan hệ như thế nào, không
phải là nam nhân của muội là quan trọng nhất sao, muội hiểu không?”
Thủy Khiết Thu kiên định đáp: “Tỷ tỷ, Khiết Thu hiểu rồi, Khiết Thu cũng đã
trưởng thành.”
“Khiết Thu, ta cũng cùng đi với con!” Lãnh Tinh Oánh đột nhiên nói.
“Nương?” Lãnh Như Băng hốt hoảng hỏi
Lãnh Tinh Oánh cười nói: “Tất cả đều giống nhau mà. Nói thế nào đây, ta cũng
là một nữ nhân của hắn, mặc dù nói ra lại khiến mọi người cười đùa, nhìn không
quen……cũng thật có lỗi với con. Bất quá, ta đích xác hi vọng có thể vì hắn
mà làm một chuyện gì đó.”
Lôi Phượng nói: “Đa tạ Lãnh di, chúng con cũng sẽ không cười người. Lôi Phượng
con ban đầu chọn chàng, là đã biết con người chàng rồi. Bất cứ việc gì cùng
đều có thể phát sinh……Kỳ nhi, Mân Côi, Tư Tư, bọn muội cũng đi theo giúp đỡ
đi. Sau khi mọi chuyện thuận lợi, quay về Trường Xuân đường hội họp. Muốn đối
phó với Đại Địa Minh, không có lực lượng hùng hậu thì không làm được. Mặc dù
chúng ta rất lo lắng đến an nguy của Hy Bình, nhưng cũng phải đợi chuẩn bị chu
toàn, không thể có lỗi với chàng. Xét ra chúng ta cũng là những nữ nhân đã
mang nặng, rủi mà chàng chết rồi, cũng không thể để chàng tuyệt hậu. Sư đệ ta
cũng đã quay về Viễn Dương tiêu cục, Độc Cô Minh cũng quay về Vũ Đấu môn. Ta
nghĩ bọn họ có thể kịp cùng bọn ta hội họp. Nhiệm vụ của chúng ta hiện tại là
phải cứu thoát Tứ Cẩu cùng Phong bang chủ. Sau đó thêm vào lực lượng của Cái
Bang, dư sức để đạp nát từng môn phái trong võ lâm. Đến lúc đó, Lôi Phượng ta
còn phải sợ gì nữa?”
Chúng nữ đồng thanh nói: “Bọn ta cũng không sợ.”
Đang lúc chúng nữ quay về Trường Xuân đường, nghe thấy tin tức kinh người,
giang hồ truyền văn, Hy Bình từ nhà lao đào thoát, bị Đại Địa Minh suất lĩnh
võ lâm chánh đạo truy sát, ở trong đêm tối nổ tung thành cửu thái dương……Hy
Bình, chết rồi!?
Lúc đó, xảo hợp, Lôi Long suất lĩnh bảy trăm Viễn Dương phiêu binh, Độc Cô
Minh suất lĩnh chín trăm Vũ Đấu môn võ sĩ đến Trường Xuân đường. Chúng nữ đều
trong đau khổ cùng cực, Độc Cô Minh hành xử quyết đoán, hắn cùng Lôi Long
trước tiên qua Cái Bang cứu xuất bọn người Phong bang chủ cùng Tứ Cẩu, để
chúng nữ ở Trường Xuân đường đợi lúc bọn họ quay lại, lần nữa xuất quân huyết
tẩy Đại Địa Minh cũng với bọn võ lâm chánh đạo…….
Trong khi Lôi Long cùng Độc Cô Minh buổi chiều li khai Trường Xuân đường, Thủy
Khiết Thu cùng bọn người Ti Mô xuất hơn bảy ngàn danh binh của Xà Thần bộ lạc
đã đến Trường Xuân đường, chúng nữ đang trong lúc bi phẫn nhất trí quyết định,
đánh giết tới Long thành…..vì trượng phu báo thù!
Tứ đại gia thấy tình hình như vậy, Triệu Kiệt Anh, Từ Phiêu Nhiên, Đỗ Thanh
Phong đều không có phát thoại, ngược lại Triệu Tử Uy rất muốn lên tiếng, “Hắn
đã cứu qua tính mạng của bọn ta, hắn chết rồi, ta trước tiên phải báo thù cho
hắn, chỉ là sự việc của Huyết Ma, các người xem giải quyết sao.”
Hoàng Đại Hải nói: “Hắn là đại ca ta, vả lại hắn cũng chưa từng làm ra chuyện
gì có lỗi với ta. Dù là hắn có làm đi chăng nữa, hắn vẫn là đại ca ta, là nhi
tử rất yêu thương của thân sinh phụ mẫu dưỡng dục ta.”
Triệu Tử Uy tức giận nói: “Đại Hải, ngươi khơi dậy sự việc đó làm gì? Ngươi
không nghe Lạc Thiên nói gì sao? Hy Bình bản thân cũng không biết đã cùng Manh
Manh xảy ra sự việc đó…..”
“Triệu Tử Uy, ngươi nghĩ là ta không biết sao? Ngươi bớt nói lời thừa đi, ta
so với ngươi càng lo lắng cho đại ca ta hơn, ngươi biết Hoàng Đại Hải ta là
người như thế nào, trong lòng còn chưa minh bạch sao?”
Triệu Tử Uy hạ giọng xuống, nói: “kì thật, ai cũng đều không nguyện ý phát
sinh ra chuyện như vậy……Đại Hải, ngươi sao không tìm vài nữ nhân khác?”
Hoàng Đại Hải tức giận nói: “Chính bởi vì như thế, ta lại càng không thể tìm
nữ nhân khác được. Ta với phương diện nữ nhân thì đần độn vô cùng, ta chỉ cần
Manh Manh đáp nói một câu. Ta từng nghe qua chuyện thất thân của nàng, cũng
không kể nàng ta biến thành hình dạng thế nào, đều chỉ yêu nàng ta. Ngươi nghĩ
ta nói như vậy nghe được chưa hả?”
“Ta sẽ không khơi dậy chuyên này nữa.” Triệu Tử Uy thở dài đáp.
Triệu Tử Hào thấy bất hoà của bọn họ cũng chấm dứt, đứng dậy kiên định nói:
“Bọn ta trước tiên phải đi đến Long thành”
Triệu Kiệt Anh thấy hai nhi tử đều đứng về phía Hy Bình, vả lại bản thân nữ
nhi mình cũng ở trong Đại Địa Minh, cắn răng nói: “Đỗ huynh, Từ huynh, ta cũng
biết các người khó xử, nhưng các người có biết ta lại càng khó sử hơn không?
Hiện tại sự việc Huyết Ma đã có rất nhiều điểm nghi vấn…..Ta nghĩ, trước trả
ân, rồi mới nên làm rõ oán thù, các người không nói, để cho ta! Ta kiến nghị
tứ đại gia toàn thể xuất động, cùng Đại Địa Minh quyết phân cao thấp. Cái này
không còn là chánh tà chi chiến nữa, là thứ chiến tránh máu và thù hận. Ta,
cũng không cần lo nghĩ đến thanh danh của tứ đại gia nữa. Võ lâm, xét cho cùng
đều không phân chánh tà!”
Từ Phiêu Nhiên nói: “Ta chỉ có hai nữ nhi, làm phụ thân như ta đây cũng không
thể nhìn bọn chúng đi vào chỗ chết được.”
“Lập tức trước hết suất lãnh quân đội tới Long thành!” Đỗ Thanh Phong cuối
cùng cũng phát ngôn.
Tiếp đó, tứ đại gia hơn hai ngàn tinh anh, tràn ngập dũng khí tiến về Long
thành……
Trên đường, bọn họ nghe được một truyền văn, là do Đại Địa Minh cùng quan phủ
câu kết, đang chuẩn bị thảo phạt tứ đại gia. Tứ đại gia quay đầu không kịp,
Thần Đao môn bị tập kích, nhưng đột nhiên lại chạy ra Minh Nguyệt phong cùng
Thái Âm giáo của Tây Vực, mang Huyết Ma cứu đi.
Lúc này, giang hồ phong vân tứ táng, bởi môn phái có quan hệ với Hy Bình toàn
bộ đều dũng mãnh tiến về Long thành. Long thành bên trong có nhiều thủ vệ,
cũng mang phần lớn thế lực bộ phận dùng ngăn cản thế lực quan hệ với Hy Bình.
Đơn giản lấy Đại Địa Minh cùng với lực lượng võ lâm chánh đạo, cũng không thể
chống cự với những người vì Hy Bình mà dẫn xuất đội ngũ hùng hậu. Chính như
một số người nói, đám quả phụ này đã hợp thành một đội quân, chính là vì bọn
họ phục cừu cái chết của trượng phu!
Võ lâm lay động kịch liệt, đột nhiên không phân chia ai chính ai tà, nhưng
tổng thể chia làm lưỡng phái, một phái vì hoàng hy bình là phục cừu phái, một
phía là tru ma phái do Đại Địa Minh làm chủ, xét cho cùng ai chánh ai tà? hoặc
giả đều phải đợi xem kết cục, thắng lên làm vương, lúc tối hậu thắng lợi liền
là chánh, thất bại thì làm tà ma mà thôi!
Máu, căn bản không có lấy vị ngọt và mùi hương! chỉ có tanh hôi……
Võ lâm cũng không có chánh ta, chỉ có sức mạnh! Sức mạnh tất cả mang ra, là
kết quả
Nhưng thứ tiền nhân của kết quả này, là do truyền ngôn Hoàng Hy Bình đã chết?
Thật sự, xét ra nam nhân kì dị này nổ tung biến thành cửu thái dương đáo để là
chết hay chưa?
Đối với võ lâm, đây còn là một câu đó, chỉ có thể nói, đã rất nhiều người nghĩ
là hắn đã chết, lại có rất nhiều người nghĩ rằng hắn không chết. Nhận biết là
hắn chết, là bởi vì tìm không thấy một mảnh vỡ thì thể của hắn, suy nghĩ là
hắn chưa chết, cũng bởi vì tìm không thấy bất cứ chứng cứ nào là chứng minh
hắn đã chết cả.
Hy Bình, xét cho cùng đã chết hay chưa?
Cái này phảng phất cũng đã không còn là quan trọng nữa, trọng yếu đích thị,
giang hồ, nguyên nhân gióng lên từ hắn, làm xuất hiện tình thế khẩn trương khó
gặp hàng trăm năm nay, cũng khó biết được bao nhiêu máu sẽ chảy……
Có lẽ chính như lúc đầu Xuân Yến đã nói, nhi tử nàng tiến nhập giang hồ, sẽ
mang đến tinh phong huyết vũ cho giang hồ, câu nói này cuối cùng cũng đã linh
nghiệm, điều mà cô ta lo lắng, cuối cùng cũng thành một sự thật.
Khi đó, nàng từng nói qua: “thiên địch của nữ nhân, chiến tướng thiên sinh”,
cái này không phải cũng đã là một sự thật sao?
Xuân Yến tin tưởng, nhi tử mà cô ta yêu thương nhất tuyệt không thể dễ dàng
chết như vậy được, làm nên thứ tín niệm kiên định tuyệt đối bất di của một
người mẹ đã dưỡng dục hắn hai mươi năm.
Để cho, giang hồ, tàn sát sao!
Trách nàng, trong cuộc chiến chảy máu, nhìn thấy lũ tà ma với nhi tử mình liền
lại xạ ra khí tức tà mị……