Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 23: Chương 22: Mỹ nữ tụ tập – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 23: Chương 22: Mỹ nữ tụ tập

Hy Bình thức giấc thì thấy Phong Ái Vũ vẫn còn đang ngủ, hắn bước tới bên
giường, thấy trên mặt nàng vẫn còn đầy nước mắt.

Có lẽ trong giấc ngủ nàng vẫn bi thương.

Hy Bình đưa tay ra lau nước mắt, đôi mắt nàng từ từ mở ra.

Hy Bình hỏi: “Trong giấc mộng, ai đã khi phụ nàng thế?”

Nàng đẩy tay Hy Bình ra vùng vằng đáp: “Không cần ngươi lo!”

Hy Bình cười nói: “Phong cô nương, ra khỏi giường thôi.”

Phong Ái Vũ nghe hắn gọi nàng là “Phong cô nương” thì tức tối vô cùng, quay
lưng không lý gì tới hắn.

Hy Bình ghé sát bên tai nói khẻ: “Đừng có lười không muốn xuống giường, nàng
còn phải đưa ta di Vũ Đấu Môn .”

Phong Ái Vũ hậm hực nói: “Ta không đi.”

Hy Bình thất kinh: “Không đi là thế nào ? Đó là sinh nhật ngoại công của nàng
mà!”

Phong Ái Vũ như điên lên: “Không đi, không đi!”

Hy Bình hết cách đối phó, đành uy hiếp :”Phong cô nương, nàng đã hứa đưa ta
đi, nếu thất hứa thì đừng trách lão phu không khách khí!”

Phong Ái Vũ tức tối kéo chăn lên trùm đầu, tỏ vẻ cương quyết.

Hy Bình cười khổ, nhìn như sắp xuất tuyệt chiêu, kéo chăn lên đét vào mông
nàng một cái.

Phong Ái Vũ “ái da” một tiếng, tung chăn lên, la làng: “Không được đánh mông
ta!”

Hy Bình thừa dịp, kéo chăn ra khỏi người nàng, bồng nàng ra khỏi giường, cười
nói: “Tiểu Ái Vũ, ta vốn không muốn khi phụ nàng, nhưng ai bảo nàng không được
ngoan ngoãn.”

Phong Ái Vũ không chống đối, tựa hồ như nàng thích được Hy Bình khi phụ như
vậy? Nàng cũng không hiểu làm sao khi Hy Bình gọi nàng là Phong cô nương thì
nàng giận lên, khi Hy Bình gọi nàng là Tiểu Ái Vũ bao nhiêu nộ khí của nàng
đều tiêu tan, khi hắn ôm nàng khi phụ thì nộ khí không còn nữa, khi muốn kháng
cự thì lực khí cũng không có.

Ôi, nữ nhân! Vô luận nữ nhân nào, hữu ý hay vô tình đều muốn và thích ý trung
nhân vô lễ, khi phụ mạnh bạo.

Hy Bình ôm nàng vào lòng, nàng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhằm vào má nàng hôn
một cái, nói: “Bây giờ chúng ta đi Vũ Đẩu Môn được chưa?”

“A!” Phong Ái Vũ mơ mơ hồ hồ đáp ứng.

Vũ Đấu Môn được đương kim Võ Đang chưởng môn sư đệ Độc Cô Phách một tay sáng
lập ra, đứng vững trên giang hồ đã ba mươi năm, được xem là một trong những
môn phái tiếng tăm nhất trong đương kim võ lâm.

Vũ Đấu Môn tuy thanh danh không hiển hách bằng Võ Đang, Thiếu Lâm, Đại Địa
Minh, Minh Nguyệt Phong, nhưng tài năng ngang hàng với Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia.

Độc Cô Phách là một trong thiểu số tiền bối cao thủ của võ lâm đương đại, tuy
nhiên có người chỉ công nhận ông ta là tiền bối, còn “cao thủ” thì… Hì hì…

Tuy nhiên Độc Cô Phách thường trượng nghĩa giúp đời, hiệp danh truyền xa, ai
cũng ngưỡng mộ.

Độc Cô Phách có một nam hai nữ, nam Độc Cô Ưng, trưởng nữ Độc Cô Tuyết, và
tiểu nữ Độc Cô Vũ.

Độc Cô Ưng có một nam ba nữ, ba người con gái ai nấy đều mỹ mạo như hoa, theo
thứ tự từ lớn tới nhỏ gồm Độc Cô Cầm, Độc Cô Kì, và Độc Cô Thi. Thanh niên nam
tử trong võ lâm đều mơ ước được làm tôn nữ tế của Độc Cô Phách, nhưng đó không
có nghĩa là bọn họ theo đuổi ba cô gái kia vì sùng bái Độc Cô Phách hay muốn
vào Độc Cô gia. Chỉ là có người nam nhân bình thường nào lại không thích mỹ
nhân? Trừ khi người đó bị bất lực.

Cháu đích tôn của Độc Cô Phách là Độc Cô Minh, người như ngọc thụ lâm phong,
biệt hiệu Phiên Phiên công tử, là bạch mã hoàng tử kiêm nam nhân trong mộng
của nhiều nữ hiệp, từ nhỏ đã gia nhập phái Thiếu Lâm, là cao thủ bậc nhất
trong Thiếu Lâm tục gia đệ tử, hơn nữa còn là tam gia chi trưởng, và là một
trong Võ Lâm Thất Công Tử .

Hai người con gái của Độc Cô Phách, người con lớn Độc Cô Tuyết đã gả cho trang
chủ Bích Lục Kiếm Trang Đỗ Thanh Phong, nhưng từ khi xuất giá đã hai mươi mốt
năm nay không có tin tức gì. Người con nhỏ gả cho bang chủ Cái Bang Phong Tự
Lai, không ngờ lúc sinh nở thì bị khó sinh rồi xa lìa thế gian. Việc đó là một
đả kích trầm trọng nhất trong đời Độc Cô Phách.

Hôm nay trước cửa Vũ Đấu Môn tưng bừng náo nhiệt, bát phương anh hùng hào
kiệt, tứ phương lục lâm hảo hán đều tụ tập lại.

Trong tiền sảnh của Vũ Đấu Môn có hai mươi tám chiếc bàn tròn đã đủ người
ngồi. Sau đại sảnh là chính đường với cái danh tự nghe rất hay: “Huyền Vũ
Đường”.

Trong Huyền Vũ Đường hai bên trái phải có hai hàng bàn nhỏ dính liền với nhau,
phía trước của các chiếc bàn là hai hàng đệm ngồi mềm, phía giữa trên cao có
một chiếc ghế thái sư.

Lúc này Huyền Vũ Đường chưa có ai.

Hy Bình cùng Phong Á Vũ ăn mặc y phục khất cái tới trước cửa Vũ Đấu Môn, thấy
trước cửa có an bài hai hàng kình trang võ sĩ, trước đại môn hai bên có hai
con sư tử bằng đá to lớn uy vũ .

Hy Bình cười nói: “Tiểu Ái Vũ, nhà của ngoại công của nàng hoành tráng quá.”

“Đó là đương nhiên.” Phong Ái Vũ cao hứng trả lời, nàng ta cao hứng không phải
vì Hy Bình khen nhà ngoại nàng hoành tráng mà là vì hắn gọi nàng là Tiểu Ái
Vũ.

Đây là sự cao minh của Hy Bình, trên đường đi hắn để ý mỗi khi gọi nàng là
Phong cô nương, nàng nổi giận và không lý tới hắn, mổi khi hô lên là Tiểu Ái
Vũ, mắt nàng liền lóe lên tia vui mừng, vì vậy Hy Bình cứ “Tiểu Ái Vũ Tiểu Ái
Vũ” hô lên không ngừng. Làm những người đi đường vô cùng chướng tai.

Hai người tiến tới trước hai hàng võ sĩ, liền bị chặn lại hỏi: “Xin hỏi nhị vị
có thiệp mời hay không?”

Hy Bình lấy làm lạ lùng hỏi ngược lại: “Thiệp mời gì?”

Phong Ái Vũ kêu lên: “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta mà ngươi cũng đòi thiệp
mời?”

Tên giữ cửa nhìn nàng kỹ lại, chỉ thấy một gã tiểu khất cái thiếu dinh dưỡng,
chỉ bất quá so sánh với những thiếu niên bình thường thì có phần dễ coi hơn,
hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên họ là gì, người của môn phái nào? Để ta
thông báo với tổng quản xem ông ta có thể cho ngươi vào không.”

Phong Ái Vũ nổi giận hỏi: “Ngươi không nhận ra ta à? Ta là…”

“Ái Vũ!” Một tiếng kêu kinh ngạc từ cửa vọng lại, sau đó thấy một lão đầu
khoảng sáu bảy chục tuổi cất bước tiến lại.

Tên gác cổng quay đầu lại hỏi: “Dương tổng quản, ngài nhận ra vị tiểu huynh đệ
này à?”

Phong Ái Vũ như con chim nhỏ, phóng vào lòng lão nhân, nũng nịu nói: “Dương
gia gia, bọn họ không cho Ái Vũ tiến vào, gia gia phải phạt họ ba ngày không
nói chuyện.”

Dương tổng quản vuốt đầu nàng cười nói: “Được, được, gia gia sẽ phạt bọn họ ba
ngày không nói chuyện, Triệu Đại ngươi thế nào mà không nhận ra biểu tiểu thư,
còn không mau tạ tội với tiểu thư?”

Triệu Đại trong lòng nghĩ thầm: “Biểu tiểu thư sao lại là nam nhân?” Ngoài
miệng lại nói: “Biểu tiểu thư, tiểu nhân biết lổi, tiểu thư đại nhân đại
lượng, xin đừng chấp tiểu nhân.”

Phong Ái Vũ hừ mũi một cái, không lý tới hắn nữa, gọi Hy Bình nói: “Xú lão
đầu, chúng ta đi vào .”

Dương tổng quản hỏi: “Ái Vũ, hắn là…”

Hy Bình lập tức hoan hỉ tự giới thiệu: “Ta là Hoàng Ngưu, tới để chúc thọ.”

Dương tổng quản quay mặt lại nói với Phong Ái Vũ: “Ái Vũ, con cùng bằng hữu
vào trong trước đi. Cha con và ngoại công đang lo lắng về con, nhanh lên.”

Phong Ái Vũ đắc ý bước vào Vũ Đẩu đại môn.

Hy Bình dĩ nhiên được lợi vì quen biết nàng, không cần thiệp mà cứ tỉnh bơ
tiến vào.

Hy Bình cùng Phong Ái Vũ tiến vào tiền sảnh, chung quanh anh hùng hào kiệt
đang xầm xì đánh giá bọn hắn. Thế nào mà một trung niên xấu xí lại đi chung
với một tiểu khất cái tuấn tú? Đại hán xấu xí lại cầm một thanh đao kỳ quái,
không biết hai người họ có trình độ võ công thế nào, có khi nào bọn họ lén
vào? Hay họ là đồng hương, họ hàng gì đó của Độc Cô lão gia?

Trong đầu mỗi người đều có những suy đoán khác nhau, nhưng chung quy cũng chỉ
là phỏng đoán linh tinh vậy thôi, tuy nhiên sau đó cũng không còn ai để ý nữa,
mọi người mau chóng hòa đồng với nhau, ngồi chung bàn nói chuyện huyên náo.

Cả tiền sảnh rất ồn.

Hy Bình nhìn khắp cả tiền sảnh, nhìn thế nào vẫn không thấy Lôi Long và Tứ
Cẩu, thật quái lạ, không lẽ bọn họ còn chưa đến?

Phong Ái Vũ thấy bộ dạng của hắn như là tên nhà quê mới lên thành thị, cứ ngó
tới ngó lui, hơi giận hỏi: “Lão đầu xấu xí, ngươi nhìn ngó cái gì đó?”

Hy Bình thu hồi mục quang, nói: “Chúng ta kiếm chỗ ngồi nhé?”

Phong Ái Vũ nói: “Ta muốn tiến vào trong! A, Minh biểu ca.”

Trong sảnh, anh hùng hào kiệt nhãn quan đều đổ về Huyền Vũ Đường mà nhìn, chỉ
thấy từ cửa trong phía bên phải đi ra một nam ba nữ, nam hình giáng đúng là
nhất biểu nhân tài, phong độ phi phàm, nữ thì hình dáng như hoa như ngọc,
nguyệt thẹn hoa nhường.

Nhưng trong mắt Hy Bình thì ba nữ nhân ấy chẳng là cái quái gì cả, Lãnh Như
Băng của hắn là tuyệt thế mỹ nữ, hắn đã nhìn qua đến nhàm, nói gì ba nữ nhân
này? Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận ba mỹ nhân này có những đường nét vạn
người chỉ kiếm được một.

Phong Ái Vũ hét lên nhào vào lòng tên công tử, khiến Hy Bình muốn nổ tung lên
vì ghen.

Hắn cũng tiến tới trước mặt ba nữ nhân, ôm lấy một thiếu nữ xinh xắn nhất rồi
mặt dày la lên: “Biểu muội, ta nhớ nàng quá đi!”

Thiếu nữ kinh hoảng quá đẩy hắn ra, mới phát hiện thân hình hắn vẫn trơ trơ
không chút nhúc nhích, kinh hoàng hét lên: “Ai là biểu muội của ngươi? Thả ta
ra!”

Độc Cô Minh hét lên: “Súc sanh, thả Kỳ muội ra!”

Phong Ái Vũ chợt ngóc đầu ra khỏi vòng tay của Minh biểu ca, giận dữ la lên:
“Xú lão đầu, mau thả Kỳ biểu tỷ ra!”

Hy Bình quay mặt hướng về Độc Cô Minh bực tức nói: “Tiểu tử ngươi ôm nữ nhân
của ta, ta lại không thể ôm muội muội của ngươi sao?”

Phong Ái Vũ bắt đầu giận lên nói: “Lão đầu chết bầm, ai là nữ nhân của ngươi?”

Hy Bình thả Độc Cô Kỳ đang giẫy giụa ra, thì bị nàng cho một bạt tai, hắn cười
nhạt nhìn nàng bằng một mắt, sau đó chuyển thân nhẩy qua một bước, một tay kéo
Phong Ái Vũ từ lòng Độc Cô Minh ra, ôm lấy nàng rồi hôn mạnh một cái.

Hôn tới lúc qua cơn nghiện, Hy Bình hỏi Phong Ái Vũ: “Bây giờ nàng hỏi ai là
nữ nhân của ta?”

Trong đại sảnh anh hùng hào kiệt bên cạnh đang rất chú ý, lúc đầu thấy trung
niên xấu xí ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ hắn là trưởng bối của nàng, sau đó
nhìn thấy kiểu hôn như thế mới phát hiện ra không phải, sau đó không khí bắt
đầu ầm ĩ lên. Mọi người thấy tên quỷ xấu xí đó ôm ấp lấy một khiếu hóa tử mà
hôn thật lâu, thì lớn tiếng làm ầm lên, những tiếng động huyên náo cơ hồ như
muốn rung sập đại sảnh.

Độc Cô Minh cùng hai cô nương đồng thanh lên tiếng: “Cuồng đồ to gan, mau thả
biểu muội ra!”

Trong sảnh mọi người đều ngạc nhiên. Biểu muội? Hóa ra thiếu niên này là nữ
cải nam trang, hèn gì trông như cái bánh kem.

Hy Bình nhếch mép cười: “Ta ôm nữ nhân của ta, việc gì tới các ngươi?”

Phong Ái Vũ khóc to lên than: “Không phải ngươi đã nói là không làm phiền ta
nữa à?”

Hy Bình đảo mắt lại nhìn nàng, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nói: “Ta thay
đổi chủ ý, quyết định đồng ý để nàng làm nữ nhân của ta, nàng có cao hứng
không?”

Câu này làm anh hùng hào kiệt trong đại sảnh ôm bụng cười hô hố, nhiều người
lăn bò ra đất mà cười.

Mẹ kiếp! Vừa xấu lại vừa già, mà còn nói quyết định đồng ý để người ta làm nữ
nhân của mình? Ai sẽ thích ngươi ? Chỉ có con bà ngươi đứng đó tự mình khoái
trá.

“Cao hứng không?” Câu thế này mà hắn có thể nói ra miệng được! Nếu là một
thanh niên tuấn tú nói một câu như vậy, thì có thể xí xóa tùy theo thời điểm,
chứ từ miệng hắn nói ra….. cao hứng thì không thấy mà chỉ muốn vào nhà xí để
nôn mửa!

“Thật không?” Không ngờ Phong Ái Vũ buột miệng nói ra, làm mỗi người đều ngưng
cười, toàn trường mọi người chỉ bíết trợn mắt há miệng mà nhìn, một thiếu nữ
thật đẹp can gì mà yêu thích một lão già xấu xí?

Độc Cô Minh la lên: “Ái Vũ, chuyện này là thế nào ?”

Phong Ái Vũ trong vòng tay Hy Bình ngập ngừng đáp: “Biểu ca, xin lỗi…..”

“Hy Bình!” Thanh âm của Tứ Cẩu từ tiền sảnh đột nhiên truyền lại, cắt đứt câu
đang muốn nói của Phong Ái Vũ.

Khi Hy Bình quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lôi Phượng, Lôi Long, Tứ Cẩu, Bích Nhu,
Lan Hoa các người đang hướng về hắn tiến lại.

Hắn buông Phong Ái Vũ ra nghênh đón họ, cùng Tứ Cẩu ôm choàng lấy nhau, hỏi:
“Ngươi thế nào mà nhận ra ta?”

Tứ Cẩu đáp: “Ngươi hóa ra tro ta vẫn nhận ra, huống hồ trên tay ngươi còn có
thanh đao…”

Mấy người kia nhìn hắn chăm chú rồi hỏi: “Ngươi thật là Hy Bình?”

Hy Bình buông Tứ Cẩu ra, hướng về Lôi Phượng dang hai tay, nhún vai nói:
“Tướng công của nàng đây.”

Lôi Phượng phóng vào lòng hắn, vừa khóc vừa cười nói: “Thiếp cuối cùng cũng
gặp lại chàng, chàng có biết là người ta nhớ chàng từng ngày! Sau này thiếp
không bao giờ xa chàng nữa, chàng thế nào mà biến thành hình dạng thế này?”

Hy Bình cười khổ: “Một lời khó nói hết.”

Tiếp theo, hắn buông Lôi Phượng ra, cùng Lôi Long ôm nhau, cười hỏi: “Ngươi
không ngại nếu ta ôm Bích Nhu một cái chứ?”

Lôi Long cười đáp: “Không vấn đề gì.”

Hy Bình tiến tới trước Bích Nhu ôm lấy nàng hỏi: “Lôi Long không trở lại kỹ
viện chứ?”

Bích Nhu như mất hết khí lực, không nói được lời nào.

Hy Bình cười ầm lên, buông Bích Nhu ra, bất ngờ ôm ngang lấy Lan Hoa, hôn lên
má nàng, nói: “Lan Hoa, thơm lắm.” Sau đó buông nàng ra.

Tứ Cẩu la làng lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi thật là quá đáng mà! Lan Hoa là bảo
bối của riêng ta!” Hắn lập tức vồ lấy Lan Hoa, dùng tay chùi mạnh chổ mới bị
Hy Bình hôn.

Lan Hoa bị hai người đưa qua đẩy lại đến đỏ mặt ra, chỉ muốn kiếm lỗ nào đó mà
chui xuống.

Trong sảnh mọi người thấy mới vào có hai thanh niên và ba mỹ nữ, không cầm
được lại bàn tán ầm lên. Lại thấy bọn họ cùng xú lão quỷ thay phiên ôm ấp
nhau, nên chẳng hiểu ất giáp gì cả. Mẹ kiếp, nhưng thế nào thì bằng hữu của xú
lão nhân dù nam hay nữ cũng dễ nhìn hơn lão gấp vạn lần.

Độc Cô Minh bị đám khách này làm cho hồ đồ, bọn người này có lai lịch thế nào?

Phong Ái Vũ chạy tới nắm áo Hy Bình kéo qua một bên, trừng mắt nhìn Lôi
Phượng, chất vấn: “Lão đầu xấu xí, nàng ta là ai?”

Hy Bình chưa kịp đáp thì Lôi Phượng đã hỏi lại: “Hy Bình, nàng ta là ai?”

Phong Ái Vũ kinh ngạc hỏi: “Sao họ lại gọi ngươi là Hy Bình? Không phải ngươi
tên là Hoàng Ngưu à ? Ngươi gạt ta! Tên lừa gạt, thì ra ngươi gạt ta ngay từ
lúc đầu, ta hận ngươi, ta hận ngươi!” Nàng dậm chân quay người chạy lại ôm lấy
Độc Cô Minh bật khóc.

Hy Bình cười khổ: “Phượng nhi, nàng có đồng ý cho ta lấy nàng ta?”

Lôi Phượng đáp: “Cô nương này rất khả ái, thiếp có thể thấy ra nàng ta rất
thích chàng. Chàng với hình dạng hiện tại, mà nàng ta vẫn thích chàng, thì tại
sao chàng không thể lấy nàng ta? Sau này những chuyện này không cần phải hỏi
thiếp, chàng thích lấy bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, thiếp không can thiệp, chỉ
cần chàng thường hay ở bên thiếp, thì thiếp đã mãn nguyện rồi.”

Hy Bình nghe xong yên tâm nói: “Phải xem nàng ta có nguyện ý không, nếu nàng
ta không nguyện ý, ta sẽ không miễn cưỡng.”

Sáu người tiến vào Huyền Vũ Đường, Độc Cô Minh hỏi: “Xin hỏi chư vị từ đâu
tới?”

Lôi Phượng đáp: “Chúng ta đến từ Viễn Dương Tiêu Cục.”

Độc Cô Minh hỏi: “Viễn Dương Tiêu Cục? Các vị là gì của Lôi tiền bối?”

Lôi Phượng chỉ vào Lôi Long và đáp: “Người là gia gia của chúng ta, ta tên là
Lôi Phượng, hắn là Lôi Long.”

Độc Cô Minh đáp: “Thì ra là Phượng tỷ tỷ, tiểu đệ thật vô phép, không biết
Phượng tỷ tỷ tới, có lỗi, có lỗi.”

Lôi Phượng cười nói: “Độc Cô hiền đệ, không biết thì không có lỗi?”

Hy Bình hướng về Phong Ái Vũ đang trong lòng Độc Cô Minh nói: “Tiểu Ái Vũ, còn
không mau qua đây.”

Phong Ái Vũ nghe hắn gọi “Tiểu Ái Vũ”, khóc ré lên: “Không, ta không! Ngươi
lừa gạt ta, ta hận ngươi, ta không lý tới ngươi nữa!”

Độc Cô Minh hỏi: “Phượng tỷ, hắn là?”

Lôi Phượng đáp: “Anh ấy tên gọi Hoàng Hy Bình, là trượng phu của ta.”

Phong Ái Vũ nhảy ra khỏi lòng Độc Cô Minh như trúng phải đạn, chống đối Lôi
Phượng nói: “Ngươi nói láo! Hắn, hắn có bao giờ nói là có vợ đâu!”

Hy Bình một tay ôm lấy nàng rồi cười nói: “Phượng nhi không có nói láo, nàng
ta chính là nữ nhân của ta, nàng cũng vậy, biết không?”

Phong Ái Vũ đấm thùm thụp vào người Hy Bình, vừa khóc vừa chửi rủa hắn ta: “
Đồ lừa gạt, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi nữa!”

Hy Bình thì thầm vào tai nàng: “Thật không? Vậy ta buông nàng ra, sau này
không quấy rầy nàng nữa. Lần này ta nói thật, nếu nàng thật tình muốn như vậy,
ta sẽ làm theo ý nàng!”

Phong Ái Vũ đột nhiên ngừng đấm, hai tay vòng ra sau lưng hắn ôm chặt lấy, lệ
vẫn chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, ngước lên khẩn trương nhìn hắn.

Hy Bình cúi đầu xuống hôn nhẹ nàng.

Lôi Phượng tay lấy ra một cái khăn lau nước mắt trên mặt Phong Ái Vũ, an ủi:
“Muội tên là Ái Vũ? Đừng khóc nữa, sau này tỷ tỷ sẽ yêu thương muội.”

Độc Cô Minh cảm thấy bực bội, tuy hắn và Phong Ái Vũ không có tình yêu nam nữ,
nhưng đối xử với nàng như muội muội ruột thịt, hắn không thể để nàng lấy một
nam nhân vừa già vừa xấu.”

Độc Cô Minh nghĩ tới đây nói: “Phượng tỷ, không cần biết hắn là ai, đệ không
thể để Ái Vũ lấy hắn! Không nói tới hắn đã cao tuổi, lại xấu xí, lại còn có
thê thiếp. Có phải hắn ta chuyên đi dụ dỗ nữ nhân?”

“Phụ thân.” Tuyết Nhi chạy vào bên trong, Đỗ Tư Tư theo phía sau.

Hy Bình buông Lôi Phượng và Phong Ái Vũ ra, ngồi xổm xuống bồng lấy Tuyết Nhi
vừa chạy lại, hôn lên má đứa bé, Hy Bình hỏi: “Tuyết Nhi, con sao lại đến
đây?”

Tuyết Nhi hoan hỉ đáp: “Đây là nhà của tằng ngoại công của con, mẫu thân đưa
con tới chơi.”

Đỗ Tư Tư tiến tới bên cạnh Hy Bình, trong mắt léo lên một tia nhìn vui mừng,
ngay sau đó đã thay đổi bằng ánh mắt u oán .

Độc Cô Minh cùng ba tỷ muội còn thêm Phong Ái Vũ đồng thanh hỏi lớn: “Tuyết
Nhi, hắn là phụ thân con?”

Tuyết Nhi đắc ý đáp: “Đúng vậy! Phụ thân, để con giới thiệu, đây là Minh biểu
thúc, đây là Cầm biểu di, đây là Kì biểu di, đây là Thi biểu di, đây là Vũ
biểu di, họ đều rất thương yêu Tuyết Nhi.”

Độc Cô Minh thấy sự tình kỳ lạ như vậy liền hỏi: “Biểu tỷ, thế nào mà hắn trở
thành phụ thân của Tuyết Nhi?”

Đỗ Tư Tư mặt đỏ lên đáp: “Các người chớ hiểu lầm, ông ta chính là ân công mà
ta đã nói qua, cũng là người mà Tuyết Nhi quen miệng gọi là phụ thân.”

Hy Bình bồng Tuyết Nhi cười nói :”Tuyết Nhi hãy nói với Vũ biểu di rằng phụ
thân muốn lấy nàng ta.”

Đỗ Tư Tư trong mắt chớp lên một tia thê lương rất khó nhận ra, Phong Ái Vũ mặt
đỏ nhừ.

Tuyết Nhi la lên: “Vũ biểu di, phụ thân nói phải lấy dì? Ối chao, tại sao phụ
thân phải lấy Vũ biểu di, lấy là gì?

Hy Bình dở khóc dở cười .

Độc Cô Minh từ chối nói: “Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi không thể lấy
Ái Vũ, ngươi còn chưa được phụ thân của Ái Vũ thông qua.”

Hy Bình nhìn hắn bực mình hỏi: “Có khi nào tiểu tử ngươi muốn theo cướp lấy nữ
nhân của ta?”

Độc Cô Minh trong lòng chỉ nghĩ cho hạnh phúc của Ái Vũ, không thể nói ra tâm
sự, tính toán, trước hết phải cướp lấy Ái Vũ từ trong tay xú lão đầu này đã
rồi tính sau.

Hắn nói: “Ngươi tưởng ta là hạng người nào? Ngươi sợ à ? Chắc thấy sợ đấu
không lại ta, ngươi nghĩ ngươi tốt hơn ta sao!

Tứ Cẩu ngăn chặn lại nói: “Độc Cô Minh, ta khuyên ngươi chớ trở thành tình
địch của hắn, nếu không ngươi sẽ thảm bại một cách rất khó coi đó.”

Độc Cô Minh kiêu ngạo cười lớn: “ Đa tạ nhân huynh đã đề tĩnh, nếu huynh là
tình địch của ta, ta còn suy nghĩ lại, bằng như hắn, căn bản không có tư cách
làm tình địch của ta, vừa già vừa xấu, tại sao các ngươi đem ra ta so sánh với
hắn, hừ, đúng là một chuyện tiếu lâm!”

Lúc này tiền sảnh bỗng ầm ĩ lên.

“Độc Cô Minh, ngươi tự mình biến thành ngốc nên muốn thành tình địch của hắn,
ngươi căn bản không có tư cách!” Lãnh Như Băng cùng với tỷ đệ Hoa Tiểu Mạn
bước tới.

Nàng xuất hiện làm hầu hết nam nhân trong đại sảnh đều chảy nước bọt ròng
ròng, mắt mọi người không phút nào rời khỏi nàng, ngay cả những mỹ nữ khác
cũng phải nhìn mãi không thôi.

Lãnh Như Băng trên mặt băng lãnh như là dày hơn lúc trước, có lẽ vì đã tu
luyện thành “Hàn Băng Thiện”.

Hy Bình thấy Lãnh Như Băng xuất hiện, trong lòng vui muốn điên lên, nhưng khi
thấy mặt nàng như hàn sương thi tim như chùng xuống, thầm nghĩ: “Nàng có giết
ta không? Hoa Tiểu Mạn bên cạnh nàng khuôn mặt đầy oán hận, không biết về sau
này ta có bị phiền phức nữa không? Thảm rồi, ta lại không thể đánh với họ,
phải làm sao đây?” Hắn hoảng lên nói: “Lôi Long, Tứ Cẩu các ngươi ngăn họ lại
dùm ta.”

Lôi Long và Tứ Cẩu không hiểu đầu đuôi gì cả, nhưng cũng nghe theo, ngăn nhóm
Lãnh Như Băng lại.

Tứ Cẩu hỏi: “Mỹ lệ cô nương, cô nương tìm kiếm Hy Bình làm gì?”

Lãnh Như Băng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lôi Long, Tứ Cẩu, bọn hai
ngươi nếu làm ta sôi lên, đừng trách ta không khách khí.”

Lôi Long, Tứ Cẩu trong lòng chấn động: “Sao nàng lại nhận biết bọn ta?” Hai
người không thể tự chủ đành nhường đường.

Hy Bình trong lòng không ngừng kêu thảm.

Lãnh Như Băng tiến tới trước Hy Bình, lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn đang bồng
một tiểu nữ hài lạnh lùng hỏi : “Ngươi đang bồng ai đó? Còn không mau bỏ
xuống?”

Tuyết Nhi chẩu môi nói: “Ta là Tuyết Nhi, cô là ai sao hung hăng với phụ thân?
Còn muốn phụ thân không bồng Tuyết Nhi nữa? Tuyết Nhi muốn phụ thân bồng!”

Hy Bình đầu to như cái đấu, nói: “Tuyết Nhi ngoan, cho mẫu thân bồng trước,
phụ thân có việc riêng một chút.” Hắn giao Tuyết Nhi cho Đỗ Tư Tư, xoay người
đối diện với Lãnh Như Băng lạnh như băng sương, không biết nói gì, sau một lúc
lâu mới nói: “Băng Băng, nàng làm sao lại tới?”

Lãnh Như Bằng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nhào vào lòng hắn, khóc lóc nỉ
non, nói: “Người ta nhớ tới chàng, chàng là tên hổn đãn, không để người ta nói
gì đã chạy mất, thiếp tưởng chàng không thích Băng Băng nữa!”

Hy Bình toàn thân cứng đơ, sống mũi thấy cay cay, nhưng vẫn cười nói: “Làm gì
có. Băng Băng của ta quá xinh đẹp, ai mà bỏ được?”

Lãnh Như Băng giận dỗi: “Vậy tại sao chàng lại chạy không thấy cả tung tích?”

Hy Bình đáp: “Ta, ta có việc trong người. Huồng hồ nàng mới tỉnh lại đã hét
lên đòi chém đòi giết ta, ta không chạy đi không được.”

Lúc này, trong sảnh không ai mà không cảm thấy như đang xem vở hài kịch. Nam
nhân này vừa già vừa xấu, tại sao các mỹ nhân đều nhào vào lòng hắn?

Trong lòng Độc Cô Minh vô cùng bất phục, mỉa mai nói: “Thật nghĩ không ra
ngươi vừa già vừa xấu lại rất phong lưu.”

Lãnh Như Băng nghe vậy liền kéo Hy Bình bước ra ngoài.

Hy Bình hỏi: “Băng Băng, nàng định làm gì?”

Lãnh Như Băng vừa đi vừa nói: “Thiếp không chịu được khi người khác nói nam
nhân của thiếp vừa già vừa xấu!”

Hy Bình quay đầu về bọn Lôi Phượng, nói: “Các người đợi một chút, lát nữa ta
sẽ trở lại.”

Sau khi Hy Bình bỏ đi, đại sảnh càng thêm huyên náo, anh hùng hào kiệt nghị
luận ầm lên.

Phía Độc Cô Minh và phía Lôi Phượng nhân dịp này tự giới thiệu với nhau, từ từ
quen biết, tuy giữa hai bên vừa mới rồi không được vui vẻ cho lắm, nhưng sự
mâu thuẫn đó là từ Hy Bình phát ra, nên khi Hy Bình đi khỏi, mọi người tự
nhiên quên mất cái điểm xung đột nhỏ vừa rồi, hai gia đình vẫn chưa mất hòa
khí với nhau.

Nhưng vẫn có một người không không bỏ qua được, Độc Cô Kì bị Hy Bình ôm qua,
cô nương mỹ lệ này đối với việc Hy Bình phi lễ vẫn để ở trong lòng.

Nàng dậm chân tức tối nói: “Hắn đúng là một tên khả ố mà, ta và hắn chưa bao
giờ gặp mặt, hắn gặp ta lại ôm loạn lên, ta muốn hắn phải tạ lỗi đàng hoàng
với ta!”

Độc Cô Minh cùng hai tỷ muội đều đồng ý với nàng ta, nhưng có người lại nghĩ
khác đi, Lôi Phượng đã quá rành tánh tình của Hy Bình, nhưng Đỗ Tư Tư đã không
nhịn được nghĩ: “Bất quá chỉ bị hắn ôm một cái, hắn còn to gan vô lễ nhìn ta
lõa thể, nhìn ta mặc quần áo, còn không kiêng cử gì cùng ta ngủ chung giường
thì sao!”

Phong Ái Vũ buột miệng nói to lên: “Kì biểu tỷ, tỷ chưa biết đó thôi, tên đó
còn muốn ta cùng hắn tắm chung, thật là xấu hổ!”

Mẹ kiếp, biết là xấu hổ, lại còn nói ầm lên như vậy?

Nằm trong lòng Đỗ Tư Tư, Tuyết Nhi cãi ầm lên: “Kì biểu di, tại sao muốn phụ
thân con xin lồi? Dì không thích phụ thân con ôm à? Được phụ thân ôm thì rất
thoải mái! Hơn nữa ngủ trên ngực phụ thân là thoải mái nhất, con đã ngủ trên
ngực phụ thân, mẫu thân thì ngủ bên cạnh! Kì biểu di, dì không muốn ngủ trên
ngực phụ thân sao?”

Độc Cô Kì cùng Đỗ Tư Tư mặt đỏ bừng lên, đồng thanh quát to: “Tuyết Nhi!”

Độc Cô Minh sợ hãi hỏi: “Biểu tỷ, những lời của Tuyết Nhi không phải là thật
chứ?”

Đỗ Tư Tư đỏ mặt không thấy trả lời, như là mặc nhận.

Tuyết Nhi lại la lên lần nữa: “Đương nhiên là thật, mẫu thân còn gọi phụ thân
lên giường.”

Đỗ Tư Tư quá xấu hổ lại không có chỗ để trốn, lớn tiếng quát nạt: “Tuyết Nhi,
con, con còn nói nữa, mẫu thân sẽ không lý tới con nữa!”

Độc Cô Minh biết là sự tình nghiêm trọng, quay qua Lôi Phượng hỏi: “Phượng tỷ,
trượng phu của tỷ rốt cuộc là loại người gì?”

Tứ Cẩu cướp lời trước: “Độc Cô công tử, ngươi yên tâm đi, hắn khẳng định không
phải người vừa già vừa xấu, nếu không thế nào mà được tiểu thư bọn ta để mắt
tới.”

Lôi Phượng nói :”Lan Hoa, lấy tay bịt miệng hắn lại, nhiều chuyện quá!” Nàng
lại không tự chủ bật cười lên.

Độc Cô Minh yên tâm hiểu ra một chút, ngẫm nghĩ một lát, chợt hướng về tỷ đệ
Hoa gia hỏi: “Không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?”

Hoa Tiểu Mạn đáp: “Bọn ta là người Trường Xuân Đường, ta là Hoa Tiểu Mạn, hắn
là đệ đệ ta Hoa Tiểu Ba.”

Độc Cô Minh nhìn Hoa Tiểu Mạn nghi ngờ hỏi: “Nàng cùng Hoàng Hy Bình có quan
hệ gì?”

Hoa Tiểu Mạn không đáp lại, Hoa Tiểu Ba đã vội lên tiếng: “Hừ, chị ta và hắn
một điểm quan hệ cũng không có… Bọn ta và Lãnh tỷ tỷ thì lại rất tốt.”

Lôi Phượng hiếu kỳ hỏi :”Lãnh tỷ tỷ? Có phải cô nương lúc nãy?”

Hoa Tiểu Ba đáp: “Đúng rồi, hắn và Lãnh Như Băng tỷ tỷ tới nhà bọn ta cầu y.”

Lôi Long cùng Tứ Cẩu đồng thanh hỏi to: “Lãnh Như Băng, nàng ta, nàng ta là
Lãnh Như Băng?”

Chúng nhân không minh bạch bọn họ vì gì mà kích động, chỉ riêng hai người là
tự hiểu trong lòng. Thì ra mỹ nữ kéo Hy Bình đi cũng là danh kỹ Lãnh Như Băng?
Nàng không ở Quần Phương Lâu? Chuyện sau này thế nào mà lại cho Hy Bình hưởng
lợi? Nữ nhân được Hy Bình hộ tống là Lãnh Như Băng? “Hộ Hoa Sứ Giả” dối trá
thấp hèn, “hộ hoa” rồi “hái hoa” luôn mà không nói cho huynh đệ một tiếng,
đúng là tên khốn kiếp mà.

Trong lúc họ đang trầm tư trong sảnh, từ cửa bên của Huyền Vũ Đường bước ra
nhiều người, có sư đệ của Thiếu Lâm phương trượng Viên Chính Đại Sư, Võ Đang
chưởng môn Tĩnh Hư Tử, Cái Bang bang chủ Phong Tự Lai, Đại Địa Minh thập đại
đệ tử chính là Lạc hoa dữ lạc thảo, Thần Đao Môn nhị công tử Triệu Tử Uy, phụ
tử Thiên Phong Bảo Từ Phiêu Nhiên và Từ Thanh Vân, huynh đệ kết nghĩa của Độc
Cô Phác Nam Cực Tiên Ông Âu Dương Nam Thiên, Cái Bang trưởng lão Tiếu Diện
Cái, phu phụ Độc Cô Ưng, bước ra phía trước mặt là nhân vật chính của ngày
chúc thọ hôm nay, Độc Cô Phách.

Hoa Tiểu Mạn tỷ đệ thấy Triệu Tử Uy đi ngang qua, miệng liền gọi: “Uy ca ca.”

Triệu Tử Uy tướng cao to, vạm vỡ đầy nam tính, không thể gọi là tuấn tú, nhưng
gương mặt cũng dễ coi, thường có nét cười, ngoại hình cường tráng.

Y ôm lấy hai tỷ đệ mỗi người một tay vào lòng, cười hỏi: “Bọn ngươi làm sao
đến đây?”

Phong Ái Vũ lúc đó phóng như một con chim nhỏ vào lòng Phong Tự Lai, giống như
là đứa bé vừa khóc vừa cười.

Phong Tự Lai vuốt đầu nàng, cười nói: “Con không có chuyện gì, vậy tốt, cha
chỉ sợ con gặp chuyện gì, hàng ngày đều lo sợ cho con, kêu huynh đệ trong bang
tìm kiếm con nhưng không thấy. Ta biết con sẽ tự mình đến nhà ngoại công, tốt,
chứng tỏ con đã lớn rồi. Nhưng sau này được tự ý hành động nữa, con biết sẽ
làm cha lo lắng cho con? Thôi hãy đi qua ngoại công của con thăm hỏi đi.”

Lúc này bước ra đại nhân vật ngồi xuống theo thứ tự chủ khách.

Độc Cô Phách ngồi chính giữa ngay ghế thái sư, chỉ thấy lão mặt đầy hồng
quang, nhìn lên đích xác có nhiều phần uy nghiêm.

Phong Ái Vũ rời khỏi vòng tay của Phong Tự Lai, rồi nhào vào lòng ngoại công
của nàng tiếp tục nhõng nhẽo như một đứa trẻ con.

Trên hai hàng ghế trong Huyền Vũ Đường, bên trái ngồi theo thứ tự Thiếu Lâm
Viên Chánh, Lạc Hỏa, Lạc Thảo, Triệu Tử Uy, Hoa Tiểu Mạn, Hoa Tiểu Ba, Từ
Phiêu Nhiên, Từ Thanh Vân, bên phải theo thứ tự Võ Đang Tĩnh Hư Tử, Nam Cực
Tiên Ông, Phong Tự Lai, Tiếu Diện Cái, và vợ chồng Độc Cô Ưng.

Độc Cô Minh tiến lên thông báo: “Gia gia, hai vị này là tôn nữ Lôi Phượng và
tôn nam Lôi Long của Lôi lão tiền bối.”

Độc Cô Phách hổ thân hơi chấn động, nhìn kỹ hai tỷ đệ Lôi Phượng, mặt có chút
tiếu ý, không ngừng gật đầu.

Lôi Phượng cùng Lôi Long ôm quyền chúc tụng: “Tôn nhân chúc Độc Cô tiền bối
thọ tỷ Nam Sơn.”

Độc Cô Phách đáp: “Tốt, quả nhiên không hổ là hậu đại của Lôi lão ca, đúng là
nhân trung chi long, nhân trung chi phượng! Hà, gia gia các cháu có khỏe
không? Đã hai mươi năm rồi chưa gặp lại, không ngờ lão ca vẫn nhớ tới bộ xương
già này.

Lôi Phượng thưa: “Gia gia và nãi nãi của chúng cháu vẫn mạnh khỏe, họ vẫn
thường nhắc tới lão nhân gia, chỉ vì đường đi quá xa, công việc tiêu cục thì
bề bộn, nên để tôn nhân chúng cháu tới chúc thọ.”

Độc Cô Phách gật gật đầu, chỉ về hướng về phía Nam Cực Tiên Ông bảo: “Đây là
Âu Dương gia gia của các cháu.”

Lôi Phượng và Lôi Long biết Âu Dương Nam Thiên là một trong mấy anh em kết bái
của gia gia, vừa mới thấy, đã kinh hỷ vạn phần, nói: “Tôn nhân xin chào Âu
Dương gia gia.”

Nam Cực Tiên Ông dùng tay vuốt bộ râu trắng nói: “Tốt, tốt!”

Sau khi qua phần giới thiệu và nhận diện mọi người, Lôi Phượng cùng Lôi Long
bốn người bọn họ ngồi xuống hàng ghế tay phải, Đỗ Tư Tư cũng bồng Tuyết Nhi
ngồi về phía phải. Vì thế phía bên phải một thoáng đã đầy chổ.

Phong Ái Vũ rời khỏi lòng của Độc Cô Phách, ngồi chung với Độc Cô Minh ở phía
trái.

Hy Bình bị Lãnh Như Băng dẫn ra khỏi Vũ Đẩu Môn tới Đẩu Vân Khách Sạn gần
nhất, tùy tiện lấy một phòng.

Khi vào phòng, Hy Bình ôm chặt lấy nàng rồi hỏi: “Băng Băng nàng khôi phục lại
dung mạo cho ta nhé?”

Lãnh Như Băng chỉ “Ừ” một câu trả lời, Hy Bình không ngừng hôn mạnh vào má
nàng.

Lãnh Như Băng giận dỗi nói: “Đừng có làm loạn lên, sau này sẽ còn nhiều cơ hội
hôn, giờ trước tiên phải khôi phục dung mạo cho chàng đã.”

Hy Bình nghe mấy câu này, tâm lý giống như nuốt được cài gì còn ngọt hơn đường
gấp trăm gấp ngàn lần. Mỹ nhân băng giá đang âu yếm nói chuyện với mình đây
sao?

Hắn cười nói: “Ta còn tưởng rằng nàng định giết ta, không ngờ…”

Lãnh Như Băng lấy từ y phục ra một ống nhỏ màu xanh, đổ xuống lòng bàn tay một
ít dược thủy trong vắt, rồi bôi lên mặt Hy Bình, sau đó dùng sức xoa lên, nói:
“Chàng còn nói? Hôm đó sau khi làm cái trò xấu xa đó với người ta rồi bỏ chạy
thất tung, thiếp tỉnh lại không thấy chàng, trong lòng thiếp rất đau khổ, sau
đó nghe Tiểu Mạn nói chàng đi Vũ Đẩu Môn, thiếp vốn định đến ngay, nhưng chàng
đúng là đồ hổn đãn mà, làm người ta toàn thân không có lấy một điểm khỏe. Còn
nữa, chàng đã làm gì Tiểu Mạn? Sau khi chàng đi, nàng ta lúc nào cũng buồn bực
không vui, nhiều khi lúc ngủ vẫn mắng chửi chàng trong mơ.”

Hy Bình cười đáp: “ Bất quá có hôn nàng ta nhiều lần.”

Lãnh Như Băng nói: “Hèn gì hôm đó môi nàng ta sưng đỏ lên, té ra là chàng giở
trò xấu xa! Nàng ta còn nói bị muỗi chích. Nhìn lại thì thấy có lẽ nàng ta đối
vớI con muỗi đực to lớn này vừa yêu vừa hận.”

Hy Bình cười hì hì nói: “Ta thấy thì thuần túy là hận, vì lão đầu xấu xí ta đã
giật lấy đôi môi để dành cho Uy ca ca của nàng ta, hơn nữa chỉ trong một ngày
mà hôn nàng ta ít nhất là hai ba trăm lần, hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy
nghiện đó.”

Lãnh Như Băng đẩy hắn một cái, nói: “Sau này chàng còn tùy tiện hôn loạn lên,
thiếp sẽ không ngừng đi theo kiểm soát câu thúc chàng… Thôi được rồi, đi đi,
dùng nước trong rửa lại, sẽ khôi phục lại nguyên dạng của chàng.”

Hy Bình hỏi: “Được sao? Ta trước đây rửa, chà xát, cấu xé không biết bao nhiêu
lần rồi mà không thấy công hiệu. Băng Băng, nàng không lại đùa giỡn với ta
chứ?”

Lãnh Như Băng cười nói: “Ai thèm đùa giỡn với chàng? Thiếp đã dùng dược thủy
bôi trên mặt chàng để tẩy đi thuốc dịch dung, giờ bất quá chỉ rửa đi khuôn măt
xấu xí của chàng. Còn không đi mau?”

Hy Bình nhìn nàng bằng đủ cách, hỏi: “Băng Băng, nàng giúp ta rửa nhé?”

Lãnh Như Băng có thể nói “không” hay sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.