Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 229: Ý Ngoại Doanh Cứu – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 229: Ý Ngoại Doanh Cứu

“Minh chủ, Đông Doanh vương tử xin cầu kiến.” Bách Tư tiến vào phòng của Lạc
Hùng nói. Lúc này Lạc Hùng đang bàn bạc cùng con mình.

“Đông Doanh vương tử à?”

Bách Tư đáp: “Dường như đến vì Hoàng Hy Bình.”

Lạc Hùng nói: “À, ta nhớ ra rồi. Bọn họ và Hoàng Hy Bình có mối thù, bị Hoàng
Hy Bình chém giết một phen phải bỏ chạy mất. Giờ bọn họ đến tìm ta để làm gì?”

Lạc Thiên nói: “Cha, chính con đã liên hệ với bọn họ. Cừu nhân của Hoàng Hy
Bình thì cũng là bạn của chúng ta.”

“Làm tốt lắm.” Lạc Hùng khen ngợi con mình rồi quay sang Bách Tư nói: “Cho bọn
họ vào gặp ta. Có lẽ chúng ta lại có thêm mấy thế tử nữa. Ha ha!”

Bách Tư lập tức đi ra ngoài dẫn vào hai nam một nữ, chính là hai huynh muội
người Đông Doanh và Trì Thương.

Lạc Hùng mỉm cười nghênh đón và nói: “Các vị từ xa đến đây, không biết để
nghênh đón, xin cáo lỗi, cáo lỗi!”

Chàng thanh niên đáp: “Lạc minh chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

“Vị này chính là Đông Doanh vương tử à?” Lạc Hùng ôm quyền hỏi.

Trì Thương đáp: “Đây chính là…..….. vương tử điện hạ của…..….. Đại Đông Doanh
đế quốc chúng ta. Ngươi…..….. không tự mình ra ngoài nghênh đón điện hạ của
chúng ta, có phải nghĩ là…..….. điện hạ của chúng ta không có tư cách…..…..để
ngươi tiếp kiến không?”

Lạc Hùng cười nói: “Ở đây ai nói điều đó đâu nào? Chỉ là vừa rồi có chuyện
không tiện thôi. Xin bỏ qua cho!”

Cơn giận của Trì Thương vẫn chưa tan. Đông Doanh vương tử dùng tiếng Đông
Doanh nói: “Trì Thương quân, bỏ qua đi. Chúng ta đến không phải để tranh cãi
chuyện đó.”

Sau đó, hắn dùng tiếng Trung nguyên nói: “Lạc minh chủ, bọn ta…..….. đến đây
là theo lời mời của Lạc thiếu minh chủ nhưng ta phát hiện các người so với
Hoàng Hy Bình còn đáng giận hơn. Lạc thiếu minh chủ đâu rồi?”

Lạc Thiên từ sau lưng Lạc Hùng bước ra nói: “Tại hạ là Lạc Thiên, xin kính
chào vương tử điện hạ.”

Đông Doanh vương tử nói: “Lạc thiếu minh chủ, từ trước đến nay, ta luôn luôn
tính trong đầu xem có nên hợp tác với ngươi hay không. Bởi vì Đông Doanh võ sĩ
bọn ta không có thói quen dùng sức lực của người khác để báo cừu cho mình,
cũng không có thói quen dùng âm mưu để triệt hạ đối thủ. Bọn ta muốn đánh ngã
đối thủ trong điều kiện công bằng. Mấy thứ âm mưu đó chỉ có bọn chính khách
mới có, không phải là tinh thần võ sĩ đạo anh dũng của bọn ta. Ta tuy là vương
tử cao quý nhưng cả đời nguyện cống hiến cho tinh thần võ sĩ đạo.”

Lạc Thiên thử dò xét: “Người nói như thế ý là…..…..”

“Trước khi ta đến đây trong lòng ta rất mâu thuẫn, do dự không quyết định
được. Đến khi gặp được các ngươi, cuối cùng ta cũng có được đáp án. Ta sẽ
không bao giờ hợp tác cùng các ngươi! Yêu cầu các ngươi thả Hoàng Hy Bình ra.
Ta sẽ dùng lực lượng của chính mình, dùng thanh võ sĩ đao trong tay mình chặt
đầu hắn xuống.”

Lạc Thiên bật cười lớn nói: “Người Đông Doanh à? Ha ha…..….. như ngươi mà cũng
đòi đánh Hoàng Hy Bình sao? Thật là quá ngờ nghệch! Đừng quá đề cao tinh thần
võ sĩ đạo của các ngươi. Dương Long Quân có phải là quốc sư của các ngươi
không? Sao ta không nhìn thấy tinh thần võ sĩ đạo của ông ta đâu hết vậy? Ta
chỉ biết ở Trung nguyên này hắn chính là kẻ gian dâm phụ nữ….. Nhưng đột nhiên
các ngươi vì tên dâm tặc chuyên hái hoa đó mà kéo cả đoàn người đến vì hắn mà
báo cừu. Tiếc là lại bị Hoàng Hy Bình phát cuồng lên đồ sát đến nỗi khôi giáp
không còn. Mẹ nó, thật sự là một câu chuyện cười cho ngàn đời! Tinh thần võ sĩ
đạo à? Tinh thần dâm đạo thì có!”

“Ngươi không được vũ nhục đại ca!” Trì Thương gầm lên cực kỳ phẫn nộ.

Đông Doanh vương tử dùng tiếng Đông Doanh nói: “Trì Thương quân, không được
kích động! Lời hắn nói đúng là sự thật. Nếu lúc đầu ta biết được sự thật đó,
ta đã không hấp tấp vì lão sư mà báo cừu. Sau khi lão sư đến Trung nguyên đã
thay đổi rồi. Người không còn là lão sư mà trước kia ta từng biết nữa…..…..”

Mặt Trì Thương đỏ hồng lên, dùng tiếng Đông Doanh nói: “Điện hạ, sau này thần
điều tra được, thần phát hiện đại ca đã phản bội tinh thần võ sĩ…..…..”

“Chuyện đó không cần phải nói nữa. Đó là mối sĩ nhục lớn của cả dân tộc!” Đông
Doanh vương tử dùng tiếng Trung nguyên quở mắng Trì Thương rồi lại quay đầu
sang đối mặt với Lạc Thiên nói: “Ngươi mời ta đến, ta đã đến rồi. Nhưng ngươi
đột nhiên lại làm ra vẻ không nhận ra ta. Đối với ta đó là một mối sĩ nhục rất
lớn. Ta sẽ ghi nhớ cẩn thận. Trung nguyên các ngươi có giới giang hồ. Quốc gia
chúng ta cũng có giới giang hồ. Nhưng chúng ta chính là giới giang hồ của quốc
gia chúng ta. Bất kể giữa hai nước có âm mưu gì với nhau nhưng người trong
giang hồ chúng ta đều có nguyên tắc của chúng ta. Nói thì hơi khó nghe, các
ngươi thật sự đã phản bội đạo nghĩa giang hồ, trông rất giống mấy tay chính
khách…..….. Mặc dù ta thân là người hoàng gia cũng cảm thấy xấu hổ cho các
ngươi. Những kẻ hay mưu đồ chỉ thích hợp cho chính trị chứ không thích hợp với
giới võ lâm đẫm máu! Hoàng Hy Bình tuy giết rất nhiều người của ta nhưng cái
thú tính của hắn rất chân thật. Bọn ta hận hắn nhưng trong lòng kính trọng
hắn. Cũng vì hắn dùng sức mạnh chân thật của mình để đánh bại chúng ta! Bọn ta
không sao có thể hợp tác với các ngươi được. Lý tưởng bất đồng không thể cùng
nói chuyện được. Đến đây xin cáo biệt!”

Hắn nói những câu này đột nhiên lại nói rất lưu loát. Rõ ràng là trong lòng
rất kiên quyết.

Lạc Hùng nghiêm mặt nói: “Tiễn khách!”

o0o

U Liên trai yên tĩnh. Biểu hiện xem ra vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Không phải Lạc Hùng không quan tâm đến nơi này nhưng vì lão không phát hiện ra
mối quan hệ giữa Hy Bình và Lạc U Nhi.Dường như Lạc U Nhi thật sự quan tâm đến
Hy Bình. Có điều, theo lão nhận định, đó là vì Hy Bình có vẻ mặt giống Lâm
Khiếu Thiên. Do đó nàng ta mới quan tâm như vậy. Lão không quan tâm tìm hiểu
xem quan hệ giữa Lạc U Nhi và Hy Bình là như thế nào. Khá nhiều lần lão muốn
tạm thời nhốt Lạc U Nhi lại nhưng lão không sao làm được. Cũng vì Lâm Khiếu
Thiên mà lão đã làm nàng quá thương tâm. Bất kể dã tâm của lão rất lớn, người
ta có thể rất xấu hoặc rất tốt, lão cũng không thể thật sự làm tổn thương Lạc
U Nhi nữa. Tuy Lạc U Nhi và lão không hề có quan hệ máu thịt, nhưng lão đã
nuôi nấng hai chị em từ nhỏ đến lớn. Trong lòng lão, tình cảm dành cho Lạc U
Nhi giống như dành cho con gái mình, còn hơn tất cả các tình cảm khác cộng
lại.

Lạc Thiên không hề hiểu gì về cái loại tình cảm đó…..

Kỳ thật Lạc U Nhi biết việc Lâm Khiếu Thiên xuất hiện tại Đại Địa Minh rất sớm
nhưng nàng không vội vã ra ngoài để gặp mặt nam nhân mà nàng vẫn lưu giữ hình
bóng trong tim. Nàng cân nhắc đến cảm nhận của Lạc Hùng. Đã nhiều năm rồi,
nàng đã biết rõ mọi âm mưu của Lạc Hùng nhưng nàng vẫn giữ kín trong lòng,
cũng không vì Lâm Khiếu Thiên mà rời bỏ Đại Địa Minh. Có điều trong lòng nàng
vẫn oán trách, dù thật sự không hận Lạc Hùng. Cũng vì nàng biết Lạc Hùng thật
sự rất thương yêu hai tỷ muội bọn họ.

Bọn họ là do Lạc Vân nuôi dưỡng nhưng xét cho cùng thì từ nhỏ vẫn do Lạc Hùng
chăm sóc. Người đó tuy xưng là đại ca nhưng giống như phụ thân của họ hơn. Phụ
thân có sai trái cũng khó mà hận được…..

Lạc Lộ đã nhiều ngày nay không tìm gặp nàng. Lạc Lộ vừa đến, kể cho nàng nghe
chuyện về Hy Bình và Lâm Khiếu Thiên, lại vẫn do Lạc Hùng gây ra. Điều làm
nàng kinh ngạc nhất là Hy Bình hóa ra lại là con trai ruột của Lâm Khiếu
Thiên, lại còn là con của Lâm Khiếu Thiên và Mộng Tình.

Nàng biết rõ Lâm Khiếu Thiên đã xuất hiện tại Đại Địa Minh dù thật ra nàng
không hề rời khỏi U Liên trai mà cũng chưa từng nghe ai nói. Chỉ cần Lạc Lộ
đến thì sẽ được biết mọi việc rõ ràng.

“Chuyện thế nào rồi?” Lạc U Nhi cất giọng nói líu ríu, dáng vẻ trông tiều tụy
hơn nhiều. Trước mặt người đệ tử yêu thương nhất của mình, nàng thể hiện một
bộ dạng yếu đuối hiếm thấy.

Lạc Lộ cảm thấy có lỗi nói: “Con xin lỗi, sư phụ. Lẽ ra con không nên cùng đại
sư huynh đi bắt Huyết Ma.”

Lạc U Nhi nói: “Chuyện không liên quan đến con. Sư bá của các con không thể bỏ
qua cho Khiếu Thiên được. Đã trốn được hai mươi năm rồi, giờ hắn ta lại xuất
hiện. Không ngờ người hắn ta yêu lại là Mộng Tình…..”

“Sư phụ….., người vẫn còn yêu Huyết ma sao”

“Ta không biết. Trong lòng ta rất phức tạp. Có phải thật sự hắn bị Võ lâm tứ
đại gia đem đi không?”

Lạc Lộ khẳng định: “Đúng vậy. Chính mắt con nhìn thấy.”

“Tứ đại võ lâm thế gia vẫn luôn cho rằng hắn đã giết tổ tiên của họ nên hận
thù hắn rất sâu sắc. Hắn lọt vào tay bọn họ thật lành ít dữ nhiều.”

“Sư phụ, con nghĩ, nếu Tứ đại gia muốn giết ông ta cũng khó mà ra tay. Bích
lục kiếm trang, Trường xuân đường, Thiên phong bảo đều có quan hệ trực tiếp
với Hy Bình. Thậm chí cả hai cô con gái của Thần đao môn cũng có quan hệ sâu
sắc với Hy Bình. Còn Huyết Ma lại là phụ thân của Hy Bình. Muốn giết Huyết Ma,
bọn họ cũng phải nghĩ đến Hy Bình. Theo suy nghĩ của con, Hoàng Đại Hải đem
Thiên Tự lệnh bài giao lại cho Triệu Tử Hào nhưng Triệu Tử Hào vào lúc đó lại
quyết định giúp đỡ Hy Bình bảo vệ cho Huyết Ma. Vậy nên dù họ mang Huyết Ma
đi, xem ra cũng khó mà hạ thủ được.”

“Còn Hy Bình? Bọn họ rời đi rồi còn Hy Bình thì sao? Không lẽ họ không thèm
quan tâm đến hắn nữa sao?”

“Con cũng không biết.” Lạc Lộ cũng không biết trả lời ra sao. Vấn đề này nàng
ta cũng đã tự hỏi mình, nếu Tứ đại gia không đếm xỉa đến Hoàng Hy Bình nữa thì
không còn ai có thể cứu được Hoàng Hy Bình. Chỉ có Địa ngục môn và Ngọc xà môn
thì bất kể gì đi nữa cũng không thể cứu hắn từ trong Đại Địa Minh ra khi có
rất nhiều nhân sĩ võ lâm chánh phái giúp bảo vệ.

Lạc U Nhi lẩm bẩm với chính mình: “Ta cần phải đến gặp Khiếu Thiên hay phải đi
cứu Hy Bình?”

Lạc Lộ nói: “Sư phụ, con nghĩ…..”

“Con nghĩ thế nào?” Lạc U Nhi vội vã hỏi.

“Con chỉ nghĩ rằng, trước tiên người nên cứu Hy Bình. Bởi vì hài tử trong bụng
người không thể không có phụ thân.”

Lạc U Nhi nói: “Tiểu Lộ, kỳ thật hiện tại ta đúng là đang nghĩ về tên hỗn đãn
đó, con có tin không? Ta vẫn cho rằng ta yêu thương Khiếu Thiên sâu nặng nhưng
thực tế vào lúc này đột nhiên ta chỉ nghĩ đến Hy Bình. Ta cảm thấy mình không
thể nào thích nghi được. Ta bắt ta phải nghĩ đến Khiếu Thiên nhưng cuối cùng
ta cũng không làm được. Có lẽ lòng ta đã thay đổi, thay đổi đến mức tự mình
cũng không cách nào khống chế nổi. Khiết Thu nói thật không sai. Ta lẽ ra phải
đến gặp hắn từ trước, chịu nhượng bộ hắn…..….. Trong lòng ta vốn đã chịu thua
hắn rồi, có điều vẫn kiên quyết phủ nhận. Ta đã nghĩ ta cần phải xác định lại
một lần nữa. Lúc đó hắn nói, nếu như trong lòng ta có bức họa của hắn, hắn sẽ
quay về bên cạnh ta, nhưng giờ đột nhiên hắn lại bị đại ca giam giữ. Làm sao
ta giúp được đây? Tiểu Lộ, con nói xem, con có thay đổi trong lòng không, con
còn yêu Thiên nhi không, rồi….., giờ con làm sao?”

Lạc Lộ nói: “Con muốn cứu chàng ra. Nhưng con không có khả năng. Phó minh chủ
Huyết Đạt đích thân chỉ huy. Chỉ có sư bá và thiếu gia có thể vào mà thôi. Bất
cứ ai khác đều không được phép tiếp cận.”

Lạc U Nhi lại lẩm bẩm với mình: “Huyết Đạt à? Có lẽ ta phải giết Huyết Đạt…..”

“Sư phụ!” Lạc Lộ kinh hoàng.

Lạc U Nhi phất phất tay nói: “Con ra ngoài đi để ta suy nghĩ một chút. Trong
lòng ta rất mâu thuẫn. Đại ca thật sự làm hơi quá rồi!”

“Sư phụ, bất kể người quyết định thế nào, con cũng đều ở bên người. Con đột
nhiên phát hiện ra rằng những gì Đại Địa Minh mang đến cho con đều là giả tạo
cả. Cả tình yêu của thiếu gia cũng là giả tạo. Vì vậy, con đã quyết định phản
lại hắn. Hắn không xứng đáng với tình yêu của con vì hắn chưa từng yêu con…..
Còn tên hỗn đãn đó, ít nhất hắn cũng làm con cảm thấy thoải mái, làm con cảm
nhận được nỗi sung sướng và hổ thẹn chưa từng trải qua….. Hắn khiến con không
bao giờ quên được. Ngay từ câu nói đầu tiên của hắn, con đã không thể nào quên
hắn được nữa.” Lạc Lộ hồi tưởng lại rồi quay mình bước đi.

Khi vừa ra đến cửa, nàng quay lại nói với Lạc U Nhân: “Lúc đó hắn nói với con,
‘nàng thật hấp dẫn’. Nhưng con đã ở với Lạc Thiên bấy nhiêu lâu mà vẫn chưa
từng nghe hắn nói rằng con hấp dẫn. Hắn nói con rất hấp dẫn nhưng lúc đó con
hoàn toàn không biết hắn….. Sư phụ, lúc hắn gặp người lần đầu tiên có nói
người hấp dẫn không?”

Cửa đã đóng lại. Câu nói của Lạc Lộ khiến Lạc U Nhi phải trầm tư. Lần đầu tiên
Hy Bình gặp nàng có nói nàng hấp dẫn không? Nàng không nhớ rõ. Dường như hắn
đã gọi nàng một cách khá nhục mạ là ‘mỹ nhân nhi’, còn trơ trẽn nói rằng nàng
phải hiến thân cho hắn. Chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi. Giờ đây hồi tưởng
lại, đột nhiên nàng cảm nhận được một ít hương vị ngọt ngào. Hoàn cảnh lúc đó
dần dần hiện lên khiến thân thể mềm mại nàng chợt rung động. Câu nói của Hy
Bình lúc đó rõ ràng đã cướp mất linh hồn nàng…..

“Dựa vào việc ta chính là Hoàng Hy Bình! Nữ nhân, đừng quên, nam nhân hiện
đang cưỡi trên người nàng chính là ta chứ không phải nam nhân nào khác. Nghĩa
là hiện tại ta chính là nam nhân của nàng. Như vậy vĩnh viễn sẽ là nam nhân
đầu tiên của nàng. Điều đó vĩnh viễn không thể xóa bỏ được…..”

Đúng vậy! Hoàng Hy Bình hắn, bất kể là về tinh thần hay về thể xác đều là nam
nhân của Lạc U Nhi.Nàng lẽ ra phải giác ngộ điều đó từ sớm rồi.

o0o

Lúc Vân Tuyết tiến vào Đại Địa Minh, trời đã hoàng hôn. Trong lòng nàng cảm
thấy băn khoăn, đang tính toán cân nhắc xem làm sao cứu được Hy Bình. Kể ra
cũng lạ, lúc trước nàng ta tìm mọi cách để giết Hy Bình, giờ đây lại moi móc
trăm phương ngàn kế để cứu Hy Bình.

Kể từ lúc nàng chết đi, cái võ học biến thái ngoài sức tưởng tượng của người
thường của gia đình nàng đã biến nàng thành nữ nhân sau khi nàng tỉnh lại.
Nhưng để duy trì cho cái nữ tính đó không thay đổi cũng như để đạt được trạng
thái cực hạn của Tuyệt tình luân hồi đao, nàng luôn luôn cần phải quan hệ với
nam nhân để bổ sung dương khí cho nội thể.

Thật ra, bất luận là nam hay nữ đều có khí âm khí dương. Tuyệt tình luân hồi
đao là khiến cho dương khí của nam nhân đã tự hoạn dần dần mất đi. Vào lúc hôn
mê sắp chết, sự tiêu tán dương khí đạt đến cực điểm, khiến cho âm khí dần dần
biến người đã mê man trở thành một người rất giống như nữ nhân. Có điều, sau
khi hồi tỉnh, âm tính vẫn liên tục gia tăng còn dương khí vẫn tiếp tục tiêu
tán. Vì vậy nàng ta phải bổ sung dương khí để nhờ đó có thể tiếp tục giữ cho
sinh mạng của mình không đông cứng lại.

Kể từ khi nàng sống lại, nàng ta bắt đầu cuộc sống hoang dâm. Thật ra, làm nữ
nhân nếu muốn hoang dâm so với nam nhân thật dễ dàng hơn vạn lần…..

Có điều, trước kia nàng đã yêu một nam nhân, cái loại mà nàng không tự nguyện
thừa nhận. Nàng ta có một số cảm tình nhất định với Hoàng Hy Bình. Nhưng có
một sự thật là, muốn quan hệ với hắn xem ra còn hoang đường hơn là quan hệ
đồng thời với một ngàn nam nhân….. Chuyện đó tuyệt không bao giờ có thể xảy
ra.

Nàng ta vào ra Đại Địa Minh rất dễ dàng nhưng tuyệt không có khả năng tiến vào
khu vực giam cầm Hy Bình. Ở đó phòng thủ rất nghiêm ngặt. Nàng ta tài cán đến
đâu mà tùy tiện tiến vào, hay là dựa vào cái quan hệ tòm tem của nàng với Lạc
Thiên? Nếu như Lạc Thiên biết nàng thật ra chính là Thi Trúc Sinh chắc hắn
phải phát ói ngay tại chỗ. Thử nghĩ xem, tên Lạc Thiên đó quả là một nam nhân
đích thực, lúc ở trên người nàng, phải nói là cật lực….. Ha ha!

Nàng vừa muốn bật cười thì nghĩ đến hoàn cảnh của Hoàng Hy Bình, nghĩ đến sự
kỳ vọng của Nhu Vân và Vưu Túy, nàng ta lại không cười được nữa. Bảo nàng ta
tự mình đi cứu Hoàng Hy Bình xem ra không phải chỉ là đánh giá nàng quá cao mà
còn quá xem thường Đại Địa Minh sao?

Hy Bình bị giam tại địa lao trung tâm của Đại Địa Minh. Rất ít người biết bên
dưới hòn núi giả đó có một địa lao rất lớn. Hơn nữa, nếu có biết đi nữa, cứu
một người ra khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây như thế cũng khó khăn như leo lên
trời vậy.

Nàng ta đi vòng vòng mấy viện trong Đại Địa Minh nhưng vẫn không tính ra được
mưu kế gì, chỉ còn biết quay về phòng, nằm trên giường mà suy tính, chờ đợi
thời cơ đến…..

o0o

Đến sau nửa đêm, bên ngoài vang lên nhiều tiếng ồn ào. Phát sinh chuyện gì
vậy?

Có một số sự việc nói ra thật vô cùng kỳ quái, hoặc giả là rất buồn cười. Ở
nơi giam cầm Hy Bình, một hoa viên nhỏ không đến một mẫu lại có một tòa núi
giả to đến cả trăm công đất. Hoa viên đặt tên là “Đại Địa chi giác”, còn tòa
núi giả thì được đặt tên là “Đại Địa chi sơn”. Cứ như thế thì người ở đó không
phải là “Đại Địa chi nhân” sao?

Hay là bọn họ biết rằng bọn họ là những kẻ kiêu ngạo nhất trên thế gian này?

Cái tên khiến người ta buồn cười nhưng thực tế lại không buồn cười như thế.
Tất cả lực lượng tinh anh của Đại Địa Minh đều đang tập trung phòng thủ ở nơi
đó. Ngoài Huyết Đạt ra còn có bốn nam đệ tử lớn ngày đêm trực tại đó, lại còn
hơn ba trăm võ sĩ ưu tú nhất của Đại Địa Minh luân phiên đi tuần. Bất kể là
một cơn gió thoảng, một ngọn cỏ lay, hay mèo kêu chó chạy gì cũng đều được họ
để tâm cẩn thận.

Lạc U Nhi đến nơi đó là điều Huyết Đạt không thể nào ngờ đến. Nữ nhân này rất
ít khi đi ra ngoài. Thậm chí hắn thân là phó minh chủ mà cũng chỉ mới tình cờ
gặp nàng ta một vài lần. Nhưng hắn biết lần này không phải là tình cờ. Mọi ý
nghĩ trong đầu hắn đang vận động cực nhanh.

Lạc U Nhi đi đến trước mặt hắn, nói thẳng luôn: “Huyết Đạt, hãy để ta vào
trong.”

Huyết Đạt cáo lỗi: “Tiểu thư, Huyết Đạt không thể để người tiến vào. Trừ phi
người cùng đi với minh chủ, nếu không, Huyết Đạt không thể đáp ứng cho người.”

“Ngươi nói mấy thứ vớ vẩn đó làm gì? Nếu như đại ca để ta vào trong, ta lại
phải đến đây một mình hay sao?”

Huyết Đạt nói: “Tiểu thư đã biết ý tứ của minh chủ, vì sao lại còn làm khó cho
tôi?”

Lạc U Nhi nói: “Vậy ngươi chỉ cần tìm mọi cách cản ta là được rồi.”

Nàng ta liền rút bội kiếm ra rồi cứ thế bước thẳng tới. Huyết Đạt chỉ còn biết
lùi dần từng bước ra sau đồng thời nói: “Lạc Thổ, đi gọi minh chủ.”

Huyết Đạt biết hắn không cách nào cản được Lạc U Nhi.Dù gì đi nữa, Lạc Hùng
cũng không cho phép hắn làm hại đến Lạc U Nhi.Thậm chí ngay cả nếu Lạc Hùng có
cho phép thì Huyết Đạt hắn cũng không phải là đối thủ của Lạc U Nhi.Hắn chỉ có
thể trụ được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu thôi. Thật ra trong tòa núi giả cũng
không có bao nhiêu người, chỉ có ba người gác, trong đó có một người giữ chìa
khóa. Ba người đó không được phép rời khỏi địa lao. Vì vậy, nếu có ai đột phá
vựơt qua được phòng thủ bên ngoài, tiến nhập vào tòa núi giả, việc giải thoát
Hoàng Hy Bình lại trở nên thật dễ dàng.

“Tiểu thư, xin người đừng ép buộc tôi như thế. Tôi thân đang có trọng trách,
đến lúc cuối cùng chắc phải đắc tội.” Huyết Đạt cảnh báo lần cuối.

Lạc U Nhi lạnh lùng đáp: “Hôm nay lòng ta đã quyết, thậm chí nếu đại ca đến
đây cũng không thể cản ta được. Trừ phi người giết ta, Huyết Đạt, ta không
muốn giết ngươi, tránh đường đi!”

“Tiểu thư, Huyết Đạt xin đắc tội.”

“Coong” một tiếng, Huyết Đạt đã rút đao ra đồng thời ra lệnh: “Những người
khác nếu không có lệnh của ta không được động thủ! Tiểu thư, Huyết Đạt xin lấy
mạng mình để khuyên người dừng lại, xuất kiếm đi!”

“Ngươi nghĩ ngươi có thể cản được à?” Lạc U Nhi lạnh lùng đáp rồi thanh kiếm
trong tay phát ra luồng sáng trắng chém vào đao quang vàng xậm của Huyết Đạt.
Tại Đại Địa chi giác lúc này hơi tối, những người khác đều không động đậy mà
chỉ tập trung theo dõi hai người, một là phó minh chủ, một nữa là muội muội
của minh chủ. Không biết kết quả sẽ như thế nào?

Ngoại trừ một số người, còn lại các võ sĩ đều không có cừu hận gì trực tiếp
với Hy Bình. Có điều thân là một phần tử của Đại Địa Minh thì mệnh lệnh của
minh chủ phải thực hiện thôi!

Lạc U Nhi và Huyết Đạt đã giao tranh được một lúc. Võ học của Lạc U Nhi là do
Lạc Hùng dạy cho. Lạc Sơn thông thạo võ học của vô số môn phái, thậm chí cả
những thứ mà nam nhân không thể học được lão cũng thông suốt. Tất cả đều được
truyền lại. Đến chị em họ Lạc thì chính Lạc Hùng đem những võ công đó dạy cho
họ. Sau khi Lạc Gia lấy Thủy Thiên Trường còn học thêm một số tuyệt học của
Tiên Duyên cốc nên võ công của Lạc Gia cao hơn Lạc U Nhi nhưng võ công của Lạc
U Nhi cũng không hề yếu kém.

Giao tranh với Huyết Đạt khiến Lạc U Nhi cũng hơi hoảng trong lòng. Nàng ta
vốn cho rằng võ công của Huyết Đạt không cao đến như thế. Thế nhưng, sau bấy
nhiêu năm, võ công của Huyết Đạt so với trước kia cao thâm hơn rất nhiều. Nàng
ta chỉ có thể giao đấu tương đương với hắn. Nếu thật muốn giết hắn chắc phải
mất trên ngàn chiêu. Nhưng đến lúc đó, Lạc Hùng cũng đã đến nơi, nàng ta chắc
cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.

Trong lòng lo lắng, chiêu kiếm cũng nhanh hơn. Nàng ta vốn không phải là nữ
nhân tàn độc. Từ trước đến nay vẫn chưa từng giết người nào. Lúc trước nói với
Hy Bình mấy câu độc địa thật ra cũng chỉ là vì nóng giận mà thôi. Nàng ta
trước giờ chưa từng nghĩ đến việc giết một ai đó. Nhưng nay vì Hy Bình đột
nhiên biến thành tàn độc như thế.

Cuộc chiến giữa đêm khuya truyền đi khiến tất cả mọi người trong Đại Địa Minh
đều tỉnh giấc…..

Dưới ánh sáng lờ mờ, trong lúc mọi người đang theo dõi trận chiến, một đạo hư
ảnh chiếu trúng vào tòa núi giả. Rất nhiều người không để ý thấy nhưng Lạc
Thủy thì nhận thấy. Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa vào tòa núi giả, miệng hốt
hoảng gọi: “Phó minh chủ, cửa mật của tòa núi giả bị di động!”

Huyết Đại hoảng kinh, nhất thời quên mất đỡ chiêu, vai trái liền bị kiếm của
Lạc U Nhi đâm một nhát. Tuy nhiên hắn vẫn không thèm quan tâm đến mà chỉ thúc
giục Lạc Thủy: “Nhanh lên, phòng thủ cho chặt! Lạc Thủy, mau chóng tiến vào
địa lao. Chậm một chút, lỡ Hoàng Hy Bình được thả ra thì mọi sự đều hỏng hết.”

Ba đại đệ tử lập tức lao đến cửa của tòa núi giả nhưng Lạc U Nhi bỗng nhiên
xuất hiện trước mặt họ. Bọn họ buộc phải dừng lại, nhìn chăm chăm về phía Lạc
U Nhi đang chặn tại cửa vào, không biết phải làm sao.

Huyết Đạt nói: “Tiểu thư, nếu người cứ như thế, tôi thật khó mà đối đáp với
minh chủ được.”

“Nếu muốn vào thì trước phải giết ta đã!”

Huyết Đạt nói: “Người có biết ai đã vào bên trong không? Không chừng vào để
giết Hy Bình thì sao?”

Lạc U Nhi đáp: “Ta chỉ biết rằng có người vào thì còn có hy vọng. Còn chuyện
khác thì các ngươi tự mình nghĩ lấy cũng được.”

“Xin mạo phạm!” Huyết Đạt bất lực nói rồi hét lên: “Bất kể giá nào cũng phải
tiến vào!”

Lạc Thủy, Lạc Mộc, Lạc Kim theo lời liền xuất thủ. Lạc U Nhi cũng không chịu
lép vế, kiếm múa như gió, chặn đứng mọi cuộc công kích. Tuy nhiên, ba đại cao
thủ và tất cả các võ sĩ Đại Địa khác cùng tấn công khiến nàng ta không cách
nào theo được. Võ công của nàng tuy cao nhưng không có nhiều kinh nghiệm giao
đấu. Lúc này sức lực đã bị vắt kiệt nhưng trong lòng nàng vẫn kiên tâm cố thủ,
đồng thời cũng là bảo vệ cửa vào đó để người đã vào được trong đó có thời gian
mà cứu Hy Bình.

Tuy nàng không biết người ở bên trong là ai nhưng không ai vô duyên vô cớ lại
tiến vào trong đó, liều lĩnh mạng sống của mình để tiến vào. Nàng tin rằng,
nhất định là bằng hữu của Hy Bình.

Tuy nhiên, nàng ta không cách nào chi trì lâu hơn nữa. Cuộc tấn công của mọi
người khiến nàng phải lùi bước dù không phải là những hảo thủ hạng nhất. Nàng
đã trúng nhiều vết thương, máu đổ nhuộm hồng cả người. Tuy vậy mái tóc trắng
buông xỏa của nàng vẫn tung bay. Nàng tin rằng, chỉ cần mái tóc trắng của nàng
vẫn tung bay trong một khắc thì tim nàng vẫn còn đập và máu nàng vẫn chảy…..

Ngay vào lúc nàng sắp gục xuống thì nàng bỗng cảm thấy đất rung núi chuyển. Từ
bên dưới địa lao vọng lên tiếng rồng ngâm hổ gầm. Một loại cảm giác như sấm
động liên hồi truyền đến khiến mọi người tại đó cảm thấy kinh khủng. Đại Địa
Minh bừng tỉnh – Đó là tiếng gầm giận dữ đặc trưng của Hoàng Hy Bình xuất phát
từ bản năng dã thú cùng với tố chất tự nhiên!

Lúc đó, tòa núi giả bỗng nổ tung. Đầu tiên mọi người nhìn thấy một cự long màu
đỏ bay vút lên. Những mảnh đá vỡ vụn bay rào rào khiến người của Đại Địa Minh
phải lùi lại. Sau lúc lộn xộn, họ quay nhìn lại thì trước mặt họ đã xuất hiện
ảo ảnh của sư hổ trong vầng mây lửa. Đằng sau ảo ảnh, bọn họ nhìn thấy Hy Bình
hoàn toàn lỏa thể, y hệt như lần hắn ở trong lang đạo làm nổ tung tất cả quần
áo trên người. Cự vật bên dưới căng cứng dựng đứng một cách oai hùng trông như
một khẩu thần công tím xẫm, xuất hiện ngay bên phải mông của Lạc U Nhi.Thân
thể sáng trắng như ánh sáng mặt trời làm lóa mắt trong lúc đôi mắt đỏ ké như
máu vẫn lóe lên chút ít lý trí.

Tay trái hắn ôm choàng lấy Lạc U Nhi, bàn tay ma quỷ phát ánh sáng vàng vàng
ngự ngay trên ngực nàng. Tay phải nhanh như chớp chụp lấy đầu một người, rồi
bằng một cú giật mạnh, xé đôi thân thể tên võ sĩ Đại Địa Minh đó.

Hắn vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, khẽ liếm nhẹ dái tai Lạc U Nhi. Lạc
U Nhi khẽ xoay đầu tránh, thẹn thùng nói: “Vì sao lần nào ngươi cũng làm cái
kiểu xấu hổ như thế trước mặt mọi người vậy?”

Hy Bình cười cười đầy tà ý nói: “Ta phải để cho bọn chúng biết con người thật
sự của ta, hùng mạnh vô địch, có thể hủy diệt tất cả mọi kẻ thù của ta cũng
như có thể bảo vệ cho những người thân yêu và bằng hữu của ta. Ta phải để cho
các kẻ thù của ta mỗi khi nhìn thấy ta đều cảm thấy kinh hoảng! Lúc này, vì ta
đang bảo vệ cho nàng nên nàng có thể nằm yên trong lòng ta mà nghĩ ngơi!”

Huyết Đạt hét lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi trốn không thoát đâu!”

Mắt Hy Bình nhìn chằm chằm vào hai ba trăm người đứng trong bóng tối. Đôi mắt
đó lại để lộ ra cái nụ cười kinh điển của hắn ta khiến người khác phải lạnh cả
người. Đó cũng là sự khinh miệt bộc phát từ trong lòng hắn. Có điều khi nào nụ
cười đó vẫn còn thì lý trí của hắn vẫn còn. Thế nhưng vì sao lại thấy xuất
hiện hình ảnh long hổ phân thân? Chuyện đó thật khó giải thích. Tuy nhiên,
cuối cùng thì nó cũng đã xuất hiện rồi, bản năng dã thú của hắn đã dung hợp
với một ít lý trí của hắn.

Cũng có lẽ cái bản năng dã thú của hắn không hoàn toàn trấn áp được lý trí của
hắn….. Cái bản năng dã thú có nguồn gốc từ thiên niên huyết xà và hỏa vân sư
hổ chính là cái nhân tố vĩnh viễn tồn tại trong huyết dịch của hắn, một thứ gì
đó rất siêu việt của con người.

Màu đỏ của huyết long, màu vàng của sư hổ, màu trắng của thân thể, ba màu đó
chiếu sáng cả Đại địa chi giác. Hình thành nên một chiến trận hoặc giả là một
võ đài.

“Lão tử trước giờ chưa bao giờ chạy!” Hắn vừa nói xong, huyết long bắt đầu
nhào lộn trong không trung, hình ảnh sư hổ lại hiện rõ, hai mắt hắn như hai
quầng máu đỏ ké chiếu ra sắc bén như những mũi tên. Tay phải vung ra hất văng
mấy người đứng gần, ánh kim quang ngũ sắc tỏa ra sáng bừng cả đêm tối, rồi cứ
thế tiến thẳng tới trước…..

Huyết Đạt gầm lên: “Chặn hắn lại! Hắn muốn trốn kìa!”

“Chặn đường ta tất sẽ thành xác không hồn!”

Long hổ được phát động, trời rung đất chuyển. Thân hình của Hy Bình đột nhiên
hòa lẫn vào giữa ảnh ảo hình long hổ, kết hợp làm một, không còn phân biệt
được đâu là Hy Bình thực. Tốc độ của hắn lúc này đạt đến cực hạn. Tất cả các
võ sĩ dũng mãnh của Đại Địa Minh đều chưa lần nào nhìn thấy cái gì như thế. Đó
là một cảnh giết chóc kinh khủng và tàn khốc, không còn một chút gì là nhân
tính. Nỗi sợ hãi chết chóc chính là cảm giác duy nhất vào khoảnh khắc đó.

Cái cảm giác vào khoảnh khắc đó khiến người ta không chỉ kinh hoàng mà còn như
ngây đi. Sau khi Hy Bình từ trong vòng vây của hơn ba trăm võ sĩ mở đường máu
thoát ra biến mất trong đêm tối, những người còn sống sót nhìn thấy những thi
thể trên mặt đất giống như bị dã thú tàn sát. Những thi thể ngập ngụa trong
máu nếu không phải tim bị móc ra ngoài thì đầu cũng bị rời khỏi cổ. Tất cả
những người chết đều có một trong hai dạng, hoặc là mất tim, hoặc là mất đầu,
cứ thế nằm trải dài tạo thành một con đường đầy máu.

Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn đều cảm thấy lạnh cả người. Một vài
người yếu bóng vía còn đổ sụp xuống.

Đúng lúc đó thì đám người Lạc Hùng đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoảng
kinh hỏi: “Hoàng Hy Bình làm à?”

Huyết Đạt dằn lại nỗi kinh hãi trong lòng nói: “Minh chủ, tên gia hỏa đó quả
thật không phải là người. Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao tên gia hỏa đó
đã trải qua biết bao nhiêu chuyện mà vẫn không chết. Không phải vì hắn gặp may
mà quả thật là nhờ sức mạnh dã thú tàn khốc của hắn. So với tổ tông hắn thì
hắn còn cường hãn hơn. Hắn ắt hẳn là sản phẩm tạp giao giữa con người và dã
thú. Vừa rồi tôi có cảm giác như được chứng kiến một cuộc thảm sát của dã thú
chứ không phải của con người!”

Lạc Thổ nói: “Tôi cũng được biết là Hoàng Hy Bình có sức mạnh tàn bạo của dã
thú. Có điều, sau mỗi lần bạo phát như thế hắn đều trở nên rất yếu ớt và ngủ
mê man.”

Lạc Hùng hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”

“Đúng vậy, lần trước tại Phong nhân viện, cũng vì hắn phát điên, sau đó nằm
ngủ trong lòng Mộng Hương. Lúc đó, nếu không có Mộng Hương bảo vệ hắn, hắn đã
bị người Đông Doanh giết mất rồi.”

Lạc Hùng hét lên: “Truyền lệnh cho mọi người, lập tức tiến hành tìm kiếm, truy
sát. Bắt buộc phải tìm được hắn trước khi hắn tỉnh dậy!”

Trong đêm tối ảm đạm, tất cả các võ sĩ của Đại Địa Minh đều xuất quân.

o0o

Quyền Khuynh Quốc và Lương Lệ Quỳnh sau khi được những người giải cứu thả ra,
nhìn thấy trước mặt họ là khoảng một trăm võ sĩ Đông Doanh.

Nam nhân trùm mặt cứu họ tháo khăn bịt mặt xuống. Thật không ngờ lại chính là
Đông Doanh vương tử.

Mỹ Hạnh Tử nói: “Đại ca, huynh không sao chứ? Vì sao huynh cứ nhất định phải
cứu Hoàng Hy Bình vậy?”

Thì ra Đông Doanh vương tử sử dụng ẩn thân thuật của nhẫn giả, lợi dụng lúc
lộn xộn đột nhập vào địa lao, sau đó lại thừa cơ Hy Bình bạo phát trong khoảnh
khắc xuất hiện những ảo ảnh, liền rời khỏi Đại Địa Minh. Lúc Hy Bình trốn
thoát thì hắn cũng theo đó mà thoát đi. Có điều ẩn thân thuật của hắn thật sự
rất cao siêu nên người của Đại Địa Minh không ai phát hiện ra. Vì vậy sau đó
khi vào trong địa lao chẳng còn thấy ai nữa vẫn không ngờ được rằng nhóm người
của Hy Bình thật ra là do Đông Doanh vương tử cứu thoát.

Đông Doanh vương tử nói: “Ta phải cứu hắn ra để sau này chính mình đánh bại
hắn. Đó mới đúng là tinh thần võ sĩ đạo.”

Trì Thương hỏi: “Điện hạ, Hoàng Hy Bình đâu rồi? Sao người chỉ cứu mấy người
không liên quan này vậy?”

Đông Doanh vương tử đáp: “Là Hoàng Hy Bình bảo ta chăm lo cho họ. Tên hỗn đản
đó quả thật đúng là một tên vô lại. Hắn còn dám ngang nhiên uy hiếp ta!”

“Hắn uy hiếp người như thế nào?”

“Hắn bảo, nếu như ta không cứu họ thoát ra, hắn sẽ không thèm đấu với ta. Tên
hỗn đản đó! Sao hắn lại biết ta muốn cứu hắn là để được đấu với hắn chứ?”

Trì Thương lại hỏi: “Thế hắn ra sao rồi?”

“Hắn nói tự mình có thể thoát được, không cần ta phải lo lắng.”

Trì Thương nói: “Hắn không có ẩn thân thuật làm sao có thể thoát ra được? Hắn
tự đánh giá mình cao quá rồi.”

Mỹ Hạnh Tử hỏi: “Đại ca, vậy giờ chúng ta làm gì đây?”

“Hoàng Hy Bình bảo ta đưa hai kẻ này đến nơi nào họ muốn. Sau đó hắn sẽ mang
Liệt dương chân đao đến đấu với ta một trận để kết thúc ân oán giữa bọn ta. Ta
phải lấy thân phận võ sĩ chân chánh quyết đấu với hắn một trận.”

Mấy câu này bọn họ dùng tiếng Đông Doanh mà nói nên Quyền Khuynh Quốc và Lương
Lệ Quỳnh nghe mà không hiểu gì cả. Đông Doanh vương tử quay người lại dùng
tiếng Trung nguyên nói: “Hai người bọn ngươi….. ….. muốn đi đâu? Hoàng Hy Bình
hắn….. ….. bảo ta hộ tống các người…..”

Quyền Khuynh Quốc căn cứ theo cách ăn mặc của họ đã biết bọn họ là người Đông
Doanh liền nói: “Bọn ngươi là người Đông Doanh à?”

“Đúng vậy…..….. Làm sao ngươi…..….. biết vậy?”

Quyền Khuynh Quốc mỉm cười nói: “Ta muốn đến Vụ chi thành.”

Đông Doanh vương tử ngạc nhiên hỏi lại: “Vụ chi thành, kinh đô của Trung
nguyên à?”

“Có thể đưa ta đến đó không?”

“Tất nhiên là có thể. Bọn ta cũng muốn đến đó để bái phỏng Trung nguyên đế
vương, thể hiện lễ tiết của bản quốc đối với Trung Nguyên thánh quốc.”

Quyền Khuynh Quốc nói: “Vậy thì tốt lắm. Cảm ơn ngươi ngươi trước. Ta sẽ đền
đáp cho ngươi bằng cái cách mà ngươi không ngờ tới nổi. Chúng ta đi thôi!”

Lương Lệ Quỳnh đột nhiên hỏi: “Hy Bình thì sao?”

Quyền Khuynh Quốc đáp: “Ta tin tưởng hắn. Xem ra còn hơn tin tưởng bản thân
mình một chút. Cứ yên tâm đi! Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ làm mai mối, ban
nàng cho hắn. Ta nghĩ, chắc hắn không dám cự tuyệt ý tốt của ta đâu, ha
ha…..…..”

“Người…..…..” Lương Lệ Quỳnh cất tiếng định nói nhưng rồi lại thôi. Trong đêm
tối, lặng lẽ cười thầm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.