Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 226: Quyết chiến thời khắc – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 226: Quyết chiến thời khắc

Tứ Cẩu đưa đám nữ nhân của gã quay trở lại Cái Bang. Cùng đi còn có cả tứ mỹ
nữ xứ Thiên Trúc. Chỉ có cô ả vẽ lông mày màu đen là không đi theo. Dĩ nhiên
Tứ Cẩu gã không thể bắt ép nữ nhân đó đi theo mình nếu bản tâm nàng không muốn
đi. Còn bởi vì nữ nhân của Tứ Cẩu gã cũng không phải ít, dùng không hết. Nhiều
khi gã còn cảm thấy lực bất tòng tâm, hoặc giả, nói theo góc độ con buôn, càng
ít đàn bà, càng ít gánh nặng.

Nhưng sự tình không như ý liệu của hắn, đại trạch môn không có khả nắng dung
chứa hắn, một bang chủ cái bang như hắn trở về cái bang thình lình thành nạn
nhân bị ám toán, bị người hạ mê hồn dược vào chén trà, hắn và các lão bà cả
hắn tất cả đều bị hôn mê, sau khi tỉnh lại, hắn và các lão bà của hắn thình
lình bị giam tại địa lao cai bang.

Thật là hay, thật không thể tin nổi!. Đường đường là bang chủ cái bang sao lại
biến thành tù nhân của cái bang? Phải chăng đây là giấc mộng? Gã đột nhiên
thấy mắc tiểu, bèn lôi chú em nhỏ ra phun nước. Tiếng “vòi nước” xối xả chứng
minh đó quả thật không phải là giấc mộng.

Tiếng nước chảy cũng khiến chúng nữ dần dần tỉnh lại. Tứ Cẩu nghĩ thầm “Thật
tốt a. Chúng không lôi đám lão bà ra cưỡng gian vì vụ này có xá gì?”

Sau đó họ thấy nguyên lão Cái Bang Tiếu Diện Cái tiến vào, chúng nữ buông lời
thóa mạ, Tứ Cẩu tiến ra chặn đường hỏi: “Tiếu diện cái, chuyện gì đã xảy ra?”

Tiếu Diện Cái đáp: “Ta đã mất nửa đời người phụng sự cái bang, vậy mà vẫn
không ngồi lên được cái ghế bang chủ. Ngươi chỉ mới tới có vài ngày, thế mà
cái vận chó của ngươi lại giúp ngươi nhảy lên làm bang chủ cái bang, có biết
bao nhiêu bang chúng bất phục không?”

Tứ Cẩu chửi: “Con mẹ ngươi cũng không dám dụng tới ta, ta không làm, kêu chúng
ta tự đi, không bắt giam chúng ta đó hả?”

Tiếu Diện Cái đáp: “Ta cho ngươi minh bạch chuyện này. Kỳ thật ta là người của
Lạc Minh, tiềm nhập nằm vùng tại Cái bang đã hai mươi năm qua. Vậy ngươi đã
minh bạch chưa?”

“Lão chết bầm, vậy mà ban đầu ta còn cho rằng lão là người tốt, nguyên lai lại
là con chó của người. Hà, ngươi thậm chí còn không có tư cách làm một con chó,
con mẹ ngươi là con lợn! Đồ lợn thối tha, ta chơi mày!”

“Bang chủ a, đừng quá phẫn nộ. Cái này không có lợi cho ngươi. Ban đầu chúng
ta định định mang đám nữ nhân của ngươi cho các huynh đệ vui chơi thưởng ngoạn
một phen nhưng nghĩ lại dù sao ngươi cũng là bang chủ của chúng ta. Hà huống,
nếu đưa đám nữ nhân tới cùng ngươi, nhất định ngươi sẽ sống thật thoải mái. Ha
ha, lão hán đối với ngươi cũng tốt nha. Sau này sẽ mang tới phụng bồi các
ngươi đủ thứ sơn hào hải vị”.

Tiếu Diện Cái chuyển thân muốn rời đi. Chúng nữ liền nhao nhao gọi lại hỏi.

“Chúng ta có thể đi tiểu chỗ nào?”

“Tắm thế nào đây?”

Tiếu Diện Cái không quay đầu lại, lớn tiếng đáp “Các vị phu nhân, cái này quả
thật ta vô năng. Quả thật lũ chó cái các ngươi có thể tùy tiện xả ra mà? Cũng
có thể dùng để tắm rửa mà?”

“Mẹ kiếp, đừng có chạy. Ta mà ra khỏi đây, ngươi sẽ chết thảm thương!” Tứ Cẩu
nổi đóa hét lớn, ngoài cách nhục mạ thực cũng chẳng có cách nào hơn.

Ngày thứ hai, bọn họ bị Tiếu Diện Cái bỏ mê dược vào cơm, lúc bọn họ tỉnh lại
lần nữa, đã thay đổi địa lao. Phòng lao này có giường, có bàn, có chăn đắp, có
y phục thay đổi, bên phải phong lao lớn có một gian tiểu phòng, có thể tại đó
đại tiểu tiện, cũng có thể tắm rửa……

Tứ Cẩu nghĩ thầm, lão Tiếu Diện Cái này cuối cùng cũng có một điểm lương tâm.

Nửa tháng sau, gian địa lao đối diện nơi Tứ Cẩu ngụ đột nhiên có thêm nhiều tù
phạm, ngạc nhiên thay, có cả Phong Tự Lai.

Hai sư đồ gặp nhau trò chuyện, cuối cùng đồng thanh buông lời cảm thán “Thất
sách a!”

Hai ngày sau Tứ Cẩu rời Đại Trạch môn, mọi người lại sinh hoạt như thường
ngày, không ai đả động gì đến việc tối qua.

****

Mộng Hương tỉnh lại sau khi cùng Hy Bình trải qua một trận mây mưa, lặng yên
không nói một lời.

Mộng Hương tỉnh lại sau khi cùng Hy Bình trải qua một trận mây mưa, lặng yên
không nói một lời.

Hy Bình ôm nàng về phòng cũ, bên trong chỉ thấy bừa bộn những mảnh y phục và
giường sập. Nàng khiến Hy Bình vén màn trướng lên, thấy rõ ràng những giọt
huyết dịch, nhãn lệ liền tuôn trào.

Nàng nức nở nói: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”

Hy Bình đáp: “Nàng có hận ta cả đời, ta cũng chấp nhận”

“Ta không nên hận ngươi? Sao ngươi phải làm vậy, ngươi không có một điểm tốt
nào”

“Ta…..” Hy Bình không biết nói gì, chỉ đành ôm chặt nàng trong tay.

Đương nhiên nàng nghỉ lại tại căn phòng nơi bị Hy Bình cưỡng gian (không biết
có phải ko, anh em xem giúp, he he), cũng là phòng ngủ của Hy Bình và đám nữ
nhân. Mộng Hương không hề phản đối. Hy Bình sau mỗi lần cùng chúng nữ ái ân,
tất cả có hỏi để nàng ta nói, nhưng nàng ta không đáp. Nàng ta có thể trực
tiếp đi ra khỏi động, nàng ta nói muốn bồng ra ra ngoài. Buổi chiều Hy Bình
xâm chiếm nàng ta, ngày hôm sau nàng lại không đề xuất yêu cầu.

Nàng cũng đã âm thầm ưng thuận…..

*

Lãng Vô Tâm không biết hay tin từ đâu, vội vã đến trạch viện Hy Bình cư ngụ,
mắng Hy Bình không kể nguyên tắc, nói là cạnh tranh công bằng, giở chiêu xấu.

Hy Bình một cước đạp qua, đương nhiên kết quả thì không trúng, hắn đối với
Lãnh Vô Tâm nói: “âm chiêu cái gì? Ta muốn có nàng, đó là mục đích cuối cùng
của ta, chuyện khác ta không cần quản.”

“Cái gì mà chiêu xấu? Ta lấy nàng, là mục tiêu cuối cùng của ta, những chuyện
khách ta không quan tâm”

Lãng Vô Tâm cay độc thốt “Hoàng Hy Bình, kiếp này ta sẽ đánh bại nhà ngươi”

Hy Bình trông Lãng Vô Tâm rời đi, quay đầu nhìn Mộng Hương mỉm cười nhưng Mộng
Hương không lý tới hắn. Nàng nói phải trở về gặp sư phụ, đã năm sáu ngày nàng
chưa diện kiến sư phụ mình. Bảo Nguyệt cũng tỏ ý muốn đi cùng.

Lưỡng nữ bước vào phòng Mộng Tình, Hy Bình suy nghĩ, rồi cũng bước qua.

Ba người tiến lại, Hy Bình làm bộ dạng giống như hài tử, đầu cúi xuống, đứng
sau cửa, không dám lên tiếng.

Mộng Hương cùng Bảo Nguyệt lao vào lòng Mộng Tình, Mộng Hương nức nở “Sư phụ,
hắn khi phụ con”

Mộng Tình an ủi: “Ta biết rồi, ừm, ta biết hết rồi. Thật khổ cho các con. Sau
này các con cùng ta ở chung một chỗ, hắn không thể khi phụ các con được nữa”

Mộng Hương đột nhiên ngưng khóc, hai mắt mở lớn ngó Mông Tình nói: “Sư phụ,
con không có ý đó….. Sư phụ, sư phụ đừng trách mắng hắn được không?”

Mộng Tình đáp: “Ta không biết trách mắng, các con trừng phạt hắn tốt hơn”

“Con….. con đã trách mắng hắn rồi”

Mộng Tình hỏi: “Hy Bình, con và Đại Ny thế nào rồi?”

Hy Bình cúi đầu hồi đáp “Mấy ngày trước nàng đã trở lại Thiên Trúc. Con đã
tiễn nàng một đoạn.”

Mộng Hương nói “Sư phụ, chuyện đó không liên quan đến con.”

Mộng Tình than “Ai, con hãy bồi tội với Hương Hương đi! Ta không quản chuyện
các con nữa. Thật đau đầu. Ban đầu ta còn nghĩ các con sẽ là hảo huynh
muội…..”

Bà nới vòng tay ôm lưỡng nữ, ngồi trên giường, nhìn thẳng vào Hy Bình đồng
thời thở dài.

Hy Bình nói “Nương, con không cố ý làm mẹ giận, chỉ là cái nàng Mộng xú khí
này…..” Hắn ngay lập tức bắt gặp Mộng Hương đang trợn mắt đầy giận dữ, bèn đổi
giọng “Hương Hương cả ngày chỉ chống đối con. Con chán ghét nữ nhân hay theo
con gây rối, nhưng đánh không lại, chỉ đành làm như vậy thôi.”

Bảo Nguyệt không quản chuyện của Hy Bình với Mộng Hương, theo Mộng Tình đến
ngồi bên giường, kề tai thủ thỉ: “Sư phụ, Bảo Bảo không muốn là muội muội của
chàng, mà là nữ nhân của chàng.”

Mộng Tình cười nhẹ: “Nhưng Hương Hương không có nguyện ý mà?”

Bảo Nguyệt đáp: “Con không biết. Sư tỷ có vẻ rất hận gã. Nhưng Hy Bình nhất
định đã cùng với tỷ ấy đã…..Hừ, khi ấy, tỷ chẳng hề phản ứng chi cả”

Mộng Hương nổi giận: “Bảo Bảo, ta không phải là nữ nhân của hắn. Rồi ta sẽ rời
xa hắn cho mà xem. Đừng nghĩ rằng hắn có được thân thể ta là có thể có được
trái tim của ta”

Mộng Tình thở dài “Hương Hương à, vậy là con thực sự rất hận Hy Bình sao”

“Vâng, sư phụ”

Bảo Nguyệt la lớn “Sao muội chẳng hề thấy tỷ có vẻ hận gã. Tối qua chàng không
cùng tỷ “đóng gạch”, tỷ còn nổi giận la mắng hắn mà”

“Ta không có vậy”

“Tỷ có. Mọi người đều biết. Nếu không hãy để sư phụ hỏi họ thì sẽ rõ”, Bảo
Nguyệt kiên trì nói.

Mộng Hương dậm chân tức tối như con mèo cái, nhảy lên ngồi cạnh Mộng Tình than
thở: “Sư phụ, hiện tại Bảo Bảo liên thủ cùng hắn khi phụ con, khiến con chịu
ủy khuất mà.”

Hy Bình ngó ba người, tự nghĩ ta là người thừa ở chỗ này, liền chuyển thân dời
đi

Mộng Hương phát giác liền hỏi luôn “Hỗn đản, ngươi muốn đi sao.”

“Ở đây chẳng ai quản được ta. Ta ra ngoài đi dạo một lát”. Hắn bước ra cửa
nhưng lại lách mình trở lại, hướng tới Mộng Hương “Mau giúp ta giải quyết, lục
nữ của Lãng Vô Tâm đang kiếm ta gây phiền đó.”

“ Chàng nói Ti Mô bọn họ sao?” Bảo Nguyệt hỏi.

“ Không phải bọn họ thì còn ai?”

Mộng Hương đáp “Trừ Ti Mô ra, năm người còn lại đều là môn đồ của Minh Nguyệt
phong, không phải là nữ nhân của Lãng Vô Tâm. “Họ tới kiếm ta đó”

“Họ tới kiếm nàng? Nàng chắc chứ?” Hy Bình vẫn không hết lo lắng “Không hay,
ta nhất định phải trốn. Bọn họ sớm đã muốn tìm ta tính sổ. Nàng mà đáp ứng thì
ta phiền phức rồi, cộng thêm bọn họ chắc phải phát điên, nhưng là lợi hại đó.”

“Ta núp ở đâu bây giờ?”

Mộng Hương đáp: “Gầm giường.”

Đó đích thực là một ý kiến hay, Hy Bình một lần nữa chui xuống gầm giường,
ngay trước khi lục nữ bước vào.

Nhìn quanh phòng, Ti Mô quát: “Hoàng Hy Bình?”

Bảo Nguyệt hỏi: “Cô muốn tìm hắn làm gì?”

Ti Mô đáp: “Hắn trở về đã nhiều ngày rồi, mà vẫn mặc kệ chúng ta. Kiếm hắn để
cho chúng ta một lời giải thích?”

Bảo Nguyệt nói: “Cái này…..”

Mộng Hương hỏi: “Các vị tìm hắn có chuyện gì?”

Ti Mô nói: “Đương nhiên là có chuyện với hắn. Bụng ta phát lớn lên là do hắn,
không tìm hắn để hỏi còn tìm ai?”

“Hỗn đản, tìm ngươi đó, ra mau”, Mộng Hương tức khí cúi mình xuống hét lớn

Hy Bình lồm cồm bò ra khỏi gầm giường, khởi thân đứng thẳng người dậy, nhìn
lục nữ cười cười nói “Ta làm rơi món đồ dưới gầm giường nên phải chui vào
trong để tìm lại, hắc hắc”

Ti Mô tiến đến trước mặt, một tay đưa lên kéo tai gã, giận dữ hỏi “Hoàng Hy
Bình, ngươi là đồ đại sắc lang. Ngày đó tại Cổ Phong Tạ, ta đã từng hỏi ngươi,
ngươi lại lảng tránh câu hỏi. Nguyên lai là chỉ muốn tấm thân trinh bạch của
ta thuộc về ngươi!”

Hy Bình đáp “Đó là một tai nạn. Chính là Lãng Vô Tâm khiến ta lâm vào”

“Buộc ngươi vào trong, ngươi không thể tự ra sao?”

Hy Bình cười khổ: “Đám nữ nhân các nàng, đều khiến ta khó đối phó. Ta ra bằng
cách nào?”

“Nhưng ngươi cũng từng nói với ta, trong tâm ngươi hoàn toàn trong sạch, tại
sao còn lừa dối chúng ta? Hơn nữa, sau khi chúng ta rời bỏ Lãng Vô Tâm, sao
ngươi không đề cập tới vấn đề hôn phối? Phải chăng ngươi không muốn chịu trách
nhiệm?”

Hy Bình hỏi: “Được, các nàng muốn ta có trách nhiệm như thế nào?”

Ti Mô trả lời: “Ta chưa nghĩ qua. Ta phải quay về hỏi ý phụ thân trước đã.”

“Còn các nàng?”

Y Mẫn đáp: “Chúng ta đều là đệ tử Minh Nguyệt phong, chúng ta tuân theo sự an
bài của Nguyệt nữ.”

“An bài cách nào, nàng cũng đừng có quên đã kéo tai ta, còn làm đau cả xung
quanh nữa” Hy Bình bực tức nhủ thầm, nhớ lại sự oan khuất mà vùng tai hắn phải
gánh chịu. Hắn thấy không thật thoải mái.

Y Mẫn nói “Tại ngươi khi đó không làm cho minh bạch, khiến mọi người tâm tình
không vui, vì vậy…..”

“Vậy các nàng cứ tự nhiên. Ta phải đi đây. Các nàng và Nguyệt nữ cứ thương
lượng đi nha. Nàng ta hẳn là người phiền não nhất hiện tại, ta khó mà so bì
được” Hy Bình rời đi.

Ti Mô nói với theo: “Ta tối nay sẽ ở tại phòng ngươi.”

“Hả?” Hy Bình kinh hỉ la lên.

“Ngày mai ta phải quay về Xà Thần bộ lạc gặp phụ mẫu.” Ti Mô uể oải ngó Hy
Bình, “Đêm nay ta phải chứng thật, nếu không làm sao tin biết được nên tin hay
không? Tên hỗn đản nhà ngươi, dám tại trên đường lấy giầy quăng ta, lại dám đè
ta xuống đường. Ta rất hận ngươi!”, Ngữ khí của nàng chợt biến đổi, lấy hết
sức kéo mạnh tại Hy Bình rồi mới thả ra.

“Chúng ta cũng phải tới nghỉ ở phòng ngươi”

“Sao vậy?” Mộng Hương và Hy Bình đồng thanh hỏi.

“Nguyệt nữ đều ngủ tại phòng ngươi, tại sao chúng ta lại không thể? Chẳng phải
chính ngươi lấy đi tấm thân trinh bạch của chúng ta sao…..”

Mộng Hương nổi giận “Các ngươi nói đủ hay chưa vậy? Ta cảnh báo trước, các
ngươi không việc gì phải đi theo tên đại sắc ma này.”

“Thế còn nàng?”

“Ta sẽ không lại trong phòng hắn”, Mộng Hương khẳng định chắc nịch.

Bảo Nguyệt bảo “Vậy muội cũng ở cùng tỷ!”

Hy Bình hoa tâm nở rộ “Bảo Nguyệt, ta sẽ thường tới kiếm nàng, hắc hắc…..”

Hy Bình cười rộ, mở rộng cửa lớn bước tiến ra.

Mộng Hương nói “Bảo Bảo, không cho muội ngủ với ta nữa.”

****

Ti Mô quả nhiên tới phòng Hy Bình nghỉ một đêm để ngày hôm sau lên đường.

Mộng Hương thực cũng muốn ở cùng một phòng với Bảo Nguyệt, Hy Bình cũng không
có biện pháp,nàng cũng không đòi giết hắn, cũng đã là một kỳ sự. Thế nhưng,
hắn thỉnh thoảng ghé thăm phòng họ, không chịu dời đi, tự nhiên là sẽ có sự
tình phát sinh. Bảo Nguyệt dĩ nhiên hoan hoan hỉ hỉ, Mộng Hương sau vài lần tỏ
ra cáu kỉnh, cuối cùng cũng nhượng bộ để Hy Bình vào phòng.

Long Thành biến động trong sự bình lặng bề ngoài. Ngọc Xà môn và Đại Địa Minh
vẫn chưa tái phát sinh đụng độ. Cứ vậy nửa tháng trôi qua.

Trong nửa tháng này, có rất nhiều việc phát sinh. Quyền Hành cùng chúng nữ trở
về hoàng cung, La Mĩ Mĩ chủ tỳ cũng đi theo Quyền Hành.

A Mật Y y lời trở về Tây Vực, thú nhận các việc. Âu Dương Đình Đình cùng chúng
nữ cũng theo về cùng. Họ đều nói sẽ nhanh chóng quay lại để gặp Hy Bình.

Nguyên Chân thật sự tìm gặp Hy Bình vài lần, nhưng mỗi lần nàng đều không nói
một lời, khiến Hy Bình cũng không hiểu nổi trong tâm nàng đang nghĩ gì.

Thủy Khiết Thu nghĩ mình cũng nên trở về Tiên Duyên cốc, nàng và Hy Bình có
nói qua, thuận tiện cho Bạch Tư trở về, nàng vào lúc này, theo Ti Mô ly khai.

Lãnh Tinh Oánh không chắc Độc Cô Tuyết đã cùng Hy Bình tương hảo, nhân cơ hội
thực hiện lời thề, tìm cách câu dẫn Hy Bình. Vào một đêm gió to mây lớn, Hy
Bình thật muốn nhẫn cũng không thể nhẫn nổi nữa trước vị nhạc mẫu đại nhân dâm
đãng nằm dài trên giường. Nghe rằng, ngày thứ hai trên giường, chỉ nghe tiếng
hô Hy Bình lợi hại. Mà trong chuyện này, Hy Bình cùng chúng nữ, đã không còn
là bí mật nữa.

Hy Bình chỉ mong tìm Độc Cô Tuyết, lại gặp Diệu Duyên, tất cả mỗi lần gặp nàng
trong lòng đều rối loạn…..

Một buổi sáng, Hy Bình đang cùng chúng nữ trong phòng nô giỡn, bỗng nghe thấy
một tiếng động phía ngoài cửa. Đã lâu lắm rồi chúng nhân mới thấy có người gọi
cửa vào giờ này.

Chúng nữ vội ùa vào phòng ngủ phía trong. Họ đều đã quen với việc lõa thể đi
ngủ. Hy Bình thì khoác lên thân tấm áo choàng lớn, tiến ra mở cửa. Cửa mở thấy
thì ra là Tiểu Lộ đang đứng đó, bèn hỏi: “Nàng kiếm ta có chuyện gì?”

“Tới báo tin cho ngươi”, Tiểu Lộ vừa nói vừa không quên đưa mắt quét nhanh vào
phòng. Hy Bình liền tóm lấy nàng kéo vào phòng và đóng cửa lại.

“Cho dù là chuyện gì, ngồi xuống hãy nói!”. Hy Bình tùy tiện ngồi xuống mép
giường, nói với Thi Nhu Vân và Độc Cô Thi đang nằm trên gường “Nhu Vân, nàng
dịch vào trong đi.”

Thi Thu Vân kinh ngạc hỏi: “Vị tỷ tỷ này là ai vậy? Sao ta chưa từng thấy
qua?”

Tiểu Lộ hơi do dự, Hy Bình bèn nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng tới ngồi cạnh
gã trên gường. Đầu cúi thấp xuống, nàng nói: “ Đại hội Đại địa minh sắp khai
diễn. Minh chủ sai ta tới báo cho các vị, hi vọng tứ đại gia các vụ có thể tới
tham dự!”

Hy Bình đáp: “Đại hội Đại Địa Minh ư, với lão tử thì có quan hệ gì chứ? Nếu
phải thông báo, nàng nên báo cho Đại Hải chứ. Hắn là lệnh chủ của Võ lâm tứ
đại thế gia mà”

Tiểu Lộ trả lời: “Nhưng minh chủ nói, đầu não chân chính của võ lâm tứ đại thế
gia, đích thị là ngươi.”

“Vì thế hắn sai nàng tới kiếm ta?”

Dã Mân Côi chen lời: “Tiểu Lộ, nguyên lai nàng là người của Đại Địa Minh.
Trong mười đại đệ tử có bốn là nữ. Nàng là Lạc Lộ phải chăng?”

“Đúng, mong thứ cho” Tiểu Lộ cúi đầu nhẹ đáp.

Hy Bình hỏi “Vậy sư phụ nàng có tới không?”

Tiểu Lộ trả lời “Sư phụ rất nhớ ngươi…..Mà ngươi biết thân phận ta từ khi nào
vậy?”

Hy Bình đáp “Ta khi từ phòng sư phụ nàng đi ra, đã trông thấy nàng lúc đó.
Nàng ở bên ngoài trong lúc ta và sư phụ nàng dùng cơm bên trong”

“Sao ngươi không nói sớm?”

“Ta muốn xem xem nàng có định lừa dối ta không”

“Hỗn đản, ta lừa dối ngươi cái gì? Ngươi mà xứng cho ta lừa dối ư?”

Hy Bình đột ngột nâng mặt nàng lên, gửi một nụ hôn say đắm, đoạn nói “Hiểu rõ
sư phụ nàng nhất là nàng phải không”

Ánh hồng còn chưa tan trên nét mặt, nàng nhẹ giọng đáp: “Chiều nay Đại Địa
Minh khai hội, ngươi có đến hay không?”

“Sao phải đi?” Tiếng các nữ nhân trong phòng hỏi vọng ra.

“Bởi vì…..Cách gì ngươi cũng phải tới, nếu không đối với ngươi tuyệt đối rất
bất lợi.”

Hi Binh than: “Chỉ cần nàng nói vậy là đủ. Chỉ là luôn có người có lòng muốn
hại ta. Nếu ta không để họ làm hại, thật trong tâm họ không thoải mái a!”

“Như quả có một ngày, ngươi biết ta đã hại ngươi, liệu ngươi còn có thể thương
yêu ta?” Tiểu Lộ ngước mặt lên, nhãn lệ đã trực rơi xuống.

Hy Bình hỏi: “Như ta không cho nàng một đáp án, hẳn nàng khó thể vui lòng?”

Thấy nàng gật đầu, Hy Bình nói tiếp “Vậy trở về thưa với sư phụ nàng rằng,
việc giữa ta và Đại Địa Minh, nàng ta không nên quản. Khi sự việc kết thúc, ta
sẽ đưa nàng ta đi, cả nàng nữa!”

*****

Trong mật thất của Đại Địa Minh, Lạc Hùng cùng tâm phúc đang cùng thương nghị
tình hình hiện thời. Hai ngày trước Lạc Hùng đã trở về. Các thế lực chủ chốt
của Đại Địa Minh đã trở về Long Thành. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều điết rõ
ràng, không có Lạc minh chủ, bọn họ cùng Ngọc Xà môn đánh nhau không phân cao
thấp, bây giờ minh chủ trở về, Ngọc Xà môn và Địa Ngục Môn sẽ bị tiêu diệt dễ
dàng, võ lâm chánh đao sao không hưng phấn vì chuyện này.

Tập trung trong mật thất có Lạc Hùng, Lạc Thiên, Đại Địa Minh lưỡng vị phó
minh chủ, một người là Huyết Đại, cùng tam đại thiên vương – Ninh Phi, Bách Tư
và Lỗ Da.

Huyết Đại vào khoảng năm mươi, thân hình tầm thước, gương mặt không có vẻ gì
xuất chúng nhưng song nhãn toát ra sự lạnh lùng, âm hiểm, cho thấy là một nhân
vật rất lợi hại. Hắn không thường đi lại trên giang hồ nên không nhiều người
biết mặt. Phó minh chủ còn lại, môn nhân căn bản không biết là ai.

Trong Tam đại thiên vương, Ninh Phi bốn mươi tuổi, hình thể gã thực sự đối
ngược với tên gọi, người chỉ có một mẩu, chiều cao tối đa chỉ được một thước
rưỡi. Gã quả thật là một người xấu xí. Bách Tư có dáng văn nhã, vừa tròn ba
mươi tám tuổi, trông ra dáng của một trung niên nhân. Lỗ Da tên thực như
người, cao lớn, thô ráp, cũng là người trẻ nhất trong Tam đại thiên vương, cái
đầu mới trải qua hơn ba mươi mùa xuân.

Lạc Thiên mở lời “Thưa phụ thân, con đã sai Lạc Lộ đi thông báo cho võ lâm tứ
đại thế gia rồi”

“Vậy tốt. Ta đang mong đợi ngày đó. Hiện nay Huyết Ma đã nằm trong tay chúng
ta. Phong Tự Lai trở lại Cái bang, cùng đồ đệ Tứ Cẩu cũng bị phó minh chủ bí
mật nhốt trong nhà lao. Ai có thể thực sự phát hiện và giúp hai phụ tử hắn
đây!”

Lạc Thiên đáp “Thưa phụ thân, còn chuyện của hoàng thượng…..”

Lạc Hùng hỏi “Một khi đã hành sự, không thể quay đầu. Thiên nhi, Ám Long đã
vào hoàng cung phải không?”

Lạc Thiên thưa “Thưa vâng. Con đã lệnh cho Ám Long dịch dung thành hoàng
thượng, đồ rằng hoàng thành sẽ nhanh chóng nằm dưới sự khống chế của chúng ta.
Để bảo hộ cho hắn, con cũng đã điều Dương Y cùng Lạc Diệp theo hắn vào cung”

Lạc Hùng nhận định “Nếu như gã đã tiến nhập hoàng cung thành công, truyền tin
cho gã, điều một vạn tinh binh về long thành. Khi tất cả nằm trong sự khống
chế của ta, ta sẽ toàn lực phản kích”

Lạc Thiên cho biết “Trong hội của ta, có rất đông quan binh tại Long Thành.
Một khi Ám Long cất tiếng hạ lệnh, quan binh Long Thành toàn lực xuất ra, sẽ
giúp chúng ta thống trị võ lâm”

Lỗ Da cười nói “Thiếu minh chủ, không chỉ thống nhất võ lâm, chúng ta cũng có
thể nhất thống giang sơn, hắc hắc…..”

Huyết Đại phản bác “Lỗ Da, như ngươi nói không phải là việc dễ dàng”

Lạc Hùng nói “Được rồi. Các ngươi không cần tranh hơi về việc này. Chúng ta đã
nắm được tình thế này, không thành công thì cũng thành nhân! Chuyện này để sau
hãy nói, hiện tại chúng ta cần chuẩn bị cho màn kịch hay chiều nay. Ta để có
ngày này, thực sự đã chờ đợi hơn hai mươi năm trường, thật là không ít thời
gian a. Cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.