Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 224: Cửu Dương Trọng Thể – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 224: Cửu Dương Trọng Thể

“Hãy làm tình cùng thiếp, đây là lời thỉnh cầu thứ nhất của thiếp.”

Lúc Thủy Khiết Thu tìm Hy Bình, trời đã về chiều yên tĩnh. Nhưng câu nói này
của nàng lại giống như một quả bom phát nổ tại Đại Trạch môn. Rất nhiều người
đều biết Thủy Khiết Thu chính là Tuyết Kình Chi Thân. Theo ý kiến của Hoa Tiểu
Ba thì cùng với nữ nhân như thế này làm tình, nam nữ song phương đều cố thể
chết rất khó coi. Tuy rằng được làm quỷ phong lưu, nhưng tuyệt đối không phải
là phong quang gì cả.

Hoa Tiểu Ba và Hoa Tiểu Thiến kiên quyết không cho phép Hy Bình đáp ứng lời
thỉnh cầu quan hệ nam nữ đó của Thủy Khiết Thu . Những người khác thấy hai tỷ
đệ họ khẩn trương như vậy, cũng không muốn Hy Bình lại phong lưu. Hy Bình nói,
hắn sao có thể cự tuyệt được chứ, những lời thỉnh cầu kiểu như vậy hắn thật
không thể nào cự thuyệt được. Hắn nói một tên sắc lang chính hiệu như hắn, dựa
vào cái gì mà bảo hắn cự tuyệt lời mời chào của một tuyệt đỉnh mỹ nhân?

Hắn muốn có một căn phòng. Trước lúc đóng cửa, hắn quay lại nói với chúng nhân
đang ríu rít ở đằng sau, ta không dễ chết như vậy đâu, nếu như cứ cùng với nữ
nhân làm tình một lần mà lăn ra chết, ta chắc đã chết đến trăm ngàn lần rồi.

Hắn cười với mọi người, trong tiếng cười chứa đựng lòng tự tin sung mãn vô bỉ,
Hoa Tiểu Ba đột nhiên nói, ta tin rằng cử dương trọng thể của tỷ phu là chiến
vô bất thắng.

Khi trong phòng chỉ còn lại Hy Bình và Thủy Khiết Thu , Thủy Khiết Thu lặng lẽ
ngồi trên giường.

Hy Bình nói: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”

Thủy Khiết Thu nói: “Lạc Thiên nói rằng thiếp chỉ có thể trong hôm nay tìm
chàng, nếu như thiếp trở thành chân chính nữ nhân, thì hôn ước giữa thiếp và
hắn, sau khi chàng trong nháy mắt sẽ tiến nhập vào thiếp, sẽ được giải trừ. “

“Cái gì?”

Thủy Khiết Thu không dám nhìn Hy Bình, cúi mặt tiếp tục nói: “Thiếp không muốn
xem bất cứ chuyện gì giữa chúng ta cũng trở thành giao dịch. Thiếp cũng biết
nếu như chàng tiến nhập vào nhục thể của thiếp, có thể cả hai chúng ta sẽ
chết, do đó thiếp không muốn để cho cảm tình liên lụy. Thiếp chỉ đề xuất lời
thỉnh cầu, chàng chỉ cần hoàn thành lời hứa. Khi tất cả qua đi, hôn ước giữa
thiếp và Lạc Thiên sẽ được hủy bỏ, lúc đó, thiếp sẽ trao cho chàng tình yêu
thuần khiết nhất của thiếp.”

“Danh tự của thiếp là Khiết Thu , là một sự tồn tại rất mâu thuẫn. Nhu, đại
biểu cho sự thành thục, bản thân nó không thể gọi là thuần khiết, giống như
thiếp, trong mắt của người khác là vũ mị phong tao (xinh đẹp lẳng lơ). Thiếp
thật sự như thế, ai có thể nói là không thuần khiết chứ? Nếu như không gặp
chàng, thiếp có thể tiếp tục gìn giữ được sự thuần khiết của mình cho đến khi
chết. Chàng là nam nhân mà thiếp yêu sâu đậm, phụ mẫu thiếp nói chỉ có nam
nhân mà thiếp yêu mới có thể dung hóa được sự thuần khiết của thiếp.”

Hy Bình nghe nàng nói xong, cũng ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Đá ngọc
thành thật thuần khiết, hoa đao chính là sự phong tao. Nàng chính là nữ nhân
khó gặp, loại nữ nhân như nàng, trên đời có lẽ chỉ có một mà thôi.”

Thủy Khiết Thu ngẩng mặt lên mang theo nự cười với vẻ áy náy, nói: “Nam nhân
như chàng, trên đời cũng thật khó gặp.”

“Chúng ta nếu như chết rồi, Lạc Thiên sẽ có thể nói, những người như chúng ta
căn bản không nên sống trên cõi đời này, đúng không?”

Thủy Khiết Thu nói: “Thiếp cũng không hiểu vì sao hắn lại hận chàng…”

Hy Bình cười cười: “Đừng nói đến hắn, cứ khi nào nói về hắn, ta lại muốn đánh
người. Khiết Thu , nàng và U Nhi đã nói những gì?”

“A di nói, bà chỉ muốn sinh hài tử cho chàng, còn những chuyện khác, bà ta mặc
kệ tới. Bà nhờ Khiết Thu nói với chàng, từ lúc chàng bước vào cuộc đời của bà
ấy, chàng đã là toàn bộ sinh mệnh của bà, bà ấy không lựa chọn, và cũng không
muốn phải lựa chọn.”

“Ầy, ta đã minh bạch rồi, thế nhưng, ta sẽ chờ đợi.”

“Chàng đối với a di thật không công bằng, chàng không có quyền chờ đợi, chàng
thiếu nợ a di thì chàng phải trả.”

Hy Bình cười nói: “Nàng nói đúng, từ câu nói này của nàng, ta biết nàng thực
sự đã lớn rồi, nào để ta biến nàng trở thành một nữ nhân chân chính! Khiết Thu
tỷ tỷ, để ta xé rách y phục của nàng, hay là nàng tự mình cởi?”

Thủy Khiết Thu khẩn chương nói: “Đồ thô lỗ, thiếp tự mình cởi được, tuyệt
không cho phép chàng xé y phục của thiếp.”

“Ha ha…..” Hy Bình cất tiếng cười, vô luận là như thế nào, Thủy Khiết Thu
dường như đã thoát ra khỏi tâm cảnh u sầu, dường như đã quay lại tâm thái như
lúc đầu hắn gặp nàng, lúc đó nàng có lẽ rất ngạo mạn, một hài tử mười lăm tuổi
ngang bướng, nhưng lại có vẻ đẹp kinh thế hãi tục.

Nàng giống như một hài tử thuần khiết, lại vừa giống như một đãng phụ thanh
tao.

*****

“Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ sao lại kích động?” Lúc Bảo Nguyệt và Mộng Hương quay lại
phòng ngủ. Bảo nguyệt đối với việc Mộng Hương căm phẫn mà chỉ trích Hy Bình,
lại kiên quyết phản đối Hy Bình và Thủy Khiết Thu tương hảo, nàng thật không
minh bạch. Mộng Hương từ lúc nào lại bắt đầu trở nên khẩn trương đối với Hy
Bình như vậy?

Mộng Hương nói: “Ta không thể bỏ qua được. Thằng cha đó có nhiều nữ nhân như
vậy rồi mà vẫn còn không biết bớt phóng túng, đi đến đâu đều vác theo một đống
nữ nhân quay về, đấy là chưa kể hiện tại lại …”

Bảo Nguyệt không tin: “Biết đâu Hoa Tiểu Ba nói không sai, có lẽ hắn chưa chắc
đã chết đâu?”

Mộng Hương đáp: “Hoa Tiểu Ba tuy là bình thường hay nói luyên thuyên, nhưng
Hoa Tiểu Thiến thì chắc không như vậy chứ?”

Bảo Nguyệt nói: “Cũng khó nói lắm, nữ nhân hầu như đều hay nói dối!”

“Muội… muốn chọc tức ta sao?”

Bảo Nguyệt cười nói: “Không có a. tỷ tỷ, tỷ nói là thật, ví dụ như trong miệng
tỷ nói hận Hy Bình, nhưng từ sau khi ở Phong Khiếu Động ra, tỷ lại rơi nước
mắt. Muội nghĩ, nước mặt của tỷ không phải là giả dối đâu, mà là chân thật
đó.”

Mộng Hương nói: “Ở đó gió to quá, ta bị gió thổi làm cay mắt.”

Bảo Nguyệt kinh ngạc nói: “Tỷ nói là trong Phong Khiếu Động có gió to. Tỷ tỷ,
muội phát giác tỷ từ đầu tới cuối đều nói dối. Sư phụ đã nói qua, hắn là đại
ca kết nghĩa của chúng ta, cho dù tỷ không thích hắn thì cũng không nên làm
tổn thương hắn!”

Mộng Hương nói: “Ta nào có làm tổn thương hắn. Sư phụ yêu thương hắn, ta cũng
có nói câu gì đâu, hắn…”

“Tỷ tỷ, Đó là những nữ nhân của Lãng Vô Tâm, không phải của hắn.”

“Bảo Nguyệt, ả Ti Mô đó đã mang thai rồi, ngươi dám nói không phải là ả sao?”

Bảo Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, muội và sáu nữ hài đó đã nói chuyện qua rồi, họ tuy
rất kinh ngạc, nhưng tịnh không hận Hy Bình.”

Mộng Hương nói: “Vào Minh Nguyệt Phong của ta rồi, nếu không có sự đồng ý của
ta, họ cũng đừng có mong được gả cho Hoàng Hy Bình. Thằng cha đó vì sao cứ
không ngừng muốn thu nạp nữ nhân nhỉ?”

Bảo Nguyệt nói: “Có thể là những nữ nhân đó đều yêu hắn, mà hắn thì không thể
để họ phải thương tâm thất vọng!”

Mộng Hương trừng mắt nhìn Bảo Nguyệt, nói: “Loại nam nhân như vậy mà ngươi còn
yêu được ư?”

Bảo Nguyệt buồn rầu nói: “Muội không quan tâm hắn thế nào. Muội cũng không
nghĩ nhiều như vậy, muội chỉ biết trong tim muội chỉ có hắn, nhưng tỷ tỷ lại
không cho phép…”

Mộng Hương thở dài: “Bảo Nguyệt, ước định trước đây của chúng ta phải bỏ đi
thôi!”

Bảo Nguyệt nói: “Tỷ tỷ chẳng lẽ không thể cùng với muội đồng thời gả cho Hy
Bình sao?”

“Điều đó là không thể!”

Bảo Nguyệt bị tiếng nói cao giọng của Mộng Hương làm giật thót mình, nàng nói
tiếp: “Tỷ tỷ, Âu Dương Đình Đình và Thủy Khiết Thu quả thật rất xinh đẹp. Nghe
Tứ Cẩu bọn họ nói, nếu thêm Thiên Diệp Bội, ba nữ nhân đó cùng với tỷ tỷ có
thể gọi là võ lâm tứ đại mỹ nhân, mà cả bọn họ đều yêu thương Hy Bình, muội
không tin tỷ tỷ đối với hắn một chút cảm tình cũng không có. Muội thấy rằng,
lúc đối mặt với hắn tỷ tỷ đều rất không bình thường, rất đặt biệt. Tỷ tỷ không
phải là người có tình cảm dễ dàng xung động, hầu như mọi lúc tỷ đều khiến cho
người ta có cảm giác giống như một giấc mộng yên ả tựa hư không, chỉ có trước
mặt Hy Bình tỷ mới có những cảm xúc khác lạ. Theo muội biết, Hy Bình là nam
nhân duy nhất từng hôn tỷ mà không khiến tỷ phải vì thế mà tức giận.”

“Muội sao biết là ta không nổi giận?” Mộng Hương đã có chút tức giận. Nói vậy
tên Hoàng sắc ma đó là đối tượng duy nhất đã hôn nàng hay sao? Thế nhưng, sự
thật cũng đúng là như vậy. Mỗi lần nghĩ tới nụ hôn của Hy Bình, tim nàng không
khỏi cảm thấy kích động….

Bảo Nguyệt dè chừng nói: “Muội nghĩ tỷ tỷ căn bản không thể tức giận. Tỷ tỷ
cũng có thể nằm mơ, tỷ trước đây nói trong mơ muội thường thét gọi tên hắn,
vậy tỷ có biết trong mơ tỷ gọi tên ai hay không?”

Đôi mắt như mộng của Mộng Hương đột nhiên có chút khẩn trương, nàng nói: “Ta
gọi ai?”

Bảo Nguyệt cười cười, rúc vào lòng nàng, miệng chúm chím kề sát tai nàng nói
khẽ: “Muội nói ra rồi tỷ không được mắng muội đâu đó à nha! Tỷ trong mộng
thường nói thế này này: 'Hỗn đản, hôn ta… lại nói sau này không hôn ta… ta
vừa không thích… ngươi vừa không phải là đại ca của ta…. Hương Hương không
cần đại ca gì cả’. Lời nói trong mơ của tỷ cứ đứt đoạn, nói lại không rõ ràng,
nhưng mà nói nhiều lắm, muội lại biết mỗi lần như thế đều sẽ lặp lại. Từ sau
lần tỷ và hắn ở trong phòng vât lộn với nhau xong, tỷ lúc nằm mơ đều gọi tên
hắn.”

Mộng Hương hờn dỗi nói: “Sau này không cho muội ngủ cùng ta nữa. Muội thích
ngủ cùng ai thì cứ đi mà ngủ với người ấy, thật đáng ghét mà.”

Bảo Nguyệt reo lên: “Tỷ tỷ, tỷ làm nũng đó ha, mặt còn đỏ lên kìa! Muội ít
thấy được tỷ như thế này lắm, thật là xinh, chỉ sợ dù có tứ đại mỹ nhân gì đấy
thì tỷ tỷ vẫn là xinh đẹp nhất.”

***

Hai người thân thể lõa lồ nhìn nhau, Thủy Khiết Thu thận trọng ngồi lên
giường. Thân hình của nàng đầy đặn mà mềm mại lại trắng nõn nà, giống như bức
tượng nữ thể được điêu khắc bằng thủy tinh, mê người ở sự sáng bóng đến trong
suốt. Trên thân thể của nàng, tựa hồ như không thể tìm thấy một sợi lông tơ,
ngoại trừ mái tóc mượt mà, ngay cả ở những nơi khác cũng không hề mọc lông.

Nữ hài chỉ mới mười lăm tuổi này có lẽ có một trái tim trong trắng thế nhưng
lại mang một thân thể đã trưởng thành, và mị thái lại không ngừng tỏa ra. Thân
hình nàng gần như hoàn mỹ đến tuyệt đối, hai đỉnh núi nhô cao mà to tròn, cặp
đùi ngọc thon dài và eo lưng mềm mại, tựa như người ngọc được điêu khắc thủ
công cực kỳ tinh xảo.

Hy Bình hai mắt chuyên chú nhìn vào cái nơi bí ẩn nằm giữa hai chân sáng bóng
như ngọc của nàng, hai cánh cửa cứ mãi không chịu mở ra. Hôm nay liệu có vì
hắn mà dầ hé mở cánh cửa bồng lai hay không?

Tuyết Kình chi nữ, chỉ dưới đôi bàn tay vuốt ve của nam nhân mà mình yêu
thương mới có thể bắt đầu khai mở bồng môn.

Thủy Khiết Thu có yêu hắn hay không thì phải xem nàng có chịu vì hắn mà mở
rộng cánh cửa hồng…

Nàng cũng ngây ngốc nhìn Hy Bình đang lõa thể. Nàng trước đây đã từng nhìn
thấy rồi, đó là một nam thể gần như là hoàn mỹ. Lúc này cho dù có rất nhiều
những vết sẹo, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy rằng những vết sẹo này càng khiến
cho hắn tăng thêm vẻ đẹp dã tính. Hắn vốn là một tên dã thú, nhiều lúc dã tính
đó chính là nguyên tố khiến cho nữ nhân phải động tâm.

“Nàng khẳng định đây không phải là một canh bạc chứ?”

Thủy Khiết Thu nói: “Cũng có thể đây chính là một canh bạc, cái mang ra đánh
cược là vận mệnh của chàng và thiếp.”

“Ta phải giao phó vận mệnh của ta cho nàng cũng tốt.” Hy Bình cười nhật. Hoa
Tiểu Ba tỷ muội tuy rằng nói Tuyết Kình Chi Thân khủng bố như vậy, nhưng hắn
tuyệt đối không sợ, hắn từ trước đến nay không bao giờ tin rằng làm chuyện đó
lại có thể dẫn đến chết người thì trên đời này có còn bao nhiêu người thích
làm nữa?

Lúc hắn chạm vào người Thủy Khiết Thu , thân hình mềm mại của nàng khẽ run
rẩy. Nàng nằm xuống rất nhẹ nàng, song nhãn tràn đầy vẻ thẹn thùng nhìn hắn,
đôi mắt này chứa đầy thâm tình lại cũng dạt dào nhiệt tình mong chờ.

Nhãn tình của nàng như ngọn lửa đang rực cháy, toàn thân cũng dần dần ấm lên.

Hy Bình áp lên nhục thể của nàng, cười nói: “Không cần khẩn trương, hôn một
cái nào!”

Thủy Khiết Thu nhắm chặt hai mặt, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi hồng của nàng.

Thủy Khiết Thu không giống như những người khác. Lúc hắn hôn lên môi nàng thì
từ trong miệng nàng truyền ra một mùi thơm mê người, đó là hương vị trời sanh.

Hắn say đắm hòa cùng đôi môi nóng bỏng ấy. Trải qua nhiều lần cùng Hy Bình như
vậy, nàng đã không còn là nữ hài không thể tiếp nhận cái hôn như lúc trước.
Nàng, cái lưỡi thơm ngát của nàng uốn lượn như rắn cuốn lấy lưỡi Hy Bình, tạo
cho hắn cảm giác kích thích thật ôn nhu.

Bàn tay Hy Bình nhẹ nhàng lướt xuống cái nơi mượt mà,thầm kín của nàng. Chỗ đó
thật trơn mềm vô bỉ, tỏa ra chút cảm giác mát mẻ, ma trảo của hắn không ngừng
mân mê. Nhưng ngón tay không thể đi được vào trong, chỉ có thể ở tại phía
ngoài vuốt ve, cảm giác giống hệt như đang vuốt ve vỏ ngoài của viên ngọc
thạch trơn bóng.

Hô hấp của Thủy Khiết Thu trở lên gấp gáp hơn. Hy Bình biết nàng đã động tình.
Giờ không giống như lần trước cùng nàng đánh cuộc. Lần đó mặc cho hắn hí lộng
đến thế nào, hô hấp của nàng cũng không gấp gáp như thế này. Trong tim nàng,
lúc này đích thực là đang vì hắn mà ôm ấp cảm tình mãnh liệt. Thứ cảm tình này
thông qua hô hấp của nàng thổi lên mặt hắn, thông qua tiết tấu của nhịp đập
con tim làm chấn động lòng hắn.

Hắn bắt đầu nổi điên lên,gắng gượng chống vào cạnh trong chân nàng, hắn bò dần
xuống dưới. Cặp môi hồng nhuận của Thủy Khiết Thu giờ ướt đẩm. Nàng hé mở song
nhãn, trong mắt chan chứa xuân ý, tựa hồ như muốn đợi Hy Bình tiếp túc hôn
xuống dưới. Và Hy Bình đã hôn đến cổ , tiếp đến ngực, rồi tiểu phúc,… thẳng
tới vùng tam giác. Hắn chăm chú nhìn vào Tuyết Kình Chi Âm của nàng. Từ vẻ đẹp
của ngoại hình, không còn nghi ngờ gì nữa ngoại âm của Thủy Khiết Thu là nơi
khiến người ta yêu thích nhất.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cái vùng thầm kín của nàng lúc đầu vốn nguội lạnh đã
dành trở nên nóng ấm, nàng rển rỉ: “Hy Bình, thiếp cảm thấy… chỗ đó của
thiếp dường như muốn mềm ra rồi. Người thiếp nóng lắm, chỗ đó cũng nóng rồi
chứ?”

“Hy Bình cười nói: “Nàng tự mình sờ xem!”

Hắn kéo tay nàng xuống, nàng vừa chạm vào nơi đó của mình, lập tức hét lên,
rụt ngay tay lại: “Thiếp… thực sự là nóng lên. Đây là điều trước nay chưa
từng có trên thân thể thiếp! Chẳng lẽ thiếp thật sự yêu chàng rồi sao?”

“Nàng ngốc, nàng đương nhiêu là yêu ta rồi, nếu không sao có thể vừa gặp mặt
chưa lâu đã yêu cầu ta hôn nàng, lại còn muốn ta cùng nàng làm tình nữa?”

“Chuyện đó khác… à, không… sờ thấy có chút cảm giác đó, trước đây lúc
thiếp chạm vào nó không hề có cảm giác.”

Hy Bình kinh ngạc: “Sao? Nàng cũng tự sờ ư?”

Thủy Khiết Thu vô cùng xấu hổ, thẹn thùng nói: “Thân thể là của thiếp, thiếp
đương nhiên có lúc sờ soạng chứ. Trước đây cũng đã sờ qua Thủy Tiên và Đỗ
Quyên, bọn họ không giống như thiếp, của họ mềm hơn, còn của thiếp thì cứng.
Mẫu thân thiếp nói, nếu như trải qua lần đầu rồi, thiếp sẽ có thể giống như nữ
nhân bình thường.”

“Thần kỳ như vậy sao?”

Thủy Khiết Thu tức giận nói: “Chàng không tin thì thiếp cũng không nhất định
bắt chàng phải tin. Hiện tại thiếp đã cao hứng rồi! Thiếp đã động tình với
chàng. Mẫu thân nói, chỉ cần thiếp động tình, chỗ đó của thiếp sẽ trở nên
giống như của nữ nhân bình thường! Xấu hổ lắm, không nói với chàng nữa đâu.”

“Có gì mà xấu hổ chứ, chúng ta đều muốn làm loại chuyện đó, nàng còn ngại gì?
Ừ ha! Để ta hôn cái chỗ khả ái đó của nàng cái nào.” Hy Bình trêu nàng, nhoài
người xuống hôn vào giữa hai chân nàng, cúi đầu hôn liếm chỗ thầm kín. Chỗ đó
dần dần mềm ra, một chút thể dịch từ trong cái khe nhỏ chảy ra, có thể là do
chút dịch thể ấm nóng này của nàng đã khiến cho lớp ngoài bắt đầu mềm ra.

Thủy Khiết Thu bị cái hôn của hắn làm cho động tình hơn, eo lưng nhè nhẹ uốn
éo, hai chân bắt đều run rẩy, song thủ ôm lấy đầu Hy Bình, miệng rên rỉ: “Ư Ư,
muốn tiểu rồi sao? Chàng không cần hôn thiếp nữa, thiếp ngứa lắm! Muốn
tiểu….”

“Vậy thì nàng phun ra đi! Ha ha!”

“Chàng xấu lắm!” Thủy Khiết Thu hờn dỗi nói.

Hy Bình nói: “ Nàng cũng không phải vậy sao, tiểu sắc nữ!”

“Oa, chàng dám nói thiếp như thế, sớm biết vậy thì thiếp đã không đến!”

“Đến rồi thì không có đường lui nữa đâu.” Vừa nói đầu lưỡi của Hy Bình vừa
liếm láp vùng kín đáo của nàng. Đột nhiên, đầu lưỡi của hắn lách vào trong
nhục phùng của nàng, rồi kinh ngạc ngửng đầu lên.

Thủy Khiết Thu nói: “Sao thế?”

Hy Bình nói: “Khiết Thu , chỗ đó của nàng đã rất êm, rất mềm, rất ướt ….”

“Thật ư? Để thiếp xem!” Nàng duỗi tay mân mê chỗ đó, đột nhiên, nàng chọc ngón
tay vào trong mật huyệt, sau đó si ngốc nhìn Hy Bình, nói: “Thật… thật có
thể… thiếp đã là nữ nhân bình thường rồi… hu hu…. thiếp không còn là
quái vật nữa.”

Hy Bình sững sờ, hắn không ngờ nàng lại có thể kích động đến phát khóc lên như
vậy, hắn nói: “Đừng khóc, nàng vốn vẫn là một nữ nhân, và là nữ nhân mĩ lệ
nhất trên đời.”

“Thật không? Chàng không cần phải hôn chỗ đó nữa, thiếp sắp không chịu được
nữa rồi.”

“Ta cứ muốn hôn!”

Hy Bình lập tức lại cúi đầu làm tiếp, Thủy Khiết Thu từ từ mơ màng. Vì nàng đã
động tình, cho nên nguyên tố của thể nội rối loạn và bắt đầu bạo phát, tình
dục vô hạn từ trong cơ thể của nàng bùng lên. Nàng là cực âm chi thể, tình dục
loại này có căn nguyên là hàn tính, cùng với sự ấm nóng của chỗ kín cấu thành
một tỷ lệ cường liệt, hàn lưu trong thể nội nàng trào dâng, mật động của nàng
càng lúc càng nóng hơn, mềm cũng nhanh hơn.

Đầu lưỡi của Hy Bình cuối cùng cũng khả dĩ đi được vào trong mật phùng nóng
ướt. Hắn ngửng mặt lên, hai tay án tại mật hộ của nàng, tách mở bạch ngọc chi
hộ được bao thật chặt ra, bên trong là một màu hồng nhuận rất nhạt, trên phần
thịt màu hồng nhạt trôi nổi một dòng nước lóng lánh.

Lúc này, Thủy Khiết Thu hổn hển nói: “Hy Bình, chàng làm gì vậy, chỗ đó của
thiếp hơi đau… a! Thiếp bị chàng làm đau rồi….”

“Còn chưa vào trong mà, nàng nói đau ư?” Hắn cúi đầu xuống, miệng áp vào cửa
mật đạo, đầu lưỡi nóng ướt càng ra sức liếm phần thịt non nớt của nàng.

Thủy Khiết Thu đầu óc nóng bừng, hai tay ấn đầu Hy Bình, cảm thấy trung độc
trong nội thể bị đầu lưỡi hắn ma sát càng kịch liệt hơn, một dòng nước âm từ
nội thể mạnh mẽ trào ra, nàng thất kinh hét: “Không….Muốn ra rồi…. thiếp
không chịu được nữa! Hy Bình…. thiếp sắp nổ tung rồi!”

Nàng cảm thấy thân thể trong nháy mắt như muốn nổ tung. Hàn căn chi tính bị
dẫn phát đến không còn chỗ nào phát tiết, sự sung sướng xâm chiếm thân thể
nàng, nhưng không thể truyền đi đâu được trừ chỗ kín. Những bộ phận khác của
nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, nàng nói giọng run rẩn: “Hy Bình, thiếp chết mất,
chàng đã vào chưa? Mẫu thân thiếp đã nói rồi, nếu như tình dục của thiếp bị
dẫn động, nếu không được cùng nam nhân phong cuồng giao hợp, thiếp sẽ chết….
Thiếp không muốn chết, thiếp… rất yêu chàng. Thiếp muốn vĩnh viễn được ở bên
chàng. Phụ thân thiếp nói, cửu dương trọng thể chi nhân là cực dương chi nhân,
rất có khả năng giải khai tuyết kình chi cấm của thiếp, thiếp… Thiếp không
muốn hại chàng đâu.”

Hy Bình cũng biết rằng nếu như không tiến vào đường dẫn để tiêu trừ hàn lưu
của nàng thì nàng chắc chắn sẽ chết. Hắn đã cảm thấy thân thể của nàng đã biến
hóa, hắn leo mạnh lên giường: “Xin lỗi, Khiết Thu , ta lần này không thể làm
nhẹ nhàng được, có thể sẽ rất đau đấy. Chỗ đó của nàng rất nhỏ, nàng gắng chịu
đựng, ta tiến vào trong đây, hây!”

Hắn hét to một tiếng, tay nâng dương vật cứng rắn vô bỉ lên, làm cho nó rút
lại đến độ nhỏ nhất. Đầu dương vật áp thẳng vào tế phùng trơn bóng, ướt mềm,
mông ưỡn thẳng lên trước, không chút do dự, dương vật áp mạnh vào tế phùng,
đảm thẳng vào trong chỗ nóng bỏng, ướt mềm vô bỉ của nàng…

“Ái… đau…”

Thủy Khiết Thu kêu thảm, dương vật của Hy Bình giống như con dao phân khai cái
vách chật hẹp giữa hai chân nàng. Thanh côn thịt nóng bỏng đâm mạnh vào xử nữ
mô của nàng.

Xung kích trầm trọng, ma sát từ trước đến nay chưa từng có đi qua chỗ thịt non
nớt của nàng. Tất cả sự kích thích truyền từ nhục bích lên thần kinh, khiến
cho âm kình chi lưu trong cơ thể nháy mắt đã bạo phát, hòng tìm cửa ra. Do
dương khí đột nhập, âm khí của nàng tự động nghênh tiếp mà trào lên, dương vật
của Hy Bình như tạo ra một luồng từ trường cường đại, làm cho âm chi lưu trong
thể nội của nàng toàn bộ bị hấp dẫn. Đây là căn tính hàn lưu cường đại vô bỉ,
xuyên qua dương vật của hắn, vô cùng hùng dũng!

Âm khí cường đại hòa vào thân thể hắn, khiến hắn đột nhiên rét run. Toàn thân
trong chớp mắt gần như cứng đờ, không có cách nào tiếp tục các động tác, mà
Thủy Khiết Thu lại vì sự thống khổ do âm hàn căn tính bạo phát, đau đớn đến mê
man. Có điều, âm khí trong nội thể nàng vẫn không ngừng ùn ùn truyền thẳng vào
thân thể Hy Bình.

Hàn lưu xâm nhập thể nội, nháy mắt đã chiếm ưu thế, dù cho là cửu dương chi
mạch khí thiên sanh của Hy Bình cũng không có cách nào chống lại được, thế
nhưng, “Thiên địa tâm kinh” khi cảm thấy sự xung kích bất ngờ này lại tự
chuyển động. Thiên dương địa âm chi khí thâm nhập toàn thân, truyền qua dương
vật của hắn, cùng thiên âm chi khí của Thủy Khiết Thu liên kết, tại thể nội
của hai người không ngừng luân chuyển, nhằm điều hòa với âm hàn vô hạn của
nàng…

Thân thể Hy Bình dần dần phát xuất hồng sắc quang mang, cửu dương chi khí
cường đại bị thiên âm chi khí của Thủy Khiết Thu bức xuất ra ngoài cơ thế,
luồng hỏa diễm hồng quang phủ khắp thân thể hai người. Sau nửa khắc, hồng
quang mất dần, thay vào đó là quang hoa óng ánh, giống như ánh trăng sáng
trong chiếu trong đêm tối.

Hắn cuối cùng cũng chịu đựng được tuyết kình chi âm của Thủy Khiết Thu , đề
kháng được sự xâm nhập của âm tính. Cửu dương chi khí quay lại thể nội, thiên
dương chi khí cuồn cuộn không ngừng chảy vào kiều thể của Thủy Khiết Thu ,
điều hòa thiên âm trong cơ thể nàng. Thiên địa tâm kinh chung vu tại thể nội
của hai người tự động vận chuyển mà không gặp trở ngại gì, đạt tới trình độ
thủy nhũ giao lưu (nước sữa hòa hợp?).

“Bạch” một tiếng, Hy Bình vô lực ngã nằm lên người Thủy Khiết Thu , hơi thở
gấp rút. Hạ thể của hai người vẫn dính liền vào nhau, tiếp tục tiến hành âm
dương giao lưu. Hy Bình nằm mềm người, đây là lần đầu tiên hắn trong lúc làm
tình mà cảm thấy vô lực. Hắn nghĩ thầm: tí nữa thì toi, cũng may lão tử đây
trụ được, thật là cái con mẹ thần thánh.

Trải qua sự vận chuyện của thiên địa tâm kinh cùng với sự điều hòa của thiên
dương địa âm, Thủy Khiết Thu tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, lúc mở mắt nàng
nói: “Chúng ta còn sống chứ?”

Hy Bình thở gằn nói: “Sống… vẫn sống, chỉ có con mẹ nó là ta tạm thời không
còn chút khí lực nào thôi.”

“Oa hu hu, thiếp đau lắm a…” Thủy Khiết Thu bắt đầu khóc lớn, điều đó chứng
minh nàng đích xác vẫn chưa chết, nếu như chết rồi mà còn có thể cảm giac thấy
hạ thể đau rát sao?

Đương nhiên không có khả năng đó.

Nhiều người đứng thủ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng hét thảm sau một hồi lâu tĩnh
mịch trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, lại thấy Hoa Tiểu Ba tinh quái nói: “Hây
a, tỷ phu thành công rồi, không thẹn là cửu dương trọng thể mãnh nam!”

Thủy Khiết Thu nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên ngoài, đột nhiên không dám
kêu nữa. Nàng gắng nhịn đau, nói nhỏ: “Cái đó của chàng sao to thế.”

Hy Bình cười khổ: “Còn chưa to hết đâu, ta đã ém nhỏ nó lại rồi đấy, so với
người bình thường thì còn nhỏ hơn một chút. Chỗ đó của nàng nhỏ quá, mà còn
nóng đến chết người, ta cảm thấy vách thịt của nàng xiết chặt lấy thằng con hư
của ta, rồi từ lúc bắt đầu tiến nhập vào nàng, bên trong nàng giống như kình
ngư nuốt lấy ta, ta muốn rút ra cũng rất cực.”

Thủy Khiết Thu kiêu ngạo nói: “Mẫu thân thiếp nói, thiếp đây là kình hấp chi
nguyệt, nam nhân có thể hướng thụ được sự mĩ diệu của thiếp thì nhất định phải
là nam nhân ư tú nhân trên thế giới này… Thật đau quá mà, mẫu thân thiếp đâu
có nói là làm chuyện này lại đau đến vậy… Thiếp hận mẫu thân, người nói là
sướng lắm mà sao chẳng thấy sướng gì cả, chỉ thấy đau ơi là đau thôi.”

Hy Bình nói: “Nàng đừng có chuyện gì cũng nhắc đến mẫu thân nàng có được
không? Kì thật ta xem như là đã cùng mẫu thân nàng làm qua chuyện này.”

Thủy Khiết Thu kinh ngạc: “Sao, chàng đã làm cùng với mẫu thân thiếp ư?”

Hy Bình cười nói: “Mẫu thân nàng và U Nhi là tỷ muội sinh đôi. Họ nhìn rất
giống nhau, vả lại ta sau khi làm cùng Thiên Phong Song Kkiều, bọn họ tạo cho
ta cảm giác rất tương đồng, mà ta cùng U Nhi đã làm chuyện đó, mẫu thân nàng
và U Nhi thì có gì khác biệt chứ? Cho nên, ta xem như là gián tiếp đã làm cùng
mẫu thân nàng, có lúc ân ái cùng U Nhi mà ta cứ tưởng là mẫu thân nàng, cũng
hay đấy chứ.”

“Chàng, chàng, chàng lại dám nghĩ đến mẫu thân thiếp ư. Thiếp không cho chàng
nghĩ tới bà ấy. Chàng, cái tên chết bầm này, thật đúng là một tên khốn nạn!
Thiếp, thiếp kẹp chết chàng luôn!” Hai chân Thủy Khiết Thu dùng lực để ép
chặt, đột nhiên lại mở ra, kinh ngạc nói: “Đau quá… cái đó của chàng sao đã
to lên rồi?”

Hy Bình nói: “Ta rất thích cái cảm giác được phía trong của nàng kẹp chặt,
sung sướng vô cùng, nên bất giác nó mới to lên như vậy, mà còn tiếp tục to hơn
nữa đấy…”

“Đừng, đừng, thiếp đau….ái, đừng to nữa, thiếp sắp bị bành căng ra rồi.”
Thủy Khiết Thu muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn căn bản cũng không còn chút khí lực
nào nữa, hai người vừa mới trải qua âm dương giao chiến, đều đã sức cùng lực
kiệt.

Giống như một dị vật cực đại lấp kín cái nơi nằm giữa hai chân nàng, mạnh mẽ
chia thân thể nàng thành hai nửa, đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng bỗng
có một cảm giác khac thường khiến cho nàng sung sướng từ sau thẳm trong tim.

Nàng noi: “Thiếp muốn nói ra lời thỉnh cầu thứ hai.”

Hy Bình phục trên người nàng, tay ôm gọn bộ ngực mềm mại, hôn lên cái cổ trắng
ngần, cuối cùng cắn tới rái tai nàng, rồi nàng bắt đầu rên rỉ trong mơ màng.

“Cùng thiếp ân ái.” Thủy Khiết Thu nói ra bốn chữ rất giản đơn.

“Hả?” Hy Bình kinh ngạc thốt lên, đây không phải là đang cùng nàng làm chuyện
đó sao? Và lại lời thỉnh cầu này và lời thình câu thứ nhất hoàn toàn giống
nhau mà? Hắn nói: “Ta thật không hiểu, hai lời thỉnh cầu của nàng đều như
nhau, hơn nữa cơ thể của chúng ta vẫn đang còn tương liên….”

Thủy Khiết Thu nói: “Lời thỉnh cầu thứ nhất của thiếp là vì muốn giải khai hôn
ước cùng với Lạc thiên, cũng có thể nói là vì điều kiện mà Lạc Thiên đề xuất
nên thiếp mới cùng chàng ân ái, đó là muốn dùng thân thể của thiếp để hủy diệt
chàng. Nhưng thiếp lại yêu chàng, vô luận là như thế nào thì thiếp cũng đã
đánh cược một lần, cho nên thiếp thình cầu chàng cùng thiếp ân ái. Còn lời
thỉnh cầu hiện tại của thiếp là từ chân tâm thiếp mong muốn, thiệp thật muốn
cùng chàng hoan ái. Vì vậy, thiếp xin chàng đừng lo lắng gì cả, hãy hết lòng
yêu thương thiếp, thiếp nguyện hiến dâng cho chàng trọn vẹn con tim và tình
yêu cùng với nhục thể, và tất cả những…”

Nàng chăm chú nhìn Hy Bình đầy thâm tình, nói: “Chàng là nam nhân duy nhất của
thiếp! Thiếp nói cho chàng một chuyện, kỳ thật sau khi lớn khôn, thiếp đã
không còn yêu Lạc Thiên nữa. Thiếp cho rằng mình yêu hắn, nhưng đó là nguyện
vọng khi còn nhỏ mà thôi, không thể tính là tình yêu. Từ lúc gặp chàng, thiếp
mới dâng hiến tình yêu đích thực của mình. Thiếp trước đây lúc nào cũng giận
chàng… chàng đã giải khai ước định giữa thiếp và Lạc Thiên rồi. Lời thỉnh
cẩu của thiếp là vì tình ái mà lập ra, cho nên thiếp cũng muốn dùng tình dục
để giải khai, bởi vì hai lời thỉnh cầu của thiếp, là cùng thiếp quyết đấu trên
giường, kì thật phương thức đều giống nhau, đều là muốn cùng chàng tác ái. Hi
hi, thiếp không phải là rất giảo hoạt đúng không?”

Hy Bình cắn mũi nàng, nói: “Nhưng lời thỉnh cầu đầu tiên của nàng thì không
tính, vì đó là yêu cầu của Lạc Thiên. Hiện tại, ta muốn cho nàng một cơ hội,
cũng là cho nàng một thỉnh cầu.”

Thủy Khiết Thu nói: “Thiếp dùng lời thỉnh cầu này, xin chàng hãy yêu thiếp
trọn đời, vĩnh viễn không ruồng bỏ thiếp. Hơn nữa, hiện tại, lập tức hoàn
thành tất cả những động tác và phương thức làm tình, khiến cho sự thống khổ
của thiếp kết thúc, mang sự sung sướng đến cho thiếp!”

Hy Bình đột nhiên chống hai tay lên, cười nói: “Ta lập tức mang đến cho nàng
sự sung sướng vô cùng, sự sung sướng đơn thuần do tình ái tạo thành. Ta sẽ
mang những dấu hiệu này đem vào trong thân thể nàng, khắc sâu vào linh hồn
nàng…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.