Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 222: Tình Hà Dĩ Kham – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 222: Tình Hà Dĩ Kham

“Lạc Thiên, con bà nó! Đứa nào dám đụng nữ nhân của ta? Ta thiến đứa đó!” Hy
Bình đứng ngoài cổng hét to vọng vào.

Thân ảnh cửu đại đệ tử đột nhiên ngừng lại. Lạc Thiên nói: „Các ngươi lui về!”

Hàng trăm người của tứ đại Võ lâm thế gia đứng tại ngoại môn, Hy Bình thấy có
người ra liền bước ra, người của Đại Địa Minh cùng với một số nhân sĩ võ lâm
lập tức tránh đường.

Hy Bình cùng Đường Tư tiến vào, hắn nhẹ giọng hỏi: „Là ai đã đụng chạm nàng?”

Đường Tư đáp: „Không có, nếu chàng mà không có đến sớm thì thiếp đã giết một
vài người rồi.”

Hy Bình cười hì hì: „Tại vì ta khẩn trương tới nàng cho nên mới đến sớm, nếu
nàng không thích, thôi thì ta rút lui chờ cho nàng giết một vài người rồi, ta
lại trở lại, được không?”

„Chàng khẩn trương vì thiếp? Nếu chàng mà khẩn trương vì thiếp, thì đã không
lãi nhãi ở trước Đại Trạch môn rồi. Hừ chàng cái gì cũng không tốt.”

Nàng đã quen gọi Tiểu Trạch môn là Đại Trạch môn. Nhân vì lúc nàng tiến vào
Tiểu Trạch môn, Hy Bình đã đổi thành Đại Trạch môn, bởi vậy nàng cứ gọi là Đại
Trạch môn.

Hy Bình nắm tay nàng lại, nói: “Ta căn bản là không ra gì, nhưng nếu ta không
ra gì, ta đã không đứng ở đây. Nàng phải biết là Đại Địa Minh là phái đứng đầu
võ lâm chánh đạo, ta chống đối với nó đương nhiên là người không nguyên tắc.
Nàng coi, người của tứ đại Võ lâm thế gia tất cả đã đến đây, nói một cách khác
là chúng tôi chuẩn bị một đi không về.”

Hắn nói câu này chừng như vô ý, nhưng những người nghe thấy lại hữu tâm, cái
gọi là thật ra không tranh luận điều gì, nhưng sự thật lại tranh luận điều gì?

Võ lâm nhân sĩ ở đây đương nhiên là minh bạch, Lạc Thiên tất nhiên cũng hiểu,
tâm lý kinh động. Hắn biết rằng tứ đại thế gia đã xuất toàn lực, hơn nữa người
của Minh Nguyệt Phong lại không đứng về phía Đại Địa Minh, còn thêm đại bộ
phận của Đại Địa Minh đã triệt thoái về Long Thành. Nếu như thiệt phải động
thủ, trong khi những người võ lâm chánh đạo cũng sẽ đứng tự thủ bàng quan,
phần bại chắc chắn sẽ nghiêng về phía bọn Lạc Thiên.

Minh Nguyệt Phong dùng dằng không quyết định, những thế lực chánh phái ở Long
Thành cũng vậy. Như thế hắn chỉ có thể nói tứ đại thế gia là ma môn tà đạo mà
thôi, nhưng Minh Nguyệt Phong đích xác là danh môn chánh phái.

„Hoàng Hy Bình, nàng là nữ nhân của ngươi?” Lạc Thiên nghiêm giọng hỏi.

Hy Bình đáp: “Sự kiện xảy ra ngày hôm nay, tất cả là vì nữ nhân của ta. Ngay
cả kế mẫu của ngươi cũng là nữ nhân của ta, ngươi muốn sao?”

Lạc Thiên nghe Hy Bình nhắc đến Mộng Cơ, mặt liền biến sắc, tuy hắn không thừa
nhận Mộng Cơ là kế mẫu của hắn, nhưng Lạc Hùng lại trước mặt mọi người tuyên
bố Mộng Cơ là tiểu thiếp, tất nhiên thiên hạ đều biết Mộng Cơ đích xác là tiểu
thiếp của Lạc Hùng, danh nghĩa đương nhiên là kế mẫu của Lạc Thiên. Hy Bình
nói ra điều này, đương nhiên muốn cha con hắn không thể nhìn mặt người.

Lạc Thiên nổi giận nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi là đồ vô sĩ, đã cướp đoạt thê tử
người lại còn có mặt mũi để nói?”

„Làm sao ta lại không có mặt mũi để nói. Lão đầu của ngươi không có bản lãnh,
không thỏa mãn được thê tử mình, lại còn nói cái gì là bảo vệ võ lâm chánh
đạo? Ông già ngươi và Mộng Cơ đã chung sống với nhau đã lâu, lại không thể để
Mộng Cơ có một hay hai tiểu muội tiểu đệ cho ngươi. Nhìn lại ông già ngươi
coi, biết đến khi nào mới có thể thượng mã để Mộng Cơ hoài thai.”

Lạc Thiên nổi giận, máu nóng bốc lên, hét lớn: “Hoàng Hy Bình, ngươi đừng có
mà chọc ta nổi giận, không thì ta sẽ không chậm trễ để tiễn ngươi đi.”

Ám Long đứng bên cạnh Lạc thiên khuyên nhủ: „Thiếu chủ, đừng có nóng giận,
minh chủ có nói, có gì hãy đợi người về rồi tính, hiện tại chưa phải lúc.”

Lạc Thiên hít vào mấy hơi để cho đầu óc dịu lại.

Hy Bình lại nói: „Ta không phải ép ngươi, tại vì ông già ngươi muốn hãm hại
ta, còn muốn vợ mình đi hại ta, nhưng lại không hiểu là lão tử đối với nữ nhân
thiệt là có sức hấp dẫn, đã làm cho phu nhân phải lui binh. Lão tiểu tử kia
khẳng định chắc chắn mỗi đêm đều phải ôm gối khóc.”

Lạc Thiên nói: „Tùy ngươi muốn nói gì thì nói. Người thiên hạ tất sẽ có công
đạo. Tuy nhiên nếu ngươi cứ tiếp tục gây sự ở đây ngày hôm nay, chắc chắn võ
lâm chánh đạo sẽ không đứng nhìn.”

Hy Bình nhìn chung quanh, gưong mặt có chút gì giống vô lại, nhãn tình mê man
như nhập tà, khóe miệng nhếch lên, lông mày cũng chuyển động, nhìn trông rất
là dữ tợn.

„Võ lâm chánh đạo, hắc hắc, tại sao Hoàng Hy Bình ta lại sợ bọn họ sẽ không
đứng nhìn? Nếu thấy ta không thuận mắt, thì tiến ra đây thách đấu với ta, hay
có thể nói một cách khác là: Ngươi nên nhớ là ngươi không phải là huynh đệ
Hoàn Sơn thôn của ta.”

Rất nhiều người không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến Hoàn Sơn thôn, cũng rất
nhiều người không biết Hoàn Sơn thôn là địa phương nào, nhưng chỉ có Tứ Cẩu là
rất rõ ràng. Khi hắn nói đến đánh nhau, tuyệt đối không phải vì trước đó hắn
thích đánh nhau.

Tứ Cẩu nói: „Hy Bình, nghe nói bọn người Đại Phong đã đến Viễn Dương Tiêu
Cục.”

Hy Bình vui mừng kinh ngạc hỏi:”Khi nào?”

Tứ Cẩu nói: „Trong khoảng thời gian ngươi thất tung, huynh đệ Đại Phong đi ra
ngoài, thấy người của chúng ta bị ngoại nhân khi phụ, nếu tình huống người của
chúng ta lúc đó tốt thì bọn họ chỉ còn cách quay về Hoàn Sơn thôn thôi. Lôi
gia gia nói, ông đặc biệt lưu giữ bọn Đại Phong ở Phượng Tiên trấn, còn nhượng
cho bọn họ hộ tống một vài mối, Đại Phong nhất định kiếm được nhiều tiền.”

Hy Bình la lớn: „A, gia đình hắn tha đã giàu nhất Hoàn Sơn thôn rồi, hắn còn
muốn kiếm thêm? Đại Phong thiệt là tham, hắn nghĩ ở Hoàn Sơn thôn ta không có
một nữ nhân nào trong khi hắn thì lấy tới năm người…”

„Đúng rối, lúc đó ta cũng chỉ biết mỗi Tiểu Hồng.” Tứ Cẩu nhăn nhó nói.

Đường Tư phẫn nộ: „Hoàng Hy Bình, chàng đến đây là để nhắc lại chuyện xưa hả?”

Hy Bình gãi đầu, lại còn mặt dày và vô sỉ nói: „Vậy nàng muốn sao, ta đều
chìều ý nàng, vậy được chưa?”

La Mĩ Mĩ nói: „Thiếp muốn mạng sống của bọn họ, không cần biết ai là hung thủ,
đích thực phụ thân thiếp bị ngộ hại tại Đại Địa Minh!”

Lạc Thiên nói: „La cô nương, chuyện này không đúng rồi, rất nhiều huynh đệ cùa
chúng tôi cũng chết, bọn họ biết hỏi ai đã lấy mạng bọn họ? Sự thật là Đại Địa
Minh cũng bị tổn thất rất nhiều, chuyện của phụ mẫu và Quyền đại ca của cô
nương chúng tôi không lường trước được. Lúc đó trời tối, tình hình hỗn loạn,
sau khi sự việc kết thúc thì đã không thể cứu vãn được. Chúng tôi cũng đã tận
lực cức chữa cho mẫu thân và Quyền đại ca của cô nương.”

„Ta căn bản là không tin phụ tử ngươi.” Đường Tư bi phẫn nói.

Lạc Thiên nhẫn nại nói: „Tối hôm đó có một số nhân sĩ võ lâm chứng kiến chiến
sự đó, không phải là tôi đặt chuyện.”

Đường Tư nói:”Hai phụ tử của ngươi chuyên môn làm chuyện gian dối.”

„Cô nương làm ơn đưa ra chứng cứ, đừng có tùy tiện vu hãm!”

Đường Tư cười lạnh: „Rầt tốt, Lạc Thiên, ngươi dám cho ta vào xét Đại Địa Minh
không?”

„Tại sao không dám? Cô nương đã bước qua khu vực của Đại Địa Minh rồi, nhưng
nếu cô nương không tìm thấy gì, cô phải có lời giao phó với chúng tôi!” Lạc
Thiên bình tĩnh nói.

Đường Tư suy nghĩ một lúc, rồi nói: „Lạc Thiên, bỏ đi, ta không truy xét nữa,
nhưng trong vòng ba ngày ta mà không thấy bọn họ, ta không cần biết đúng hay
sai, ta sẽ lãnh binh đạp bằng Đại Địa Minh.”

Lạc Thiên trong lòng kinh hãi: “Đây là nữ nhân gì?”

Lạc Thổ đột nhiên mở miệng: „Tam bát, đừng có nghĩ là có người chống lưng rồi
khinh miệt chúng tôi.”

Đường Tư tức khí muốn nổi nóng, Hy Bình an ủi: „Đừng có kích động, đám tiểu tử
này không có bản lĩnh, sỡ dĩ nữ nhân bọn chúng mới không lưu lại.”

„Hoàng Hy Bình, ngươi nói gì?” Lạc Thổ nổi giận hét lớn.

Hy Bình cười nói: „Đại khái ngươi chắc không biết! Lạc Diệp của ngươi thật ra
đã cùng ta ngủ chung, còn nói ngươi thật là vô dụng, cái đó của ngươi không
thể lên được, ha ha…”

Lạc Diệp đỏ mặt.

Lạc Thổ trừng mắt nhìn Lạc Diệp, giận dữ nói: „Những lời của nó nói có đúng
không?”

Lạc Diệp không trả lời.

Lạc Thổ nói: „Hèn gì, gần đây ngươi đều từ chối ta đụng tới ngươi, nguyên lai
là trong lòng có người khác, mẹ kiếp.”

Lạc Diệp bình tĩnh nói: „Lạc Thổ, yêu cầu ngươi rút lại câu nói vừa rồi, ngươi
không tin ta, ta cũng không cần quan tâm đến những lời bậy bạ của ngươi.”

„Ngươi, con mẹ nó, đồ hạ tiện.”

„Câm miệng!”

Lạc Diệp trước mặt mọi người mắng Lạc Thổ: „Lạc Thổ, sau này ta và ngươi sẽ
không còn bất cứ quan hệ nào nữa, một đao cắt đứt!”

Lạc Thiên nói: „Chuyện riêng tư của hai người đừng có ở đây mà gây gỗ. Hoàng
Hy Bình, bọn ngươi đã không muốn tra xét nữa, thì làm ơn hãy đi đi.”

Hy Bình cười nói: „Ai nói là ta không muốn xét, ta thật sự là rất muốn tra
xét.”

Đường Tư nói: „Bọn họ dám cho thiếp xét, tức là bọn họ đã có chuẩn bị rồi,
chúng ta tuyệt không thể nào tra xét được gì.”

Hy Bình nói: „Đương nhiên là phải tra xét rồi, đã tới nơi là phải làm, không
thể không xét. Chúng ta sẽ mở tất cả các gian phòng ở đây, lật tung mọi thứ
lên, được không? Bọn họ muốn thu thập chúng ta, chúng ta moi chuyện ra để bọn
họ thoải mái thu thập, nàng thấy ý kiến của ta tuyệt vời không?”

Người của Đại Địa Minh nghe được, máu nóng bốc lên đầu, suýt nữa là ói ra máu.

Lạc Thiên thật sự phải nuốt cục máu tức xuống, cao giọng nói lớn: „Tốt, bọn
ngươi hãy vào trong Đại Địa Minh đi.”

Hy Bình trực tiếp đi vào U Liên Trai, chuyện tra xét ở ngoài ra sao, hắn không
để ý, nếu người của tứ đại thế gia có làm rối loạn ở Đại Địa Minh, hắn còn vui
mừng cùng bọn họ nữa. Tuy nhiên, hắn lặng lẽ phân phó, không được tiến vào U
Liên Trai. Mọi người tứ đại gia đều biết quan hệ giữa hắn và Lạc U Nhi, có khả
năng cùng Lạc U Nhi đàm phán. Bởi vậy trong phạm vi của U Liên Trai đều cử
người ra canh chừng, không cho một ai ra vào.

Hắn đứng trước cửa phòng một hồi, không biết là có nên gõ cửa hay không. Lúc
trước hắn có nói, nếu hắn có trở lại đây, có thể mang Huyết Ma tới. Tuy nhiên,
bây giờ hắn trở lại có một mình, chuyện này làm hắn khó quyết định có nên gặp
lại Lạc U Nhi hay không.

Trong lúc hắn đang do dự, Lạc U Nhi ở trong phòng nghe tiếng ồn ào ở ngoài,
liền ra ngoài xem có chuyện gì. Vừa mở cửa phòng, nàng thấy Hoàng Hy Bình đứng
trước cửa, kinh ngạc đứng sững ra.

„Ta đi nhầm nơi!” Hy Bình nói dối, vội vàng chuyển thân bỏ đi.

Lạc U Nhi vội vàng nắm lấy áo Hy Bình, nhẹ nhàng nói: “Chàng không được đi.”

Hy Bình quay người lại trừng mắt nhìn nàng, nàng nói: „Chàng đi với ta.”

Nàng kéo Hy Bình vào phòng, khóa cửa lại, đột nhiên quay lại lao vào lòng Hy
Bình, nghẹn ngào nói: „Ta không nghĩ là chàng trở lại tìm ta.”

Hy Bình nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Hắn chú ý có rất nhiều bức họa treo trên tường.
Người trong tranh vẽ là hắn, hắn cũng xác định được điều đó, bởi ví hắn tuy
cùng Lâm Khiếu Thiên ở cùng một nơi, nhưng nếu nhìn kĩ, hắn thực sự là người
tình trong mộng? Lâm Khiếu Thiên thì gương mặt lãnh khốc, còn hắn thì gương
mặt tuấn mĩ tà mị, chỉ có điều khuân mặt điển trai của hắn đã bị rạch nát.

Lạc U Nhi vẫn ôm chặt lấy Hoàng Hy Bình.

Hắn ngồi xuống giường, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, an ủi: “Ta tưởng nàng không
hoan ngênh ta, nên ta không dám tìm gặp nàng.”

„Tại sao chàng lại tới? Tới rồi thì lại không dám gõ cửa?” Giọng Lạc U Nhi rất
là ủy khuất

„Ta….khái, ta có nói là khi ta trở lại ta sẽ đem theo người tình trong mộng
cho nàng, nhưng ta không có…”

Lạc U Nhi hỏi: „Chàng không vui khi nhắc lại món nợ cũ?”

Hy Bình đáp: „Không phải như vậy, nam tử hán đại trượng phu, đã nói thì phải
làm.”

Lạc U Nhi nói: „Chàng đã bao nhiêu lần nói rồi mà không làm, ta đã quen với
chuyện đó rồi.”

„Không thể nào? Ta nghĩ ta là ngừơi rất là thủ tín.”

Lạc U Nhi hỏi: „Nói, chuyện của chàng và A Mật Y. Nghe nói chàng với nàng ta
bị khốn ở Phong Khiếu động, tại sao nàng ta không trở về với chàng?”

Hy Bình hỏi lại:”Tại sao nàng không hỏi nàng ta?”

„Chàng trả lời cho ta.”

„Để hồi đáp vấn đề của nàng, trong lúc mà ta thất tung, nàng có nhớ ta không?”

Lạc U nhi ngước đầu lên nhìn hắn, nhãn tình lóng lánh nước mắt, nàng nói: „Ta
nhớ chàmg! Ta không biết kiềm chế bản thân mình. Ta không muốn nhớ đến chàng,
nhưng mỗi khi ta nhớ đến chàng, tên tiểu hỗn đãn này, hại ta khóc hết nước
mắt…”

Hy Bình giật mình: „Nàng không nhớ Lâm Khiếu Thiên sao?”

“Ta… cũng có nhớ tới Lâm Khiếu Thiên.” Nàng thấy Hy Bình đổi sắc mặt, vội
vàng phân bua: “Nhưng tuyệt đại đa số thời gian ta đều nhớ đến chàng. Ta…
toàn bộ những bức họa ở đây đều là của chàng. Chàng thấy không?”

Hy Bình thở dài: „Vì cớ gì nàng lại đột nhiên tốt với ta. Nàng phải nên hận
ta, hay chỉ phải đòi báo cừu đối với ta!”

„Ta không biết… Ta phát giác là ta đã có thai. Ta… tác giả chính là chàng.
Mỗi lần nghĩ đến hài tử trong bụng là lại nhớ đến chàng.” Lạc U Nhi ráng tìm
một lý do hợp lý để giải thích.

„Hừ, nàng nói nàng nhìn hài tử trong bụng mà nhớ đến ta? Vậy nếu nàng không có
mang thai, chắc căn bản là nàng không thèm nhớ đến ta, phải không?”

Lạc U Nhi thâm tâm đau khồ, vòng hai tay ôm chặt lấy người hắn, ráng nén tiếng
khóc nói: „Chàng đang áp bức ta?”

Hy Bình cúi đầu xuống, cằm tựa lên trán nàng, thở dài: „Tốt thôi! Ta không nói
nữa, chuyện vừa rồi bỏ đi. Nhưng chuyện vừa rồi cũng chính vì nàng, ta không
có quyền yêu cầu nàng chuyện gì hết.”

„Lời nói của chàng làm tồn thương người ta. Chàng muốn làm cho ta khóc?”

Nàng thật sự ra đã khóc, hai hàng nước mắt đã chảy xuống khóe môi, nàng nuốt
nước mắt vào rồi hỏi lại: „Chàng nói đi, chuyện của chàng và A Mật Y đã tới
đâu rồi?”

Hy Bình đáp: “Nàng ta cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của ta, còn có hài
tử với ta nữa.”

Lạc U Nhi nói: “Ta biết chàng không thể nào bỏ A Mật Y được. Đương nhiên A Mật
Y cũng sẽ theo chàng, ta nhận ra được điều đó!”

Hy Bình nói: „Nàng nhận biết được điều gì? Nàng không cần nhận biết bất cứ
điều gì cả. Ta tới đây lần này, không phải là cưỡng bách nàng, nếu nàng không
có nguyện ý, ta không bao giờ cưỡng bách nàng. Tuy ta không ưa Đại Địa Minh,
nhưng ta không thể nào lại làm tổn thương đến nàng được. Ta tới đây lần này
chỉ muốn hỏi về chuyện Quyền Khuynh Quốc và La Niên mà thôi.”

„Chuyện gì?” Lạc U Nhi nghi hoặc hỏi.

Hy Bình nhìn gương mặt mĩ lệ của nàng thấy không có bất cứ sự giả dối nào. Hai
mắt của nàng cũng thấy có sự nghi vấn trong đó. Hắn rõ ràng là nàng không hề
biết gì về sự thất tung của Quyền Khuynh Quốc và cái chết của La Niên. Nghĩ
lại cũng đúng thôi, nàng có bao giờ ra khỏi U Liên Trai, đương nhiên là không
biết gì về sự việc của Đại Địa Minh. Hắn biết là nàng không thể nào trả lời
được câu hỏi của hắn.

Hắn trả lời: „Không có chuyện gì, không có liên quan gì đến nàng.”

„Có thể ta biết…”

„Nàng không thể biết, ngay cả nếu nàng có biết, nàng cũng không nên nói cho ta
nghe. Nếu ta nói, có một ngày nào đó, ta và Đại Địa Minh trở thành kẻ thù, có
phải là nàng khó xử không?”

Lạc U Nhi đáp: „Ta… không biết nữa.”

Hy Bình không muốn gây khó xử cho nàng nữa, tiện thể nói: „Ta đi đây.”

Lạc U Nhi khẩn trương: „Chàng, đi nhanh như vậy sao?”

Hy Bình nói: „Ta không thể ở lại đây lâu được, nếu không chất tử của nàng lại
cản đường ta.”

„Ừm, chàng nói coi, ta họa những bức họa này có giống chàng không?”

Hy Bình gật đầu, mỉm cười: „Rất giống, nhưng ta không biết ý tứ gì của nàng
lại họa những bức họa này. Nàng có thể nói cho ta biết không?”

„Ta…” Lạc U Nhi không nói thành lời. Nàng ta chăm chú nhìn Hy Bình, phát
giác hắn thật ra rất đứng đắn, nhưng nàng thật ra không thích hắn trở nên đứng
đắn.

Hy Bình nói: „Nếu họa mà không mang một ý nghĩa nào thì hà tất phải phí sức.
Ta nghe từ A Mật Y nên biết, nàng không thể cùng với Lâm Khiếu Thiên ở cùng,
tại vì đại ca của nàng đã hãm hại Lâm Khiếu Thiên. Như ta với nàng, có những
mối quan hệ không nên có. Cái lão Lạc Cẩu Hùng kia đã hại Lâm Khiếu Thiên,
đương nhiên sẽ không chừa ta ra. Hắn rất muốn ta chết, nàng có biết không?”

Lạc U Nhi chúi đầu nhẹ vào ngực của Hy Bình.

„Muốn ta chết, ta xem hắn và ta coi ai chết trước. Nếu như nàng quyết định,
hoặc là ra Đại Trạch môn kiếm ta, hoặc là nàng phá thai… Ta biết, ta không
có quyền yêu cầu nàng điều gì. Nhưng ta cũng chỉ là con người, không thể thay
đổi. Nếu nàng đã rõ ràng, ở trước Đại Trạch môn, nàng phải quyết định, Lâm
Khiếu Thiên không còn tồn tại trong thế giới đa cảm của nàng nữa.”

Hắn đứng lên, đặt Lạc U Nhi xuống giường, Lạc U Nhi nắm lấy hắn ta không cho
đi, nói: „Cho ta một chút thời gian.”

Hai tay Lạc U Nhi vô lực buông thỏng xuống. Hy Bình đột nhiên cúi xuống, ôm
lấy mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng cho đến khi
môi ướt hết, sau đó quay người bỏ đi.

Lạc U Nhi nhìn bóng dáng hắn khuất dấn, tự nhủ: “Chàng không biết trong lòng
ta, chàng là người quan trọng như thế nào, chỉ có điều…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.