Mặt trời chiếu xuống mặt biển thứ ánh nắng mùa đông rực rỡ mà không nóng bức
và chỉ đủ làm cát biển trở nên ấm áp. Đối với Hy Bình mà nói, khí hậu này chưa
có gì phải để ý.
Mục Thu tứ nữ theo sau hắn. Đã sau năm ngày nên thương thế của tứ nữ đã phục
hồi rất tốt.
Trong những ngày qua, Hy Bình cường ngạnh cùng Quyền Hành tiến hành hoan ái
vài lần. Mỗi lần như vậy thì nàng đều rất tức giận nhưng sau đó chúng nữ đều
thấy nàng trở nên vô cùng vui vẻ, mặt nàng lộ vẻ xuân y và vui sướng, đương
nhiên chúng nữ cũng có khuôn mặt như vậy, có lau đi cũng không hết dấu vết. Hy
Bình là nam nhân cường tráng vô cùng trên phương diện cho các nàng thỏa mản vô
hạn.
Tại đây chẳng ai biết địa danh của tiểu đảo, lại không biết ngày mai như thế
nào, không biết có thể rời khỏi đảo không nên chúng nữ cơ hồ buông thả hết,
tất cả chỉ dựa vào tình cảm với một nam nhân duy nhất trên hòn đảo này.
Nam nhân này may mắn có tài năng xuất chúng, nếu không sớm đã bị các nàng đè
bẹp rồi. Hy Bình mang theo mười bốn nữ nhân, lại lần nữa đi dọc theo bờ hải
đảo. Bọn họ mỗi ngày đều ra biển để bơi lội và kể cả làm tình dưới biển.
“Hôm nay thời tiết thật tốt!” Quyền Hành bình tĩnh nhìn biển xanh vui sướng
nói.
Hy Bình đi đến bên nàng, ôm eo nàng từ phía sau, kề sát vào tai nàng nói:
“Không thích sao? Trước khi giao hợp, nàng không cùng các nàng kia thảo luận
với nhau à? Ta nghĩ đến một ý kiến hay, hôm nay các nàng cởi hết y phục, đứng
xếp thành hàng, để ta kiểm duyệt từng người được không?”
“Ai, ngươi có điên không?” Quyền Hành có chút buồn bực nói. Mỗi lần bị hắn bắt
buộc giai hợp, nàng đều thấy khó chịu và phải la to lên. Mà ngày nào hắn cũng
thân mật với một đám nữ nhân, trong đó đương nhiên có cả nàng, nhưng nàng cũng
không có biện pháp, hơn nữa càng ngày càng thành thói quen.
Mười bốn nữ nhân tại đây, trước khi tiến vào Phong Khiếu động, không một ai là
nữ nhân chân chính của Hoàng Hy Bình hắn. Thế nhưng từ lúc rời Phong Khiếu
động cho đến bây giờ , tất cả mười bốn người đều đã trở thành nữ nhân của hắn,
không biết điều này nên vui hay buồn. Quyền Hành cũng không thể xác định rõ
cảm giác trong lòng nàng.
Hy Bình giả bộ làm nũng nói: “Như vầy không tốt sao? Chúng ta đều cảm thấy tốt
hơn khi tình trạng thấp kém nhiều, nàng sống nhờ chân khí của người ta.”
Hắn bắt chước âm điệu nữ nhân cười cợt, song thủ ôm Quyền Hành, phần eo vặn
vẹo qua lại, vật to lớn ở giữa hai đùi di chuyển tới lui đồn bộ của Quyền
Hành. Quyền Hành thật sự chịu không nổi hắn, chấp nhận số mạng nói: “Ngươi
thật tùy tiện, Ngươi là đại biến thái.”
Hy Bình hân hoan nói: “Các nàng toàn bộ cởi y phục ra rồi nằm xuống!”
Mục Thu cả kinh hỏi: “Tại sao?”
Hy Bình nói: “Đó là mệnh lệnh của tiểu thư nhà nàng, nàng dám kháng lại sao?”
Mục Thu nhìn Quyền Hành hỏi: “ Tiểu thư, mệnh lệnh của người?”
Quyền Hành cả giận: “Mệnh lệnh ta chính là chống lại tên hỗn đản này. Ở chỗ
thế này, ta có chủ ý gì được không?”
A Mật Y hiểu ý liền cười: “Hy Bình, chàng có chủ ý gì ?”
“Không phải, đây là chủ ý của mọi người. Chẳng lẽ các nàng không nghĩ là chúng
ta nên điên cuồng một chút sao?”
Phỉ Sa vui mừng la lên: “Ta muốn Hy Bình cùng Phỉ Sa điên cuồng!” Nàng xé y
phục da thú trên người, ném ra ngoài bãi cát, lưng quay về Hy Bình. Nàng khơi
dậy dục tính của hắn bằng đồn bộ trắng nõn, còn giữa hai chân có thể thấy rõ
một dải đen nhỏ. “Hy Bình, đến đây đi. Phỉ Sa đã sẵn sàng.”
Hy Bình cười khổ: “Các nàng đều là nữ nhân của ta, chỉ có Phỉ Sa là nhanh nhẹn
nhất, có thể so sánh với Lãnh Tinh Oánh, chính là nhạc mẫu dâm đãng của ta.
Những người khác không phải là người trong một gia đình sao?” Nghĩ đến Lãnh
Tinh Oánh, hắn lại đột nhiên nhớ đến một nhạc mẫu khác là Vương Ngọc Phân.
Muốn thấy Vương Ngọc Phân chịu thoát y cho hắn xem quả là điều huyễn tưởng,
nàng ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.
Hy Bình cúi đầu nhìn đống xiêm áo, rồi quát lên: “Các nàng nhanh lên, học theo
Phỉ Sa đó.”
Chúng nữ nhìn hắn, hắn đang nhìn bọn họ. A Mật Y là người thoát y đầu tiên,
chúng nữ còn lại cũng bắt đầu cởi dần y phục. Quyền Hành thấy trước mắt mọi
người đều đang thoát y nên cũng từ từ thoát y. Rất nhanh chóng, trên bãi cát
đã xuất hiện mười bốn mĩ nhân loã thể mĩ diệu.
Hy Bình nhìn thấy huyết mạch bành trướng, đầu cự dương nổi lên, chẳng còn giữ
được bình tĩnh tiến lại.
“Các nàng hãy học theo Phỉ Sa, hạ tay ở ngực và yêu loan xuống, quay lại cho
ta nhìn. Các nàng trông thật trắng trẻo và mĩ diệu, cáp cáp…”
Chúng nữ đều học theo Phỉ Sa rồi xếp thành một hàng, hạ loan hướng về phía
trước, hai tay giữ phía sau, nâng đồn bộ mĩ diệu của mình lên cao cực độ. Hy
Bình đưa mắt nhìn xuống phía dưới mỗi người, sau đó tiến lại, nhìn vào mật địa
nhỏ bé của họ, sau đó lại vòng ra phía sau lưng chúng nữ. Chúng nữ đều đều cảm
thấy khẩn trương, mật huyệt đã chảy ra mật trấp chờ đợi, nhưng Hy Bình vẫn chỉ
nhìn.
Sau khi đã thưởng thức trọn vẹn, Hy Bình mới nói: “Các nàng hãy xếp thành vòng
tròn, quay lưng lại phía ta, hình đạng giống như hồi nãy, các nàng mở rộng
chân ra và hơi cúi xuống!”
Chúng nữ nghe xong, xếp thành một vòng tròn lớn xung quanh hắn. Hy Bình đứng
giữa vòng tròn, cảm giác như đứng giữa rừng có trăm loại hoa, mà hắn như một
cơn cuồng phong, chuẩn bị thu lấy mật hoa của mỗi đoá hoa trong rừng hoa.
“Thật là sảng khoái, cáp cáp, ta có một đề nghị!” Hy Bình hưng phấn nói .
Quyền Hành nói: “Đại sắc ma, ngươi bớt đề nghị đi có được không?”
Hy Bình gãi gãi đầu nói: “Theo ta nghĩ …”
Hắn nghĩ ra một cách tốt nhất nên nói: “Ta muốn bắt đầu từ Mộng Cơ, trước tiên
tiến vào Mộng Cơ, sau đó sẽ tiến vào các nàng từng người một, các nàng thấy có
được không?”
“Tốt!” Phỉ Sa là người đầu tiên lên tiếng.
Chúng nữ đều muốn từ chối. Nếu đầu tiên tiến vào Mộng Cơ một lúc rồi đến bọn
họ, nếu chẳng may đến lượt mà hắn lại hết vốn thì sao?
Quyền Hành không đồng ý: “Không được, chúng ta không thể so được với Mộng Cơ,
chàng làm bọn ta chết đi.”
A Mật Y cũng lo lắng nói: “Hy Bình, ta cũng rất sợ thế.”
Dương Đình nói toạc những điều trong đáy lòng: “Tuyệt đối không được, cái của
ta rất nhỏ, còn của Mộng Cơ thì rất lớn. Ô… ô… ta sẽ bị đau khi ngươi tiến
vào. Ta không muốn đâu!”
Trừ Mộng Cơ và Phỉ Sa, tất cả nữ nhân đều không tấn thành đề nghị, mỗi người
đều có một lý do riêng.
Hy Bình bất chấp sự từ chối của bọn họ, dùng sức mạnh để thực hiện, trước tiên
tiến vào mật huyệt rộng rãi của Mộng Cơ một thời gian, giữ lấy phì đồn cuồng
mãnh cắm xuống, đến khi Mộng Cơ cao triều lai lâm (cực khoái), mới rút ra,
tiếp tục tiến nhập vào tao huyệt của Phỉ Sa.
Phỉ Sa dù là nữ nhân Trung Nguyên, nhưng là một nữ nhân cực kì dâm đãng, nàng
không sợ thống khổ, mà hình như càng thống khổ nàng lại càng hoan hỉ. Hiện Hy
Bình tiến nhập, nàng đau đớn kêu la rầm rĩ, nhưng vẫn không dừng lại.
Khi Hy Bình rút ra khỏi người của Phỉ Sa, hắn nhìn Quyền Hành, nghĩ xem nên
trừng phạt nàng ra sao. Quyền Hành bị hắn nắm lấy, bắt đầu muốn chạy thoát, dĩ
nhiên là không thể trốn được.
Hy Bình cường ngạnh tách hai chân nàng ra, điều chỉnh cự dương siêu đại như
lúc tiến vào Mộng Cơ, đột nhập vào không gian nhỏ bé vốn đã được thấm ướt của
nàng.
Quyến Hành thân thể mềm mại lắc lư dữ dội, bắt đầu kêu khóc ầm ĩ “Oa… đau
chết ta mất, Hoàng Hy Bình, ngươi là tên đại dâm côn! Ta đã cho ngươi mọi thứ,
ngươi sao muốn hại ta… Ta bị ngươi hại chết mất! Sao ngươi làm ta lâu vậy
tên gia hoả kia ? Sao nó vẫn to mãi thế? …”
Hoàng Hy Bình thấy nàng quả thật đã không còn đứng nổi, tự động thu nhỏ lại
nói: “Được rồi, ta đã thu nhỏ lại rồi, nàng không cần phải cố gắng khóc to
nữa. Những người trước nàng ta cũng làm rất là mạnh mà, nhưng có ai nước mắt
nước mũi chảy dầm dề như nàng không?”
Cái của Hy Bình nhỏ lại, Quyền Hành đã cảm thấy dễ chịu hơn, nàng than thở:”
Của ngươi phải thật to dài hơn của con lừa!”
“Điều đó là đương nhiên, của con lừa sao có thể bằng của ta?” Hy Bình nói
thẳng.
A Mật Y bất ngờ hỏi: “Quyền Hành, làm sao ngươi biết rằng cái của con lừa thì
rất to dài vậy?”
Quyền Hành nói: “Nhiều người nói như vậy, ta chỉ nghe thế chứ cũng đã thấy
đâu. Có gì khác thường sao? Ưm ưm….. thật khoái lạc…… Nhanh thêm nữa, đại
dâm côn!”
Nàng ta chẳng quản đến thể diện đụng chạm với Hy Bình – trên đảo này, nàng giũ
bỏ mọi sự đè nèn, kiềm chế, ở đây lại chỉ có mười lăm người bọn họ, cả mười
bốn người đều là nữ nhân của nam nhân này, cũng chẳng cần phải giữ gìn gì nữa.
Trong hoàn cảnh này, còn có điều gì phải lo lắng giữ gìn hay sao?
Tiếng khêu khoái nhạc vang lên…..
Dương Đình nói: “Hy Bình, khi chàng tiến vào, làm ơn đừng giữ kích cỡ giống
với tiểu thư, ta không thể chịu nổi đâu.”
Quyền Hành lập tức phản đối: “Không được, đại dâm côn, không được thay đổi đối
với cô ta, ta muốn ngươi tiến nhập vào ta thế nào thì giữ nguyên kích cỡ đó
tiến nhập vào động nhỏ của Dương Đình….. Dương Đình không được kháng nghị, đây
là mệnh lệnh.”
Dương Đình oan khuất: “Tiểu thư ….. người tha cho ta được không?”
Quyền Hành đùa bỡn: “Có phải ta làm ngươi đâu, ngươi sao lại bảo ta tha cho
ngươi? Có trách thì trách tên đại dâm côn đang làm loạn trong người ta ấy!”
“Nàng thực là quá khích nha” Hy Bình toàn lực tiến nhập vào.
Quyền Hành nói: “ Ta quá khích đó, xem ngươi làm thế nào?”
Hy Bình cười cười: “Ta làm thế này…..”
Hắn rút ra, rồi lại tiến mạnh vào, Quyền Hành lập tức la to lên: “Oa, đau quá
a! Hoàng Hy Bình, tên hỗn đản này, ngươi nếu còn phóng to cây dâm côn của
ngươi, lần sau ta tuyệt không để ngươi tiến vào nữa…..”
Chúng nữ không lí tới nằm thẳng cẳng trên cát, sau khi đã kinh qua cây gậy của
Hy Bình, họ rã rời chẳng còn muốn chuyển mình nữa. Hy Bình thì đã bước ra bờ
biển đi dạo, thản nhiên cất giọng hát một lúc dăm ba bài. Trong khi chúng nữ
đang nằm cào tay lên cát yếu ớt phản đối.
Họ có thể để hắn làm bất cứ chuyện gì, trừ chuyện hắn hát ra, tuy nhiên lúc
này chẳng còn cách nào. Bọn họ hiện tại chẳng buồn động đậy, lại không thích
quản hắn, đành phải tự mình bịt tai lại.
Hy Bình trong khi đang tiến dần ra biển, bỗng hét lên như điên: “Thuyền,
thuyền…..”
Chúng nữ đại kinh, toàn bộ ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài biển lớn xa xăm, chỉ
nhìn thấy một chấm đen nhỏ, đang từ từ tiến lại gần, lớn dần lên – đó là
thuyền, thuyền đi biển!
Họ có thể được cứu!
Quyền Hành nói: “Chiếc thuyền đó có thể ghé qua đảo này không?”
Mộng Cơ nói: “Có thể! Chúng ta trước đây vẫn thường tạm lưu lại đảo này để bổ
sung lương thực và nước.”
Quyền Hành nói: “Đây cũng không chắc là thuyền của bà phải không?”
Mộng Cơ nói: “Cũng có khả năng là…..”
Hy Bình đứng sát mép nước nói: “Các nàng mau mặc quần áo vào nhanh lên, ta
không muốn để nam nhân khác thấy được thân thể nữ nhân của ta. Ta đi trước,
ngăn họ lại.”
Quyền Hành cao giọng nói: “Ngươi chuồn trước đấy à?”
“Mẹ kiếp, tiểu nữ nhân này dám khinh thường ta phải không? Ta à! Ta quay trở
lại sẽ “chọc” chết nàng!”
Hy Bình nói xong, quay người nhắm thẳng hướng thuyền bơi tới với tốc độ cực
nhanh, chúng nữ đứng trên cát nhìn theo, kêu lên trong kinh ngạc, con người
này thực không tầm thường, từ trước tới nay, thực chẳng ai có thể bì nổi hắn.
Thực đúng là không đơn giản như người bình thường.
Họ nhìn thấy Hy Bình đã bơi ra xa, lập tức kiếm y phục mặc vào, cũng may, là
họ còn có y phục vốn có để mặc vào, chỉ có Phỉ Sa là để nguyên “y phục tự
nhiên”, nàng ta cũng nghĩ rằng để lộ nước da tự nhiên là một cách thể hiện
tình cảm đặc biệt.
Chúng nữ mặc quần áo xong, bình tĩnh đứng trên những đụn cát bên bờ nhìn ra
phía mặt biển, Hy Bình với tốc độ siêu tưởng đang bơi về phía chiếc thuyền đó.
Chính như Mộng Cơ từng nói, thì chiếc thuyền này đích xác đến từ Ba Tư. Nói
thật đáng buồn, Ba Tư cùng hoàng triều vốn có mối giao hảo bắt đầu từ khi họ
đem Thánh Hoả đao dâng tặng hoàng triều, để biểu đạt thành ý, rằng Thánh Hoả
đao này đại biểu cho Thái Dương thần của Ba Tư đã tặng làm quà cho hoàng đế
đương thời. Kể từ đó cứ mỗi lần đến Trung Nguyên, bọn đều có thể mang tới
những thứ kì trân dị bảo (ở Ba Tư thì rất là bình thường, tới Trung Nguyên
thì, con mẹ nó, lại trở thành kỳ trân dị bảo) đồng thời lại đổi lấy những thứ
kì trân dị bảo khác của Trung Nguyên (những thứ vốn rất tầm thường ở Trung
Nguyên, qua Ba Tư lại trở thành những kì trân dị bảo khác).
Thật đáng buồn làm sao, họ dâng những mĩ nữ Ba Tư như một món quà tặng hoàng
triều, rồi từ Trung Nguyên cũng lại dẫn tiến một số mĩ nữ Trung Quyên trở lại
Ba Tư, điều này thực ….. Mẹ chứ ….. đáng chán!
Trên thuyền có hơn trăm người trong đó có hơn hai mươi nữ nhân, những người
khác đều là nam nhân. Khi các thuỷ thủ nghe thấy tiếng kêu thảm trên mặt biển,
họ sau đó cứ theo tiếng gọi vọng lại đó mà tiến tới, chỉ thấy một thứ gì đó
tựa hồ như con người trên mặt biển đang phóng về phía họ với tốc độ cực nhanh.
“Cứu mạng nha …..” Tiếng kêu thảm chất chứa cảm tình của Hy Bình thực sự át cả
những con sóng.
Trên thuyền sau đó có tiếng Ba Tư trao đổi. “Tại sao người này lại dạo chơi ở
bờ biển nhỉ?”
“Hắn vừa nói điều gì đó …..”
“Có thể là cứu mạng a! Ta trước đây đã từng tới Trung Nguyên, có thể hiểu được
một chút, chắc đúng là cứu mạng rồi….. Ồ, ta nhất định phải đến Trung Nguyên,
nữ nhân của Trung Nguyên thực sự rất mĩ diệu, ở đó thật là tuyệt a …..”
“Ha ha ….. Ha ha …..”
“Có cần cứu hắn không?”
“Nhìn theo hướng hắn bơi ra, chắc chắn là từ tiểu đảo kia bơi lại đây, chúng
ta nên đến phía trước tiểu đảo kia, cứu hắn đi!”
Bọn thủy thủ cầm tay Hy Bình kéo nhanh lên mặt nước, nhìn thấy thân thể lõa lồ
của hắn kinh ngạc đến không thở nổi, đây là nam nhân Trung Nguyên sao?
Trông thật cao to cường tráng, lại còn… bảo bối tại khố gian của bọn họ ai
cũng vừa dài vừa thô như vậy sao?
Hy Bình đã dần tỉnh lại, nhận thấy xung quanh có khoảng mười người, mịa nó
trên đầu họ trông cứ là lạ, cùng với Mộng Cơ có nhiều điểm giống nhau, cái mũi
đều cao cao, phía trước lại cong vào… nhưng trông cũng rất đẹp, nhìn thế này
chắc chắn không phải người Trung Nguyên, ngôn ngữ chắc cũng không hiểu được
rồi.
Hy Bình Nghĩ xong nói: “ Uy, các ngươi có hiểu ta nói gì không?”
Bọn thủy thủ nhìn thấy hắn mở miệng nói, có thể nghe nhưng chẳng hiểu gì, dùng
tiếng Ba Tư hỏi: “Ngươi đến từ Trung Nguyên phải không?”
Hy Bình nghe không hiểu, lớn tiếng nói: “Bọn ngươi nói cái gì, ta không thể
hiểu được.”
Đáp lại lời hắn lại là tiếng Ba Tư: “Ngươi nói cái gì đó, đói à, bọn ta nghe
chẳng hiểu gì cả.”
Hy Bình thở dài một hơi, sau đó quay người lại chỉ tiểu đảo, miệng kêu loạn
lên “đến nơi đó”.
Nhìn tay hắn chỉ, hình như những người Ba Tư đã hiểu, cũng bắt chước chỉ hướng
tiểu đảo. Mở miệng cười “hắc hắc”, Hy Bình biết bọn họ đã hiểu quay đầu lại
nhìn bọn họ cười, bọn cũng nhìn hắn cười.
Hy Bình chỉ vào y phục thủy thủ, sau đó chỉ chỉ vào mình, ngụ ý muốn nói cho
mình một bộ y phục thủy thủ.
Một lúc lâu sau bọn họ mới hiểu ra, đúng là đầu óc ngu si, một người trong bọn
họ đi một lúc thì quay lại, tay cầm một bộ y phục cho hắn. Thân hắn đích thị
rất cao to, nhưng trong ssố thủy thủ cũng có vài người cao to không kém hắn,
vậy nên tùy tiện chọn một bộ cũng rất vừa với thân hình hắn.
Hắn mặc y phục xong, ngồi lên tấm ván mỏng trên thuyền, không nói chuyện với
bọn họ, bọn thủy thủ biết có nói hắn cũng không hiểu, vì vậy hai bên đều chẳng
nói gì với nhau.
Thuyền vẫn tiếp tục nhằm hướng tiểu đảo tiến tới…
Thuyền sắp vào đến bờ, thủy thủ Ba Tư đột nhiên hoan hô. Kì thật bọn họ nhìn
thấy trên bờ có rất nhiều mĩ nhân tức thì vô cùng kích động vung nhanh mái
chèo làm nước bắn tung tóe ra xung quanh. Hy Bình nhìn thấy nhưng chẳng hiểu
vì sao.
Khi thuyền cập bờ, Mộng Cơ đã nhận ra thuyền của quê hương nên cảm thấy vui
mừng tột độ liền nhảy lên dùng tiếng Ba Tư chào hỏi, thủy thủ cũng lớn tiếng
đáp lại.
Hy Bình và mười ba nữ nhân còn lại nhìn Mộng Cơ đang chào hỏi với những người
khác lạ này, cũng hiểu ra bọn người này đến từ Ba Tư.
Hy Bình nhìn Mộng Cơ hỏi: “Nàng quen bọn họ?”
Mộng Cơ đáp: “Lúc trước, thiếp nhờ chiếc thuyền này đưa đến Trung Nguyên.”
Hy Bình nói: “Sau này ngươi cảnh cáo bọn chúng, nếu dám có ý với nữ nhân của
ta thì ta sẽ khiến bọn chúng vĩnh viễn không về được Ba Tư.”
Mộng Cơ kinh hãi nhìn Hy Bình, đột nhiên cười với hắn rồi nói: “Nếu quả thật
bọn chúng muốn dùng đám mỹ nữ Ba Tư để trao đổi chúng thiếp với chàng thì
sao?”
Hy Bình kinh hỉ hỏi lại: “Trên thuyền có mĩ nữ Ba Tư sao?”
Quyền Hành nói giọng trách móc: “Hoàng Hy Bình, biểu tình của ngươi như thế
sao? Lại muốn dùng chúng ta trao đổi mĩ nữ Ba Tư sao?”
Hy Bình nhìn Quyền Hành nói: “Võ công của nàng cao, nếu nàng không nguyện ý,
họ bằng cái gì chống trả nàng?”
Quyền Hành suy nghĩ điều Hy Bình vừa nói thấy thật hữu lý, hơn nữa khi có
người khen võ công của nàng cao cường, liền trở nên cao hứng, nói: “Ta tuyệt
đối không để cho nam thứ hai có thể ‘đi vào’ thân thể ta. Ta đích thực không
phải là nữ nhân dâm đãng!”
Hy Bình quay mặt ngưng thần nhìn Mộng Cơ, trong hai mắt đột nhiên hiện ra một
vẻ tà mị, giọng quyến rũ nói: “Nữ nhân của ta chỉ thuộc về ta, trước nay ta
không đem bọn họ trao đổi với ai cả. Mộng Cơ, mong nàng nhớ kỹ điều đó, cũng
mong nàng nhớ ta là nam nhân đến từ Trung Nguyên!”
Mộng Cơ biến sắc, khiếp sợ đáp: “Thiếp….. thiếp biết!”
Phỉ Sa mừng rỡ nói: “Hy Bình, chàng thật bá đạo, thật có bá lực, người ta
thích chàng muốn chết đi được.”