Những ngày sau đó, bọn người Quyền Hành ở ngày gần nhà gỗ, quả nhiên rắn cũng
không có ra vào nữa. Các nàng cảm thấy kỳ quái vì sao nam nhân này lại thần kỳ
như vậy, ngay cả rắn cũng sợ hắn, trốn tránh hắn? A Mật Y vốn nghĩ muốn cho
các nàng ở lại trong phòng hay là bảo Hy Bình làm một căn nhà gỗ cho các nàng
ở, nhưng Quyền Hành lại không lĩnh tình, tình nguyện ngủ ở ngoài trời. Nàng
không muốn ở trong nhà gỗ, cũng không muốn Hy Bình giúp đỡ.
Hai nữ tử Lâm Hân và Dương Đình đương nhiên cũng ở trong nhà gỗ, mặc dù làm
vậy đã làm cho Quyền Hành rất giận dữ, song các nàng đã xem mình là người của
Hy Bình, nên cũng rất an tâm và thỏa mãn rồi.
Quyền Hành chỉ còn lại một mình, mọi người đều đã đi săn rồi. Việc này đối với
các nàng cũng không phải việc khó. Các nàng còn dữ hơn cả cọp cái, công lão hổ
(cọp đực) cũng không dám đến gần, vừa thấy các nàng đã bỏ chạy rồi, nếu không
thì đã bị người ta ăn rồi. Săn bắn trở về, Hy Bình dùng Liệt Dương Chân đao để
tạo lửa, nhờ lửa mà mọi người xem như cũng có tư vị của cuộc sống, chỉ là phải
dậy sớm hơn nhiều nên các nàng cũng không quen. Hy Bình không có làm thuyền.
Hắn đã sớm làm một cái bè gỗ, được hắn để gần biển, mỗi lần cùng chúng nữ tắm
biển, lại có thể luân lưu tố ai cùng chúng nữ trên cái bè gỗ này.
Quyền Hành cũng rõ việc này, nàng chỉ hận là không thể lập tức hủy đi cái bè
gỗ đó, và cũng không có cách nào. Nàng và bảy nữ tử cũng thương xuyên ra biển
bơi lội, nên các nàng luôn tách ra khỏi Hy Bình, vì sợ hắn nhìn thấy.
Hy Bình cũng vài lần định trốn qua đục nước béo cò luôn, nhưng A Mật Y đã nói,
quên đi! Đừng làm khó các nàng, nếu chàng muốn các nàng, thì ôm các nàng vào
trong nhà gỗ, có thể các nàng cũng sẽ không phản đối, Quyền Hành cũng chỉ có
thể trừng mắt mà nhìn thôi.
Trừ Quyền Hành và Mộng Cơ ra, còn sáu người nữ tử khác là : Mục Thu, Chu Mỹ
Tĩnh, Mễ Hồng Yến, Lam Bình, Vương Miên Miên và Lỗ Nhiêu
Trong sáu người này trừ Mục Thu là hơn ba mươi ra, còn những người khác chỉ
khoảng hai bốn hai lăm, Lỗ Nhiêu chỉ có hai mươi tuổi, là trẻ tuổi nhất trong
các nàng, nhưng dáng người rất cao, nhìn cực kỳ bốc lửa, thần thái và tư thái
cũng khí chất yêu kiều, thật tương xứng với tên của nàng.
Nghe A Mật Y nói xong, từ bờ biển trở về, Hy Bình đem Mễ Hồng Yên và Lỗ Nhiêu
về nhà gỗ, Quyền Hành tuy muốn nổi điên, nhưng hai người này vẫn không có cự
tuyệt gì, tùy ý cho Hy Bình đem về nhà gỗ.
Không lâu sau, từ trong nhà gỗ truyền ra tiếng kêu khóc chết sống của hai
nàng, Quyền Hành ở ngoài đang ăn miếng thịt, đột nhiên lại ném miếng thịt đi,
nói rằng sau này nàng sẽ không ăn thịt do Liệt Dương Chân đao cắt ra……
Vì sao nàng lại thề không bao giờ ăn thịt ở trên đảo này? Chúng nữ không rõ vì
sao nàng lại phẫn nộ như vậy, nhưng cũng bắt đầu từ hôm đó, Quyền Hành quả
nhiên không hề ăn thịt, chỉ ăn những quả dại, bất luận là ai khuyên nàng, nàng
cũng đều không nghe.
Hy Bình ôm Mễ Hồng Yên cùng Lỗ Nhiêu về nhà gỗ mà ngủ. Cho đến buổi tối của ba
ngày sau, các nàng gặp phải trận mưa đầu tiên kể từ khi lên đảo, hơn nữa lại
là một cơn bão.
A Mật Y nhìn thấy lục nữ đang ở trong rừng bị mưa ướt, la lên để gọi bọn họ
vào nhà gỗ trú mưa, nhưng sáu người không chịu vào, bởi vì Quyền Hành đã từng
nói là sẽ không vào mộc ốc này. Nữ nhân này lúc nào cũng đều rất quật cường.
Hy Bình loã thể chạy ra ngoài, quát vào nàng:”Ngươi muốn tự hành hạ mình tới
khi nào? Theo ta vào trong!”
Quyền Hành lắc thân thể mềm mại qua, nói:”Ta không cần ngươi lo, ta chết cũng
không cần ngươi lo, đồ vô học, khi dễ ta!”
Hy Bình nhìn chúng nữ:”Các người cũng muốn ở cùng nàng ta chịu mưa ướt?”
Chúng nữ không nói gì, xem như cam chịu.
Hy Bình thở dài một tiếng, quay đầu trở lại nhà gỗ, Lý Ngọc giúp hắn lau khô
thân thể, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, ép Lý Ngọc ngã lên giường……
Mưa lớn đến sau nửa đêm thì ngừng, trời không sao cũng không trăng, đêm trên
đảo cũng không yên tĩnh, không khí xao động mang theo vị muối nồng đậm.
Hai canh giờ sau khi mưa tạnh, bên ngoài mộc ốc truyền đến tiếng xào xạc,
tiếng động so với tiếng sóng biển càng rõ hơn làm người trong mộc ốc nghe thấy
rõ ràng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng làm chúng ta sợ!”
“Tiểu thư, thân thể của người nóng quá……”
“Không tốt, tiểu thư đã lên cơn sốt!”
Người ở bên trong nhà gỗ bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho bừng tỉnh. Từ đối
thoại của chúng nữ, người bên trong biết Quyền Hành lên cơn sốt, vừa rồi tuy
mưa lớn, nhưng như thế nào có thể làm cho người có võ công cao như Quyền Hành
mắc bệnh được chớ?
Thật ra Quyền Hành nhiễm bệnh cũng rất bình thường, võ công của nàng tuy cao,
nhưng dù sao từ nhỏ cũng sống trong sự nuông chìu, hơn nữa lại bị Hy Bình phá
thân, thân thể trở nên suy yếu, nhiều ngày nay không có hấp thu đủ chất dinh
dưỡng, tâm lý trong lòng buồn bực, gặp phải cơn mưa lớn này, nàng cuối cùng
cũng ngã bệnh.
Bị sốt tới mê mang, Mục Thu ôm Quyền Hành, hốt hoảng: “Làm sao bây giờ? Sao
thân thể cứ liên tục phát nóng lên?”
Chúng nữ cũng cuống cả lên, Chu Mỹ Tĩnh nói: “Trước hết đem nàng vào nhà gỗ
nha?”
“Như vậy tốt hơn nhiều, nơi này vừa lạnh lại vừa thấp, nàng sẽ chết mất. Vì
tính mạng của nàng, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.
Mục Thu ôm lấy Quyền Hành đi tới phía nhà gỗ, chúng nữ đi theo sau nàng. Vài
ba nữ nhân lạnh đến nỗi run lên cầm cập, mặc dù các nàng đều là người tập võ,
nhưng bị mưa ướt, hơn nữa ban đêm trời trở lạnh, đủ làm bọn họ phải run lên
cầm cập.
A Mật Y nhìn thấy bọn họ toàn thân ướt đẫm đi tới, liền đi ra bảo họ mau chóng
vào trong.
Hy Bình cũng đã thức dậy, nhìn thấy Mục Thu đang ôm Quyền Hành liền đứng dậy
chạy tới, dùng tay đón lấy Quyền Hành, ôm chặt nàng vào lòng, sau đó nói: “Các
người mau làm khô quần áo.”
Cơ thể của Quyền Hành đang sốt cao, Hy Bình lấy quần áo lau khô nước trên
người nàng, sau đó mặc quần áo khô cho nàng. Dù sao ở đây, A Mật Y cũng không
thiếu y phục nữ nhân.
Hy Bình nói:”Mục Thu, các nàng mau cởi đồ ướt ra, nếu không ngã bệnh thì sẽ
không tốt, ta không chiếm tiện nghi của các nàng đâu.”
Hắn dứt lời, bế Quyền Hành đăt nằm lên giường, “Các nàng chiếu cố nàng ta, ta
đi ra ngoài hái thảo dược rồi quay lại.”
Chúng nữ liền ngơ ngác: Hoàng Hy Bình cũng biết hái thảo dược.
Cũng thật sự xem thường người, nói như thế nào thì hắn Hoàng Ho Bình cũng hái
thuốc từ nhỏ – đến khi lớn lên lại không ngừng “Hái hoa”, đối với việc này vô
cùng đơn giản.
Hy Bình mang theo Liệt Dương chân đao ra ngoài, rất nhanh đã trở lại, mang trở
về một nắm lớn thảo dược, trải qua một phen hoạt động vất vả, hết thảy mọi
việc đều xong, Quyền Hành mặc dù chưa hạ sốt, cuối cùng cũng đã ổn hơn nữa cơn
sốt cũng bắt đầu hạ.
Hy Bình ôm Quyền Hành đang mê mang nằm trên giường, bên ngoài ngày mới đã bắt
đầu, thân thể nàng tiết ra nhiều mồ hôi, Hy Bình biết thuốc của hắn đã có tác
dụng, xuất ra mồ hôi như thế này, chứng tỏ không bao lâu nữa sẽ hết sốt.
Mưa, có thể một lần tẩy rửa bụi bẩn trên cả thế gian này, mang lại vẻ tươi mới
cho thế gian.
Mặt biển vào lúc ánh ban mai chiếu rọi, giống như khuôn mặt đỏ bừng của thiếu
nữ lặng lẽ lộ ra ở ngoài khơi, phảng phất như con gái của biển cả đang cười
vui trước tình nhân của mình.
Mọi người yên lặng nghỉ ngơi trong nhà gỗ, Quyền Hành ngủ trong lòng Hy Bình
chợt lẩm bẩm, dần dần rõ ràng, đánh thức những người khác trong nhà gỗ.
“Đại lão thô, khi dễ Tư Tư ….. …..”
Hy Bình kinh hãi: Quyền Hành cũng tự xưng Tư Tư?
Hắn hỏi: “Nàng vừa gọi Tư Tư?”
Dương Đình nói: “Tiểu thư của chúng ta nhũ danh chính xác là Tư Tư, sao vậy?”
Hy Bình hiểu ra, cười nói: “Không có gì, ta có một thê tử, nàng ta cũng gọi là
Tư Tư, ta sợ sau này gặp các nàng sẽ nhầm lẫn.”
Dương Đình nói: “Thiếp cũng gọi là Đình Đình, chàng liệu có nhầm ta vói Âu
Dương Đình Đình không?”
“Không nhầm đâu, Âu Dương Đình Đình so với nàng xinh đẹp hơn nhiều.”
“Không để ý tới chàng nữa.” Dương Đình nghe xong rất không vừa lòng, mặc dù Âu
Dương Đình Đình so với nàng xinh đẹp hơn, cũng không cần phải nói ra chứ?
Trong nhà gỗ tiếp tục vang lên tiếng lẩm bẩm của Quyền Hành, nàng đang ngủ
cũng phiền não về Hy Bình, nàng nói: “Hoàng Hi Binh, ngươi không được chết tử
tế, cả ngày cùng đám phụ nữ ở cùng một chỗ, trở lại Trung Nguyên…..…..…..ta sẽ
bắt toàn tộc nhà ngươi…..….. đừng tưởng ta không làm được, ta là đương kim
công chúa…..…..mẫu hậu thương ta nhất…..…..”
Hầu hết mọi người trong mộc ốc đều kinh ngạc: Quyền Hành thực sự là công
chúa?”
Phỉ Sa cả kinh nói: “Công chúa? Quyền Hành, nàng là công chúa?”
Hy Bình thản nhiên nói: “Công chúa thì có gì mà tò mò chứ, trong số nữ nhân
của ta cũng có mấy công chúa.”
Mục Thu mắng: “Hỗn đản, công chúa của ngươi sao có thể cùng kể với công chúa
của ta?”
„Có cái gì không thể được chứ? Băng Băng của ta cũng là Hồ Điệp công chúa,
nàng so với Quyền Hành xinh đẹp hơn nhiều.” Hy Bình không phục nói.
A Mật Y sau cơn kinh ngạc thì lên tiếng: “Các ngươi hãy nói cho rõ chuyện này,
rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Quyền Hành tại sao lại thành công chúa?”
Mục Thu suy nghĩ một chút rồi than: “Tới nước này rồi giấu giếm cũng chẳng ích
gì. Ngoại trừ Mộng Cơ, bọn ta đều là cung nữ.”
“Vậy Quyền Khuynh Quốc đó là ai?” Phỉ Sa vội hỏi.
Mục Thu đáp: “Dựa vào tên, ngươi cũng phải đoán ra đó là hoàng thượng chứ.”
A Mật Y nói: “Ngay cả Lạc Hùng dĩ nhiên cũng là dẫn ra từ hoàng cung?”
Phỉ Sa kể: “Đại Địa Minh vốn là do hoàng cung một tay bồi dưỡng nên để áp chế
võ lâm, hoàng cung không tiện nhúng tay vào chuyện của võ lâm dân gian, nhưng
lại sợ võ lâm sanh sự, đối với sự thống trị của bọn họ gây bất lợi, cho nên
tìm đến Đại Địa Minh, làm con mắt giám thị nhất cử nhất động của võ lâm.”
Mục Thu nói:”Chúng ta ra ngoài, cũng không nghĩ đến việc can thiệp vào chuyện
võ lâm, hoàng thượng chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài, thuận tiện thu hồi lại
Thánh Hoả đao. Đây là đao của hoàng triều, do Ba Tư tiến cống, đã mất đi gần
trăm năm nay, gần đây được tổng quản phát hiện, hoàng thượng liền quyết định
thu hồi.”
Hy Bình hỏi lại:” Đại tổng quản?”
“Chính là La Tùng, ông ta là tổng quản thái giám.”
Hy Bình cười cười:” Không quái lạ vì sao các ngươi đều vẫn còn là xử nữ,
nguyên lai gặp phải thái giám, ha ha…..”
“Ngươi cười cái gì? Chúng ta cũng không phải tiểu thiếp của lão, chỉ là hiệp
trợ lão thôi. Rốt cuộc, chúng ta đều là nữ nhân của hoàng thượng, nhưng hoàng
thượng có nhiều nữ nhân cũng không có đụng đến chỉ là hữu danh vô thực, hoàng
thượng căn bản không có thời gian quản đến chúng ta.”
“Không có thời gian quản đến các nàng, chẳng lẽ không lý đến Mỹ Mỹ của ta?”
Cặp mắt của Mục Thu nhìn Hy Bình chằm chằm nói: “Hoàng thượng không có đụng
đến Mỹ Mỹ. Thân phận của hoàng thượng như thế nào, cùng với ngươi chung hưởng
thụ nữ nhân? Mỹ Mỹ tuy là người định sớm đụng đến, nhưng khi vào cung, hoàng
thượng biết Mỹ Mỹ không còn là xử nữ, mặc dù có chút tức giận, nhưng không
đụng đến Mỹ Mỹ. Hoàng thượng là người thích sạch sẽ, nữ nhân mà nam nhân khác
đã đụng đến, người sẽ không đụng vào. Người là nam nhân như thế, không hề
thiếu nữ nhân, cần gì đi chung đụng với nữ nhân mà nam nhân khác đã đụng tới.”
“Hắc hắc……” Hy Bình chỉ cười khì khì, nhưng chúng nữ từ trong tiếng cười của
hắn, nhìn ra được sự vui vẻ.
Mục Thu nói:”Ta bây giờ đang lo lắng cho hoàng thượng, Lạc Hùng là kẻ có dã
tâm lớn, ta sợ Lạc Hùng gây bất lợi đối với hoàng thượng.”
A Mật Y cũng nói: “Với loại người như Lạc Hùng thì chuyện này cũng rất có thể,
chuyện gì khuyết đức thì hắn cũng dám làm cả.”
Hy Bình hét lên: “Tên cẩu Lạc Hùng nầy vô duyên vô cớ muốn hãm hại ta, một
ngày nào đó ta sẽ đánh cho hắn không thành hình người.”
A Mật Y nói: “Lạc Hùng muốn hại ngươi bởi vì ngươi thật sự giống Khiếu Thiên.”
Đôi mắt Hy Bình chợt sáng lên: “A Mật Y,ta đột nhiên muốn nghe một số chuyện
ngày xưa của Lâm Khiếu Thiên, nàng có thể nói không?”
A Mật Y suy nghĩ một hồi lâu, buồn bã nói: “Được, thiếp kể một chút cho các
ngươi.”
—
„Lần đầu thiếp gặp Lâm Khiếu Thiên là do thiếp cứu ông ta. Lúc đó, ông ta bị
Mộng Tình của Minh Nguyệt Phong trong võ lâm chánh đạo đuổi giết, bị thương
được thiếp cứu. Sau khi thương thế lành lại, ông ta đã bỏ thiếp mà đi, từ đó
về sau không còn gặp lại nữa.
Lúc thiếp biết ông ta lại ra giang hồ, cũng là lúc ông ta muốn trả thù toàn
thể võ lâm tứ đại thế gia. Ngay trong trận chiến ấy, ông ta đã được người khác
cứu đi, từ đó không ai còn biết ông ta ở đâu, còn sống hay đã chết.
Trước đây thiếp gặp Lâm Khiếu Thiên, rất nhiều người nghĩ Lâm Khiếu Thiên và
Lạc U Nhi là gặp nhau sớm nhất, kỳ thật, trước lúc gặp U Nhi, ông ta đã gặp
Mông Tình rồi.
Nơi bọn họ gặp nhau rất đẹp, đó là một con sông nhỏ. Khi đó, Mộng Tình không
có che mặt, Lâm Khiếu Thiên mới từ sơn động đi ra không bao lâu, liền gặp được
Mộng Tình. Lúc đó họ đều không nói gì, chỉ biết đứng yên nhìn nhau, hai người
nhất định đã có cảm tình. Khi Lâm Khiều Thiên còn sống, không hề có một nữ
nhân nào khác, ông ta chỉ yêu một mình Mộng Tình.
Theo thiếp được biết, lúc Lâm Khiếu Thiên cùng Mộng Tình quyết đấu, chẳng phân
thắng bại. Trong ba tháng đó thiếp đoán ông ta đã ở chung với Mộng Tình. Nhưng
kỳ quái chính là, đoạn thời gian đó, truyền ra chuyện gia chủ của võ lâm tứ
đại thế gia bị chết trong tay Huyết Ma. Ông ta lẽ nào vì trả thù, đã bước ra
lại giang hồ…….
Việc này, đích thực rất ít người biết, thiếp là một trong số đó, mặt khác còn
có Lạc U Nhi biết một chút nhưng đổi lại Lạc Hùng thì càng rõ ràng. Lạc Hùng
đối với Mộng Tình một lòng một dạ, đáng tiếc không đến được với Mộng Tình, bởi
vậy lão hận Lâm Khiếu Thiên, lão muốn nhưng không có khả năng giết Lâm Khiếu
Thiên, cho nên mượn tay người khác còn mình thì ngư ông đắc lợi.
Sau đó, thiếp tiến hành điều tra chứng cớ khắp nơi, năm đó giết chết Võ Lâm tứ
đại gia chủ là ‘Huyết Ma’, dĩ nhiên do chính Lạc Hùng ra tay. Võ học của Đại
Địa Minh rất tạp nhạp, hiểu được võ công của rất nhiều môn phái, đương nhiên
cũng hiểu được võ công của Huyết Sát Môn. Huyết Sát Trảo của Lạc Hùng tuy
không phải là chánh tông, nhưng với võ học và tu vi của lão cũng đủ giả dạng
thành Lâm Khiếu Thiên, đánh chết Võ lâm tứ đại gia chủ, hơn nữa lại cố tình để
đệ tử của bọn họ nhìn thấy. Cho nên Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia đều nhận định cho
rằng tổ bối của bọn họ do Huyết Ma giết chết. Thật là buồn cười.
U Nhi cũng biết đại ca thật sự có thể hãm hại Lâm Khiếu Thiên. Bởi vậy, không
chịu tha thứ người anh mà được xem như là cha của mình…..
Thiếp vẫn không tin Lâm Khiếu Thiên là loại người không dám thừa nhận việc
mình đã làm, ông ta cũng giống như Huyết Sát chân quân, đều có Huyết tính, nếu
là ông ta làm, ông ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận. Mà ông ta phủ nhận tức là
không phải do ông ta. Vì vậy, nên thiếp đã bí mật tra xét, trong hai mươi năm,
hàng năm thiếp đều âm thầm đến Trung Nguyên một hai lần, cũng vài lần bí mật
gặp U Nhi, cuối cùng chân tướng sự thật cũng hiện ra.
U Nhi chỉ biết là Lạc Hùng muốn hại Lâm Khiếu Thiên, nhưng lại không biết
nguyên nhân vì sao. Lạc Hùng vẫn một lòng với Mộng Tình nhưng lại biết Mộng
Tình cùng với Lâm Khiếu Thiên kết hợp, lão vô luận từ phương diện nào cũng lo
lắng, tất nhiên càng muốn trừ khử Lâm Khiếu Thiên. Huống chi Lâm Khiếu Thiên
đích thân giết Lâm Vân cha lão? Năm đó, người của võ lâm đều biết người đứng
đầu của Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia là Lạc Vân bí mật cùng Lâm Khiếu Thiên sinh tử
quyết đấu. Có thể Lâm Khiếu Thiên đánh bại bốn người, giết chết Lạc Vân, võ
lâm chánh đạo nghe tin đều đến, người truyền ra tin tức này cũng chính là Lạc
Hùng. Lão đúng là tên tiểu nhân thâm hiểm ……. Nhưng người trong võ lâm lại
xem lão như là đại anh hùng, thật sự là buồn cười.”
A Mật Y thở dài: “Chuyện là thế, lần này thiếp tới Trung Nguyên, chủ yếu muốn
vạch trần bộ mặt thật của Lạc Hùng, chỉ là vẫn không có cơ hội. Ài! Kỳ thật,
xem tình thế bây giờ cho dù thiếp có nói cũng chẳng có mấy người tin, nên
thiếp quyết dứt khoát không nói.”
Hy Bình nói:”Ta còn tưởng rằng nàng sẽ nói chuyện tình lãng mạn của nàng và
Lâm Khiếu Thiên nữa chứ!”
“Thiếp và ông ta chẳng có chuyện gì lãng mạn cả. Cuối cùng, thiếp chỉ biết yêu
đơn phương thôi. Chàng mặc dù giống Lâm Khiếu Thiên, nhưng ông ta và chàng
thật là ở hai thế giới khác nhau. Ông ta thì chuyên tình như đá, còn chàng thì
lạm tình vô độ.”
“Ê, ê, A Mật Y, sao nàng có thể nói như vậy? Nếu ta không có lòng tốt, thì
nàng vẫn còn là xử nữ, nàng phải cảm tạ ta chứ?”
A Mật Y cười ngọt ngào: “Thiếp đích xác phải cảm tạ chàng, bởi vì ngươi đã làm
cho thiếp biết trở thành một nữ nhân hạnh phúc ra sao. Dù sợ chàng phóng túng,
nhưng thiếp nguyện ý trở thành một trong vô số thê tử của chàng.”
“Chúng ta cũng vậy.” Lý Ngọc và Minh Ngọc đồng thanh nói.
Hy Bình mỉm cười: “Không biết công chúa có nguyện ý là thê tử của tên xấu xa
như ta không?”
“Chờ nàng tỉnh dậy, chàng hỏi nàng ta đi.”
Khi nào Quyền Hành tỉnh lại?
“Tại sao….. Ta nằm trong lòng ngực ngươi?” Quyền Hành đã tỉnh, vặn vẹo một
chút, hỏi.
Hy Bình thức dậy, chỉ thấy chúng nữ đã đi ra, chỉ còn mình hắn và Quyền Hành,
hắn nói: “Tối hôm qua nàng đột nhiên nóng lên, ta bế nàng vào đây.”
“Ai muốn ngươi giả hảo tâm? A- sao y phục của ta lại thay đổi?” Quyền Hành
kinh hãi kêu to.
Hy Bình mỉm cười: “Là ta giúp nàng thay đổi, y phục của nàng bị ướt hết rồi.”
Quyền Hành không thích nói: “Ai biểu ngươi giúp ta thay?”
Hy Bình hôn lên khuôn mặt nàng, rồi nói: “Ta thích nàng thì ta giúp, vả lại ta
cũng thích ngắm thân thể của nàng.”
“Y phục này của ai?”
“Dương Đình.”
Quyền Hành hỏi: “Nàng ta không mặc gì à?”
“Nàng ta chỉ mặc đế khố đi ra ngoài rồi. Nơi này không có người khác, trừ ta
ra, ai cũng là nữ nhân, sợ gì chứ? Khà khà, Quyền Hành, nàng không có mặc đế
khố đó!”
Quyền Hành mắng: “Ngươi vô sỉ, ta không muốn ngươi ôm ta.”
Hy Bình ôn nhu nói: “Sau này các nàng ở trong nhà gỗ này luôn nha.”
Quyền Hành không cần suy nghĩ, khẳng định: “Ta tuyệt đối không ngủ ở đây với
ngươi.”
“Thế ta giúp nàng làm một cái mộc ộc khác nha?”
Quyền Hành vẫn cự tuyệt: “Ngươi không cần phí tâm.”
“Nàng thật cứng đầu, không thể thay đổi sao?” Hy Bình nói lớn hơn, dĩ nhiên có
chút tức giận.
Quyền Hành trong lòng ngực của hắn vặn vẹo vài lần, rồi nói: “Ngươi buông ta
ra, ta ghét ngươi.”
Hy Bình đột nhiên lật người nàng nằm ngửa ra. Nàng bối rối nhìn chằm chằm hắn.
Hy Bình nói: “Tin ta bây giờ sẽ cưỡng gian nàng hay không?”
Quyền Hành trừng mắt, rồi mở miệng: “Tùy tiện.”
“Ta muốn nàng không thể ra khỏi gian mộc ốc này!” Hy Bình tức giận, miệng hắn
hôn lấy đôi môi khô của nàng ta…..