Hy Bình mỗi ngày từ bình minh đến hoàng hôn, đầu tiên là lo kiếm thức ăn cho
bốn nữ nhân, sau đó thì bị các nàng ép đi đốn gỗ để làm nhà.
Hắn dựa vào thân thể cường tráng, cùng với việc lớn lên ở trong núi, nên giờ
đây ở trên hoang đảo này động thủ động cước, bất luận là săn bắt dã thú hay là
đốn gỗ làm nhà đều là rất tệ. Nhờ có bốn nữ nhân giúp đỡ, đến tối thì bọn họ
cũng dựng được một căn nhà gỗ rộng chừng năm, sáu mươi thước vuông, là một
công trình nhân tạo đầu tiên ở trên hoang đảo này.
Phỉ Sa quả nhiên rất giữ lời, ngay đêm đó đã cùng ba nữ nhân kia giáp chiến
với Hy Bình ở trong căn mộc ốc, bị hắn làm cho phải kêu la thảm thiết suốt
đêm. Những giống điểu thú ở vùng phụ cận bị hàng loạt các âm thanh kỳ lạ của
cái giống động vật mới đến cư ngụ ở đây làm phá giấc ngủ và không thể nào nghỉ
ngơi được.
Hôm sau tỉnh dậy, Hy Bình phát một cái vào bờ mông xinh đẹp của A Mật Y, rồi
nói: “Dậy mau, chúng ta đi dạo trên đảo một chút.”
A Mật Y hé đôi mắt ngái ngủ, nằm tựa lên người Hy Bình, dịu dàng nói: “Thiếp
còn muốn ngủ thêm mà, đêm qua chàng hành hạ người ta như vậy, khiến cho người
ta thật là mệt mỏi a.”
“A, một mình ta đối phó với bốn người các nàng, ta đã không than mệt thì thôi,
cớ sao nàng lại than?”
Phỉ Sa nói: “Chàng không phải là con người mà, người ta quả thật không ngờ
được là chàng lại mạnh mẽ như vậy. Xem ra phụ tử Lạc Hùng còn kém cả sợi lông
của chàng.”
Hy Bình la lớn: “Tên Lạc cẩu Hùng kia đương nhiên là không thể so bì được với
ta rồi, lão mà tính cái gì? Ta đường đường là một quyền vương, chỉ cần một
quyền thôi là có thể khiến cho lão nằm liệt trên giường rồi.”
Phỉ Sa phản bác: “Thiếp không hề nói tới chuyện đánh nhau, mà là thiếp đang
nói về bản lãnh phòng the của chàng kìa. Làm sao mà chàng lại nghĩ tới chuyện
đánh nhau cơ chứ?”
Lý Ngọc nói: “Lúc trước ta từng nghe nói, chàng ngoại trừ thích ca hát ra thì
lại còn rất thích đánh nhau. Chắc điều đó chính là nguyên nhân rồi.”
Hy Bình cười nói: “Đúng vậy, nam nhân mà không thích đánh nhau thì còn gọi là
nam nhân được sao? Nam nhân phải dùng sức mạnh để lập nên thế đứng trong giang
hồ, tất nhiên là phải tỏ ra sự lợi hại của mình trong các trận đánh nhau.”
Phỉ Sa nói: “Là nữ nhân, thiếp rất thích sự lợi hại của chàng trong lúc hoan
ái. Chàng đích thực là một phần rất quan trọng trong đời sống của nữ nhân.”
“Cái nàng Phỉ Sa tao bà nương này, ta là nam nhân chứ không phải vật phẩm.
Nàng còn dám tỷ dụ ta như thế thì ta sẽ cho nàng biết thế nào là chết.”
Phỉ Sa uốn éo người rồi bày ra một tư thế dụ người, nói: “Lại đây nào, thiếp
nhường chàng đó.”
Hy Bình ôm đầu, kêu lớn: “Ta sợ nàng luôn, nàng so với nhạc mẫu của ta có vẻ
không thua gì mấy!”
“Ai?”
“Lãnh Tinh Oánh.”
“Là môn chủ Hồ Điệp môn?”
“Đúng vậy! Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí chút nào.” Hy Bình nói xong
liền đứng dậy đi ra ngoài.
A Mật Y chúng nữ vội vàng nhìn quanh tìm y phục. Phỉ Sa nói: “Ta không còn
chút khí lực nào nữa.”
Hy Bình nhìn chằm chằm nàng, nói: “Lạ nha, chẳng phải lúc nãy nàng nói cứng
lắm sao?”
Phỉ Sa ủy khuất nói: “Thiếp chỉ nói cứng thế thôi, nhưng đêm qua thiếp là
người tiếp chiêu của chàng nhiều nhất, thiếp quả thật là không còn chút khí
lực nào. Thiếp không muốn đi tản bộ, thiếp muốn ở lại đây ngủ thêm một giấc để
tối nay còn phải bồi tiếp chàng nữa.”
Hy Bình nhún nhún vai, nói: “Ta sợ nàng sẽ dạy hư các thê tử khác của ta a.”
Phỉ Sa cười nói: “Thiếp sẽ dạy hư cho họ, nhưng đó chỉ là khi họ đối xử với
chàng thôi. Còn khi đối xử với người khác, thì thiếp sẽ dạy họ làm cách nào để
thành thánh nữ, hì hì.”
“Nàng mà biết dạy kẻ khác làm sao để trở thành thánh nữ sao?” Hy Bình nghi ngờ
hỏi.
“Hừ, chàng không tin người ta à? Sau này rồi chàng sẽ biết. Người ta chỉ có
thái độ dâm đãng ở trước mặt chàng thôi, còn lúc nào ở trước mặt người khác
thì người ta chỉ có một vẻ lãnh diễm mà thôi.”
Hy Bình cười cười, ôm lấy A Mật Y rồi nhẹ giọng hỏi: “Bộ làm thánh nữ dễ dàng
đến thế sao?”
A Mật Y trả lời: “Điều đó không khó chút nào. Thiếp cũng từng làm thánh nữ
suốt nửa đời người rồi, nhưng sau này sẽ không làm nữa.”
Phỉ Sa nhìn bốn người rời khỏi mộc ốc, rồi tự lẩm bẩm: “Sao lại không tin ta
chứ? A Mật Y có thể làm thánh nữ được thì ta sao lại không được? Hừ, ta sẽ
chứng minh cho các người xem.”
Nàng nói xong liền đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lại không còn mảy may chút
khí lực. Đêm qua nàng làm “thượng nữ”, đã phải đứng đến rời rã cả hai chân.
Thì ra làm “thượng nữ” rất mất sức, chẳng trách nào A Mật Y không muốn lập lại
chiêu thức đó, rốt cuộc là nàng phải làm thay, đến nỗi giờ đây muốn đi đứng
cũng rất khó khăn.
Hy Bình vốn không thể dự liệu tới việc Phỉ Sa không thể đi đứng được, bởi vì
đêm qua nữ nhân này đã quấn quýt lấy hắn, làm như thể là dù có chết thì cũng
phải chết trong lúc hoan lạc. Hắn nghĩ nữ nhân này có lẽ đã lâu không được
hoan ái với nam nhân rồi, đứng trên một phương diện nào đó mà nói, nàng đã cố
nén dục vọng của mình đã rất lâu, chỉ có khi ở trong lòng hắn thì mới có thể
buông thả như thế.
Hắn dẫn theo tam nữ của Thái Âm giáo đi xem xét hòn đảo hoang, tuy nhìn thấy
đủ các loại điểu thú, nhưng không thấy được một con rắn nào. Ba nữ nhân này
truớc lúc ra ngoài đã lo lắng là sẽ gặp rắn, hà, đừng thấy các nàng có võ công
cao cường như vậy mà cho rằng các nàng không biết sợ. Có lẽ nữ nhân sinh ra đã
biết sợ rắn từ bẩm sinh rồi
Các nàng bắt Hy Bình trèo lên cây hái quả dại cho họ ăn. Lúc đầu, Hy Bình nghĩ
là có thể dùng khinh công, nhưng hắn lại quên mất làm sao có thể sử ra khinh
công, nên chỉ còn cách là trèo lên. Mà không có cầu thang để trèo cây, thật
chẳng khác nào là muốn làm khó hắn.
Trèo cây cả nửa ngày, thân thể trần trụi của hắn bắt đầu dơ bẩn, tam nữ đề
nghị đến bãi biển tắm rửa.
Hy Bình liền lớn tiếng đề nghị: “Chúng ta ra biển hoan ái được không?”
A Mật Y nói: “Tùy chàng, ở đâu chàng cũng có thể làm mà.”
Hy Bình ôm lấy nàng, ôn nhu hôn lên khuôn mặt của nàng, rồi nói: “Ngoan lắm!
Trong số các lão bà của ta, nàng là một trong số những người đẹp nhất.”
“U Nhi không mỹ lệ sao?” A Mật Y nhớ đến Lạc U Nhi nên cất tiếng hỏi.
Hy Bình thở dài: “Nàng ta không phải là nữ nhân của ta.”
A Mật Y không vui, hỏi: “Trong bụng của nàng ta đã có hài tử của chàng, vậy
tại sao lại có thể không phải là nữ nhân của chàng?”
Hy Bình trả lời: “Nàng ta không giống nàng, bởi vì nàng ta chỉ yêu Lâm Khiếu
Thiên, còn nàng thì lại cho ta cả thân thể lẫn trái tim. Lần đầu tiên ta đến
với nàng ta thì đã xảy ra một chuyện đáng tiếc và bất hạnh. Nàng ta đã từng
nói, dù ta có thể chiếm lấy thân thể của nàng ta thì cũng không thể chiếm được
trái tim của nàng ta. Những nữ nhân của ta, dù là thân thể hoặc là trái tim
của họ đều hoàn toàn thuộc về ta, nhưng đối với Lạc U Nhi, bất luận là thân
thể hay tâm linh đều không thuộc về ta. Bởi vậy, ta không thể xem nàng ta là
nữ nhân của ta được.”
A Mật Y nói: “Chàng sai rồi! U Nhi rất đơn thuần, trái tim của nàng vốn không
thể dung nạp được hai mối tình. Nếu nàng đã vì ngươi mà đến Gia Lăng trấn, vậy
thì điều đó chứng minh rằng trong tâm nàng đã có chàng. Và một khi trong tâm
nàng đã có chàng, vậy thì vị trí của Khiếu Thiên ở trong lòng nàng sẽ rất dễ
bị thay đổi. Nếu sau này chàng dám gây tổn thương đến trái tim của U Nhi,
thiếp sẽ không lý tới chàng nữa. Thiếp và U Nhi cùng đứng chung một trận
tuyến, bởi vì thiếp và nàng ta có định mệnh giống nhau.”
Hy Bình nói: “Đợi chúng ta rời khỏi hòn đảo này rồi hãy nói. Việc này mà đem
ra thảo luận ở trên hòn đảo hoang này thì thật là chẳng có ý nghĩa gì.”
Minh Ngọc quả quyết: “Thiếp tin rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây được.”
Lý Ngọc hỏi: “Tại sao thế?”
Minh Ngọc tựa vào tay Hy Bình, rồi khẳng định: “Bởi vì cho đến bây giờ ta vẫn
không cảm giác được sự lo lắng của chàng. Chàng là một loại nam nhân tuyệt sẽ
không bỏ rơi nữ nhân của mình, mà nữ nhân của chàng thì có rất nhiều người
không có mặt tại đây. Vì thế, ta nghĩ rằng chàng có mười phần tự tin sẽ rời
khỏi hòn đảo hoang này, mà đối với chàng, ta cũng có mười phần tin tưởng, vì
chàng chính là nam nhân của người ta.”
“Thật là nhột nhạt a!” Hai nàng kia nghe vậy thì cười mắng.
Bốn người cười cười nói nói rồi đi về hướng bờ biển. Từ xa xa trông lại, họ
thấy được trên bãi cát đang có nhiều người nằm ngủ dưới ánh mặt trời. Họ nhận
ra đó là bọn người của Quyền Hành.
Hy Bình liền đi tới bên cạnh Quyền Hành, những nữ nhân khác nghe động cũng đều
ngồi dậy nhìn hắn. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Quyền Hành đang chìm trong
giấc ngủ, trên mắt còn vương ngấn lệ.
A Mật Y bắt chuyện với Mục Thu trước: “Các người tối qua ngủ ở đây sao?”
Mục Thu đáp: “Hoang đảo có nhiều dã thú, rắn cũng rất nhiều, chúng ta không
tim được chỗ, thấy bờ biển này tương đối an toàn, đợi trời sáng mới từ trong
rừng quay lại đây, nghỉ ngơi đến bây giờ”. Trong giọng nói của nàng có chút u
oán không nói ra, thù hằn trừng mắt nhìn Hy Bình.
Minh Ngọc hỏi: “Các ngươi chưa dựng mộc ốc sao?”
Mục Thu trả lời: “Chúng ta ở đây toàn là phụ nữ, huống hồ cho dù có mộc ốc,
nơi này vẫn có nhiều rắn, hay là cứ đi tiếp.”
Lý Ngọc kỳ quái: “Nhưng mà đúng là chúng ta không có nhìn thấy rắn.”
Mục Thu nói: “Chúng ta cơ hồ đến đâu cũng nhìn thấy rắn, bọn tỷ muội sợ đến
hai chân nhũn ra.”
Lời của ba nữ nhân Thái Âm giáo rất khó tin, làm sao có chuyện này được chứ?
A Mật Y hỏi: “Các ngươi đã ăn gì chưa?”
Mục Thu nói: “Đã ăn chút quả dại, mùi vị không tệ, chưa chết được đâu.”
A Mật Y tốt bụng: “Không bằng các ngươi đi theo chúng ta đi! Chúng ta bảo Hy
Bình làm mộc ốc cho các ngươi, cho các ngươi ở bên cạnh, như vậy mọi người có
thể tiếp ứng lẫn nha, ở hải đảo này còn so đo cừu hận gì nữa?”
Mục Thu hơi ngần ngại: “Nhưng mà chúng ta có chết cũng không chịu cùng hắn ở
một chỗ đâu.”
Tám nữ nhân kia cũng gật đầu, A Mật Y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi tới bên
cạnh Hy Bình, nhìn cô gái xinh đẹp trên mặt đất hỏi: “Nàng vẫn chưa tỉnh?”
Hy Bình nhìn sang A Mật Y nói: “Nàng ta quá mệt mỏi, còn muốn nghỉ ngơi, mặt
trời tuy không gắt nhưng cứ phơi nắng như vậy, sau này sẽ biến thành hắc mĩ
nhân mất! A Mật Y, chúng ta bơi về bên kia thôi! Sợ nàng ta tỉnh lại lại tranh
cãi với ta, Quyền Hành này vô luận là nam hay nữ đều cằn nhằn quá nhiều, làm
ta cũng phát sợ.”
Dứt lời, hắn xoay người đứng lên, vừa muôn rời đi đã nghe Quyến Hành mắng:
“Hoàng Hy Bình, ngươi đi càng xa càng tốt, càng xa càng tốt ….. ….. Hỗn đản!
Trên đời này ngươi là tên đệ nhất hỗn đản, dẫn ta đến cái hoang đảo toàn rắn
này, ô ô, ngươi tại sao không để ta chết trên biển? Ta hận ngươi, ngươi cút
đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Hy Bình quay lại nhìn, chỉ thấy nàng khóc rất thảm thiết, hoàn toàn không
giống nàng trước kia – kỳ thực thân phận nàng bị phá vỡ, tiếp theo bị Hy Bình
cường bạo, nàng đã sớm không còn là bộ dạng nam nhi nữa rồi, ở chỗ này nàng
chỉ là một cô gái bất lực mà thôi.
Hy Bình nói: “Ta sẽ dẫn nàng rời nơi này trở lại Trung Nguyên.”
“Trở lại Trung Nguyên ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn.”
“Đừng quên, thầy tướng số đã nói mạng ta rất dài.” Hy Bình cười cười trả lời
nàng, mang theo mười phần tự tin.
Quyền Hành thấy vậy bĩu môi: “Cứ chờ xem.”
“Hảo, cứ chờ xem, A Mật Y, chúng ta đi thôi! Đi xem biển rộng này, chúng ta ra
bờ biển tìm một chỗ, ta và các nàng đi tìm một chỗ tố ái, ha ha!”
Quyền Hành giận đến phát điên hét: “Hoàng Hy Bình, đại sắc ma,
ngươi…..…..ngươi…..…..dĩ nhiên cũng như vậy? Oa ô ô, ngươi quay lại, ta phải
đánh ngươi, đánh chết ngươi!”
Nàng nổi cơn ghen, chống tay đứng dậy, nhưng ngày hôm qua bị thương quá nặng,
vừa đứng lên đi vài bước, kêu “ai nha” một tiếng lại ngã ngồi xuống cát.
Nàng nhìn Hy Bình cùng ba nữ nhân bỏ đi, khóc mắng: “Sắc ma đáng chết, dám ở
trước mặt ta cùng bọn A Mật Y nói chuyện yêu đương, khi dễ ta!”
Dương Đình nói: “Công chúa, hắn đâu có khi dễ ngươi, hắn cùng tam nữ Thái Âm
làm chuyện đó, còn với người lại dùng sức mạnh, người cần phải ca hứng mới
đúng chứ?”
Lúc này Hy Bình và ba nữ nhân đã sớm đi rất xa, căn bản không nghe được các
nàng nói chuyện.
Quyền Hành mắng: “Ngươi thì biết cái gì?”
Dương Đình khiếp vía thốt: “Dạ, công chúa, nô tỳ cái gì cũng không biết.”
Quyền Hành nói: “Đỡ ta lên, ta phải vào trong đảo, ta trong lòng không thoải
mái, biển này ….. ….. bọn họ dĩ nhiên cũng ở chỗ này chứ? Ô ô, nhìn thấy biển
trong lòng ta lại không thoải mái.”
Mục Thu sợ sệt: “Công chúa, hình như trên đảo có rất nhiều rắn.”
“Bị rắn cắn chết cũng tốt hơn đợi ở chỗ này.”
Hy Bình cùng tam nữ bơi về, lại tiếp tục khổ lực, lần này dĩ nhiên là hắn tự
nguyện, hắn cầm Liệt Dương đao chặt rất nhiều cây, muốn tạo nên một chiếc
thuyện lớn nhất thế giới, tứ nữ sớm về nhà gỗ nướng thịt trước, mặc hắn phát
huy thiên tài.
Hắn loay hoay nửa ngày, đột nhiên hoan hô: “Ha ha, thuyền làm tốt lắm, chúng
ta có thể trở về.”
Bốn nữ nhân lao đến xem, đã thấy hắn theo như lời dùng, chỉ là một cái bè gỗ
không lớn không nhỏ.
Phỉ Sa nói: “Cái này không phải, không phải thuyền mà là bè gỗ, ở sông nhỏ còn
có thể dùng được chứ trên biển rộng, hì hì!”
“Sao?” Hy Bình tựa hồ như bị đả kích không nhỏ
Phỉ Sa tiếp tục: “Cũng có thể dùng được, dù cho cái bè gỗ này đi đến bờ biển,
chúng ta cũng có thể tác ái trên bè.
Hy Bình mắng: Con mẹ nó, chỉ muốn tố ái, ta làm thuyền này chỉ dùng để về
Trung Nguyên, không phải để làm hải sàng.
A Mật Y lắc đầu: “Nếu chàng thích thì cứ tiếp tục làm thuyền, trời đã tối rồi,
thiếp ăn no cũng cần phải ngủ.”
Tam nữ cũng theo nàng trở về, Hy Bình nhìn đống lửa trước mộc ốc, chỉ còn lại
nửa miếng thịt dê nướng, hắn liền chạy tới, ngồi trước đống lửa, nhấc miếng
thịt lên cắn một miếng đến tận xương nói: “Mẹ kiếp, lão tử bận rộn khổ cực cả
một ngày, cuối cùng lại nói ta chỉ làm được cái mộc bài (bè gỗ), ta ăn dương
bài (thịt dê) của các nàng, thật là con mẹ nó!”
“Hy Bình, đến nhanh lên một chút nào! Mọi người cần!” Phỉ Sa ở trong ốc yêu
kiều gọi.
Hy Bình la lên: “Oa, được lắm, ta phải khiến nàng không còn đầu khớp xương
nào.”
Phỉ Sa lại nói: “Hy Bình, đừng nhìn thịt dê đó!”
Hy Bình quay lại nhìn mộc ốc, thấy có ánh sáng, hắn quay đầu lại hung hăng cắn
mạnh miếng thịt dê, cầm miếng thịt đã mất một nửa, quay người tiến vào nhà,
quát: “Phỉ Sa, nàng muốn chết ư?”
“Ô áo, mọi người đòi phải dục tiên dục tử…..…..”
“Ta tới đây!” Hy Bình hét lớn, nhào tới thân thể xích lõa của Phỉ Sa, cự côn
tiến mạnh vào vùng huyệt của nàng.
Phỉ Sa la lên một tiếng, rên rỉ: “Chậm một chút……..ta chịu không được
chàng…..…..”
Hy Bình hô lớn một tiếng: “Nàng không phải rất muốn sao?”
“Mọi người chưa được thấy cái rất lớn của chàng, kết hợp cùng chàng…..….. sung
sướng chết đi được…..…..”
“Ta sẽ làm cho nàng dục tiên dục tử, phải há mồm gọi mẹ!”
Phỉ Sa yêu kiều rên rỉ: “Không phải một lần, là hai lần, áo áo…..…..”
Đêm trên đảo bắt đầu tấu khởi tiểu khúc mê người, động vật sống trên đảo đột
nhiên nghe tiếng động làm chúng không thể an giấc, chúng dĩ nhiên không cố trí
tuệ, cũng không hiểu được hành vi của con người, huống chi bọn chúng tiến hành
phồn thực tính giao thì rất yên tĩnh, sao có thể nghĩ loài người vô luận lúc
nào cũng đều như vậy chứ?
Khi tất cả tiếng động trong nhà gỗ đã lắng xuống, mọi người đang ngủ say, đột
nhiên trong mộc ốc xuất hiện hai thiếu nữ, người trong ốc cũng bị các nàng
đánh thức.
A Mật Y nhìn thấy hai người này thì kinh hòang hỏi: “Các ngươi như thế nào lại
tới đây?”
Dương Đình đáp: “Chúng tôi….. chúng tôi bị một bầy rắn đuổi bắt,mấy người kia
đang cầm chân bầy rắn, chúng tôi chạy tới phía các người cầu cứu, mọi người
cùng hợp lực trợ giúp nhau chạy khỏi phạm vi của bầy rắn này.”
“Một bầy rắn?”
Thiếu nữ xinh đẹp kia nói: “Ân, mấy người kia đang bảo vệ tiểu thư, cho nên
chỉ có chúng tôi đến đây, bầy rắn này thật đông lại rất khinh khủng, bọn tôi
nhìn mà hai chân đã nhũn ra, chúng tôi đã giết rất nhiều rồi nhưng hình như
mấy con rắn đó giết không hết được, bây giờ cũng không biết bọn họ như thế
nào.”
A Mật Y lẩm bẩm nói: “Rắn ư, bọn ta cũng rất sợ rắn……”
Dương Đình chỉ vào Hy Bình vẫn còn chưa dậy: “Hắn chắc chắn không sợ, hắn là
nam nhân, trên đảo này chỉ có hắn là nam nhân.”
Lý Ngọc đẩy vai lay Hy Bình tỉnh lại, Hy Bình tỉnh dậy, nhìn thấy hai nàng,
liền hỏi: “Các người không đi theo chủ nhân, lại chạy tới nơi này làm gì ?”
Dương Đình đáp: “ Chúng ta gặp một bầy rắn.”
Hy Bình toàn thân chấn động, nhưng không run sợ, hắn nói: “ Rắn! Đáng sợ.”
Chúng nữ không tưởng hắn phản ứng như thế, chẳng lẽ hắn cũng sợ rắn?
Dương Đình lập tực đi tới, ngồi lên tiểu huynh đệ hùng dũng đang xích lõa, hai
tay nắm hai vai hắn, quát to: “Hoàng Hy Bình, ta nhịn ngươi nhiều lắm rồi nha,
ngươi mau nhanh nhanh theo ta trở về cứu bọn họ.”
“Oa,ngươi là người gì của ta, sao ta phải nghe theo lời ngươi? Ngươi không
biết là ta cũng rất sợ rắn sao? Nhìn ngươi lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp dễ
thuơng, hung dữ như vậy, còn hung dữ hơn cả so với rắn, hơn nữa, cái miệng của
ngươi thật nhỏ,nhìn nhỏ bé như một nụ hoa nhỏ, khi nói thật giống như nụ hoa
ồn ào. Ta quyết định, ta không đi, nhìn thấy rắn, toàn thân ta trở lên yếu
đuối.”
Dương Đình nói: “Tại La phủ, ta đã rất nhẫn nhịn ngươi! Tên hỗn đản này, ngươi
mà sợ rắn sao, ngươi muốn bày đặt cái gì? Đứng dậy mau!”
Hy Bình bất đắc dĩ phải ý kiến: “Ngươi đang ngồi trên bụng ta, ta làm thế nào
để đứng dậy đây?”
Dương Đình đang định đứng dậy,liền bị Hy Bình níu lại, nàng e thẹn: “Ngươi để
ta đứng dậy.”
Hai tay Hy Bình ôn lấy eo nàng, cười: “Ngươi cho là ngươi đứng dậy, ta sẽ đi
cứu bọn họ ư?”
Dương Đình hỏi: “Ngươi muốn thấy người ta chết mà không cứu sao?”
“Ta đã nói là ta cũng sợ rắn mà.”
“Ngươi…….ta muốn bắt ngươi điên lên” Dương Đình nói, hai tay túm lấy tai
hắn.
Hắn đau quá la lên: “ Ối ối, Dương Đình, Ngươi đúng là đàn bà, thả ta ra, bỏ
ngay cái tai ta ra.”
Dương Đình hỏi một lần nữa: “Ngươi có đi không?”
Hy Bình nói: “Trừ phi các ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Hy Bình trong ánh lửa yếu ớt bỗng nhiên hắn chú ý tới cô gái kia. Bất ngờ cảm
thấy cô ta rất giống Bạch Tư, đúng vậy, trong lúc lơ mơ, hắn đến lúc này mới
phát giác ra cô gái này rất giồng Bạch Tư, hắn hỏi: “ Tên nàng là gì?”
“Lâm Hân.”
Hy Bình thở dài: “Nàng trông rất giống một nữ nhân mà ta biết, khuôn mặt của
nàng và cả vóc dáng đều rất giống, làm cho ta nhớ đến nàng ta.”
Dương Đình mắng: “Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh nói điều kiện của ngươi ra.”
Hy Bình lập tức nói: “Ta muốn hai nguời thành nữ nhân của ta, chỉ là sau khi
ta cứu mấy người kia, các người bồi tiếp ta ngủ, lấy thân báo đáp.”
Dương Đình giật mình,nàng quay đầu lại nhìn Lâm Hân, Lâm Hân gật đầu: “Ta đồng
ý, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thích ngươi rồi.”
Dương Đình cũng nói: “Hỗn đản, ta cũng đáp ứng ngươi, ngươi mau theo chúng ta
đi cứu người.”
Hy Bình chưa chịu: “Nhưng ngươi vẫn chưa nói ngươi thích ta.”
“Ta sẽ không thích ngươi, ta cũng sẽ không bận tâm là đang ngồi trên thân thể
xích lõa của ngươi. Ngươi không biết rằng ngươi rất hấp dẫn ư?” Dương Đình thủ
thỉ.
Hy Bình nói: “Ta hấp dẫn ư? Dương Đình, hấp dẫn là để hình dung về nữ nhân.
Đừng có áp dụng lên thân thể nam tính này của ta.”
Dương Đình rất vội: “Nhanh lên, chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của sắc lang
ngươi. Khi nào thì ngươi mới đi.”
Hy Bình uể oải: “Được, ta cũng nên dậy. Ai, vì nữ nhân, ngay cả nỗi sợ rắn bẩm
sinh nhất của ta, ta có thể loại bỏ được sự sợ hãi……Ta thật sự cũng rất sợ
rắn mà, các người sao lại không tin ta chứ?”
“Bởi vì nơi này chỉ có mình ngươi là nam nhân, cho dù ngươi thật sự sợ rắn
cũng phải thể hiện khí khái nam tử hán.”
“Thì ra là như thế, nam nhân số mệnh khổ a!”
Hy Bình bị Dương Đình lôi áo kéo đi, hắn vốn khinh công cũng rất lợi hại,
nhưng hắn nói đến khi gặp rắn, hai chân lại nhũn ra. Dương Đình liền kéo áo
hắn mà chạy. Hắn cũng nắm ngọc thủ mảnh mai của Duơng Đình, Heh heh, quả nhiên
chạy rất nhanh!
Trong tay hắn là Liệt Dương Đao vẫn đang bừng sáng, tựa như một cây đuốc siêu
cấp, soi sáng cả một khoảng hoang lâm.
Khi bọn hắn chạy đến nơi, bọn hắn sững người kinh ngạc, chỉ thấy khắp nơi
không còn có lấy một con rắn nào còn sống, đúng là rất nhiều xác rắn, nhưng
tám nữ tử kia, loại trừ do bị chết đói, còn sáu nữ tử khác chỉ là bị ngất đi,
giống như bị trúng độc rắn. Mục Thu thấy bọn hắn đến, cũng vô lực mà ngã xuống
đất.
Hy Bình nói: “Chà, các ngươi thật lợi hại, đã giết được nhiều quá, tất cả đêu
do ngươi giết ư? Vậy mà muốn quyền vương ta nửa đêm thức giấc để đi giết rắn?
Hòan hảo, không có con rắn nào còn sống, nếu không chắc chắn sẽ hù chết ta
mất.”
Dương Đình cũng không dám tin hỏi: “Mục Thu, ngươi đã giết tất cả bọn rắn ư?”
Mục Thu thống khổ trả lời: “Sớm hơn lúc các người đến đây một chút, ta cũng
không hiểu vì sao mà tất cả bọn rắn liền rút đi. Ta đã tưởng rằng ta không thể
cầm cự được chờ ngươi đến, Khi các người bất người đến, bọn rắn liền chạy
trốn.”
“Có việc này sao?”
Hy Bình cười hắc hắc nói: “Xem ra cả bọn rắn cũng sợ quyền vương ta.”
Mục Thu quay sang A Mật Y hỏi: “Các người nói mọi nơi các ngươi đều không nhìn
thấy rắn, phải vậy không?”
A Mật Y đáp: “Đúng vậy, chúng ta cho tới bây giờ vẫn không hề thấy rắn, hơn
nữa tai chỗ chúng ta ở, cũng không có lấy một con rắn nào đi vào.”
Mục Thu nói: “Đối với bọn ta đi đến đâu cũng đều thấy rắn, hơn nữa không phải
chỉ có một hai con.”
Luc1ý Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Chẳng lẽ rắn cũng sợ chúng ta?”
Mục Thu giải thích: “Rắn không sợ ngươi, mà là sợ tên hỗn đãn Hoàng Hy Bình
này, vừa rồi đám rắn rút đi, nghe thấy âm thanh quái dị của hắn, có nhiều con
đã chết. Ta bây giờ rốt cuộc mới nghĩ ra các ngươi vì sao lại không thấy rắn,
tên hỗn đãn này có thể tại sơn động đã bức long huyết ra bên ngoài cơ thể, có
thể thấy thân thể hắn có ẩn tàng long khí, rắn còn sợ xà vương, huống chi là
thấy rồng? Cho nên các ngươi tới chỗ nào cũng không thấy được rắn, vì rắn phải
tránh các ngươi.”
Chúng nữ ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy có lý, Hy Bình cười: “Ta tưởng chỉ có ta sợ
rắn, nguyên lai rắn cũng sợ thiên tài ta đây, ha ha. Nếu rắn đã rút đi, ta ngủ
tiếp thôi.”
Mục Thu nói: “Trừ tiểu thư ở bên ngoài ra, chúng ta đều bị rắn cắn, chúng ta
có lẽ không cần cứu, nhưng xin ngươi cứu tiểu thư của chúng ta, nàng cử động
không được thuận tiện, các ngươi nếu để tiểu thư ở chỗ này, lát nữa các ngươi
rời đi, đám rắn lại quay trở lại.”
Quyền Hành phản đối: “Ta không muốn hắn cứu.” Mặc dù nói cứng, nhưng mọi người
đều thấy nàng đang chảy nước mắt.
Hy Bình ra lệnh: “Lý Ngọc, các ngươi lấy cho ta càng nhiều củi càng tốt, ta ở
chỗ này nhóm lửa.”
Chúng nữ liền nhặt củi rồi xếp thành một đống trên mặt đất, Hy Bình dùng nội
lực truyền vào Liệt Dương chân đao đốt một hồi, đống củi liền bắt lửa.
Hy Bình nhìn chúng nữ bị trúng độc, tựa hồ còn có hai, ba người không bị hôn
mê, hắn nói: “Với loại độc này, ta có khả nangư cứu sống mọi người.”
Chúng nữ cả kinh: “Ngươi có thể cứu sống?”
Mục Thu hỏi: “Ngươi có giải dược của độc xà?”
Hy Bình đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống, rồi nói: “Hôn ta, ta sẽ nói cho
nàng.”
Mục Thu không suy nghĩ gì, hôn một cái lên mặt của Hy Bình.
Hy Bình cao hứng: “Thân thể ta là vạn độc bất xâm. Máu ta có thể giải vạn độc.
Ha, chỉ đơn giản vậy, lợi hại không?”
Chúng nữ đều nhìn hắn, như bình thường nhìn một con quái vật. Mục Thu vui vẻ
hỏi: “Máu của ngươi có thể giải được vạn độc?”
Hy Bình cười đáp: “Ừ, cũng thể giải được độc xà.”
Dương Đình đi tới đá một cái sau lưng hắn, rồi mắng: “Vậy sao ngươi không giải
độc cho tỷ muội bọn ta?”
Hy Bình quay đầu hỏi ngược lại: “Ta sao lại phải nghe lời nàng?”
Dương Đình nói: “Có phải ngươi định đặt điều kiện không?”
Hy Bình trả lời: “Nàng quả hiểu lòng ta, ta có một vài điều kiện.”
“Nói mau.”
“Ta nghĩ ta cứu bọn họ xong, các nàng có thể lấy thân báo đáp được không?”
“Ta biết là ngươi sẽ nói như vậy” Rất nhiều nữ nhân ở đây đều đồng thanh nói.
Quyền Hành phản bác: “Không được, ta không đáp ứng.”
Hy Bình hỏi lại: “Không phải cứu nàng, nàng khẩn trương cái gì?”
Quyền Hành trả lời: “Các nàng ấy là người của ta. Ta không cho phép ngươi làm
bọn họ.”
Hy Bình chuyển thân qua trước mặt nàng ta rồi nói: “ Mạng sống của bọn họ do
bọn họ quyết, không phải nghe lời của một người.”
“Ngươi sai rồi, mạng sống của họ thuộc quyền của ta.”
Hy Bình cười lạnh lùng, đột nhiên quát: “Nếu ta nói các nàng ấy là của lão tử,
thì ngươi là gì được lão tử?”
Quyền Hành bị hắn đột nhiên quát to làm cho kinh sợ, rồi bất ngờ nhào tới lòng
ngực của hắn, vừa đánh vừa khóc: “Ta đánh chết ngươi, dám đối với ta hung bạo
như vậy…..”
Cùng lúc này, Mục Thu bất tỉnh ngả xuống đất.
Hy Bình thấy tình hình nguy cấp, liền hỏi: “Nàng cũng bị rắn cắn?”
Quyền Hành đáp: “Ta không bị rắn cắn, bọn họ liều mạng che chở cho ta.”
“Nàng xem các nàng ấy đối với nàng tốt như thê. Nàng cũng không thể đối tốt
với bọn họ sao? Chẳng lẽ nàng muốn nhìn bọn họ chết? Thông minh chút, nếu hận
ta, thì cố cắn ta một cái!”
Hy Bình đưa tay đến trước miệng của nàng.
Quyền Hành liếc hắn một cái, rồi há mồm cắn một cái vào tay hắn. Hy Bình kêu
lên: “Oa oa, đau quá!”
Hắn càng kêu to thì Quyền Hành càng cắn chặt, hắn nói: “Chảy máu rồi, chảy máu
rồi, Quyền Hành, không được cắn ta, nếu còn cắn nữa ta sẽ trở mặt với nàng
đấy.”
Quyền Hành vẫn cắn chặt không tha cho hắn. Hắn lấy tay còn lại bóp cái cằm của
nàng, rồi từ từ rút cái ngón tay đang chảy máu ra khỏi miệng nàng, nói: “Con
mẹ nàng, khi có cơ hội, thì lại không tha, sợ nàng.”
Hắn quay đầu nói với chúng nữ: “Các nàng đem tất cả những người trúng độc lại
đây. Ta nhỏ máu vào trong miệng bọn họ, các nàng ấy sẽ tỉnh lại. Máu ta có thể
so sánh với linh dược.”
Chúng nữ vội vàng ôm những nữ nhân đang ngất lại, xếp thành một hàng. Hy Bình
banh miệng của bọn họ nhỏ máu có từng người một. Máu vô trong miệng của bọn
họ, rồi chảy vào trong dạ dày.
Kỳ quái thật, máu của hắn vừa vào trong miệng bọn họ, liền được bọn họ hấp
thụ. Rất nhanh, bảy nữ nhân lần lượt tỉnh lại.
Hy Bình đắc ý: “Nhìn xem, ta rất lợi hại đó. Chỉ một giọt máu mà các nàng ta
đã sống lại.”
A Mật Y cầm lấy tay hắn nhìn, rồi hỏi: “Sao máu đông lại nhanh như thế?”
Hy Bình liền nói: “Cho nên ta mới gọi các nàng đem bọn họ lại đây. Nếu chậm
một chút, ta phải kiếm người đó cắn một lần nữa. Hắc hắc, cũng là cho người đó
cắn ta để tiết hận. Thật sự là lưỡng toàn kỳ mĩ.”
Quyền Hành lên tiếng: “Ta vĩnh viễn sẽ không tiết hận.”
Hy Bình ôm Dương Đình và Lâm Hân, rồi mỉm cười: “Ta không quản, ta bây giờ
phải đi về mà ngủ thôi.”
“Buông Dương Đình và Lâm Hân ra.”
“Ta sao lại phải buông ra? Hai nàng đó đã hứa làm nữ nhân của ta, cho nên ta
mới đến đây.”
Dương Đình kể: “Tiểu thư, hắn không chịu đến, chúng tôi không thể làm khác hơn
là đáp ứng hắn.”
Quyền Hành tức giận đến thân thể phát run: “Ngươi……..Ngươi hiếp người quá
đáng!”
Hy Bình cười cười: “Có sao không? Hai nàng đó nói rằng hai nàng rất thích ta.”
Lưỡng nữ cúi mặt xuống, chứng tỏ lời Hy Bình là sự thật.
Hy Bình nói: “Chúng ta trở về thôi. Nếu bọn rắn lại tới, thì nàng phái thêm
hai người nữa đến tìm ta. Ta sẽ đến đây để bọn rắn chạy đi, ha ha!”
A Mật Y đề nghị: “Quyền Hành, nếu thật sự không tốt. Các nàng có thể đến gần
chỗ của bọn ta mà nghỉ. Ít nhất là gần đó không có rắn.”
“Ta tại sao phải cùng chỗ bọn ngươi?” Nàng vừa dứt lời, nhìn những nữ nhân vừa
mới tỉnh lại, rồi nghĩ đến việc bọn họ liều mạng để bảo vệ nàng, thở dài: “Các
ngươi, đỡ ta dậy. Chúng ta sẽ ở tạm gần bọn họ.”
Chúng nữ bị rắn cắn, độc thì đã giải hết, còn những vết thương nhỏ không đáng
để nói tới, cho nên mừng rỡ đở Quyền Hành lên, rồi đi theo A Mật Y.
Hy Bình đã đi phía trước, trên đường đi quả nhiên không gặp một con rắn nào.
Trở lại phía trước mộc ốc, A Mật Y hỏi: “Các nàng không tiến vào?”
Mục Thu đáp: “Chúng ta không đi.”
A Mật Y hỏi tiếp: “Các nàng vẫn chưa ăn gì sao?”
Chúng nữ liền gật đầu.
A Mật Y nói: “Trong đó còn có nửa con thú, chúng ta nướng chúng, rồi các nàng
lại ăn.”
Mục Thu cảm kích: “Đa tạ.”
Ba nữ nhân Thái Âm Giáo liền vào trong, rồi lấy miếng thịt ra, thì thấy Mục
Thu cùng những người khác đã kiếm đủ củi.”
A Mật Y nhìn vào trong mộc ốc, mà nói: “Hy Bình, ra đây giúp chúng ta nhóm
lửa.”
“Ta đang có việc bận.” Hy Bình đưa lưỡng nữ vào trong mộc ốc, chuẩn bị đại
triển tay chân, thì A Mật Y kêu hắn. Hắn thật không muốn.
A Mật Y có chút giận: “Chàng rốt cuộc có ra đây không?”
“A Mật Y lão bà, ta ra liền.” Hắn xích lảo chạy ra, cự vật trong cái khố đang
giương cứng như sắt. Hắn nhận Liệt Dương đao từ trong tay Lý Ngọc, rồi vận khí
lên, đao liền phát hỏa, sau đó quay đầu lại rồi chạy, cũng không quên nói:
“Không có chuyện gì, đừng có gọi ta.
Quyền Hành không nhịn được liền mắng: “Hoàng Hy Bình, ngươi coi chừng chết rất
khó coi đó.”
Hy Bình bị mắng, dường như nhớ ra việc gì. Hắn quay trở lại, rồi lấy một ngọn
đuốc, sau đó chạy đi, vừa cầm Liệt Dương đao, vừa nói: “Đêm động phòng, phải
có chút ánh sáng cho nó lãng mạn.
Hắn lại chạy vào trong, trong phòng có thêm lửa, liền sáng lên, rồi dần dần,
nghe được những tiếng rên rỉ mê tình của thiếu nữ.