Nhân thế này có rất nhiều điều mà người ta không biết đến, hoặc là khó có thể
tin tưởng được. Những điều mà người ta không thể lý giải được đích xác là rất
nhiều, và đối với những sự việc mà chúng ta không thể giải thích được đó……
Chúng ta gọi nói là kỳ tích.
Sở dĩ kỳ tích tồn tại được đó là bởi vì nó không phát triển theo lẽ thường.
Tại sau lưng dãy Vu Sơn dài liên miên bất tận, là một bờ biển rộng mênh mông,
nhưng nếu muốn vượt qua Vu Sơn để đến được bờ biển này thì cũng phải mất hết
hai, ba ngày thời gian. Còn về việc ở bên kia bờ đại dương là địa phương nào
thì đến cả những cư dân sống tại Vu Sơn cũng không thể tìm hiểu được.
Đương nhiên không có ai hiểu được biển rộng bao nhiêu, cũng như không có ai
hiểu được Vu Sơn chứa đựng bao nhiêu sự thần bí.
Biển rộng mênh mông, mặt biển tĩnh lặng, khắp nơi là một màu xanh biếc.
Nước biển màu xanh, bầu trời cũng màu xanh, trông giống như một thế giới thủy
tinh màu xanh, tuy mỹ lệ nhưng không chân thật.
Trong cái thế giới màu xanh vô cùng vô tận ấy, đột nhiên lại có một cột nước
phún trào lên không, một con kình ngư thật lớn dường như bị mất đi sự khống
chế, phóng vọt lên không rồi rơi ùm xuống mặt nước, làm cho vô số bọn nước bắn
lên tung tóe, sau đó con kình ngư ấy lại nhanh chóng phóng đi về một
hướng…….
Nó đúng là mù quáng lao đi về hướng đất liền…..…..
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho con kình ngư này trở nên điên cuồng như thế?
Nhắc lại Hy Bình và chúng nhân bị dòng xoáy cuốn trôi đi nhưng không hề hấn
gì, dòng xoáy đó thông với vùng biển này, nó nhanh chóng mang mọi người đến
đây, vừa gặp lúc con kình ngư bơi ngang qua liền há miệng nuốt chửng lấy đám
người nửa sống nửa chết ấy vào chiếc bụng cũng to lớn khác thường của nó.
Chỉ chốc lát sau, Hy Bình đã tỉnh lại từ cơn hôn mê, thân thể hắn phát ra ánh
kim quang và bạch quang, chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong bụng của con
kình ngư, hơn nữa ánh kim quang và bạch quang đó còn tạo thành một tấm lá chắn
bảo vệ mọi người, không để cho bao tử của kình ngư dung hóa. Điều này nói ra
thật khó có ai có thể tin được.
Kình ngư bị cường quang kích thích, mẹ kiếp, bị đau bụng đến phát cuồng, vì
vậy nên nó không ngừng phun nước ra ngoài, nghĩ rằng có thể theo đó mà cũng
phun hết thức ăn ở trong bụng ra ngoài.
Điều này khiến cho bậc thiên tài đang ở trong bụng kình ngư cảm thấy khó chịu
vô cùng, đầu óc choáng váng, nghĩ thầm: “Ta đang ở đâu đây? Tại sao lại bị
chóng mặt thế này? Sao ta lại bị thảy lên xuống với thịt cá thế này?”
Hắn nhìn cái tường thịt, dường như nơi đây là một cái động da? Hắn tiện tay
rút thanh Liệt Dương chân đao, vốn vẫn được hắn cột chặt trên lưng, nhằm vào
“bức tường” chém một nhát, khiến thanh đao xuyên thủng qua vách, rồi có rất
nhiều chất lỏng chảy ra, trời đất, sao lại còn có máu thế này?
Nội tạng kình ngư bị thương, nó bất chấp tất cả, lướt đi như điên cuồng…..……
Những người khác ở trong bụng của kình ngư cũng lần lượt tỉnh lại, tuy vẫn còn
hơi choáng váng, nhưng đó cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, và không làm bọn họ
chết đi được. Dòng xoáy đó đã cuốn họ ra khỏi tử môn quan.
Ý nghĩ đầu tiên của mọi người sau khi tỉnh lại là: Ta ở đâu đây?
Bọn họ nhìn thấy Hy Bình toàn thân xích lõa, đang cầm đao chém lung tung vào
cái nơi mà bọn họ vừa tìm lại sự sống, hơn nữa lại cảm thấy địa phương này
không ngừng rung động, thật là kỳ quái. Hy Bình cũng biết được bọn họ đã tỉnh
dậy liền vừa chém vừa quay đầu lại định nói gì đó, nhưng hắn chỉ há hốc miệng
mà không thốt thành lời. Làm sao mà trong cái động này toàn là nữ nhân thế?
Quyền Hành và tám tên đồng bọn của gã đâu? Bọn họ chạy đi đâu rồi?
Hơ, mấy người kia không phải là ba nàng tiểu thiếp của La Tùng sao?
Bọn họ làm sao lại đến được đây? Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ? Nếu không thì hẳn
là hắn đã đến địa phủ rồi ư? Còn ba nữ nhân kia chắc là sau khi hắn rời đi thì
từng người một cũng chết đi, và giờ đây hắn và các nàng gặp lại nhau tại âm
tào địa phủ. Ý, không được, hắn tuyệt đối không thể chết được, hắn phải khai
mở địa ngục rồi chạy đi tìm sinh lộ. Nhất định khởi tử hồi sinh!
Trong lòng nghĩ vậy, rồi bất chấp có nhiều sự việc chưa biết được rõ ràng, Hy
Bình quát lớn: “Mau rút kiếm của các nàng ra, tận lực khai phá cái địa ngục
này mà tìm sinh lộ. Ta không có chết. Ta là thiên tài, ta không thể chết
được.”
Những người khác cũng mơ mơ hồ hồ như hắn, cũng có nhiều sự việc không hiểu
được rõ ràng, nhưng nghe hắn nói vậy, liền cầm lấy vũ khí đi khai mở thông lộ
trước rồi tính sau, gia dĩ nơi đây không phải là Phong Khiếu động thì có thể
thực hiện được.
Kình ngư bị công kích, càng thêm điên cuồng lao về phía đất liền…..…….
Nước biển tràn nhanh vào động…..……
Hy Bình la lên: “Oa, nước!”
Hắn nhanh chóng dẫn đầu đoàn người bơi ra ngoài, nói ra thật kỳ quái, sợi dây
vải vẫn không bị đứt đoạn, vẫn nối liền mọi người lại với nhau…….
“Hê, tại sao nước ở đây lại mặn thế này?”
Hy Bình rời khỏi miệng cá rồi bơi lên mặt nước. Hắn nhìn thấy toàn là nước,
không, ngoài nước ra, tựa hồ như còn có gì khác nữa.
A Mật Y không có bị ngất đi, nàng là người thứ hai sau Hy Bình trồi lên mặt
nước, vui mừng kêu lên: “Tiểu đảo, là một tiểu đảo xinh đẹp. Chúng ta đã ra
tới giữa biển rồi.”
Hy Bình kéo theo các nàng, liều mạng bơi về phía tiểu đảo. Thật ra, ngay từ
lúc đầu thì kình ngư đã bơi về phía tiểu đảo nảy, chỉ còn một cự ly khoảng
mười thước nữa là tới, chỉ một chút nữa thôi……chỉ còn một chút nữa là sẽ tới
đất liền…….
Có bốn người đã bị ngất xỉu, đó là Quyền Hành và ba tiểu thiếp của La Tùng.
Mọi người hợp lực kéo bọn họ lên bờ, rồi ngã lăn ra mặt cát thành một hàng
người. Hy Bình nhìn bốn nữ nhân bị ngất, rồi nhìn sang năm nữ nhân kia. Mặc dù
lúc này y phục của các nàng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bộ dáng của các nàng đã
hoàn toàn thay đổi thành người khác, mỗi một người đều mang hình dáng của nữ
nhân, chẳng những vậy mà còn là những nữ nhân xinh đẹp.
Cái này…..…..sao lại như vậy? Tên gia hỏa nương nương khang này thì ra là một
nữ nhân ư? Thì ra hắn đã bị mắc lừa, thật là mất mặt a. Thân thể của nữ nhân
xa lạ đang nằm ngay trước mắt kia…….
“Hừ, mấy tên khốn nạn này…..…..” thoáng dừng lại một chút, thấy không nên thóa
mạ, hắn liền sửa giọng “nương nương khang…….” Hắn mở miệng một cách khó
khăn: “Nương……nương……môn, các nàng lừa gạt lão tử đến thảm a. Ta sẽ đem
các ngươi từng người một mà…..…..”
Lúc này, trong mắt năm nữ nhân chưa bị ngất kia đều lộ ra tia khiếp hãi cùng
với vẻ ngượng ngùng hiển hiện trên mặt.
Kỳ thật, những người này đều là nữ nhân cải nam trang, chỉ là thuật dịch dung
của họ rất cao minh, lại thêm Quyền Hành cố ý giả giọng cho giống với nam
nhân, những người còn lại vì không thể biến giọng nên chỉ đành chọn cách là
không nói chuyện. Huống chi những nữ nhân này đều cao khoảng một thước bảy,
tức là chiều cao trung bình của hầu hết nam nhân, vì vậy mà rất khó phân biệt.
Tấu xảo thay, cái loại dược vật dùng để dịch dung của bọn họ hễ gặp nước muối
là sẽ tự động bị tiêu trừ. Các nàng làm sao có thể ngờ nổi bản thân sẽ bị trôi
dạt ra biển đây? Sau khi đi ra từ đáy biển, các nàng đương nhiên là phục hồi
lại nguyên trạng là những nữ nhân xinh đẹp.
Hy Bình hỏi: “Người nào là nương…….à……Quyền Hành vậy?”
Một trong năm nữ nhân kia đưa tay chỉ vào chỗ bốn người đang bị ngất ở dưới
đất, Hy Bình đưa mắt nhìn sang họ, ngoài Mục Thu, Chu Mỹ Tĩnh, và Dương Đình
Chi ra, thì còn có một thiếu nữ cực kỳ mỹ lệ mà hắn không nhận biết. Hắn chỉ
vào thiếu nữ xa lạ, hỏi: “Có phải là nàng ta không?”
Năm thiếu nữ gật đầu xác nhận, chứng minh rằng thiếu nữ kia chính là người có
cái tên “nương nương khang” Quyền Hành.
“Này nương…..…..cô nương, ha, ta gọi đã quen miệng rồi, nhất thời không sửa
được. Nàng ta từng nói sinh mệnh của nàng rất dài, lại còn cho rằng mạng của
ta không được dài, hừ, bây giờ thì chết mất rồi.” Hy Bình than với giọng đầy
thương tiếc.
Bọn A Mật Y bốn người đang xem xét những người nằm dưới đất, nói: “Hy Bình,
bọn họ không có chết, chỉ là bị ngất xỉu thôi.”
Hy Bình nhảy dựng lên, hỏi: “Úi, không chết à? Đó không phải là muốn chống đối
với ta sao? Đồ nương…….nha đầu đáng ghét!”
“Ngươi muốn làm gì?”
Hy Bình đang định cúi xuống, nghe hỏi vậy thì dừng lại, nói: “Bọn họ bị ngạt
nước, ta phải làm hô hấp nhân tạo cho họ. Các ngươi có làm được không?”
Năm nữ nhân kia nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên rồi không nói gì nữa.
Hy Bình lại nhìn sang Quyền Hành, cười nói: “Hắc hắc, cứ để nàng ta đợi một
chút, ta sẽ cứu nàng ta sau cùng. Thật là hay à.”
Phỉ Sa không hiểu, hỏi: “Cứu trước hay sau cũng đâu có gì khác biệt, có gì mà
hay ho?”
Hy Bình ra vẻ cao thâm, nói: “Nàng là nữ nhân, không hiểu được đâu.”
Hắn rời khỏi thân thể Quyền Hành, bước đến bên người Mục Thu. Mặc dù nàng đã
hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp như hồi còn trẻ, thân hình thon thả, chỉ
có điều là sắc mặt tái nhợt mà thôi. Điều này cũng dễ hiểu, bị ngâm trong nước
lâu như vậy thì cũng không tránh khỏi sẽ bị như thế.
Hy Bình chỉ mới nhìn một lát mà hạ thể của hắn đã cương cứng lên rồi. Hắn áp
sát vào hạ thể của Mục Thu, khiến cho những nữ nhân đang nhìn, đặc biệt là năm
nữ nhân kia, thấy vậy liền bật lên tiếng la hoảng.
“Thế nào, các người đâu phải là chưa thấy qua, sao không thấy lúc trước các
người la làng, mà bây giờ lại kêu?” Hy Bình nói rồi, thấy năm nữ nhân đó lộ vẻ
ngượng ngùng thì trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, đưa một tay ra nắm
lấy chiếc mũi của Mục Thu, rồi cúi đầu “cắn” vào chiếc miệng nhỏ nhắn của
nàng…….
Có lẽ nhờ trước kia đã từng giúp cho Độc Cô Tuyết hô hấp nhân tạo, nên giờ đây
hắn làm việc này rất tự nhiên thuần thục và không phí sức chút nào.
Quả nhiên việc hô hấp nhân tạo rất hữu hiệu, chỉ một lát sau thì Mục Thu bật
lên vài tiếng ho khan, rồi tỉnh lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy thẹo của một
nam nhân, nàng theo phản xạ tự nhiên định đẩy Hy Bình ra, nhưng lúc này Hy
Bình đang dùng tay ra sức ép xuống bộ ngực mềm mại của nàng, cự vật ở dưới hạ
thể thì đang đính tại khố gian của nàng. Điều này khiến cho Mục Thu hiểu được
xú ác nam nhân đang nằm trên người nàng chính là Hoàng Hy Bình.
Nàng kêu lên: “Hoàng Hy Bình, không được đè lên ta!”
Hy Bình nói: “Ta nhớ ra nàng, nàng là tiểu thiếp của La lão đầu, cả ba người
đều là tiểu thiếp của lão. Nói xem nào, tại sao các người lại đi cùng với
Quyền Hành? Tại sao lại còn dám hại cả ta nữa? Chẳng lẽ các người không sợ Mỹ
Mỹ trách cứ sao? Chẳng trách gì Lãng Vô Tâm đã từng bảo rằng La Mỹ Mỹ ở cùng
một chỗ với Quyền Khuynh Quốc, té ra các ngươi vốn là một bọn.”
Mục Thu nói: “Ngươi buông ta ra trước đã.”
“Hừ, sao lại dễ như vậy? Nếu muốn ta thả nàng ra thì trước tiên hãy trả lời ta
đã.”
“Ta không biết.”
“Không biết?” Hy Bình đưa tay cởi khuy áo của nàng. Mục Thu giãy giụa, nhưng
vô ích. Hy Bình nói tiếp: “Nàng muốn cho sau này không có quần áo để mặc nên
mới giãy giụa chứ gì, vậy để ta xé hết nó ra cho nàng.”
Mục Thu nghe vậy liền thôi giãy giụa, để mặc cho Hy Bình thoát y của nàng.
Hy Bình nói: “Nàng cầu ta tha cho nàng không?”
Hai mắt Mục Thu nhìn vào hắn chằm chằm, trong đôi mắt ấy không hề lộ ra vẻ
khiếp vía, mà chỉ có chút bối rối.
Hy Bình than: “Miệng của nàng rất cứng, ta nghĩ là nàng không hề biết được, vì
để cứu nàng, ta đã phải hút ra không biết bao nhiêu là tạp vật từ trong nội
tạng của nàng, vậy mà nàng chẳng hề cảm tạ ta. Hừ, thôi đi, ta buông tha cho
nàng đó. Để ta đi kiếm Quyền Hành vậy, chắc nàng biết là việc gì rồi chứ? Hắc
hắc!”
Sau đó, hắn lại dùng chiêu tối lợi hại “hô hấp nhân tạo” mà cứu tỉnh Chu Mỹ
Tĩnh và Dương Đình, nhưng lần này hắn không hỏi han tới hai nàng, chỉ đến lúc
hai nàng tỉnh lại thì mới nói một câu: “Vừa rồi ta đã vì các nàng mà bị một
phen tân khổ, sau này các nàng phải nhớ ơn của ta đấy.”
Lời nói của hắn làm cho khuôn mặt đang tái nhợt của hai nàng chợt nhuốm hồng,
thật không ngờ chỉ vài lời nói mà có thể khiến cho huyết dịch của họ hoạt động
nhanh trở lại, thật không hổ là thiên hạ đệ nhất vô sỉ thiên tài.
Cuối cùng, hắn đến bên cạnh Quyền Hành, cẩn thận quan sát thiếu nữ xinh đẹp mỹ
lệ này. Đây chính là nương nương khang mà tối ngày cứ chống đối với hắn hoài
đó sao? Không, là cô nương, là một cô nương chân chân thật thật.
Quyền Hành quả là một cô nương mỹ lệ nhất trong số các nữ nhân ở đây. Mặc dù
không hơn được vẻ đẹp của A Mật Y, nhưng khuôn mặt xinh xắn phối hợp với chiếc
mũi cao, và chiếc miệng nhỏ mặc dù đang bị tái nhợt, nhưng cũng biểu lộ sự đau
đớn, cùng với hàng mày ngài vừa dài vừa cong vút, khiến cho người ta nghĩ tới
sự kiêu hãnh của nàng. Mà nàng quả thực là có đủ tư cách để kiêu ngạo, bất
luận về xuất thân hay về sự mỹ lệ, nàng hoàn toàn có thể cảm thấy tự hào. Cho
dù lúc này nàng vẫn đang bị hôn mê, nhưng vẫn khiến cho người ta cái cảm giác
kiêu sa đài các ít ai bì được.
Hy Bình áp mạnh xuống bộ ngực mềm mại của nàng, cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Hắn không có lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng, bởi vì hắn biết Quyền
Hành sẽ không bị chết đi nhanh như vậy.
Hắn bắt đầu cởi khuy áo của Quyền Hành, tám nữ nhân khia thấy vậy thì la lên:
“Đừng, đừng làm thế!”
“Tại sao lại đừng?” Hy Bình khó chịu hỏi.
Mục Thu nói: “Ngươi chuẩn bị làm gì đối với công…..…..đối với nàng ta?”
Hy Bình tức giận nói: “Nàng ta suốt ngày chỉ biết đối nghịch với ta, giờ đây
ta có làm gì nàng ta thì cũng chỉ là muốn tốt cho nàng ta mà thôi. Còn các
người nữa, hãy cầm lấy những bộ y phục ướt đem đi giặt sạch rồi phơi khô đi,
mặc đồ ướt trên người mà không sợ sinh bệnh sao?”
“Không cần ngươi hảo tâm!”
Hy Bình nói: “Ta nhất định phải cởi y phục của Quyền Hành đó, ai dám có ý kiến
thì lại đây so xem ai lợi hại? Mẹ nó, ta đem y phục của các ngươi quăng hết
xuống biển cho cá gặm bây giờ!”
Tám nữ nhân nghe vậy thì vội vàng bước tới.
Hy Bình hỏi: “Có phải các ngươi muốn đánh nhau không?”
Mục Thu trả lời: “Ngươi không thể đối với nàng như vậy!”
Hy Bình nói: “Ta đã nói với các ngươi, chúng ta tuy đến được đây, nhưng còn
chưa biết có thể rời khỏi hòn đảo này hay không, nói không chừng lại phải sống
ở đây cả đời. Các ngươi đều là nữ nhân, hiển nhiên sau này cũng sẽ trở thành
các lão bà của ta, hắc hắc.”
“Chúng ta sẽ không làm lão bà của ngươi!”
Hy Bình cười nói: “Không được cũng phải được. Đầu tiên, ta sẽ bắt tay từ Quyền
Hành, khiến cho nàng ta trở thành lão bà của ta, sau này còn sợ các người trốn
được sao?”
Khuôn mặt của tám nữ nhân đỏ bừng lên. Ở trong tình huống này mà bọn họ lại đỏ
mặt như thế, thật là ngoài dự liệu của mọi người.
Hy Bình lại càng vượt ngoài ý liệu của mọi người, nói: “Xem thần sắc của các
người, chắc là sớm đã ái mộ ta rồi. Nếu không, tại sao lại đỏ mặt như thế? Hay
lắm, hãy bước sang một bên đi, Quyền Hành sẽ không trách các người đâu. Ta cam
đoan là nàng ta sẽ không dám thóa mạ các người, hừ, nàng ta làm sao lại dám
đấu với ta?”
A Mật Y nói: “Hy Bình, chàng thật sự muốn đem Quyền Hành…..…..”
“Nàng lo lắng cái gì chứ, nàng ta bất quá chỉ là một nữ nhân, tại sao ta phải
sợ?”