Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 207: Mê Chi Thủy Động – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 207: Mê Chi Thủy Động

Vân Tuyết lại tiềm nhập Long Tu trấn lần nữa để hội diện với Thiên Diệp Bội
tam nữ.

Thiên Diệp Bội lên tiếng trước: “Lạc Hùng có hành động gì?”

Vân Tuyết nói: “Không thấy hắn có hành động gì. Những chuyện như thế này, hắn
không bao giờ để cho ta tham dự cả. Tuy hắn ở trên giường đối với ta rất tận
tình, khả dĩ, thỉnh thoảng cũng để ta tham gia vài cuộc mật đàm, nhưng đối với
những chuyện đại sự thì quyết không để cho ta góp mặt.”

“Xem ra phụ tử bọn chúng đối với ai cũng có lòng đề phòng.”

Vân Tuyết cười nói: “Bọn chúng đều là những kẻ xấu, tất nhiên là không dễ tin
tưởng ai. Lúc trước ta cũng như thế, nhưng sau này, ta lại phát giác ra mình
đã trở nên thiện lương hơn nhiều.”

Ba người kia nghe vậy, đều hiểu ý, Hà Hỷ nói: “Nói cho cùng, nữ nhân dù sao
cũng vẫn lương thiện hơn, đúng không?”

“Đến bây giờ ta mới biết, nữ nhân quả là một loại động vật nhiều tình cảm.”
Vân Tuyết than.

Hà Hỷ tiếp tục: “Nữ nhân thật sự là không nên có dã tâm, điều đó không thích
hợp chút nào. Dã tâm chính là ma chiết lớn nhất trong đời nữ nhân, nhưng ngươi
lại nhất định muốn tranh bá võ lâm. Có đôi lúc ta thật lo lắng cho ngươi,
ngươi biết chăng, dù sao ngươi cũng là một nữ nhân.”

“Có lẽ vậy!”

Vân Tuyết từ từ mỉm cười: “Lạc Hùng đã phái người đến đây dò thám. Ta nghĩ có
lẽ hắn đã tìm được nơi cư trú của các người. Sở dĩ đến bây giờ mà hắn vẫn chưa
có động tĩnh gì, có lẽ là vì đám người bị chôn sống trong động. Hắn sợ một khi
cửa động được khai thông, việc Hoàng Hy Bình bị khốn trong động sẽ được truyền
ra khắp thiên hạ, nên phải dốc toàn lực một kích tiêu diệt Võ lâm tứ đại thế
gia và Thái Âm giáo. Vì vậy, tạm thời hắn sẽ không rảnh để lo tới các ngươi
đâu.”

“Hoàng Hy Bình bị khốn trong Phong Khiếu động, nghe nói việc đó hẳn là có
nguyên nhân, có lẽ nào lại là âm mưu của Lạc Hùng hay không?”

Vân Tuyết vẫn cười: “Lạc gia phụ tử âm mưu hại Hoàng Hy Bình, sẽ không chừa
bất cứ thủ đoạn nào. Lần này có ả tiểu thiếp của Lạc Hùng tham dự vào, thì tất
nhiên việc này là do chủ ý của hắn. Ta tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Theo ngươi nói vậy, thì bọn chúng hiện nay sẽ không có thời gian để lưu ý tới
chúng ta?”

“Cũng có thể nói, ta cho rằng hắn tất sẽ mang hết thế lực của Đại Địa Minh ở
Long thành mà di chuyển đến Gia Lăng trấn, nhưng cũng sẽ lưu lại một phần nhỏ
nhân thủ tại Long thành. Người của ta sớm đã đến Long thành, cứ địa của bọn
chúng hiển nay chẳng khác nào một tòa thành không. Chúng ta có thể dễ dàng nhổ
bật gốc rể và sức ảnh hưởng của bọn chúng đối với võ lâm. Vì vậy, kế hoạch bắt
tay hợp tác với Thái Âm giáo tạm thời hủy bỏ, bởi lẽ A Mật Y của Thái Âm giáo
cũng đã bị khốn chung trong động với Hoàng Hy Bình, còn Âu Dương Đình Đình thì
lại còn non dại, hiện nay chỉ biết lo việc khai mở cửa động với bọn người của
tứ đại thế gia, thời khắc này quả thật không thích hợp để hợp tác với bọn họ.”

Hà Hỷ hỏi: “Ý ngươi là muốn chúng ta ly khai Long Tu trấn mà đến Long thành,
rồi kết hợp với nhân thủ của ngươi mà tiêu diệt thế lực của Đại Địa Minh được
lưu lại tại Long thành?”

Vân Tuyết đáp: “Đúng vậy! Hiện nay Long thành do phu phụ Thủy Trường Thiên phụ
trách. Ta không có lòng tin đánh thắng được phu phụ hai người bọn họ, nhưng
chúng ta có thể ẩn trong bóng tối mà ám sát đám đệ tử của Đại Địa Minh. Như
vậy, Lạc Hùng sẽ trách tội lên đầu muội phu của hắn là Thủy Trường Thiên, mà
Thủy Trường Thiên lại là một kẻ chỉ thích tiêu dao tự tại, một khi bị quở
trách tất sẽ lập tức ly khai mà trở về Tiên Duyên Cốc và sẽ không quản tới sự
vụ của Đại Địa Minh nữa. Điều đó có thể đoán trước được. Thủy Trường Thiên là
một người rất có cá tính, lại nữa, theo như ta được biết, Thủy Trường Thiên và
Lôi Dũng của Viễn Dương Tiêu Cuộc có một đoạn giao tình, mà Lạc Hùng cũng hiểu
rất rõ điều này. Nếu hắn và Võ lâm tứ đại thế gia xảy ra sự xung đột, Thủy
Trường Thiên tất sẽ không ra tay giúp hắn. Vì thế, chúng ta cứ để cho Tiên
Duyên Cốc rời khỏi cái trường tranh đoạt vô vị này, vì bọn họ vốn không có thù
oán gì với các môn phái khác. Chúng ta không nên lôi kéo bọn họ vào vũng nước
đục này, nếu không, bọn họ sẽ trở thành một địch nhân rất mạnh và khó đối phó.
Huống chi, ta nghe nói, trước kia Thủy Trường Thiên đã từng cứu mạng của tộc
trưởng Xà Thần tộc, nên ông ta từng phát thệ rằng nếu như Tiên Duyên Cốc gặp
nạn, ông ta sẽ lập tức phái quân đội toàn tộc đi giúp họ.”

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thủy Trường Thiên bấy lâu nay vốn không ưa
gì Lạc Hùng, mà ông ta chỉ vì muội muội của hắn mà bất đắc dĩ phải tiếp tay
cho hắn. Hơn nữa, ông ta vốn không quản việc của giang hồ, dù Lạc Hùng có làm
điều gì trong võ lâm thì ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ không quản
tới. Ông ta chỉ thích được tiêu dao tự tại, quả thật là một nam nhân rất tiêu
sái.”

Hà Hỷ nói: “Như vậy thì người này không có ân oán gì với chúng ta, mà đối với
chúng ta cũng không có sự uy hiếp nào. Tốt nhất là đừng chọc đến hắn.”

Vân Tuyết hỏi: “Các người xem kế hoạch của ta thế nào?”

Hà Hỷ nói: “Nếu theo kế hoạch của ngươi mà hành sự thì trong những ngày nay,
chúng ta phải đưa môn nhân luân phiên rời khỏi đây, đến Long thành trước, giết
hết những tên thuộc võ lâm chánh đạo. Còn những chuyện khác thì tính sau.”

Nghe giọng của bà ta có ẩn tàng cừu hận đối với người của chánh đạo. Rõ ràng
là tổ tiên của bà ta đã gieo rắc mầm móng thống hận vào tâm lý của bà ta rất
sâu sắc, khó có thể giải trừ, thật là thống hận cực sâu.

oooOooo

“Tại sao phải mưu hại Hy Bình?”

Lạc U Nhi vừa tiến vào tẩm thất của Lạc Hùng đã lớn tiếng trách móc hắn. Đối
với vị đại ca này, nàng đã nhiều năm không nói chuyện với lão rồi.

Lạc Hùng quan sát muội muội của mình. Từ lúc nàng mang Hy Bình rời khỏi đại
hội thì hắn đã đoán ra nàng hẳn là có quan hệ gì đó với Hy Bình, nếu không thì
với cá tính của Hy Bình, nàng đã sớm trừng trị lão rồi.

Hơn nữa, với cá tính của nàng, vốn là không thể nào vô cớ mà bắt một nam nhân
mang đi như vậy. Lão không chỉ đoán là giữa hai người họ có mối quan hệ gì, mà
còn có thể khẳng định điều đó là thật nữa.

Lão hỏi: “U Nhi, tại sao muội lại lo lắng cho hắn như vậy?”

Lạc U Nhi nói: “Chuyện này huynh không cần biết, muội chỉ muốn biết tại sao
huynh muốn hại hắn?”

Lạc Hùng đáp: “Hắn đối với ta có điều bất lợi. Muội phải biết, phàm là ai đối
với ta bất lợi, dù là người hay vật gì thì ta cũng phải tiêu diệt cho bằng
được.”

Lạc U Nhi mỉa mai: “Vì thế mà huynh đã hãm hại Khiếu Thiên?”

Lạc Hùng cảm thấy có lỗi với muội muội của mình nên nói: “Xin lỗi U Nhi, ta
biết muội rất hận kẻ làm huynh trưởng này, nhưng Lâm Khiếu Thiên đã cám dỗ đại
tẩu của muội…..……”

Lạc U Nhi chen lời: “Hắn vốn không hề cám dỗ đại tẩu, chỉ là đại tẩu tự tác đa
tình, đơn phương yêu hắn thôi. Hắn chưa hề làm gì tới đại tẩu cả.”

Lạc Hùng cảm thán: “Có thể lời muội nói là đúng, là do huynh đã sai lầm. Nhưng
muội là do một tay huynh nuôi dưỡng nên người, dù huynh có xấu đến đâu, hoặc
là có muốn hại ai đi nữa, thì huynh làm sao có thể hại muội được? Nếu như Lâm
Khiếu Thiên thật sự yêu muội thì huynh tuyệt đối sẽ không hại hắn, nhưng đằng
này hắn lại không hề yêu muội, mà hắn chỉ yêu…..……”

“Hắn yêu ai? Đại ca, huynh nói mau!”

Lạc U Nhi khẩn trương kêu lớn. Nàng đã lâu không gọi hắn là đại ca, giờ đây
nghe tiếng gọi của nàng, trong lòng Lạc Hùng cảm thấy ấm cúng rất nhiều. Hắn
thở dài nói: “U Nhi, muội hà tất phải biết chuyện đó làm gì!”

“Nhưng muội muốn biết!”

Lạc Hùng không muốn nói cho nàng biết chuyện giữa Lâm Khiếu Thiên và Mộng
Tình, nên chỉ nói: “Ta chỉ biết, từ đầu chí cuối, hắn chỉ yêu có một nữ nhân.
Muội và A Mật Y vốn không hề tồn tại trong lòng của hắn.”

Lạc U Nhi nói: “Nhưng dù vậy thì huynh cũng không thể hại hắn.”

Lạc Hùng thở dài: “Ta tất có lý do của ta…..…..”

“Huynh vốn không có lý do gì cả, huynh chỉ muốn xưng bá võ lâm. Hễ ai cản trở
huynh thì huynh sẽ trừ khử người đó, bất kể người đó có phải là người mà muội
yêu nhất hay không, huynh cũng sẽ hại hắn như thường.” Lạc U Nhi tức khí la
lớn.

“U Nhi, ta không ngờ muội lại có thể nói ra lời đó. Ta đã đích thân nuôi dưỡng
muội, trên danh nghĩa tuy là huynh muội, nhưng thực tế ta xem muộI chẳng khác
nào con gái ruột của ta…..…..”

Lạc U Nhi cũng hòa hoãn lại: “Muội biết huynh rất thương muội, điều đó muội
rất hiểu, nhưng muội cũng không thể tha thứ cho huynh về việc đã hãm hại Khiếu
Thiên. Giờ đây, huynh lại nhất định phải hại cho bằng được Hy Bình, phải chăng
là vì hắn giống Khiếu Thiên?”

“Không có chuyện đó…..…..”

“Vậy hắn lại có điều gì bất lợi với huynh?”

“À……U Nhi, đây là chuyện của nam nhân, muội đừng hỏi tới.” Lạc Hùng cảm thán
nói.

Lạc U Nhi nói: “Có lẽ muội thực sự không hiểu được việc của nam nhân, vì vậy
mà đã sống uổng phí hết hai mươi năm. Tuy nhiên, muội hỏi huynh, những năm
tháng ấy muội sống có vui vẻ hay không? Còn huynh, huynh đã đạt được rất nhiều
thứ mà huynh muốn, vậy huynh có sống vui vẻ hay không? Không có chứ gì? Tuy
huynh đã có rất nhiều thứ, nhưng trong lòng huynh vĩnh viễn sẽ không bao giờ
đạt được sự bình tĩnh và khoái lạc. Tuy muội không có được niềm khoái lạc và
hạnh phúc, nhưng ít ra cũng có được một cuộc sống đơn thuần, không lo không
lắng. Muội Hi vọng là huynh có thể hiểu được những lời này. Huynh đã như vậy,
thì đừng nên để cho Thiên nhi cũng giống huynh, nếu không, tất sẽ không có kết
quả tốt đâu.”

Nàng nói xong thì không nhìn lại Lạc Hùng đến một mắt, chỉ quay người bước đi.

Lạc Hùng nhìn theo bóng lưng của nàng, thầm nhủ: “U Nhi, ta rất hiểu lời của
muội, tuy nhiên, muội sẽ chẳng bao giờ hiểu được lòng của ta. U Nhi, muội cũng
nên kiếm một nam nhân để gả đi, đừng bao giờ nghĩ tới Lâm Khiếu Thiên nữa. Dù
ta có thương muội đến đâu thì ta nhất định cũng phải tiêu diệt Lâm Khiếu Thiên
và Hoàng Hy Bình, quyết không thể giữ lòng dạ của nữ nhân. Thành thử, muội sẽ
không bao giờ hiểu được huynh, chỉ có huynh hiểu muội mà thôi. Trong lòng
muội, rốt cuộc cũng vẫn còn có vị huynh trưởng này, như vậy cũng là quá đủ
rồi.”

oooOooo

“Mĩ Mĩ, trong mấy ngày qua, nàng đã khóc nhiều và cũng ốm đi không ít.”

Quyền Khuynh Quốc đang ở trong phòng của La Mĩ Mĩ. La Niên phu phụ và Tiểu
Tước cũng đều có mặt.

Lúc này La Mĩ Mĩ tuy có phần tiều tụy, nhưng vẫn không hề giảm sút vẻ mỹ lệ.
Nàng đáp: “Hoàng thượng ca ca, ngươi cười Mĩ Mĩ rồi.”

Quyền Khuynh Quốc mỉm cười: “Ta không hề cười nàng. Nàng lúc nào cũng nghĩ đến
hắn, vốn là nên sớm đến gặp hắn, để bây giờ hắn bị khốn trong động, cả sinh tử
cũng không biết được.”

La Mỹ Mỹ nói: “Gia mẫu không cho muội đến gặp hắn.”

Quyền Khuynh Quốc khẽ liếc sang Lương Lệ Quỳnh rồi nói: “Nàng không cần thiết
phải sợ mẫu thân của nàng.”

Khuôn mặt của La Mĩ Mĩ thoáng hồng, đổi đề tài: “Hoàng thượng ca ca, ngươi có
thể điều động quan binh đến khai thông cửa động không? Như vậy có thể sẽ nhanh
hơn…..…..”

“Việc này thì ta không thể hứa với nàng được. Nói cho cùng, đối với chuyện của
giang hồ thì ta cũng không tiện phái binh can thiệp. Hà huống gì, người này
cũng không phải là người mà ta xem trọng, vậy tại sao ta lại phải phí tâm can
thiệp? Hơn nữa, thân phận của ta cũng không thể công khai được. Ta muốn chờ
thêm vài ngày nữa, đợi tìm được Đường Tư công chúa, rồi sẽ lập tức hồi cung.
Chuyến du hành này cũng đã quá lâu rồi.”

La Niên xen vào: “Đã mấy ngày nay không gặp Đường Tư công chúa, không biết có
gì bất trắc hay không?”

Quyền Khuynh Quốc nói: “Ta cũng không biết y đã đi đâu. Lạc Thiên đã phái
người đi tìm, mà việc này cũng không tiện công khai ra ngoài, nếu không, ta đã
sớm công cáo thiên hạ rồi.”

La Niên mách: “Hoàng thượng, thần nghĩ Lạc Hùng quyết không phải là một kẻ
đáng tin.”

“ Lão không thể lung lạc được ta đâu.” Quyền Khuynh Quốc nói với vẻ đầy tự
tin.

“Hoàng thượng, chúng ta không thể không có lòng phòng hờ. Chúng ta hiện nay
đang ở trong phạm vi thế lực của hắn, nhất nhất đều phải nên cẩn thận. Thần
tuyệt đối không tin tưởng Lạc Hùng chút nào. Thần thật không có hảo cảm với
hắn.”

Quyền Khuynh Quốc hơi suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng đúng, cẩn thận vẫn
hơn. Lạc Hùng quả thật là một kẻ rất có dã tâm.”

“Mĩ Mĩ, con đi đâu đó?” Lương Lệ Quỳnh thấy La Mĩ Mĩ và Tiểu Tước đang chuẩn
bị bỏ đi, liền mở miệng hỏi.

La Mỹ Mỹ trả lời: “Con muốn đến xem đám người của Võ lâm tứ đại thế gia…….”

“Không cho đi”

Quyền Khuynh Quốc khuyên: “Hãy để nàng đi! Hãy xem khuôn mặt mỹ lệ của nàng đã
hốc hác thế nào rồi? Ta nhìn thấy mà còn cảm thấy thương tâm, ngươi là mẫu
thân, chẳng lẽ lại không thương tâm sao?”

La Mĩ Mĩ nói: “Nương, hắn là phụ thân của hài tử trong bụng nữ nhi, giờ đây
lại bị khốn trong động, nếu nữ nhi không xuất lực vì hắn, thì còn mặt mũi nào
nhìn ai?”

Lương Lệ Quỳnh hòa hoãn sắc mặt lại: “Ngươi đi sớm về sớm, đừng có chạy loạn
khắp nơi đấy.”

“Đa tạ nương!”

oooOooo

Khi La Mĩ Mĩ đến bên ngoài Phong Khiếu động, rất nhiều người ngạc nhiên tự
hỏi: “La Mĩ Mĩ tại sao lại đến Gia Lăng trấn?”

Bọn họ vốn chưa có dịp gặp lại La Mĩ Mĩ. Từ sau khi đến Long thành, nàng chỉ ở
tại trong phòng của mình, tuy nàng rất nhớ nhung Hy Bình, nhưng lại vì một lý
do nào đó đã cố kiềm nén mà không đi tìm hắn. Lần này nghe được tin Hy Bình bị
khốn trong động, nàng không thể nhẫn nại được nữa mà tìm đến đây.

Chúng nhân đều trông thấy đôi mỹ mục tiều tụy ẩn chứa ánh lệ của nàng. Hoa
Tiểu Ba hỏi: “Mĩ Mĩ tỷ tỷ, nàng cũng đến sao? Đến lúc nào vậy? Tại sao lại
không cho chúng ta biết?”

La Mỹ Mỹ hỏi lại: “Hy Bình…….bị khốn trong động phải không?”

“Đúng rồi, nhưng tỷ phu không chết đâu. Hôm qua chúng ta còn nghe rõ tiếng y
hát xướng ở trong đó, thật là sảng khoái.”

“Vậy thật là tốt……” La Mĩ Mĩ vừa khóc vừa nói. Còn Tiểu Tước ở bên cạnh thì
sớm đã biến thành một lệ nhân.

Vưu Túy bước đến gần, ôm hai nàng vào lòng, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, cứ
đợi chúng ta khai thông được cửa động thì hắn sẽ trở ra thôi. Hạng người như
hắn, đâu có thể nào bỏ rơi chúng ta mà không quản tới, có phải không?”

“Ừ!” La Mĩ Mĩ gật gật đầu đáp lại.

Âu Dương Đình Đình hỏi: “Vưu tỷ tỷ, nàng ta là ai vậy?”

“Nàng ta cũng là nữ nhân của Hy Bình.”

“Tên gia hỏa đó…….hắn có thật nhiều nữ nhân a, không biết sau này sẽ còn bao
nhiêu người nữa đây?”

Âu Dương Đình Đình nói rồi liền quay sang La Mỹ Mỹ cười nói: “Ta là Âu Dương
Đình Đình, là người mỹ lệ nhất trong số nữ nhân của Hy Bình, nhưng nàng cũng
rất đẹp. Ngoài ta ra, nàng có thể xem là đẹp nhất đấy.”

Hoa Tiểu Ba ở bên cạnh xen vào: “Ta nghĩ, kỳ thật ở trong lòng của tỷ phu, có
lẽ nữ nhân mà y xem là đẹp nhất chính là Lãnh Như Băng tỷ tỷ. Nàng ta lúc nào
cũng cho người khác cái cảm giác lạnh lùng, vĩnh viễn không thể tiếp cận, vĩnh
viễn là một tòa băng mỹ lệ.”

Âu Dương Đình Đình hỏi: “Lãnh Như Băng ư? Làm sao mới có thể gặp được nàng
ta?”

Hoa Tiểu Ba đáp: “Tỷ phu có rất nhiều nữ nhân không có mặt ở đây, sau này, thế
nào nàng cũng sẽ được gặp bọn họ thôi.”

Âu Dương Đình Đình trầm giọng nói: “Ta không có ghen, chỉ cần hắn không đụng
đến sư phụ, thì ta sẽ không giận hắn, không quản việc hắn có bao nhiêu nữ
nhân. Ta chưa hề thấy nam nhân nào lại có nhiều nữ nhân như hắn vậy. Trong thế
gian này, nam nhân nào cũng là đồ xấu xa, chỉ lo tìm kiếm thật nhiều nữ nhân
thôi. Thật là bất công mà!”

La Mỹ Mỹ cười cười: “Nàng quả thật là nữ nhân mỹ lệ nhất trong các nữ nhân.”

“Đa tạ tỷ tỷ! Ta gọi hắn là dâm tặc, bởi vì hắn rất xấu xa, nhưng ta lại thích
sự xấu xa của hắn, hì hì.”

Chúng nữ đều hiểu và rất thông cảm lời nói đó, chỉ nhìn nhau mỉm cười, có ai
mà không yêu sâu đậm cái tính xấu xa của hắn chứ? Tình yêu đó đã ăn sâu vào
tận cốt tủy của họ rồi.

oooOooo

“Ngươi không định đánh thức bọn họ sao?”

Quyền Hành nhìn thân thể lõa lồ của năm nữ nhân đang ngủ ly bì dưới đất, nói
với Hy Bình. Da của họ trắng trẻo mát mắt, bất kể nam nhân nào nhìn thấy cũng
phải điên cuồng lên vì họ, lại thêm thân thể của họ rất hấp dẫn, thử hỏi ai mà
không thèm muốn?

“Bọn họ đâu phải là nam nhân? Ê, chờ chút, nương nương khang, ngươi thật là
biến thái!”

Rồi Hy Bình lại nói tiếp: “Cứ để bọn họ tự tỉnh dậy. Bọn họ đã mệt rồi, nhất
định phải nghỉ ngơi cho tốt, ngươi gấp làm gì?”

Quyền Hành hỏi: “Sao không thấy ngươi mệt?”

Hy Bình nghe vậy liền đứng bật dậy rồi đi đến nơi sáng sủa, hai tay chống
nạnh, từng cơ thịt trên người nổi lên cuồn cuộn phản chiếu dưới ánh sáng trông
rất hấp dẫn, lại thêm cự vật ở bên dưới kiên cường đứng thẳng. Hắn gồng sức
cho cơ bắp trên tay nổi vồng lên, rồi đắc ý nói: “Ngươi xem ta này, có giống
với một kẻ dễ dàng bị mệt như thế không?”

Quyền Hành nuốt nước miếng, mắng: “Đồ thô lỗ!”

“Hắc hắc, nương nương khang, mau cởi y phục ra so sánh với ta nào, dám không?”

Quyền Hành nghe vậy thì tất nhiên không chịu: “Tại sao phải so sánh? Vai u
thịt bắp thì sao nào? Có gì tốt mà khoe?”

Hy Bình nói: “Sao lại không? Đây đều là do ta hàng ngày lên núi xuống núi,
thường xuyên đánh lộn với kẻ khác, phải đổ biết bao mồ hôi nên mới đạt được
thể hình như thế này. Tại sao lại không khoe?”

Quyền Hành bất lực, đành nói lãng sang việc khác: “Được rồi, ngươi mau mau lay
tỉnh bọn họ dậy rồi dẫn chúng ta xuất động.”

Hy Bình đột nhiên hỏi: “Hê, nương nương khang, ta hỏi ngươi một việc.”

“Hỏi đi.”

“Ngươi không hoan hỷ với nữ nhân, vậy có hoan hỷ với nam nhân không?”

Quyền Hành đáp: “Không có!”

“Vậy là tốt! Ta sợ ngươi thích nam nhân, sau khi thấy ta rất nam tính như vậy
rồi đâm ra si tâm vọng tưởng với ta, nhưng ta nói trước, ta không phải là
người biến thái. Ta tuyệt đối không có hứng thú với nam nhân, hắc hắc……”

“Hừ, chỉ có đồ ngốc mới si tâm vọng tưởng với ngươi.”

Hy Bình nói: “Hay lắm, đợi bọn họ tỉnh dậy rồi thì ngươi cứ hỏi bọn họ thử đi,
xem bọn họ có phải là đồ ngốc không?”

“Hỏi chuyện gì?” Người vừa lên tiếng hỏi là Phỉ Sa. Bốn nàng kia đã tỉnh dậy
từ trước, chỉ có nàng là tỉnh dậy trễ nhất nên không nghe hết những lời đối
thoại của Hy Bình và Quyền Hành, vì vậy nên mới tò mò cất tiếng hỏi như thế.

“Không có gì, nương nương khang bảo nàng là đồ ngốc đấy.”

Phỉ Sa đứng bật dậy, chợt kêu “A” một tiếng, hai chân mềm nhũn lại phải ngồi
trở xuống, tức giận nói: “Đợi sau khi ra khỏi đây rồi, ta và hắn sẽ quyết đấu
một trận, xem ai là đồ ngốc.”

“Ai sợ ai chứ?”

Quyền Hành cũng cứng cõi đáp lại, rồi quay sang Hy Bình hỏi: “Bây giờ đi được
chưa?”

“Sao ngươi cứ hay làm phiền ta vậy hả? Bây giờ ta phiền ngươi đi lấy y phục ở
dưới đất lên cho ta đó, ngươi có lấy không?”

“Cái mớ giẻ rách đó hay sao?”

“Ta kêu ngươi lấy thì ngươi cứ lấy, hỏi lại làm chi, con bà nó.”

Quyền Hành tức giận muốn phát tác, nhưng cố nhẫn nhịn, lớn tiếng phân phó tám
tên thuộc hạ đi thu lượm những mảnh y phục bị rách của Hy Bình rồi đem về chất
đầy dưới chân hắn.

Hy Bình ngồi xuống đất, cột từng mảnh y phục lại với nhau, rồi quay sang nói
với A Mật Y: “Các nàng hãy mặc lại y phục đi. Phỉ Sa, nàng không có y phục,
bất tất phải mặc.”

“Nhưng khi ra đến bên ngoài, ta sẽ bị nhiều người nhìn thấy.”

Hy Bình nói:”Nàng thật là nhiều chuyện quá đi.”

Phỉ Sa cúi gầm mặt xuống, ra vẻ rất sợ hãi.

Hy Bình cảm thấy mình có hơi quá đáng, nên nói: “Thân thể của nàng rất đẹp,
khi ra đến bên ngoài rồi thì cứ để cho bọn họ nhìn, có sao đâu? Chẳng lẽ lúc
trước nàng chưa từng khoe thân thể của nàng với ai à?”

Phỉ Sa đáp: “Sau này thiếp chỉ khoe với chàng thôi.”

“Được rồi, ta lấy dây vải này cột nàng vào chung với ta. Ta sẽ lặn xuống
trước, rồi nàng theo sau ta, cứ thế này thì chúng ta có thể sẽ ra được thủy
đạo, dù nàng có bị chết vì ngạt nước thì chí ít ta cũng mang được xác của nàng
ra ngoài.”

Quyền Hành xen vào: “Ngươi còn chưa bị chết, thì làm gì tới phiên bọn ta?”

“Cái đó thì không nhất thiết, có người xem tướng cho ta, bảo rằng mạng của ta
rất dài, dài hơn rất nhiều người khác, nhưng lại không có bảo là nương nương
khang ngươi lại sống lâu a.”

Quyền Hành hỏi: “Toán mệnh có thể tin tưởng được sao?”

Hy Bình nghênh mặt, nói: 2Ta đã đưa tiền cho hắn, nếu ta không tin hắn thì còn
đưa tiền cho hắn làm chi?”

A Mật Y nhẹ giọng: “Nếu chúng ta xuống đó, nếu ra được thì sẽ không chết, tất
sẽ được trường thọ. Còn nếu cứ ở đây mà tranh luận thì cả một điểm sinh cơ
cũng không có.”

Quyền Hành trừng mắt nhìn Hy Bình, hắn thấy vậy liền hừ mũi một cái, rồi nói:
“Nương nương khang, ngươi mà chết đi, ta sẽ cắt đi con tiểu kê kê của ngươi.”

Quyền Hành giật mình: “Không được cắt.”

“Chẳng lẽ ngươi có thể khẳng định là sẽ không bị chết đuối sao?”

Quyền Hành không ngại phiền, giải thích: “Bất luận là thế nào, ngươi vĩnh viễn
cũng không được cắt.”

“Chết thì cắt!”

Nói xong, Hy Bình đi trước dẫn đường rồi nhảy vào thủy đàm, những người khác
cũng từng người từng người nhảy theo. Hắn giữ cho người nổi trên mặt nước rồi
hỏi: “Mọi người xuống hết chưa?”

“Xuống hết rồi!”

“Tốt! Ta bây giờ bắt đầu lặn xuống. Các người nhất định phải theo sát thủy
tuyến của ta, cho dù có bị cạn hơi thì ta cũng sẽ có thể kéo các người ra
ngoài.”

Sau đó, hắn liền lặn xuống. Cái thủy đàm này sâu hơn mười thước, cửa thủy đạo
ở tận dưới đáy đàm. Hy Bình bằng vào trực giác mà lặn nhanh xuống dưới, cửa
thủy đạo khá rộng nên hắn không phải phí nhiều khí lực cũng chui vào được
trong đó.

Những người ở đây đều thân hoài võ công, đối với việc bế khí trong nước thì
cũng không mấy khó khăn, mà hành động ở trong nước cũng dễ dàng và nhanh chóng
hơn người thường nhiều. Vì vậy mà họ cũng rất nhanh chóng đến được cửa thủy
đạo.

Nhưng thủy đạo dường tựa như không có cửa ra, mọi người phải bơi rất lâu mà
vẫn chưa thấy đầu kia của thủy đạo. Có vài người không kéo dài việc bế khí
được, đã phải uống vài ngụm nước rồi, e rằng khó có thể kéo dài thêm, tất
nhiên sẽ bị chết.

Hy Bình đang ở phía trước, không hề cảm thấy khó khăn chút nào. Sau khi hắn bế
khí, Thiên Địa tâm kinh tự động vận chuyển, chẳng những áp lực dưới nước không
thể làm thương hại tới hắn, mà cảm giác khó chịu khi bơi lội trong nước một
thời gian lâu cũng không có. Nhớ lúc trước hắn đã ngâm mình trong Địa Tuyền
Nhũ không biết bao nhiêu ngày đêm mà chẳng bị hề hấn gì, cho nên thời gian ở
dưới nước vào lúc này có đáng là bao?

Tuy nhiên, chẳng biết cái thủy đạo này thông ra tận đâu? Điều này thật không
ai biết được. Bọn họ tưởng rằng nó sẽ thông ra Mê Giang, nhưng theo tình huống
lúc này thì lại hoàn toàn không giống thế.

Nó sẽ thông tới đâu?

Hắn không biết, những người khác cũng không biết.

Có lẽ, lối ra sẽ thông tới địa ngục cũng nên!

Lúc này, đã có nhiều người bắt đầu hối hận vì đã mạo hiểm đi theo hắn, tại sao
lại không thể chờ người ở bên ngoài khai thông cửa động chứ?

Lúc này có lẽ đã đến hồi tuyệt vọng rồi.

Ngoài nước ra thì chỉ có bóng tối dày đặc. Trong bóng tối dày đặc thì chỉ có
toàn là nước.

Hy Bình cảm thấy dây vải có vẻ nặng hơn lúc đầu. Hắn biết là có vài người đã
bị hôn mê hoặc là không còn sức để bơi tiếp nữa, nhưng hắn không thể dừng lại
lúc này, vì hắn không hề biết phương pháp bế khí.

Có một sự lưu động tự nhiên ở trong người khiến cho hắn dù sau khi không còn
hô hấp nữa nhưng vẫn không hề bị cảm giác thiếu dưỡng khí làm cho khó chịu.
Thể chất đặc thù cộng với vận mệnh và kỳ tích của hắn đã khiến cho hắn trở nên
khác với thường nhân.

Sợi dây vải càng lúc càng nặng, hắn biết rõ nếu không tăng nhanh tốc độ thì e
rằng dù hắn có kéo mọi người ra ngoài được, thì đó cũng chỉ là một đám xác
chết mà thôi.

Trong lúc hắn định bất kể sống chết mà bơi nhanh ra ngoài, thì dòng nước vốn
đang rất tĩnh lặng bỗng chợt đổ trút xuống đáy một cách bất ngờ.

Hắn không kịp chuyển thân, bị hấp lực từ dưới đáy đầm hút mạnh lấy – thì ra
bên dưới còn có một dòng xoáy cực mạnh.

Hấp lực từ dòng xoáy đó hút lấy hắn và tất cả mọi người đi theo vào trong hố
rất nhanh.

Luồng hấp lực trong bóng đen dày đặc cuốn lấy thân thể của hắn quăng lên quật
xuống, khiến cho thân thể cường tráng của hắn vốn đang rất khỏe mạnh thanh
tĩnh nhưng giờ đây cũng phải bị đầu váng mắt hoa.

Trước mắt hắn chỉ là một khoảng tối đen ngòm, sức lực và lý trí của hắn cũng
từ từ mất đi.

Trước khi hắn bị bất tỉnh nhân sự, hắn chỉ cảm thấy một màn đen tối và chỉ
toàn nước với nước…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.