Mọi đang nhìn chắn chú đột nhiên cửa mở ra, Hy Bình mình đầy mồ hôi xuất hiện
phía trước mắt, Từ Phiêu Nhiên hỏi đầu tiên:” Nữ nhi của ta không có sao chứ?”
“ Hê, ta còn sống đi ra đây, thì bọn họ sao lại xảy ra chuyện gì? Ông hãy nhìn
hạ thể hả thể của ta!”
Mọi người muốn tiến vào, Hy Bình đứng trước cửa cản lại:” Tiểu Thiến đang mặc
y phục cho bọn họ, một lát sẽ gặp mặt mọi người.”
Một khoảng khắc sau, Hoa Tiểu Thiến xuất hiện:” Mọi người có thể đi vào.”
Hy Bình lui sau một bộ, mọi người liền tiến vào, chỉ thấy Thiên Phong song
kiều bình tĩnh ngủ trên giuờng. Trên mặt giường còn thấy xử nữ tiên huyết (
huyết tích xử nữ) của bọn họ, đập thẳng vào mắt của Từ Phiêu Nhiên, đặc biệt
nổi bật.
Triệu Tử Hào nhất thời nhìn Hoa Tiểu Thiến kế bên, hắn ghé tai hỏi nhỏ:” Hy
Bình có hay không có với nàng…..”
Hoa Tiểu Thiến trách nhỏ:” Đệ ấy không phải xấu xá như chàng nghĩ!”
“A?” Triệu Tử Hào kinh hô một tiếng.
“ Nếu như chàng không tin, chúng ta lập tức trở về, để chàng kiểm tra một lần.
Chàng biết, nếu như có làm chuyện ấy, tuyệt đối phải để lại dấu tích. Chàng
muốn hay không muốn trở về kiểm tra?” Hoa Tiểu Thiến bất mãn nói vào tai Triệu
Tử Hào.
Triệu Tử Hào đỏ hồng cả mặt mày, lúng túng:” Huynh không cần kiểm tra, Triệu
Tử Hào huynh không có ý nghĩ ấy.”
“ Tỷ phu, huynh thật sự quá lợi hại, đệ nhất ngựa giống!” Hoa Tiểu Ba cao
giọng hoan hô.
Từ Phiêu Nhiên nhìn mặt hai nữ nhi của mình không thấy gì khác lạ, quay qua Hy
Bình cảm tạ:” Tuy ta rất không thích ngươi, nhưng cũng phải cảm ơn ngươi đã
cứu tính mạng nhi nữ ta.”
hiện thời Hy Bình đang ôm Thuỷ Tiên và Vưu Tuý, hắn dắt nữ nhân của hắn trở
về, nghe Từ Phiêu Nhiên nói câu đó, quay đầu cười:” Nhạc phụ đại nhân, không
cần khách khí! Ông nên nhớ ông và ta là người một nhà, nhưng kỹ xảo âm nhạc
của ông rất dở, tất phải dụng tâm học tập.”
“ Tứ Cẩu, không chừng ngươi dạy cho nhạc phụ của ta cách gõ bảng thiết, xô sắt
để đạt đến nghệ thuật cao nhất.”
Tứ Cẩu đáp ứng:” Được, đệ nhất định dạy ông ta thật nhanh.”
Hoa Tiểu Ba nói:” Thêm đệ nữa, đệ cũng dạy cho Từ Bá.”
“ Tốt, học tập tốt nha, nhạc phụ đại nhân!” Hy Bình nói một câu quá cường
điệu. Từ Phiêu Nhiên nghe, chuyển nhãn nhìn sang hai nữ nhi của mình, nghĩ:
Hoàng Hy Bình đột nhiên thành nữ tế!?
Ông cảm thấy nhức đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng, ông chỉ cảm giác đầu bị đá
mạnh, ngã ngồi trên đất — ngất xỉu.
**
“ Cái gì?”
phụ tử Lạc Hùng vừa nghe xong tin báo, kinh ngạc hét to một tiếng, thanh âm
như sấm sét, rung chuyển cả Đại Địa. Thật sự không thể tin được!
Hoàng Hy Bình đột nhiên không chết, còn cứu sống Thiên Phong song kiều?
“ Ngươi đi ra đi!” Lạc Thiên nói với võ sĩ, võ sĩ thoái lui ra ngoài, hắn đóng
cửa lại, trong phòng chỉ còn phụ tử của hắn và kim phát mỹ nhân.
Lạc Thiên quay đầu nói:” Phụ thân, tiểu tử đó thật sự không phải người!”
Lạc Hùng chán nản:” Nhìn hắn mọi phương diện đều mạnh hơn Lãng Vô Tâm. Cả
ngươi và Lãng vô Tâm cũng không bằng hắn, không biết ai dạy ra được một người
như hắn?”
Nếu Hy Bình có ở đây, nhất định nói lớn: ta là thiên tài! Hoặc giả có thế nói,
ta đệ tử của nhất đại tình thánh.
Lạc Thiên nói:” Bởi vì duyên cớ Lối kiếp thần đao, con điều tra đặc biệt về
hắn. Hắn vừa đến Viễn Dương Tiêu Cục, hắn là một con trâu không biết võ công.
Tại Viễn Dương Tiêu Cục chỉ học được Lôi Kiếp thần đao. Nhưng khi Thiên nhi và
hắn đối quyền, trong quyền có một loại sức mạnh như lôi, trong võ lâm chưa bao
giờ nghe nói đến. Con nghĩ hắn tự mình học được, hắn lấy pháp Lôi kiếp thần
đao là công pháp vận dụng trên quyền đầu. Nhưng tại mỗi phương diện hắn đều
rất mạnh, con nghĩ hắn thiên sinh là như vậy.”
“ Người này có thể xung là thiên tài, thật đáng tiết là không thể sử dụng
hắn!” Lạc Hùng lên tiếng than dài. Lúc này, ông không thể không thừa nhân Hy
Bình là cường nhân, mà còn e ngại sức mạnh của ngựa giống.
Kim phát mỹ nữ đột nhiên dùng tiếng Trung Nguyên nói:” Ta đã tùng nghe nói,
bạch si và thiên tài chỉ khác nhau một điểm nhỏ. Ta nghĩ người này không phải
là thiên tài thì là bạch si. Tuy nhiên, hắn là nam làm cho nữ nhân động tâm
một cách tuyệt đối, vẻ đẹp của hắn là giấc mộng của nữ nhân.”
Lạc Hùng không sảng khoái:” Nàng không có mộng tưởng về hắn chứ?”
Lạc Thiên hỏi:” Phụ thân, bây giờ phải làm gì?”
Lạc Hùng đáp:” Cố gắng tìm biện pháp khác. Loại người này ta không thể sử
dụng, tuyệt không thể hắn sống trên đời. Hắn là bạch si cũng tốt, thiên tài
cũng được, cuối cùng thì cũng phải thành đoạn mệnh quỷ.”
Lạc Thiên nói:” Con không còn khả năng nghĩ ra phương pháp hay nào nữa. Trừ
khi cùng hắn chính diện xung đột, bởi vì ám sát, tựa hồ không ai có thể thắng.
Hắn tuy bình thường là một hồ đồ, lúc này phụ thân thật sự có thể giết hắn. Có
lẽ hắn lúc nào cũng cường hẵn, giống như lời hắn tự nói, hắn là quyền vương
vĩnh viễn bất bại. Như con biết, từ khi hắn xuất đạo giang hồ, chính xác chưa
lần nào chân chánh bại qua. Hắn có nhược điểm duy nhất là háo sắc, vì thế nữ
nhân là vũ khí tốt nhất của chúng ta.”
Lạc Hùng tán thành:” Đúng, chúng ta nhắm vào nhược điểm của hắn mà lên kế
hoạch, tin rằng lần này nhất định hắn không thể sống nổi.”
Lạc Thiên hỏi:” Có thể lấy ai làm vũ khí?”
“ Tìm ai mà hắn chưa tiến nhập qua làm vũ khí đặc biệt này!” Lạc Hùng nói,
chuyển mắt nhìn Mộng Cơ.
***
Vào sáng sớm, không khí thật sự trong lành, Hy Bình hiếm khi dậy sớm. Đêm
trước không làm việc, hắn khăng khăng đòi leo lên bụng của Vưu Tuý. Nhưng
chúng nữ nghĩ hắn đã mệt suốt cả một ngày, nên để hắn nghĩ ngơi. Hắn phải giảm
bớt loạn động, phải nghĩ ngơi một lúc.
Nghĩ sớm thì dậy sớm, vì vậy hắn dậy rất sớm.
Hắn trực tiếp đi đến khuê phòng Thiên Phong song kiều, trên đường gặp Hoa Tiểu
Thiến đang bồng nhi tử. Hắn mỉm cười đối với nàng, nụ cười đó trong mắt Hoa
Tiểu Thiến là ánh dương quang( ánh sáng mặt trời), rất đẹp nhưng không nắm bắt
được. Có lẽ đến chết nàng cũng không có được hắn, tuy nhiên có đuợc nụ cười
thản nhiên của hắn. Nụ cười giống như tiếng khóc thuở nhỏ của hắn, vĩnh viễn
sông trong tim Hoa Tiểu Thiến.
Nàng nhìn hắn đi vào khuê phòng của Thiên Phong song kiều, thở dài một tiếng,
ôm nhi tử rời khỏi.
Mở cửa cho Hy Bình là Độc Cô Thi. Nàng hôm qua ở lại chiếu cố cho Thiên Phong
song kiều. Lúc này nàng đối với cái chết của Từ Thanh Vân chỉ còn một điểm
trong tim.
Hy Bình ngồi trên giường, nhìn đôi mắt đang mở của Thiên Phong Song kiều mỉm
cười hỏi:” Đã khoẻ chưa vậy?”
“ Nụ cười của chàng lúc này rất hấp dẫn. Chàng rất ít khi cười thế này.” Từ
Bạch Lộ nhìn nụ cười như ánh dương quan của hắn rồi nói.
Hy Bình nghi hoặc:” Lúc trước ta cười rất độc ác à?”
Từ Hồng Hà đáp:” Đúng vậy, lúc trước chàng cười thật sự có điềm nguời ta phải
chán ghét.”
“A, mới sáng sớm, không thể nói ta như thế, coi chừng ta dày vò các nàng.” Hắn
lên tiếng đưa tay ra thọt lét Từ Bạch Lộ đang nằm nghỉ ngơi mé ngoài, làm Từ
Bạch Lộ cuồng tiếu đến chảy nước mắt. Nàng vừa cười vừa nói:” Không….. không
muốn thọt lét đâu. Hi hi, sau này thiếp sẽ báo thù…..”
Hy Bình không sợ:” Sự việc đó chắc sau ba bốn ngày nữa. Ngày đó nàng ngoan
ngoãn nằm trên giường. Ta đã có kinh nghiêm rồi, phàm bị ta phong cuồng khai
hoa là nữ nhân đều muốn có đoạn thời gian khoái lạc đó trên giường, ha ha!”
Từ Bạch Lộ kháng cự:” Không cần biết gì cả, chàng ngoài phương diện cười mãnh,
có gì gì cường mạnh nữa?”
Hy Bình cười lớn:” Ha ha, nàng thế nào mà có thể quên ta thiên sinh là ca thần
và quyền vương sao? Đúng rồi, nói cho các nàng biết, ta có một nhạc phụ tham
gia vào nhạc đội, chuyên môn vì ta gỏ thiết bảng đập xô sắt. Các nàng hãy
nghe, hiện tại là thanh âm của ông ta đang luyện tập.”
Thiên Phong Song kiều cẩn thận lắng nghe, quả nhiên ẩn hiện có tiết tấu thanh
âm gỏ đập. Thật kỳ lạ, trời vừa sáng, sư đồ Tứ Cẩu khởi sự gõ cửa phòng Từ
Phiêu Nhiên, muốn hợp sức huấn luyện người mới gia nhập!
Hy Bình nói:” Nhạc phụ đó của ta không có tài hoa âm nhạc, giống như Hoa Tiểu
Ba lúc đầu để ta dạy. Không có hai người học cùng, ta thật sự tự học mà thành.
Thật sự là lão già chậm hiểu.”
Từ Hồng Hà hỏi:” Nhạc phụ của chàng là ai?”
“ Không phải Từ lão đầu là ai!”
Thiên Phong Song kiều dị khẩu đồng thanh:” Hỗn đản, chàng dám cười nhạo phụ
thân bọn thiếp à?”
Hy Bình không ngại ngùng:” Không cười nhạo ông ta, thì ta uy hiếp ông ta. Bởi
vì nhân thủ thiếu, ta nghĩ sự phô trương không lớn, vì thế ta muốn trở về
Hoàng Sơn thôn phô trương hào hoa, có thể sau này có thể cưỡng bách mọi nguời
tham gia hội thiên tài diễn xướng của ta. Đó thật quá tuyệt diệu, phải nhanh
chóng đến gặp Độc Cô Minh làm việc mới tốt.”
“ Ngươi muốn đại ca thiếp bồi tiếp ngươi ca hát à? Thật không có khả năng, đại
ca không thích.” Độc Cô Thi nói.
Hy Bình nói:” Chầm chậm đã, thế nào cũng có một ngày làm được.”
Hắn đứng dậy bỏ đi, thình lình cảm thấy có tiếng bên tai, đưa mắt nhìn, ồ,
chuyện gì vậy? Có một phi đao cấm trên tường, hơn nữa đao cứ đập vào mắt là
thế nào? Không thể là tai hắn được? Hắn ngay lập tức tự kiểm tra tai mình, hê,
thật là may mắn.
Độc Cô Thi đi ra rút cây đao ra, lấy một mảnh giấy trên tay cầm của cây đao
xuống, mở ra xem, bên trên có viết: Hoàng Hy Bình, thích kim phát không? Ta ở
Phong Khiếu động đợi ngươi, trong tối nay!
Độc Cô Thi đưa mảnh giấy cho hắn, không hảo khí:” Kim phát mỹ nữ của chàng gởi
này. Mời chàng và nàng ta đến một cái động là động lý xuân phong nhất độ.”
“ A, thiệt hả? Để ta đọc coi!” Hy Bình mảnh giấy xem qua một lúc, rồi nói:”
Quả nhiên thật, ha ha, tóc trên đầu nàng ta đúng là màu vàng, không biết lông
phía dưới nàng ta có màu vàng không? Hắc hắc!”
“ Sắc lang!” Trong phòng tam nữ đều mắng.
Hy Bình gấp mảnh giấy lại do dự bất quyết:” Các nàng nói, ta có nên đi không?”
Từ Bạch Lộ đưa mặt nhìn hắn, Độc Cô Thi bộ dạng lầm bầm tức giận, còn Từ Hồng
Hà trả lời:” Chàng không được đi, nàng la là tiểu thiếp của Lạc Hùng, có thể
đối với chàng bất lợi.”
“ Nàng nói như vậy, ta phải đi. Ta phải để nàng ta biết nam nhân trẻ và nam
nhân già khác nhau chỗ nào. Lạc cẩu Hùng đó, không cùng ta ca hát, không cùng
ta đánh nhau, ngàn lần muốn nữ nhân của ta hướng theo nhi tử của lão. Nhưng
thật sự thình lình nữ nhân của lão bị thiên tài ta mê hoặc, ta phải thưởng
thức nữ nhân của lão một lần. Sau đó cho lão phát điên, hắc hắc, lão chuyện gì
không điên lên được chứ?”
Thiên tài!
“ Chàng cứ tuỳ tiện!” Từ Hồng Hà không lý đến hắn.
Hy Bình cũng nói:” Ta phải đi chuẩn bị một chút, thuận tìm một vài cái trứng
gà.”
Tam nữ hiếu kỳ hỏi:” Để làm gì?”
“ Ta muốn dùng trứng gà vàng nhuộm tóc trên đầu thành màu vàng!”
Hy Bình lớn tiếng nói thẳng ra, cùng với tiếng hét của chàng, trong phòng tam
nữ đồng thanh chửi lớn:” Bạch si!”
*
Quyền Hành nhìn tám tùy tùng đi vào Đại Địa Minh, hắn tiến ra ngoài, vừa khéo
gặp Mộng Cơ. Mộng Cơ đưa mắt nhìn Quyền Hành, hai người đi qua chạm nhẹ vào
nhau, hai tay nắm lẫn nhau. Tay của Quyền Hành tiếp lấy một mảnh giấy từ tây
Mộng Cơ đưa qua, hắn trở lại phòng để xem: tối nay, Phong Kiếu động, Lạc Hùng
nhờ ta câu dẫn Hoàng Hy Bình.
Ồ, có phải giữa Quyền Hành và Mộng Cơ cùng một bọn? Nghĩ kỹ cũng biết, Mộng Cơ
là do Quyền Huynh Quốc tặng cho Lạc Hùng, Quyền Hành là tâm phúc của Quyền
khuynh Quốc, cùng Mộng Cơ một bọn không có gì lạ cả. Lạc Hùng khinh thường nên
không biết mình bị cấm sừng.
Quyền Hành xem xong mảnh giấy, liền xé nát từng mảnh, nói: “ Ta và Mộng Cơ
tiếp nhận việc này, mọi người không cần nói với hoàng thượng. Ông ta lần nào
cũng không cho phép ta làm việc đó, để Lạc Hùng lão già đứng không vửng, đoạt
đao trở về cũng cần thời gian lâu như vậy. Hoàng thượng có thời gian dành cho
lão, ta có thể không cần thời gian, ta rất ghét làm việc không hiệu suất như
lão. Chuyện của võ lâm cùng hoang gia chúng ta vô can, chúng ta chỉ muốn thu
hồi thánh đao của chúng ta. Tối nay giải quyết với Hoàng Hy Bình, trực tiếp
thu hồi đao!”
“ Nhưng…..”
“ Không nhưng nhị gì cả. Nếu như các người tiết lộ việc này, ta sẽ cho các
ngươi toàn bộ sung quân. Khi đến quân doanh, mùi vị ở đó các ngươi không giống
như bình thuờng đầu?”
Tám người không dám lên tiếng, cúi đầu đi ra.
Quyền Hành nói:” Các ngươi chuẩn bị đi, tối nay chúng ta theo Mộng Cơ đi thăm
Phong Khiếu động?”
Toàn bộ Gia Lăng trấn không được an ninh, Hy Bình bởi vì Từ Phiêu Nhiên gia
nhập, đặc biệt hung phấn, mang ba người đến truớc cửa Vạn Hoa lâu, mở một hội
ca hát, công thêm một quần cái phụ hoạ, không ai dám vào trong Vạn Hoa Lâu. Ai
kháng nghị đều bị bọn họ đanh u dầu sứt trán, sau cùng không ai dám kháng
nghị.
Lão bản của Vạn Hoa lâu sớm đã đứng trước cửa lớn!
Từ hạ ngọ hát đến hoàng hôn, Lý Ngọc đi tới, Hy Bình vừa hát xong một bài,
nhìn thấy nàng ta, liền hỏi:” Nàng bị tiếng hát của ta hấp dẫn tới phải
không?”
“ Không phải, tỷ tỷ bọn ta muốn tìm ngươi, có thể nghe ngươi ca hát, tỷ ấy gợi
ý ta tới tìm.”
“ Tỷ tỷ của các nàng?”
“ A Mật Y.”
Hy Bình nói:” Hiện tại ta không rãnh, không thấy ta đang ca hát vui vẻ sao?
Chiều tối nàng hãy đến tìm ta!”
A, hắn nói cái gì vậy, thình lình gọi một nữ nhân tìm hắn vào buổi tối?
Lý Ngọc kinh ngạc:” Buổi tối?”
Hy Bình rất tự nhiên:” Nữ nhân muốn tìm nam nhân, không phải tất cả là buổi
tối sao?”
Lý Ngọc không ngại trả lời:” Tốt, ta trờ về báo cho tỷ ấy.”
“ Chậm đã, buổi tối ta không có ở nhà, nàng để bà ta đến….. Đó là bí mật,
không thể nói ra. Nàng lại đây, ta nói vào tai nàng.” Hy Bình quay qua mặt
nàng vẫy tay, nàng tiến lại, Hy Bình nói nhỏ vào tai nàng một câu, nàng đứng
ngây ra, Hy Bình cắn nhẹ vào nhỉ châu của nàng, thân thể của rung nhè nhẹ, tức
giận:” Không được cắn ta!”
Hy Bình thắc mắc:” Nàng không phải nói là muốn ta mà?”
Lý Ngọc nhẹ nhàng đáp:” Đúng vậy.”
Hy Bình cười cười hỏi:” Nàng cũng tới hả?”
Lý Ngọc xấu hổ:” Ở chỗ nào…..”
Hy Bình cười lớn:” Không cần phải khẩn trương, tối nay ta muốn chỉ nàng trải
qua tiến nhập là phong vận, để nàng biết ta là người trẻ tuổi hiểu rất nhiều
về tình cảm. Hắc hắc, đêm nay ta sẽ tiến nhập. Câu nói đó chỉ có thiên tài mới
nói ra.!”
Lý Ngọc mặt đỏ hòng, giận dỗi:” Ngươi là cậu bé rất tốt!”
Nói xong, nàng quay mặt chuyển thân rời khỏi, thần thái giống như thiếu nữ
mười tám!
Hy Bình cười dài một trận, nói lớn:” Tiếp tục, tấu nhạc, ta muốn hát đến tối,
hát lên cao nào!”
“ Ha ha ……”