Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 184: Tạp Loạn Vô Chương – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 184: Tạp Loạn Vô Chương

“Thiếu chủ, cái tên Hoàng Hy Bình đó quả thực là quá ư kiêu căng hung dữ.” Lạc
Kim cả giận.

Lúc này hội nghị đã tan, chỉ còn lại đám người của Đại Địa Minh đang tụ tập ở
tẩm thất của Lạc Thiên, tựa hồ có chuyện gì đó cần phải tiếp tục thương lượng.

Lạc Thiên ôn tồn đáp: “Không có gì, hắn vốn là cái loại thần kinh, có thói
quen làm chuyện gì cũng tưởng như là hay lắm.”

Lạc Mộc e dè: “Thiếu chủ, những điều trước đây tam ca từng nói, ta nghĩ đúng
là sự thật…..”

Lạc Thiên nghe vậy bèn quay sang: “Lạc Thổ, khi ngươi đấu quyền với hắn, sao
lại để xảy ra tình huống như vậy?”

Phải a! Lạc Thổ với tuyệt kỹ Chân Nghĩa Quyền cơ hồ ở trong chốn võ lâm thực
sự là đệ nhất mãnh quyền, có đại địa cùng chân nghĩa hòa hợp lực lượng, nhưng
lúc đó Hoàng Hy Bình giữa tiếng sấm khi một quyền đụng độ trực tiếp với quyền
của Lạc Thổ, kẻ bị đánh bại lại chính là họ Lạc….. Hoàng Hy Bình ngoại trừ
“Lôi Kiếp Thần Đao” kia, bỗng đâu lại đẻ ra thêm một loại “Lôi”quyền?

Không hề lên tiếng giải thích, chỉ thấy Lạc Thổ gật đầu: “Quyền của hắn không
những phát ra lửa rất nóng mà còn bao gồm cả điện làm người ta tê liệt , nếu
cùng quyền đó va chạm, sẽ cảm thấy trong đó có chứa một lực lượng cường hãn
không gì có thể so sánh được.”

“Ý ngươi muốn nói là lúc đó ngươi thật sự bị đánh bại?”

Lạc Thổ thở dài: “ Ta xác thực là bại tướng.”

Lạc Hoả lên tiếng: “Chúng ta phạm phải một sai lầm là đánh giá sai kẻ địch,
nên mới sinh ra ý coi thường địch thủ, dù vậy nếu không có thực lực, hắn đã
khó mà sống được đến hiện tại, bây giờ chúng ta sẽ phải tìm ra kế sách khác.”

Lạc Thảo nói: “Hắn lần trước khi đả bại tam sư huynh thì hai mắt cũng giống
cảnh tượng vừa rồi như đúc, dường như trong mắt hắn phát ra một loại thần mang
gì đó, khiến người ta có cảm giác hắn hầu như không thể bị đánh bại.”

Lạc Thiên cười lạnh: “Ai nói là hắn không thể đánh bại?”

Lạc Thảo bỗng tỏ vẻ mất tự nhiên, ấp úng: “Ta….. Ta chỉ là bỗng nhiên có cái
loại cảm giác này…..”

“Lạc Diệp, ngươi vì sao đột nhiên lại bị hắn ôm ở trong lòng?”

Lạc Diệp kỳ thật nãy giờ im lặng không lên tiếng, lúc này nghe Lạc Thiên hỏi
liền đáp: “Thiếu chủ, ta cũng không rõ lắm, lúc đó ta dùng đao chém hắn từ
phía sau, đột nhiên chỉ thấy đao như va phải một lực rất mạnh trợt qua một
bên, rồi bỗng hắn duỗi một tay ra, rồi….. rồi ôm ta …….”

“Hay lắm, không cần nói nữa, xem ra ngay cả chính bản thân mình bị người khác
chế trụ như thế nào mà ngươi cũng không minh bạch.”

Lạc Diệp đột nhiên rơi nước mắt…..

Lạc Thiên cũng trầm mặc, qua chừng nửa ngày bỗng bất ngờ nhãn xạ thần mang, hạ
lệnh: “Tìm cơ hội loại trừ Hoàng Hy Bình!”

“Ca , huynh gặp chuyện gì mà áo lại bị rách vậy?” Đỗ Quyên ở trong lòng y ngạc
nhiên hỏi.

Hy Bình đưa tay vuốt má Thuỷ Tiên rồi đáp: “Hôm nay ta gặp nữ quỷ dạ xoa, doạ
người ta muốn nhảy sông mà . “

“Chàng mà bị nữ nhân doạ sao?” Độc Cô Thi có vẻ không tin .

Thuỷ Tiên nói: “Cô ấy nhất định là rất ghê gớm.”

“Không phải thế, là họ tưởng ta định cưỡng gian họ.”

“Huynh dám cưỡng gian bọn họ sao?” giọng Đỗ quyên nhẹ vang lên thoáng chút oán
giận.

Độc Cô Thi hỏi: “Chàng đã đi đâu?”

“Ta tới Quả Phụ ốc.”

“Rồi chàng có vào không?”

“Không có, ta trèo lên nóc nhà, thấy phía sau nhà có 5 mĩ nữ mặc y phục 5 màu
khác nhau… sau khi không thấy gì thì lắc đầu hạ xuống đất rồi bỏ đi, sau đó
thì bị họ đổ oan là muốn cưỡng gian họ mà.” Hy Bình tỏ vẻ sợ sệt kể lại.

“Nhìn chàng kìa, thật không ngờ chàng lại thành ra dạng thế này!” Khi Đỗ Quyên
đặt một bộ quần áo khác xuống bên cạng hắn, lập tức bị hắn ôm vào lòng, nàng
nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, hiển nhiên đồng ý để cho hắn ôm .

Sau khi hôn Đỗ Quyên, hắn lại quay sang hôn Thuỷ Tiên và Độc Cô Thi một lượt,
rồi mới đứng dậy đi ra cửa .

“Chàng định đi đâu?”

“Ta muốn tìm hai tình nhân cũ của ta.”

Đến khi Hy Bình xác định được Thiên Phong song kiều ở gian nào thì lúc này bên
ngoài hoàng hôn đã dần buông xuống, vừa gõ cửa phòng Thiên Phong song kiều,
chính Từ Hồng Hà ra mở cửa, hai người bọn họ đều không thể được ra ngoài, cũng
không thể ngủ được, đến lúc này Hy Bình mới cảm nhận thấy có một thứ tình cảm
toát ra ngoài, nhãn thần hai người thăm thẳm chất đầy nỗi nhớ nhung, Từ Hồng
Hà ánh mắt ôn nhu chứa chan tình cảm, Từ Bạch Lộ lệ thấm ướt hoen mi.

“Ta đến thăm các nàng đây. “ Hy Bình vừa nói vừa tiến vào trong phòng.

Từ Hồng Hà úp mặt vào cửa, Từ Bạch Lộ tiến lại nói: “Muội muội, đóng cửa lại .

“A.” Từ Hồng Hà kêu lên 1 tiếng, quay đầu nhìn Từ Bạch Lộ, sau đó xoay người
lại đóng cửa .

Từ Bạch Lộ dừng lại bên cửa sổ, nhìn ra khoảng xa xăm bên ngoài: “Chàng đến
đây làm gì?”

Hy Bình bước tới sau nàng, đưa tay về phía trước nhẹ nhàng xoay người nàng lại
đối diện với mình, ôm eo nàng nói: “Ta sợ gì mà không đến, ta kô thể quên các
nàng.”

Từ Bạch Lộ cố tỏ vẻ lạnh lùng: “Còn ta lại chẳng có một tý gì nhớ về chàng.”

“Nàng vừa gội đầu à? Ta ngửi thấy có một mùi hương nhè nhẹ, ta biết đó là mùi
mạt lị, nàng đang nói dối phải không?

“Cái gì?”

Hy Bình giải thích: “Nói về Mạt Lị, đoá hoa không lớn lắm thường nở hoa vào
canh một, hoa toát ra một hương thơm như cỏ thơm… Nhiều người khen rằng
chúng rất đẹp. Tại sao nàng lại từ chối sự thật? Nàng sợ sẽ không có nơi nương
tựa, hay sợ bị bỏ rơi? Nó chính là tín vật của ái tình, bởi Mạt Lị chỉ có một
hình dạng, sao nàng cứ phải giấu tình cảm vào sâu tận đáy lòng? Nàng sợ ta sẽ
thay đổi hay bỏ rơi nàng?”

“Chàng đừng có thừa cơ hội, đừng có mà tự đại, tưởng ta không biết gì về chàng
ư?”

“Ta không biết, hiện tại ta chỉ biết là ta đang ôm nàng, còn nàng đến một điểm
kháng cự cũng kô có.”

Từ Bạch Lộ nghe thế thì hơi trở mình muốn thoát ra .

Hy Bình lập tức ôm chặt nàng hơn, kề miệng sát bên tai, ngậm vành tai ngọc cuả
nàng nói: “Dù nàng không muốn thì ta vẫn là ca ca của nàng, ca ca nàng tình
nguyện sẽ mãi là nơi nương tựa của nàng, chỉ không biết khi nào nàng mới chấp
nhận tình yêu ta?”

Từ Bạch Lộ không nói.

Hy Bình quay đầu, khuôn mặt trở thành ngây ngốc bởi Từ Hồng Hà đang mỉm cười,
hỏi: “Nàng không đến sao?”

Từ Hồng Hà chần chừ như không muốn, cuối cùng cũng đến bên trái của Hy Bình,
hữu thủ Hy Bình nắm lấy ngọc thủ của Từ Bạch Lộ, sau đó giơ tả thủ ra ôm Từ
Hồng Hà, nàng ta không phản kháng, chỉ là quay mặt đi thì bất chợt thấy tỷ tỷ
nàng đang rơi lệ.

Hy Bình nói: “Ta muốn bàn bạc hôn sự với phụ thân các nàng, ta muốn lấy cả
hai.”

“Chàng không thể bàn bạc với phụ thân bọn ta về vụ hôn sự được!” Từ Bạch Lộ
lên tiếng cảnh báo.

Từ Hồng Hà cũng nói thêm:” Phụ thân bọn ta ghét ngươi, ngươi không cảm thấy
bọn ta rất khó xử hay sao.”

“Có lẽ có, nhưng, ta chỉ nói riêng một vài điều mà thôi, ta thích vài lời mà
thật ra lại rất dễ nghe, ta hứa với bọn nàng sẽ không để Từ Phiên Nhiên phải
khó xử.” Hy Bình nói giọng uy hiếp.

Từ Hồng Hà lại hỏi: “Những lời nào?”

“Bọn nàng cũng nên biết rõ rằng ta thích lắng nghe những lời của bọn nàng.”

“Ta không hiểu…..”

Từ Hồng Hà chưa kịp nói thì Từ Bạch Lộ đã cướp lời: “Từ khi chúng ta không thể
quên được chàng, thì cũng là lúc chúng ta cũng có chút hận chàng.”

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói như thế…..” Từ Hồng Hà khuôn mặt nhanh chóng đỏ dần.

Hy Bình mỉm cười, hai tay bắt đầu hoạt động để ứng trụ với hai tỷ muội mĩ lệ
này, nói: “Điều này chính là lý do việc bọn nàng không đáp ứng lấy Lạc Thiên
sao?”

“Ừ” Lưỡng nữ chỉ có thể nói với giọng điệu này.

“Quay nguời lại đi.” Hy Bình kêu lên.

Từ Hồng Hà thật ngoan ngoãn quay người lại, còn Từ Bạch Lộ dĩ nhiên chẳng
chuyển mình.

Hy Bình hỏi: “Không vui khi đối mặt với ta sao?”

Từ Bạch Lộ cuối cùng cũng chầm chậm quay mặt lại.

Hy Bình nhìn thấy nàng ta bật khóc, hữu thủ rời mái tóc vuốt ve khuôn mặt
nàng, xóa đi những giọt lệ trên đó, sau đó nắm tay nàng rồi hỏi: “Tại sao lại
khóc?”

“Chàng không nói đạo lý…..” Từ Bạch Lộ đáp lại, “Chỉ là khi phụ người, khi phụ
chúng ta còn không đủ hay sao, lại còn phải vô lễ với phụ thân của chúng ta
nữa.”

Hy Bình than thở:” Kỳ thật việc ấy hoàn toàn không phải lỗi của ta, là ông ta
khiến ta phải làm những chuyện ngu ngốc.”

“Không phải tại chàng?” Từ Bạch Lộ phản bác.

Hy Bình nói: “Hảo, hảo, đúng là ta, ta là tên ngu ngốc của nàng, tổng hành à!”
Lúc đó trong tâm hắn đang nhủ thầm: Kỳ thật ta là thiên tài mà.

Thiên tài và ngu dốt, thật không khác nhau sao?

Từ Hồng Hà đột nhiên mỉm cười, trong nhãn thần Từ Bạch Lộ cũng có chút tiếu ý,
nói: “Chàng có thể lưu lại trong phòng của chúng ta bao lâu?”

“Nha nha! Đáng lý nàng nên khóa cửa, không muốn giữ ta lại qua đêm sao?”

Hai tỷ muội không biết nên khóc hay cười nữa, Từ Bạch Lộ thì giận giữ:” Đừng
có vọng tưởng, vừa khi nãy thiếp chỉ muốn chàng đến gặp mặt, để biết chàng đến
và làm gì, vì thế đã khóa cửa lại, nếu không người khác đi qua sẽ thấy….. Điều
đó thật không hay.”

“Cái này thật sự không hay sao? Nhưng ta đích thực hi vọng có nhiều người
trong thấy, hai tỷ muội nàng từ lâu đã để ta trong tâm của bọn nàng rồi, hơn
nữa chắc chắn hi vọng trở thàng nữ nhân của ta!”

“Trong tâm ai có chàng?”

Hy Bình cẩn thật quan sát những điểm tương đồng của hai người bọn họ, nét kinh
diễm và thống khoái đang lan tỏa trong tâm hắn, hắn cúi đầu xuống, hôn lên
dòng lệ trên má Từ Bạch Lộ, sau đó hôn vào đôi môi đỏ thắm của Từ Hồng Hà,
lưỡng nữ đều tiếp nhận đôi môi của hắn.

Hắn nói tiếp: “Như quả trong tâm không phải ta, thì có rất nhiều vấn đề làm ta
vô pháp lý giải, chỉ sau khi bọn nàng muốn trở thành người yêu ta, và có rất
nhiều việc sáng tỏ, ta vô cùng cao hứng. Phụ thân các nàng thật cố chấp, giữa
ta và với ông ta có rất nhiều điều, làm cho ông ta không thể quên được cái
chết củ Từ Thanh Vân. Thi Trúc Sinh cũng đã chết rồi, hơn nữa Thi Nhu Vân chỉ
còn lại một mình, nàng ấy cũng là một nữ hài mĩ lệ thiện lương vô trợ, dĩ
nhiên trong tâm nàng ấy cũng thật thống khổ so với bọn nàng, bọn nàng hãy tha
cho nàng ấy. Nàng ấy thuần túy chỉ là một nữ hài đánh thương.”

Nói xong, mở cửa, quay đầu lại nhìn lưỡng nữ cười cười, vẻ tuấn mĩ vô bỉ hiện
lên trong mắt làm hai người có cảm như đang trong cơn sóng.

“Tỷ , sao ta lại muốn khóc to nhỉ? Không phải tỷ đã để chàng ôm sao, sao còn
để chàng đi?”

Từ Bạch Lộ thở dài: “Muội, biết thế, nhưng ta chưa biết tình cảm Lạc Thiên
dành cho ta như thế nào, làm sao ta có thể có tình cảm với người khác. Ngày
trước tại Địa Ngục môn, toàn bộ đều do tên Hoàng Hy Bình hỗn đản đó!”

Từ Hồng Hà thổn thức: “Muội phải làm sao? Muội sẽ vâng theo sự sắp xếp của hai
bên, muội sẽ khuất phục mất thôi, trước nay muội vốn không phải là một nữ nhân
mạnh mẽ mà.”

“Muội muốn khóc thật to, vì muội không thể quên được cảm giác lúc chàng ôm
chặt thân thể mình … trong trái tim của muội đã có hình bóng của chàng rồi,
trong lúc được chàng ôm không biết vì sao muội lại thích được khóc.”

Từ Hồng Hà nhẹ giọng nói: “Quả thật, khi mở cửa nhìn thấy chàng, muội chỉ muốn
bật khóc.”

Từ Bạch Lộ thở dài: “Sau này sẽ có cơ hội gặp lại tại Đại Địa Minh, lúc ấy
chắc là sẽ rất hạnh phúc . “

“Tỷ, muội vừa gặp đã cảm thấy rất thích tính hạ lưu của chàng.”

“A!”

Từ Bạch Lộ nghe Từ Hồng Hà nói xong , kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó hai
tỷ muội cùng cười, trông thật nhu hoà và đáng yêu .

“Tiểu ách ba, mở cửa ra!” Hy Bình đứng ngoài phòng Thi Nhu Vân la hét nhưng
không thấy trong phòng có động tĩnh gì, hắn gào lên: “Nếu nàng lại không mở
cửa, ta sẽ đá cửa xông vào.”

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Thi Nhu Vân ai oán trừng mắt nhìn hắn, hắn liền
mỉm cười vui vẻ, ôm nàng bước vào, một cước đạp về phía sau khép cửa lại.

“Cửa còn chưa đóng.” Thi Nhu Vân vội nói. Hy Bình quay đầu nhìn, cửa quả nhiên
vẫn hé mở, không những thế lại còn dùng lực đẩy mạnh, khiến cánh cửa lại càng
mở ra rộng hơn, “Không cần phải đóng, ai mà chẳng biết tiểu ách ba thích bị
đại cừu nhân của nàng ta ôm?”

“Không, ta nhất định phải đóng.” Thi Nhu Vân cúi xuống tránh sang một bên,
chạy tới khép cửa lại. Vừa quay đầu ra đã thấy Hy Bình ngồi bên mép giường,
khiến nàng đứng bất động sau cửa.

Hy Bình trêu chọc: “Không chuẩn bị lại đây sao? Có muốn ta ôm nàng không?”

Thi Nhu Vân cúi đầu xuống đi đến trước mặt Hy Bình.

Hy Bình ôm nàng vào lòng, nói: “Nàng thực sự có một số vấn đề, hôm nay ta thấy
nàng trầm tư nghĩ về chuyện gì đó, nhưng ta biết rằng đầu óc nàng không thực
sự thích hợp để suy tư cho lắm.”

Thi Nhu Vân hai mắt đỏ lên: “Ta nghĩ đến Vân Tuyết tỷ tỷ…..”

“A, nói tiếp tục đi.”

“Nàng ấy mỗi lần nhìn vào đôi mắt ta, luôn luôn làm ta nhớ tới ánh mắt của đại
ca, hơn nữa, chiều cao của nàng ta cũng gần bằng chiều cao đại ca, còn nữa,
nếu nàng cải trang thành nam nhân, ta nghĩ nàng rất giống đại ca…”

“Đừng nên loạn tưởng, trên đời thiếu gì người giống nhau, hơn nữa, mặc dù anh
nàng bán nam bán nữ, nhưng không phải là nữ nhân, còn Vân Tuyết, nàng ta hoàn
toàn là một nữ nhân, nhưng nếu nàng nghĩ nàng ấy giống anh trai mình, thì nàng
và nàng ấy nên kết thành tỷ muội với nhau là tốt nhất, chẳng lẽ nàng ấy không
thích nàng ư?”

Thi Nhu Vân vui mừng đáp: “Nàng rất thích ta, nhưng cũng cho ta gọi nàng là tỷ
tỷ.”

“Thế chẳng phải là quá tốt rồi hay sao? Có thời gian rảnh nàng hãy tìm nàng ta
cùng du ngoạn, ta nghĩ nàng ta sẽ không gây thương tổn gì cho nàng.”

“Ta biết rõ nàng ta sẽ không thương tổn tới mình, nàng còn nói Nhu Vân từ bỏ
không cần hận ngươi, không cần coi ngươi là cừu nhân đương thời.”

Hy Bình cao hứng hô to: “Tiểu ách ba, nàng ta nói điều này rất đúng, ta căn
bản không phải là cừu nhân mà là tình nhân của nàng, kiêm thiên tài và thần
bảo vệ.”

“Ta….. Ta như thế nào lại nhìn không ra?”

Hy Bình đầu to ra, nói: “Nàng không phải nói làm là không làm đấy chứ? Nàng cứ
nói một lời, trong khi người chết thì vẫn sống.”

“Người chết sẽ không thể nói chuyện, ngươi không có chết mà.”

“Ba” một tiếng, mông Thi Nhu Vân đã bị Hy Bình đánh mạnh một cái, hắn ôm nàng
bước ra ngoài …

“Chúng ta đi ăn tối, ta sẽ dùng rau cải đóng cái miệng nhỏ của nàng lại.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.