Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 180: Tranh Chiến Thái Âm – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 180: Tranh Chiến Thái Âm

Tại Đại Địa Minh lúc này đầy nghẹt người với người. Bởi phong phanh hôm nay sẽ
quyết định tấn công mấy nữ hài Thái Âm giáo nên quần hùng võ lâm hăm hở đến
đây muốn góp sức. Ngoại trừ đội chí nguyện quân đầu tiên bị Thái Âm giáo đánh
phải rút lui quay về, ai nấy đều hy vọng mình có thể góp một phần sức lực
nhưng quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay võ lâm minh chủ. Lần này võ lâm
minh chủ tự xuất chinh nhưng phía trước vẫn chỉ trưng một chữ “Thủy”. Có phải
là đồ đệ “Thủy” ra trận hay không thì không ai biết.

Khi bọn Hy Bình đến được đây thì liền cảm thấy phẫn nộ bởi hiện tại ngoài
những người vô môn vô phái và những môn phái nhỏ không đáng chú ý thì những
nhân vật trọng yếu của thiểu số danh môn đại phái đều có ghế để ngồi, Nhưng
không hề có chỗ cho Võ lâm tứ đại thế gia bọn họ. Nói hơi khó nghe nhưng cả
chỗ đứng cũng không có. Tứ Cẩu cũng nhìn quanh quất xung quanh. Ai da! Sao đến
cả Thiên hạ đệ nhất Bang như Cái Bang cũng không có được một chỗ hay sao?

Độc Cô Minh cười khổ nói: “Xem ra chỉ còn cách đi khai khẩn đất hoang mới có
chỗ cho chúng ta.”

Tứ Cẩu lúc này đã túm mấy người gạt sang hai bên để tiến lên phía trước. Độc
Cô Minh và Triệu Tử Uy cũng bước theo hắn. Những người trong giới võ lâm đều
biết bọn họ chính là những vô lại mới lớn của Tứ đại võ lâm thế gia. Thấy bọn
chúng mở đường mà chẳng thèm nói ba bảy hai mươi mốt gì cả nên đều tự động
tránh sang nhường cho bọn chúng một con đường, tránh không bị bọn họ đẩy đông
kéo tây vừa mất mặt vừa không khỏi bị bọn chúng đánh cho vào cái rắm.

Nơi này phải nói là rất rộng. Ghế ngồi được xếp dài thành vòng tròn. Từ trong
ra ngoài, tổng cộng có ba vòng. Chủ vị ngồi về phía nam. Hàng ghế trong cùng
là dành cho những nhân tài võ lâm có địa vị hiển hách. Nhưng Quyền Khuynh Quốc
ngồi bên cạnh Lạc Hùng thì các nhân sĩ võ lâm chưa từng gặp bao giờ. Không
hiểu sao hắn ta lại được ngồi ngang hàng với Lạc minh chủ chứ?

Bọn Hy Bình nhấc mấy người đang ngồi trên ghế lên rồi đạp nát mấy cái ghế dưới
chân thành cám. Sau đó tiến thẳng về phía Lạc Hùng đang ngồi chủ vị. Từ hai
bên Lạc Hùng một nhóm người lao ra kềm bọn họ lại ở ngay giữa vòng tròn. Chính
là tám đệ tử trong số thập đại đệ tử của Đại Địa Minh.

Thật vừa khớp, bọn Hy Bình cũng có tám người, vừa vặn hình thành cục diện một
đối một.

Toàn trường đột nhiên trở nên yên lặng như chờ đợi xem tiếp theo sẽ phát sinh
chuyện gì – thật ra thì bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh bởi đây đích
thị là tám nhân vật đáng nể nhất của Tứ đại võ lâm thế gia.

Đối đầu với Hy Bình là Lạc Diệp, đao của nàng chỉa thẳng vào ngực Hy Bình. Hy
Bình nhìn nhìn nàng ta một lúc rồi chia tay ra gõ gõ lên cườm tay nàng ta nói:
“Nàng thu đao lại được không? Ta sợ lắm á!”

Hoa Tiểu Ba cũng nhìn nhìn Lạc Thổ đứng trước mặt rồi nói: “Tỷ phu, chúng ta
có phải rút lui không?”

Tứ Cẩu thần sắc mê mẩn chăm chú nhìn Lạc Hoa đầy hấp dẫn trước mặt nói: “Ta
quyết định dũng cảm tiến lên phía trước!”

Độc Cô Minh đang đứng đối diện với Lạc Vũ. Hắn ủng hộ Tứ Cẩu, mỉm cười nói:
“Ta không có lý do gì để chùn bước trước nữ nhân cả, nhất là dưới con mắt của
bao nhiêu người ở đây.”

Triệu Tử Uy tán đồng: “Đúng! Sao có thể để nữ nhân này đẩy lui được chứ?” Hắn
vừa chỉ vào Lạc Thảo – nàng ta đang cầm một cây trường tiên chắn đường của Uy
ca ca.

Đối mặt với Lạc Kim, Lôi Long nói: “Tên gia hỏa này khá nặng. Nếu phải dời hắn
đi, có lẽ ta cũng phải tốn khá nhiều sức lực đây.”

Triệu Tử Hào nói: “Lạc Hỏa, ngươi chặn đường của ta đó.”

Lạc Hỏa đáp: “Thứ lỗi, ta không muốn làm thế. Các ngươi hãy lui đi! Đừng làm
khó chúng ta.”

“Tốt lắm! Chúng ta lui!”

Nói xong, Hy Bình quả nhiên xoay người chuẩn bị bước đi. Đúng lúc hắn vừa quay
đi, Lạc Diệp liền thu đao, lập tức nhận thấy bóng người phía trước xẹt tới. Hy
Bình đã quay người lại tóm lấy nàng ta. Nàng ta muốn vung đao nhưng đã muộn.
Tay trái Hy Bình đã tóm được tay phải cầm đao của nàng ta còn tay phải thì ôm
lấy nàng ta rồi tiến về phía Lạc Hùng.

Lạc Thổ tức tốc phi thân về phía Hy Bình. Triệu Tử Hào vung Đại Quan đao chém
một nhát lên trời. Bàn Cổ Liệt Thiên đao chụp lấy Lạc Thổ đang lơ lững giữa
không trung. Lạc Thổ bất lực đành xoay người xuất song quyền đánh ngược lại.
Quyền ảnh và đao ảnh chạm nhau giữa không trung. Lạc Thổ bị đánh rơi trở lại
xuống đất.

Hai tay Lạc Diệp đấm loạn lên người Hy Bình chẳng theo chiêu thức gì cả. Mặc
cho nàng ta đánh đấm hay la hét, Hy Bình vẫn không buông nàng ta ra. Hắn tiến
đến trước mặt Lạc Hùng, giận dữ nói: “Lạc cẩu Hùng, ngươi có ý gì đây? Sao đột
nhiên không chừa cho bọn ta một chỗ nào hết vậy?”

Lạc Hùng mềm mỏng đáp: “Thỉnh cầu nhà ngươi thả nàng ta trước.”

Lúc này các anh hùng hảo hán tại trường đều vỗ tay tán thưởng ầm ỉ. Trực giác
Hy Bình nhận thấy chúng nhân đang ủng hộ mình bèn nói: “Tại sao ta phải thả
nàng ta? Ngươi không thấy rất nhiều người ủng hộ ta ôm nàng ta sao? Thật đúng
là người già rồi thì mắt cũng kém! Các vị anh hùng, mọi người nghĩ ta buông
nàng ta ra hay cứ ôm như vầy?”

“Không buông! Không buông!” Toàn trường nhất loạt reo lên. Có người còn nói:
“Hãy lột y phục nàng ta ra, hôn nàng ta đi, rồi…..”

Hy Bình đắc ý nói to: “Nhìn đi! Người ủng hộ ta quả thật là quá nhiều.”

“Bỏ ta ra tên hỗn đãn kia!” Lạc Diệp lặp đi lặp lại mấy câu đó nhưng thật tội
nghiệp vì không ai thèm nghe nàng.

Hy Bình nói: “Không phải nàng muốn đánh ta sao? Sao bị ta nhẹ nhàng ôm một tay
thế này mà không nhúc nhích gì cả vậy?”

“Ta! Ta…..” Sắc mặt của Lạc Diệp trở nên đỏ hồng lên. Nàng ta không thể ngờ
nổi nam nhân này đột nhiên lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, lại còn nói là
ôm nhẹ nhàng nữa chứ?

“Hoàng Hy Bình, thả nàng ta ra. Sức nhẫn nại của ta đã hết giới hạn rồi đó.”
Lạc Thổ tiến đến bên cạnh Hy Bình. Ngay khi hắn rời đi, hai bên cùng giải tỏa
thế đối đầu. Người của hai phe giờ lại vây Hy Bình vào giữa.

“Ngươi thật sự hy vọng ta thả nàng ta ra sao?” Hắn quay mặt lại nhìn Lạc Diệp
rồi hỏi: “Nàng có muốn ta thả nàng ra không? Không hối hận chứ?”

Lạc Diệp lại nổi giận hét lên: “Buông ta ra!”

Đột nhiên Hy Bình buông tay phải ra. Lạc Diệp bị bất ngờ, ngã ngồi phệt xuống
đất. Nàng ta bị đau kêu lên một tiếng rồi đứng ngay dậy, định giáng cho Hy
Bình một chưởng. Nhưng Độc Cô Minh nhanh mắt kịp thời chụp lấy tay nàng ta. Hy
Bình nói: “Ta đã bảo là nàng sẽ hối hận mà.”

Lạc Diệp hét: “Ta phải giết ngươi.”

Hy Bình cười nói: “Nàng không thể giết ta được. Độc Cô lão huynh, thả nàng ta
ra đi kẻo không có kẻ khác sẽ ghen đó. À! Phải rồi, tiện tay vỗ mông nàng ta
một cái. Một nữ nhân mà cái mông bị đùa giỡn như thế nhìn sao mà không thích
được chứ. Ha ha.”

Lạc Thổ giận dữ hét: “Hoàng Hy Bình, ngươi đừng quá ngạo mạn!”

Đột nhiên Lạc Hùng cất tiếng: “Các ngươi quay lại đây. Đừng để anh hùng thiên
hạ cười chê.”

Ngay lập tức sáu người kia liền quay trở về vị trí ban đầu. Lạc Thổ cũng hạ
song quyền xuống rồi theo họ quay về. Lạc Diệp sau khi được Độc Cô Minh bỏ tay
ra liền muốn tiếp tục tìm Hy Bình để thanh toán, nhưng bị Lạc Hùng trừng mắt
khiến nàng phải dừng lại.

Hoàng Đại Hải tiến về phía Lạc Hùng nghiêm trang nói: “Lạc minh chủ, người làm
vậy không phải là quá đáng lắm sao?”

Lạc Hùng mỉm cười đáp: “Là sơ sót của ta. Bởi Đỗ trang chủ nói hôm nay sẽ quay
trở về. Ta vốn nghĩ Võ lâm tứ đại thế gia các người không tham dự nữa. Vì vậy
không chuẩn bị chỗ cho các ngươi ở hàng ghế đầu tiên. Tuy nhiên hàng ghế thứ
hai, thứ ba vẫn còn chỗ trống mà.”

Hy Bình cất lời thóa mạ: “Ta khinh! Để chúng ta ngồi hàng ghế thứ hai, thứ ba
à? Lão tử ta không phải hàng đầu thì không thèm!”

Triệu Tử Hào thâm trầm cất tiếng: “Trong giới võ lâm, chưa có ai dám coi
thường Tứ đại võ lâm thế gia. Ai dám nghĩ rằng tứ đại võ lâm thế gia xứng đáng
ngồi ở hàng ghế thứ hai, thứ ba, xin mời đứng lên nói rõ ra.”

Giọng nói hào hùng tràn đầy khí thế vang lên. Chúng nhân tại trường không ai
dám cất tiếng. Thanh danh của Tứ đại võ lâm thế gia rất lớn ngay cả mấy phái
lớn như Thiếu Lâm và Võ Đang cũng không dám tranh hơn, chỉ có thể cùng bọn họ
ngồi ngang hàng. Trong giang hồ bây giờ, may ra chỉ có Minh Nguyệt Phong và
Đại Địa Minh thôi. Vì hiện tại Thiếu Lâm cũng như một số môn đồ của Thiếu Lâm
đều được ngồi ở hàng thứ nhất, hà huống chi lớp tinh anh của Tứ đại võ lâm thế
gia? Đúng vậy, đúng là lớp tinh anh. Cứ theo sức mạnh mà nói, rất nhiều người
thừa nhận bọn họ quả là tinh anh. Đương nhiên điều này không tính đến tác
phong hành sự của bọn họ.

Lạc Hùng nhìn toàn trường, thần sắc lộ vẻ bối rối. Những người đã ngồi trên
ghế, có thể nào Lạc Hùng lại thỉnh họ đứng lên được? Nhưng nếu không thế, tám
tên vô lại đang đứng trước mặt đây chắc sẽ không chịu thua. Thật là khó! Ai!
Nguyên là muốn làm cho bọn chúng khó chịu một chút, giờ chẳng phải hóa ra tự
mình làm khó mình sao?

Lạc Hùng không còn cách nào khác bèn ra lệnh: “Lạc Hỏa, các ngươi nhường tám
chỗ ngồi cho bọn họ!”

Nhưng Hy Bình lại nói: “Không cần! Mông bọn chúng ngồi lên đó nóng lắm. Ai
biết bọn chúng có bị bệnh hay không chứ.”

Thần sắc tám sư huynh muội đều cực kỳ phẫn nộ. Lôi Long cất tiếng nói: “Xem ra
tốt nhất bọn ta cứ đứng!”

Hoa Tiểu Ba lập tức nói chêm vào: “Long ca! Chủ ý của ca quả là tuyệt! Đứng sẽ
thể hiện rõ vóc dáng cao ráo nhất hạng của chúng ta. Huống hồ đẹp trai như đệ
mà đứng ở đây nhất định sẽ là mục tiêu chú ý cao nhất của mọi người. Một vị
trí tuyệt đối nổi bật.”

Triệu Tử Hào lắc lắc đầu nói: “Cũng vẫn không ổn.”

Hy Bình hướng về Lạc Hùng nói: “Lạc Hùng! Ta với ngươi thỏa thuận một điều
kiện. Nếu ngươi đáp ứng với chúng ta, chuyện hôm nay coi như giải quyết xong.
Nếu không, tất cả chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nào?”

Lạc Hùng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ngươi nói đi!”

Hy Bình mỉm cười nói: “Ngươi để chúng ta đi đánh Thái Âm giáo…..”

Lạc Hùng không thể tưởng nổi Hy Bình là đưa ra điều kiện như thế. Ông ta mất
bao công sức nghĩ cách để bắt Võ lâm tứ đại gia phải xuất chinh đi trước
trước. Bây giờ Hy Bình lại chủ động đề xuất đúng hợp với tâm ý của lão ta,
trong lòng Lạc Hùng không khỏi vô cùng hoan hỉ. Tuy vậy, lão làm ra vẻ vô cùng
lúng túng nói: “Điều này phải thương lượng với mọi người đã…..”

“Ta khinh!” Tứ Cẩu mở miệng thóa mạ: “Vậy cái chức võ lâm minh chủ của ngươi
là cái ôn gì? Chẳng có một tí quyền lực gì hay sao?”

Lạc Hùng đáp: “Ta phải hỏi ý kiến các nhân sĩ võ lâm một cái đã!” Ông ta nhìn
xung quanh rồi lớn tiếng nói: “Các vị anh hùng, Võ lâm tứ đại gia từng lập
được nhiều công lao hãn mã trong giang hồ. Hôm nay, họ lại mong muốn vì võ lâm
mà ra tay, đánh đuổi sự xâm nhập của Thái Âm giáo vào võ lâm trung nguyên,
không biết ý của các vị thế nào? Nếu như có ai phản đối, xin mời đứng lên nói
rõ!”

Hy Bình nói thêm: “Đúng! Ai phản đối xin bước tới đây để bàn bạc.”

Lập tức có bảy, tám thân ảnh xuất hiện như cơn gió giữa tràng. Hy Bình tiến về
phía thanh niên cao lớn uy vũ nhất trước mặt, mỉm cười cất tiếng: “Huynh đệ!
Tại sao ngươi phải đối?”

Người thanh niên đáp: “Nhóm người bọn ngươi ngoài việc truy cầu mỹ nữ ra thì
chẳng biết một chút lễ phép cư xử gì cả. Nếu để bọn ngươi đi đánh Thái Âm giáo
thì chỉ đơn giản lấy vận mệnh võ lâm ra làm trò cười. Lỗ Mãnh ta tuyệt không
đồng ý.”

Hy Bình vẫn mỉm cười nói: “Thật cảm ơn ý kiến của huynh đệ. Thật là một ý kiến
hoàn hảo. Đến đây, chúng ta bắt tay một chút nào.” Hy Bình nhìn người thanh
niên cao lớn ngang với hắn rồi chìa tay trái ra.

Lỗ Mãnh do dự một chút nhưng rồi đưa tay trái ra bắt tay Hy Bình. Đột nhiên
hắn kêu la hốt hoảng, mặt nhăn nhó đau đớn, người cúi gập xuống, van xin: “Đại
hiệp! Xin tha cho ta! Ta không phản đối nữa!”

Lúc đó, mọi người tại trường nghe rõ tiếng khớp xương vỡ kêu răng rắc. Mấy
người vừa phi thân vào trong vòng hết nhìn Hy Bình và Lỗ Mãnh rồi lại nhìn bảy
tên nam nhân cao lớn đang từ từ tiến dần về phía họ. Tất cả bọn chúng đều thất
kinh, chẳng quản gì nữa, vội vội vàng vàng phi thân trở ra, hòa lẫn vào những
người đứng phía sau, không dám lộ mặt ra nữa.

Hy Bình buông tay Lỗ Mãnh rồi hét to: “Ai còn ý kiến phản đối xin thỉnh người
đó lên đây bắt tay với ta.”

Lỗ Mãnh run rẩy cất tiếng: “Ta không phản đối nữa!”

“Ta có hỏi ngươi đâu?” Hy Bình cốc vào đầu hắn một cái rồi nói tiếp: “Tiểu Ba!
Cấp thuốc cho hắn. Cho hắn biết uống thuốc khó chịu như thế nào để sau này
không dám chường mặt ra nữa. Con bà nó!” Hắn lại quay mặt về phía Lỗ Mãnh. “Ta
thấy ngươi nên đổi tên họ đi có khi tốt cho ngươi hơn. Cái gì mà Lỗ Mãng. Lần
sau mà còn lỗ mãng, ngươi chết cũng không biết tại sao đâu!’

Lỗ Mãnh phản đối: “Chữ ‘Mãnh’ trong tên ta là chữ ‘mãnh’ trong cường mãnh chứ
không phải là chữ ‘mãng’ trong ‘lỗ mãng’.”

Hy Bình nghe được lại nổi sung lên nói: “Ngươi cường mãnh lắm à? Tốt! Chúng ta
lại bắt tay tiếp!”

“Không! Ta đổi tên cũng được.” Lỗ Mãnh vội vàng chuồn khỏi chỗ đó.

Hy Bình đắc ý cười to nói: “Ha! ha! Cuối cùng không có ai phản đối nữa. Ngày
mai tiến công đoạt lấy tứ đại mỹ nhân của Thái Âm Giáo.”

“Hoàng Hy Bình, ngươi quả là con người đáng chán.” Mộng Hương từ chỗ ngồi đứng
dậy rồi tiến về phía Hy Bình.

Vừa nhìn thấy Mộng Hương, Hy Bình lập tức hỏi: “Mộng xú thí! Nàng cũng muốn
phản đối sao?”

Mộng Hương đến trước mặt Hy Bình, chìa bàn tay phải trắng muốt ra. Hy Bình
nhìn chằm chằm vào bàn tay ngọc khả ái của nàng, thầm hối tiếc đã nói mấy câu
lúc nãy, nếu không bây giờ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộng Hương. Hắn lại
lớn tiếng gọi: “Ai không phản đối cũng mời lên bắt tay với ta.”

Nói xong hữu thủ của hắn tức tốc chụp lấy tay Mộng Hương. Thật tiếc, Mộng
Hương phản ứng không chậm như hắn nên hắn chụp trượt. Để che đậy sư lúng túng,
hắn liền rút tay lại đưa lên gãi gãi đầu, miệng vẫn cười hề hề như cũ.

Chúng nhân tại trường nhìn thấy những Hy Bình hành động không bình thường của
Hy Bình, ánh mắt rất nhanh đều hướng xuống đất, miệng không thể không há hốc
ra, tự hỏi sao trên đời lại có loại người ti tiện như thế?

Mộng Hương trừng mắt nhìn Hy Bình rồi quay trở về chỗ ngồi của mình mà không
nói lời nào.

Hy Bình mỉm cười thắng lợi hướng về Lạc Hùng nói: “Không có ai phản đối nữa.”

Lạc Hùng làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói: “Nếu đã như thế, cứ để Võ lâm tứ
đại thế gia phản kích Thái Âm Giáo.”

Từ Phiêu Nhiên đột nhiên đứng thẳng dậy cất lời: “Lạc minh chủ! Thiên Phong
Bảo ta không đi cùng lũ bắng nhắng này.”

Tám tên lưu manh lập tức tiến về phía Từ Phiêu Nhiên, bao quanh lão ta vào
giữa. Thiên Phong song kiều cùng Thiên Phong tam anh cũng lập tức tuốt kiếm
ra, theo dõi biến chuyển tình thế.

Hy Bình đến bên Từ Phiêu Nhiên nhẹ nhàng nói: “Nếu lão không muốn Võ lâm tứ
đại thế gia bị xem thường thì tốt nhất là cứ giữ im lặng. Hiện tại ta tranh
giành thể diện cho Tứ đại gia, sao lão lại đứng ra phản đối? Lão không sợ tổ
tiên ở dưới kia thóa mạ lão là kẻ bất hiếu à? Ta nghĩ chắc con lão cũng sẽ coi
thường lão. Nếu thật lão dám phản đối, ta sẽ ôm hai hai con gái của lão vào
lòng ngay tại đây rồi quậy loạn lên để thiên hạ biết hai cô con gái xinh đẹp
của Từ Phiêu Nhiên kỳ thật chính là nữ nhân của lão tử ta. Lão có muốn xem
không?”

Vẻ mặt giận dữ của Từ Phiêu Nhiên vẫn không hề thay đổi nhưng lão chẳng thốt
lời nào mà lặng lẽ quay về chỗ ngồi của mình.

Hy Bình quay mặt sang phía Thiên Phong song kiều mỉm cười nói: “Không cần phải
khẩn trương.”

Lạc Hùng sẵn đà quyết định: “Vì không còn ai phản đối nữa, vậy quyết đình để
Võ lâm tứ đại thế gia xuất thủ. Ngoài ra ta cũng sẽ phái nhân thủ theo giúp đỡ
bọn họ.”

“Cái gì?” Hy Bình thét lên: “Chúng ta mà cần giúp đỡ sao?”

Thật sự xem thường quyền vương như hắn.

Lạc Hùng đáp: “Nhiều người vẫn tốt hơn chứ!”

Hy Bình suy nghĩ rồi cất lời: “Cũng được! Bất quá, cũng nên nói trước, ngươi
phái ai cũng chẳng quan trọng nhưng phải nghe theo lời ta. Nếu không, ta sẽ
xách hắn về đây ném xuống đất để hắn về về nhà dưỡng thương, tránh đến lúc đó
khỏi làm phiền lão tử.”

Lạc Hùng cảm thấy bối rối

Quyền Hành ngồi bên cạnh Quyền Khuynh Quốc đứng bật dậy, nhìn Hy Bình cất
giọng dịu dàng nói: “Dựa vào ngươi sao?”

Hy Bình cũng như bảy người kia chuyển ánh mắt nhìn về phía người thanh niên có
khuôn mặt rất bình thường kia. Trong đầu họ thắc mắc không biết người đó là ai
vậy?

Hy Bình cất bước đến trước mặt hắn, đứng thắng người lên, so với hắn cao hơn
một cái đầu, lại cúi đầu xuống nói: “Sao? Không phục à? Không lẽ ngươi nghĩ
rằng ta phải nghe theo lệnh của ngươi sao?”

Ai ngờ được Lạc Hùng lại nói: “Hoàng thiếu hiệp! Vốn bọn ta muốn để vị tiểu
huynh đệ này dẫn dắt Võ lâm tứ đại thế gia các người đi trước, không biết thế
có được không?”

Tứ Cẩu nói: “Ngươi hỏi toàn những câu thừa thải.”

Hoa Tiểu Ba bồi thêm một câu: “Dĩ nhiên là không thể!”

Hy Bình tỏ ra rất quan tâm, tay giơ nắm đấm lên, ước lượng chiều cao của hắn
và Quyền Hành rồi nói: “Nhìn sao cũng thấy ta cao hơn hắn. Làm sao ta có thể
nghe hắn đây? Lạc Hùng, phiền ngươi bảo hắn quay về tăng chiều cao thêm một
chút rồi uay lại tìm ta.”

Lạc Hùng nói: “Đây không phải là vấn đề chiều cao…..” Xử lý cái thằng họ Hoàng
điên điên này thật là đau đầu a!

Hy Bình nói: “Ồ, không phải vậy sao? Vậy thì ta với hắn đánh nhau một trận.
Đánh chừng nào hắn bò không nổi nữa thì hắn sẽ không thể tranh với ta nữa. Ha
ha…..”

“Hoàng Hy Bình, để ta đấu với người!” Một bóng trắng đột nhiên bay về hướng Hy
Bình.

“Tiểu Ba! Đưa đao cho ta! Lão bà nương cầm kiếm chém ta kìa!” Lời vừa nói xong
thì ngực Hy Bình đã bị đâm một nhát, sâu vào trong thịt, máu trào ra thốt thì
nguy hiểm đã liền kề, một kiếm đã đâm vào da thịt hắn, máu thấm ướt trước ngực
hắn.

Toàn trường đều im lặng như tờ

Hy Bình nhìn xuống thanh kiếm đang đâm vào ngực mình. Kiếm đâm tuy không sâu
nhưng cũng đủ đau đớn. Hắn từ từ ngẩng mặt lên nhìn người đứng trước mặt rồi
nói: “Lạc U Nhân à! Nàng thật sự đâm ta sao?”

Lạc U Nhân không đủ can đảm nhìn Hy Bình. Nàng cúi đầu rồi nói bằng một giọng
không thể nhỏ hơn được nữa: “Ta nghĩ ngươi sẽ tránh nó!”

Thật sự nàng đánh giá thiên tài này quá cao, cứ nghĩ hắn là Hoa Tiểu Ba.

Hoa Tiểu Ba ôm đao đến trước mặt Hy Bình cười khổ: “Tỷ phu, đệ lại chậm một
bước rồi.”

Hy Bình thối lui một bước cứ như không có chuyện gì xảy ra. Thanh kiếm từ từ
rút ra khỏi ngực hắn. Ngay lập tức máu cũng chảy dài xuống mặt đất. Hắn quay
đầu về phía Hoa Tiểu Ba hét to: “Nhà ngươi chỉ có chạy là nhanh còn cái gì
cũng chậm. Sao này biết làm gì đây?”

Hoa Tiểu Ba thấy Hy Bình không có gì đáng ngại bèn cười nói: “Đệ còn có thể sẽ
giúp chẩn bệnh phụ khoa cho nữ nhân…..”

Hoàng Đại Hải hỏi: “Đại ca! Huynh không sao chứ?”

Hy Bình đáp: “Chưa sao! Ta không đâm nàng ta sâu như thế này đâu.”

Lạc U Nhân hiểu ý tứ câu nói của Hy Bình, nổi giận đỏ mặt lên mắng: “Hoàng Hy
Bình! Ngươi còn nói nữa có ta xẻo ngươi ngay lập tức!”

Hoa Tiểu Ba lập tức nói: “Tỷ phu! Đao đây!”

Hy Bình không nhận đao mà hướng về Lạc U Nhân trêu chọc: “Đến đây, nàng đến
đây. Đâm thêm một kiếm vào chỗ này nữa.” Tay hắn chỉ vào vết thương đang rỉ
máu trên ngực, trông bộ dạng như một anh hùng không sợ chết.

Oa! Thật là oai phong nha.

Trong lòng Hoa Tiểu Ba và Tứ Cẩu bội phục Hy Bình vô cùng.

“Ngươi nghĩ ta không dám sao?” Lạc U Nhân nổi giận, lại nâng kiếm run run chỉa
về phía ngực Hy Bình lần nữa.

“Từ từ thôi! Nàng để ta chuẩn bị xong đã!” Hy Bình nói.

Kiếm của Lạc U Nhân lại hạ xuống. Nàng hướng ánh mắt nhìn hắn thì thấy hắn
đang vung vẫy tay, khom khom người, chân nam đá chân xiêu. Nàng muốn cười mà
không cười nổi nhưng khá nhiều người bật cười thành tiếng. Đúng lúc đó, Hy
Bình nghiêng người nhào về phía trước. Lần này thì Lạc U Nhân đã biết cái trò
đó liền cất mình tránh khỏi. Thiên tài liền ngã xấp mặt xuống như con chó cắm
mặt vào đống phân. Hắn lồm cồm bò dậy, nổi giận đùng đùng…..

“Lão bà nương điên khùng này, ta không chơi với nàng nữa. Đại Hải! Nhớ phải
giành lấy quyền chỉ huy! Đại Ca phải chuồn trước đây. Bà nương này quá tàn
nhẫn. Đại ca không thể nào dùng Liệt dương chân đao để chém nàng ta, chỉ còn
cách trốn thôi!”

Hắn vừa kêu gào vừa chạy loạn lên. Ai đứng trước mặt hắn đều bị hắn xô ngã
xuống đất, lại đạp lên mấy người vô tội đó chạy tiếp. Đột nhiên hắn bị ai đó
hất ngã. Hắn quay mặt nhìn thì thấy Lạc U Nhân đã vung kiếm lao về phía hắn.
Hắn đứng lên không kịp đành phải bò đi. Nhưng bò chưa được mấy bước đã bị Lạc
U Nhân tóm lấy nhấc lên cao rồi chỉ trong chớp mắt biến mất trước ánh mắt của
mọi người.

Mọi người nhìn theo hướng Hy Bình và Lạc U Nhân bỏ đi, trong lòng nghĩ: “Đây
là lão đại của Võ lâm tứ đại thế gia sao? Hắn là cao thủ nổi danh của võ lâm
à? Thật sự không thể tưởng nổi mà!

Những người có mặt cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trông cứ như muốn hỏi nhau:
Là ngươi nói phải không?

Sau đó rất nhiều người cuối cùng cũng phất phất tay, lắc lắc đầu. Mọi người
ngầm nhất trí: Không! Không! Không phải là ta nói đâu. Ta bảo hắn là cao thủ
khi nào chứ? Ta đâu phải là thằng ngốc, cũng không phải thằng mù…..

Cả bọn Võ lâm tứ đại thế gia đồng thanh than: Ài! Mất mặt quá!

Dù bọn họ mất mặt thì đại hội võ lâm vẫn cứ tiếp tục.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.