Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 179: Mộng Tỉnh Thì Phân – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 179: Mộng Tỉnh Thì Phân

“Tiểu điểu nhi, dậy đi.” Bàn tay Hy Bình nhẹ nhàng vỗ vào mông Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên hé mở hai mắt, mệt mỏi nói: “Ca, muội còn muốn ngủ.”

Hy Bình quay đầu, Thủy Tiên cũng đã tỉnh giấc, đang hướng hai mắt chăm chú
nhìn hắn. Hắn cười hỏi: “Còn đau không?”

“Ừm” Thủy Tiên lật mình lại, cả nữa thân người kiều diễm nằm sấp lên thân thể
cường tráng của hắn, gọi một tiếng: “Ca.”

Hy Bình vui mừng cười nói: “A ha! Thủy Tiên! Lần đầu tiên muội gọi ta như vậy
đó. Tối hôm qua tại sao không gọi? Ta còn tưởng rằng muội không thích ta. Đến
đây, hôn cái nào!”

Hắn hôn một cái lên hai má phớt hồng của Thủy Tiên. Thủy Tiên ngây dại đờ đẫn
ra, cũng đưa miệng qua hôn vào môi hắn.

Thủy Tiên nói: “Tối hôm qua người ta đau, có chút giận chàng, cho nên không có
gọi. Ca, Thủy Tiên kỳ thật luôn luôn rất thích chàng!” Nàng áp mặt vào cổ Hy
Bình, chậm rãi nói lời âu yếm.

Hy Bình cười nói: “Đối với hai nàng, kỳ thật ta không có ý muốn trêu đùa hai
nàng, còn cho rằng hai nàng đối với ta không có chút tình ý. Nhưng không ngờ
hai nàng lại yêu mến ta, xem ra mị lực của ta thật sự là rất mạnh đây. Hắc
hắc.

Đỗ Quyên cũng lật người qua, cùng Thủy Tiên cùng đối mặt nằm sấp vào bên kia
thân thể Hy Bình, nói: “Mị lực của ca đương nhiên là mạnh nhất rồi, ngay cả
loại nam nhân ưu tú như Lãng Vô Tâm và Lạc Thiên, bọn ta đều không chọn, lại
đi chọn chàng. Chàng có biết vì sao không?”

Hy Bình nói trong khẳng định: “Bởi vì ta anh tuấn nhất!”

Đỗ Quyên hờn dỗi cười cợt: “Trên đời này, nam nhân anh tuấn không phải chỉ có
một mình chàng!”

Thủy Tiên yếu ớt nói: “Bởi vì bọn ta không thể cự tuyệt chàng – ta có thể kiên
quyết cự tuyệt Lạc Thiên nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ý định cự tuyệt
chàng. Có lẽ toàn bộ nguyên nhân bọn ta chọn chàng là như vậy. Quyên Nhi,
ngươi nói phải không?”

Đỗ Quyên nói: “Kỳ thật Đỗ Quyên chỉ biết, đi theo chàng, chàng sẽ bảo vệ bọn
ta trọn đời trọn kiếp. Mà đi theo Lạc Thiên, hắn chỉ muốn dùng thân thể đặc
biệt của bọn ta để nâng cao võ công. Chàng thì lại không làm như vậy. Chàng
cùng bọn ta ân ái, đơn thuần là cần bọn ta. Lạc Thiên và Lãng Vô Tâm lại không
giống chàng. Bọn họ cần nữ nhân là bởi vì bọn họ cần đến nguyên âm của nữ nhân
để tăng trưởng tu vị nội công của bọn họ. Cho nên Lãng Vô Tâm không ngừng tìm
kiếm nữ nhân mà Lạc Thiên thì không ngừng thay đổi nữ nhân, đồng thời còn có
tới hai mươi bảy nữ nhân hầu hạ không thay đổi. Chàng cũng có rất nhiều đàn bà
– Chuyện trên thế gian, mỗi nam nhân đều có rất nhiều nữ nhân. Ta tịnh không
phản đối chàng có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần chàng đối xử với mỗi một nữ nhân
của chàng đều thật tâm yêu thương. Ở trong mắt bọn ta, chàng đúng là một nam
nhân rất tốt. Kỳ thật để Quyên Nhi một mình đối phó chàng, có thể chẳng được
bao nhiêu ngày, Quyên Nhi đã bị chàng làm chết mất. Cho nên trong lòng cũng hy
vọng chàng có nhiều nữ nhân, giúp cho Quyên Nhi gánh vác một phần thú tính của
chàng.”

Thủy Tiên đạo: “Quyên Nhi, ngươi có phát hiện ra không, mặc dù ca tịnh không
có ý cùng bọn ta tiến hành âm dương hòa hợp gì đó nhưng ta hôm nay ngủ dậy cảm
thấy trong người so với hôm qua lại tiến thêm một tầng!”

Đỗ Quyên cười nói: “Ta đã từng hỏi các tỷ tỷ khác của chàng, các nàng ta tịnh
không có phát sinh tình huống này. Có lẽ bởi vì chúng ta tu luyện âm dương chi
thuật mới có hiện tượng này xuất hiện.”

Các nàng thật không biết Hy Bình sở luyện Thiên Địa Tâm Kinh vốn là võ học cao
nhất trong Âm Dương Thuật, mỗi lần tiến vào thân thể nữ nhân sẽ tự động vận
hành. Nếu gặp được nữ nhân có luyện Âm Dương Thuật thì có thể kéo theo Âm
Dương khí của nữ nhân đó đồng thời vận hành, do đó khiến cho thân thể nữ nhân
điều hợp âm dương thay đổi nhanh, thay đổi hiệu quả hơn. Cho nên mới có hiện
tượng bọn họ gia tăng công lực sau mỗi lần vui vẻ xong. Vì tối hôm qua là đêm
đầu tiên Thủy Tiên cho nên công lực tăng trưởng đột ngột cao, do đó nàng rất
dễ dàng phát hiện. Sau này khi vui vẻ xong, công lực tăng trưởng không nhanh
chóng mạnh mẽ như đêm đầu, cho nên cũng không dễ dàng nhận ra. Kỳ thật trong
các nữ nhân của Hy Bình, ngoài hai nàng ra, còn có Lãnh Như Băng cũng như thế,
nhưng vào đêm đầu tiên của nàng, âm dương khí chỉ dùng để giải khai hàn khí
của hàn băng thiện, cho nên Lãnh Như Băng không chú ý đến mặt tác dụng này.
Sau này lúc gần nhau, do công lực chỉ tăng thêm rất ít, nên nàng không thể
phát hiện được. Trên thực tế, công lực của nàng sau mỗi lần cùng Hy Bình giao
hợp đều có tăng lên.

Đương nhiên, chuyện này Hy Bình cũng không hiểu được, hắn nói: “Xem ra ta cũng
rất có giá trị sử dụng đây! Bọn này cần phải sử lợi dụng nhiều nhiều nhé!”

Đỗ Quyên sẳng giọng: “Cái gì! Bọn ta lợi dùng nhiều? Chàng nghĩ thế, chúng ta
không ngờ bị chàng làm mệt muốn chết. Chàng không mệt, nhưng bọn ta rất mệt
mỏi. Thủy Tiên, ngươi nói xem có phải không?”

Thủy Tiên nói: “Ta chỉ biết là rất đau thôi.”

Đỗ Quyên trợn mắt, nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật không thể giúp ta?”

Hy Bình bật cười nói: “Thủy Tiên thế nào có thể giúp nàng? Nàng ấy còn muốn
lợi dụng ta nhiều nữa! Ta phải đi rồi, con chim non, nàng có đi không?”

“Ta không đi.”

Hy Bình rời khỏi giường, mặc y phục xong, nhìn hai nữ nhân trên giường, nói:
“Thủy Tiên, nàng có thể phải nằm trên giường vài ngày đấy. Mỗi lần bị ta
chuyên tâm giở trò cả nửa đêm thì xử nữ đều phải gặp loại tình huống này…..”
Trừ ra sáu xử nữ của Lãng Vô Tâm bị hắn giải quyết trong thời gian ngắn –
Trong lòng hắn định nói như thế.

Hắn hôn hai nàng, sau đó rời khỏi phòng.

Hắn đi rồi, Thủy Tiên nói: “Dường như trong phương diện này so với nữ nhân
Tiên Duyên Cốc chúng ta ra còn có mạnh mẽ hơn. Nghe sư nương nói, muốn đối phó
với nữ nhân Tiên Duyên Cốc chúng ta, thông thường phải hơn mười nam nhân mới
được. Ngay cả Lãng Vô Tâm hoặc Lạc Thiên, cũng không thể khiến hai người chúng
ta nằm liệt trên giường. Vậy nên ca so với hai bọn họ đều mạnh hơn.”

Đỗ Quyên sẳng giọng: “Cái gì nên? Sau này ngươi sẽ biết. Chàng quả thật là một
cái máy. Ngươi có thể tưởng tượng chàng như một con thú đực chuyên môn giao
phối mà tồn tại.”

Thủy Tiên sợ hãi: “A!”

Đỗ Quyên bật cười nói: “Nhưng, ta rất thích….. Tỷ tỷ, ngươi cũng thích. Chàng
không chỉ có vẻ ngoài mê người. Ở trên giường chàng cũng biểu hiện sự cường
hãn khiến cho mỗi nữ nhân đều mê đến phát cuồng.”

Thủy Tiên hơi trầm tư nói: “Đỗ Quyên, chúng ta dường như còn chưa được xem là
nữ nhân, chúng ta còn là những nữ hài mà!”

Đỗ Quyên bĩu môi nói: “Cái gì? Người ta đều nói nữ hài từng trải qua với nam
nhân đều là nữ nhân cả rồi. Chuyện này không thể lấy tuổi tác ra mà nói được.”

Thủy Tiên cũng vẫn cố chấp nói: “Nhưng, theo tuổi tác mà nói, chúng ta đúng là
tiểu nữ hài mà! Ta không định già nhanh như vậy đâu!”

Đỗ Quyên gật đầu, nói: “Thủy Tiên, ta không cùng ngươi tranh luận nữa. Muốn
làm nữ hài hay muốn làm nữ nhân ngươi tự quyết định. Dù sao chăng nữa thì nữ
hài cũng là nữ nhân, chúng ta đều là người của hắn. Ta nửa đầu đêm bị bọn
ngươi ồn ào đến không thể ngủ được, nửa đêm về sau lại phải chịu lấy cơn điên
cuồng của hắn. Ta rất mệt mỏi, còn muốn ngủ.”

Nàng nhắm hai mắt, ôm lấy Thủy Tiên lõa thể tiếp tục ngủ. Thủy Tiên ngẫn người
ra rồi cũng ôm lấy thân thể mềm mại đầy đặn của Đỗ Quyên nhắm mắt ngủ.

Hy Bình rời khỏi đại sảnh. Đỗ Thanh Phong và mọi người đã chuẩn bị xuất phát.

Độc Cô Phách nói: “Bình nhi, ta còn tưởng là ngươi không ra đây tiễn lão đầu
ta nữa.”

Hy Bình cười nói: “Gia gia, con thế nào có thể không ra đây? Con cứ tưởng gia
gia sẽ ở đây lâu hơn một chút, để con ca thêm một vài bài cho gia gia nghe.”

“Có lẽ miễn đi.” Độc Cô Phách nói: “Lỗ tai lão đầu ta hiếm khi được yên tĩnh,
ngươi nên ca cho bọn Tiếu Diện Cái nghe. Dường như ngươi là thần tượng của bọn
chúng đó.”

Tiếu Diện Cái nói: “Độc Cô lão gia! Hắn chỉ là thần tượng của các huynh đệ
trong bang chúng ta chứ không phải thần tượng của lão ăn mày ta. Hồi lão cái
chưa làm khất cái, cũng đã từng là công tử gia một phương, nhiều ít cũng từng
hân thưởng một chút âm nhạc. Ha ha.”

Hoàng Dương nói: “Bình nhi, ta cùng mẹ con cũng phải về Trường Xuân Đường. Con
ở đây chớ gây sự, khiến mẹ con lo lắng. Bất quá….. nếu con phải đánh Lạc Hùng,
ta vẫn ủng hộ.”

Hy Bình ôm lấy Xuân Yến, nói khẽ: “Mẹ, con là do mẹ nuôi lớn, mẹ phải tin
tưởng con.”

Xuân Yến nói: “Con có gặp qua Mộng Tình của Minh Nguyệt Phong chưa?”

Hy Bình sững sờ, nói: “Vâng, con đã nhận bà ấy làm nghĩa mẫu.”

“Con nhận bà ấy làm nghĩa mẫu à?” Xuân Yến hoảng sợ nói.

Hy Bình cười nói: “Đúng vậy. Mẹ, có vấn đề gì không?”

Xuân Yến nói: “Không có gì, chỉ là có chút bất ngờ thôi. Kỳ thật mẹ rất vui
mừng khi con nhận bà ấy làm nghĩa mẫu. Nghe mẹ nói đây, từ nay về sau tuyệt
đối không thể làm bà ấy mất vui, được không?”

Hy Bình nói: “Con biết rồi, thưa mẹ.”

Xuân Yến nghĩ nghĩ, lại nói: “Bất kể tương lai con thành người thế nào, con
luôn là con trai ta. Mẹ yêu con hơn cả bà ta. Với tính cách của con, con luôn
gây ra rất nhiều phiền toái. Sau khi con cùng Tứ Cẩu đi, bọn Đại Phong rất lo
lắng cho các con. Tại Hoàn Sơn Thôn, có lẽ bọn họ đều là địch nhân của con. Ra
khỏi Hoàn Sơn Thôn, bọn họ lại không muốn phát sinh bất luận chuyện gì cho các
con. Bọn họ đều là huynh đệ cùng con từ nhỏ lớn lên. bọn họ nói, ở bên ngoài
con gặp phải chuyện gì, bọn họ sẽ dốc toàn lực trợ giúp các con. Đại Phong kỳ
thật không phải là một thợ săn bình thường. Chuyện này sau này ta mới biết
được. Gia tộc của nó vốn từ hai trăm năm trước là một tướng quân rất có danh
phận. Tướng quân này chính là một vị đại thần xạ thủ và một nhà lãnh đạo vĩ
đại. Phụ thân và gia gia của Đại Phong đều không thể học thành thần xạ chi
thuật mà ông để lại. Lúc Đại Phong chính thức trở thành thủ lĩnh Hoàn Sơn
Thôn, phụ thân của hắn mới đem bí mật bất truyền này truyền cho hắn. Điều
ngoài dự đoán của mọi người là Đại Phong vậy mà có thiên phú xạ tiễn. Sau đó
hắn trở thành người kế vị tướng quân đệ nhị Thần xạ thủ. Những chuyện này đều
là Đại Phong bí mật nói cùng ta. Bởi vì hắn tu luyện thần tiễn, nhãn quang đặc
biệt tốt, nhìn ra mẹ con là người biết võ. Ở Hoàn Sơn Thôn hắn huấn luyện năm
mươi tay thợ săn trẻ tuổi rất mạnh mẽ, đều là hảo huynh đệ trước kia cùng con
đánh nhau từ nhỏ đến lớn. Bình Nhi, bất kể con gặp phải vấn đề gì trong giang
hồ, Đại Phong bọn chúng đều sẽ hết sức giúp đỡ con. Bọn họ không cho phép
người ở Hoàn Sơn Thôn ra ngoài bị kẻ khác khi phụ.”

Hy Bình nói: “Mẹ! Làm sao có người dám khi phụ người của Hoàn Sơn Thôn chúng
ta?” Tín ngưỡng Hoàn Sơn Thôn là vũ lực, đánh nhau đệ nhất. Ai mà không đánh
nhau từ nhỏ đến lớn? Có thể bị khi phụ sao?

“Mẹ! Người không cùng nghĩa mẫu tạm biệt à?”

Xuân Yến nói: “Không! Con gặp bà ấy thì nói với bà ấy, mẹ trở về chăm sóc các
con dâu mang thai chờ sanh.”

Hoa Sơ Khai nói: “Mẹ con hai người nói đủ chưa? Phải khởi hành rồi.”

Đỗ Thanh Phong nói: “Hy Bình, hội nghị mời bọn ngươi đến Đại Địa Minh đi họp
hội.”

Hy Bình nói: “Lại họp cái gì nữa? Thật là phiền!”

Đỗ Thanh Phong nói: “Dường như là quyết định để ai đi đánh Thái Âm Giáo đấy!”

Hy Bình lập tức cảm thấy hứng thú, nói: “Đã quyết định bắt đầu đánh rồi phải
không? Không phải vừa đi thương lượng cái việc nhàm chán gì đó sao? Nếu thật
là muốn đánh, ta cũng đi, bắt Lạc cẩu Hùng đem nhiệm vụ này giao cho ta.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, không phải huynh không muốn đánh mấy nữ hài tử Thái
Âm Giáo à?”

Hy Bình nói: “Đồ ngốc! Đánh có rất nhiều loại. Ta muốn bắt thánh nữ Thái Âm
Giáo giống như lúc trước bắt Nguyên Chân vậy. Ngươi hiểu chưa?”

Tứ Cẩu cười nói: “Thì ra là ngươi muốn đi câu con bé. Ta ủng hộ ngươi. Nghe
nói Thái Âm Giáo có rất nhiều mỹ nữ, để người khác đi sẽ giết hết mỹ nhân, chi
bằng để đám nam nhân biết thương hương tiếc ngọc chúng ta đi chinh phục.”

Độc Cô Minh cũng nói: “Cùng nữ nhân giao đấu, phải đánh tâm tư của nàng trước.
Hy Bình, chúng ta lập tức đi Đại Địa Minh, đừng để người khác chiếm lấy tiên
cơ.”

“Đi!” Triệu Tử Uy hét lớn.

Hoa Tiểu Ba nói: “Uy ca, huynh cũng cảm thấy hứng thú với mỹ nữ Thái Âm Giáo
sao?”

Triệu Tử Uy nói: “Ta theo, ta là muốn đi gặp Mộng Hương.”

Độc Cô Minh nói: “Ngươi nên bỏ đi thôi! Cơ hội của ngươi chỉ bằng không.”

Triệu Tử Uy giận nói: “Độc Cô Minh, ngươi lưu lại cho ta chút khẩu đức.”

Độc Cô Minh nói: “Hãy đợi đấy!” Liền đó xung phong chạy ra trước…..

Đỗ Thanh Phong nhìn đám thanh niên đi khỏi, cười nói: “Cũng không biết phải
bọn chúng tiễn chúng ta, hay là chúng ta tiễn bọn chúng đây. Nhạc phụ, chúng
ta cũng trở về đi! Ta nói thật, ở lại Đại Địa Minh, mọi người đều rất không
thoải mái. Lúc nào cũng thấy như ăn nhờ ở đậu, giữ đến một bụng điểu khí.”

Hắc, thì ra Đỗ Thanh Phong cũng có mặt hào phóng như thế….. Nói cả những câu
thô tục như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.