Hy Bình dẫn Thi Nhu Vân và Thủy Tiên đi du ngoạn Long Thành. Hắn không cần
phải trực tiếp trở về Phong Nhân viện. Thái độ của Thủy Khiết Nhu và Nguyên
Chân làm cho hắn không cách nào chấp nhận được. Mặc dù đã lâu rồi hai nàng
không nói chuyện với hắn, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy xấu hổ như lúc này.
Dẫu cho da mặt hắn rất dày tuy vậy trong tim hắn thực sự bị họ làm cho tổn
thương, vì vậy hắn cảm thấy trong lòng thật thương tâm. Đích thật là quá
thương tâm a! Hắn đi đi lại lại trên phố.
Nhưng Long Thành này cũng không có gì làm cho hắn chú ý và vui vẻ. Đi dạo một
lúc mà không thấy nổi một người bán hồ lô đường. Cái thứ đơn giản nhất để hấp
dẫn mấy đứa trẻ còn không có huống hồ là hấp dẫn Hoàng thiên tài?
Thi Nhu Vân là ngươi rất kiệm lời, thấy Hy Bình không nói gì, nàng cũng không
buồn mở miệng. Thủy Tiên cũng không phải là một nữ hài đa ngôn. Có lúc nàng
muốn nói vài lời, nhưng thấy bộ dạng ủ dột của Hy Bình, lời vừa ra tới cửa
miệng chỉ đành nuốt lại vào bụng.
Ba người đi đi lại lại không có mục đích, Hy Bình không biết nên đi đâu tại
Long Thành này. Đây không phải là địa phương quen thuộc của hắn, cũng không
phải là nơi hắn muốn dừng chân. Chỉ vì có vài sự việc xảy ra, hắn mới phải tới
chốn này. Mặt khác, ở đây đánh nhau không sướng, xướng ca thì bị Lạc U Nhân
đấm vào miệng, hơn nữa còn có điểu kính – 还uan 有ou 个e 鸟iao 劲ing 呀a ?
Trong tình huống ngoài ý muốn, hắn đụng đầu với sáu nữ nhân của Dã Mã Tộc. Khi
Hy Bình gặp Nguyên Chân ở góc phố, hắn chỉ muốn quay người chuồn đi. Nhưng
nhìn thấy hai mắt ngập tràn chiến ý của nữ nhân to lớn đó, hắn phải lập tức
dẹp bỏ ý nghĩ bỏ chạy. Hoàng Hy Bình hắn không phải là Hoa Tiểu Ba, trong
nhiều tình huống, hắn không chọn cách bỏ chạy mà ở lại chịu trách nhiệm những
việc hắn đã làm.
Hắn nắm tay hai nữ nhân đi tới trước mặt Nguyên Chân, trong sát na đó, hắn đã
khôi phục lại nụ cười vô lại mọi ngày, nói: “Công chúa, nàng không cần phải
bồi tiếp Lạc Thiên sao? Hắn ta bỏ rơi nàng rồi phải không?”
Nguyên Chân chuyến này, không ngờ có thể gặp lại Hy Bình. Đối với nàng điều
này có chút bất ngờ. Nàng nhìn nam nhân đứng trước mặt, nam nhân nàng đã từng
đem lòng yêu mến. Có lẽ lúc này nàng vẫn còn yêu hắn lắm, bất quá nàng trước
mặt mọi người, đã chọn Lạc Thiên. Nàng đã làm tổn thương khoái cảm của hắn nên
không khỏi áy náy, nói: “Lạc Thiên tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi ta, ngươi
yên tâm đi.”
Hy Bình ngước mặt nhìn nàng, nói chầm chậm: “Nàng tới Trung Nguyên này để tìm
hắn sao?”
“Đúng vậy, trên đường đi, ta gặp rất nhiều nam nhân, nhưng cuối cùng ta cảm
thấy hắn mới là nam nhân thích hợp với ta. Hắn có lực lượng cường đại, hoài
bão lại không nhỏ. Ta nhất định sẽ rất hạnh phúc khi đi theo hắn. Bởi vì nữ
nhân Dã Mã Tộc coi trọng cường giả, đi theo cường có thể làm cho ta cảm thấy
sự tồn tại của mình. Ngoài y ra, không ai có thể làm cho ta thấy lạc thú.
Ngươi càng không thể đem lại cho ta cảm giác thỏa mãn này, bởi lẽ ngươi không
phải là một nam nhân có dã tâm. Cho dù ta đã từng yêu ngươi hoặc ta vẫn đang
rất yêu ngươi, nhưng nếu ta trở về bên cạnh ngươi, gần như là không thể, trừ
khi ngươi có thể giải thích tại sao ban đầu ngươi lại bỏ rơi ta. Dã Mã Tộc nữ
nhân đúng là có thể tùy tiện chọn nam nhân, nhưng ngươi nên biết, ta là loạn
đồ của Dã Mã. Một khi ta đã chọn Lạc Thiên, ta không thể chọn ngươi. Ta khác
với mẫu thân ta, bởi vì mẫu thân với nam nhân chưa từng có tình, nhưng Nguyên
Chân ta thì có. Ta đã từng yêu ngươi, nhưng ngươi không nhận ra, không nói lời
nào đã bỏ đi.”
Hy Bình nói: “Nàng cam đoan rằng mẫu thân nàng chưa hề yêu nam nhân nào sao?”
Nguyên Chân nói: “Một nữ nhân có nhiều nam nhân, nàng ta sẽ yêu nam nhân nào?
Nữ nhân không như nam nhân các người. Ngươi có thể cùng lúc chiếm hữu nhiều nữ
nhân, nhưng nữ nhân thì khác, dù cho nàng ta đồng thời quan hệ nhục thể với
nhiều nam nhân khác nhau, nàng ta cũng không để bất cứ nam nhân nào chiếm hữu.
Cho dù đó là nữ hoàng của Dã Mã Tộc đi nữa. Nhưng khi nói về tình ái, thật nực
cười hơn, làm sao bờ ngực nhỏ nhoi của nữ nhân có thể chứa nhiều nam nhân như
vậy? Mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân phát sinh tình cảm, trừ phi
bà ta cũng giống như ta, những mong có được nam nhân của riêng mình. Bà ta
thật sự không muốn nam nhân nào, chỉ muốn cùng nam nhân đó lên giường, bất kể
đó là ai, chỉ cần hắn cường tráng là được. Tại Trung Nguyên, chuyện này bị tị
hiềm nhưng ở Dã Mã Tộc chuyện này rất bình thường.”
Hy Bình nói: “Có thể nàng nên trở về Dã Mã Tộc, hỏi xem Nhiếp Hồn Đại Pháp của
mẫu thân nàng có còn hiệu nghiệm không.”
Nguyên Chân thất kinh, lập tức nhớ tới bọn Lôi Long sáu tên sũng nam, nói:
“Ngươi thực sự đã phá được đại pháp của mẫu thân rồi sao?”
Hy Bình hốt nhiên cười nói: “Nàng ta gọi ta là tiểu tình nhân, nàng đã hiểu
chưa.”
Nguyên Chân trầm mặc một lúc, nhìn về nơi xa xôi, nói: “Mẫu thân ta có thể
đang nhớ nhung ngươi, nhưng ngươi lại đang vai ôm tay ấp nữ nhân ở đây. Hoặc
giả đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà nữ tử Dã Mã Tộc không yêu bất kỳ nam
nhân nào.”
Hy Bình nói: “Nàng đang ghen tức, hay vì mẫu thân nàng mà bất bình?”
“Cả hai.” Nguyên Chân thành thật trả lời.
Hy Bình đột nhiên cười nói: “Chân Chân, ta tự nhiên không hận nàng nữa, muốn
hỏi nàng một vấn đề. Dã Mã Tộc của nàng sẽ không phản đối mẫu thân và nhi nữ
có cùng một nam nhân chứ?”
“Dã mã tộc của ta, không có…..” Nàng đột ngột dừng lại, gắt gỏng: “Hoàng Hy
Bình, ngươi nghĩ ra cái chủ ý quái quỉ gì vậy.”
Hy Bình cười lớn nói: “Hoàng Hy Bình ta không phải là hạng người dễ dàng chấp
nhận thất bại. Bất luận là đánh nhau, ca xướng, hay tranh đoạt bất cứ vật gì,
đó chính là nguyên tắc không đổi của ta.”
Nguyên Chân và sáu nữ nhân tại trường kinh dị nhìn hắn: tên vô lại này lại bắt
đầu trổ tài khoác lác.
Hy Bình nói tiếp: “Chân Chân, sau này lúc nào ta trở lại Dã Mã Tộc để tìm gặp
lại tình nhân của ta, ta sẽ dẫn nàng về cùng. Nàng có tin không?”
Nguyên Chân ngạo nhiên nói: “Tuyệt không có khả năng.”
“Trên đời này, không có chuyện gì là không có thể. Tiểu ách ba, Thủy Tiên,
theo ta về Phong Nhân Viện. Bây giờ ta đang có tâm tình ca hát.”
Thủy Tiên nói: “Chàng! Bây giờ trời sắp tối rồi, muốn xướng ca chắc không còn
kịp đâu?”
Hy Bình đẩy nhị nữ qua sáu nữ nhân, nói: “Vậy nàng phải bồi tiếp ta chuyện
khác.”
Thủy Tiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mục đích tồn tại của màn đêm. Một loại trò chơi hết sức thú vị. Danh tự của
nó có thể làm cho nam nữ đều vui vẻ: Tác ái.”
Hy Bình tên nhà quê này lại dùng thi ý để nói về hành vi này….. Không ngờ mặt
hắn không có một chút xấu hổ, ngay cả đang ở giữa đường, giọng hắn ông ổng như
là đang lúc ca hát vậy.
Khi ba người đã rời khỏi, bọn sáu người Nguyên Chân vẫn chôn chân ở đó nhìn về
hướng họ đã rời khỏi, hòa vào dòng người ở phố Lục Quang.
Nguyên Mang nói: “Công chúa, hắn nói tộc trưởng đã phát sinh tình cảm với hắn,
người có tin không?”
Nguyên Chân hỏi lại: “Còn ngươi thì sao?”
Nguyên Mang đảm lược không nhỏ nói: “Khi còn ở Dã Mã Tộc, nô tì rất thích
hắn.”
Nguyên Chân nói: “Ngươi thích hắn như vậy, tại sao lại còn cùng với nam nhân
khác lên giường?”
Nguyên Mang lí nhí: “Công chúa, chuyện này ở Dã Mã Tộc rất bình thường mà.”
Nguyên Đan nói: “Không nhất định trong tình ái phải có tính dục. Chúng ta
không cấm việc cùng nam nhân lên giường. Có thể hành vi khai liễu của khai
thác giả lúc trước mang lại cho chúng ta cảm giác đầu tiên không gì sánh nỗi.
Tuy vậy, chúng ta không cách nào biết hắn là ai. Dù cho Lạc Thiên và Lãng Vô
Tâm là những nam nhân cường hãn nhưng không thể sánh bằng một góc của khai
thác giả đó của Dã Mã Tộc.”
Nguyên Hà nói: “Nếu nói về tình yêu chân thành thì tại Dã Mã Tộc đó là một tội
chủng. Nhưng thật ra nô tì trong lòng luôn tưởng nhớ về khai thác giả vừa lạ
vừa quen đó. Thật là một khai thác giả thần thánh. Phàm là nữ nhân Dã Mã Tộc
đều biết, cự vật của nam nhân đó đã bị đóng băng, chỉ có thể hồi vị và tưởng
tượng, không còn khả năng nào khác.”
Nguyên Mang nói: “Công chúa, người từng yêu Hoàng Hy Bình, vậy có bao giờ nhớ
tới khai thác giả không.”
Nguyên Chân nói: “Yêu hay không yêu, đối với chúng ta, thực có tác dụng gì
sao? Lần này tới Trung Nguyên là những nữ nhân cường hãn của Dã Mã tộc chúng
ta, hơn nữa, Lạc Thiên là sự lựa chọn cuối cùng của ta.”
Nguyên Linh trên mặt xuất hiện nét trầm tư nói: “Hà tỷ, người nói khai thác
giả đó là một băng điêu. Tại sao ta cảm thấy hắn có nhiệt thể?”
“Ta cũng không minh bạch chuyên đó, toàn bộ phần khác trên cơ thể hắn không có
tí nhiệt thể nào, nhưng vật đó của hắn lúc tiến nhập vào người ta, ta cũng cảm
thấy có một luồng nhiệt thể yếu ớt.” Nguyên Nghiên cũng thầm thắc mắc vấn đề
này.
Nguyên Chân nói: “Nghĩ không minh bạch thì bất tất phải nghĩ nữa.”
Nguyên Nghiên nói: “Nhưng, nếu không có khai thác giả đó, chúng ta phải xoay
xở ra sao?”
Nguyên Chân nói: “Hai ngươi hối hận rồi sao? Lúc đầu là hai ngươi bám lấy ta
muốn ta dạy ‘Tự Nhiên Tỏa Âm Chân Kinh’. Ta đâu có ép buộc hai ngươi.”
Nguyên Linh nói: “Công chúa, chúng nô tì không bao giờ hối hận. Chỉ là trong
lòng luôn có một tia hi vọng. Chúng nô tì không giống như công chúa, đã từng
yêu trước khi gặp khai thác giả đó. Chúng nô tì không chỉ hiến thân cho hắn mà
còn dành cả trái tim cho hắn rồi.”
Nguyên Chân nói: “Có lẽ! Vô luận khai thác giả đó có để lại cho ta hồi ức sâu
đậm như thế nào, trái tim ta đã toàn bộ đều đã cho tên tiểu nam nhân tiểu vô
lại đó. Dù bây giờ ta có đi theo Lạc Thiên cũng chỉ để tìm ý nghĩa của sự tồn
tại chứ không phải là tình yêu. Chúng ta là những nữ nhân của Dã Mã Tộc, dám
làm dám chịu. Ta thật sự yêu Hoàng Hy Bình, ta không phủ nhận điều đó với các
ngươi. Vì vậy đây là căn nguyên thống khổ trong lòng ta, tin rằng các ngươi
cũng hiểu.”
Ngũ đóa kim hoa không hẹn cùng gật gật đầu.
Nguyên Chân nói: “Chúng ta trở về Đại Địa Minh. Ta đã quyết định từ giờ sẽ
theo Lạc Thiên. Các ngươi sau này đừng tùy tiện cùng nam nhân khác. Đây là
Trung Nguyên, không phải Dã Mã Tộc. Nếu các ngươi muốn tác ái, chỉ có thể cùng
Lạc Thiên, rõ không?”
Nguyên Nghiên tức giận yêu kiều nói: “Công chúa, nô tì và Linh tỷ không phải
hạng tùy tiện!”
Nguyên Chân nói: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao. Những chuyện ngươi
làm là chứng cớ rõ ràng nhất?”
Hy Bình và Thi Nhu Vân, Thủy Tiên đi vào phòng.
“Ca, chàng thật sự mang Thủy Tiên trở về sao?” Đỗ Quyên nhảy lên vui mừng ào
tới Thủy Tiên: “Thủy Tiên, muội biết thế nào tỷ cũng rơi vào ma trảo của chàng
ta mà.”
Hy Bình quát: “Nha nha! Tiểu điểu nhân, sao nàng dám nói bàn tay gợi cảm của
ta là ma trảo?”
Đỗ Quyên yêu kiều giận dữ: “Bởi vì cả hai tay chàng đều xấu xa.”
Dã Mân Côi cười nói: “Xấu xa nhưng đáng yêu, phải không Lôi tỷ tỷ?”
Hoa Lôi nằm trên giường, nghe Mân Côi nói vậy, chuyển lưng ra ngoài, không
nhìn mọi người, chỉ nói: “Muội tự mình biết, tại sao hỏi ta?”
“Yêu! Lôi Lôi, ta đã trở về, sao nàng lại chìa mông vào ta?” Hy Bình đi tới
chiếc giường, lật người nàng lại, nhìn vào làn môi thơm trên chiếc miệng nhỏ,
nói: “Nàng đã ăn gì chưa?”
Hoa Lôi nhu thuận phi thường, nói: “Ân, ăn rồi, chàng chưa ăn gì sao?”
Hy Bình nói: “Ta hôm nay bị chọc giận đến mức no luôn. Bất quá bây giờ ta đói
rồi. Chân Chân của ta tuy bề ngoài hết sức tuyệt tình nhưng thật ra trong lòng
rất quan tâm tới ta.”
Nghe hắn nói một tràng, Hoa Lôi không hiểu gì cả, vì vậy hỏi: “Ai là Chân
Chân?”
“Nữ nhân khác của ta…..”
“Ngươi tên tiểu hỗn đản này, ngươi còn có nhiều nữ nhân khác mà ta chưa biết
à?” Hoa Lôi chuyển thân trở lại, đưa đồn bộ gợi cảm về phía hắn.
Hy Bình bật cười, tay phát vào đồn bộ của nàng ta một cái, sau đó ngồi xuống
cạnh giường của nàng, quay sang Dã Mân Côi nói: “Mân Côi, nàng gọi người làm
thức ăn cho ta đi. Ba chúng ta sẽ dùng bữa ở đây.”
Dã Mân Côi rời đi, Thi Nhu Vân cũng đi theo.
Hy Bình gấp rút hỏi: “Tiểu ách ba, nàng đi đâu vậy?”
Thi Nhu Vân nói: “Đại tỷ không ở đây, Nhu Vân về phòng.”
Hi Vình nói: “Nàng không muốn dùng bữa sao?”
“Về phòng rồi dùng cũng được.”
“Nhưng ta nhớ rằng nàng nói là đêm nay nàng sẽ ngủ cùng ta mà.”
“Ta không có!” Thi Nhu Vân nghiêm trọng kháng nghị rồi quay đầu lại như muốn
đối mặt cãi lý với Hy Bình. Dã Mân Côi cười cười, tự mình rời khỏi phòng.
Hy Bình hoài nghi hỏi: “Sao lại không có chứ?”
Thi Nhu Vân nói: “Đó là những gì chàng và Thủy Tiên nói chứ không liên quan gì
đến ta. Từ nay đừng bao giờ yêu cầu ta theo chàng ra phố. Thật là xấu hổ chết
người!” Nói rồi chuyển thân chạy ra ngoài. Trong phòng vang lên tiếng cười đắc
ý của Hy Bình.
Thủy Tiên hôm nay cũng rất xấu hổ a (Thủy Tiên khước thị hồng trứ nhất thiên
đích kiểm tự đích – 水hui 仙ian 却ue 是hi 红ong 著hu 一?] 天ian 的e 脸ian 似i 的e ).
Độc Cô Thi dời thân khỏi giường, nói: “Ca, Đỗ trang chủ đang tìm chàng.”
Đỗ Quyên cũng nói: “Đúng rồi! Thiếp quên mất chuyện này, người nhắn rằng sau
khi chàng trở về lập tức đi gặp người.”
“Chuyện gì mà cấp bách vậy?” Hy Bình lẩm bẩm rồi tới trước mặt của Đỗ Quyên và
Thủy tiên, nói: “Thủy Tiên, mọi người đi ăn uống tắm rửa cả rồi, nàng cũng đi
đi! Ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Hy Bình rời đi, tới trước tẩm thất của Đỗ Thanh Phong, gõ cửa. Vương Ngọc Phân
đi ra mở của cho hắn. Hắn vào trong nói: “Nhạc phụ, người tìm nữ tế có chuyện
gì vậy? Muốn con giúp người đánh ai phải không?”
Đỗ Thanh Phong nói: “Ngươi một ngày không đánh nhau chắc là không sống nổi
hả?”
Hy Bình nghĩ một hồi rồi nói: “Chỉ là không quen mà thôi, hoặc là xướng ca
cũng được.”
Đỗ Thanh Phong cười nói: “Ngươi ngoài hai thứ đó, còn có thích thứ gì khác
không?”
Hy Bình nói: “Nữ nhân.”
Đỗ Thanh Phong cười mắng: “Nam nhân nào cũng thích thứ này, vậy ngươi thích
thứ nào nhất?”
Hy Bình vô lại nói: “Con cũng không biết.”
“Ai! Ta thật không yên tâm sợ ngươi làm loạn tại Long Thành. Ngày mai ta và
bọn họ phải trở về, lưu lại bọn người trẻ tuổi các ngươi ở Long Thành. Ở đây
chịu những ánh mắt khinh khỉnh của bọn chúng, bọn ta không thể nào nhịn nỗi.
Bọn người của con da mặt dày hơn chúng ta, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Hy Bình kêu lên: “Oa, nhạc phụ, sao người có thể nói những lời này, không sợ
sét đánh sao?”
Đỗ Thanh Phong cười nói: “Cũng có sợ một chút, nhưng may mà hiện giờ chưa có
sét đánh cũng chưa có mưa rơi, chứ mưa rơi sét đánh rồi ta có không nói thì có
làm gì được nữa không?”
Hy Bình cười cười, rồi nghiêm chỉnh nói: “Nhạc phụ, người nhất định phải rời
chỗ này sao?”
Đỗ Thanh Phong nói: “Chúng ta có lẽ phải về chuẩn bị, tình hình có thể biến
đổi bất ngờ. Từ khi đến Long Thành này ta có cảm giác đó.”
“Ngày mai người sẽ đi.”
“Đúng vậy, sớm mai chúng ta sẽ lên đường. Ngươi có lời nào cần nhắn với thê tử
của ngươi không, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.”
Hy Bình nói: “Nhờ người nói với họ con ở đây phiền muộn lắm, muốn trở về cùng
bọn họ.”
Vương Ngọc Phân đột nhiên chen lời: “Ngươi có phiền muộn gì?”
Hy Bình đáp: “Nữ nhân các người không hiểu đâu.”
Vương Ngọc Phân tức mình muốn phát tiết. Đỗ Thanh Phong nói: “Ngọc Phân, đừng
chấp nhất Hy Bình. Tốt a! Ta sẽ chuyển lời giùm ngươi.”
“Họ đều thân mang hài tử của con, đáng lý con phải ở bên cạnh họ, người nói
rằng con tin yêu bọn họ, tên vô lại này tuyệt đối tin yêu họ.”
Hy Bình nói xong, rời khỏi tẩm thất của Đỗ Thanh Phong. Lúc hắn đến cứ nghĩ có
chuyện gì đó quan trọng thì ra chỉ là đột nhiên muốn rời đi. Lại còn làm ra vẻ
thần bí. Xem ra có chút gì đó chuyện bé xé ra to. Xem ra càng về già, người ta
càng yếu bóng vía hơn
Hy Bình trở lại phòng của hắn, thức ăn đã được bày ra, Thủy Tiên đang thưởng
thức, thấy hắn trở về liền dừng lại. Do Đỗ Quyên đang tắm, hắn ngồi xuống ăn.
Ăn no rồi, hắn liền đi tắm.