Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 176: Bí Thám Mật Nghị – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 176: Bí Thám Mật Nghị

Lạc Hùng dẫn Quyền Khuynh Quốc tiến nhập Tĩnh Tâm uyển. Cái lạc viện không lớn
không nhỏ này được bố trí một cách thanh tao cao nhã. Có tám căn phòng, La
Niên phu thê ở một căn, La Mỹ Mỹ chủ bộc một căn, Quyền Khuynh Quốc một căn,
Quyền Hành chiếm một căn. Còn lại bốn căn phân phối cho tám người bảo tiêu, cứ
hai người một căn. Tổng cộng sắp xếp cả thảy mười bốn người.

An bài xong, Lạc Hùng dẫn họ đi dùng bữa tối. Mười bốn người sau khi tắm rửa
xong thì về lại Tĩnh Tâm uyển.

Lúc này trời đã tối.

Lạc Hùng đang ở chỗ của Quyền Khuynh Quốc. Quyền Hành cũng ở đó.

Quyền Khuynh Quốc ngồi trên ghế. Lạc Hùng đứng. Quyền Hành thì ngồi trên
giường.

Quyền Khuynh Quốc nói: “Lạc Hùng…..”

Sao thế? Không phải lúc nãy xưng hô là Lạc bá bá sao? Sao giờ lại kêu tên họ.
Thật là đại bất kính!

Lạc Hùng không hề giận mà đáp: “Có thần!”

Quyền Khuynh Quốc nói: “Chuyến đi này ta tự mình hành tẩu. Một là tìm hiểu
nhân gian, hai là tìm lại Thánh Hỏa Đao bị mất tích của Tiên hoàng.” Hắn ngừng
lại một lúc. Lạc Hùng không dám thở mạnh. Hắn lại nói tiếp: “Thánh Hỏa Đao này
có xuất xứ từ Ba Tư, là trấn quốc chi đao của hoàng gia. Tám mươi năm trước
lọt ra ngoài võ lâm. Qua sự truy xét, xác định được thanh Liệt Dương Chân Đao
của Hoàng Hy Bình chính là Thánh Hỏa đao. Bất kể dùng thủ đoạn gì, ngươi cũng
phải giúp lấy lại Thánh Hỏa Đao cho ta.”

Lạc Hùng trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại: “Hoàng thượng, chuyện này có gấp
không?”

Quyền Khuynh Quốc đáp: “Không gấp. Nhưng nhất định phải lấy về.”

Lạc Hùng cười nói: “Vậy thì được! Hoàng Hy Bình tuy vô lại nhưng Tứ đại gia
trong tay hắn cũng còn có chỗ để lợi dụng. Chuyến đánh Thái Âm giáo này thần
định để chúng đánh trận đầu để chúng chết thay chúng ta. Hiện giờ tạm thời
không muốn phát sinh chuyện gì giây giưa với chúng. Nếu hoàng thượng không
gấp, thần sẽ cứ theo kế hoạch đó mà làm. Sau khi đánh xong Thái Âm giáo sẽ
giúp Hoàng thượng thu hồi Thánh Hỏa đao. Tâu Hoàng thượng, không biết sắp xếp
như vậy có được không?”

Quyền Khuynh Quốc đáp: “Rất tốt! Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi. Ngoài ra
ta sợ ngươi không đủ người dùng nên điều vài người trong đại nội cho ngươi.
Người này kỳ thật là Tổng quản đại nội.”

Lạc Hùng nhìn Quyền Hành với vẻ kỳ quái, trong lòng nghĩ: ta vốn đã ngạc
nhiên, Hoàng thượng không có huynh đệ nào cả, cớ sao lòi ra một vị đệ đệ? Thì
ra là Tổng quản đại nội.

Lạc Hùng hỏi: “Hoàng thượng, không biết tổng quản tên gì?”

Quyền Khuynh Quốc đáp: “Ra khỏi hoàng cung, ta tên là Quyền Khuynh Quốc, còn
hắn tên là Quyền Hành, rõ chưa?”

Lạc Hùng cung kính đáp: “Dạ, thần rõ rồi.”

Quyền Khuynh Quốc phẩy phẩy tay: “Ta mệt rồi phải nghỉ ngơi thôi. Có chuyện gì
để mai bàn tiếp, nhà ngươi về đi!”

“Dạ! Thần cáo lui.”

Lạc Hùng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, ngước mặt nhìn lên bầu trời đen. Trên
đầu một vài ngôi sao nhấp nháy, vầng trăng khuyết đã bắt đầu lộ ra.

Lạc Hùng rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển quay trở về phòng mình. Lạc Thủy đã đứng đợi
bên ngoài từ khá lâu.

Mở cửa, Lạc Thủy theo lão đi vào.

Lạc Hùng hỏi: “Nhị sư muội của ngươi đâu?”

Lạc Thủy đáp: “Có lẽ đang ở chỗ của sư phụ nàng ta.”

Lạc Hùng nói: “Trong năm người, U Nhân thương nó nhất. Mai ngươi và nó đi đến
Thiếu Lâm điều tra một người.”

“Người nào vậy, sư phụ?”

Lạc Hùng đáp: “Huyết Ma Lâm Khiếu Thiên.”

Lạc Thủy ngỡ ngàng hỏi lại: “Huyết Ma ở Thiếu Lâm sao?”

Lạc Hùng nói: “Ta cũng không chắc lắm. Nhưng lần trước kẻ che mặt cứu hắn có
võ công cực cao, thiên hạ vô song. Ta thật không hiểu thiên hạ sao lại có kẻ
võ công cao như vậy. Hôm nay ngươi bị Độc Cô Minh cản lại, sát khí trên thân
Độc Cô Minh khá giống với của Lâm Khiếu Thiên. Độc Cô Minh lớn lên tại Thiếu
Lâm nên vấn đề như vậy là cũng ở tại Thiếu Lâm. Ta nghĩ lúc đó người cứu Lâm
Khiếu Thiên là người duy nhất còn sống sót trong số Thập đại cao thủ, chính là
Thiên Si đại sư chứ không còn ai khác.”

Lạc Thủy nói: “Sư phụ, không phải Thiên Si đại sư đã viên tịch từ mười năm
trước rồi sao?”

Lạc Hùng nói: “Nhưng việc hắn cứu Huyết Ma là từ hai mươi năm trước.”

Lạc Thủy nói: “Sư phụ, con chưa từng gặp Huyết Ma. Nếu có gặp hắn ở Thiếu Lâm
con cũng không thể nhận ra.”

Lạc Hùng cười nói: “Điều đó ngươi khỏi lo, sư muội của ngươi sẽ nhận ra. Bức
họa của hắn lúc nào cũng treo trong phòng của U Nhân. Năm sư muội của ngươi
đều đã từng nhìn thấy. Tuy bây giờ hắn đã nhiều tuổi hơn nhưng diện mạo chắc
cũng không thay đổi nhiều. Các ngươi đến được khu vực của Thiếu Lâm thì tìm
cách đột nhập vào hậu sơn. Đừng để Thiếu Lâm phát hiện. Nếu phát hiện ra Huyết
Ma thì lập tức quay về báo cho ta biết. Những chuyện khác không cần quan tâm
đến.”

Lạc Thủy nói: “Vâng, giờ con đi kiếm nhị sư muội bảo nàng ta chuẩn bị.”

Lạc Hùng nói: “Ngươi đi đi! Tiện đường ngươi gọi Thiếu minh chủ đến đây.”

Lạc Thủy biết Lạc Thiên và Vân Tuyết đi ra ngoài chẳng bao lâu đã quay trở về
Đại Địa Minh. Hắn bước vào cổng Thiên chi vũ, đến gần tẩm thất của Lạc Thiên.
Nghe thấy bên trong loáng thoáng có những âm thanh đặc biệt của nam nữ ái ân,
hắn dừng lại trước cửa một lúc, cuối cùng cũng cất tiếng nói: “Thiếu minh chủ,
sư phụ lão nhân cho gọi người.”

Những âm thanh trong phòng đột ngột chấm dứt. Một lúc sau, Lạc Thiên bước ra
hỏi: “Cha gọi ta có chuyện gì?”

Lạc Thủy đáp: “Tôi không biết! Sư phụ chỉ bảo tôi báo tin cho người. Thiếu
minh chủ, tôi còn phải tìm nhị sư muội nữa, vậy tôi đi trước đây.”

Lạc Thiên đột nhiên hỏi: “Ngươi tìm sư muội có chuyện gì?”

Lạc Thủy đáp: “Sư phụ muốn tôi cùng sư muội đến Thiếu Lâm để điều tra một
người.”

“Là ai vậy?”

Lạc Thủy kể vắn tắt về chuyện Thiếu Lâm cho Lạc Thiên.

Lạc Thiên nghe xong, bảo: “Nhị sư muội của ngươi đang ở trong phòng ta. Ngươi
vào nào nói chuyện với nàng ta đi. Ta đi kiếm cha ta.” Nói xong liền rời khỏi
Thiên Chi Vũ.

Lạc Thiên nhìn theo bóng lưng hắn với ánh mắt phẫn hận nhưng chỉ thoáng qua là
mất. Từ trong phòng vẳng ra tiếng nữ nhân: “Đại sư huynh, tìm muội có chuyện
gì? Vào đây nói.”

o0o

Lạc Thiên tiến vào tẩm thất của Lạc Hùng. Lạc Hùng đang ngồi trên giường, tay
vỗ vỗ xuống giường nói: “Thiên nhi, qua đây ngồi cạnh cha.”

Lạc Thiên hỏi: “Mộng Cơ đâu?” Tuy Mộng Cơ là mẹ kế của hắn nhưng hắn trước giờ
vẫn chỉ gọi nàng ta bằng tên.

Lạc Hùng nói: “Nàng ta ra ngoài chưa về.”

Lạc Thiên đến bên cạnh cha mình, ngồi xuống hỏi: “Cha, người gọi con đến có
chuyện gì?”

Lạc Hùng cười nói: “Không có chuyện gì cả. Chỉ muốn gọi con đến cùng cha nói
chuyện một chút.”

Lạc Thiên hỏi: “Cha, cái tên Quyền Khuynh Quốc hôm nay là nhân vật nào vậy?”

Lạc Hùng nói: “Chuyện đó sau này lúc nào thuận tiện cha sẽ nói với con. Thiên
nhi, chủ yếu con cố biểu hiện tốt trước mặt người đó là được rồi. Hắn là người
có thế lực lớn, sẽ giúp ích rất nhiều cho con. Cha già rồi, tuy hiện giờ là võ
lâm minh chủ nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Sau này cả giới võ lâm này sẽ là
thiên hạ của con. À phải, Thiên nhi, Vân Tuyết cô nương và con sao rồi?”

Lạc Thiên nói: “Cũng không có gì. Nàng ta chỉ muốn con cùng nàng ta đi dạo một
chút rồi sau đó thì cáo biệt.”

Lạc Hùng nói: “Nếu có thể thì biến nàng ta thành người của con. Cha xem ra võ
công nàng ta cực cao. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng võ công dường như đã gần đến mức
qui chân rồi. Nếu cha muốn đánh bại nàng ta thì cũng phải trả giá rất đắt. Tất
nhiên con giỏi hơn cha nhưng nếu có nàng ta giúp đỡ, sau này giữa chốn võ lâm
con sẽ có trợ thủ đắc lực. Không biết nàng ta thuộc môn phái nào.”

Lạc Thiên nói: “Hài nhi cũng không biết. Nàng ta cũng không hề kể. Nàng ta chỉ
kể là nhà bị bọn cường đạo đột nhập, người thân đều bị giết cả. Lúc bọn cường
đạo định hãm hiếp cô ta thì được một tuyệt thế cao nhân cứu và truyền dạy võ
công.”

Lạc Hùng trầm tư một lúc rồi nói: “Xem ra nàng ta không tự nguyện bộc lộ thân
phận. Nếu đã như vậy bất tất phải ép buộc nàng ta. Chỉ cần con dùng được cô ta
là được rồi. Thiên nhi, hãy nhớ! Muốn nắm vững một nữ nhân thì trước tiên phải
nắm vững trái tim nàng ta. Quan trọng nhất là đừng để Hoàng Hy Bình chiếm tiên
cơ. Hắn tuy là kẻ tuyệt đỉnh vô lại nhưng lại có mê lực đáng sợ đối với nữ
nhân. Dù là con cũng cần phải cẩn thận.”

Lạc Thiên ngạo mạn nói: “Hoàng Hy Bình là cái gì chứ? Chỉ là một con chó mặt
dày đến từ vùng rừng núi. Cậy vào Lôi kiếp thần đao của Cuồng đao mà làm
chuyện xằng bậy. Nếu không phải cha dặn con không được để phát sinh xung đột
với hắn, con đã tống hắn khỏi Long thành rồi.”

Lạc Hùng nói: “Thiên nhi, đừng nên xem thường hắn. Lúc hắn xuất hiện trước mặt
ta, hắn làm ta liên tưởng đến một người khác cũng rất đáng sợ. Nếu hắn đúng là
nhi tử của kẻ đó thì trong người hắn sẽ mang dòng máu mạnh mẽ của kẻ đó. Dù ta
rất căm hận kẻ đó, ta cũng không thể không thừa nhận rằng hắn ta là người mạnh
mẽ nhất.”

Lạc Thiên cảm thấy bối rối hỏi: “Cha, người cha nói là ai?”

Lạc Hùng thở dài nói: “Để hôm khác sẽ nói! Ta cần thêm một ít thời gian để xác
định thân phận thật sự của kẻ đó. Thiên nhi, ngày mai sẽ cử hành lại hội nghị.
Thái Âm giáo chắc đã đến Vu sơn bên ngoài Long thành rồi. Ta nghĩ họ tạm thời
không dám ngang nhiên tấn công Đại Địa Minh. Có lẽ họ chỉ đang tạm trú tại
Long tu trấn dưới chân Vu sơn. Có lẽ họ sẽ giả dạng làm dân thường ở Long tu
trấn.”

“Ngày mai sẽ tìm cách khiến Tứ đại thế gia tiến đến Long tu trấn. Nếu bọn họ
không thể tiêu diệt Thái Âm giáo thì sẽ bị Thái Âm giáo tiêu diệt. Bất kể kẻ
trước hay kẻ sau đều có lợi cho chúng ta. Tứ đại võ lâm thế gia là những tảng
đá lớn nhất cản đường chúng ta xưng bá võ lâm. Họ, chúng ta và Minh nguyệt
phong được xem là ba đại biểu của chính phái. Kế đến là Võ Đang và Thiếu Lâm.
Có điều Võ Đang và Thiếu Lâm chỉ còn là những biểu tượng, đều không có hùng
tâm xưng bá, không đáng lo ngại. Nhưng Minh nguyệt phong lại là những kẻ có
tâm, kế thừa nhiệm vụ bảo hộ sự an nguy của võ lâm. Rất nhiều nhân sĩ võ lâm
chánh phái nghe theo hiệu lệnh của Minh nguyệt phong. Vì vậy con phải nắm Mộng
hương trong tay, phải khiến nàng ta trở thành nữ nhân của con. Nếu không, Minh
nguyệt phong còn đáng sợ hơn cả Tứ đại gia tộc vì Minh nguyệt phong trước giờ
vẫn đại diện cho võ lâm chánh phái. Có đến hơn nửa số môn phái chính đạo đều
hướng về Minh nguyệt phong. Những môn phái lớn như Vạn Diệu am, Thiếu Lâm, Võ
Đang kỳ thật đều không nghe theo hiệu lệnh của Đại Địa Minh chúng ta, chỉ theo
Minh nguyệt phong mà hành động.”

“Nói về Tứ đại gia tộc, tuy cũng có danh tiếng ngang hàng với Đại Địa Minh
chúng ta nhưng do cuộc chiến với Huyết Ma hai mươi năm trước mà mất đi nhiều
nhân tài, chỉ còn được cái tiếng mà thôi. Có điều nay lại đào tạo được một thế
hệ mới, thực lực không phải là yếu nhưng vì bị Hoàng Hy Bình bêu xấu làm mất
đi danh tiếng của Tứ đại gia. Rất nhiều người võ lâm chính phái thật sự đã
không còn xem trọng Tứ đại gia nữa. Có người còn cho rằng bọn họ với tà ma
ngoại đạo chẳng khác biệt mấy. Nhưng do Tứ đại gia tộc đã đóng góp nhiều công
lao cho võ lâm nên không ai dám nói. Nay Thiên phong bảo đã cắt đứt với Tứ đại
gia tộc. Nếu ta để bọn họ cùng nhau đi đánh Thái Âm giáo, nhất định bọn họ sẽ
chuyện nhà chưa giải quyết xong lại còn mối lo bên ngoài. Ở vào tình huống như
vậy, Tứ đại gia sẽ bị loại khỏi võ lâm giang hồ. Lúc đó chúng ta sẽ danh chánh
ngôn thuận xuất chiến cùng Thái Âm giáo. Thái Âm giáo bị diệt rồi thì cha của
con không còn gì phải lo ngại nữa rồi.”

Lạc Thiên hỏi: “Cha, sao cha lại sợ Thái Âm giáo như vậy?”

Lạc Hùng đáp: “Không phải sợ mà là có nguyên nhân khác. Chuyện đó không thể
nói rõ với con được.”

Lạc Thiên hỏi tiếp: “Nhưng bà nội tổ từng là Thánh nữ của Thái Âm giáo, vậy
ban đầu chúng ta và Thái Âm giáo cùng có chút quan hệ chứ?”

Lạc Hùng nói: “Chuyện đó bây giờ chỉ còn là dĩ vãng thôi. Tình thế đã khác thì
lập trường cũng phải khác.”

Lạc Thiên lại hỏi: “Còn nếu Tứ đại võ lâm thế gia thắng thì sao?”

Lạc Hùng nói: “Cơ hội bọn họ thắng rất ít nếu không xuất hiện kỳ tích gì.
Trong trường hợp đó, cha sẽ tạo ra một kỳ tích khác. Cuối cùng thì danh tiếng
của bọn họ cũng bị loại trừ trên giang hồ. Về chuyện này, cha của con tuyệt
đối tin tưởng. Cũng chính vì trong bọn họ có một người là Hoàng Hy Bình. Ha
ha!”

Lạc Thiên nhìn Lạc Hùng cười đắc ý, trong lòng thắc mắc không hiểu vì sao lão
lại sung sướng như thế.

Lạc Hùng cười xong, hỏi: “Thiên nhi, quan hệ giữa Lạc Thủy và nhị sư muội của
nó phát triển như thế nào rồi?”

Lạc Thiên hơi lo lắng đáp: “Cha, cô ta không thích Lạc Thủy.”

Lạc Hùng nhìn chằm chằm vào đứa con của mình, nói: “Nó lúc nào cũng đi theo
con à?”

Lạc Thiên đáp: “Dạ vâng. Vừa rồi, lúc Lạc Thủy đến tìm con, cô ta cũng đang ở
trong phòng con.”

“Ai! Lúc đầu định để bọn chúng năm trai năm gái kết cặp kết đôi với nhau. Hay
nhất là tổ chức hôn lễ một lượt cho cả mười đứa bọn chúng. Ai ngờ con lại sớm
đoạt đi trinh tiết của cả năm đứa con gái chúng nó. Thiên nhi, con sau này
không được tiếp tục quan hệ với nó nữa. Như vậy sẽ khiến Lạc Thủy không thoải
mái trong lòng. Con đã từng nói trước mặt bọn chúng rằng sẽ không quan hệ với
bọn chúng nữa, cớ sao giờ vẫn còn phát sinh với nó. Lại còn để Lạc Thủy biết
nữa?”

Lạc Thiên nói: “Cha, trong số năm người, cô ta là người con không muốn bỏ
nhất. Nhưng cha đã nói vậy thì từ nay về sau con sẽ đoạn tuyệt quan hệ đó với
họ.”

Lạc Hùng cười nói: “Ta biết con là con trai tốt của cha. Nam nhân phải như
thế, làm việc phải quyết đoán, tránh xa chuyện rắc rối. Con nhường nó cho Lạc
Thủy, Lạc Thủy sẽ trung thành với con. Mười người bọn họ là những trợ thủ vô
cùng đắc lực mà cha đào tạo để giúp đỡ con. Sau này giữa giang hồ võ lâm con
không thể nào thiếu bọn họ được. Con hiểu chưa?”

Lạc Thiên vội đáp: “Điều đó con đã hiểu.”

Lạc Hùng nói: “Thiên nhi, con có tư chất và thiên phú võ công của nội tổ con.
Điều này cha và ông nội đều không có. Ngoài ra, có gia sản võ học của nội tổ
mẫu và nội tổ phụ, cộng thêm độc môn võ công của Tiên duyên cốc, võ học của
con không những hơn xa cha và nội con mà dường như còn hơn cả nội tổ Đại Địa
Vũ Tôn của con. Con nhất thiết phải trân trọng những điều đó, những thứ mà ông
trời đã ban cho con.”

Lạc Thiên đáp: “Cha, con nhất định sẽ làm cho Đại Địa Minh phát dương quang
đại. Con sẽ trở thành thiên hạ võ giả chí tôn khiến võ lâm phải thần phục dưới
chân con.”

Lạc Hùng mỉm cười, khích lệ nói: “Con giỏi lắm, rất có chí khí.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.