Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 175: Quyền Khuynh Đại Địa – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 175: Quyền Khuynh Đại Địa

Bọn người Lạc Thiên nhìn ba người Hy Bình rời đi, đều nghĩ không thông kẻ này
rốt cuộc là loại quái vật gì, dễ dàng gây ra chuyện lộn xộn như thế, nhưng lại
ngang ngược không ai bì nổi, ngay cả khí phách của Lạc Thiên, cái loại con
trời kiêu căng này, cũng không hơn được cái dã tính hung bạo đột phát của hắn.

Lạc Thổ lâm vào trầm tư, hắn vừa rồi bị Hy Bình dùng cái thang đẩy lên không
trung. Việc này hắn không cách nào đoán trước được, bằng vào thân thủ của hắn
sao có thể để một tên quê mùa như Hoàng Hy Bình treo lên trên kia như treo cờ
được? Chỉ có Lạc Hỏa ít nhiều minh bạch một chút, bởi vì hắn cũng đã từng bại
bởi Hy Bình một cách mơ hồ. Hắn cho tới bây giờ không cho rằng Hy Bình là một
kẻ yếu ớt. Bất kể Hy Bình biểu hiện rất buồn cười, hắn đã không còn thấy tức
cười nữa. Có những lúc, lúc Hy Bình cười, hắn thậm chí còn thấy sợ hãi.

Lạc Thiên thân hình cao lớn, tuấn vĩ, hai gò má đầy đặn quay sang Lạc Thổ hỏi:
“Vừa rồi ngươi cảm giác thấy ra sao?”

Lạc Thổ nói: “Khi ta nắm lấy cái thang, vốn định vận kình đánh hắn bay ra.
Nhưng khi kình khí còn chưa vận đủ, bỗng cảm thấy thân thể bị bay đứng lên.
Thiếu gia, động tác của hắn khi đó đúng là quá nhanh. Dựng đứng cái thang và
ta lên như thế chắc chắn phải có một lực lượng cường đại. Cái đó cho thấy tốc
độ cũng như sức mạnh của hắn.”

Lạc Hỏa thở dài: “Ta đã từng nói, đừng có khinh thị hắn nhưng các người lại
không tin. Hắn chính là kẻ vô lại vô sỉ, thập phần háo sắc nhưng quả thực sức
mạnh thì vô cùng kinh khủng.”

Nguyên Chân cũng nói: “Hắn từng cầm cây thiết côn trăm cân giữa vạn quân hoành
hành. Cái khác không dám nói, chỉ dám nói sức mạnh đích thật là vô cùng kinh
nhân.” Nàng nhớ tới khi bị Hy Bình ôm lấy thì giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Nàng vốn sức mạnh kinh người nhưng cũng vô lực đối kháng. Chỉ có điều trong
lòng nàng biết nhưng tịnh không có nói ra.

Thủy Thiên Trường nói: “Ta chỉ không rõ hắn sao lại lạc vào Võ lâm tứ đại thế
gia.”

Thủy Khiết Thu nói: “Cha, ở đây quả thực có điều kỳ quái, hắn là con rể của Võ
lâm tứ đại thế gia, hơn nữa lệnh chủ Hoàng Đại Hải lại là đệ đệ của hắn. Đệ đệ
đương nhiên phải nghe theo đại ca. Cha, hắn chính là dựa vào quan hệ chứ không
phải thực lực. Con có thể tùy tiện đánh hắn ba chưởng, hắn ngay cả khả năng
tránh né cũng không có. Các ngươi coi trọng hắn như thần vậy, bất quá chỉ là
một gã sắc lang. Con thực chán ghét hắn điểm đó. Còn nói về tính dã man thì
thực lực của hắn chính là nhờ sự dã man đó. Hắn đúng là một man nhân.”

Lạc Gia nói: “Các ngươi không cần làm nhộn lên. Nam nhân có thể đả bại Tuyệt
tình luân hồi đao tuyệt không phải là kẻ vô năng. Các ngươi tưởng rằng Thi
Trúc Sanh không đủ tu vi sao. Kỳ thật Thi Trúc Sinh luyện Tuyệt tình luân hồi
đao. Ở đây ngoại trừ Thiên Trường cùng Thiên nhi, còn lại không ai là đối thủ
của hắn. Mà Thi Trúc Sanh trước đây từng bị Hy Bình sử đao đánh hạ, có thể
thấy được con người này không giống như vẻ bên ngoài đơn giản của hắn.”

Thủy Thiên Trường nói: “Hai món đại tuyệt học của Địa Ngục Môn, trong số thập
đại cao thủ lúc ban đầu, chỉ có duy nhất Địa tàng vương là luyện thành Địa
tàng chi khí, cho đến trước đời Thi Trúc Sanh cũng không có ai luyện thành cả
hai môn đại tuyệt học. Theo như ta biết thì Tuyệt tình luân hồi đao so với Địa
tàng chi khí còn bá đạo, tàn nhẫn hơn. Nếu khi xưa Địa tàng vương luyện được
Tuyệt tình luân hồi đao, có lẽ đã không bại dưới tay Huyết sát chân quân.”

Lạc Thiên nghe được tên của Huyết Sát chân quân, hai mắt liền ánh lên vẻ lạnh
lẽo.

Thủy Thiên Trường biết Lạc Thiên đang nhớ tới cái chết của Đại Địa Vũ Tôn Lạc
Sơn. Đây chính là một đoạn cừu hận khó cởi. Cho dù Huyết Sát Chân Quân đã chết
nhưng sự việc này vẫn còn ghi dấu một nỗi nhục.

Lạc Gia nói: “Thiên nhi, cha ngươi gọi các ngươi qua. Có lẽ có sự tình khẩn
yếu. Các ngươi hãy rời khỏi nơi này, hãy đi nhanh lên!”

Lạc Thiên nói: “Vâng, cô cô.”

Bọn người Lạc Thiên tiến vào tẩm thất của Lạc Hùng. Trong phòng, ngoại trừ Lạc
Hùng, còn có nhiều người nữa. Một trong số đó là người con gái mà Thi Nhu Vân
gặp trên đường – Vân Tuyết. Mặt khác còn có một thanh niên khá thu hút mọi
người. Thanh niên này đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi, người không cao, nhưng
thân hình rất cân đối, Trán rộng, toàn thân tỏa ra khí độ vương giả, bên trái
hắn chính là chủ tì La Mỹ Mỹ. Đứng bên phải là một thanh niên trên dưới hai
mươi tuổi, dáng cao, trông qua hơi gầy, vẻ mặt rất bình thường, nhưng hai con
ngươi to sáng ngời, khiến người khác nhìn thấy đều hiểu rằng hắn là người rất
hiểu biết.

Phía sau thanh niên ấy là vợ chồng La Niên. Ngoài ra còn tám thanh niên trông
rất bình thường, chỉ là những thanh niên này gây cho người ta một loại cảm
giác rất kỳ quái.

Đám người Lạc Thiên tiến đến phía sau, song phương cùng tự đánh giá nhau.

Lạc Hùng nói: “Thiên nhi, ngươi mau đến ra mau ra mắt vị công tử này!” Ông ta
chỉ vị thanh niên cầm đầu kia, tiếp tục nói: “Hắn là con của lão bằng hữu –
Quyền Khuynh Quốc.”

Lạc Thiên nhìn Quyền Khuynh Quốc. Hắn tịnh không biết bằng hữu của cha hắn. Có
điều Lạc Hùng đã nói như vậy, hắn cũng là người hiểu biết, liền ôm quyền cười
nói: “Tiểu đệ ra mắt Quyền đại ca.”

Quyền Khuynh Quốc thong thả thi lễ, cười đáp: “Ngươi quả nhiên như lão bá đã
kể. Ha ha, Lạc bá bá, nhi tử của người quả là một đại anh hùng.”

Lạc Thiên cảm giác thể diện của mình có tăng lên một chút, hảo cảm đối với
Quyền Khuynh Quốc cũng tăng lên vài phần. Lạc Hùng nói: “Đâu có, đâu có, người
quá khen rồi.”

Lạc Thiên nói: “Chẳng biết huynh trưởng từ nơi nào tới?”

Quyền Khuynh Quốc ngẩn người nói: “Vụ Chi thành.”

Lạc Thiên cười nói: “Thì ra là ở dưới chân thiên tử. Huynh trưởng là môn nhân
phái nào vậy?”

Quyền Khuynh Quốc cười nói: “Ta à? Vô môn vô phái, ta chỉ là một thương nhân.
Lúc còn nhỏ cũng có một vài võ sư ở nhà dạy qua vài chiêu mà thôi.”

Xem ra khí độ của hắn thì Lạc Thiên biết hắn tịnh không phải chỉ có mấy chiêu
mà thôi, huống hồ người nào tinh ý cũng có thể thấy, người bên hắn cơ hồ mỗi
cá thể đều là cao thủ.

Lạc Hùng nói: “Thiên nhi, Quyền đại ca ngươi đích xác đa phần là một thương
nhân. Phải rồi, ta sớm đã gọi các người đến đây, tại sao bây giờ mới đến.”

Lạc Thiên nổi cáu: “Gặp phải một tên điên khùng, làm mất một ít thời gian.”

Lạc Hùng nói: “Ai?”

Lạc Thiên nói: “Hoàng Hy Bình”

Tiếp theo hắn kể lại việc gặp Hy Bình. Vẻ mặt mọi người trong phòng mỗi người
mỗi khác nhau.

Khi Lạc Thiên nói ra tên Hy Bình, ánh mắt Vân Tuyết lóe sáng. Chủ tì La Mĩ Mĩ
trong mắt lộ vẻ kinh hãi sau đó lại như không có. Vẻ mặt Lương Lệ Quỳnh thì
phẫn nộ.

Quyền Khuynh Quốc nói: “Ồ! Hoàng Hy Bình thật sự là người như vậy à?” Hắn
dường như đã nghe nói về Hy Bình và dường như cũng cảm thấy có hứng thú.

Lạc Thiên nói: “Quyền đại ca, chẳng bao lâu đại ca sẽ có cơ hội gặp hắn. Trong
chốn võ lâm hắn nổi danh vô lại, cơ hồ chuyện gì cũng có thể làm được. Cũng
không biết sao hắn lại trở thành thủ lĩnh của Võ lâm tứ đại gia. Võ lâm tứ đại
gia trước giờ là chánh phái, tới tay hắn, cũng trở thành điên rồ cả.”

Quyền Khuynh Quốc nói: “Đúng không? Ta đối với chuyện trong võ lâm không có
kiến giải lớn lao, chỉ biết là hắn thật tốt số, cơ hồ ôm cả mỹ nữ võ lâm. Ta
đối với nữ sắc chỉ chung tình một người, cho nên đặc biệt chú ý hắn, nhiều ít
bao nhiêu cũng nghe qua về hắn.”

Bọn Lạc Thiên nhìn La Mỹ Mỹ đứng bên hắn đều tin tưởng rằng hắn nói thật lòng.
Toàn bộ nữ nhân trong phòng, ngoại trừ Thủy Khiết Thu ra, đều kém La Mỹ Mỹ một
bậc. Cho dù Nguyên Chân, có thể nói kiều mỹ, nhưng cũng không sánh bằng La Mỹ
Mỹ. Có điều nàng ta có thứ mà các mỹ nữ khác không có – dáng vẻ khỏe đẹp lạ
lùng. Đây là ưu điểm tuyệt đối của nữ nhân Dã Mã Tộc.

Quyền Khuynh Quốc nhìn thấy bọn Nguyên Chân sáu người và Thủy Khiết Thu, ánh
mắt liền sáng rực lên.

Lạc Hùng đột nhiên hỏi: “Thiên nhi, cô cô ngươi cùng cô phụ khi nào tới?”

Lạc Thiên nói: “Bọn họ nhiều khả năng có chuyện phải bàn bạc. Không chắc họ sẽ
đến đây. Người cũng biết là cô phụ rất ít khi quản chuyện võ lâm. Cô cô cũng
vậy.”

Lạc Hùng nói: “Cũng bởi tại chính họ thôi.” Rồi quay sang phía Quyền Khuynh
Quốc nói: “Thế chất, để các ngươi đứng tiếp chuyện cùng ta lâu quá rồi. Chúng
ta chuyển sang căn phòng lớn ngay bên cạnh, chính là nơi ta chiêu đãi các
khách nhân, cũng có một ít bàn ghế. Người hầu chắc đã chuẩn bị rồi.” Miệng ông
ta nói là căn phòng lớn, kỳ thật chính là chiêu đãi thất đặc biệt dùng để tiếp
kiến những tân khách quan trọng.

Quyền Huynh Quốc cười nói: “Lão bá vẫn đứng, bọn trẻ tuổi bọn cháu sao có thể
khác được.”

Lạc Hùng mỉm cười rồi dẫn chúng nhân rời tẩm thất của mình, tiến vào căn phòng
lớn ngay bên cạnh.

Trần thiết của căn phòng này rất đơn giản, làm cho người ta cảm thấy thoáng
đảng. Từ ngoài cửa vào trong phòng xếp hai dãy ghế dài. Trước các dãy ghế là
những cái bàn dài. Bọn Lạc Thiên bỗng cảm thấy có chút kỳ quái. Ở ngay cuối
căn phòng, nguyên lai chỉ có một cái ghế lớn bọc da hổ, lúc này bỗng biến
thành hai chiếc ghế cao xếp cạnh nhau. Còn cái ghế lớn bọc da hổ tràn đầy khí
thế không biết đã biến đi đâu mất.

Lạc Hùng dẫn đường Quyền Khuynh Quốc, cười nói: “Hiền điệt,chúng ta đến đằng
trước ngồi.”

Quyền Khuynh Quốc như thể cũng không cự tuyệt sự an bài của trưởng bối, ngồi
xuống dãy ghế dài, cười rạng rỡ nói: “Lạc bá bá, người an bài thật là chu
đáo.”

Lạc Hùng vội nói: “Ta vẫn sợ tiếp đãi ngươi ở đây không được chu đáo. Chỉ mong
ngươi không hiềm chiếc ghế của ta quá đơn sơ thôi.”

Quyền Khuynh Quốc cười không đáp. Hắn đi đến chiếc ghế bên trái rồi xoay người
ngồi xuống, sau đó Lạc Hùng mới chậm rãi ngồi theo. Hai người ngồi xuống xong,
đồng thời những người khác cũng chia ra ngồi ở hai bên.

Quyền Khuynh Quốc nói: “Lạc bá bá, dường như người chưa giới thiệu cho cháu
các đệ tử của người.”

Lạc Hùng mỉm cười, rồi lần lượt từng người một giới thiệu bọn Lạc Thiên cho
Quyền Khuynh Quốc. Xong xuôi, Quyền Khuynh Quốc chỉ vào người ngồi ngoài cùng
bên trái – cũng chính là thanh niên vừa rồi đứng ngay bên phải hắn, nói: “Đây
là biểu đệ, Quyền Hành…” sau đó đến lượt phu phụ La Niên được giới thiệu là
tổng quản của hắn, và cũng giới thiệu La Mỹ Mỹ, thân phận tự nhiên là thê
thiếp của hắn, còn tám thanh niên còn lại lại vệ sĩ của hắn.

Tuy nhiên, có vấn đề nảy sinh. Lạc Hùng ngạc nhiên thấy hắn không giới thiệu
Vân Tuyết. Chuyện này nghĩa là sao?

Ông ta nói: “Quyền thế chất, còn một vị cao nhân nữa không thể giới thiệu được
sao?”

Quyền Khuynh Quốc giật mình, hỏi lại: “Lạc bá bá, người nói vị cao nhân nào?”

Lạc Hùng chỉ vào Vân Tuyết, sau đó mỉm cười nói: “Chính là cô nương mỹ lệ này
đây. Dường như thế chất vẫn chưa nói đến?”

Quyền Khuynh Quốc hỏi lại: “Lạc bá bá đùa à? Cô nương này không phải là người
của tiểu điệt.”

Lạc Hùng ngây người ra, một lúc sau mới quay sang Vân Tuyết hỏi: “Cô nương,
xin hỏi cô là cao nhân phương nào?”

Nguyên lai, Vân Tuyết cùng đi với Quyền Khuynh Quốc gặp Lạc Hùng, vì thế Lạc
Hùng nghĩ nàng ta là người của Quyền Khuynh Quốc. Trong khi đó Quyền Khuynh
Quốc lại nghĩ Vân Tuyết là gia nhân của Lạc Hùng. Vì thế nên mới có sự việc hồ
đồ như thế này.

Vân Tuyết cười cười nói: “Lạc minh chủ, ta chẳng phải là cao nhân gì cả, mà
chỉ là một tiểu nữ tữ. Nghe nói Lạc thiếu minh chủ chính là một nhân vật anh
hùng, bèn nghĩ đến tìm cho biết kiến thức một phen. Chẳng biết có được không?”
Nàng không quên gởi cho Lạc Thiên một cái nhìn dịu dàng đầy ẩn ý.

Ôi trời, thì ra là si tình.

Chúng nhân cuối cùng minh bạch rằng nữ nhân này đến đây vì nam nhân, mà nam
nhân được tìm chính thị là Lạc thiếu minh chủ.

Lạc Hùng cười nói: “Đương nhiên là có thể, tiểu nhi nếu có thể có được sự quý
mến của nữ hiệp thì đó cũng chính là phúc phận của hắn.”

Lạc Thiên cũng nói theo: “Nữ hiệp đến đây không chỉ tìm tại hạ, không biết
phương danh của nàng là gì?”

“Tiểu nữ là Vân Tuyết.”

Quyền Khuynh Quốc khen: “Danh tự thật đẹp!”

Vân Tuyết không tưởng hướng tới Quyền Khuynh Quốc nở nụ cười quyến rũ – quả
thật đúng là mị nhân nhất tộc!

Thủy Khiết Thu kề bên tai Lạc Thiên thì thầm: “Biểu ca, mị lực của người thật
sự lớn, không tưởng lại có nữ nhân nghe tiếng tìm đến.”

Lạc Thiên cũng đáp với thanh âm nhỏ: “Khiết Thu, muội cũng vậy mà, cặp mắt
Quyền Khuynh Quốc vừa nhìn thấy muội là sáng lên đó.”

Thủy Khiết Thu giận dữ nói: “Ai nói? Ông ta từ khi thấy Nguyên Chân tỷ tỷ,
cũng không phải mê mê hay sao?”

Nhãn tình của Quyền Hành hướng nhanh tới hai người, và không nói gì cả.

Quyền Khuynh Quốc nói: “Lạc bá bá, con dâu người cũng có thể được gọi là đệ
nhất mỹ nữ đó.”

Lạc Hùng cười nói: “Nữ tử bên người cháu mới là thiên hạ tuyệt sắc.”

“Như nhau thôi, như nhau thôi!” Quyền Khuynh Quốc hiển nhiên rất vui vẻ. Có
người khen nữ nhân mình đẹp, ai mà không đẹp trong lòng? Hắn lại nói: “Lạc bá
bá, sáu cô gái này chẳng những xinh đẹp hơn nữa còn là cao nhân nhất đẳng.
Thật sự là nghe không bằng thấy, đáng nên gọi là nhân sĩ trung thổ không?”

Lạc Hùng nói: “Cháu thật là có nhãn quang độc đáo. Các nàng này đến từ tái
ngoại chính là Dã Mã tộc.”

Quyền Khuynh Quốc gật gật đầu nói: “A, có nghe nói qua, đáng tiếc chưa từng đi
qua. Xem ra chắc phải tìm cơ hội đi tái ngoại. Lạc bá bá, các nàng đã có hôn
sự chưa?”

Lạc Hùng cười nói: “Thế chất, cái đó ngươi phải hỏi các nàng. Ta nhiều lời quá
cũng không hay.”

Quyền Khuynh Quốc nói: “Đúng vậy! Cũng là tìm một cơ hội cùng các nàng nói
chuyện. Chẳng biết cô nương có cho Quyền mỗ cơ hội hay không?” Khi hắn nói
chuyện thì hai mắt giương nhìn Nguyên Chân.

Nguyên Chân cảm thấy không ưa hắn lắm, nhẹ nhàng đáp: “Cơ hội phải do tự mình
nắm lấy.”

Quyền Khuynh Quốc cũng không tỏ ra trái ý, vẫn cười nói: “Cô nương đã nói vậy,
ta nghĩ ta có thể tìm với mỗi người một cơ hội.”

Nguyên Chân đột nhiên đứng lên nói: “Minh chủ, ta muốn ra ngoài. Chân Chân
không thích ở chỗ này, thật là buồn bực.”

Lạc Hùng liếc mắt nhìn Quyền Khuynh Quốc, thấy Quyền Khuynh Quốc không có vẻ
gì phản đối, liền quay đầu lại nói: “Đã như vậy ta không tiện giữ lại.”

Nguyên Chân rời đi, ngũ đóa kim hoa cũng tự nhiên theo sau.

Quyền Khuynh Quốc nhìn theo bóng lưng Nguyên Chân, nói: “Nữ hài tử này không
những là một người rất đặc biệt, mà còn rất có cá tính nữa.”

Lạc Hùng phụ họa nói: “Đích xác như những gì cháu đã nói.”

Quyền Khuynh Quốc nhìn chúng nhân, nói: “Lạc bá bá, chúng ta từ xa tới đây,
lúc này cũng đã có phần mệt mỏi rồi. Có thể sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi
được không?”

Lạc Hùng vội đáp: “Đúng là không có ý tứ, tiếp đãi cẩu thả rồi!” Lão quay qua
phía Lạc Thổ nói: “Ngươi đến Tĩnh tâm uyển sắp xếp một cái.”

Lạc Thổ lĩnh mệnh rời đi.

Chúng nhân ngồi uống nhân trà, đàm luận về những chuyện rất bình thường. Lạc
Thổ sau đó dẫn đám người của Quyền Khuynh Quốc đến nơi tiếp đãi khách quý của
Đại Địa Minh là Tĩnh tâm uyển.

Từ cửa bước ra, Vân Tuyết bắt kịp đám người của Lạc Thiên, nói: “Lạc Thiếu
gia, có thể theo tiểu nữ đi lên phố được không?”

Lạc Hùng quay đầu lại nói: “Thiên nhi, khi hiệp nữ đã có thịnh tình đề nghị
thì ngươi phải dẫn hiệp nữ đi tham quan Long Thành. Đó cũng là trách nhiệm của
người chủ.”

Lạc Thiên trả lời: “Vâng ạ!”

Lạc Hùng nói: “A Thủy, sau bữa ăn tối hãy đến gặp ta. Ta có việc quan trọng
muốn giao cho con.”

Lạc Thủy đáp: “Vâng, sư phụ.”

Sau đó Lạc Hùng cùng Quyền Khuynh Quốc quay trở về Tĩnh tâm uyển, còn Lạc
Thiên nói với Thủy Khiết Thu: “Khiết Thu, muội về phòng trước.” Sau đó cùng
Vân Tuyết rời khỏi Đại Địa Minh.

Hoàng hôn cũng dần buông xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.